Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Quân Hôn Cũng Có Ái
  3. Chương 45+46
Trước /35 Sau

Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 45+46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 45:

Chương trình dạy học của năm nhất tương đối ít, những thứ cần học đều là những điều cơ bản, hoàn toàn không có ăn khớp với chuyên ngành. Nhưng năm hai lại hoàn toàn không phải thế, bài chuyên ngành càng lúc càng nhiều lên, những thứ phải học cũng tương đối thực chất.

Bởi vì chương trình dạy học tương đối dày đặc, bình thường lúc Tiêu Thần không có quay về chung cư, Lâm Hạ cũng sẽ không thường đến đó, một tuần đại khái sẽ đến tầm một hai lần, mà cơ hội đi đến chỗ của Tiêu Thần lại càng ít hơn nữa.

Mấy ngày nay, Tiêu Nguyệt Nhi thường hay ở bên tai cô than vãn thức ăn của căn tin quá tệ, muốn Lâm Hạ mua đồ về nhà nấu cho cô ấy vài bữa thật ngon, mấy ngày trước Lâm Hạ đều tương đối bận rộn, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi.

Nhưng lúc vừa ra khỏi cổng trường học, cô đang muốn đi đến chợ thực phẩm ở bên ngoài trường để mua ít thức ăn tươi mới, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Nhi, khẩu khí của cô ấy có chút gấp gáp.

“ Lâm Hạ, cậu mau đến quán bar Trường Thắng đi. ”

“ Làm sao thế?”

Tiêu Nguyệt Nhi nhìn vào người đang ngồi trên ghế sô pha, thở dài một hơi, “ Hứa Nhược Nhược xảy ra chuyện rồi. ”

“ Xảy ra chuyện gì rồi?”

“ Cậu đến rồi nói sau. ”

Lâm Hạ trước giờ chưa từng nghe thấy giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi nghiêm túc như thế này, tuy rằng cô ấy đối với Hứa Nhược Nhược không có quá nhiều cảm tình, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an.

Cô bắt một chiếc taxi, sau mười phút liền đến quán bar Trường Thắng.

Vào một khắc mở cửa phòng bao ra, Lâm Hạ nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô cả đời khó quên.

Lâm Hạ từ nhỏ đã lớn lên tại nông thôn, người ở đó đều rất lương thiện tốt đẹp, không cần biết là người hay là vật. Một số chuyện xảy ra trong phim điện ảnh cô chỉ xem lướt qua rồi thôi, rất ít khi để tâm đến.

Nhưng cô không ngờ được rằng, những chuyện tưởng rằng chỉ xảy ra trong phim điện ảnh thế mà lại xảy ra bên cạnh cô, hơn nữa còn khiến cô nhìn thấy một mặt đáng thương đau khổ của người bị hại.

Đã từng có một khoảnh khắc, cô rất hận Hứa Nhược Nhược, đồng thời hận không thể khiến cô ta đi chết, nhưng vào một khắc nhìn thấy Hứa Nhược Nhược ở trong quán bar, cô phát hiện cơn hận ở trong lòng bản thân mình đột nhiên tan thành mây khói, thay vào đó chính là sự đồng cảm từ nơi nội tâm thâm sâu dâng trào mà đến. Thì ra, cơn hận thù của cô lại nhỏ bé không đáng kể đến như thế.

Lâm Hạ chao chao đảo đảo đi đến trước mặt cô ta, Hứa Nhược Nhược ở trước mắt, quần áo ngổn ngang, không, phải nói là, toàn thân chỉ có vài mảnh vải rách rưới che đậy lên, lên cả bộ phận quan trọng cũng không che được hết. Hơn nữa, da thịt bị lộ ra bên ngoài bị từng lớp từng lớp chất dịch nam tính màu trắng phủ đầy lên, trên người khắp nơi đều là những vết xanh tím. Đặc biệt là bầu ngực bị cắn đến rỉ cả máu.

Hứa Nhược Nhược mà cô quen biết, vốn dĩ là một đóa hoa kiều diễm đến cực hạn, nhưng Hứa Nhược Nhược của hiện tại, lại giống như một thân cây già cỗi bị tàn phá, tựa hồ chỉ cần lắc lư nhẹ thôi, liền có thể chôn vùi trong đất vàng.

Lâm Hạ nhìn lấy Tiêu Nguyệt Nhi, cô ấy nhè nhẹ mà lắc lắc đầu

“ Vừa rồi tớ nhìn thấy Hứa Nhược Nhược bị một đám đàn ông đưa vào trong quán bar này, tớ vốn dĩ muốn đi theo vào, nhưng lại bị bảo an chặn lại, sau đó lúc tớ vào được rồi, thì đã biến thành thế này rồi. ”

“ Nhìn thấy rõ gương mặt của những người đàn ông kia chưa?”

“ Không có, khi đó tớ chỉ lo hiếu kỳ Hứa Nhược Nhược tại sao lại bị đưa vào nơi này thôi, không có nhìn kỹ. ” Tiêu Nguyệt Nhi ảo não nói, tuy rằng cô ấy rất ghét Hứa Nhược Nhược, nhưng lấy thân phận là một người phụ nữ để nhìn vào một cảnh này, cô ấy vẫn là rất đồng cảm Hứa Nhược Nhược, dù gì, loại chuyện này đối với một cô gái mà nói thực sự là quá tàn nhẫn rồi.

Sắc mặt Lâm Hạ nặng nề, từ trong túi xách lấy ra một bịch khăn giấy, rút từng tờ từng tờ ra lau thân thể cho Hứa Nhược Nhược.

Tiêu Thần là người đàn ông duy nhất của Lâm Hạ, những chất dịch này cũng chỉ từng thấy qua của anh, hiện tại nhìn thấy những thứ này của người đàn ông khác, Lâm Hạ cảm thấy rất ghê tởm, có một loại cảm giác buồn nôn từ trong thực quản trào lên.

“ Hứa Nhược Nhuợc. ” Sau khi lau xong, Lâm Hạ cởi áo khoác của mình ra đắp lên người của Hứa Nhược Nhược, cong eo muốn đỡ cô ta đứng lên, “ Tôi đưa chị đến bệnh viện xem thử trước đã. ”

Nghe thấy hai chữ bệnh viện, đôi mắt mông lung của Hứa Nhược Nhược đột nhiên trấn tĩnh trở lại, cô ta ra sức lắc đầu, thân thể giãy giụa theo, quần áo đắp lên cho cô ta cũng rơi xuống nền đất.

“ Không muốn không muốn, chị không muốn đến bệnh viện, đừng mà, hu hu hu, chị không đi. ” Hứa Nhược Nhược liều mạng mà lắc đầu, đầu tóc vốn dĩ đã rối loạn lại bay loạn khắp nơi, trong phòng bao u ám này hiện ra vẻ hung hăng lại đáng sợ.

Lâm Hạ đột nhiên cảm thấy mũi xót đi, Hứa Nhược Nhược cô từng nhìn thấy trước đây, nên là cao cao tại thượng, đầu tóc gọn gàng một rối một sợi nào, giống một con chim khổng tước kiêu ngạo, nhưng Hứa Nhược Nhược của hiện tại, lại khiến cô có một loại cảm giác muốn khóc. Cô ta mới 21 tuổi, trong mắt của ba mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại gặp phải loại chuyện thế này.

Tiêu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng xoay đầu đi, cô ấy đối với Hứa Nhược Nhược đa phần đều là sự ghét bỏ, không giống như Lâm Hạ, cho dù có không thích Hứa Nhược Nhược như thế nào đi nữa cũng vẫn có sự trói buộc của huyết thống, cho nên cho dù có cảm thấy Hứa Nhược Nhược rất đáng thương, nhưng Tiêu Nguyệt Nhi vẫn là không có cách nào thích cô ta được, càng huống hồ, cô ta đã từng làm qua biết bao nhiêu việc quá đáng thế kia.

“ Được được được, chúng ta không đi bệnh viện. ” Lâm Hạ ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô ta, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ta.

Dưới sự trấn an của Lâm Hạ, Hứa Nhược Nhược dần dần an tĩnh trở lại, Lâm Hạ cùng Tiêu Nguyệt Nhi đối mắt một cái, hai người cùng nhau dìu Hứa Nhược Nhược ra khỏi quán bar.

Lâm Hạ cùng Tiêu Nguyệt Nhi đưa Hứa Nhược Nhược đi đến căn chung cư ở bên ngoài trường học, căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, cho nên trước tiên sắp xếp cho cô ta ở trong căn phòng nhỏ nằm kế bên căn phòng lớn.

“ Lâm Hạ, cậu thật sự muốn để cho cô ta ở đây sao?” Nghĩ rất lâu rồi, Tiêu Nguyệt Nhi cuối cùng cũng nói ra nghi hoặc ở trong lòng mình: “ Cô ta rõ ràng không có đi học ở nơi này, tại sao lại muốn chạy đến nơi này chứ? Cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

Lâm Hạ trả lời: “ Hôm qua chị ta có gửi tin nhắn cho tớ, nói là chị ta có một người chị em tốt hôm nay tổ chức sinh nhật, xa xôi chạy đến đây để chúc mừng sinh nhật bạn của chị ta, hơn nữa chị ta còn bảo tớ đi cùng, khi đó cảm thấy chị ta thật phiền, cho nên không có để ý đến chị ta, không ngờ là……..” Trong lòng cô có chút ảo não, nếu như cô đi rồi, biết đâu chừng sẽ không xảy ra chuyện thế này.

Tiêu Nguyệt Nhi vỗ vỗ bả vai của cô, an ủi nói: “ Cô ta đã làm thế biết bao nhiêu lần rồi, cậu không đi là đúng, ai biết được cậu đi rồi thì có xảy ra chuyện gì hay không, cậu ngàn vạn đừng có tự trách nhé. ”

“ Cho dù có thế nào, lần này tớ thật sự tin tưởng Hứa Nhược Nhược, không ai sẽ lấy loại chuyện này ra để đánh cược, cho dù là Hứa Nhược Nhược cũng thế thôi. ” Lâm Hạ khẳng định mà nói.

Tiêu Nguyệt Nhi gật gật đầu: “ Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cô ta, đúng thật không giống như gạt người, nhưng tớ vẫn là có chút không yên tâm, hay là thế này đi, sau này lúc cậu quay về đây hãy gọi thêm tớ, nhớ đó, tớ không đi cùng cậu đến đây thì cậu ngàn vạn đừng đến đây một mình, có biết không?”

Lâm Hạ cười nói: “ Tớ nói các cậu sao mà ai ai cũng trông gà hoá cuốc thế hả, Tiêu Thần cũng thế nữa, lúc chuẩn bị đi còn thiên đinh linh vạn dặn dò nói tớ đừng có một mình ra khỏi cổng trường học. ”

“ Tớ nói cho cậu biết, anh trai tớ nhìn người rất chuẩn đấy, cậu nghe anh ấy là chỉ có đúng chứ không có sai. ”

“ Được rồi được rồi, tớ biết rồi mà. ” Lâm Hạ cầm cái giỏ đựng rau lên, nói với Tiêu Nguyệt Nhi: “ Trước tiên cậu giúp tớ trông chừng chị ta một lát, tớ đi ra chợ mua ít thức ăn. ”

“ Được, thế cậu đi sớm về sớm nhé. ”

Sau khi Lâm Hạ đi, Tiêu Nguyệt Nhi nhìn nhìn cửa phòng của Hứa Nhược Nhược, thấy không có động tĩnh gì hết, cô ấy lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiêu Thần.

“ Nguyệt Nhi, có chuyện gì thế?” Trước khi rời đi, Tiêu Thần đặc biệt dặn dò qua nếu như Lâm Hạ có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho anh, cho nên lúc nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Nhi, trong lòng anh không khỏi trầm xuống.

Tiêu Nguyệt Nhi đè thấp giọng đem những chuyện này kể cho Tiêu Thần nghe, đồng thời hỏi anh làm sao đây.

“ Hứa Nhược Nhược là chị họ của Lâm Hạ, quan hệ giữa bọn họ có tệ đến thế nào đi nữa thì cũng có quan hệ huyết thống, cho nên Lâm Hạ không thể nào bỏ mặc cô ta không quản. Nguyệt Nhi, mấy ngày này em cùng Lâm Hạ ra khỏi cổng trường hãy cố gắng đi cùng với nhau, nếu như buổi tối các em muốn ngủ lại chung cư thì tốt nhất là gọi thêm bạn cùng phòng của Lâm Hạ hoặc là bạn cùng phòng của em đi cùng. Còn nữa là, hãy cố gắng đi đến những nơi đông người. Anh sẽ nhanh chóng quay trở về. ”

“ Ừm, em biết rồi. ” Tiêu Nguyệt Nhi đã yên tâm trở lại, ý định ban đầu của cô ấy chính là hy vọng Tiêu Thần có thể quay về, cô ấy thực sự không yên tâm với Hứa Nhược Nhược, cứ luôn cảm thấy trong lòng bất an.

Người bất an còn có cả Tiêu Thần.

Anh đem điện thoại đặt lên trên bàn, nghĩ đến Hứa Nhược Nhược, nghĩ đến Triệu Ngưng Ngọc, trong lòng càng lúc càng bất an hơn.

CHƯƠNG 46:

Gần trường học có một chợ bán thức ăn, thực phẩm của nơi đó còn rẻ hơn cả trong siêu thị nhiều, hơn nữa còn rất tươi mới. Điều quan trọng nhất là, ở đó còn có thể trả giá.

Lâm Hạ dưới sự dạy bảo của mẹ Lâm sớm đã luyện thành một tay trả giá có năng lực, tuy rằng nói giá cả của thực phẩm không đắt, nhưng trả bớt một chút liền có thể tiết kiệm được chút tiền rồi. Nhưng mà không phải lần nào cô cũng sẽ trả giá, ví dụ chợ bán thực phẩm sẽ có rất nhiều ông lão bà lão gánh những gánh rau ngồi ở khu rau cải buôn bán, lúc mua những món này, Lâm Hạ bình thường sẽ không trả giá.

Cân nhắc đến việc Hứa Nhược Nhược hiện tại thân thể rất suy yếu, Lâm Hạ mua thêm một ít sườn heo, chuẩn bị quay về nấu một nồi canh sườn heo hầm bí đao, lại mua thêm một con gà, sau cùng chọn thêm một ít rau xanh rồi mới rời khỏi.

Lúc quay trở về chung cư đã qua 12 giờ rồi, trước đi cô đi mở cửa phòng ngủ cho khách ra xem thử Hứa Nhược Nhược, thấy cô ta an tĩnh mà ngủ say, liền yên tâm được một chút, xắn tay áo lên bắt đầu vào phòng bếp làm việc thôi.

“ Lâm Hạ Lâm Hạ, cậu mua món gì ngon thế?” Tiêu Nguyệt Nhi ở phía sau cô đi theo vào trong, cúi đầu nhìn những món đồ nằm trong giỏ đựng, không nhiều, một con gà đã được làm sạch sẽ và một con cá, một ít sườn heo, còn có vài loại rau cải tươi xanh. “ Cái gì vậy chứ, cậu thật sự quá thiên vị rồi, tại sao cô ta vừa đến cậu liền làm nhiều món ngon như thế?”

Phải biết là, trước đây cô nấu cơm chỉ nấu một món mặn mà thôi, những món khác đều là rau xanh, nhưng lần này thế mà cô lại làm tận mấy món, cô ấy đang rất phẫn nộ đấy có được không?!

“ Hứa Nhược Nhược hiện tại cần phải tĩnh dưỡng thân thể, cho nên tớ mua một con gà và cá, không phải cậu thường hay lanh lảnh nói muốn giảm cân sao, tớ nấu rau xanh cho cậu ăn có lợi cho việc giảm cân của cậu mà. ” Lâm Hạ vừa nhặt rau vừa nói.

“ Có quỷ mới tin cậu ấy. Nhưng mà tớ cũng không phải loại người không biết cảm thông như thế, nhưng nhìn thấy Hứa Nhược Nhược chịu phải loại chuyện như thế này, tớ cũng không thèm tính toán với hai người các cậu nữa. ” Tiêu Nguyệt Nhi bĩu bĩu môi nói.

Lâm Hạ cười cười: “ Cậu mau đi ra ngoài đi, quay đầu lại muốn than vãn oán trách rồi. ”

Lúc Tiêu Nguyệt Nhi đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hứa Nhược Nhược đứng ở ngay cửa phòng ngủ cho khách, khoan thai mà nhìn vào phương hướng của phòng bếp, ánh mắt có chút trống rỗng, có lẽ là bởi vì vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc rối loạn lên, đồ ngủ rộng thênh mặc trên người cô ta có chút không hợp, khiến vóc dáng của cô ta được tôn lên trông càng gầy hơn.

Có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng Hứa Nhược Nhược thế này rất xấu xí, nhưng Tiêu Nguyệt Nhi nhìn vào, Hứa Nhược Nhược của lúc này mới là xinh đẹp nhất. Cô ta của trước đây cứ luôn cao cao tại thượng, kiêu ngạo lãnh diễm, nhưng cô ta của lúc này, tuy lôi thôi nhưng vô hại, cái hình tượng này ngược lại khiến Tiêu Nguyệt Nhi cảm thấy cô ta có một kiểu xinh đẹp mông lung, trông giống như Giang Nam dưới trời mưa.

Lâm Hạ cũng chú ý đến Hứa Nhược Nhược rồi, cô mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, dìu lấy Hứa Nhược Nhược đi vào trong phòng: “ Hiện tại chị nên nghỉ ngơi thật tốt vào, đợi em làm cơm xong rồi sẽ kêu chị ra có được không. ”

Vốn dĩ Lâm Hạ không hề trông mong cô ta sẽ trả lời lại, nhưng cô ta thế mà lại yếu ớt trả lời một chữ: “ Được. ”

Lâm Hạ chợt ngẩn người, ngay lập tức phấn khích mà xoay đầu qua nhìn Tiêu Nguyệt Nhi, Tiêu Nguyệt Nhi trợn trắng cả mắt, trong lòng đang hét lớn: Cô ta là bị cưỡng hiếp tập thể thôi, chứ không phải biến thành kẻ ngốc có được không, vui như thế làm gì chứ.

Sau khi đỡ cô ta nằm xuống, Lâm Hạ lại gấp gáp mà chạy vào trong phòng bếp.

Tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, bốn món ăn toàn bộ đều đã xong. Tiêu Nguyệt Nhi còn gấp hơn cả Lâm Hạ khi nãy lật đật chạy vào trong phòng bếp bưng thức ăn ra, đặc biệt là lúc ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô ấy càng gấp gáp hơn nữa.

“ Nguyệt Nhi, cậu giúp tớ đem cơm để qua kia, tớ đi gọi Hứa Nhược Nhược dậy. ”

Lúc Lâm Hạ đi vào phòng ngủ cho khách, Hứa Nhược Nhược đang trừng to đôi mắt nhìn lên trần nhà, biểu tình ngây ngốc vô hại. Cô đột nhiên có chút tưởng niệm Hứa Nhược Nhược của lúc trước, tuy rằng cô ta của trước kia rất đáng ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không giống cô ta của hiện tại, tuyệt vọng đến thế kia.

Cô đứng ở trước giường, nỗ lực khiến bản thân mình cười lên, “ Chị họ, dậy thôi nào, em đưa chị ra ăn cơm. ”

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạ gọi cô ta là chị họ, tuy rằng trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng ít nhất vẫn cam tâm tình nguyện. Có lẽ là bởi vì biểu tình vô hại lúc này của cô ta, Lâm Hạ thế mà lại cảm thấy rất thân thiết với cô ta.

Loại cảm giác này nếu như đặt ở trước đây, có đánh chết cô cũng sẽ không tin rằng cô lại có thể tiếp xúc với Hứa Nhược Nhược như thế này.

Hứa Nhược Nhược chớp chớp đôi mắt, chầm chậm mà ngồi dậy.

Nhìn thấy Lâm Hạ cẩn thận dè dặt mà đỡ Hứa Nhược Nhược đi ra, Tiêu Nguyệt Nhi lại trợn trắng mắt lần nữa, Hứa Nhược Nhược cô ta không phải bị thương tật ở chân, có cần cẩn thận dè dặt đến thế không chứ.

“ Ngồi xuống đi. ”

Sau khi đỡ cô ta ngồi xuống xong, Lâm Hạ xoay người đi đến bên còn lại ngồi xuống.

……………

Tiêu Thần đi vào phòng làm việc của An Nam, đại đội trưởng ngẩng đầu lên, cười cười: “ Dô, bình thường cậu không thường đến phòng làm việc của tôi nha, ngọn gió nào đã thổi ngài đến đây vậy?”

Tiêu Thần không có hơi sức đùa giỡn cùng anh ta, dứt khoát mà nói: “ Tôi muốn xin nghỉ vài hôm, anh xem có được không?”

“ Đm! Từ sau khi cậu tóm được cô vợ của cậu, cậu đã xin nghỉ biết bao nhiêu lần rồi, cô ấy hiện tại đang đi học ở thị trấn kế bên thôi, nếu như cậu nhớ cô ấy thì trực tiếp bảo cô ấy qua đây là được rồi. ” An Nam đem một xấp văn kiện ném đến trước mặt của Tiêu Thần: “ Làm nghề này của chúng ta là không thể tuỳ ý được, cậu xem, đây là nhiệm vụ ngày mai cậu cần phải bắt đầu đi hoàn thành, đây là cấp trên đích thân hạ lệnh đấy, cậu cảm thấy cậu có thể xin nghỉ phép thành công không?”

Tiêu Thần cầm văn kiện lên nhìn thử, chân mày nhíu lại: “ Nhiệm vụ này vẫn là rất đơn giản mà, tại sao cấp trên nhất định muốn tôi đích thân đi hoàn thành chứ?”

“ Tôi cũng không rõ nữa, nghe nói đây là lần khảo hạch cuối cùng dành cho cậu, sau khi làm xong lần nhiệm vụ này cậu sẽ có thể thăng lên thượng tá rồi. ” An Nam vỗ vỗ quân hàm của anh: “ Cậu đã ở đây cũng gần ba năm trời rồi, nên thay đổi rồi. ”

Tiêu Thần vẫn là không yên tâm Lâm Hạ, anh nói: “ Muốn tôi đi chấp hành nhiệm vụ lần này cũng được, nhưng, tôi hy vọng anh có thể phái ra vài người đi bảo vệ Lâm Hạ, tôi nghi ngờ Triệu Ngưng Ngọc gần đây có thể gây bất lợi cho cô ấy. ”

“ Triệu Ngưng Ngọc gần đây rất ngoan ngoãn, cậu có phải nghĩ quá nhiều rồi không. Được rồi, tôi sẽ phái người đi, cậu cứ yên tâm mà đi chấp hành nhiệm vụ đi, có tôi đây rồi. ” An Nam trả lời.

Tiêu Thần của lúc này vốn không hề biết, khi anh quay trở lại, mọi thứ, đều đã không còn kịp nữa rồi.

Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.

……………

“ Ăn thử món canh gà này đi, em đã hầm rất lâu đấy. ” Lâm Hạ cầm cái vá cùng chén lên múc cho Hứa Nhược Nhược một chén canh gà thật đầy, “ Nào, ăn đi. ”

Hứa Nhược Nhược ngẩn ngơ mà cầm cái muỗng lên, húp thử một ngụm canh.

Lâm Hạ thấy cô ta có thể ăn cơm bình thường rồi, tuy rằng ánh mắt vẫn có chút ngẩn ngơ, động tác cũng có chút cứng nhắc, nhưng vẫn khiến cô rất vui mừng rồi, ít nhất điều này chứng minh Hứa Nhược Nhược đang dần dần khoẻ lại.

Hứa Nhược Nhược vẫn còn trẻ, không thể lựa chọn cái chết, nên chỉ có thể kiên cường mà sống tiếp.

Tiêu Nguyệt Nhi vỗ vỗ Lâm Hạ, nói: “ Hiện tại có thể cô ta ăn không nổi, cậu đừng quá ép cô ta nữa, dù gì, trên người cô ta vừa mới xảy ra chuyện rất bi thảm. ”

Lời nói tuy rằng là nói với Lâm Hạ, nhưng ánh mắt của Tiêu Nguyệt Nhi lại nhìn chăm chăm lấy Hứa Nhược Nhược, cô ấy phát hiện, khi nghe thấy hai chữ bi thảm, thân thể của Hứa Nhược Nhược run rẩy vài cái cơ hồ không thể nhìn thấy.

Nhưng, sau chốc lát, cô ta lại phục hồi lại dáng vẻ ban đầu.

Tiêu Nguyệt Nhi như nảy ra suy nghĩ mà nhìn lấy cô ta, Lâm Hạ nhìn thấy, liền đẩy đẩy cánh tay của cô ấy, nhẹ giọng nói: “ Đừng có trắng trợn nhìn chằm chằm Hứa Nhược Nhược như thế, ăn cơm đi. ”

…………

Buổi chiều Tiêu Nguyệt Nhi có tiết, trước khi cô ấy đi đã thiên đinh linh vạn dặn dò Lâm Hạ bảo cô kêu bạn học đến nhà chơi, cho đến khi nhận được lời bảo đảm chắc chắn của cô, Tiêu Nguyệt Nhi mới yên tâm mà rời đi.

Tuy rằng cảm thấy Tiêu Nguyệt Nhi có chút chuyện bé xé ra to, nhưng Lâm Hạ vẫn gọi điện thoại cho bạn học cùng phòng ký túc, rất đáng tiếc chính là, buổi chiều các cô ấy đều có tiết, Lâm Hạ cũng không làm phiền bọn họ nữa.

Xoay người quay trở về phòng khách, Hứa Nhược Nhược đang cầm một ly nước đứng chờ cô, sau khi Lâm Hạ đi qua đó, Hứa Nhược Nhược cứng nhắc đem ly nước đưa qua cho cô, Lâm Hạ cười cười nhận lấy, “ Nếu như chị mệt rồi thì đi nghỉ ngơi một lát đi, em cũng muốn đi ngủ trưa rồi. ” Sau khi Lâm Hạ uống nước xong liền đem cái ly đặt lên bàn, đỡ lấy Hứa Nhược Nhược đi vào phòng ngủ cho khách.

Không biết tại sao, hôm nay Lâm Hạ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô đi vào phòng ngủ, mệt nhọc mà nằm lên giường, không quá một lúc, liền dần dần chìm vào mộng đẹp.

Lúc tỉnh lại đã là bốn giờ chiều rồi, cô bị dọa một phen hoảng hồn, trước đây cô ngủ trưa cùng lắm cũng chỉ ngủ tầm một tiếng mà thôi, hôm nay thế mà lại ngủ tận ba tiếng đồng hồ!

Lâm Hạ xoa xoa trán, chống người dậy chuẩn bị rời giường, chợt phát hiện toàn thân không có sức, đôi mắt nhức mỏi, cô lại nằm xuống giường, vô lực mà lật lại thân thể, rồi lại ngủ thiếp đi mất.

Tiêu Nguyệt Nhi đang lên lớp bỗng cảm thấy bồn chồn bất an, tuy rằng vừa rồi cô ấy đã dặn dò Lâm Hạ bảo bạn học đến nhà chơi, nhưng trong lòng tựa hồ vẫn có chút không yên tâm. Cô dọn dẹp sách vở, xoay đầu nói với một người bạn học cùng phòng ký túc: “ Hiện tại tớ có chuyện phải ra ngoài một chuyến, nếu như lúc thầy giáo điểm danh đến tớ thì cậu giúp tớ trả lời nhé, cảm ơn cậu. ”

“ Này, đây là tiết chuyên ngành đấy!”

Tiêu Nguyệt Nhi ngó lơ giọng nói ở phía sau, rụt cổ lại từ cửa sau chạy ra khỏi phòng học.

Đến căn chung cư, Tiêu Nguyệt Nhi trước tiên nhìn về phương hướng phòng ngủ cho khách, sau đó xoay người mở cửa phòng ngủ chính ra. Khi nhìn thấy Lâm Hạ bình an mà nằm trên giường, trong lòng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà không đúng nha, bây giờ đã gần năm giờ rồi, sao cô vẫn còn ngủ nhỉ, Tiêu Nguyệt Nhi vốn dĩ muốn đánh thức cô, nhưng thấy cô ngủ quá say, liền buông bỏ đi cái ý nghĩ này.

Nhẹ tay nhẹ chân mà đi ra khỏi phòng, Tiêu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lấy điện thoại ra, Tiêu Nguyệt Nhi lục tìm số điện thoại đặt cơm bên ngoài đã được lưu lại, gọi ngay ba phần cơm.

Tầm sáu giờ Lâm Hạ mới thức dậy, cô xoa xoa bả vai nhức mỏi, vừa ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt Nhi đang lệ rơi đầy mặt ngồi đối diện với một bàn thức ăn.

“ Nguyệt Nhi, làm sao thế?” Lâm Hạ chỉ chỉ vào thức ăn: “ Những thứ này, đều là cậu làm sao?” Trong giọng nói còn mang theo sự hoài nghi nồng đậm.

Tiêu Nguyệt Nhi lau đi nước mắt ở trên mặt, quở trách nói: “ Cậu đây là ngữ khí gì thế hả? Rõ ràng không tin đây là do tớ làm, tuy rằng, đúng thật không phải là tớ làm. ”

Lâm Hạ: “ ….. ” Đây là cái logic rối loạn gì thế?

“ Thế cậu khóc gì chứ?”

“ Khó ăn quá đi, từ sau khi tớ ăn được thức ăn do cậu nấu, tớ phát hiện ăn thức ăn của trường học cùng với bên ngoài trường học đều giống như đang chịu tội vậy, thực sự muốn lấy mạng người mà!”

“ …….không có khoa trương đến thế chứ?” Tuy rằng cô biết thức ăn do cô nấu rất không tồi, nhưng so sánh với những quán cơm khác, cô vẫn là có chút thua kém.

“ Gần trường học có vài quán ăn rất ngon, nhưng đều quá cay, tớ không thích ăn, vẫn là thức ăn cậu làm hợp với khẩu vị của tớ. ”

“ Bữa trưa còn thừa lại một ít, tớ đi hâm nóng lại, cậu giúp tớ đi đánh thức Hứa Nhược Nhược nhé. ” Lâm Hạ cầm tạp dề cột vào eo, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.

Tiêu Nguyệt Nhi vui mừng mà chạy đi gọi Hứa Nhược Nhược.

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngục Thánh Ngoại Truyện - Chuyện Của Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net