Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 76-80
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 76-80

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 76: Cho tất cả bọn họ hợp tác

Vô số người có vấn đề về khoản đó như phát điên hết cả lên, điên cuồng tranh mua những viên thuốc đó.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, viên thuốc đó đã bị đẩy lên một cái giá trên trời mỗi viên mấy triệu, nhưng nó vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng.

Liễu Khánh Phi cũng nhờ đó mà kinh doanh kiếm được đầy bát.

Mà đêm qua, Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống lại đến tìm ông ta.

Muốn mua một ít dược liệu từ trong tay ông ta, hơn nữa cũng muốn đầu tư nhập cổ vào loại thuốc nghịch thiên này.

Sau khi nói chuyện phiếm thì bọn họ mới biết được chủ nhân của viên thuốc đó chính là Diệp Viễn.

Vì thế, sáng sớm hôm nay bọn họ đã tới tìm Diệp Viễn để bàn về chuyện nhập cổ phần.

Khỏi phải nghĩ Diệp Viễn cũng biết tin tốt mà Liễu Khánh Phi nói là chuyện gì.

Chắc chắn là viên thuốc anh làm đã khiến cả Giang Châu chấn động.

“Đại sư Diệp, cậu không biết đâu, viên thuốc này vừa mới đưa ra thị trường đã bị người ta tranh mua hết, đến tối thì giá đã được đẩy lên đến mấy triệu!”

Liễu Khánh Phi vô cùng kích động nói.

“Theo cái đà này, nếu chúng ta gia tăng sản xuất, lợi nhuận một năm sẽ là mấy chục tỷ!”

Một năm được mấy chục tỷ tiền lợi nhuận, đó là điều mà Liễu Khánh Phi nằm mơ cũng không ngờ tới được.

Diệp Viễn nghe thấy thế lại bình tĩnh đến lạ, bởi vì anh đã sớm tính tới chuyện này.

“Đại sư Diệp, bây giờ thuốc đã không còn hàng tồn, nguyên liệu để làm thuốc cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, cậu xem khi nào thì có thời gian luyện chế thêm một mẻ nữa”.

Liễu Khánh Phi có chút khẩn cấp nói.

“Ông mang dược liệu tới đây, tôi có thể luyện chế bất kỳ lúc nào!”, Diệp Viễn trả lời.

“Thế thì tốt quá, tôi sẽ bảo người vận chuyển dược liệu đến đây ngay!”

Nói xong, Liễu Khánh Phi kích động đã bắt đầu gọi điện thoại cho cấp dưới đưa thuốc tới.

“Mặt khác, đại sư Diệp, bắt đầu từ ngày hôm qua, có rất nhiều gia tộc và tập đoàn ở Giang Châu muốn nhúng một tay vào chia miếng bánh kinh doanh thuốc này!”

“Có một số người còn âm thầm uy hiếp tôi, nếu tôi không đồng ý, thì tôi không thể sống yên ở Giang Châu, mà chuyện này tôi không thể tự tiện quyết định được, cậu xem chúng ta phải xử lý thế nào đây?”

Từ tối qua đến sáng hôm hay, điện thoại của Liễu Khánh Phi chưa từng được nghỉ ngơi, vô số già giàu có ở Giang Châu, có lớn có nhỏ, hầu như tất cả đều gọi điện thoại cho ông ta.

Muốn tham gia vào việc kinh doanh thuốc này.

Cũng có một vài người lặng lẽ hỏi thăm xuất xứ của viên thuốc đó.

Tất nhiên, cũng có khá nhiều người uy hiếp Liễu Khánh Phi.

Cây cao đón gió lớn mà.

Tất nhiên Diệp Viễn hiểu được điều đó.

Từ khi anh bảo Liễu Khánh Phi bán viên thuốc đó ra, anh cũng đã nghĩ tới viễn cảnh này rồi.

Thật ra, đây cũng là kết quả anh muốn.

“Từ hôm nay trở đi, ông liên lạc với tất cả mọi gia tộc giàu có ở Giang Bắc, trừ nhà họ Tô ra, dù là thế lực lớn hay tập đoàn lớn nào muốn thì đều cho họ tham gia vào việc kinh doanh, cũng cho họ cổ phần công ty tương ứng!”

“Cho tất cả mọi người tham gia ư?”, Liễu Khánh Phi sửng sốt.

“Đúng vậy, chỉ cần họ nghe lời, thì sau này tôi sẽ còn rất nhiều loại thuốc được tung ra thị trường, bảo đảm họ có thể kiếm được đầy túi”.

“Tất nhiên, kẻ nào không chịu nghe lời thì trực tiếp đá đi!”

Nghe thế, Liễu Khánh Phi lập tức hiểu được tại sao Diệp Viễn lại làm như thế.

Rất dễ hiểu, Diệp Viễn đang muốn mượn loại thuốc này để biến tất cả những nhà giàu có quyền thế ở Giang Châu cùng với các thế lực khác phải ở đứng về phía anh, tiện cho anh sử dụng.

Thử hỏi trước lợi ích khổng lồ đó, ai lại không rung động.

Thậm chí Liễu Khánh Phi còn có thể tưởng tượng ra, khi tin tức này được tung ra ngoài, e rằng tất cả mọi người đều sẽ trở nên điên cuồng.

Suy cho cùng thì ai lại quay đầu với lợi ích cơ chứ.

Khi đó, Diệp Viễn có thể nắm được quyền lực tuyệt đối.

Nếu có người dám đụng tới Diệp Viễn, thì sẽ phải đối đầu với tất cả các gia tộc giàu có và quyền thế nhất Giang Châu.

Liễu Khánh Phi đoán rất đúng, Diệp Viễn muốn mượn việc kinh doanh thuốc viên này.

Gom hết tất cả các thế lực ở Giang Bắc về cho mình sử dụng.

“Mặt khác, tạm thời đừng để lộ thân phận của tôi cho bất kỳ ai cả!”

Tạm thời Diệp Viễn không muốn để lộ thân phận của mình ra ngoài.

“Rõ!”

Chương 77: Lục Phiến Môn

“Anh Diệp, chúng tôi có thể tham gia không?”

Lúc này, Sở Vân Phi cũng chủ động mở miệng nói.

Nghe những lời Liễu Khánh Phi nói lúc nãy, Sở Vân Phi cũng khá là rung động.

“Tất nhiên là được, anh và ông chủ Liễu cũng như anh Thẩm và anh Phạm đều có thể nhập cổ phần, hơn nữa chuyện này đều sẽ cho mọi người toàn quyền làm chủ!”

Đối với Sở Vân Phi, Diệp Viễn đã sớm xem anh ta như người một nhà.

Mà Thẩm Tư Phàm cùng Phạm Thống cũng khá hợp với ý anh, tất nhiên là anh chẳng keo kiệt với họ làm gì.

Còn nữa, mấy người họ đều là cậu ấm của những nhà giàu có nhất Giang Bắc, họ mà tập trung lại với nhau, ắt hẳn sẽ đủ sức trên cơ toàn bộ các thế lực Giang Bắc.

Diệp Viễn đồng ý cho bọn họ nhập cổ, hơn nữa còn cho họ cùng Liễu Khánh Phi quyền quyết định trong vụ này khiến tất cả vừa mừng vừa lo.

Trong lòng bọn họ đều biết ơn vì sự tin tưởng của Diệp Viễn, đồng thời họ cũng âm thầm thề, nhất định phải hoàn thành chuyện này thật tốt, không để Diệp Viễn tin tưởng nhầm người.

Sau khi mấy người họ rời đi, Diệp Viễn bèn chuẩn bị tu luyện, nhưng điều khiến anh khá buồn bực là.

Có được một lượng linh khí dày đặc như thế, anh vẫn không thể ngưng kết được Kim Đan.

Điều này đã khiến Diệp Viễn buồn bực rất lâu, nhưng chẳng mấy chốc anh đã suy nghĩ thông suốt.

Hôm qua sau khi anh và Lâm Vãn Tình xảy ra quan hệ, mượn linh khí thiên địa trong cơ thể Lâm Vãn Tình đã giúp cảnh giới của anh bước lên hẳn một cảnh giới chỉ trong một đêm.

Nhưng con đường tu hành này cần nhất chính là giai đoạn đầu, nhất định phải có được căn cơ trụ cột vững chắc, nếu không sau này sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Bây giờ anh vẫn chưa thể ngưng kết Kim Đan, có lẽ là do cảnh giới tăng lên quá nhanh, trụ cột không đủ vững chắc, nên mới không thể ngưng kết thành Kim Đan.

Nghĩ thế, Diệp Viễn cũng không nóng lòng ngưng kết Kim Đan nữa, mà dùng linh khí đó để củng cố cho trụ cột.

Mấy ngày sau đó, ban ngày thì anh vẫn luôn ở trong biệt thự sử dụng linh khí đất trời để rèn luyện cơ thể.

Mà cũng trong mấy ngày đó, sức mạnh của cơ thể Diệp Viễn đã lên tới một mức độ cực kỳ đáng sợ.

Hôm nay, Diệp Viễn đang khoanh chân trên tầng cao nhất của biệt thự để tiếp tục dùng linh khí đất trời rèn luyện cơ thể.

Thì ngạc nhiên phát hiện ra linh khí dày đặc đó đang điên cuồng chảy dọc về phía đan điền của mình.

Chẳng mấy chốc, Diệp Viễn đã cảm thấy đan điền rơi vào trạng thái bão hòa.

Nhưng luồng linh khí dày đặc đó vẫn chưa hề dừng lại.

Nó vẫn điên cuồng chảy dọc vào đan điền như bão lũ, Diệp Viễn cảm thấy đan điền của mình như sắp vỡ ra đến nơi rồi.

Diệp Viễn chịu đựng sự đau đớn, vội vàng dựa theo cách trong truyền thừa.

Dần luồng linh khí dữ dội bên trong đan điền này đi ngưng kết, cố nén lại.

Chẳng biết qua bao lâu, lượng linh khí dày đặc đó mới được Diệp Viễn ngưng kết hết trong đan điền.

Bấy giờ, nếu ai có đôi mắt nhìn xuyên thấu, có lẽ sẽ nhìn thấy chỗ đan điền của Diệp Viễn có một Kim Đan đang tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng, cùng với hơi thở khủng bố.

Đúng vậy, giờ phút này, cuối cùng Diệp Viễn cũng đột phá, đạt tới cảnh giới Kim Đan kỳ.

Sau khi cảm nhận được sức mảnh khủng bố trong cơ thể mình, lúc này Diệp Viễn mới cảm thấy mình đã trở thành một người tu tiên thật sự.

Tối đó, Diệp Viễn đến phòng đấu giá Gia Tín để đón Lâm Vãn Tình, vì vừa đột phá nên tâm trạng Diệp Viễn không tệ.

Chủ động mời đám người Sở Vân Phi và Lâm Vãn Tình ăn bữa cơm.

Sau khi cơm no rượu say, Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình thong thả đi dọc theo công viên bên hồ Cảnh Minh về biệt thự.

Thế nhưng, khi hai người vừa mới đi tới một chỗ khá yên tĩnh.

Thì Diệp Viễn đột nhiên dừng bước.

Ánh mắt nhìn về phía trước cách đó không xa.

Chỉ thấy trước mặt họ, có một cô gái cùng với vài người con trai mặc loại đồng phục đặc biệt, người đầy máu tươi đang nghiêng ngả lảo đảo đi về phía bọn họ.

Diệp Viễn nhìn cái là nhận ra ngay, tất cả đều là võ giả của Lục Phiến Môn ở Hoa Hạ.

Nhưng bấy giờ hơi thở của bọn họ vô cùng hỗn loạn, có thể thấy đã sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn bị thương ở các mức độ khác nhau, thậm chí có người còn nguy hiểm đến tính mạng.

Đồng thời, Diệp Viễn còn cảm nhận được cách đó không xa sau lưng họ có một hơi thở mạnh mẽ đang nhanh chóng đuổi tới.

“Ầm!”

Khi bọn họ chỉ cách Diệp Viễn đâu đó hơn mười mét, thì có một người bị thương nặng nhất trong số họ trực tiếp ngã xuống đất.

“Đội trưởng!”

“Anh!”

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, nhất là cô gái kia vội vàng đi tới muốn đỡ người đó dậy.

Chương 78: Kẻ đã hại Lâm Vãn Tình

“Hiểu Kỳ, em mau chạy đi, đừng lo cho anh. Anh đã không thể sống tiếp được nữa, cũng đã gửi tin nhắn cho bố rồi, ông ấy sẽ tới cứu viện cho mọi người nhanh thôi!”

“Không đâu anh, em đưa anh theo cùng!”

Cô gái tên Hiểu Kỳ rất cứng đầu, giơ tay muốn đỡ người đàn ông kia dậy.

Nhưng người đó đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình để đẩy cô gái đó ra, nói.

“Mau chạy đi, nếu không sẽ chẳng có ai thoát được!”

Cô gái đó vẫn không chịu đi, mặt đầy nước mắt muốn đỡ người đàn ông đó dậy.

Chuyện là hôm nay họ nhận được tin tức, có một tên ma đầu đã bị truy nã nhiều năm trong giới võ đạo xuất hiện ở Giang Châu.

Lục Phiến Môn chính là người giữ trật tự cho giới võ đạo ở Hoa Hạ, tất nhiên phải tới để vây bắt người này.

Nhưng khi bọn họ chạm trán với tên ma đầu đó mới phát hiện ra thực lực của tên này cực kỳ mạnh mẽ.

Chẳng mấy chốc đã giải quyết hết nửa số người bên họ.

Cũng may vào thời khắc quan trọng nhất, anh trai cô ta đã sử dụng một loại cấm thuật, trả giá bằng việc đứt hết kinh mạch toàn thân để giúp bọn họ cắt đuôi tên ma đầu.

Sau đó họ mới có cơ hội bỏ trốn.

“Em không đi, nếu chết thì cứ để chúng ta chết cùng với nhau đi!”, cô gái vẫn lắc đầu nói.

“Ha ha, nhóc con xinh đẹp như vậy, sao tôi lại có thể để cho em chết được cơ chứ, tôi yêu thương em còn không kịp nữa là!”

Đúng lúc này, bọn họ cảm nhận thấy trước mặt đã tối sầm, một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt họ.

Đó là một người đàn ông trung niên với dáng người thấp bé, gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương, mặt mũi khô quắt như vỏ cây đã chết héo.

Nhìn thấy người đàn ông đó, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Khoảnh khắc Lâm Vãn Tình nhìn thấy người đó, cơ thể cô ta cũng bất giác run rẩy lên, sắc mặt cũng trắng bệch.

Bởi vì tên mặc áo đen trước mặt chính là kẻ từng gieo trận Tụ Linh đó vào cơ thể cô ta.

“Tôi giết ông!”

Cô gái tên Hiểu Kỳ nhìn thấy người đó thì bàn tay như phấn vung lên, hung hăng đánh về phía người đàn ông trung niên.

Nhưng thực lực của cô ta quá yếu, nắm đấm còn chưa đụng tới người tên kia thì đã bị chụp lại rồi.

Người đàn ông trung niên tiện tay kéo một cái, cô gái mất khống chế bị gã đàn ông kia ôm vào lòng.

“Buông cô ấy ra!”

Mấy thanh niên xung quanh cũng nhanh chóng ra tay.

Người đàn ông trung niên đó vung tay lên, mấy người họ lập tức văng ra ngoài, ngã xuống đất trực tiếp hộc ra một đống máu tươi.

Lúc nãy, gã đàn ông trung niên không thèm để ý tới bọn họ, chỉ tựa đầu dùng mũi hít mặt cô gái tên Hiểu Kỳ kia một hơi thật sâu.

Gương mặt tên đó xuất hiện cái nét cực kỳ thích thú và hưởng thụ.

“Thơm, rất thơm!”

Cô gái tên Hiểu Kỳ cảm nhận được động tác của gã đàn ông trung niên thì sợ tới mức da gà da vịt nổi hết cả lên.

“Cô bé, đêm nay ngủ với tôi, rồi tôi sẽ tha cho em một mạng!”

“Nằm mơ!”

Nói xong, cô gái tên Hiểu Kỳ định cắn lưỡi tự sát.

Nhưng dường như người đàn ông trung niên kia đã phát hiện ra hành động này, tay tên đó vung lên, cô gái nhanh chóng mất đi khả năng điều khiển bản thân.

“Cô bé, đừng từ chối làm gì, hôm nay em chính là món ăn của tôi. Em chỉ cần hầu hạ tôi thật tốt, tôi có thể tha cho bọn họ một mạng”.

Cô gái kia muốn cử động, muốn vùng vẫy, muốn chống đối, nhưng vấn đề là bây giờ ngoài ánh mắt ra, cô ta chẳng thể điều khiển được gì nữa.

Gã đàn ông trung niên cười lạnh, sau đó mới nhìn sang Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cách đó không xa.

Thế nhưng, khi tên đó không thể cảm nhận được dao động của linh khí thiên địa từ người Lâm Vãn Tình thì lập tức tái hết cả mặt.

Đôi tay như cành cây khô, đầy nếp nhăn vội vàng chộp tới Lâm Vãn Tình.

Cô ta lập tức sợ tới mất tái mét cả mặt, theo bản năng trốn trong lòng Diệp Viễn.

Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên.

“Soạt! Soạt! Soạt…”

Mấy tiếng xé gió vang lên, viên đạn màu vàng từ bốn phương tám hướng đánh về phía gã đàn ông trung niên.

Gã đàn ông trung niên đó cũng phản ứng khá nhanh, cơ thể đó uốn éo thành một góc độ quỷ, dị, né được tất cả những viên đạn đó.

Mà Diệp Viễn cũng đã lôi kéo Lâm Vãn Tình lùi về sau vài bước.

Chương 79: Cổ trùng khát máu

“Phập phập phập…”

Những viên đạn lập tức va vào những tảng đá bên đường, khiến tảng đá dày xuất hiện những cái hố sâu đâu đó hai mươi li.

“Đạn nổ giáp!”

Gã đàn ông trung niên nhìn cái hố sâu, lòng thầm giật mình.

Đạn nổ giáp này được chế tạo ra dành riêng cho võ giả, có thể dễ dàng phá vỡ nội khí bảo vệ cơ thể của võ giả.

Chẳng mấy chốc, trong màn đêm đã xuất hiện hơn ba mươi người với võ trang đầy đủ, mỗi người đều cầm những khẩu súng ống đặc chế, vây quanh gã đàn ông trung niên kia.

Nhìn thấy những người đó, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người cứu viện cũng tới rồi.

“Lũ rác rưởi của Lục Phiến Môn!”

Gã đàn ông trung niên đã nhận ra những người đó.

“Chu Đằng, nhiều năm không gặp, lâu quá rồi ha, sao đến Giang Bắc chỗ tôi lại không nói một tiếng để đón vậy!”

Lúc này, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên với dáng ngươi khôi ngô, khí thế bức người đi tới, bên cạnh còn có bốn ông lão.

“Bố! Ông ta vừa đánh anh trai bị thương, có lẽ anh ấy không thể sống được nữa, bố mau giết chết ông ta để báo thù cho anh đi!”

Cô gái vọt tới bên cạnh người đàn ông đó trước, vô cùng căm tức nói.

Đúng vậy, người đàn ông trung niên kia chính là người tổng phụ trách phân bộ Lục Phiến Môn Giang Bắc, Liễu Hạo Long.

Liễu Hạo Long nghe thế thì sắc mặt bỗng chốc thay đổi, vội vàng đi tới bên cạnh thanh niên chỉ còn một hơi thoi thóp.

“Ông Vương! Thuốc!”

Một ông lão vội vàng bỏ một viên thuốc màu trắng vào miệng thanh niên kia.

Dường như hiệu quả của thuốc rất mạnh, mặt thanh niên kia đã có lại chút hồng hào trong nháy mắt.

“Chăm sóc cho con tôi!”

Liễu Hạo Long dặn dò một câu, rồi xoay người đi tới trước mặt Chu Đằng.

“Liễu Hạo Long, thứ rác rưởi như ông mà vẫn chưa hết nhỉ!”

Tuy Chu Đằng đang bị người của Lục Phiến Môn bao vây, nhưng thái độ vẫn vô cùng lạnh nhạt.

“Ha ha, cái thứ rác rưởi như ông chưa chết thì làm sao mà tôi chết được cơ chứ!”, Liễu Hạo Long đối đầu, nói.

“Chu Đằng, bao năm qua ông làm nhiều việc ác, hôm nay tôi đại diện cho Lục Phiến Môn chính thức bắt giữ ông!”

“Thế hả? Chỉ có từng này người mà đã đòi bắt được tôi ấy hả?"

Chu Đằng lạnh lùng cười, vung tay lên, trong cổ tay áo rộng thùng thình bỗng có một đống vật thể màu đen bay ra.

“Mau tránh đi!”

Liễu Hạo Long thấy thế thì lập tức hét lên một tiếng.

Nhưng lời nhắc nhở đó vẫn là quá muộn.

Thứ màu đen đó đã rơi vô cùng chính xác vào người của thành viên Lục Phiến Môn.

Chúng như những con giòi ăn xác, nhanh chóng cắn nát da của thành viên Lục Phiến Môn, chui vào trong người họ.

“Đây là thứ gì vậy?"

“A…”

Cùng với những tiếng kêu la thảm thiết, mấy người kia đều đau đớn ngã xuống đất, điên cuồng cấu xé làn da của mình.

Chẳng mấy chốc đã có người cào nát mặt, có thứ gì đó trông như gián từ trong chui ra, cũng mang theo thứ chất lỏng màu đen có mùi tanh hôi.

Chẳng mấy chốc, đã có người nát chân, có người đầu xuất hiện cả cái hố, có người nổ cả tròng mắt, bụng người nào đó cứ nhấp nhô mãi…

Chẳng mấy chốc, cơ thể những người kia đã bắt đầu khô héo đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cảnh tượng đó khiến Liễu Hạo Long và mấy ông lão đi cùng đều giật mình, bọn họ không hề lơ là.

Nhanh chóng ra tay muốn giúp đỡ những người kia loại bỏ thứ đó.

Thế nhưng, khi bọn họ sắp chạm vào các thành viên kia thì loài vật giống con gián kia đã to hớn nhiều và bay ra khỏi cơ thể những người đó.

Bay về phía bọn họ, nếu không phải họ có sức mạnh khổng lồ, đánh bay chúng trước thì e là kết cục cũng sẽ giống những người kia.

“Ha ha ha, đừng có tốn công tốn sức làm gì nữa, đó là cổ trùng khát máu mà tôi mất hai mươi năm vất vả luyện chế ra, đang lo không tìm thấy thuốc bổ, nào ngờ đám rác rưởi các người lại tự tìm đến!”

Chu Đằng điên cuồng cười ra tiếng, âm thanh như ma như quỷ khiến lòng người càng thêm khủng hoảng.

“Giết ông ta!”

Liễu Hạo Long biết người bên mình đã tiêu rồi, ông ta không chút do dự, đưa ra mệnh lệnh sáng suốt nhất.

Chương 80: Đệ nhất cao thủ Giang Bắc

Trong nháy mắt, Liễu Hạo Long cùng với ba ông lão kia đã đánh về phía Chu Đằng.

“Ha ha ha, tới rất hay, đúng lúc thử nghiệm loại công pháp mới của tôi!”

Chu Đằng cười lớn một tiếng, chủ động lao tới năm người Liễu Hạo Long.

Hai tay Chu Đằng lại có luồng khí đen quấn quanh.

Đám người Liễu Hạo Long vừa ra tay đã tung ra những sát chiêu.

Chu Đằng cũng thể hiện chiêu thức của ông ta, chính là vừa phòng thủ vừa dùng chiêu phá chiêu.

Tuy năm người Liễu Hạo Long vây công một mình Chu Đằng, nhưng không ai có thể tổn thương đến Chu Đằng mảy may.

Đôi bên chiến đấu tạo thành làn sóng lan ra đầy khủng bố, khiến cỏ cây hoa lá xung quanh bay ra xa, như biến thành đống đổ nát sau chiến tranh vậy.

Chỉ có chỗ của Diệp Viễn, năm mét vuông xung quanh anh vẫn bình yên vô sự, làn sóng khủng bố đó vừa vọt tới chỗ năm mét vuông đó đã tự động biến mất.

Mà Diệp Viễn đang định rời đi đã chợt dừng lại, bởi vì anh phát hiện công pháp của Chu Đằng dường như khá giống tiên thuật Quỷ Môn mà anh tu hành.

Điều này khiến Diệp Viễn khiếp sợ, chẳng lẽ đây cũng là người của Quỷ Môn, hơn nữa còn kế thừa được truyền thừa của Quỷ Môn.

Thời gian trôi qua, đôi bên đã chiến đấu gần năm phút, vẫn không thể làm gì được Chu Đằng.

Liễu Hạo Long biết rõ, Chu Đằng căn bản không dùng hết sức, dường như ông ta vẫn đang chơi đùa bọn họ.

Nếu cứ tiếp tục như thế, có khẽ sau khi nội khí của bọn họ tiêu hao hết, tất cả đều biến thành cá trên thớt của Chu Đằng.

Liễu Hạo Long cũng có chút nóng nảy, quay sang ông cụ đang trông chừng con trai mình quát.

“Gọi cứu viện!”

“Rõ!”

Ông lão đáp lời, tiện tay lấy ra một quả đạn tín hiệu, phóng ra trước.

Chu Đằng không ngăn cản, bởi vì ông ta trông chờ người của Lục Phiến Môn còn không kịp, thế thì cổ trùng của ông ta có thể hấp thu được nhiều chất dinh dưỡng hơn.

Lúc này, Diệp Viễn đứng bên cạnh cuối cùng cũng nhận ra, Chu Đằng này chẳng hề luyện thứ công pháp truyền thừa của Quỷ Môn gì.

Mà là một loại công pháp đặc biệt mô phỏng theo công pháp của Quỷ Môn.

Điều này giúp anh hiểu ra, người này ắt hẳn có liên quan gì đó với Lục Thiên Hành, nói không chừng là đồ đệ hoặc là đồ tôn của Lục Thiên Hành…

Lúc này, đón tấn công của đám người Liễu Hạo Long cũng bắt đầu suy yếu, bước chân cũng chậm dần.

Rất dễ thấy, nội khí của họ đã không còn đủ dùng nữa.

Chu Đằng thì vẫn chưa hề tung một đòn tấn công nào, nhưng bước chân của ông ta lại dần nhanh hơn.

“Thú vị, không ngờ lại tìm kiếm cơ hội đột phá trong lúc chiến đấu!”

Tất nhiên Diệp Viễn có thể nhận ra, rõ ràng Chu Đằng đang mượn nhóm Liễu Hạo Long để tôi luyện cơ thể, hòng tìm kiếm cơ hội đột phá.

“Kẻ nào dám giương oai ở Giang Bắc của tôi!”

Khi nhóm Liễu Hạo Long sắp không chịu nổi nữa thì một tiếng quát lớn chợt vang lên.

Chỉ thấy một người đang lững thững đi từ cách đó mấy mét.

Đó là một ông lão mặc đạo bào, râu tóc bạc trắng, tay cầm phất trần, trông có chút tiên phong đạo cốt.

“Đạo trưởng Thượng Quan Ngọc đến rồi!”

Còn vài người của Lục Phiến Môn chưa chết trông thấy ông lão đó thì lập tức mừng rỡ.

“Thượng Quan Ngọc!”

Chu Đằng nhìn thấy người tới thì sắc mặt cũng thay đổi.

Bấy giờ, ánh mắt Thượng Quan Ngọc cũng nhìn về phía Chu Đằng.

“Tôi còn tưởng là ai chứ? Thì ra là con chó nhà có tang Chu Đằng này hả”.

“Mấy năm trước, cậu tới Giang Bắc gây chuyện, tôi nể tình cậu tu hành vất vả nên tha cậu một mạng, chỉ đánh gãy một chân xem như một bài học cho cậu. Nào ngờ cậu giang sơn dễ đổi nhưng bản tính khó dời, lại đến Giang Bắc này giương oai, cậu xem người đứng đầu Giang Bắc tôi đây là không khí hả?”

Nghe thế, Diệp Viễn cũng thấy hơi sửng sốt.

Bởi vì anh phát hiện người đó chỉ là một cái bao cỏ.

Nội khí trong người ông ta còn không nhiều bằng Lâm Vãn Tình.

Một người như thế lại là đệ nhất cao thủ Giang Bắc ư?

Diệp Viễn cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Chuyện trong quá khứ bị nhắc lại, sắc mặt Chu Đằng lập tức trở nên âm u.

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tui Ship Đối Thủ X Tui

Copyright © 2022 - MTruyện.net