Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên
  3. Chương 91-95
Trước /83 Sau

Qủy Môn Độc Thánh - Thần Y Tu Tiên

Chương 91-95

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 91: Chữa khỏi bệnh ung thư

“Cảm ơn anh Diệp!”

Thật ra thì Sở Trung Nam cũng không có quá nhiều hi vọng với Diệp Viễn, theo những gì ông ta biết thì thực lực của những người sau lưng nhà họ Hứa rất mạnh.

Mà Diệp Viễn tuy có thực lực vượt trội, nhưng cũng chỉ lẻ loi một mình, e là không thể giúp được gì.

Biết bố mình không tin vào năng lực của Diệp Viễn, Sở Vân Phi cũng không định nói thêm gì, mà chỉ để bố với ông nội nói.

“Ông nội, bố, đại sư Diệp còn là một thần y, để anh ấy khám cho ông nội đi!”

“Thế thì làm phiền đại sư Diệp!”, Sở Trung Nam gật đầu.

Thật ra ông ta cũng chẳng đặt hy vọng gì vào Diệp Viễn, bởi vì ông cụ ung thư dạ dày thời kỳ cuối, ông ta không tin Diệp Viễn có thể chữa được cả ung thư dạ dày.

Nhưng thấy Sở Vân Phi tôn sùng Diệp Viễn như thế, ông ta vẫn đồng ý để anh khám xem sao.

Diệp Viễn gật đầu, đi tới cầm cổ tay Sở Hạo, chẩn đoán một phen đã xác định được bệnh của Sở Hạo Thiên.

“Thế nào? Anh Diệp?”, Sở Vân Phi có chút căng thẳng nhìn Diệp Viễn.

“Đơn giản!”, Diệp Viễn chỉ đáp đúng hai chữ.

Sau đó tiện tay lấy ra cây ngân châm, đâm vào người ông cụ.

Một phút sau, Diệp Viễn cất châm.

Quay lại nói với Sở Trung Nam.

“Được rồi, nghỉ ngơi thêm vài ngày là ông cụ có thể xuất viện rồi!”

“Hả? Thế thôi là xong rồi á?"

Sở Trung Nam không dám tin cho lắm, ông cụ nhà mình bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối, Diệp Viễn chỉ ghim mấy châm, còn chưa tới một phút đã nói là ông cụ khỏe rồi.

Thấy Sở Trung Nam có vẻ không tin Diệp Viễn cho lắm, Sở Vân Phi vội vàng nói.

“Bố, anh Diệp đã nói thế thì chắc chắn là khỏi rồi! Bố vẫn không tin thì mau gọi bác sĩ vào kiểm tra thử!”

Sở Trung Nam thoáng do dự một chút, gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ nhanh chóng đưa Sở Hạo Thiên đi làm xét nghiệm.

Kiểm tra xong, bác sĩ vô cùng khiếp sợ nói với Sở Trung Nam rằng ung thư dạ dày của ông cụ đã khỏi.

Sở Trung Nam nghe tin đó thì lập tức sững sờ tại chỗ hơn nửa ngày.

Chẳng mấy chốc, nhóm bác sĩ đã muốn nhờ Sở Trung Nam dẫn họ đi gặp thần y đã chữa khỏi ung thư dạ dày cho ông cụ.

Khi Sở Trung Nam dẫn theo một nhóm bác sĩ vào tới phòng bệnh thì chỉ còn mỗi mình Sở Vân Phi.

“Vân Phi, đại sư Diệp đâu?”

“Đại sư Diệp đã đi rồi, thế nào, bây giờ bố đã tin tưởng người ta chưa?”

Sở Vân Phi nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bố mình cùng với các bác sĩ thì biết ngay, Diệp Viễn đã chữa khỏi bệnh của ông nội anh ta.

“Sao con lại để đại sư Diệp đi thế, bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Bố muốn trực tiếp cảm ơn cậu ấy!”

Sở Trung Nam nhìn Sở Vân Phi với ánh mắt đầy trách cứ.

“Bố, đại sư Diệp đi với bạn gái người ta rồi, bố đừng làm phiền bọn họ, mai con sẽ mời đại sư Diệp về nhà, tới lúc đó bố cảm ơn sau cũng được!”

Nói tới Diệp Viễn, sau khi rời khỏi bệnh viện thì anh đã dẫn Lâm Vãn Tình đi đạo đường phố Sở Châu, hóng gió giải sầu.

Mấy năm nay, Lâm Vãn Tình cứ bôn ba khắp nơi để chữa cho tim của mình.

Hơn nữa còn phải quản lý phòng đấu giá Gia Tín, khiến cô ta luôn chìm trong trạng thái bận rộn.

Chưa từng có khoảng thời gian nào để đi đạo phố hay tản bộ.

Mà hôm nay, chẳng mấy khi có được chút thời gian, Lâm Vãn Tình cũng muốn trải nghiệm cuộc sống của một cô gái bình thường.

Thế nhưng, khi hai người vừa mới ra khỏi bệnh viện không lâu thì đã nhìn thấy hơn mười chiếc xe chạy tới.

Bao vấy lấy cả hai.

Cửa xe nhanh chóng mở ra, những kẻ vác theo gậy gộc từ trên xe bước xuống.

Số lượng lên đến gần trăm, một đám cơ thể vạm vỡ, khí thế hung hãn, toàn bộ đều mặc tây trang đen.

Những người áo đen đó đột nhiên xuất hiện cũng hấp dẫn người đi đường, bọn họ đều dừng lại, muốn xem thử coi đám người đó muốn làm cái gì.

Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra, đó là những tay đấm của nhà họ Hứa vừa mới nổi lên ở Sở Châu gần đây.

Nhà họ Hứa vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở Sở Châu, nhưng chẳng hiểu tại sao gần đây bọn họ đột nhiên lên như diều gặp gió.

Chương 92: Kết quả trái ngược

Đầu tiên, nhà họ Hứa bắt đầu thâu tóm những gia tộc nhỏ ở Sở Châu.

Sau đó, cả đại ca thế giới ngầm ở Giang Bắc là Lưu Hoành cũng chủ động cúi đầu trước nhà họ Hứa.

Vài ngày gần đây, nghe đồn nhà họ Hứa lại muốn ra tay với một vài gia tộc lớn ở Sở Châu.

Điều đó đang khiến lòng người toàn bộ Sở Châu chìm vào hoang mang sợ hãi, ai cũng cảm thấy bất an.

“Hai người này là ai vậy? Sao lại khiến nhiều tay đấm của nhà họ Hứa phải ra tay như thế?"

“Ai mà biết được, chắc là đắc tội với người nhà họ Hứa rồi!”

“Hai người này cũng to gan thật đấy, chọc ai không chọc, lại đi trêu vào nhà họ Hứa đang sáng như mặt trời ban trưa thế này!”

Người đi đường xung quanh bàn luận vô cùng khí thế.

“Cút đi hết cho tao!”

Lúc này, sau lưng đám người đó có tiếng hét đầy tức giận vang lên.

Mọi người nghe thấy giọng nói đó thì lập tức sỡ hãi nhường lại chỗ trống.

Đám đông tản ra, họ trông thấy một thanh niên mặt mũi bầm dập cùng với bốn tên da trắng cơ thể đầy vạm vỡ đi tới.

Tất nhiên Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cũng nhận ra người này, đó chính là kẻ đã bị Sở Vân Phi trên máy bay, tên Hứa Mặc.

“Không ngờ lại là cậu Hứa".

Nhìn thấy Hứa Mặc tím tái hết cả mặt, khá nhiều người ở đó nhận ra anh ta.

Hứa Mặc đến gần, dùng ánh mắt vô cùng độc ác nhìn Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

Như thể đang muốn dùng ánh mắt trực tiếp giết chết hai người.

Trước đó là bị đánh ngay trên máy bay, sau đó lại bị ném ra khỏi máy bay khiến Anderson vô cùng tức giận.

Khi họ về đến Sở Châu, Anderson đã kể lại chuyện này cho nhà họ Hứa.

Vì Anderson là một vị khách cực kỳ quan trọng của nhà họ Hứa, nên gia đình họ cũng vô cùng tức giận, hung hăng cho Hứa Mặc một trận.

Cuối cùng lại giao cho Hứa Mặc trách nhiệm tìm kiếm đám Diệp Viễn và mang về để xin lỗi Anderson.

Lâm Vãn Tình nhìn thấy bọn họ có nhiều người như thế nhưng trong lòng không hề có chút sợ hãi nào, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.

“Các người muốn làm cái gì?”

“Muốn làm cái gì hả? Mẹ nó mày hỏi bố mày muốn làm gì ấy hả?”, Hứa Mặc dùng chất giọng đầy oán độc quát.

“Chúng mày, chặt đứt tay chân thằng chó đó rồi bắt con gái điếm thối tha đó lại cho tao!”

Nếu Anderson không để mắt tới Lâm Vãn Tình, ra lệnh cho anh ta nhất quyết không được tổn thương cô ta thì Hứa Mặc đã giải quyết luôn cả hai rồi.

“Bốp!”

Nhưng Hứa Mặc vừa mới nói dứt lời thì cơ thể đã lao vụt lên không trung.

Bị một cái tát của Diệp Viễn tiễn bay.

“Rầm!”

Vừa rơi xuống đất, Hứa Mặc đã há miệng hộc ra mười cái răng.

“Má nó, thằng chó đó mạnh quá vậy?”

Trong đám đông có người thốt lên những âm thanh sợ hãi.

“Mạnh cái gì mà mạnh, Hứa Mặc mà cũng dám đánh, đúng là chán sống rồi”.

“Thứ vô liêm sỉ này, mày muốn chết rồi!”

Lúc này, đám áo đen kia mới phản ứng lại, cả bọn lao vụt tới chỗ Diệp Viễn.

Gần trăm người cùng lao tới, như cơn thủy triều đen ập thẳng về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.

“Đám chúng mày mới chán sống đấy!”, Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, chủ động nghênh đón đám áo đen.

“Rầm…”

“A…”

Cùng với những tiếng va chạm và tiếng la hét thảm thiết, đám người áo đen như bị gió lốc cuốn bay, cả đám đều ngã xuống.

“Má nó, thế này thì hơi mạnh quá rồi đó?”

Đám người vây xem đều nghệt hết cả mặt ra.

Bọn họ cứ tưởng Diệp Viễn sẽ bị đám áo đen kia nghiền thành tro.

Ai mà ngờ được, kết quả là hoàn toàn trái ngược.

Gần trăm người khôi ngô vạm vỡ, khí thế hung hãn là thế lại không thể đánh lại Diệp Viễn, bị một người chẳng mấy to lớn như anh lật như lật bánh tráng.

“Rầm!”

Khi Diệp Viễn đá văng tên áo đen cuối cùng, thì ở đó chỉ còn mỗi đám người da trắng kia.

Mấy người da trắng cùng liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Họ chẳng cần suy nghĩ, một đám da trắng quay đầu bỏ đi, chẳng hề nấn ná thêm một giây nào.

Chương 93: Vuốt râu hổ

“Đến cũng đã đến rồi, thế thì ở lại chung vui đi!”

Diệp Viễn lạnh lùng hừ một tiếng, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện ngay sau lưng đám người da trắng kia.

Tung ra vài cú đá, đám da trắng cũng thê thảm ngã lăn lộn dưới đất.

Đến lúc này, ở đó không còn người nào đứng thẳng nữa, chỉ còn một mình Diệp Viễn sừng sững đứng đó, vẻ mặt hết sức hờ hững.

Mọi người đang đứng lại xem đều nhìn Diệp Viễn với ánh mắt đầy rung động và kính sợ.

Lúc này, Diệp Viễn đi tới chỗ Hứa Mặc, từ trên cao nhìn xuống nói.

“Tôi không cần biết các người từ đâu đến, cũng chẳng cần biết các người thuộc thế lực nào, chỉ cần nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng đến đây làm phiền tôi và vợ tôi nữa, nếu không tôi cũng chẳng ngại xóa tên các người khỏi Sở Châu này!”

Hứa Mặc không dám nhiều lời dù chỉ một câu, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ Diệp Viễn đã chết cả trăm ngàn lần.

Nói xong, Diệp Viễn không thèm để mắt đến Hứa Mặc nữa, quay lại bên cạnh Lâm Vãn Tình, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay cô ta, dịu dàng nói.

“Đi thôi vợ, chúng ta cùng đi dạo phố nào!”

“Ừm! Được!”

Lâm Vãn Tình vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đi tới đâu, đám người vây xem lại né ra nhường đường tới đó, hơn nữa còn nhìn hai người với ánh mắt sùng bái.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Viễn lại dẫn Lâm Vãn Tình đi dạo khắp các đường phố Sở Châu.

Lâm Vãn Tình nhiều năm không dạo phố, bấy giờ trông cô ta hệt như một đứa trẻ.

Hết nhìn đông lại ngó tây, cái gì cũng xem, cái gì cũng thấy hết sức tò mò.

Mà Diệp Viễn cùng vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái chẳng mấy khi có được này.

Nói đi nói lại, mấy năm qua anh cũng chưa từng có lúc nào được thảnh thơi thả lỏng như ngày hôm nay vậy.

Sinh ra trong một gia tộc ở thủ đô, ngày nào cũng phải đối mặt với sự lừa gạt giả dối của những người đó.

Sau mười lăm tuổi, anh rời khỏi gia tộc ra nước ngoài lại phải trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao.

Ba năm trước anh lưu lạc đến Giang Châu, lại phải sống những ngày nước sôi lửa bỏng ở nhà họ Lâm.

Đi dạo từ trưa đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Vãn Tình chơi mệt rồi Diệp Viễn mới dẫn cô ta trở về khách sạn.

Nào ngờ, trong khoảng thời gian đó cả Sở Châu đã nháo nhào cả lên.

Chuyện Diệp Viễn đánh Hứa Mặc, hơn nữa còn một mình quật ngã gần trăm tay đấm thuê của nhà họ Hứa đã lan truyền khắp Sở Châu.

Khiến Sở Châu bùng lên một ngọn sóng lớn.

Tất cả mọi người đều chìm trong chấn động, không ngờ lại có người dám đụng vào nhà họ Hứa đang nổi bật như thế.

Điều đó có thể nói là đụng đến râu hổ, không muốn sống nữa rồi.

Rất nhiều người biết rõ, với tính cách của nhà họ Hứa.

E rằng kẻ đánh Hứa Mặc sẽ nhanh chóng rơi vào sự trả thù điên cuồng của nhà họ Hứa.

Cùng lúc đó, trong một phòng tổng thống đầy xa hoa của khách sạn ở Sở Châu.

Hứa Mặc đầu quấn băng vải, như một con chó chết quỳ dưới đất.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên khác, người đó chính là bố của Hứa Mặc, là người nắm quyền nhà họ Hứa, Hứa Thiên Long.

Mà trên chiếc sô pha rộng rãi trước mặt hai người chính là Anderson.

Họ đang quỳ hai bên trái phải dưới chân Anderson.

Bấy giờ.

Sau lưng Anderson còn có hai cô gái với vòng eo vô cùng nhỏ nhắn.

Trước mặt anh ta có thêm bốn năm cô gái trẻ tuổi với dáng người nhỏ nhắn yêu kiều, bọn họ đang điên cuồng khoe khoang dáng người nóng bỏng của mình trong âm nhạc.

Sau một lúc lâu, khúc nhạc dừng lại, Anderson mới chuyển tầm mắt của mình từ mấy cô nàng đó sang Hứa Mặc.

“Chuyện đã làm tới đâu rồi?”

Chương 94: Mang cô ta lên giường tôi

“Thật lòng xin lỗi anh Anderson, tôi thất bại rồi, tôi không ngờ tên rác rưởi đó lại ghê gớm đến vậy, tôi dẫn theo bao nhiêu người nhưng vẫn không thể đánh lại!”

Hứa Mặc quỳ dưới đất, vô cùng sợ hãi trả lời.

“Nói thế tức là mày không dẫn cô gái đó về đây cho tao hả?”, sắc mặt Anderson bỗng chốc trở nên âm u và lạnh lẽo.

“Phải!”, Hứa Mặc vô cùng kích động gật đầu.

"Lại đây!", Anderson vẫy tay với Hứa Mặc.

Anh ta như một con chó lết tới.

“Bốp!”

Thế nhưng vừa tới gần thì đã bị Anderson cho một đá vào mặt.

Răng giả vừa mới trồng trong bệnh viện chiều nay lại rơi xuống đất.

“Cái loại vô dụng như mày, bố mày nuôi mày có tác dụng gì? Chúng mày, giải quyết hai tên rác rưởi này rồi đem cho chó ăn đi!”

Sau khi Anderson ra lệnh, cửa phòng mở ra, hai tên da trắng vạm vỡ bước vào.

Hứa Mặc lập tức hoảng hốt, không ngừng dập đầu nói.

“Anh Anderson tha mạng, tha cho tôi đi, tôi thề nhất định sẽ đưa con nhỏ đó về cho anh!”

Hứa Thiên Long bên cạnh cũng hoảng hốt, ông ta chỉ mới trải nghiệm cái gọi là quyền lực đó, cái gọi là một bước lên mây đó trong khoảng thời gian rất ngắn.

Thế mà bây giờ, Anderson chỉ mới gặp phải chút chuyện khó chịu đã muốn giết chết bọn họ, đó không phải là kết quả mà ông ta muốn.

“Cậu Anderson, mong cậu cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa, chúng tôi nhất định sẽ bằm thây kẻ đã đánh cậu thành vạn đoạn, cũng sẽ dâng cô gái đó lên tận giường cậu!”

Nhưng Anderson hoàn toàn không thèm để lý tới hai người, chỉ chuyển tầm mắt của mình về mấy cô gái trẻ kia.

Bọn họ sợ tới mức vội vàng uốn éo vòng eo của mình theo nhạc như những con rắn nước.

“Tạm thời đừng giết bọn họ, giữ lại vẫn còn chỗ để dùng!”

Lúc này, một cô gái mặc bộ quần áo bằng da từ ngoài cửa đi vào ngăn cản hai tên da trắng kia.

Nếu Diệp Viễn có mặt ở đây vào lúc này thì chắc chắn sẽ nhận ra cô gái đó.

Đó chính là người muốn giết chết Lý Hồng Đào ngay trong nhà ông ta, Vương Kỳ Văn.

“Bốp! Bốp!”

Vương Kỳ Văn vừa nói vừa giơ tay lên, hai luồng sáng xuất hiện từ tay cô ta.

Hai cái lỗ tai lập tức rơi xuống mặt đất.

Lúc này, cuối cùng Hứa Mặc và bố anh ta cũng phản ứng lại, ôm lỗ tai điên cuồng hét lên.

“Câm miệng hết cho tôi, nếu không thì cái tai còn lại cũng đi luôn đấy!”

Vương Kỳ Văn gầm lên một tiếng, cha con Hứa Thiên Long sợ tới mức vội vàng ngậm miệng lại.

“Chuyện cô gái đó thì hai người không cần nhúng tay vào nữa, tự tôi sẽ giải quyết, bây giờ mục tiêu quan trọng nhất của hai người chính là lấy nhà máy quặng của nhà họ Sở về đây cho tôi! Đừng để lỡ mất chuyện lớn của chúng tôi!”

Vương Kỳ Văn lạnh lùng nói.

“Nếu không thể làm được chuyện này, thì các người cũng không cần phải tồn tại làm gì nữa!”

“Dạ dạ dạ! Chúng tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Cha con Hứa Thiên Long như được đại xá, nhanh chóng cút khỏi cái nơi đáng sợ này như ma đuổi.

“Tại sao lại không giết bọn họ?”

Anderson hơi khó chịu nhìn Vương Kỳ Văn.

“Giữ hai người đó lại vẫn còn tác dụng, bây giờ chúng ta không nên để lộ thân phận nên vẫn cần đến bọn họ…”

Vương Kỳ Văn đang định giải thích thêm thì đã bị Anderson mất kiên nhẫn ngắt lời.

“Chuyện này không cần phải nói với tôi, bây giờ tôi chỉ muốn có cô gái đó, đêm nay nhất định phải đặt cô gái đó lên giường của tôi!”

Vương Kỳ Văn khẽ cau mày, lòng có chút khó chịu.

“Đêm nay thì e là không được, theo những gì tôi điều tra thì bên cạnh cô gái đó có Diệp Viễn, là một cao thủ, muốn cướp được người từ tay tên đó sợ là không dễ dàng như vậy”.

“Tôi không cần biết, nói tóm lại, tôi muốn tên đó phải chết, muốn cô gái đó nằm trên giường tôi, nếu không tôi sẽ cắt nguồn tiền đầu tư!”

Câu nói đó khiến sắc mặt Vương Kỳ Văn chợt thay đổi.

“Tôi sẽ nghĩ cách!”

Chương 95: Sang giết Diệp Viễn

Sau khi rời khỏi phòng Anderson, Vương Kỳ Văn quay trở về phòng mình.

“Tên vô liêm sỉ chết tiệt!”

Vương Kỳ Văn tức giận vung dao găm, trút hết ngọn lửa giận của mình lên sô pha trong phòng, chiếc sô pha đắt tiền nhanh chóng bị Vương Kỳ Văn chém thành từng mảnh nhỏ.

“Đường chủ, tại sao lại không trực tiếp giết chết tên khốn đó, lại để tên khốn nạn đó cưỡi trên đầu trên cổ cô thế”.

Lúc này, hai người mặc quần áo màu đen kín mít như ninja đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Kỳ Văn.

Vương Kỳ Văn thở hắt ra một hơi thật dài, dường như đang muốn trút hết tức giận trong lòng mình ra rồi mới quay đầu nói.

“Tạm thời vẫn chưa được, chúng ta vẫn chưa lấy được nhà máy khai thác mỏ của nhà họ Sở, cần tiền của tên ngu ngốc Anderson đó để giải quyết những chuyện khác!”

“Thế nhưng tên ngu ngốc đó đòi ả đàn bà kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Hay là chúng ta đi trói con nhỏ đó về?”

Vương Kỳ Văn lắc đầu nói: “Không được, bên cạnh cô ta chẳng những có Diệp Viễn với sức mạnh sâu không lường được, chúng ta cứ liều lĩnh đi bắt cóc cô ta như thế e là sẽ gặp phải nguy hiểm!”

“Mà bây giờ kế hoạch vẫn còn chưa hoàn thành, chúng ta không thể để lộ thân phận, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết đến sự tồn tại của chúng ta!”

“Thế thì phải làm sao bây giờ?”

Vương Kỳ Văn suy nghĩ một lát, nói.

“Thế này đi, hai người bảo cha con nhà họ Hứa dùng lý do báo thù để cử người đi níu chân Diệp Viễn, sau đó tìm vài sát thủ đi bắt cóc cô ta về đây”.

“Rõ!”, hai kẻ trông như ninja nhanh chóng biến mất trong phòng.

Khi hai người đó biến mất, thì điện thoại của Vương Kỳ Văn cũng reo lên.

Vương Kỳ Văn vội vàng nghe máy, vô cùng cung kính nói.

“Phó xã trưởng!”

“Chuyện thế nào rồi? Khi nào chúng ta mới có được nhà máy quặng của nhà họ Sở?”

Trong điện thoại vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo.

“Báo cáo phó xã trưởng, chỉ cần thêm vài ngày nữa là chúng ta sẽ có được nó!”

“Tốt lắm, phải mau chóng lấy được hòn ngọc đó, tốt nhất trước khi xã trưởng đến Sở Châu phải nắm được nó trong tay!”

Vương Kỳ Văn lập tức giật mình: “Cái gì, xã trưởng sắp tới đây ư?”

“Ừ, lần này xã trưởng đến Giang Châu để giết một người!”

“Mấy ngày tới cô hãy điều tra một người tên là đại sư Diệp”.

“Đại sư Diệp?”

Vương Kỳ Văn nghi ngờ, hình như cô ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi.

Nhưng tạm thời vẫn chưa nhớ ra được.

“Phó xã trưởng, đại sư Diệp đó là ai mà phải để xã trưởng đích thân đi giết thế?”

“Là một kẻ vô cùng ghê gớm, lần trước cậu Trung Tam dẫn người đến Giang Châu để cướp một món đồ ở phòng đấu gia Gia Tín, chính tên đó đã giết chết cậu Trung Tam!”

“Cái gì? Người đó giết chết cậu Trung Tam ư?”

Sắc mặt Vương Kỳ Văn chợt thay đổi, cô ta biết rất rõ cậu Trung Tam đó là đứa con trai nhỏ mà đệ nhất cao thủ nước Uy Trung Tam Dã Long yêu thương nhất.

Còn là em ruột của xã trưởng bọn họ, có địa vị rất cao ở nước Uy, đó là sự tồn tại mà không ai dám trêu chọc.

Dù là hoàng gia nước Uy cũng không dám đắc tội.

Vậy mà một người như thế lại bị kẻ khác giết chết.

Đó chính xác là một hành động chọc phải trời!

“Đúng, nên ông Trung Tam Dã Long đang vô cùng tức giận, đã cử xã trưởng sang để giết chết tên đó, báo thù cho cậu Trung Tam!”

“Hiểu rồi, phó xã trưởng, tôi bảo đảm sẽ điều tra rõ ràng về người đó”.

“Đúng rồi! Trong tay tôi có một bức ảnh được chụp lúc tên đại sư Diệp đó giết chết cậu Trung Tam, tôi đã gửi sang rồi đó, cô xem thử đi!”

Vương Kỳ Văn lập tức mở máy tính lên, màn hình nhanh chóng xuất hiện một bức ảnh cực kỳ mờ nhạt.

Trong đó có một bóng người mờ ảo.

Tuy bức ảnh hết sức mơ hồ nhưng Vương Kỳ Văn chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra, đó không phải Diệp Viễn thì là ai?

“Là anh ta?”

“Cô biết người đó hả?”, trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của phó xã trưởng.

“Biết, người này tên Diệp Viễn, trận pháp mà tôi từng bày ra trong nhà Lý Hồng Đào đã bị người này phá!”

“Mà hôm nay, người do tôi bồi dưỡng đã bị tên đó giải quyết!”

Vương Kỳ Văn bực tức kể chuyện về Diệp Viễn cho phó xã trưởng nghe.

“Thế thì tốt, cô đã làm rất tốt, tôi sẽ báo tin này cho xã trưởng!”

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Họa Mi

Copyright © 2022 - MTruyện.net