Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phố Hàng Rong Ở Dị Giới (Dịch
  3. Chương 29: Tu luyện thật dễ dàng
Trước /30 Sau

Phố Hàng Rong Ở Dị Giới (Dịch

Chương 29: Tu luyện thật dễ dàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cuộc sống như vậy, kéo dài qua mười ngày sau.

Mỗi ngày Mộc Dương đều phụ trách nấu cơm, làm hậu cần, toàn bộ chuyện kinh doanh của cửa hàng đều giao cho bảy cô nương kia.

Các cô cũng kinh doanh ngay ngắn rõ ràng, tiếng tăm cũng ngày càng được nâng cao.

Khoảng thời gian này, cũng không ai đến gây phiền toái, cũng coi như yên tĩnh không ít.

Mộc Dương lại thừa dịp yên tĩnh này, đẩy tu vi lên Linh thể bát trọng!

"Tu luyện cũng đâu phải là chuyện khó khăn gì, còn không đến một tháng mình đã tăng lên một cảnh giới, ha ha, quả nhiên tiểu thuyết gạt người, rất dễ mà."

Nếu những lời này được truyền đi, không biết sẽ tức chết bao nhiêu người đây.

Người ta đau khổ vất vả tu luyện mấy năm, mới có thể đạt đến cảnh giới như Mộc Dương, nhưng hắn lại nhanh chóng đột phá như vậy.

Hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

Chuyện đáng tiếc duy nhất chính là, từ lần trước giải khóa được cái hộp nhạc tới này, cửa hàng nhỏ không có động tĩnh gì nữa.

Điều này làm cho cửa hàng nhỏ của Mộc Dương, vẫn luôn chưa đưa ra sản phầm mới.

Mặc dù que cay và khoai tây chiên vẫn rất được hoang nghênh, nhưng càng về sau, nhất định dần dần sẽ mất đi thị trường.

Đợi cho lúc mọi người đều đã có rồi, thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Hai người đối chiến với nhau, mỗi người đều ăn một que cay, đây chẳng phải giống như chưa ăn sao?

"A, Trần Lệnh Phong nói đúng, mình không thể chỉ giới hạn ở nơi nhỏ như vậy, mình phải kinh doanh cửa hàng nhỏ này đến một thị trường rộng lớn hơn."

Ầm!

Ngay lúc này, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một trận chấn động!

Thật giống như linh khí trời đất đều bắt đầu tập trung trên lầu vậy.

"Lệnh Phong thành công rồi? Lợi hại, lần này đột phá đến Linh Mạch nhị trọng đi."

Hiển nhiên động tĩnh này là do đột phá gây ra.

Mộc Dương vội vàng lên lầu kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy Trần Lệnh Phong mở cửa ra.

"Lão đại, ta thành công rồi!" Hắn ta vô cùng hưng phấn, mấy ngày khổ tu, cuối cùng đã thành công.

Mộc Dương cũng cảm giác được, cảm giác áp bách trên người hắn ta trở nên mạnh hơn.

"Chúc mừng! Lần này khẳng định Tần Vân không phải là đối thủ của huynh, trong cuộc tuyển chọn Lạc Nguyệt cốc, huynh lại có một sự đảm bảo rồi."

Nhưng nhắc đến Tần Vân, Trần Lệnh Phong lại nhíu mày.

"Lão đại, không đơn giản như vậy đâu, thật ra lần trước lúc cùng y giao thủ, ta đã phát hiện y đã đột phá trước ta, chẳng qua y che dấu quá giỏi mà thôi."

Mộc Dương trợn tròn mắt, nói cách khác, lần trước Tần Vân cố ý thua bởi Trần Lệnh Phong, mục đích là để cho hắn ta yên tâm không cảnh giác.

Nhưng không nghĩ đến, Trần Lệnh Phong đã phát hiện ra.

Khó trách gần đây hắn ta lại chịu khó như vậy, bởi vì áp lực quá lớn.

"Lần tuyển chọn này rất quan trọng với huynh sao?"

Vẫn luôn nghe bọn họ bàn luận về tuyển chọn Lạc Nguyệt Cốc, Mộc Dương còn chưa tìm hiểu kỹ chuyện này nữa.

Hai người đi vào trong nhà ngồi xuống, Trần Lệnh Phong bắt đầu giải thích cho Mộc Dương.

"Đúng vậy, rất quan trọng với chúng ta, đây là cơ hội hiếm có. Thật ra lúc trước, thành Hưng Nguyên thuộc về một tông môn khác, là thuộc về phạm vi thế lực của Vô Hạn tông. Nhóm thế lực kia không coi trọng những người ở thành trì nhỏ xa xôi như chúng ta."

"Vì vậy đã từng có Linh Vũ giả của thành Hưng Nguyên muốn thành công thì chỉ có thể tự đi ra ngoài, lang bạt khắp nơi, không chỗ nương tựa, không rõ sống chết. Nhưng ba năm trước, một tông môn mới ngang trời xuất thế, đó chính là Lạc Nguyệt Cốc."

"Nó lấy thế lôi đình, nhanh chóng đánh bại Vô Hạn tông, cướp đoạt nhiều ruộng đất đất đai của Vô Hạn tông, mà thành Hưng Nguyên cũng chính vào lúc đó chính thức thuộc về Lạc Nguyệt Cốc."

Đoạn lịch sử này, cũng chỉ xảy ra vào ba năm trước, nhưng Mộc Dương lại không biết chút gì.

Thì ra Lạc Nguyệt Cốc lại là một tông môn có lịch sử trẻ như vậy!

Chính là vào ba năm trước, mới ra đời, đã đánh bại được tông môn có lịch sử lâu đời!

Trong lòng Mộc Dương, bắt đầu kính nể với vị Cốc chủ kia.

Nhìn qua cô cũng giống một tiểu cô nương mà thôi, lại mạnh như vậy?

Nhưng, ngoài mặt hắn vẫn giả bộ bình tĩnh.

Bởi vì trong mắt Trần Lệnh Phong, hắn chính là người của Lạc Nguyệt Cốc. Đoạn lịch sử này, Mộc Dương phải quen thuộc hơn hắn ta.

Trần Lệnh Phong tiếp tục nói: "Năm thứ nhất Lạc Nguyệt Cốc thành lập đã bắt đầu thu nhận đệ tử ở bên ngoài, nhưng nghe nói yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, thà ít mà tốt, hai năm trước cũng không đến lượt thành Hưng Nguyên, nhưng trước đó vài ngày, đột nhiên phía trên truyền tin tức xuống, năm nay Lạc Nguyệt Cốc sẽ thu nhận đệ tử ở thành Hưng Nguyên này! Đây coi như là từ thời tổ tiên cho đến nay, lần đầu chúng ta có cơ hội này, cho nên cả ta và Tần Vân, mới có thể liều mạng như vậy."

Nói nửa=a ngày, đây chính là chuyện tốt làm cho mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh.

Không trách bọn họ lại bỏ ra một số tiền lớn mua bảo vật như vậy.

Mộc Dương cười nói: "Yên tâm, huynh nhất định có thể."

Thật ra thì Mộc Dương cũng chỉ thuận miệng khích lệ một câu mà thôi.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý!

Trần Lệnh Phong nghĩ, Mộc Dương là thân phận gì?

Là vị hôn phu của Cốc chủ Lạc Nguyệt Cốc!

Hắn nói không có vấn đề gì, có phải là có ý đó không?

Vì vậy, Trần Lệnh Phong vô cùng hưng phấn gật đầu một cái: "Ta nhất định sẽ không để lão đại thất vọng!"

Mộc Dương cũng không nói rõ, dù sao, để cho hắn ta có động lực là được.

"Đúng rồi, có chuyện muốn nói với huynh, ngày mai ta phải lên đường trở về Lạc Nguyệt Cốc, chuyện trong cửa hàng tạm giao cho huynh quản lý."

Mắt Trần Lệnh Phong sáng ngời, vỗ ngực nói: "Yên tâm, còn có ta."

"Ừ, tất nhiên là yên tâm rồi, ta tin tưởng huynh."

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Copyright © 2022 - MTruyện.net