Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 151-155
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 151-155

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 151: Quyết định

Vừa quay về khách sạn, phát hiện Lâm Vãn Tình và con gái của Liễu Hạo Long là Liễu Hiểu Kỳ cũng ở đây.

“Diệp Viễn anh không sao chứ?”

Lâm Vãn Tình tiến lên lo lắng hỏi.

Mặc dù lúc đó Liễu Hiểu Kỳ đã báo tin tức bình an vô sự của Diệp Viễn cho cô ta.

Nhưng Lâm Vãn Tình vẫn vô cùng lo lắng và nôn nóng.

Rất sợ Diệp Viễn bị thương.

“Không sao!”, Diệp Viễn lắc lắc đầu nói.

“Các cô nói chuyện, tôi đi tắm!”

Trên người Diệp Viễn lúc này đều là bụi, sau khi nói với Lâm Vãn Tình, anh liền đi vào phòng tắm.

Chờ sau khi phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Liễu Hiểu Kỳ mới kéo tay Lâm Vãn Tình.

“Cô Lâm, cô thật sự quyết định muốn gia nhập Lục Phiến Môn, không tính nói chuyện này cho anh ấy?”

“Không cần, anh ấy đã giúp tôi quá nhiều, tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh ấy thêm nữa”, mặt Lâm Vãn Tình nghiêm nghị.

Vốn dĩ Liễu Hạo Long để có mối quan hệ tốt với Diệp Viễn, muốn anh gia nhập Lục Phiến Môn, nhưng Diệp Viên lại không đồng ý.

Vì thế, Liễu Hạo Long quyết định dành thời gian vào Lâm Vãn Tình.

Đêm nay với người bình thường mà nói, đây là một đêm bình thường, không có bất kỳ điều gì khác biệt với mọi ngày.

Nhưng đối với giới võ đạo, đây là một đêm sôi sùng sục.

Câu chuyện Diệp Viễn dùng sức của bản thân đánh bại bốn vị thánh giả Cổ Thông Thiên, Trung Tam Dã Tường, đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo và một quyền đánh chết Thượng Quan Ngọc.

Trong mấy giờ ngắn ngủi đã truyền khắp toàn bộ giới võ đạo.

Giới võ đạo phát ra chấn động cực lớn.

Vô số võ giả sau khi biết chuyện này, tất cả đều cực chấn động.

Đặc biệt khi biết được Diệp Viễn vẫn là một đại sư khổ luyện trẻ tuổi, điều này khiến cho tất cả võ giả cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhất là một vài đại sư khổ luyện cũng cảm thấy hãnh diện.

Bọn họ luôn bị người ta xem thường, cuối cùng hôm nay đã ngẩng đầu lên được.

Vì vậy, ông ta liền phái Liễu Hiểu Kỳ qua nói chuyện với Lâm Vãn Tình.

Không ngờ lúc Liễu Hiểu Kỳ vừa nhắc đến lời thỉnh cầu này.

Lâm Vãn Tình không chút do dự đồng ý.

Nguyên nhân chủ yếu Lâm Vãn Tình đồng ý chính là hôm nay Diệp Viễn và mấy người đi chiến đấu, mà cô thân là người phụ nữ của Diệp Viễn lại không thể giúp đỡ được gì.

Chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa, bố mẹ cô ta bây giờ không biết tung tích, cô ta cũng muốn gia nhập vào trong Lục Phiến Môn, lợi dụng hệ thống tình báo của Lục Phiến Môn để tìm bố mẹ mình.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là hôm nay Diệp Viễn đã đánh bại đám người Cổ Thông Thiên.

Điều đó khiến cô hiểu được sức mạnh của Diệp Viễn, cũng biết chênh lệch giữa Diệp Viễn và mình.

Vì vậy, cô ta muốn bước vào con đường tu hành, đuổi theo bước chân của Diệp Viễn.

Trải qua kiểm nghiệm của Liễu Hiểu Kỳ, cô ta có thể tu hành, vì vậy cô ta quyết định gia nhập Lục Phiến Môn, bước vào con đường tu hành.

Nhưng Lâm Vãn Tình lại không muốn để Diệp Viễn biết chuyện này.

“Nhưng sau khi gia nhập Lục Phiến Môn, phải trải qua huấn luyện trong một khoảng thời gian, rời khỏi Diệp Viễn, chị thật sự muốn chia tay Diệp Viễn?”, Liễu Hiểu Kỳ lại hỏi.

Thông qua cuộc nói chuyện hôm nay, Liễu Hiểu Kỳ cũng nhìn ra Lâm Vãn Tình rất yêu Diệp Viễn.

“Chị vì muốn ở bên anh ấy mãi mãi mới chọn lựa như vậy, mà rời đi tạm thời như vậy cũng không tính là gì!”, Lâm Vãn Tình bình tĩnh nói.

“Em gái Hiểu Kỳ, chuyện này em thay chị giữ bí mật, không cần nói với Diệp Viễn!”

Liễu Hiểu Kỳ gật đầu.

“Được rồi, nếu chị đã nghĩ xong, vậy em sẽ đích thân giúp chị!”

Sau khi Diệp Viễn tắm xong, đi ra phòng khách, phát hiện Liễu Hiểu Kỳ đã cáo từ rời đi.

Chỉ còn lại Lâm Vãn Tình mặc một bộ đồ gợi cảm ngồi trên sofa.

“Vãn Tình, em?”

Diệp Viễn có chút kinh ngạc nhìn Lâm Vãn Tình, mấy ngày nay sống chung với cô ta.

Diệp Viễn biết Lâm Vãn Tình là một người truyền thống bảo thủ, sẽ không chịu mặc loại đồ gợi cảm như vậy.

Nhưng Lâm Vãn Tình không nói lời nào trực tiếp xông tới, nhào vào ngực Diệp Viễn, đôi môi đỏ mọng chặn môi Diệp Viễn.

Không biết vì sao Lâm Vãn Tình chủ động như vậy lại khiến Diệp Viễn có chút không thích ứng kịp, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng rất nhanh suy nghĩ trong đầu Diệp Viễn liền bị nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Vãn Tình nhấn chìm.

Một lúc sau, Lâm Vãn Tình buông lỏng Diệp Viễn, đôi lông mày như nước nhìn Diệp Viễn đầy trìu mến.

“Diệp Viễn, hãy yêu em!”

Trong nháy mắt Diệp Viễn mất phương hướng, anh ôm Lâm Vãn Tình, xông vào phòng ngủ.

Chương 152: Lục Thiên Hành

“Cổ Thông Thiên thất bại rồi!”

Trong một căn nhà cổ rộng lớn tại thủ đô.

Một lão giả mặc đồ Đường nhìn văn kiện trong tay, khuôn mặt không hề bận tâm kia lại lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Tin tức có đáng tin không?”

“Đáng tin, đây là tin tức Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn truyền ra!”, một người đàn ông khí thế hùng hồn trả lời.

“Thú vị, phái mấy người đi Giang Bắc, gặp người đó!”

“Gia chủ, ý của ông là?”, người đàn ông trung niên hỏi.

“Mấy năm nay giới võ đạo nước Hoa Hạ ngoại trừ Thiên Minh ra, không có võ giả trẻ tuổi yêu nghiệt nào như vậy”.

“Bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một thanh niên như vậy, hy vọng cậu ta có thể trở thành trợ thủ của nhà họ Tiêu chúng ta!”

“Nếu như cậu ta không đồng ý, chắc ông biết làm thế nào rồi đấy, thế giới này tuyệt đối không cho phép xuất hiện người yêu nghiệt hơn Thiên Minh!”

“Vâng, tôi sẽ đích thân đi!”, người đàn ông trung niên nói.

“Không cần, phái mấy tiểu bối đi là được, ngoài ra để mấy lão bất tử Giang Bắc kia ra mặt, hàng năm mấy lão bất tử này đem đến cho chúng ta nhiều lợi ích như vậy, cũng nên cho bọn họ chút sức lực!”

“Đã rõ!”

Người đàn ông trung niên nghe lệnh, cấp tốc ra khỏi cửa lớn nhà cổ.

Trên cửa lớn nhà cổ kia viết hai chữ lớn rồng bay phượng múa.

“Tiêu phủ!”

Cùng lúc đó, sâu trong rừng mưa nhiệt đới bên ngoài biên giới.

Có một hồ nước tự nhiên.

Lúc này, một người nhìn không rõ mặt mũi đang bay bổng ngồi trên mặt hồ.

Dưới hồ nước, toàn bộ đều là cá sấu khổng lồ hung tàn máu lạnh.

Không bao lâu, phía đông bắc hồ xuất hiện một người.

“Chuyện gì?”

Giữa hồ lập tức truyền đến một giọng nói.

Người đến cung kính trả lời: “Bẩm sư tôn, vừa rồi nhận được tin tức, Cổ sư đệ Cổ Thông Thiên bị người ta chém chết rồi!”

“Bị ai chém chết?”, người trong hồ giọng nói bình thản, nghe không ra vui giận.

“Bị một người tên đại sư Diệp chém chết!”, người đến trả lời.

“Đại sư Diệp? Từ khi nào nước Hoa Hạ lại có một đại sư Diệp vậy?”, người trong hồ bình thản, sắc mặt không hề bận tâm.

“Là hậu bối trẻ tuổi gần đây vừa quật khởi ở nước Hoa Hạ, tuổi tác không tới ba mươi!”,

Lúc này, người trong hồ sắc mặt khẽ biến.

“Tuổi tác không tới ba mươi mà có năng lực chém chết được Cổ Thông Thiên?”

“Đúng vậy sư phụ, hơn nữa khi đó còn là ba vị Thánh Giả cùng bao vây tấn công người này, hơn nữa còn không phá vỡ được phòng ngự thân xác của hắn!”

Nghe vậy, mặt người trong hồ cuối cùng đã lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bị ba cường giả cảnh giới Thánh Giả bao vây tấn công còn không phá được phòng ngự thân xác, đây là biến thái gì vậy.

Mặc dù khi ông ta còn trẻ cũng chỉ là một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư.

Nhưng cũng được người đời gọi là yêu nghiệt.

Không ngờ nhiều năm qua đi, giới võ đạo nước Hoa Hạ lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt hơn ông ta.

“Ngoài ra, người đó còn đoạt được toàn bộ cuộn da dê từ trong tay đám người Cổ Thông Thiên!”, người đến lại nói.

Lần này sắc mặt người trong hồ hoàn toàn thay đổi.

Tấm bản đồ liên quan đến truyền thừa của Quỷ Môn là thứ mấy năm nay ông ta luôn muốn có được.

Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, ông ta không có cách nào bước chân vào biên giới Hoa Hạ, vì vậy liền giao cho thuộc hạ xử lý chuyện này.

Không ngờ vật này bây giờ lại bị một người ngoài cầm đi.

“Đáng chết!”

Chỉ nghe thấy người này giận dữ quát một tiếng.

Toàn bộ mặt hồ trong nháy mắt kết thành lớp băng vô tận, mấy con cá sấu khổng lồ trong hồ nước đều bị đông cứng thành tượng đá.

Người đến nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt liền thay đổi, nội tâm kinh động lên đến mức tột đỉnh.

“Chúc mừng sư phụ thần công đại thành!”

“Nhiều năm tôi quy ẩn nước ngoài, giới võ giả nước Hoa Hạ dường như đã quên mất sự tồn tại của Lục Thiên Hành tôi đây!”

“Xem ra đây là thời điểm nên quay về nước Hoa Hạ, có một vài món nợ cũng nên tính rồi!”

Không sai, người này chính là chí cường giả không kẻ ai địch được đã hoành hành nước Hoa Hạ năm đó, hơn nữa còn khiến Quỷ Môn bị tiêu diệt - Lục Thiên Hành.

“Sắp xếp một chút, một tháng sau tôi trở lại giới võ đạo nước Hoa Hạ, bảo bọn họ theo kế hoạch mà làm!”

“Dạ!”

Người đến hưng phấn đáp lại một tiếng.

Đã nhiều năm như vậy, sư phụ anh ta luôn ẩn cư ở đây, không màng thế sự.

Mà bây giờ, cuối cùng sư phụ sắp xông pha giang hồ rồi.

Đến lúc đó, toàn bộ giới võ đạo nước Hoa Hạ không biết sẽ nổi lên trận mưa máu như thế nào đây.

Chương 153: Kết thúc

Cùng lúc đó.

Trên đảo nhỏ nở đầy hoa anh đào thuộc nước Uy.

Một người đàn ông trung niên mặc trang phục võ sĩ đang ngồi xếp bằng sau cây anh đào.

Lúc này, mấy viên đạn màu vàng từ xa tấn công đến, viên đạn đột nhiên xuất hiện, lập tức đập cây anh đào trước mặt người đàn ông trung niên thành cái sàng.

Hoa anh đào trên cây bay loạn, giống như có một trận mưa anh đào đang rơi xuống.

Lúc này, người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng trên đất đột nhiên mở mắt, trong mắt như lóe lên sấm sét, chỉ nghe thấy ông ta hừ lạnh một tiếng.

“Ngưng!”

Hoa anh đào trôi đầy trời trong nháy mắt ngưng kết thành một con rắn khổng lồ, chỉ thấy miệng con rắn há to, nuốt toàn bộ đạn bay đến.

Một giây kế tiếp, con rắn khổng lồ kia lại há miệng, đạn trước kia bị cắn nuốt lại từ trong miệng rắn lớn bay ra cực nhanh.

“A a a…”

Cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, xung quanh lập tức có mấy người đàn ông áo đen thân hình cao lớn ngã xuống.

Trong nháy mắt khi mấy tên áo đen ngã xuống, xung quanh lại xuất hiện mấy tên ninja.

Những người này hành động rất nhanh, mang thi thể mấy tên áo đen kia đi.

Có người vội vàng đi tới.

“Thưa ông, đã điều tra ra, những người này đều là sát thủ gia tộc Carlo thuê!”

“Những người này chắc giống mấy người trước đó, đều đến để báo thù cho người thừa kế gia tộc Carlo!”

Trên mặt người đàn ông không hề quan tâm, bình tĩnh nhắm mắt lại.

Người đến không dám quấy rấy nhiều, vội vã rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người toàn thân mặc áo bào màu đen đột ngột xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.

“Thưa ông, vừa nhận được tin tức, cậu Dã Tường đã bỏ mạng ở nước Hoa Hạ!”

Tin tức này khiến người đàn ông trung niên vừa mở mặt lại mở mắt ra, trên người lại bộc phát ra một luồng sát khí ngất trời.

“Nói cho tôi biết, là ai giết con trai tôi!”

Giọng nói của người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh, nhưng người mặc áo bào đen ở bên cạnh có thể cảm nhận được trong lời nói bình tĩnh đã tràn đầy lửa giận ngút trời.

“Theo như tin tức Phệ Thiên Giáo truyền tới, là một người tên là Diệp Viễn đã giết cậu Dã Tường!”

Trong mắt người đàn ông trung niên lạnh lẽo.

“Lập tức sắp xếp máy bay đi nước Hoa Hạ!”

Người mặc áo bào đen vội vàng ngăn cản: “E là không được, lần này là cậu Dã Tường chủ động đề xuất trận chiến sinh tử, hơn nữa còn tiến hành dưới sự giám sát của Lục Phiến Môn nước Hoa Hạ, nếu ông đi đến đó, nước Hoa Hạ nhất định sẽ có chuẩn bị”.

“Ngoài ra các trưởng lão cũng đã biết chuyện này, các trưởng lão đã phát ra mệnh lệnh cấm ông đi nước Hoa Hạ, bảo ông đi một chuyến đến nước Tinh Điều xử lý chuyện của gia tộc Carlo”.

“Bây giờ người gia tộc Carlo cứ khăng khăng cho rằng chúng ta giết người thừa kế của bọn họ, hai ngày nay những tên đó như phát điên, cứ điên cuồng tàn sát người của chúng ta”.

“Còn chuyện của cậu Dã Tường, các trưởng lão cũng đã nói rồi, họ sẽ phái người đi xử lý, sau khi đại hội võ giả thế giới kết thúc sẽ đưa Diệp Viễn về cho ông giải quyết”.

Nghe vậy, trên mặt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ không cam lòng.

“Người mấy lão bất tử kia phái đi tôi không yên tâm, ông đích thân đến nước Hoa Hạ một chuyến, nhất định phải bắt cái tên Diệp Viễn đó về cho tôi!”

“Dạ!”

...

Giữa trưa hôm sau, Diệp Viễn mơ hồ từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy.

Đêm qua hai người quá điên cuồng.

Giày vò đến hơn năm giờ sáng, lúc ấy mới ôm nhau ngủ.

Chỉ là khi Diệp Viễn tỉnh lại thì không nhìn thấy tung tích của Lâm Vãn Tình.

Tìm trong phòng một hồi cũng không thấy cô ta.

Cuối cùng, anh nhìn thấy một tờ giấy trên bàn trà trong phòng khách.

Phía trên có chữ viết của Lâm Vãn Tình.

“Diệp Viễn, em phải đi đến vùng khác công tác, hôm nay cũng không theo anh về Giang Châu được!”

Sau khi đọc xong tờ giấy này, Diệp Viễn cũng không nghĩ nhiều.

Bởi vì tối qua Lâm Vãn Tình đã nói với anh, hôm nay cô ta phải đi công tác.

Diệp Viễn cũng không nghĩ gì nhiều, chuyện bên Sở Châu đã xử lý xong, mà vừa rồi anh nhận được điện thoại của Liễu Khánh Phi.

Ông ta nói tối nay tổ chức yến tiệc ở Giang Châu, muốn Diệp Viễn tham dự, Diệp Viễn đồng ý.

Vì vậy, sau khi ăn trưa xong, anh cùng Sở Vân Phi lên máy bay về Giang Châu.

Chương 154: Yến tiệc

Sau khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi vào cửa lên máy bay, trong một góc xuất hiện mấy bóng hình xinh đẹp.

Trong số đó có hai người là Lâm Vãn Tình và Liễu Hiểu Kỳ.

Nhìn Lâm Vãn Tình mặt đầy luyến tiếc, Liễu Hiểu Kỳ có chút đau lòng.

“Vãn Tình, chị thật sự nghĩ kỹ chưa, phải biết rằng con đường này không biết bao lâu mới có thể quay trở lại, chị thật sự muốn rời khỏi anh ấy?”

Lâm Vãn Tình im lặng rất lâu.

Cuối cùng, cô ta lau khô nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

“Nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi thôi!”

Mấy tiếng sau, Diệp Viễn trở lại Giang Châu.

Sau khi Diệp Viễn ra khỏi sân bay, ba người Phạm Thống, Thẩm Tư Phàm và Liễu Khánh Phi đã chờ ở cửa từ lâu.

“Anh Diệp, chào mừng anh trở lại Giang Châu!”

“Anh Diệp, uy vũ quá!”

Gần như cùng một lúc, hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống vui mừng xông tới.

Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng kính nể.

Đương nhiên bọn họ đều đã nghe nói đến chuyện Diệp Viễn đại phát thần uy đánh chết đám người Cổ Thông Thiên ở Sở Châu.

“Anh Diệp à, anh không biết chứ, bây giờ toàn bộ Giang Châu đều nói đến sự tích của anh, anh sắp thành thần rồi!”

Mấy người kích động đều vô cùng hối hận lần này không đích thân theo Diệp Viễn đi Sở Châu, tận mắt chứng kiến uy thế của Diệp Viễn.

Còn Diệp Viễn thì khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.

Dọc theo đường đi, mấy người hưng phấn nói không ngừng, khiến Diệp Viễn có chút ngượng ngùng.

Mấy người nhanh chóng đến cửa một câu lạc bộ ở Giang Châu tên là Thừa Thiên.

Câu lạc bộ Thừa Thiên là một trong những câu lạc bộ lớn nhất sang trọng nhất Giang Châu.

Bình thường người ra vào nơi này đều là người có tiền của Giang Châu.

Chi phí ở đây gần như bằng nửa năm tiền lương của tầng lớp lao động.

Vì vậy, nơi này đối với người bình thường mà nói chính là cái mỏ đốt tiền.

Khiến người ta ngần ngại.

Lúc này, bãi đậu xe bên ngoài câu lạc bộ có đủ các loại xe sang cao cấp đỗ ở đó, người ra vào cửa nối liền không dứt.

Những người này hầu như đều là người trong các nhà giàu có ở Giang Bắc.

Hai ngày nay mấy người Liễu Khánh Phi, Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm đã quyết định xong chuyện viên thuốc với các gia tộc lớn vùng Giang Bắc.

Nhóm những người phụ trách lớn ở Giang Bắc bàn bạc với nhau, quyết định tối nay mở một buổi dạ tiệc chúc mừng bọn họ tiến tới hợp tác.

Cùng mấy người Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống, Sở Vân Phi đi vào trong câu lạc bộ, bên trong được trang trí vô cùng xa hoa.

Toàn bộ phòng khách đèn đóm rực rỡ, người đông đúc, gần như đều là những nhân vật đại diện cho các gia tộc lớn ở Giang Châu.

Diệp Viễn cũng nhận ra không ít người quen.

Mấy người Liễu Khánh Phi, Lý Hồng Đào, Ngô Thanh Phong đều ở đây.

Lúc này, có rất nhiều người vây xung quanh Liễu Khánh Phi.

Mà ba người Phạm Thống, Thẩm Tư Phàm và Sở Vân Phi vừa đến, một nhóm người cũng rối rít qua nói chuyện với bọn họ.

Đương nhiên phần nhiều là tâng bốc.

Ngoài ra, Diệp Viễn còn nhìn thấy Ngọc Lâm Phong và Lý Tử Hàn đã từng gặp qua trước đó.

Bên cạnh hai người còn có Lý Thiên Vũ và vợ cũ Diệp Viễn là Lâm Phi Phi, cùng với em gái của Lâm Phi Phi là Lâm Oánh Oánh.

Lúc này, những người đó cũng bị một đám thanh niên vây quanh, không nhìn thấy Diệp Viễn đến.

Diệp Viễn nhìn thấy Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống bị đám người vây lấy, anh liền tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Chỉ là Diệp Viễn vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng hét chói tai truyền tới cách đó không xa.

“A!”

Tiếng hét chói tai này chính là của Lâm Oánh Oánh.

Hóa ra, thời điểm Lâm Oánh Oánh chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.

Một nhân viên phục vụ bưng rượu đi tới, kết quả không chú ý đụng phải Lâm Oánh Oánh.

Rượu nho đỏ tươi vẩy khắp người cô ta.

Nhân viên phục vụ sợ hãi vội vàng xin lỗi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Nhưng Lâm Oánh Oánh vốn không chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Oánh Oánh, hung hăng tát một cái bạt tai vào mặt nhân viên phục vụ.

“Con mẹ nó cô mù à, đi đường kiểu gì thế?”

Nhân viên phục vụ che mặt có hơi sưng đỏ, vẫn liên tục nói xin lỗi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

Chương 155: Xung đột

“Bốp!”

Lâm Oánh Oánh lại hung hăng tát một cái bạt tai vào mặt nhân viên phục vụ kia.

“Con mẹ nó cô biết bộ lễ phục dạ hội này trị giá bao nhiêu tiền không?”

Lâm Oánh Oánh tham gia buổi dạ tiệc của xã hội thượng lưu ngày hôm nay.

Để hấp dẫn các cậu ấm nhà giàu đến tham gia bữa tiệc, cô ta đã tốn mấy trăm ngàn mua bộ lễ phục dạ hội này.

Nhưng không ngờ vừa đến nơi này được một lúc, bộ đồ đã bị nhân viên phục vụ làm hỏng.

Chuyện xảy ra ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của mấy người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này, một nhân viên phục vụ khác đi ra.

Điều khiến Diệp Viễn cảm thấy bất ngờ chính là nhân viên phục vụ này lại là Phùng Tiêu Tiêu.

Hóa ra lần trước ở hộp đêm Hoàng Cung, sau khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi giúp đỡ hóa giải nguy hiểm cho Phùng Tiêu Tiêu.

Phùng Tiêu Tiêu liền từ chức, đã tìm được việc ở đây được hai ngày.

Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích chuyện vừa xảy ra.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu nghe xong liền thay nhân viên phục vụ xin lỗi Lâm Oánh Oánh.

“Xin lỗi, thưa cô, đều là sai lầm của chúng tôi, xin lỗi cô, tổn thất của cô chúng tôi sẽ bồi thường theo thời giá!”

Lâm Oánh Oánh lúc này cũng nhận ra Phùng Tiêu Tiêu.

Nghĩ đến sự sỉ nhục lần trước phải chịu ở bệnh viện, Lâm Oánh Oánh lập tức giận dữ.

“Đền? Ha ha, một đứa làm đĩ như cô đền nổi chắc? Biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không? Mấy trăm ngàn, mấy trăm ngàn đấy cô đền được hả, vậy lấy tiền ra đi?”

Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu cũng nhận ra Lâm Oánh Oánh.

Nghe thấy lời nói hung ác khắp miệng Lâm Oánh Oánh, Phùng Tiêu Tiêu nhíu mày, cũng không nổi giận.

“Thưa cô, xin cô nói chuyện khách khí một chút!”

“Tôi đã rất khách khí, không phải cô muốn bồi thường sao, bồi thường đi, mấy trăm ngàn, quẹt thẻ hay tiền mặt?”

Lâm Oánh Oánh khoanh tay trước ngực, mặt đầy khinh bỉ nhìn Phùng Tiêu Tiêu nói.

Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử, cô vốn tưởng rằng quần áo trên người Lâm Oánh Oánh chỉ có mấy ngàn, không ngờ lại cần mấy trăm ngàn.

Mấy trăm ngàn đối với cô ta mà nói chính là một con số khổng lồ.

“Sao hả, không lấy ra được hả, cũng đúng, một con đĩ như cô bán mình một lần mới kiếm được mấy trăm tệ, sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy chứ!”

“Nếu không cầm được tiền ra thì quỳ xuống dập đầu xin lỗi đi!”

Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu trở nên càng khó khăn, cô không ngờ Lâm Oánh Oánh sẽ nói ra yêu cầu quá đáng như vậy.

Còn tất cả mọi người im lặng xem kịch hay, không một ai muốn đi ra giúp Phùng Tiêu Tiêu nói chuyện.

Chủ yếu là bởi vì bọn họ nhìn thấy Lâm Oánh Oánh đi theo đám người Ngọc Lâm Phong, nên cũng không muốn đắc tội với anh ta.

Không chỉ không giúp đỡ Phùng Tiêu Tiêu, thậm chí còn có người chủ động đi ra cố ý gây chuyện.

“Mỹ nữ này, hay để tôi đền giúp cô? Ngủ cùng tôi một đêm, tôi cho cô mười ngàn, thế nào?”

Một thanh niên đỏm dáng đứng dậy, ngôn ngữ ngả ngớn nói.

“Ở bên tôi nửa tháng, tôi thay cô đền mấy trăm ngàn này, thế nào?”

Nói xong, người đàn ông chìa tay sờ má Phùng Tiêu Tiêu.

“Bốp!”

Chỉ là khi tay người đàn ông giơ lên giữa không trung thì bị người ta dùng cái tát đánh rớt.

“Mẹ kiếp, con mẹ nó ai đấy, dám quản việc của ông đây?”

“Bốp!”

Lời thanh niên vừa nói được một nửa, anh ta liền bị tát một cái vào mặt, người ra tay chính là Sở Vân Phi cùng chạy qua với Diệp Viễn.

“Con mẹ nó bạn của ông đây mày cũng dám trêu đùa, Mẹ kiếp tao ở bên mày nửa tháng, mày thấy thế nào?”

Người đàn ông lập tức bị dọa cho mặt trắng bệch, vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh Sở à, tôi chỉ đùa giỡn với cô ta thôi, xin anh Sở tha cho tôi!”

“Tha cho mày, được thôi, quỳ xuống dập đầu nói xin lỗi với bạn tao! Tao tha cho mày!”

Sở Vân Phi nói xong, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm mấy người Ngọc Lâm Phong kia.

Anh ta biết rõ người thanh niên này chính là chân chó của Ngọc Lâm Phong.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cận Thân Bảo Tiêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net