Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phố Hàng Rong Ở Dị Giới (Dịch
  3. Chương 15: Thiên sứ áo trắng
Trước /30 Sau

Phố Hàng Rong Ở Dị Giới (Dịch

Chương 15: Thiên sứ áo trắng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Cẩu ca, cái thứ này có thể chữa khỏi bệnh của mẹ hắn ta hay không?"

Cẩu ca vừa ăn thức ăn cho chó, vừa mở miệng nói:"Có thể có thể, bệnh gì cũng chữa được, thế nhưng vẫn nên dùng tiết kiệm một chút."

Điều này Mộc Dương đương nhiên biết, hiện tại trên tay hắn tổng cộng chỉ có năm viên, vô cùng quý giá đó.

Hai người đi xuyên qua con hẻm nhỏ, rất nhanh đã đi đến trước Phủ Thành chủ.

Ở đây rất yên tĩnh, khác xa với không khí náo nhiệt ở bên ngoài.

Ở trước Phủ có một con sông đang chảy qua, quanh bờ sông có những nhánh dương liễu đang rũ xuống.

Mà lúc này ở trước cửa đang có một hàng hộ vệ đang đứng, không có ai không phải là Linh Vũ Giả hết.

Trần Lệnh Phong cũng không thèm để ý, hắn ta dẫn Mộc Dương đi thẳng vào.

Vừa đi vào cửa liền lập tức nhìn thấy một cái ao hoa sen, ở trên đó được bố trí một dãy hành lang gấp khúc.

Phải lượn quanh tận bảy tám vòng, cuối cùng mới đi qua được ao hoa sen.

"Nhà của người giàu có khác, đúng là cao cấp ghê, đến lúc nào ta mới có thể có được một cái sân to như vậy chứ."

Mộc Dương tò mò đánh giá xung quanh, trạch viện xinh đẹp như thế này, khi còn ở Trái Đất, chỉ khi đi đến cảnh viên mới có thể nhìn thấy.

Hai người lại đi xuyên qua một mảnh rừng trúc, lúc này mới nhìn thấy một gian nhà trúc ưu nhã.

Nơi này có núi có sông, có cây có hoa, đúng là một chỗ tốt để tu tâm dưỡng tính.

Rất có ý vị hàm xúc.

Có thể biến một ngọn núi trở thành hậu hoa viên của chính mình, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để biết, Phủ Thành chủ này to lớn đến mức nào.

Chỉ là hiện tại, không khí ở nơi đây vô cùng nghiêm túc, bởi vì có rất nhiều đại phu đang đứng ở trước cửa nói chuyện với nhau, tất cả bọn họ đều mặt ủ mày ê, liên tục lắc đầu.

"Đây là nơi ở của cha mẹ ta, ngày thường bọn họ đều thích dưỡng sinh, mẹ của ta đang ở bên trong phòng."

Trần Lệnh Phong giới thiệu ngắn gọn cho Mộc Dương nghe, sau đó kéo tay hắn đi về phía cửa căn nhà trúc.

một vị nam tử cao lớn đang đi qua đi lại ở trước cửa, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Mộc Dương không cần đoán cũng biết, đó tuyệt đối là cha của Trần Lệnh Phong, người quản lí thành Hưng Nguyên, Thành chủ đại nhân, Trần Nguyên Trì!

Ông mặc một bộ quần áo màu bạc, trên đó thêu hình Kì lân, một đôi mày kiếm vô cùng anh khí, nhìn qua khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, là người rất khôn khéo.

Có lẽ là vì ngồi trên vị trí cao đã lâu, cho nên khí thế vô cùng bá đạo, khác hẳn với người bình thường.

Đúng vào lúc này, một vị đại phu từ trong phòng bước ra.

Thành chủ vội vàng tiến lên hỏi han tình hình.

Nhưng từ vẻ mặt của đại phu, cũng có thể biết được ông ta không có cách chữa.

Bảy tám vị đại phu ở bên ngoài lại bắt đầu nghị luận.

"Sao rồi? Ngay cả Dược Đại Sư cũng bó tay sao? Vị Dược Đại Sư này là Luyện Dược Sư đó, ngay cả ông ta cũng không thể chữa được?"

"Bệnh của phu nhân rất kì quái, ta đã hành nghề y nhiều năm, thế nhưng chưa từng gặp qua loại bệnh này."

"Việc này phải làm sao mới ổn đây, chẳng lẽ phải đến Lạc Nguyệt Cốc xin thuốc sao? Thế nhưng khoảng thời gian đi rồi về, liệu bà ấy có thể chống cự nổi không?"

Nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng Mộc Dương đột nhiên có chút không xác định được, đây là loại bệnh gì chứ, sao lại khó chữa đến thế?

Lỡ như Ibuprofen không có tác dụng, vậy chẳng phải sẽ gây ra chuyện lớn sao?

Hắn còn chưa suy nghĩ kĩ, Trần Lệnh Phong đã kéo hắn đến trước mặt cha hắn ta.

Mộc Dương không ngờ tới, con hàng này thế mà lại mạnh đến thế.

Trần Lệnh Phong lo lắng nói:"Mẹ con sao rồi?"

Trần Nguyên Trì lắc đầu thở dài, nói;"Haiz, Dược Đại Sư không có cách, vẫn luôn như cũ."

Dược Đại Sư mà ông ta nới đến, chính là người vừa từ trong phòng bước ra khi nãy, lúc này đang đứng bên cạnh Mộc Dương.

Nghe nói ông ta là Dược Đại Sư duy nhất trong thành, là người có địa vị rất cao ở đây, là người mà rất nhiều thế lực muốn nịnh hót.

Chức nghiệp Luyện Dược Sư, là chức nghiệp có địa vị cực cao ở đại lục Linh Vũ.

Đời người sợ nhất chính là sinh lão bệnh tử, vì vậy mọi người đều rất kính trọng Luyện Dược Sư.

Lạc Nguyệt Cốc không chỉ là thánh địa trong lòng của nhiều Luyện Dược Sư, mà nó còn là thánh địa trong lòng người dân.

Chuyện này cũng giống với Trái Đất, nơi mà Mộc Dương ở, trên Trái Đất, các bác sĩ còn được gọi bằng một cái tên mỹ miều là Thiên Sứ áo trắng.

Mỗi khi dịch bệnh xảy ra, bọn họ chính là những người đầu tiên xông pha ra trận.

Bởi vậy cho nên Mộc Dương rất sùng bái nghề nghiệp này, thậm chí lúc nhỏ, hắn còn từng ước mình có thể trở thành một trong số họ.

Chỉ tiếc hắn không có thiên phú.

Trần Nguyên Trì nghi ngờ nhìn Mộc Dương, hỏi:"Lệnh Phong, vị tiểu huynh đệ này là?"

Trần Lệnh Phong vội vàng giới thiệu:"Cha, huynh ấy là bạn của con, tên là Mộc Dương, que cay kia của con là do huynh ấy tặng đó."

Ánh mắt hai người không hẹp mà đồng thời híp lại.

Dược Đại Sư chủ yếu là vì lúc trước đã từng nghiên cứu qua que cay, cho nên cũng sinh ra hứng thú với chủ nhân của nó.

Trần Nguyên Trì thở dài, nói:"Đã sớm nghe qua, hoang nghênh cậu đến Phủ thành chủ, chỉ là bây giờ đang có một số việc riêng, không tiện tiếp đón, chỉ có thể bảo Lệnh Phong đưa cậu đi quanh đây dạo một hồi."

Trần Lệnh Phong liên tục lắc đầu, nói:"Cha, người hiểu lầm rồi, huynh ấy không đến để chơi, mà là con tìm huynh ấy đến để xem bệnh cho mẹ."

"Hừ!"

Đúng vào lúc này, Dược Đại Sư phát ra tiếng cười lạnh.

"Thiếu thành chủ, thứ cho lão phu nói thẳng, Mộc Dương nhìn sơ qua cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ta chưa từng nhìn thấy thầy thuốc nào trẻ tuổi như vậy, hơn nữa ngay cả lão phu cũng đoán không ra đây là bệnh gì, cậu lại tìm một đứa trẻ đến làm bậy? Hay là cậu đang xem thường ta?"

Mộc Dương không ngờ con người nhìn có vẻ đạo mạo trang nghiêm kia lại nhỏ mọn đến như vậy.

Ông lão này rõ ràng đang có ý tức giận.

Trần Nguyên Trì cũng nhíu mày, nhìn Trần Lệnh Phong, quát:"Đã là lúc nào rồi mà còn đùa như vậy nữa, mau đi ra chỗ khác chơi đi."

Khóe miệng Mộc Dương có hơi nhếnh lên, tuy rằng hắn không phải người nhỏ mọn, thế nhưng bị người khác khinh thường như vậy, tất nhiên cũng sẽ cảm thấy không thoải mái:"Thật ngại quá, tôi có thể chữa được."

 

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoành Luyện Chi Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net