Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 106-110
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 106-110

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 106: Không tưởng tượng nổi

Diệp Viễn mạnh, nhưng đối mặt với một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư, Sở Trung Nam cũng không dám tưởng tượng.

“Anh Cổ quả nhiên tuổi trẻ có triển vọng, anh hùng thuở thiếu niên!”

“Đúng vậy, anh Cổ là ai chứ, chính là đệ tử thân truyền của đại sư Cổ!”

“...”

Lập tức, cả đám bắt đầu tâng bốc Cổ Hạo Nam, dồn hết sức nịnh bợ anh ta.

Nhưng Cổ Hạo Nam mặt đầy kiêu ngạo, không hề quan tâm đến những người tâng bốc này.

Cổ Hạo Nam càng như vậy, lại càng khiến cho tất cả mọi người ở đây tôn kính.

Bởi vì trong tâm khảm bọn họ, cao nhân giống như Cổ Hạo Nam nên được như vậy.

Mà cảnh tượng này ở trong mắt Sở Vân Phi lại càng khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.

Nội tâm không khỏi oán thầm một câu: “Giả tạo!”

Theo như anh ta thấy, bây giờ Cổ Hạo Nam đang giả bộ.

Mà Diệp Viễn cũng liếc nhìn Cổ Hạo Nam, chỉ một cái liếc mắt Diệp Viễn đã nhìn rõ thực lực của Cổ Hạo Nam này.

Vốn tưởng rằng là đệ tử xếp hạng thứ mười lăm trong võ đạo Hoa Hạ phải là một cao thủ, nhưng kết quả lại khiến Diệp Viễn rất thất vọng.

Chút thực lực kia của Cổ Hạo Nam, Diệp Viễn dùng một đầu ngón tay cũng có thể tiêu diệt.

“Anh Cổ, mời anh ra tay trừng trị tên nhóc này, trả thù cho các gia tộc Sở Châu chúng tôi!”

Lúc này, Hứa Thiên Long lại một lần nữa cung kính nói với Cổ Hạo Nam.

Bấy giờ Cổ Hạo Nam mới quay đầu lại, mang vẻ kiêu ngạo sâu đậm, rất coi thường nói với Diệp Viễn.

“Thằng nhãi, bây giờ tôi cho anh cơ hội, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tất cả mọi người ở đây, sau đó tự phế võ công và một cánh tay, tôi có thể cân nhắc thả anh!”

Giọng điệu phách lối của Cổ Hạo Nam vừa phát ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Viễn.

Bọn họ đều cho rằng Diệp Viễn sẽ bị dọa sợ, nhất định sẽ quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói xin lỗi.

Nhưng kết quả lại khiến cho bọn họ thất vọng, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, trên mặt vẫn thản nhiên.

Giống như không hề nghe thấy lời Cổ Hạo Nam nói.

“Đồ khốn, còn không mau làm theo lời anh Cổ nói!”

Một người đàn ông nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Cổ Hạo Nam, lại mở miệng quát Diệp Viễn.

“Om sòm!”

Diệp Viễn hừ lạnh, vung tay lên lăng không, người đó liền xoay mấy vòng ngay tại chỗ, sau đó trực tiếp bay ra ngoài.

Sắc mặt Cổ Hạo Nam lập tức lạnh lẽo, anh ta không ngờ mình đã đưa ra thân phận, hơn nữa còn cho Diệp Viễn một cơ hội sống.

Không ngờ Diệp Viễn lại không để ý đến mình, còn dám ra tay làm người ta bị thương trước mặt mình, điều này quả thật không coi đệ tử của Cổ Thông Thiên ra gì.

“Tự tìm cái chết!”

Cổ Hạo Nam lạnh lùng quát, bóng người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.

Một bàn tay trắng nõn lại mang theo kình khí ác liệt, hung hãn đánh vào ngực của Diệp Viễn.

Diệp Viễn khinh thường cười một tiếng, vẫn không sử dụng linh khí và thuật pháp, chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, nghênh đón một chưởng của Cổ Hạo Nam.

“Ầm!”

Hai chưởng đụng nhau, Diệp Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Còn Cổ Hạo Nam thì loẹt xoẹt lùi về phía sau mấy bước.

“Sao có thể?”

Mọi người ở đây nhìn thấy cường giả Cổ Hạo Nam cấp bậc Đại Tông Sư này lại chịu thua thiệt trong tay Diệp Viễn, tất cả đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Sau khi ổn định thân hình, trong mắt Cổ Hạo Nam lóe lên một tia hung ác.

Người luôn kiêu ngạo như anh ta lại bị một kẻ vô danh tu luyện ngoại công đánh lui.

Điều này khiến anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi.

“Thằng nhãi, tự tìm cái chết!”

Cổ Hạo Nam quát lên một tiếng, kình khí trên lòng bàn tay vờn quanh, mang theo uy thế vô thượng, lại một lần nữa hung hãn đánh vào ngực Diệp Viễn.

Cổ Hạo Nam mang theo nổi tức giận chồng chất đã nổi lên ý muốn giết Diệp Viễn.

Quyền vừa rồi Cổ Hạo Nam cho rằng bản thân mình khinh thường, cộng thêm cũng không dùng hết toàn lực, cho nên mới bị thua thiệt trong tay Diệp Viễn.

Một quyền này anh ta đã dùng hết toàn bộ công lực, thề phải đánh chết tên khốn khiếp Diệp Viễn, người khiến anh ta mất mặt.

Nhìn thấy một quyền mang theo uy thế vô thượng này của Cổ Hạo Nam, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn chết chắc rồi.

Đối mặt với một quyền hung hãn của Cổ Hạo Nam, ánh mắt Diệp Viễn cũng không hề chớp, vẫn cứ thản nhiên đứng tại chỗ.

Chương 107: Khuất phục

Để mặc cho quả đấm của Cổ Hạo Nam hung hãn đánh vào ngực mình.

Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này cũng theo bản năng nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị một quyền của Cổ Hạo Nam đánh thê thảm.

Cổ Hạo Nam nhìn thấy Diệp Viễn không tránh một quyền dùng toàn lực của mình, trên mặt mang theo một tia cười nhạt.

“Ầm!”

Cùng với một âm thanh như kim thiết giao nhau vang lên.

Tiếng cười nhạt của Cổ Hạo Nam trong nháy mắt cũng biến thành nỗi kinh hoàng và thống khổ.

Bởi vì anh ta cảm thấy một quyền này giống như đánh vào một miếng thép cứng rắn vậy.

Một giây kế tiếp, ngực Diệp Viễn lại truyền tới lực phản chấn mạnh mẽ, xông thẳng vào bàn tay và cánh tay của Cổ Hạo Nam.

“Bốp bốp bốp…”

Chỉ thấy bàn tay và cánh tay của Cổ Hạo Nam lại nổ tung, da thịt trong nháy mắt rách toác, nổ thành một đống thịt vụn.

Chỉ còn lại xương màu đỏ máu.

“A!”

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Những người đang nhắm mắt kia theo bản năng lại mở mắt.

Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn không giống như trong tưởng tưởng là sẽ bị một quyền của Cổ Hạo Nam đánh thảm.

Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh như thường.

Mà Cổ Hạo Nam là người ra tay lúc này lại không còn cánh tay, anh ta đang đau khổ ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, ánh mắt giống như ngưng đọng lại.

Đám người Lưu Hoằng bị dọa sợ đến mức miệng há lớn cũng có thể nuốt vừa một quả trứng vịt lộn.

“Chuyện này sao có thể?”

Nội tâm Hứa Thiên Long lúc này lại vén lên gợn sóng thần.

Vốn tưởng rằng cường giả cấp bậc Tông Sư như Cổ Hạo Nam ra tay trừng trị Diệp Viễn sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng kết quả lại khiến ông ta không thể nào ngờ tới.

Ở đây chỉ có duy nhất Lâm Vãn Tình mặt đầy thản nhiên.

Đùa gì vậy, trước đó cường giả cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong mạnh như Chu Đằng cũng không phải đối thủ của Diệp Viễn.

Một Cổ Hạo Nam nhỏ bé làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn.

Trong nháy mắt, ở đây ngoại trừ trừ tiếng kêu thảm thiết của Cổ Hạo Nam ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Lúc này, Diệp Viễn chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt Hứa Thiên Long, lạnh lùng nói:

“Bây giờ ông còn có thủ đoạn gì nữa không?”

Mặc dù Hứa Thiên Long cũng khiếp sợ với sự mạnh mẽ của Diệp Viễn, thậm chí ngay cả loại cao thủ như Cổ Hạo Nam cũng không phải đối thủ của anh.

Nhưng khiếp sợ thì kệ khiếp sợ, Hứa Thiên Long vẫn không sợ hãi trước Diệp Viễn, bởi vì sau lưng ông ta còn có Anderson - người thừa kế duy nhất của gia tộc Carlo.

“Thằng nhãi, cậu thật sự rất mạnh, tôi thừa nhận hôm nay chúng tôi gặp khó khăn, nhưng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo, sau lưng nhà họ Hứa chúng tôi còn có anh Anderson, cậu dám động vào nhà họ Hứa thì chính là làm khó dễ gia tộc Carlo!”

Nghe vậy, Diệp Viễn lại cười lạnh: “Ha ha, Anderson? Một thằng rác rưởi mà thôi, ông cứ tiếp tục theo anh ta đi!”

Nói xong, Diệp Viễn tiện tay vung lên, đầu Hứa Thiên Long trực tiếp bay ra ngoài.

Làm xong tất cả mọi thứ, ánh mắt Diệp Viễn lại lạnh lùng nhìn về phía Lưu Hoằng bên cạnh.

Lưu Hoằng lập tức bị dọa cho hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trước mặt Diệp Viễn, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.

“Xin anh tha mạng, tôi sai rồi, tôi sai rồi!”

Nhưng Diệp Viễn vẫn vung tay lên, đầu Lưu Hoằng liền bay ra ngoài.

Lúc này, Diệp Viễn lại quét mắt nhìn về phía người phụ trách các tộc ở Sở Châu.

“Các người thì sao?”

Khi ánh mắt quét qua, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám đối diện với Diệp Viễn.

Đùa gì thế, người như Hứa Thiên Long và Lưu Hoằng cũng bị Diệp Viễn giết, hơn nữa Hứa Thiên Long còn nói ra người thừa kế của gia tộc Carlo là Anderson, nhưng Diệp Viễn vẫn không sợ.

Mà những người bọn họ không chỉ là một đám ô hợp, không còn Hứa Thiên Long và Lưu Hoằng, bọn họ chẳng là gì, đương nhiên không dám đối nghịch với Diệp Viễn.

“Vậy thì chịu khuất phục đi, làm theo lời trước đó tôi nói, bồi thường một nửa tài sản của gia tộc cho nhà họ Sở, tôi sẽ không nhắc chuyện cũ”.

Chương 108: Quà cảm ơn

“Đương nhiên, nếu không ai làm theo, tôi sẽ đích thân đi một chuyến đến gia tộc các vị”.

Lời này của Diệp Viễn lập tức khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ của bọn họ đã giữ được.

Lập tức tất cả mọi người đều cung kính gật đầu, đồng ý chia nửa tài sản của mình cho nhà họ Sở.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều rời đi, Sở Trung Nam vội vàng đi tới, kích động nắm tay Diệp Viễn.

“Đại sư Diệp, hôm nay quả thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ!”

Hôm nay đối với Sở Trung Nam mà nói, đó là một ngày thăng trầm nhất trong cuộc đời ông ta.

Vốn dĩ ông ta cho rằng nhà họ Sở sẽ rút lui ra khỏi võ đài Sở Châu, trở thành lịch sử.

Nhưng không ngờ, Diệp Viễn lại dùng sức lực bản thân, cố gắng giúp bọn họ kéo nhà họ Sở trở lại.

Không chỉ như vậy, Diệp Viễn còn khiến các gia tộc lớn ở Sở Châu giao một nửa gia tài cho nhà họ Sở.

Đây rõ ràng là muốn đẩy nhà họ Sở lên đỉnh cao Sở Châu.

Phần ân tình này khiến Sở Trung Nam không biết nên cảm ơn Diệp Viễn như thế nào.

“Chú Sở không cần khách sáo, cháu và Vân Phi là bạn, giúp chú cũng là điều nên làm!”, Diệp Viễn cười nói.

“Đúng vậy, bố, bố đừng khách sáo với anh Diệp!”, Sở Vân Phi cũng đứng ra nói.

Nhưng Sở Trung Nam quật cường nói: “Không được, đại sư Diệp hôm nay đã cứu mạng tất cả người nhà họ Sở, phần ân tình này nhà họ Sở chúng toi đương nhiên phải báo đáp!”

“Đại sư Diệp, nhà họ Sở chúng tôi cũng không có đồ gì tốt cho cậu, như vậy đi, nếu cậu Diệp không ghét bỏ, tôi sẽ tặng công xưởng mỏ ngọc thạch cho cậu!”

Sở Trung Nam rõ ràng, nhà họ Hứa sở dĩ muốn tranh đoạt xưởng mỏ này, chính là vì ngọc thạch công xưởng này sản xuất có lợi ích to lớn cho võ giả tu luyện.

Mặc dù hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của Diệp Viễn, thành công đuổi nhà họ Hứa và Lưu Hoằng, nhưng Sở Trung Nam biết, Hứa Thiên Long và Lưu Hoằng đã chết.

Sau này nhất định sẽ xuất hiện Hứa Thiên Long thứ hai, Lưu Hoằng thứ hai.

Nhà họ Sở bọn họ không có cao thủ trấn giữ, sợ vẫn không giữ nổi công xưởng này, để công xưởng này rơi vào tay bọn họ vẫn là vấn đề khó khăn, dễ khiến cho người ngoài ham muốn.

Chi bằng cứ trực tiếp chuyển xưởng mỏ này cho Diệp Viễn, chỉ cần xưởng mỏ này trở thành đồ của Diệp Viễn, chắc hẳn sau này không ai dám chú ý đến xưởng mỏ này nữa.

Mà ngọc thạch xưởng mỏ này sản xuất rất có ích lợi với võ giả, nghĩ đến cũng có hữu dụng với Diệp Viễn.

Như vậy nhà họ Sở không chỉ sẽ không đối mặt với nguy hiểm nhiều người khác thèm muốn, mà còn lợi dụng xưởng mỏ này để qua lại thân thiết với cao thủ như Diệp Viễn.

Có thể nói là một công đôi việc.

Đề nghị của Sở Trung Nam khiến Diệp Viễn rung động, trước đó khi vừa đến nơi này, anh có thể cảm nhận được một lượng lớn linh khí Thiên Địa.

Xuyên qua bí thuật mắt nhìn thấu, Diệp Viễn nhìn thấy rõ ràng, ngọc thạch mà xưởng mỏ này sản xuất cũng bao hàm rất nhiều linh khí Thiên Địa.

Vốn dĩ khi Diệp Viễn tu luyện cần một lượng lớn linh khí Thiên Địa.

Hơn nữa anh còn chuẩn bị cho Thiên Thập Nhất và Hàn Phong chuyển sang một vài thuật tu hành trong truyền thừa Quỷ Môn.

Mà lại cần một số lượng lớn linh khí Thiên Địa.

Vốn dĩ đang ưu sầu về vấn đề linh khí Thiên Địa.

Bây giờ những ngọc thạch này vừa hay có thể giải quyết được vấn đề linh khí Thiên Địa cần cho đám người Hàn Phong tu luyện.

“Vậy thì cháu liền cung kính không bằng tuân lệnh!”

Diệp Viễn cũng không do dự, trực tiếp nhận quà cảm ơn của Sở Trung Nam.

“Đúng rồi chú Sở, cháu ở Giang Châu cũng không thể đích thân đến quản lý xưởng mỏ”.

“Vì vậy, xưởng mỏ này vẫn phải nhờ chú Sở giúp cháu quản lý, đến lúc đó cháu sẽ phái một số cao thủ đến bảo vệ xưởng mỏ này!”

Sở Trung Nam lập tức vỗ ngực, liên tục bảo đảm.

“Yên tâm, chỉ cần cậu Diệp có thể đảm bảo an toàn cho tất cả công nhân, tôi bảo đảm sẽ quản lý công xưởng thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cậu Diệp bận tâm!”

“Vậy thì cảm ơn chú Sở, ngoài ra phiền chú Sở tìm người thông báo, bắt đầu từ hôm nay tăng lương cho toàn bộ nhân viên lên gấp đôi!”

Lời Diệp Viễn vừa dứt, một đám công nhân có mặt tại đây cũng hưng phấn hoan hô.

Chương 109: Phiền toái tới

Bởi vì buổi tối phải tham gia đấu giá, Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cũng không ở lại xưởng mỏ lâu.

Lúc chạy tới thành phố đã là buổi trưa.

Vừa đến thành phố, Diệp Viễn liền dẫn Lâm Vãn Tình vào một nhà hàng cao cấp.

Sáng hôm nay dựa vào sức mạnh thân xác chiến đấu với hơn một ngàn người, năng lượng trong cơ thể đã sớm tiêu hao hết.

Hai người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một đống đồ ăn.

Phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn tới.

Diệp Viễn cũng không chờ được liền cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.

Mà ngay lúc này, cửa phòng ăn đã có hai chiếc xe dừng lại.

Quản lý nhà hàng vội vàng ra nghênh đón.

Cửa xe được mở ra, một đám vệ sĩ áo đen từ trên xe bước xuống, vây quanh hai người phụ nữ vào nhà hàng.

Hai người phụ nữ không phải ai khác chính là Vương Tỷ và hot girl mạng bị Sở Vân Phi đánh ở sân bay Giang Châu.

Vừa vào nhà hàng, Vương Tỷ liền nhìn thấy hai người Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Khi Vương Tỷ thấy Diệp Viễn cũng ở đây, trong nháy mắt cô ta cảm thấy lửa giận ngút trời.

Cuộc gặp gỡ trên máy bay ngày hôm qua có thể nói là nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời cô ta.

Vương Tỷ ở giới giải trí không dưới hai mươi năm, đã nâng đỡ vô số diễn viên minh tinh.

Cô ta có địa vị cực cao ở trong giới giải trí, rất nhiều minh tinh nhìn thấy cô ta cũng phải cung kính gọi một tiếng Vương Tỷ.

Nhưng ngày hôm qua cô ta lại bị người ta đánh cho không ra gì.

Mặc dù cô ta không bị Diệp Viễn đánh, mà là Sở Vân Phi đánh cô ta, nhưng cô ta cũng rất hận Diệp Viễn.

“Sao vậy, Vương Tỷ?”, hot girl mạng Liễu Phi Nhi ở bên cạnh liền thấy Vương Tỷ bất động, cô ta có chút nghi ngờ.

Nhìn theo ánh mắt Vương Tỷ, cô ta cũng thấy hai người Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Điều này khiến Liễu Phi Nhi trong nháy mắt cũng cảm thấy lửa giận ngút trời.

Nhưng gần đây cô ta là thành viên chủ lực trong nhóm nhạc nữ nổi tiếng.

Dưới sự nâng đỡ của Vương Tỷ, cô ta nhanh chóng trở thành một trong những nữ minh tinh nổi tiếng nhất giới giải trí.

Địa vị ở toàn bộ giới giải trí cũng được nâng cao.

Khắp nơi đều được người hâm mộ tôn kính và khen ngợi.

Điều này khiến cô ta rất hưởng thụ cảm giác được người ta theo đủổi.

Hai ngày trước, cô ta thông qua Vương Tỷ quen biết Anderson, cậu ấm của tập đoàn tài chính.

Hơn nữa Anderson này còn nói chỉ cần làm tình nhân của anh ta, anh ta sẽ đưa cô ta ra nước ngoài phát triển.

Nâng đỡ cô ta thành ngôi sao lớn trên thế giới.

Nhưng không ai ngờ sao lớn quốc tế trong tương lai như mình lại bị người ta đánh.

Bình thường Liễu Phi Nhi đã quen được tất cả mọi người theo đuổi, đương nhiên cũng không nuốt trôi cục tức này.

Khi Liễu Phi Nhi muốn vệ sĩ đi trừng trị Diệp Viễn, Vương Tỷ đã tiến lên một bước trước.

“Phi Nhi, em đi theo quản lý Lưu trước đi, chuyện còn lại giao cho chị xử lý!”

Vương Tỷ biết rõ, Liễu Phi Nhi bây giờ đã là minh tinh nổi tiếng, các cô cũng không dám cả gan làm chuyện gì khác thường.

Ngộ nhỡ bị đưa lên mạng, vậy thì không tốt cho Liễu Phi Nhi.

Loại chuyện báo thù này vẫn nên tìm nơi kín đáo để giải quyết.

“Được!”

Liễu Phi Nhi cũng biết, ở nơi công cộng này cô ta cũng không thể chỉ huy vệ sĩ đi trừng trị Diệp Viễn.

Ngay sau đó liền đi đến phòng VIP tầng hai.

Lúc này Vương Tỷ mới gọi mấy vệ sĩ đến, sau khi rủ rỉ nói mấy câu vào tai bọn họ thì vội vã lên tầng.

Sau khi Vương Tỷ lên tầng, mấy vệ sĩ liền đi đến chỗ của Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Bọn họ bao vây Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình lại.

“Có chuyện?”

Đột nhiên bị quấy rầy, sắc mặt Diệp Viễn có chút không vui.

“Tôi muốn mời hai vị lên tầng một chuyến, có người muốn gặp các vị!”

Vệ sĩ dẫn đầu lạnh nhạt nói, trong giọng nói mang theo vẻ ra lệnh.

Mà hai vệ sĩ trong đó lại chủ động giơ tay tóm hai cánh tay Diệp Viễn.

“Vậy nếu tôi không đi thì sao?”, Diệp Viễn bình tĩnh nhìn tên vệ sĩ dẫn đầu.

Vệ sĩ dẫn đầu liếc mắt nhìn Diệp Viễn, thấy Diệp Viễn tay nhỏ chân nhỏ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khinh thường.

Ngay sau đó, anh ta cúi đầu nói bên tai Diệp Viễn: “Thằng nhãi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nghe lời chúng tôi đi, theo chúng tôi, nếu không lát nữa anh hãy chờ xem!”

“Ha ha, con người tôi chỉ thích uống rượu phạt, anh muốn thế nào?”, Diệp Viễn đặt đũa xuống, lạnh lùng nói.

Chương 110: Gây chuyện

“Hừ, cho anh ta bài học nhớ đời đi!”

Vệ sĩ dẫn đầu hừ lạnh lùng một tiếng, hai vệ sĩ bắt Diệp Viễn bất giác dồn lực vào tay, muốn cho Diệp Viễn một bài học.

Nhưng đúng lúc hai tên vệ sĩ dồn thêm lực, trên người Diệp Viễn đột nhiên bùng phát ra một luồng khí tức cường mạnh, trực tiếp chấn rung cánh tay của hai vệ sĩ đến mức hai tên bay ra xa.

“Bành bành…”

Cùng với hai tiếng bức bối vang lên, cơ thể của hai vệ sĩ đập mạnh lên một chiếc bàn ở cạnh tường.

Canh nóng trên chiếc bàn đó lập tức bắn lên mặt của hai vệ sĩ, khiến hai người bị bỏng điên cuồng kêu thảm.

“Đồ khốn khiếp!”

Thấy Diệp Viễn dám ra tay, vệ sĩ dẫn đầu lập tức hét lớn một tiếng, vung nắm đấm đập mạnh về phía đầu của Diệp Viễn.

Chỉ là khi tay của người này cách cái đầu của Diệp Viễn chưa đến mười milimet, thì không thể tiến thêm nửa tấc.

“Bành!”

Diệp Viễn giơ chân đá một cú, vệ sĩ đó bay thẳng ra ngoài.

Cuối cùng mấy vệ sĩ còn lại cũng phản ứng lại, bọn họ vội vàng xông về phía Diệp Viễn.

Chỉ là mấy vệ sĩ xông đến rất nhanh, bay ra càng nhanh hơn.

Sau khi xử lý xong đám vệ sĩ này, Diệp Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng lên một cửa sổ kính trên tầng hai.

Trước cửa sổ kính tầng hai, đương nhiên Vương Tỷ và Liễu Phi Nhi đã chú ý đến cảnh này, khiến hai người đều kinh hãi.

Vốn dĩ bọn họ định cho vệ sĩ bắt Diệp Viễn lên đây, mình đích thân ra tay, xử lý Diệp Viễn, để báo thù trên máy bay hôm qua.

Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại có thực lực lợi hại như vậy, chỉ trong một lúc đã xử lý hết đám vệ sĩ mà bọn họ đã bỏ món tiền lớn ra thuê.

“Phế vật, một đám phế vật!”

Vương Tỷ tức giận mắng mấy câu xong, bèn lập tức quay đầu nhìn sang quản lý nhà hàng bên cạnh bọn họ, nói.

“Quản lý Lưu, chúng tôi là khách quý của gia chủ nhà anh, nhưng bây giờ người của chúng tôi lại bị đánh ở nhà hàng của các anh, anh phải quản chuyện này đấy, nếu không, tôi sẽ nói chuyện này với gia chủ nhà anh”.

Quản lý sợ đến vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu! Tôi hiểu!”

Nói xong, quản lý vội vàng đi xuống tầng.

Cùng lúc đó, chuyện xảy ra dưới tầng đã thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ nhà hàng.

Mười mấy nhân viên bảo vệ xông vào, bọn họ lập tức bao vây Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Lúc này quản lý Lưu cũng đi xuống tầng.

Anh ta giả bộ không biết rõ chuyện gì, nhìn đám vệ sĩ kêu la dưới đất.

Sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Quản lý Lưu, người này ra tay đánh đám người đó!”

Môt nhân viên phục vụ chỉ vào Diệp Viễn chủ động lên tiếng nói.

“Cậu nhóc, biết đây là nơi nào không? Lại dám gây chuyện ở đây, không muốn sống nữa hả?”

Thời gian ăn trưa của mình bị gián đoạn nhiều lần, khiến Diệp Viễn vô cùng không vui.

Nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp tát một cái lên mặt của quản lý.

Hơn nữa, vừa nãy Diệp Viễn rõ ràng nhìn thấy tên quản lý này và Vương Tỷ cùng cô gái có khuôn mặt hot mạng đó đều ở tầng hai.

Không cần nghĩ, Diệp Viễn cũng biết rõ tên quản lý này đến báo thù thay Vương Tỷ và cô gái đó.

Quản lý Lưu đột nhiên bị Diệp Viễn tát một cái, cũng phải thộn người.

Lúc này khách hàng có mặt cũng đều thộn người.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám gây chuyện ở nhà hàng này.

Nhà hàng này là nhà hàng của nhà họ Vương, gia tộc lớn ở Sở Châu, hiện giờ nhà họ Vương là đồng minh thân thiết đáng tin cậy của nhà họ Hứa tiếng tăm nổi trội của Sở Châu.

Cho dù không có nhà họ Hứa, nhà họ Vương cũng là gia tộc nổi tiếng hàng đầu của Sở Châu, không ai dám chọc vào.

Nhưng không ngờ, hôm nay lại có người dám ra tay đánh người ở nhà hàng của nhà họ Vương, mà còn đánh cả quản lý của nhà hàng.

Ngẩn người một lúc, cuối cùng quản lý Lưu cũng phản ứng lại.

“Hay lắm nhóc con, mẹ kiếp, mày giỏi lắm! Lên đi, đánh gãy hai chân của tên nhãi này cho tôi trước”.

Mười mấy nhân viên bảo vệ cũng không hề do dự, người nào cũng giơ nanh giơ vuốt lao về phía Diệp Viễn.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Đào Khuynh Quốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net