Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phong tiễn
  3. Chương 16 : Chương 16
Trước /49 Sau

Phong tiễn

Chương 16 : Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

15.

“phụ thân chú tâm 2 người này ?”

“2 người đến chỗ con làm khách, con nói xem”

“ấn tượng rất sâu đậm”, khương liên cười khổ, “thiếu niên tài giỏi, nhưng bình thường, người phụ nữ, gọi sư nương, con nhìn không thấu, nhưng đoán, người như vậy, là đại bối cảnh, chỉ sợ còn cao hơn khương gia”

“ta cũng nghĩ như vậy”

Nói đoạn, ông ta đẩy 1 xấp giấy về phía khương liên, cô lấy lên xem, mặt nhăn lại.

“lại cái trò này”

“người như chúng ta là con lợn béo, lợn béo nên đa nghĩ, ha ha”, khương chấn cười giả lả, xấu hổ cắn bánh, trước mặt ông người ta sợ, ông lại sợ trước mặt con gái, mỗi lần nó nhăn mặt, ông lại cố pha trò, chỉ là càng pha càng dở.

Khương liên cũng không nói nhiều, công việc chuyên tâm, giác ngộ này cô vẫn có. Giấy tờ điều tra rất tường tận, tường tận về thiếu niên.

Hóa ra là trẻ như thế mà tài giỏi, lăn lộn hoang dã 2 năm. đỗ khắc, là trẻ mồ côi, lớn lên lưu manh đầu đường xó chợ, sau này được 1 lão sư cưu mang, bái sư nhận thầy, ở 1 cái đạo tràng cổ xưa, là liêm thanh đạo tràng.

Thân phận rất đơn giản, đơn giản đến tầm thường, đến cô cũng ngạc nhiên, liêm thanh hay đạo tràng gì đó cô không biết, nhưng ở thành tứ xuyên có người biết, có người xác nhận, chắc chắn không giả.

Người như này rất bình thường, chút đơn lực bạc đó khuấy không nên cái sóng nước gì, vấn đề, chính là nữ nhân kia, lai lịch người này, tra không được.

Nàng ta là vợ của liêm thanh, sư nương của đỗ khắc. khương liên cười khẩy, giấy hôn phú không giả, nhìn cũng rất lâu rồi, có điều, nữ nhân như thế lấy 1 ông già. liêm thanh cô chưa từng gặp, nhưng khương gia làm việc tỉ mỉ, ông ta từ đâu đến đâu, trước kia ra sao, còn trẻ thế nào, đều đã nói rõ trong tờ giấy cô đang cầm đây. Thoáng chút giật mình, cho dù là nhánh phụ, xa chẳng chút tình thân, nhưng cũng lại là liêm gia, là cái liêm gia đó.

1 nữ nhân thần bí lai lịch không rõ, chính là từ trên trời rơi xuống, 1 lão nhân già xuống lỗ từ lâu, cơ duyên xảo hợp, không thân không quen, là người liêm gia.

Phụ thân đường xa vạn dặm đến thành nhỏ, hội đồng áp lực, kế hoạch tiến hành nhiều năm, đã đến thời khắc mấu chốt, chỉ 1 bước sai lầm, khương thị vạn kiếp bất phục.

Tình hình khương thị sóng ngầm cuồn cuộn, biên cảnh đúng lúc này lại không yên, tứ xuyên thành chỉ là cái thành nhỏ, bình thường chẳng có chuyện gì, phụ thân đến, trong thành nhiều sự. việc này nối tiếp việc kia, quá nhiều trùng hợp, như có 1 sợi dây thừng nối liền tất cả, đầu dây nắm trong tay ai còn chưa biết, nhưng đầu thòng lọng, chính là khương gia.

Cơ hồ như nắm được gì đó, lại không biết là gì, giống như trước mặt khương liên là sợi dây đó, rất mỏng rất nhỏ, nhưng vươn tay nắm lại tuột mất. trực giác dâng lên dự cảm mơ hồ không rõ, chỉ biết, lòng bất an.

Nghĩ 1 hồi tỉnh lại, cơ thể run lên vì mồ hôi lạnh, mặt mũi xanh xao, khương liên ngẩng lên, đón ánh mắt quan tâm của khương chấn, lòng cũng dần bình lặng.

“phụ thân nghĩ, người ta có chủ ý với chúng ta”

“ta đoán, chính là vì khương gia mà đến. có việc này chắc con chưa biết, mạnh đông bị đánh trọng thương, tỉ võ công bằng, đả thương hắn, chính là đỗ khắc”

“sao được, tiểu tử có nghề, nhưng mạnh đông là hạt giống, là cao thủ trong quân”

“đúng vậy, hắn là hạch tâm trọng điểm, điều hắn từ chiến trường trở về, chính là cao thủ áp trận thành tứ xuyên, hắn lĩnh 1 chi quân đội tinh nhuệ, nhiệm vụ của hắn, là hỗ trợ

chúng ta khi cần thiết. nhưng mà hắn, đã bại rồi, bị tiểu tử kia đánh cho gần tàn phế”

Khương liên nghe mà run rẩy, lúc nãy còn đánh giá kẻ kia tầm thường, thật sai lầm. y là ai, làm việc cho ai, tin tức là giả ?, nhưng y ở thành này mười mấy năm, sao lại giả được. nếu là dự mưu từ trước, vậy bắt đầu từ đâu, từ lúc khương gia bắt tay với hội đồng liên minh, từ lúc thực hiên kế hoạch sao, âm dày kế hiểm, thật là đáng sợ.

Liên minh sai rồi, mấy lão già đó sai rồi, khương gia năm đó cũng sai rồi. khương liên trong lòng có quỷ, mọi thứ hết thảy đều là sai lầm, đều là cái bẫy người ta dẫn vào, khương gia như con nai ngơ ngác, chực chờ làm thịt.

Cô cắn nát môi, khương gia không thể sai lại càng sai.

“phụ thân, chúng ta dừng lại đi, việc chúng ta làm, quả thật quá độc ác, lộ ra ngoài, khương gia sẽ bị người ta tru diệt, đời đời chịu nhơ”

“con nghĩ ta không muốn sao, nhưng mà không thể. Chúng ta làm, chịu nhơ mà sống, nhưng không làm, tru diệt toàn gia. Ta không muốn như mẹ con năm đó, mất vợ, đến cả con mình cũng không bảo vệ được”

Lời nói ra mà chua xót, lại là miệng 1 người như khương chấn, gia chủ khương gia.

khương thị là 1 đại tập đoàn, làm ăn trong rất nhiều lĩnh vực, quan hệ rộng rãi, nhưng đừng thấy khương gia giàu nứt khố đổ vách mà lầm, đó chỉ là cái vẻ ngoài khoe mẽ. khương gia cốt rễ không sâu.

khương thị là cũng là thế gia lớn, nhưng chỉ là thế gia phú hào, chỉ có tiền nhiều mà thôi. ở liên minh này, quyền lực thật sự nằm trong tay 5 đại gia tộc lớn, những gia tộc cổ xưa lâu đời, trong tay họ, là luật pháp, là quân đội. đối với bọn họ mà nói, diệt khương gia, chỉ là 1 câu nói mà thôi, khương gia rất khó thay thế, khương gia thay họ làm nhiều việc, nhưng đâu phải, là không đổi được.

nói đã không nói được nữa, khuyên cũng vô dụng, khương liên lặng lẽ đứng lên. Trước khi ra cửa, cô ngoái lại nhìn, nhìn cha già gầy xương tóc bại, lắc đầu.

“phụ thân, thành tứ xuyên chỉ là cái thành nhỏ, nhưng vị trí chiến lược trọng yếu, chính là 1 cái cửa ngõ vào liên minh. Biên cảnh phức tạp, thay vì điều 1 cao thủ và 1 chi tinh nhuệ, thì phải điều càng nhiều cao thủ, càng nhiều tinh binh, nói thẳng ra, nên điều cả cái quân đoàn 16 của mạnh đông đến mới đúng.

Họ giữ kẽ, họ kiêng dè, họ không tin chúng ta, áp trận gì chứ, chính là giám sát, họ không muốn bẩn tay, chúng ta bẩn tay, giờ thời cuộc rối ren, họ muốn vất bỏ chúng ta, rất dễ”

“chúng ta bỏ lực, liên minh bỏ sức, kế hoạnh này tiến hành lâu như vậy, tổn hao quá lớn, ta nghĩ, liên minh biết nặng biết nhẹ, con đừng cả nghĩ, liên minh chẳng phải cũng điều mấy quân đoàn trấn biên cảnh bên ngoài rồi hay sao”

“phụ thân, thành tứ xuyên chính là biên cảnh, thành mất, thì còn biên cảnh cái gì”

Khương chấn lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống. ông không phải không biết không lo, con gái nói đều đúng cả, đều xác nhận mối lo trong lòng ông ta. Ông ta chỉ là, chỉ là muốn ra vẻ trước mặt khương liên 1 chút, trấn an cô, nhưng cô càng thông minh sắc xảo hơn ông, như mẹ cô hồi đó.

Khương liên nhìn phụ thân, biết mình lỡ lời, gia chủ, trước mặt cô thân hình to lớn của ông thu lại, chỉ là 1 ông già nhỏ nhớ vợ thương con.

“con xin lỗi, phụ thân nhiều việc vất vả, nên nghỉ ngơi, con về trước”

“liên nhi, con vẫn chưa bỏ qua cho ta ?”

“con không oán không trách, bỏ qua gì chứ, chỉ là lòng con chưa thẳng, suy nghĩ chưa thông, là cái số của con”

Cô bước ra ngoài, đóng cửa lại, nước mắt lăn dài trên má, thất thố lấy tay áo lên lau, đã nhòe càng nhòe thêm.

Có người đưa khăn tay cho cô, cô lấy luôn xì mũi,

“tiểu thư thật vất vả”

“ông ấy mới vất vả, đừng mang trà lên nữa, lấy nước gừng đi, nói ngủ nhiều 1 chút, thức khuya cũng chẳng để làm gì, thời cuộc đến, sức người nhỏ bé, đừng chống thiên đạo, cứ thuận mà theo”

“tiểu thư nghĩ mọi chuyện tệ đến như vậy”

“có thể còn tệ hơn”

Bỏ lại người thư kí bị dọa sợ, cô bước ra ngoài. Hai tay nắm chặt, đầu óc quay cuồng, nghĩ đi, nên nghĩ thế nào. cô chỉ là tiểu nhân vật, khương thị nhỏ đến không thể nhỏ hơn, đường sống thì không, tử lộ thì nhiều, cô nghĩ điên đảo, cuối cùng chụp ếch mà té chổng vó trước thềm cửa. vừa bò vừa chạy, đại nhân vật có đao to, tiểu nhân vật, có đao nhỏ của tiểu nhân vật.

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net