Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phố Hàng Rong Ở Dị Giới (Dịch
  3. Chương 23: Cửa hàng quần áo
Trước /30 Sau

Phố Hàng Rong Ở Dị Giới (Dịch

Chương 23: Cửa hàng quần áo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bên trong đều là một số nha hoàn của Phủ Thành chủ, cộng thêm một số người từng hầu hạ cho Trần Lệnh Phong, tổng cộng có tất cả bảy người.

Thật ra bọn họ đều là những tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, tuy không quá đẹp nhưng lại rất có khí chất, mỗi người có một nét riêng, bởi vì đã từng làm việc trong Phủ Thành chủ, cho nên khiến cho người khác cảm giác bọn họ không giống như người bình thường.

Mộc Dương cảm thấy chỉ riêng bảy tiểu cô nương này thôi cũng đã đủ để tạo nên một phong cảnh đẹp rồi, bọn họ nhất định có thể giúp cửa hàng thu hút khách.

Các cô đang treo quần áo mới lên giá hàng.

Những bộ quần áo này đều rất xinh đẹp, đủ mọi màu sắc, chỉ nhìn không thôi cũng thấy mãn nguyện.

"Ghê nha, mới có mấy ngày mà đã làm xong rồi, không hổ là huynh."

Mộc Dương giơ ngón tay cái lên tán dương Trần Lệnh Phong.

Với hiệu suất này, không muốn kiếm tiền cũng khó à nha.

Nhìn thấy Mộc Dương đi vào, tất cả các nha hoàn đều dừng công việc trong tay lại, trật tự xếp hàng đi đến trước mặt Mộc Dương, đồng thanh nói:"Chào ông chủ."

"Ha ha ha, tốt tốt tốt, chào mọi người, làm việc cho tốt nhé, ha ha."

Mộc Dương bị tiếng gọi ông chủ kia làm cho lâng lâng.

Trước đây chỉ hắn gọi người ta như vậy, không ngờ cũng có một ngày hắn được làm ông chủ.

Chào hỏi xong lại đến gặp công nhân viên mới, sau đó Mộc Dương bảo bọn họ tiếp tục làm việc.

Còn hắn và Trần Lệnh Phong thì đi qua một bên, nói:"Lệnh Phong, tiền công của bọn họ nên tính sao đây?"

"Mỗi người một ngày nhận mười viên Linh Thạch trung phẩm, không khác mấy với  khi còn ở Phủ Thành chủ."

Nghe giá tiền này, Mộc Dương đột nhiên có chút đồng cảm với những người hầu kia.

Mặc dù làm việc ở Phủ Thành chủ, thế nhưng tiền lượng cũng không tính là cao, thậm chí còn chỉ đủ để sống.

Đời trước hắn cũng là một nhân viên siêu thị nghèo khổ, cầm món tiền lương ít ỏi, ngày ngày mắng thầm ông chủ.

Hắn cảm thấy, nếu đã phải làm một ông chủ, vậy thì hắn nhất định không thể trở thành dáng vẻ mà bản thân ghét, thu thập lòng người rất quan trọng, còn đối với nhân viên, nhất định phải quan tâm chăm sóc bọn họ đến cùng.

Thế là hắn lập tức quyết định, tăng tiền lượng của bảy vị cô nương kia lên một trăm Linh Thạch một ngày!

Đây đúng là cao hơn mười phần lận đó!

Dù sao thì chút tiền đó còn không bằng một que cay của hắn, đối với Mộc Dương mà nói, đó là số tiền vô cùng ít ỏi.

Thế nhưng đối với mấy nha hoàn kia, đó lại là một cái bánh từ trên trời rơi xuống.

Nói vậy từ hôm nay trở đi, chắc chắn các cô sẽ càng nỗ lực làm việc.

Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Trần Lệnh Phong nói với Mộc Dương:"Lão đại, mấy ngày nay ta quả thực có được một chút cảm ngộ, ta cảm thấy khoảng cách để có thể đột phá không còn xa nữa, cho nên ta cần phải đóng cửa bế quan vài ngày, mọi việc trong cửa hàng trang phục ta đều đã sắp xếp xong, mỗi ngày đều sẽ có người đến đưa hàng, mấy người bọn họ đều biết nên làm cái gì."

Mộc Dương vỗ bả vai hắn ta, cười nói:"Huynh cứ an tâm bế quan tu luyện đi, mọi thứ ở đây cứ giao hết cho ta là được."

Phòng của Trần Lệnh Phong ở trên lầu hai của cửa hàng Mộc Dương, ở đó rất yên tĩnh, không sợ  người khác đến quấy rầy.

Đợi đến lát nữa sau khi khai trương xong, hắn ta liền đi lên, phủi tay không quản chuyện ở đây nữa.

Thời gian không còn nhiều lắm, Mộc Dương quyết định chính thức khai trương cửa hàng.

Ngày hôm nay khách hàng vẫn đến đông như trước, Mộc Dương cũng liền nhân cơ hội này mà tuyên truyền cho cửa hàng mới của hắn.

Lúc này, chức năng của hộp phát nhạc lập tức phát huy được công dụng của nó.

Mộc Dương mang theo Trần Lệnh Phong và bảy nha hoàn đi đến trước cửa.

Cầm hộp phát nhạc trên tay, sau đó điều chỉnh âm lượng đến mức cao nhất, rồi bắt đầu nói.

"Hoan nghênh các vị bằng hữu đến ủng hộ việc làm ăn của tiệm, những ngày này,  tiệm đã nhận được rất nhiều sự yêu mến của mọi người. Hôm nay, ta có một tin tốt muốn tuyên bố, giám đốc kinh doanh của cửa hành quyết định, thành lập cửa hàng trang phục của Mộc Dương! Trước mắt, cửa hàng của bọn ta chỉ bán trang phục cho nữ, hôm nay bắt đầu khai trương, tất cả đều là hàng mới về!"

"Vì để báo đáp lại sự ủng hộ của khách hàng, mọi thứ ở đây đều sẽ được bán giảm giá! Ngoài ra, ta cũng muốn nói rõ một chút, cửa hàng trang phục của Mộc Dương có sự gia nhập của chính Thiếu thành chủ Trần Lệnh Phong, rất đáng tin cậy, mọi người mau đến mua đi!"

Vừa nghe được giảm giá, có rất nhiều nữ nhân đã xông vào, muốn ngăn cũng không ngăn được.

Thậm chí Mộc Dương còn nhìn thấy, một số nam nhân đang đi ở phía sau cứ một hồi lại nhìn về phía túi tiền, trong lòng rỉ máu.

Từ nay về sau, có lẽ sẽ có không ít người ghi hận Mộc Dương.

Thế nhưng cũng sẽ có thêm một lượng lớn khách hàng nữa.

"Được rồi, Lệnh Phong, huynh đi tu luyện trước đi, những việc phía sau cứ giao cho ta."

"Ừ, vậy ta đi lên đây." Rất nhanh, Trần Lệnh Phong đã đi mất.

Mà Mộc Dương cũng ngồi lại vị trí cũ của mình.

Có lẽ vì lúc này tiếng hắn hét quá lớn, cho nên có rất nhiều người bị thu hút mà đi đến đây.

Không đến một canh giờ, tiệm quần áo đã đông kín người, quần áo cũng đã bán được hơn phân nửa.

Bảy nha đầu làm việc rất bộn rộn, không khí vô cùng náo nhiệt.

Mộc Dương ngồi ở cửa tiệm, cười nhìn cửa hàng đang buôn bán đắc đỏ.

"Ha ha, tốt quá đi, buôn bán thì phải như thế này, tấp nập náo nhiệt mới tốt, nice!"

Đồ trong cửa hàng bán đồ ăn rất nhanh đã bán hết.

Thế nhưng người trong cửa hàng quần áo vẫn rất đông, hết đợt này đến đợt khác tiến vào, từ lúc bắt đầu đến giờ, các cô nương ngay cả một ngụm nước cũng không kịp uống.

Mộc Dương lo lắng, lỡ như bọn họ mệt chết thì biết làm sao, cho nên hắn vội vàng bưng nước đến.

"Ta đúng là đã đánh giá thấp năng lực mua sắm của phụ nữ rồi, đồ ở đây đều bán ra gần hết rồi."

Những bộ quần áo mới mà buổi sáng vừa chuyển qua, hiện tại đã bán gần hết.

Mãi đến lúc xế chiều, khi bộ đồ cuối cùng được bán ra, ở trước cửa vẫn còn rất nhiều người đang đứng đợi.

Mộc Dương không thể không hét lên lần nữa:"Trước tiên cảm ơn về sự nhiệt tình của mọi người, tiểu đệ ta được sủng mà kinh sợ, nhưng rất xin lỗi, ngay cả hàng tồn kho cửa hàng của ta cũng đã bán hết rồi, chỉ có thể mời mọi người hôm sau lại đến, bảo đảm ngày mai lại có đủ hàng cho mọi người mua!"

Vốn bọn họ còn sợ rằng sẽ bán không hết, nhưng ai ngờ hàng vừa chuyển qua, việc mua bán lại thịnh vượng như vậy.

Đây cũng là do bọn họ tính sai rồi.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Linh Thảo Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net