Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đó, Quan Thất chân khí rẽ nhánh, đã tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nửa điên nửa cuồng.
Y thường xuyên nhìn thấy trên trời có “chim lớn lượn vòng kêu ù ù”, lại nhìn thấy dưới lòng đất có “rắn chạy nhanh kêu ầm ầm”. Mấy thánh chủ tìm hết danh y nhưng vẫn bó tay, đành phải dẫn y đi danh sơn thắng cảnh khu vực tây nam hít thở không khí trong lành, thư giãn thể xác và tinh thần. Kết quả, y lại nói trong núi sâu nhìn thấy một đám người mặc đồ xanh lá, trong tay cầm những chiếc ống có thể bắn nổ người khác, bắn cho người và cây thành trăm ngàn lỗ hổng. Khi tản bộ trong đêm trăng sáng, lại ngẩng đầu trông thấy “có hai tên mập mạp béo phì đang dạo chơi trên ánh trăng kia”. Bọn họ đành phải “kính mời” y trở lại kinh sư, kết quả y lại cả đêm không ngủ được, khóc sưng hai mắt, bởi vì y lại “mơ thấy” trong thành nơi xa có một đám giặc Oa cầm “cờ mặt trời” đang mặc sức đồ thành giết người, gian dâm cướp của, hơn nữa còn “mắt thấy” phía trước có “người trong tay cầm vũ khí lợi hại đang giết dân chúng và người trẻ tuổi tay không tấc sắt”. Quan Thất hết sức bi thương, từ đó mắc bệnh hiểm nghèo, thần trí chẳng những lo lắng ưu sầu, còn tưởng tượng đủ thứ, nửa điên nửa cuồng, ngày càng nghiêm trọng, cả ngày không vui.
Mọi người đều không biết y đang nói đến chuyện gì, chỉ biết là y đã điên rồi.
Y đã điên rồi, y nhất định đã điên rồi.
Y điên, mọi người cũng không thể điên theo y.
Khi đó, Kim Phong Tế Vũ lâu dưới sự lãnh đạo của Tô Mộng Chẩm đã nhanh chóng quật khởi, cuốn sạch nửa giang sơn, còn Lục Phân Bán đường cũng nhanh chóng phát triển, lại thôn tính nhiều địa bàn vốn thuộc về Mê Thiên minh.
Mê Thiên Thất Thánh minh đã ở vào tình cảnh toàn diện chịu đòn.
Lúc đó tập đoàn Hữu Kiều Đang đang nổi lên, nhưng đối diện với Lục Phân Bán đường của Lôi Tổn được tổ chức như tường đồng vách sắt, cùng với Kim Phong Tế Vũ lâu được Tô Mộng Chẩm củng cố giang sơn, Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung của tập đoàn Hữu Kiều thật sự không có cơ hội, chẳng có cách nào.
Phương pháp duy nhất chính là thừa dịp người khác gặp nguy, đục nước béo cò, tiêu diệt Mê Thiên minh đang suy yếu lâm nguy, tự mình chiếm lấy địa vị.
Phương Ứng Khán được Mễ công công chỉ thị, tất cả thành công đều bắt đầu từ đoàn kết, còn tất cả thất bại và diệt vong lại bắt đầu từ nội loạn, cho nên hắn đã mua chuộc Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm.
Trên thực tế, tình hình lúc đó cũng không cho phép Thiết Thụ Khai Hoa từ chối bị “mua chuộc”, bọn hắn cũng không phải là người tự cho mình chính nghĩa, tự thấy mình thanh cao.
Bởi vì nhị thánh chủ “Trường Vĩ Sát Tinh” Mẫn Tiến đã cự tuyệt Phương Ứng Khán “mua chuộc”, cuối cùng chết không minh bạch. Mẫn Tiến vừa chết, đại thánh chủ Nhan Hạc Phát liền thừa dịp đưa tâm phúc của hắn là Chu Tiểu Yêu lên làm nhị thánh chủ.
Nhưng lúc này đại thế đã hiện.
Mê Thiên minh đã lộ ra dấu hiệu thất bại, suy yếu rõ ràng, nhưng vẫn có những người thề chết trung thành như là đám người ngũ, tam thánh chủ.
Vì quán triệt tư tưởng “sống sót, hơn nữa phải sống thật tốt”, Trương Thị Song Hùng đành phải âm thầm nương nhờ tập đoàn Hữu Kiều.
Bọn hắn có phe phái Mễ Hữu Kiều ngầm ủng hộ, dĩ nhiên càng có thể lấy lòng Quan Thất.
Lúc này Quan Thất đã không còn chí lớn.
Y “thấy” tiền đồ mờ mịt như thế, cho nên chỉ lo vui sướng trước mắt, không còn tâm trí giải quyết những chuyện khác.
Liệt Tâm, Thiết Thụ vừa lúc phụ họa lấy lòng.
Nhiệm vụ thứ nhất mà bọn hắn tiếp nhận, chính là trừ đi ngũ thánh chủ “Thủy Tinh Cuồng Ma” Lữ Phá Quân, cùng với “Hắc Diện Thần Quân” Trương Phân Yến.
Vì vậy Trương Phân Yến và Lữ Phá Quân đã mất mạng dưới tay người nhà ám toán, bị chết rất oan.
Sau khi giết chết hai người này, Trương Liệt Tâm, Trương Thiết Thụ cũng không biết “mệnh người do người hay không do người”, chỉ biết con đường trước mắt đã hiện rõ, không còn đường khác để đi, nếu có thì chỉ có con đường sống này, còn những đường khác đều là đường chết.
Hóa ra chỉ cầu sống sót và sống tốt, thông thường cũng phải trả giá lớn như vậy, đáng sợ như vậy, không thể tưởng tượng như vậy.
Đến cuối cùng, bọn hắn dĩ nhiên cháy nhà mới ra mặt chuột, phản bội Quan Thất, cũng dẫn Quan Thất bước vào con đường sai lầm.
Trong đó chiến dịch quan trọng nhất là dẫn Quan Thất vào Phá Bản môn, Tam Hợp lâu, để y độc chiến quần hùng.
Quan Mộc Đán điên cuồng si dại, chiến đấu với một đám cao thủ đứng đầu kinh sư như Tô Mộng Chẩm, Lôi Tổn, Bạch Sầu Phi, Địch Phi Kinh, Vương Tiểu Thạch, đó là chuyện tất bại tất vong.
Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều không nắm chắc giết được Quan Thất, vì vậy mới sắp đặt cho những cao thủ tuyệt đỉnh của Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường liên thủ trừ khử người này.
Thế nhưng, chuyện kinh người là Quan Thất mặc dù đã nửa điên nửa khùng, nhưng võ công vẫn cao tuyệt.
Cao đến đỉnh điểm, cao đến tột cùng.
Hợp sức của năm người Tô, Lôi, Vương, Bạch, Địch vẫn không giết được Quan. Cho dù trước khi quyết chiến, với lý do phòng ngừa Quan Thất điên cuồng sát hại huynh đệ trong minh, y đã để cho ngũ, lục thánh chủ tân nhiệm dùng xiềng xích trói tay chân của mình, còn hạ độc và thần chú, nhưng mọi người vẫn không giải quyết được y, không đánh thắng được y.
Nếu không phải y bị sét đánh, người chết có lẽ là đám người vây quét y.
Ngay cả Phương tiểu hầu gia ở trong tối quan sát, muốn tận mắt nhìn thấy Quan Thất bị quần hùng vây công chém đầu, đột nhiên cũng cảm thấy không đành.
Người này võ công rất cao, hơn nữa đầu óc có vấn đề, nếu có thể phục vụ cho ta, tập đoàn Hữu Kiều còn sợ không có thành tựu sao.
Khi đó, tập đoàn Hữu Kiều sẽ có thể danh chính ngôn thuận cũng hợp tình hợp lý đổi tên thành “tập đoàn Tiếu Khán” rồi.
Mễ Hữu Kiều muốn ta trừ khử đại địch số một Quan Thất này, ta lại dùng mà không giết, có được Quan Thất rồi, còn cần lão hồ ly Mễ Thương Khung này sao? Không cần.
Goi thế lực của ta là “tập đoàn Hữu Kiều”, chẳng qua là một loại thủ đoạn và thủ pháp để lung lạc lão tặc này mà thôi.
Sớm nên đổi tên, cũng sớm nên chính danh.
Võ công của Quan Thất cao như vậy, hơn nữa lại bị trọng thương, hiện giờ giữ y lại cũng không sợ y trở mặt, lại có thể khiến y đội ơn, chính là thời điểm này.
Đây là suy nghĩ của Phương Ứng Khán khi đó.
Cho nên hắn lập tức ra ám hiệu, bảo Trương thị song hùng tạm thời thay đổi kế hoạch, cứu Quan Thất đi.
Vì vậy bọn hắn mới thả ra “sương độc”.
Phương Ứng Khán âm thầm tự mình hành động, cướp đi Quan Thất.
Thế nhưng hắn vẫn không thể khống chế được Quan Thất.
Thần trí của Quan Thất lúc tốt lúc xấu, nhưng lại không chịu nhận phục, cũng không chịu làm việc cho người khác.
Phương Ứng Khán đã không điều khiển được Quan Thất, lại cảm thấy người này vẫn có điểm lợi dụng được, cho nên cũng không đành giết y.
Thế là Quan Thất trở thành “vấn đề khó giải quyết” của Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán không thể khống chế Quan Thất, khiến cho hắn đặc biệt cảm ngộ và cảm nhận được, muốn độc bá thiên hạ, tự lập thành vương, hơn nữa nắm được đám thế lực triều đình cổ hủ Mễ Thương Khung, vậy thì phải không ngừng cố gắng.
Nếu có tuyệt thế võ công của Quan Thất, còn chuyện gì không thể hoàn thành.
Vì vậy hắn chuyển hướng sang tuyệt thế võ công của Nguyên Thập Tam Hạn, “Thương Tâm tiểu tiễn”.
Hắn phải có được “Sơn Tự kinh”, cũng phải lấy được “Nhẫn Nhục thần công”.
Hắn mưu tính sâu xa, không chừa thủ đoạn để lấy được những bí quyết võ thuật này.
Hắn đã quên mất Quan Thất, để mặc Quan Thất si, để mặc Quan Thất cuồng.
Mà lúc này, Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ lại bị người khác “mua chuộc”.
Lần này người “mua chuộc” bọn hắn là Thái Kinh.
Lúc đó Thái Kinh vẫn ngồi trên vị trí thừa tướng, trên dưới cả nước, hắn chỉ dưới một người mà trên vạn người, quyền to thế lớn, không ai sánh bằng.
Hắn rất cần một số tâm phúc quen thuộc với tổ chức nội bộ của Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, Mê thiên Thất thánh minh và tập đoàn Hữu Kiều.
Hoặc có thể nói là “nội ứng”.
Căn cứ theo tin tức mà Tôn Thu Bì cung cấp, Mạc Bắc Thần và Thiết Thụ Khai Hoa đều là nhân tuyển rất tốt.
Mạc Bắc Thần nắm giữ trọng binh Bát Bì Phong, có ảnh hưởng lớn đối với quần hùng và đại cục. Người này ban đầu là thân tín của Tô Mộng Chẩm, sau khi Tô thất thế, hắn không tuân theo Bạch Sầu Phi điều động, lại gia nhập Lục Phân Bán đường, trở thành thủ hạ của Lôi Thuần.
Nói cách khác, Mạc Bắc Thần rất quen thuộc với tổ chức của Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường. Hơn nữa theo đạo lý, Mạc Bắc Thần đã có thể bị Lôi Thuần và Địch Phi Kinh mua chuộc, phản bội Kim Phong Tế Vũ lâu, vậy chỉ cần có thể đánh động hắn, nói không chừng cũng có thể phản bội Lục Phân Bán đường, trở thành tâm phúc của mình.
Chỉ có điều, khi đó Thái Kinh đã âm thầm kết minh với Lục Phân Bán đường, cũng không tiện công khai đục khoét chủ tướng trong “Hữu minh” của mình.
Vì vậy hắn lại chuyển hướng sang Trương Thị Song Hùng.
Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ xuất thân từ Mê Thiên minh, hơn nữa đã thăng tiến làm thánh chủ, sau đó trở thành một trong những hộ pháp của tập đoàn Hữu Kiều tiếp cận Phương Ứng Khán nhất, hai người này là nhân vật “nhất định phải giành”.
Bởi vì Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung là nhân vật nửa triều đình, nửa giang hồ, cho nên tất cả hành động của bọn họ vẫn phải được Thái Kinh che chở và ngầm đồng ý. Chỉ có điều, Thái Kinh luôn luôn khôn ngoan cẩn thận, tai mắt đông đảo, dần dần phát hiện tập đoàn Hữu Kiều cánh chim đã mạnh, hơn nữa dã tâm không nhỏ, chí hướng cũng lớn. Đám người Thái Kinh, Vương Phủ, Chu Miễn, Đồng Quán, Lương Sư Thành trong lòng đều biết rõ ràng, hơn nữa những người này đều có thế lực riêng, cũng vừa lúc dựa vào lực lượng võ lâm của tập đoàn Hữu Kiều để kiềm chế thực lực của đối phương.
Do đó Thái Kinh cũng không tiện công khai trừ khử tập đoàn Hữu Kiều, nhưng khi muốn “trưng dụng” người dưới trướng tập đoàn, chỉ cần tìm đại một cái cớ cũng không có gì bất tiện.
Thế là Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ bị người của đảng Thái Kinh “trưng dụng”. Hai Trương cũng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên biết loại người như Phương Ứng Khán và Mễ Hữu Kiều sẽ không chứa chấp thủ hạ từng phản bội tập đoàn thờ hai chủ, do đó một khi bị “trưng dụng”, sau này cũng không có bao nhiêu “cỏ đầu tường” để ăn (không thể gió chiều nào theo chiều nấy).
Có điều đối với hai người Thiết Thụ Khai Hoa, bị “điều động” thành thủ hạ làm việc cho Thái Kinh, chính là “đổi sang đầu minh chủ”, là một chuyện rất có tiền đồ.
Nguyên nhân quả thật đơn giản, bởi vì Thái Kinh càng có quyền, cũng càng có thế, bọn hắn nương nhờ Thái Kinh càng có “tiền đồ gấm vóc”.
Điều này vốn phù hợp tâm nguyện trước giờ của bọn hắn.
Sống sót và sống tốt hơn, nhất định phải trả giá thật lớn.
Đối với loại người như Thái Kinh, quyết sẽ không dùng người không hữu dụng với hắn.
Muốn biểu thị mình “hữu dụng” thì phải có cống hiến.
Thủ hạ của Thái Kinh rất nhiều người giỏi, việc mà Trương Thị Song Hùng có thể “cống hiến” thật sự không nhiều lắm.
Phương Ứng Khán luôn là một người đa nghi, hắn phòng thủ mình đến mức “giọt nước không lọt”, Mễ Thương Khung càng là một lão hồ ly, hai Trương muốn “bán rẻ” bọn họ, e rằng cũng không có gì để “bán”.
Bọn hhắn không “bán” được tiểu hầu gia và lão thái giám, đành phải “bán” Quan Thất.
Quan Thất vẫn sống, cũng vẫn điên khùng.
“Lạc Phượng Trảo” Trương Liệt Tâm và “Vô Chỉ Chưởng” Trương Thiết Thụ liền “tố cáo” với Thái Kinh chuyện Quan Mộc Đán bị Phương Ứng Khán “giấu đi”.
Thái Kinh nghe nói tuyệt thế võ công của Quan Thất không tầm thường, hắn quyết định phải “chiếm lấy để mình sử dụng”.
Nếu như không dùng được, ít nhất cũng khiến cho hai người Phương, Mễ không thể dùng.
Đây là suy nghĩ của Thái Kinh, cũng là tác phong của hắn.
Thứ mà hắn chiếm không được, người khác cũng đừng hòng chiếm.
Hắn đã “đánh cắp” Quan Thất.
“Hành động” này đương nhiên là do “hai Trương” chấp hành.
Lúc này Thiết Thụ Khai Hoa đã hiểu rõ tính tình của Quan Thất, huống hồ lúc trước hạ độc, thần chú và cấm chế, đến nỗi thần trí của Quan Mộc Đán càng ngơ ngẩn, cũng là kiệt tác của hai người bọn hắn, cho nên bọn hắn đã dần dần có thể nghiên cứu pháp môn khống chế tuyệt thế cao thủ này.
Nếu không phải lúc này Lục Phân Bán đường cố ý cản trở, hai người Trương Liệt Tâm có thể đã thành công khống chế Quan Thất, phục vụ cho Thái Kinh.
Đây chính là một công lao to lớn.
Đáng tiếc Lôi Thuần lại bày kế sai Ngô Kinh Đào “dẫn” Quan Thất đi. Lúc đó Thái Kinh lại đang thất thế, chỉ cầu tự bảo vệ mình, không thể quan tâm đến chuyện khác, hai người Trương Thiết Thụ cũng chỉ đành bó tay.
Cho đến tối nay.
Tối nay ánh trăng rất đẹp.
Nhưng tâm tình của hai người Trương Liệt Tâm và Trương Thiết Thụ lại rất xấu.
Nếu không phải Lôi Thuần cố ý cản trở, lợi dụng “linh lực đặc biệt” của Kinh Đào Thư Sinh “cướp” Quan Thất đi, có lẽ Quan Thất đã sớm bị hai người bọn hắn khống chế rồi.
Có thể thao túng một nhân vật giống như Quan Thất, đương nhiên còn có phân lượng và lực lượng lớn hơn so với mười vạn đại quân.
Đáng tiếc Quan Thất đã bị “đánh cắp”.
Bọn hắn khó khắn lắm mới tìm được tung tích của y.
Đương nhiên bọn hắn cũng được Thái Kinh âm thầm gợi ý, tối nay mới có thể dắt tay nhau xông vào nhà cũ của Tư Mã Ôn Công, dùng cứng chọi cứng muốn “cướp đi” Quan Thất.
Thái Kinh thất thế, tĩnh đến cực điểm sẽ chuyển thành động. So với trước kia, hắn càng cần có cao thủ võ lâm giúp hắn nổi dậy và trở lại.
Cho nên hắn nghĩ đến Quan Thất, bởi vì trên giang hồ hiếm người có thể sánh được với Quan Thất.
Hắn tuy không tại vị, nhưng vẫn ngầm nắm quyền.
Lời của hắn chính là mệnh lệnh.
Có một số người cho dù thất thế và thất ý, nhưng vẫn có điểm khiến người ta tôn kính, khâm phục và sợ hãi. Giống như một con cọp, cho dù không còn răng nhọn và vuốt sắc, nhưng dù sao nó vẫn là một con cọp, sát uy vẫn còn. Huống hồ, những người như Trương Thiết Thụ và Trương Liệt Tâm vốn chính là móng và răng của hắn.
Thiết Thụ Khai Hoa đã nương nhờ Thái Kinh, đương nhiên hi vọng hắn có thể lấy lại uy phong lúc trước. Chỉ khi chủ nhân cầm quyền đắc thế, hô mưa gọi gió, kẻ làm nô tài mới có thể hung hăng ngang ngược, nhe nanh múa vuốt.
Thái Kinh thất bại một lần khiến Thiết Thụ và Liệt Tâm thất vọng. Bọn hhắn vốn cho rằng nương nhờ đảng Thái Kinh là tốt nhất, trong thiên hạ có nơi nào muốn làm gì thì làm, nở mày nở mặt hơn làm môn hạ của Thái tướng? Cho dù là được hoàng đế lão tử khen ngợi, có lẽ cũng không bằng lấy được sủng ái và vinh quang từ Thái tướng.
Đáng tiếc, ngay cả chỗ dựa hùng mạnh như vậy cũng nói rơi đài là rơi đài.
Mặc dù đài đã sụp, nhưng con sâu trăm chân, chết mà không ngã. Thái Kinh chỉ ẩn nhẫn, bè đảng phe cánh vẫn trải khắp triều đình và dân gian, chỉ chờ lão nhân gia ông ta ra lệnh.
Thái Kinh bề ngoài là lui xuống, nhưng thực ra lại đang gióng trống khua chiêng, chấn chỉnh cờ trống. Khi trở lại, hắn sẽ có đầy đủ thực lực để không ai có thể khiến hắn lui xuống lần nữa.
Trong đó một mục bồi dưỡng “thực lực” chính là chiêu mộ cao thủ võ lâm.
Chiêu mộ mua chuộc cao thủ võ lâm tương trợ, trong số đó đối tượng giành giật dĩ nhiên là Quan Thất.
Thái Kinh cũng mặc kệ ý trời thế nào, hắn chỉ nắm chắc dã tâm và mục tiêu của mình, ý tứ của hắn chính là vô ý.
Bởi vì ý trời thực ra là do lòng người tạo thành.
Thiên uy khó dò, nhưng đối với một người từng chung sống với hoàng đế Triệu Cát trong thời gian dài như hắn, ý chỉ của “con trời” này cũng không có gì khó đoán.
Hắn nhận định Triệu Cát mặc dù có lòng thay đổi, nhưng cũng không có nghị lực kiên trì, sớm muộn gì cũng sẽ tìm hắn quản lý việc triều chính, để hoàng đế chỉ lo chơi đùa mà không màng chính sự này tiếp tục phong lưu khoái hoạt, hưởng thụ tiên phúc nhân gian.
Chỉ hắn mới có thể làm được chuyện này giúp hoàng đề, bởi vì hắn đã nhìn thấu đạo quân hoàng đế này.
Cho dù hoàng đế thề thốt tuyên bố muốn cải cách thay đổi, đến cuối cùng nhất định sẽ thay đổi không lớn, càng không triệt để.
Bởi vì không đổi được.
Triệu Cát muốn chỉnh đổn triều cương, tội phạm đầu điên tội ác tày trời là chính bản thân hắn.
Hắn muốn làm cách mạng, trước tiên phải trử khử chính mình.
Người thật sự cùng hắn răng môi gắn bó, thậm chí môi hở răng lạnh chính là Thái Kinh.
Bởi vì bọn họ cùng nhau phạm lỗi, phạm tội, phạm thượng, chiếm đoạt tất cả sinh mệnh tài phú của quốc gia bách tính, triều đình vạn dân, để cho cá nhân bọn họ hoặc một nhà một tộc hưởng lạc.
Bọn họ là đồng loã đồng mưu, cũng là cá mè một lứa.
Triệu Cát muốn cải cách, nhiều nhất chỉ là xung động nhất thời, để cho thanh danh của hắn không giảm, uy danh càng lớn. Chỉ cần qua được, sớm thì năm ba tháng, chậm thì một hai năm, Triệu Cát nhất định sẽ chứng nào tật nấy, khi đó sẽ lại trọng dụng mình, quét dọn tất cả chướng ngại cho hắn.
Thái Kinh biết mình nhất định tính đúng, cho nên hắn tĩnh, tĩnh trong bình tĩnh.
Hắn biết mệnh người do trời, nhưng mệnh trời lại thường thường do hắn khống chế. Vì vậy hắn cũng mặc kệ mệnh trời do trời hay không do trời, lúc tiến thì hắn kết bè kết đảng, lúc lui thì nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy lùi làm tiến, mưu đồ trở lại tạo nên một phen mưa gió.
Do đó hắn chỉ định phải “đoạt được” Quan Thất, nếu “đoạt” không được thì giết chết cũng được.
Hai người Trương Liệt Tâm đương nhiên cố hết sức, bọn hắn hi vọng có thể lấy lòng Thái Kinh.
Hai người Trương Thiết Thụ đương nhiên hi vọng Thái Kinh có thể đông sơn nổi dậy, hô mưa gọi gió. Cho dù khi người khác khuyên Thái Kinh nên tích cực mưu đồ trở lại nắm giữ quyền hành, hắn luôn luôn chỉ mỉm cười bày tỏ:
- Ta đã từng hô mưa gọi gió, cũng từng gió mưa nổi dậy, nhưng hiện nay chỉ muốn cười nhìn mây gió, không có ý kéo mây làm mưa.
Nếu thật sự như vậy, đó là điều Thiết Thụ, Khai Hoa không muốn thấy nhất.
Sau khi Mê Thiên minh tan vỡ, Thiết Thụ Khai Hoa bởi vì từng có ghi chép phản bội Thất Thánh minh, với tính cách khôn khéo tỉnh táo của Phương Ứng Khán, sau khi khen thưởng quả nhiên không còn trọng dụng bọn hắn. Vì vậy trước khi Thái Kinh mua chuộc bọn hắn, bọn hắn cũng từng nghĩ đến chuyện nương nhờ Lục Phân Bán đường đang thay đổi cục diện và Kim Phong Tế Vũ lâu thực lực đang nhanh chóng gia tăng.
Có điều Trương Thiết Thụ cho rằng, Lôi Tổn đã chết, Lôi Mị phản bội, Lôi Động Thiên bị thương chưa lành, nguyên khí đại thương, Địch Phi Kinh nửa tàn nửa phế, Lôi Thuần chỉ là một cô gái yếu đuối, muốn chủ trì đại cục e rằng năng lực không đủ, tiền đồ viễn cảnh của Lục Phân Bán đường không hề sảng sủa.
Vì vậy Trương Thiết Thụ kiên quyết không gia nhập Lục Phân Bán đường.
Trương Liệt Tâm vốn có ý nương nhờ Kim Phong Tế Vũ lâu. Nhưng không lâu sau, Bạch Sầu Phi tạo phản, ép Vương Tiểu Thạch rời đi, sau đó ám sát Tô Mộng Chẩm, khiến Phong Vũ lâu rơi vào nội chiến, cuối cùng Tô Bạch đều chết, Vương Tiểu Thạch một mình làm chủ lâu, tháp, hai đường cùng tiến. Trương Liệt Tâm lại rất không thích tác phong làm việc của Vương Tiểu Thạch, cho nên thà chết cũng không chịu gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.
Nguyên nhân mà hắn không thích Vương Tiểu Thạch rất đơn giản trực tiếp, từ cái tên “Vương Tiểu Thạch” hắn đã rất ghét người này rồi.
Chính hắn cũng không rõ nguyên nhân trong đó, cho đến một ngày, Trương Thiết Thụ cười đùa nói với hắn:
- Ta thấy con người Vương Tiểu Thạch này cũng không đến mức đáng ghét như thế. Ngươi căm ghét hắn như vậy, hóa ra là vì cái tên của hắn.
- Tên của hắn?
- Hắn tên là Vương Tiểu Thạch, còn kẻ thù hại ngươi nhà tan cửa nát lại tên là Vương Tiểu Thất.
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Nói như vậy cũng đúng.
Nhưng dù thế nào Trương Liệt Tâm vẫn không thích Vương Tiểu Thạch.
Duyên phận giữa người và người có lúc rất kỳ quái, thú vị. Có một số người, ngươi sẽ thích y mà không hề có lý do, thế nhưng có một số người, ngươi vừa nhìn thấy thì đã rất ghét.
Do đó Trương Liệt Tâm không chịu gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu. Điều này lại vừa lúc trái ngược với đám người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, bọn họ là vì Vương Tiểu Thạch nên mới gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.
Có thể trong đó còn nguyên nhân khác.
Trương Liệt Tâm là vì căm hận đại cừu nhân “Tiểu Bá Thiên” Vương Tiểu Thất khiến cho hắn nhà tan cửa nát. Còn Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu lại có một đại ca kết nghĩa Thẩm Hổ Thiền rất kiên cường dũng mãnh, tuy bọn họ rất tôn sùng “lão đại” tài giỏi này, nhưng sự ôn hòa thân thiết, bình dị gần gũi của Vương Tiểu Thạch, lại là những điều không có trong tác phong nghiêm khắc rắn rỏi của Thẩm Hổ Thiền.
Đây vốn là một chuyện kỳ quái.
Duyên phận vốn là chuyện hợp tình không hợp lý.
Có người bởi vì nguyên nhân này mà thích y, cũng có người bởi vì nguyên nhân đó mà hận y; thậm chí là cùng một người, bởi vì cùng một nguyên nhân mà hôm nay hận y, ngày mai lại thích y, hoặc là hôm nay thích y, ngày mai lại hận y.
Trương Thị Song Hùng vì muốn “trèo lên”, có một dạo từng gia nhập bảy, tám bang hội, cũng từng gia nhập tiêu cục, làm đến chức phó tổng tiêu sư, thậm chí cũng có một dạo cầm cương cho “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh, đánh xe cho Phương tiểu hầu gia Phương Ứng Khán, đến cuối cùng bọn hắn vẫn làm việc dưới trướng Thái Kinh, hơn nữa vẫn phụ trách chuyện theo dõi Quan Thất. Bất kể bọn hắn ở hình bộ (giám thị Quan Thất), Mê Thiên minh (hầu hạ Quan Thất), tập đoàn Hữu Kiều (ép buộc Quan Thất) hay là đảng Thái Kinh (khống chế Quan Thất), kết quả và đối tượng đều như nhau.
Do đó, hai người bọn hắn tất nhiên là vừa hận vừa thích Quan Thất, thậm chí có thể nói số mệnh của bọn hhắn là thành cũng Quan Thất, bại cũng Quan Thất.
Bọn hắn khó khăn lắm mới từ các dấu vết dò xét được nơi Lục Phân Bán đường cất giấu Quan Thất.
Bởi vì bọn hắn hiểu rõ tính tình của Quan Thất, cho nên đã đưa ra hai kết luận.
Thứ nhất, Lục Phân Bán đường ép buộc Quan Thất, mục đích chủ yếu nhất đương nhiên là muốn lợi dụng y.
Lợi dụng võ công, thân phận và sức ảnh hưởng của y.
Cho dù Mê Thiên minh hiện nay đã chia năm xẻ bảy, nhưng vẫn nắm giữ không ít thế lực tàn dư trên giang hồ, trong phố phường, hai đạo hắc bạch. Giống như đám người trung thành Trần Trảm Hòe, Lệ Tiêu Hồng vẫn đang mài giáo chờ sáng, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh của Quan Thất.
Nếu muốn lợi dụng một Quan Thất đã hoàn toàn điên cuồng, đó là chuyện không phân địch ta, chẳng có chút ý nghĩa nào, hơn nữa còn tương đối mạo hiểm.
Muốn lợi dụng Quan Thất, nhất định phải áp chế trạng thái điên cuồng của y.
Theo bọn hắn nói, Quan Thất cũng không phải hoàn toàn phát điên, y chỉ là si.
Y si một nữ nhân.
Nữ nhân này là ai, bọn hắn cũng không xác định, chỉ biết Quan Thất thường nhắc tới hai chữ “Tiểu Bạch”.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…
Đó hẳn là tên của một người, hơn nữa theo suy đoán còn là tên của một nữ nhân. Y thường đi tới một số nơi đặc biệt, ở nơi đó sinh sống, điều tức, thổ nạp, vận công, những lúc đó thần trí của y nhất định tỉnh táo hơn nhiều, thậm chí hành động giống như người thường.
Hơn nữa võ công năng lực cũng đạt tới đỉnh cao, khiến người ta cảm thán.
Thế nhưng võ công của y càng cao, lại càng si, càng lẩm bẩm tên của người kia.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch là ai?
Ai là Tiểu Bạch?
Ở thành cổ Lạc Dương phương xa, thật sự có một vị “Hắc Toàn Phong” Tiểu Bạch danh chấn giang hồ.
Nhưng người mà Quan Thất tưởng niệm quyết không thể là y.
Bởi vì y là một nam nhân.
Hơn nữa căn cứ theo điều tra của hai Trương, Lạc Dương Tiểu Bạch vốn chưa từng gặp Quan Thất, mà trong đời Quan Thất cũng chưa từng tới Lạc Dương, đối với Tiểu Bạch không quen không biết, thậm chí nghe đến dạnh hiệu “Hắc Toàn Phong” cũng hoàn toàn thờ ơ.
Vì vậy, Thiết Thụ và Liệt Tâm chuyển trọng tâm điều tra sang chữa trị Quan Thất (hoặc ít nhất khiến Quan Thất không điên như vậy), liền phát hiện khi Quan Thất đến những nơi như sơn động tinh thạch, hầm mỏ, miệng núi lửa, miếu đường, nhà cổ, di tích cổ, thậm chí là nhà cũ của danh nhân liệt sĩ năm xưa, “bệnh” của y đều sẽ “tốt” lên một cách thần kỳ.
Quan trọng hơn là công lực còn tăng mạnhu.
Một người say mê võ học, thanh tỉnh nhưng lại không hoàn toàn tỉnh táo, võ công lại cao tuyệt như vậy, đây chính là thời khắc tốt nhất, thời cơ tuyệt với để khống chế y.
Dưới sự giám sát của hình bộ, Phong Vũ lâu, đám người Thái Kinh và các lộ tàn quân của Mê Thiên minh, Lục Phân Bán đường muốn đưa một người kiêu ngạo ngang ngược như Quan Thất ra khỏi kinh sư e rằng không dễ.
Cho nên Quan Thất rất có thể đang ở trong kinh.
Đại ẩn ở trong chợ.
Trong thành, địa phương đặc biệt như vậy cũng không quá nhiều, quá phức tạp.
Thiết Thụ, Khai Hoa lập tức thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Thứ hai, suy đoán một vấn đề.
Chỉ cần trả lời được vấn đề này, sẽ có thể tìm ra manh mối của Quan Thất.
Vấn đề rất đơn giản, trong kinh thành ngoại trừ Khai Hoa, Thiết Thụ, còn ai có thể giải cấm chế điên khùng si ngốc của Quan Thất?
Có mấy người, Đại Thạch Công, Gia Cát Tiểu Hoa, Nguyên Thập Tam Hạn, Thụ Đại Phong, cùng với một người khác.
Ngô Kinh Đào.
Hắn sở trường công pháp “Hoạt Sắc Sinh Hương”, dùng tinh thạch linh lực luyện được kỳ công cái thế, nói không chừng có thể tạo ra một loại từ trường, niệm lực, khiến Quan Thất thần trí ổn định, nhưng vẫn bị hắn khống chế.
Gia Cát Tiểu Hoa không tìm Quan Thất.
Y dường như không liên quan đến chuyện này, thậm chí cũng không muốn nhúng tay vào. Dù sao y cũng có thân phận thái phó, cộng thêm thống lĩnh đại nội cấm quân, thủ hạ có Tứ Đại Danh Bổ, luôn coi trọng thân phận, không tiện dính dáng quá nhiều đến đấu tranh của võ lâm.
Quan Thất không chỉ là người võ lâm, hơn nữa tuyệt đối là một kiêu hùng.
Gia Cát Chính Ngã là người từng trải, dĩ nhiên hiểu được đạo tiến lui. Y tranh đấu với những nhân vật như Thái Kinh, Vương Phủ, Lương Sư Thành, đương nhiên rất hiểu cách sống.
Những chuyện như vậy, phần lớn y đều không để ý đến.
Đại Thạch Công là chí giao của y, cũng là người thuộc phe cánh Gia cát tiên sinh.
Đại Thạch Công hẳn là cũng không liên quan đến chuyện này.
Nguyên Thập Tam Hạn đã chết.
Thụ Đại Phong đã trở thành người của Lục Phân Bán đường, bọn hắn cho rằng nên giám thị người này.
Với y thuật của Thụ Đại Phong cộng thêm công pháp của Ngô Kỳ Vinh, muốn chữa trị và khống chế Quan Thất quyết không phải là việc khó.
Căn cứ vào hai điểm này, hai người Khai Hoa Thiết Thụ, một người tập trung vào “địa điểm”, một người tập trung vào “người”.
Cuối cùng đã thành công.
Bọn hắn rốt cuộc đã phát hiện Ngô Kỳ Vinh nhiều lần xuất hiện tại nhà cũ của Tư Mã Ôn Công này.
Bọn hắn cũng tìm thấy Quan Thất trong đêm trăng sáng này.
Thế là bọn họ bắt đầu đấu pháp trong nhà cổ này.
Luận về võ công, Thiết Thụ Khai Hoa đương nhiên không phải là đối thủ của Ngô Kinh Đào, nhưng Kinh Đào Thư Sinh lại phải phân tâm vì Quan Thất.
Trùng hợp, không biết là xuất xứ từ lực lượng kêu gọi gì, đã thúc đẩy Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương long tranh hổ đấu một trận trên mái hiên này.
Chuyện này khiến cho sát khí tràn ngập.
Sát khí chợt tăng.
Kiếm khí tung hoành.
Hiệp khí cao vút.
Khi “Kinh Đào Thư Sinh” Ngô Kỳ Vinh đang giao đấu với Trương Hán, Trương Uy, Quan Thất đã phá tan cấm chế, đánh vỡ mái ngói, xông lên nóc nhà.
Đồng thời cũng gặp phải đám hảo thủ hạng nhất như Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Chu Nguyệt Minh, Lôi Cổn, Địch Phi Kinh, Vô Tình.
Do đó, công lực của Quan Thất càng bị kích phát, đấu chí bừng lên, sát tính cũng hoàn toàn lộ ra.
Lúc này Hán, Uy và Ngô thư sinh lại hợp tác liên thủ, muốn khống chế sự điên cuồng của Quan Thất rồi tính sau, nhưng đã không còn kịp.
Quan Thất giống như phi ưng lao ra khỏi lồng, xông vào trời cao, bay lượn trên chín tầng trời, không thu lại được, không bắt về được.
Tại giây phút này, Quan Thất dùng một ngụm tên máu đánh cho Trương Thiết Thụ kêu thảm lăn xuống mái nhà, dùng mười mấy chiêu “Kinh Thần chỉ quyết” đối phó với thế công của Ngô Kinh Đào, lại dùng một chỉ “Kinh Trập” tập kích Trương Liệt Tâm.
Điều này khiến cho Trương Liệt Tâm đành phải kiên cường đối diện với một chỉ này.
Mà một chỉ này lại khiến hắn đột nhiên nhớ tới một người, hắn vẫn luôn sợ chết trong tay người này, nhưng lại chắc chắn không thể chết trong tay người này.
Một người áo trắng bào trắng, lạnh lùng cao ngạo, chí lớn tài cao.
Bạch Sầu Phi.
Tâm muốn bay, vĩnh viễn không chết.