Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]
  3. Chương 14-5: PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (5)
Trước /135 Sau

Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 14-5: PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (5)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ai cũng nói rằng thế hệ này của Cảnh Gia rất may mắn, bởi vì hôn nhân của Cảnh Chí - Cảnh Trăn không có bị ép buộc theo kiểu liên hôn cổ xưa.

Phương Chu đã từng vô tình nghe được ở buổi họp gia đình với đông đảo những chú bác mà anh còn không biết tên. Lúc đó Cảnh Thăng Hồng rất quyết liệt phản đối, ông nói không muốn hai cậu con trai dẫm lên vết xe đỗ của ông. Suy cho cùng, không phải người yêu nào cũng có thể độc lập, mạnh mẽ âm thầm nuôi con chỉ vì một người, ông sợ lại có một cậu con bất đồng theo họ mẹ giống mình xuất hiện nữa đường nên ông mới không can thiệp vào hôn nhân của hai cậu con trai của mình.

Phương Chu nghe xong chỉ cười. Sau khi rót nước xong liền phải rời đi, nhưng anh lại cúi đầu xuống nhìn cái ly đang cầm trên tay, anh đứng im giơ bàn tay lên lật qua lật lại nhìn xem những đốt xương ngón tay đến rất rỏ ràng, miệng nở nụ cười càng lớn giống như cậu bé mười sáu tuổi.

Vợ của Cảnh Chí - Cảnh Trăn đều là người phụ nữ mà mình yêu nhất. Cho dù bọn họ ở bên ngoài mạnh mẽ, quyết đoán như thế nào thì khi về đến nhà, bọn họ đều có thể trút bỏ hết mọi ngụy trang, gánh nặng trên người.

Chị hai Viêm Yến từng là học gia ngôn ngữ cao cấp nhất của Liên Hiệp Quốc, thông thạo hơn chục ngoại ngữ nhưng cô chưa bao giờ kiêu ngạo về chỉ số IQ của mình. Có lẽ cô ấy học cao hiểu rộng làm cho ngoại hình của cô tự nhiên cũng thay đổi theo. Cô lớn lên không thể so sánh như chim sa cá lặn - nguyệt thẹn hoa nhường để miêu tả, nhưng cô luôn mang đến cho người khác cảm giác thanh tao - ấm áp, mắt một mí cong cong cười rộ lên tràn đầy ấm áp, cho dù ở bất cứ thời điểm nào cũng nhẹ nhàng, hiền dịu và tỉ mỉ có thể làm cho người ta tức lộn ruột.

Chị ba Đồng Dật tương ngộ với Cảnh Trăn ở một câu lạc bộ Taekwondo. Chuyện tình của hai người từ lúc quen biết đến yêu nhau giống như hai nhân vật chính trong các bộ phim thần tượng. Chỉ khác là Đồng Dật không phải là vịt con xấu xí, cô cũng là tiểu thơ đài các trong một gia đình kinh doanh, đầu tư câu lạc bộ thể thao. Mặc dù tài sản của gia đình cô không thể so sánh được với Cảnh gia, nhưng cha của cô là người sáng lập ra thương hiệu thể thao lớn nhất Trung Hoa. Đồng Dật là một cô gái có tính cách bất cần, hấp tấp, ngang ngược. Cô xuất thân trong một gia đình nói phép tắc nhưng lại hoàn toàn không hề có phép tắc, quy củ. Trước và sau khi gặp Cảnh Trăn, cô vẫn là một cô gái không hề biết sợ ai. Mãi cho đến khi Cảnh Tịch ngày càng lớn, cô mới bắt đầu giống một người mẹ hơn.

Mặc dù, tính cách và xuất thân của hai người chị dâu này hoàn toàn khác nhau, một văn một võ thế nhưng họ lại rất hợp nhau. Thật ra, đôi khi gặp được một người bạn tâm giao không khó như trong tưởng tượng mà chỉ cần mỗi người có thể bù trừ những khiếm khuyết và đối xử tử tế với nhau là đủ.

Hai chị em bước vào Cảnh gia đã hơn mười năm, từ lâu đã quá quen với kiểu thay đổi khí hậu trên bàn ăn tối, hơn nữa Phương Chu đã tranh thủ lúc Cảnh Trăn lên lầu thay quần áo nói sơ qua với hai chị dâu về đầu đuôi câu chuyện. Viêm Yến cùng Đồng Dật chỉ thoáng nhìn nhau, cũng không hỏi thêm, hai người đều không phải là những người mẹ chỉ biết nuông chiều con của mình.

Vẻ mặt không chút biểu cảm của Cảnh Trăn khiến nhiệt độ phòng ăn lơ lửng ở mức đóng băng, anh cố ý không nhìn Cảnh Tịch đang dùng đũa chọt chọt cơm trong chén, nói với Viêm Yến "Chị hai, anh có nói tối nay mấy giờ về không?"

Viêm Yến cố ý hay vô tình liếc nhìn Cảnh Triều đang ngồi nhét cơm vào miệng mà như đang nhét thuốc độc, sau đó quay sang Cảnh Trăn khẽ lắc đầu, người phụ nữ luôn luôn cứng cỏi vậy mà cũng không nén được đau lòng "Chỉ nói chị đừng chờ, chắc có lẻ sẽ không về sớm. "

Cảnh Trăn gật đầu, khẽ ừ một tiếng, thầm nghĩ, anh có khi nào về muộn đến nổi bảo chị hai đừng chờ anh. Nghĩ đến đây thoáng liếc nhìn Đồng Dật, mười năm ăn ý, va chạm ánh mắt như vậy cũng không phải là hiếm. Vừa bắt gặp ánh mắt của vợ, anh liền biết Đồng Dật đang trách anh, ăn có bữa cơm cũng bị anh làm cho không khí không được thoải mái. Cảnh Trăn bất đắc dĩ, dịu dàng trong mắt thoáng qua, cúi đầu rồi ngẩng đầu, trên mặt hiện lên sự cứng rắn và quyết đoán thường thấy.

"Ba của con có nói xin lỗi con, ba nói đêm nay ba con không thể tập đàn với con." Viêm Yến quay đầu nhìn Cảnh Triều, sự dịu dàng trong mắt cô là ánh mắt độc quyền của người mẹ, ngay cả khi biết rằng con trai mình không hề mong đợi Cảnh Chí trở về "Một lát nữa con luyện tập trước, cũng không có nhiều điểm khó, mẹ sẽ cùng cùng con hoà tấu vài lần."

Cuối tuần này Cảnh Triều có tham gia biểu diễn ở buổi biểu diễn âm nhạc của thành thị. Ngày hôm qua, Cảnh Chí vừa hứa với cậu nhóc sẽ để dành chút thời gian để cùng cậu luyện liên kết bốn tay.

Cảnh Triều để đũa xuống, cắn môi nhìn chú hai, dáng vẻ bình tĩnh tập trung ăn uống, thoáng thấy ánh mắt của Viêm Yến, ánh mắt cậu ngập tràn áy náy "Cảm ơn mẹ! Tối nay Tiểu Triều chắc không có thời gian để tập đàn."

'Cộp!' Chén cơm sứ bị đũa của Cảnh Tịch làm lệch khỏi trọng tâm, đáy chén nhô lên, xoay vòng rồi dừng lại, phát ra tiếng vang không nhỏ. Cái chén không bị bể, cơm cũng không có đổ lên bàn. Cảnh Tịch để đũa xuống, vẻ mặt run sợ, đứng lên, giọng nghèn nghẹn "Con xin lỗi, là Tiểu Tịch không quy củ."

Khoảng cách giữa hai lông mày của Cảnh Trăn càng gần, không khí vốn đã loãng dường như bị rút cạn.

"Hôm nay Tiểu Tịch không đói bụng sao?" Đồng Dật lên tiếng hỏi trước khi Cảnh Trăn lên tiếng, đưa tay kéo kéo cánh tay Cảnh Tịch, ý bảo nhóc con ngồi xuống.

Cảnh Tịch len lén liếc nhìn Cảnh Trăn, mím mím môi dưới, hai chân đứng trên mặt đất không dám nhúc nhích, hai tay vòng ra sau lưng.

'Keng!' Cảnh Trăn đặt đũa lên giá để, tiếng vang không lớn nhưng giống như đập vào đầu trái tim của hai đứa nhỏ "Mẹ con hỏi chuyện không cần trả lời sao?"

Cảnh Tịch rung lên, giọng nói của nhóc con cũng rung theo "Mẹ, Tiểu Tịch không đói."

Cảnh Trăn khẽ liếc nhóc con một cái, biết rằng tâm tư của Cảnh Tịch rất nặng nề, hơn nữa Cảnh Tịch cũng không bình tĩnh, trầm ổn như anh trai Cảnh Triều. Vì vậy, Cảnh Trăn rất hiểu ý "Muốn đứng đi thư phòng mà đứng."

Bữa ăn này cuối cùng đã kết thúc một cách cẩn thận.

Sau khi ăn xong, Viêm Yến và Đồng Dật thường đi dạo trong sân, thường thì đây là lúc để hai bà vợ thủ thỉ, nhưng hôm nay, họ nhất quyết kéo theo Cảnh trăn. Cảnh Trăn thật bất đắc dĩ, nhưng chị dâu ở trên, vì vậy anh không thể đắc tội. Vợ anh thậm chí không thèm nhìn anh mà còn phàn nàn với Viêm Yến

"Trước khi kết hôn, mỗi lần đưa em về nhà đều lôi kéo em cùng chạy vòng vòng khu phố nhà em hơn chục vòng mới cho em vào nhà. Bây giờ chỉ có thể nói mọi thứ đều đã thay đổi."

Viêm Yến chỉ cười cười nhìn Cảnh Trăn "Hóa ra Tiểu Trăn vẫn có lúc lãng mạng như vậy nha."

Em một câu, chị một lời như vậy, Cảnh Trăn cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị nói tới. Anh quá quen với việc làm theo ý của Đồng Dật trong mấy chuyện nhỏ nhặt này, cũng không từ chối nữa còn rất thản nhiên kéo theo Phương Chu.

Vì vậy, Viêm Yến cùng Đồng Dật khoác tay đi phía trước, như thể hai người đang thì thầm tâm sự với nhau. Cảnh Trăn và Phương Chu im hơi lặng tiếng lặng lẽ đi theo phía sau.

Cảnh Triều giúp thu dọn bàn ăn, rửa tay sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài tìm Cảnh Trăn, vừa ra tới cửa đã do dự, nghĩ nghĩ liền lên lầu lấy áo khoác mặc vào. Dựa vào thời gian và không gian tính toán, cậu nhóc đã đi lên sân thượng, quả nhiên nhìn thấy bốn người đang dựa vào lang can.

Biệt thự Cảnh Gia được thiết kế ở một vị trí tuyệt vời nhất ở lưng chừng núi. Đứng trên sân thượng nhìn về trung tâm thành phố có thể đem quang cảnh phồn vinh rực rỡ của thành phố thu vào trong tầm mắt không sót thứ gì. Trước mắt ngắm nhìn cảnh đẹp Ngã Tư Phố Hoa Thiên Cẩm lung linh một cách rất yên tĩnh, thanh tao.

Cảnh Triều nhớ lại những buổi tối, cậu nhóc hoặc đứng hoặc quỳ ở đây cho đến khi tất cả các ngọn đèn trong thành thị đều dập tắt, những ngôi sao thưa thớt còn sót lại cũng mờ đi, mặt trời nhú lên, chân trời thay đổi màu sắc trông rất đẹp mắt. Cậu nhóc mới biết được *Triều* là một chữ lại làm mọi người ngập tràn kỳ vọng, chờ mong.

Cảnh Triều đi tới, cung kính chào hỏi Viêm Yến, Đồng Dật, Phương Chu, và cuối cùng bước đến bên cạnh Cảnh Trăn, tiếng gọi trang trọng rất nhiều "Chú ba...."

"Ừ." Cảnh Trăn phát ra một âm thanh từ cổ họng, lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn về chân trời xa xăm, thờ ơ ra lệnh "Đi lại đây!"

Cảnh Trăn dẫn cậu nhóc đến cột đèn cách đó ba bước, quay người lại, đột nhiên thu chân phải lại, ngồi xổm xuống. Hành động này không chỉ khiến ba người đứng bên cạnh lập tức quay đầu nhìn Cảnh Trăn mà nó còn làm Cảnh Triều sợ hãi đến mức lùi lại một bước.

"Đứng im." Cảnh Trăn chắp tay sau lưng, nhướng mi, cau mày càng sâu hơn.

Cảnh Triều cũng ngượng ngùng, dù sao hành vi vừa rồi thật quá thất lễ, cho nên lập tức bước lên lại, thân mình đứng thẳng hơn nữa. Tư thế đứng của cậu nhóc rất đẹp mắt, cùng với dáng hình vai rộng eo thon, ánh mắt sáng ngời lạnh thấu xương của cậu nhóc, đứng thẳng ở nơi đó có thể đem câu *Khí thế ngất trời* tới diễn tả.

Cảnh Trăn không nhìn cậu nhóc nữa mà đưa tay vén ống quần của Cảnh Triều lên cho đến khi lộ ra hai đầu gối phiếm thanh sưng cao.

Trong lòng Cảnh Triều ấm lên, như có dòng nước ấm áp lang tràn toàn thân, hai bên đầu gối bị nhéo một cái, Cảnh Triều đau đớn, từ kẽ răng hít vào một hơi lạnh.

Cảnh Trăn ngẩng đầu đưa mắt nhìn cậu nhóc nghe được tiếng hít, cũng không nói gì, hai tay buông xuống, đứng lên, vừa đứng lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Cảnh Triều có chút mờ mịt bị chú ba liếc mắt một cái, cúi đầu nói "Con xin lỗi!"

"Ngẩng đầu lên." Giọng điệu của Cảnh Trăn rất bình tĩnh, không phải phân phó, không phải ra lệnh, giống khuyên bảo hơn.

Cảnh Triều khẽ mím môi, vẻ mặt ngưng trọng, thẳng cổ tiếp nhận ánh mắt của Cảnh Trăn. Phía sau lưng trò chuyện không ngừng, như sợ cậu nhóc xấu hổ.

"Nói." Cảnh Trăn nói chỉ một từ.

Cảnh Triều thở dài một hơi "Tiểu Triều không biết lượng sức mình."

"Chú út con nói kỹ thuật may của con cũng rất hoàn mỹ." Ánh mắt Cảnh Trăn liếc về hướng Phương Chu.

Phương Chu rõ ràng không có quay đầu lại, nhưng cũng rõ ràng cảm thấy lạnh sống lưng, anh không còn dám thản nhiên dựa vào lang can nữa, mà im lặng điều chỉnh lại tư thế đứng.

Lòng Cảnh Triều như thắt lại, so với ba, chú ba luôn luôn ôn nhu, nhẫn nại và dễ gần hơn, số lần thực sự dạy dỗ rất ít có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu hết đều là bài học không được nghiêm túc lắm. Mỗi lần đều phân tích, giải thích rõ ràng mới phạt. Trưởng tử Cảnh gia dù mới mười hai tuổi nhưng rất biết cách xem mặt đoán ý.... Hôm nay, chú ba rất tức giận.

"Chú ba...." Cảnh Triều mím chặt môi nói "Thực xin lỗi, suýt chút nữa đã làm Tiểu Tịch bị thương."

Sắc mặt Cảnh Trăn đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương dưới ánh trăng, giọng điệu bình tĩnh nhưng không hề cáu kỉnh "Đây là kết quả con quỳ gối gần ba tiếng đồng hồ."

Cảnh Triều không nói lời nào, mím môi mím lợi, nhưng không có cúi đầu.

"Hả?" Cảnh Trăn nhướng mày.

Cảnh Triều căn da đầu đón nhận ánh mắt của Cảnh Trăn, cuối cùng trên người cậu nhóc vẫn toát ra phong thái trưởng tử, giọng điệu vẫn kiên định, và không hề nhỏ lại "Con không nên giúp Tiểu Tịch gạt chú, cũng không nên quyết định giúp may lại vết thương mà chưa có sự cho phép. " Cậu nhóc ngập ngừng như để tìm một từ ngữ khác phù hợp hơn, hai tay nắm lại càng chặt mới nói " Là con đem Tiểu Tịch mạo hiểm, xin chú trách phạt. "

Cảnh Trăn yên lặng nghe cậu nhóc nói, ngọn lửa trong lòng bắt dầu hừng hực, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như mặt nước, thâm trầm liếc cậu nhóc một cái "Chú có nhắc nhở con rồi, suy nghĩ kỹ rồi mới nói." Cảnh Trăn quá hiểu biết nhóc con của mình, thậm chí đều có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của Cảnh Tịch khi nhóc con bày ra bộ dạng đáng thương, khóc lóc nài nĩ Cảnh Triều, thế nhưng Cảnh Triều còn nghĩ thay em trai chạy tội lừa gạt, quả thật càng lớn càng không ra gì mà.

Chỉ là Cảnh Triều hiển nhiên không có phản ứng, thất thần nhìn vẻ mặt Cảnh Trăn, sắc mặt tái nhợt dưới ánh sáng đang chiếu rọi.

Cảnh Trăn lắc đầu không hiểu, trong giọng nói không có vui hay giận, vững như chân núi sừng sửng đứng mấy ngàn năm "Chú vốn nghĩ rằng con quỳ lâu như vậy đã suy nghĩ thấu đáo hơn. Chú cảnh báo con thêm một lần nữa, đạo lý con đều hiểu nhưng đáng tiếc con dường như hoàn toàn không có hiểu biết về trách nhiệm và tinh thần."

Cảnh Trăn đưa tay liếc nhìn đồng hồ "Con còn ít nhất ba tiếng đồng hồ nữa. Trở về phòng viết kiểm điểm. Một tội không phạt hai lần, chú sẽ không phạt con. Ba của con hiểu rỏ hơn chú cách làm một người anh tốt như thế nào!!!!"

🌸🌸🌸

Hết quà tết rồi.... đến lược chủ nhà nghỉ tết nhaaaaa

Quảng cáo
Trước /135 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phối Hợp

Copyright © 2022 - MTruyện.net