Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
  3. Chương 166
Trước /190 Sau

Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 166

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Quân Mặc giải thích nhưng những điều này lại vô dụng với Sở Mộ Vân.

Hắn không quan tâm đến suối nước nóng, khoáng thạch hay lợi ích cho cơ thể. Những thứ này không gợi được hứng thú của hắn.

Quân Mặc chắc chắn biết điều này.

Thẩm Thủy Yên thấy Sở Mộ Vân vẫn do dự liền nở nụ cười: "Đều là nam nhân nên không sao đâu."

Đúng vậy, chỉ là ngâm nước nóng mà thôi, người cùng giới tính làm chuyện này rất bình thường.

Đương nhiên tiền đề là ở đây không có ai đồng tính, nhưng sự thật là ba người này đều là gay.

Ha ha ha.

Linh cục cưng yếu ớt lên tiếng: "Ta có nên phong tỏa giác quan không?"

Sở Mộ Vân: "..."

Linh: (//▽//), ngại quá đi.

Sở Mộ Vân: "Đừng nghĩ vớ va vớ vẩn."

Hai trong ba người đã nói như vậy, Sở Mộ Vân làm ra vẻ cũng không có nghĩa gì. Hơn nữa hắn cũng muốn ngâm mình.

Hắn hiểu rõ tâm tư của hai người này.

Một người đang muốn xem thử. Hắn mặc quần áo nên không thể thấy rõ cơ thể, cởi ra sẽ nhìn kĩ hơn.

Suy nghĩ của người còn lại càng dễ đoán. Có lẽ là do thấy được mưu đồ gây rối của Thẩm Thủy Yên nên muốn mượn chuyện này công khai thể hiện chủ quyền.

Tiểu Quân Mặc đang làm nũng chứ đâu. Người hiểu rõ tình thú như Sở Mộ Vân sao có thể làm ngơ?

Ba người đều vô cùng đẹp. Đặc biệt Thẩm Thủy Yên và Quân Mặc đều là kiểu người mặc áo thì gầy, cởi áo thì cơ bắp. Hơn nữa Sở Mộ Vân đều từng thân mật với họ, tận mắt nhìn thấy hai người khỏa thân như vậy có chút không nhịn được.

Chuyện này giống như thẳng nam tắm cùng hai cô em xinh đẹp, không có chút phản ứng gì thì phải xin lỗi thứ gi.ữa hai ch.ân rồi.

Sở tổng nhớ đến ảo giác mà Mộng thú của Tạ Thiên Lan tạo ra trước kia, hai tiểu dâ.m đãng Ngạo mạn và Đố kỵ cùng nhau quyến rũ hắn...

Giờ nghĩ lại đúng là đáng tiếc, biết thế nên thử đến cùng.

Không phải ảo giác mà muốn đẩy ngã bảy ma tôn... đúng là chuyện mơ mộng hão huyền.

Cứ nghĩ như vậy không khỏi phân tâm. Sở Mộ Vân đang ngâm nước nóng, bên dưới lại có phản ứng.

Tuy nhiên hai người kia lại rất quy củ. Ngoại trừ lúc đầu Thẩm Thủy Yên có nhìn hắn vài lần thì sau đó mắt vẫn luôn nhìn thẳng, không có hành động quá đáng gì. Còn Quân Mặc thì dựa người cạnh bờ nhắm mắt dưỡng thần.

Trên mặt Sở Mộ Vân có chút xấu hổ, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Quân Mặc.

Thẩm Thủy Yên thấy vậy trong lòng cười lạnh, trên mặt lại ôn hòa: "Ta biết một bộ công pháp có thể hấp thụ khí lực trong nước, rất hữu ích để tu luyện tăng cảnh giới."

Phàm là người tu hành thì đều hứng thú với vấn đề này.

Đương nhiên Sở Mộ Vân không ngoại lệ: "Có công pháp như vậy sao? Khí lực trong nước có nhiều, nhưng hình thái lại khác nhau, đến nay rất khó để hấp thụ. Nếu Thẩm huynh thật sự có công pháp này thì quả thật là kho báu."

Thẩm Thủy Yên: "Nếu A Mộc muốn học ta sẽ nói cho ngươi."

Sở Mộ Vân vội vàng nói: "Thật sao?"

"Xem như là một phần tâm ý của ta, nếu lúc trước ở trong rừng không nhờ A Mộc ra tay giúp đỡ thì ta đã chết rồi. So với ân tình này, một chút công pháp cũng không đáng là gì."

Sở Mộ Vân suy nghĩ một hồi, không từ chối: "Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy cảm ơn Thẩm huynh trước."

Thẩm Thủy Yên cười một tiếng, không hề giấu diếm mà nói ra công pháp kia.

Công pháp này là do năm đó Thẩm Vân dạy y, bây giờ cảnh còn người mất. Lần thứ hai nhắc lại vẫn khiến người ta tiếc nuối.

Thẩm Thủy Yên khắc sâu mọi thứ Thẩm Vân dạy trong tim mình, vậy nên công pháp nhắc đến là nhớ. Trước kia bọn họ tình nồng ý mật nên làm gì cũng ngọt ngào, khỏa thân học công pháp rồi lại làm chuyện khác.

Thẩm Thủy Yên vốn thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, duy chỉ có công pháp này là học mãi không được. Thẩm Vân dở khóc dở cười, không nhịn được hỏi y: Ngươi muốn làm thì cứ làm. Học xong công pháp chẳng lẽ ta không cho ngươi làm sao?

Khi đó Thẩm Thủy Yên trẻ tuổi khí thịnh, cảm thấy Thẩm Vân nở nụ cười tràn ngập dung túng như vậy rất đẹp, cũng rất quyến rũ. Khiến y nhìn thấy máu dồn lên não, chỉ hận không ch.ịch chết hắn dưới thân.

Nhưng bây giờ kí ức tươi đẹp chỉ còn một người nhớ, trong mắt chỉ còn trống vắng.

Khi đọc từng câu từng chữ của công pháp, trong lòng Thẩm Thủy Yên tràn ngập chua xót và tuyệt vọng. Ngọt ngào bỗng hóa thành rượu độc ăn mòn cơ thể từ trong ra ngoài, không nhìn thấy vết thương nhưng lục phủ ngũ tạng đã biến dạng từ lâu.

Sở Mộ Vân học rất nghiêm túc. Hắn rất thông minh, tuy không đến học một biết mười nhưng lại là học sinh ngoan, không giống như Thẩm Thủy Yên tùy hứng khó dạy lúc trước.

Sư phụ Thẩm Thủy Yên lại là người mất tập trung.

Sở Mộ Vân nhớ kĩ công pháp, không nhịn được hỏi: "Có hơi mạo muội, nhưng nếu Thẩm huynh để ý thì cứ coi như ta chưa nói gì."

Thẩm Thủy Yên: "A Mộc cứ nói đi, đừng ngại."

Sở Mộ Vân nhìn Quân Mặc ở xa, vẻ mặt tràn ngập dịu dàng nói: "Ta có thể truyền thụ công pháp này cho người khác không?"

Thẩm Thủy Yên sững sờ.

Sở Mộ Vân biết yêu cầu của mình quá đáng, nhưng hắn không nhịn được muốn chia sẻ đồ tốt cho người mình thích. Cảm giác này mãnh liệt đến mức dù hắn không có được cũng muốn cho y.

"Do ta đường đột, công pháp..."

"Không sao." Thẩm Thủy Yên nở nụ cười ôn hòa: "Ta đã nói cho ngươi thì là đồ của ngươi. Ngươi muốn làm gì cũng được."

Ánh mắt Sở Mộ Vân hơi sáng lên. Hắn và Thẩm Vân rất giống nhau, vẻ mặt và biểu cảm như vậy khó để Thẩm Thủy Yên không rung động.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải là của y, là nam nhân muốn đem tất cả thứ tốt đẹp trên đời đến trước mặt y.

Tâm trạng Thẩm Thủy Yên tệ hơn nhiều. Nếu cứ tiếp tục thử, y sợ mình sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn.

"Ta hơi mệt nên đi nghỉ trước."

Sở Mộ Vân nói: "Thẩm huynh đi thong thả."

Thẩm Thủy Yên ra khỏi suối nước nóng, khoác thêm áo ngoài, sau đó nhìn nam tử tóc bạc đang dựa người cạnh bờ.

Đúng lúc này Quân Mặc ngẩng đầu, nhìn thẳng y.

Hai người không nói gì, thậm chí Thẩm Thủy Yên còn đứng trên cao nhìn xuống Quân Mặc, nhưng giờ phút này thắng bại đã rõ.

Quân Mặc không cần làm gì cũng chiến thắng.

Bởi vì từ đầu đến cuối trái tim Sở Mộ Vân chỉ có mỗi y.

Thẩm Thủy Yên dời mắt, nhấc chân bỏ đi. Nhưng y chưa đi xa, đằng sau đã vang lên tiếng nước bắn.

Trong lòng Thẩm Thủy Yên nhảy dựng, quay người nhìn lại. Dưới ánh trăng sáng, y thấy được hai người đang ôm hôn.

Quân Mặc chống một tay lên bờ, hơi cúi đầu, môi mỏng đè lên môi người dưới thân. Mà người được y hôn không hề phản kháng, ngược lại khép hờ mắt, đuôi mắt hẹp dài tràn ngập dung túng và yêu chiều.

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bất Tử Thần Long

Copyright © 2022 - MTruyện.net