Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Rể Quý Trời Cho
  3. Chương 1821-1825
Trước /1828 Sau

Rể Quý Trời Cho

Chương 1821-1825

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 1821: ĐIỀU KIỆN CỦA THỢ RÈN

Lâm Thanh Diện gật nhẹ đầu: “Mặc kệ ở đây có thể đợi được thợ rèn hay không, cũng phải nỗ lực một lần.”

Ô Mộc tức giận mặt đỏ lên.

“Thợ rèn này rõ ràng là đang có ý làm khó dễ hai người chúng ta, bây giờ anh ở đây đợi, đây không phải đúng ý của thợ rèn này!”

“Bây giờ cậu rời đi, sẽ chỉ lãng phí thời gian.”

Lâm Thanh Diện nghiêm túc, rõ ràng chuyện này không có đường thương lượng.

Ô Mộc thấy Lâm Thanh Diện kiên định như thé, trong lòng cũng biết mình không khuyên được, giận dữ trừng mắt nhìn cái cửa này, sau đó nuốt toàn bộ cơn giận vào trong.

Rất nhanh, đã qua hơn nửa ngày.

Hai người đợi từ buổi sáng đền trưa.

Ô Mộc vốn không phải là người có thể kiềm ché, tức giận đợi ở cửa lâu như vậy, người thợ rèn kia thế mà không có chút ý định mở cửa, muốn đi đến đập phá cửa chính.

Lâm Thanh Diện ngăn Ô Mộc lại.

“Nếu như cậu muốn Vương Tiểu Lâm chét, cậu có thể đập.”

Ô Mộc thu tay lại, nhưng con mắt tức giận đến mức muốn phun ra lửa.

“Chúng ta đã đợi một buổi rồi, nếu như người thờ rèn này cứ một mực không ra ngoài, vậy chẳng lẽ anh lại phải đợi ở chỗ này.

thêm nửa tháng!”

“Sẽ không.”

Lâm Thanh Diện lắc đâu.

Ô Mộc thật sự không hiểu Lâm Thanh Diện nghĩ gì, đánh phải ép oán khí trong lòng xuống, tiếp tục đợi ở ngoài cửa với Lâm Thanh Diện.

Hai người đợi đến buổi tối.

Lúc đang chờ đợi Ô Mộc thậm chí nhịn không được muốn trực tiếp xông vào, nhưng mà mỗi lần đều bị Lâm Thanh Diện ngăn lại.

Ô Mộc muốn làm loạn, nhưng nhìn cặp mắt tỉnh táo của Lâm Thanh Diện, đành phải áp chế cơn giận lần nữa.

Nửa đêm.

Lúc này Ô Mộc cuối cùng cũng không nén được cơn giận.

Anh ta không đề ý sự ngăn cản của Lâm Thanh diện muồn đá cửa ra vào.

Nhưng mà không ngờ chân anh ta còn chưa vươn ra, cửa chính đã mở ra.

Một người đàn ông râu quai nón cao lớn đứng bên cạnh cửa.

Lâm Thanh Diện cũng không cảm tháy bát ngờ, chỉ đứng lên, đi đến trước mặt người đàn ông, vẻ mặt có máy phần nghiêm túc.

“Bây giờ ngài có thời gian rồi sao?”

Thợ rèn nhìn Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt có máy phần thưởng thức.

“Cậu rất không tồi. Những người kia muốn cầu tôi làm vũ khí, nhưng mà bọn họ chỉ biết đập tiền, cho rằng vũ khí trong tay tôi đập tiền là có, chỉ tiếc bọn họ nghĩ sai rồi!

Càng muốn dùng tiền làm mục tôi, tôi càng không chế tạo vũ khí cho bọn họ, cậu có thể chờ ở đây cả ngàyảyöi lại còn có thể nhiều lần ngăn cản đồng bọn của mình, đã đủ thành tâm.”

Ô Mộc ở bên cạnh nghe đến đỏ mặt.

“Đây còn không phải vì ông già ông cả một ngày ngồi lỳ trong nhà, căn bản không có ý đi ra, chúng ta chờ ở đây lâu như vậy, ông nói máy lời là có thể đi được!”

Thợ rèn liếc nhìn Ô Mộc.

Lâm Thanh Diện đứng ở trước mặt Ô Mộc: “Tính tình cậu ấy xúc động, ông đừng để ý.”

Thợ rèn phát phát tay, sau đó mở cửa căn nhà nhỏ ra.

“Đương nhiên sẽ không để ý, hai người vào trước đi.”

Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đi vào.

Trong nhà nhỏ, thợ rèn đưa ra điều kiện của mình.

“Tôi có thể chế tạo cho mấy người một vũ khí tuyệt thế, nhưng mà máy người phải đồng ý với tôi một việc.”

“Ngài nói.”

“Một tháng trước em gái của tôi bị thổ phỉ bắt đi, tôi thử đủ mọi cách muốn đoạt lại em gái của mình, nhưng mà bọn thổ phỉ thân ở trên núi, thật sự quá vắng vẻ tôi không lên được, một lần rồi một lần chỉ có thể bỏ cuộc, cho nên néu như máy người có thể đưa em gái tôi quay về, tôi sẽ đồng ý chế tạo vũ khí tuyệt thế cho máy người.”

Ánh mắt Lâm Thanh Diện mỉm cười sáng lên, không hề nghĩ ngợi, đã gật đầu: “Được.”

Sau khi thợ rèn nói địa điểm em gái bị bắt cóc cho Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện trực tiếp kéo Ô Mộc ra ngoài.

Lúc đứng dưới vách nuối, Lâm Thanh Diện mới hiểu ý của thợ rèn.

Quả thật vách núi này quá dốc đúng, chỉ nhìn thôi đã lạnh người.

Nhưng mà đây đối với Ô Mộc và Lâm Thanh Diện mà nói thì không phải là ván đề.

Mặc dù Ô Mộc bị thượng, nhưng mà tốc độ chữa lành của anh ta vồn rất nhanh, cho nên thời gian mấy ngày đi đường như vậy cũng đã khôi phục gần xong rồi, muồn leo lên vách núi đương nhiên không khó.

Hai người nhanh chóng leo lên vách núi.

Bọn họ nhanh chóng nghe được tiếng cười to của bọn thổ phi.

Thổ phỉ hình như lại vừa bắt được một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia bị trói bên cạnh thổ phỉ, không ngừng nức nở, rõ ràng cũng đã hiểu vận mệnh của mình.

“Em gái của thợ rèn hình như đã bị bắt hơn một tháng, hoặc là đã làm thổ phỉ thả lỏng cảnh giác, hoặc là đang bị thổ phỉ nhốt lại, chúng ta chia nhau hành động, cậu đi đến máy chỗ thổ phỉ nhốt người nhìn một chút, tôi tìm xung quanh một vòng.”

“Được.”

Ô Mộc gật nhẹ đầu, sau đó hai người chia nhau ra hành động.

Chỉ có điều Lâm Thanh Diện không nghĩ đến là, anh vừa mới chuẩn bị rời đi, đã nhìn thấy một cô gái đi về phía thổ phi.

Cô gái này nhìn rất giống cô em gái trong tắm ảnh thợ rèn cho Lâm Thanh Diện xem.

Lúc cô ấy ngắng đầu, gương mặt bị ánh trăng chiều vào lộ ra trước mắt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đã khẳng định.

Lâm Thanh Diện nhân dịp cô ấy đã rót xong rượu cho đám thổ phỉ, lúc đi vào bên trong, dùng tốc độ nhanh nhát kéo cô gái kia sang một góc.

Em gái thợ rèn vô cùng hoảng sợ, không ngừng giãy dụa muồn đầy Lâm Thanh Diện ra.

“Tôi là đến cứu côi”

Lâm Thanh Diện vội vàng mở miệng.

Gương mặt em gái thợ rèn hoảng hốt, rõ ràng còn có chút không hiểu ý của Lâm Thanh Diện.

“Anh trai cô nhờ chúng tôi đến cứu cô.”

Lời này nói xong, em gái thợ rèn không hiểu sao rơi nước mắt.

“Theo chúng tôi rời đi đi, anh trai cô ở nhà rất lo lắng cho cô.”

“Được.”

Em gái thợ rèn che miệng gật nhẹ đầu, nhưng mà không thể nào khống chế được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đắt.

Lâm Thanh Diện và Ô Mộc đã hẹn trước, mặc kệ cuối cùng có thẻ tìm được em gái thợ rèn hay không, nửa tiếng sau đều quay.

về chỗ hẹn.

Nhưng mà không ngờ, thổ phỉ thế mà phát hiện bọn họ!

Lâm Thanh Diện đưa em gái thợ rèn núp vào trong bóng tối, sau đó cùng với Ô Mộc đối mặt với đám thổ phỉ này!

Đám thổ phỉ này cũng chỉ là công phu mèo cào, đương nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp với Lâm Thanh Diện.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản không có thời gian dừng lại ở đây, cho nên sau khi đánh ngã đám thổ phỉ, vội vàng đi đến chỗ núp, đưa em gái thợ rèn xuống núi.

Em gái thợ rèn không cam lòng giãy ra khỏi tay Lâm Thanh Diện.

“Đám thổ phỉ này làm đủ chuyện ác, hơn nữa còn rất thích bắt phụ nữ lên núi, tôi phải giết bọn họ!”

Nói xong, em gái thợ rèn muốn xoay người lại!

Trong lòng Lâm Thanh Diện trằm xuống.

Bọn họ căn bản không có thời gian tiếp tục đợi ở chỗ này!

Muộn một phút đồng hồ Vương Tiểu Lâm lại nguy hiểm hơn một phân!

“Đắc tội rồi!”

Lâm Thanh Diện không muốn tồn thời gian nói nhiều, trực tiếp dùng tay bổ vào gái của em gái thợ rèn.

Em gái thợ rèn ngã vào trong ngực Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện bế em gái thợ rèn trực tiếp chạy xuống núi.

CHƯƠNG 1822: CÁI CHÉT CỦA THỢ RÈN

Sau khi quay về chỗ của thợ rèn, mọi gnười mới nhớ đến một chuyện quan trọng.

Trước đó thợ rèn yêu cầu mang thủ lĩnh thổ phỉ đã làm tổn thương em gái mình về, chịu trừng phạt thích đáng.

Nhưng mà lần này, Lâm Thanh Diện sốt ruột cứu Vương Tiểu Lâm, căn bản không có tâm tư đó.

Sau khi cứu em gái thợ rèn, trực tiếp đưa đối phương về nơi này.

Hoàn toàn quên chuyện thủ lĩnh thổ phi, thợ rèn sau khi nhìn thấy người, trực tiếp mở miệng hỏi: “Lúc này máy người đã cứu em gái tôi, tôi đương nhiên vô cùng cảm kích, nhưng mà trước kia không phải nói sẽ mang thủ lĩnh thổ phỉ đến sao?”

Mọi người sau khi nghe thế cũng không biết trả lời thế nào, cho nên đều chọn cách trầm mặc.

Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy như vậy, chỉ có thể đứng ra cưỡng ép giải thích: “Thưa ngài, thật sự quá xin lỗi, lúc này theo lý mà nói, chúng ta hẳn là phải mang tên thủ lĩnh thổ phỉ về, tùy ý ngài xử lý.”

Sau khi nói đến đây dừng một chút, sau đó mới nói tiếp.

“Nhưng mà bạn của tôi bây giờ gặp phải nguy hiểm, cho nên chúng tôi thật sự cần vũ khí này gấp, nhát thời sơ sót chuyện này, hy vọng ngài có thể thấu hiểu.”

Sau khi nói xong câu đó, còn lạy thật sâu, tỏ vẻ áy náy của mình.

Thợ rèn sau khi nghe nói thé, trong lòng mặc dù tiếc núi không thể tự mình giúp em gái báo thù, nhưng mà dù sao đối phương cũng đã cứu em gái về rồi, lúc này đương nhiên cũng không có gì đáng nói.

Vì vậy sau một lúc trầm mặc, trực tiếp mở miệng nói: “Được rồi, mặc dù máy người không mang theo người kia về, nhưng dù thế nào thì mấy người cũng đã cứu em gái tôi.”

Sau khi nói đến đây thì hơi ngừng lại, lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn em gái của mình, sau đó mới nói tiếp.

“Mầy người đã hoàn thành yêu cầu của tôi, như vậy tôi đương nhiên cũng không còn gì để nói, tôi sẽ dùng tư liệu tốt nhát trong cửa hàng để làm một thanh kiếm tặng cho máy người.”

Lâm Thanh Diện sau khi nghe xong lời này, trong lòng đương nhiên vô cùng vui mừng, rin rằng, sau khi có được món vũ khí này nhất định có thể cứu được bạn của mình về.

Vì vậy lúc àny trực tiếp thể hiện sự cảm kích của mình với người thợ rèn trước mặt, kích động mở miệng: “Vậy thật sự là tốt quả, cảm ơn ông đã đáp ứng với chúng tôi, chúng tôi nhát định sẽ nghĩ cách báo đáp ông.”

Thợ rèn sau khi nghe thề lắc đầu, sau đó bình thản mở miệng nói: “Thanh kiếm này sáng ngày mai có thể làm xong, đến lúc đó mắy người đến lây là được, bây giờ cũng đừng ở đây làm chậm trễ tôi rèn máy thứ này.”

Mọi người đều đã sớm biết tính tình của thợ rèn cổ quái, đương nhiên biết lúc này không thể quấy nhiễu ông, cho nên là những người khác trực tiêp từ biệt rời đi.

Chỉ còn đợi đến sáng ngày mai lấy được món vũ khí này vào tay sau đó có thể quay về cứu người bạn tốt nhát của mình rồi.

Vì vậy sau khi quay về mọi người đều nghỉ ngơi thật ttố, chỉ dợi ngày mai lầy được vũ khí thì xông về cứu người.

Nghĩ đến ngày mai mọi người đều tràn ngập tin tưởng đi đến tiệm rèn định láy vũ khí đi, lại phát hiện ở đây là môt đám hỗn loạn.

“Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Ngày hôm qua không phải vẫn còn tốt đẹp sao?”

Mội người nhìn thầy hình ảnh như vậy, bắt đầu có chút lo lắng, vì vậy lập tức xông vào trong phòng thăm dò trạng thái của thợ rèn, quả nhiên phát hiện thợ rèn cùng với em gái toàn bộ đều bị người giết chết trong phòng.

Lâm Thanh Diện cũng không ngờ chuyện lại phát sinh biến cố như vậy, cho nên việc này được nhiên còn có chút bắt ngờ.

Nhưng mà lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu căn cứ vào dấu vét đề lại bên cạnh căn phòng phán đoán cuối cùng là ai làm chuyện này.

Mà đúng lúc này phát hiện thanh bảo kiếm thợ rèn còn chưa hoàn thành một nửa, rõ ràng hôm qua lúc làm cái này thì đột nhiên bị người giết chết.

Có phải là… đám người Vương lão gia hay không?”

Bởi vì lần đần tiên bọn họ là đến tìm kiếm vũ khí, cho nên có người hoài nghi là thù địch của bọn họ đến ngăn cản.

Lúc này vừa nói ra phán đoán của mình, mà sau khi Lâm Thanh Diện quan sát xung quanh thì giận đùng đùng mở miệng.

“Không phải, đây là việc làm của thủ lĩnh thổ phỉ, không ngờ tôi chỉ là chủ quan bỏ qua người này, thế mà lại thành thả hồ về rừng.”

Nhưng mà đám đồng bọn rõ ràng có chút không quá tin tưởng ý kiến này, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi.

Thủ lĩnh thổ phỉ kia đã bị chúng ta dạy dỗ như vậy rồi, sao còn có cơ hội làm đến loại chuyện này?

Giọng điệu của Lâm Thanh Diện lúc này âm lãnh, nhưng lại có một sự trào phúng.

“Mặc dù lúc đó chúng ta dọn dẹp phạm vị thề lực của hắn ta, nhưng mà hắn ta vẫn có thể liên lạc với các thề lực xấu khác.”

Đây rõ ràng là thủ lĩnh thổ phỉ trước kia, liên kết với những thề lực xấu khác mà trả thù, giết chết hai người ở đây.

Máy đồng bọn sau khi nghe xong lời này thì không nói thêm gì nữa, bởi vì bọn họ vẫn luôn tin tưởng phán đoán của Lâm Thanh diện, lúc này mặc dù không biết sao anh có kết luận này, cũng thật sự cho là đúng.

Đang định mở miệng hỏi anh làm thế nào, Lâm Thanh Diện đột nhiên cầm lây nửa thanh tàn kiếm đang còn làm lạnh xông ra ngoài.

Anh vốn là cho rằng hôm nay có thể lầy được vũ khí trở về, không ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện này, cho nên lúc này đương nhiên căm thù thủ lĩnh thổ phỉ đến tận xương tủy.

Cũng chính là vì vậy, lúc này muốn đi giết đối phương trả thù, cho nên sau khi lấy kiếm trực tiếp xông ra ngoài.

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ mát đi lý trí lúc này của anh, đương nhiên cũng vô cùng lo lắng, vì vậy xông ra ngoài theo.

“Lâm Thanh Diện, anh muồn làm gì? Anh tỉnh táo một chút.”

Thế nhưng lúc này Lâm Thanh Diện căn bản không nghe được bát kỳ lời nào, chỉ xông về phía thủ lĩnh thổ phỉ đi.

Sau khi đến cũng không nói một lời, trực tiếp bắt đầu đại sát tứ phương.

Những tên thổ phỉ này căn bản không phản ứng được đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng đã bị linh dương nộ hỏa công tâm, chém giết ngay tại chỗ.

Đám thổ phí còn lại mới kịp bắt đầu phản khác, nhưng cũng không phải là đối thủ của anh, cho nên cuối cùng Lâm Thanh Diện với sức của một người, sau khi dẹp hết chỗ này, trực tiếp đuổi đến địa điểm thế lực xấu tiếp theo.

Về phần chỗ ở của những thổ phỉ khác, chính là trong quá trình vừa rồi, là từ trong miệng của đám thổ phỉ vừa rồi lộ ra.

Những đồng bạn khác dù có lo lắng cho tình huống của anh, nhưng cũng biết lúc này nếu như không cho anh phát tiết ra ngoài, chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Vì vậy cũng không ngăn lại, làm anh dùng sức một mình trực tiếp dẹp yên tất cả thổ phỉ, nhưng mà lúc kết thúc mọi thứ, anh cũng mệt mỏi mà hôn mê bắt tỉnh.

CHƯƠNG 1823: CẢM TẠ CỦA NGƯỜI ĂN XIN

Sau khi Lâm Thanh Diện làm xong mọi thứ, cũng hôn mê ngã xuống đất, hoàn toàn bắt tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh lại là bị tiếng khóc hu hu bên tai đánh thức.

Lúc nghe âm thanh này, anh mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện Ô Mộc đang khóc bên cạnh.

Vì vậy lại càng hoảng sợ, vội mở miệng hỏi đến cùng là chuyện gì, vì sao đối phương lại khóc thành cái dạng này.

“Làm sao thế? Ai bắt nạt cậu sao? Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu báo thù.”

Sau khi Ô Mộc nghe thấy câu này càng khóc dữ hơn, lúc sau mới chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó mở miệng nghẹn ngào nói: “Tôi nghĩ là anh chết rồi, cho nên vô cùng sợ hãi…”

Lâm Thanh Diện sau khi nghe như thế cũng dở khóc dở cười một lúc, vì vậy vội vàng trắn an vỗ đầu tên nhóc kia, sau đó mở miệng nói.

“Được rồi, tôi đây không phải là tỉnh lại rồi sao? Đã không sao, không cần lo lắng.”

Lúc này Ô Mộc mới gật nhẹ đầu, nhưng mà vẫn có vẻ nghẹn ngào, rõ ràng còn chưa thoát ra khỏi cảm xúc lúc trước.

Lâm Thanh Diện cũng có chút bắt đắc dĩ với tình huống này, nhưng mà vẫn trấn an mấy câu, sau đó mới xem như là ổn định tâm trạng của đối phương.

Lúc này mới phát hiện thanh tàn kiếm ở trên mắt đất dường như có chút không thích hợp, thay kiếm này.

vốn là thợ rèn rèn cho mình, nhưng mà chỉ làm một nửa.

Nhưng bởi vì hôm trước chính mình giận dữ công tâm, cho nên dùng thanh kiếm này dẹp yên tắt cả thổ phỉ, bởi vì máu tươi nhuốm vào, ngược lại ngoài ý muốn tăng lên phẩm chất của thanh kiếm này.

Đợi sau khi cầm anh cầm lên phát hiện vấn đề này, trong lòng cũng nhịn không được tắm tắc.

Thợ rèn quả nhiên là lợi hại, không ngờ lại rèn được một bảo kiếm có thể sử dụng máu tươi để tăng phẩm chát, chỉ là đáng tiếc một thiên tài như vậy lại bị đám thổ phỉ này giết chết.”

Sau khi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng của anh lại nhịn không được tức giận, thậm chỉ cảm thấy nếu như lúc trước chính mình trực tiếp mang tên thủ lĩnh thổ phỉ kia về, có lẽ sẽ không phát sinh những bi kịch đằng sau.

Sau khi Ô Mộc nghe tháy lời này, cũng biết trong lòng của anh nghĩ cái gì, cho nên trực tiếp mở miệng an ủi: “Anh đã làm tất cả mọi chuyện anh có thể làm được, cho nên đây không phải lỗi của anh, anh cũng không cần quá mức tự trách.”

Lâm Thanh Diện sau khi nghe thế cũng không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu, nhưng mà trên gương mặt vẫn lộ vẻ cô đơn.

Dù sao đối phương cũng là vì mình mà chết, mặc dù chuyện này nhìn như không liên quan gì quá lớn đến bản thân, nhưng mà vẫn là vì thiếu sót của mình.

Đây là điểm mà anh vẫn không thể tha thứ cho mình.

Ô Mộc cũng hiểu tính cách của người đàn ông này, cho nên lúc này biết là khuyên bảo cũng vô dụng, chỉ có thể bình tĩnh ở bên cạnh đợi chính anh đi ra ngoài.

Cũng may Lâm Thanh Diện cũng không phải là loại người trầm luân chán chường vì một việc, chỉ là sau khi tiếc nuối và mắt mát một thời gian thì bình tĩnh lại.

Sau đó lại trực tiếp quan tâm đến những chuyện khác, lúc trước sắp xếp gặp mặt người ăn xin và bà lão, chỉ là vì chuyện của mình mà trễ nãi.

Cũng không biết bây giờ đến cùng là thế nào, những người khác sau khi nghe nói, trực tiếp mở miệng nói: “Anh yên tâm đi, chúng tôi đã để bà lão với người ăn xin kia gặp nhau, lúc hai người gặp mặt còn ôm nhau khóc, cảnh tượng này thật rất cảm động chỉ tiếc anh không thấy được.”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như thế, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười.

Cho dù nói thế nào, ít nhất có thể viên mãn được một việc, làm cho lòng mình cũng dễ chịu một chút.

Vi vậy lúc này cảm khái mở miệng nói: “Hai người kia xem như là trải qua đau khổ, hôm nay có thể gặp được, xem như là một việc tốt.”

Những người khác sau khi nghe thế cũng gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý, mà đúng lúc này giống như là nhớ đến cái gì, đột nhiên nói ra: “A, đúng rồi, người ăn xin lúc trước nhờ anh hỗ trợ, lúc này ông ta có thể gặp được vợ mình, cho nên muốn cảm ơn anh.”

Lâm Thanh Diện sau khi nghe thế, lại nhếch miệng mỉm cười, sau đó trực tiếp bình tĩnh mở miệng nói: “Kỳ thật lúc đầu tôi lựa chọn giúp đỡ bọn họ cũng không phải vì sự trả ơn của bọn họ, chỉ cần kết quả tốt đẹp, quan trọng hơn tất cả.”

Sau khi mọi người nghe thế, trong lòng cũng vô cùng cảm kích đối phương, bình tĩnh cười nói: Anh vẫn luôn là người rộng rãi, điểm này chúng tôi biết, nhưng mà lúc này người ta đã đưa quà đến, cho nên chỉ sợ có nhận hay không cũng không phải do anh.”

Lâm Thanh Diện nghe thế ngược lại có chút bất ngờ, bởi vì anh chẳng lẽ nào nghĩ đến, người ăn xin kia thế mà còn thật sự chuẩn bị quà cho mình, thật ra cũng làm Lâm Thanh Diện có chút tò mò.

“Ông ta tặng cái gì? Nếu như ông ta tặng cái gì đó chúng ta vẫn là trả lại cho ông ta, dù sao cuộc sống của hai người bọn họ cũng không dễ dàng.”

Lâm Thanh Diện cũng không phải là thanh liêm, nhưng mà đối với người này cũng vẫn tương đối đồng tình, cho nên từ đáy lòng không muốn tiên tốn tiền của đối phương.

Sau khi biết đối phương chuẩn bị quà cũng không có ý định nhận lấy, ngược lại là quyết định nếu như quá mức đắt thì đưa về cho người ta.

Mọi người nghe nói xong, cũng thêm kính nể người đàn ông trước mặt, nhưng mà lúc này Du Ly lại nói: “Vậy thì là vấn đề của cậu rồi, nhưng mà đồ tôi cũng giao cho cậu, về phần có nhận không thì là chuyện của cậu.”

Sau khi nói xong thì lầy một cái hộp ra, sau đó giao cho Lâm Thanh Diện.

“Trước đó người ăn xin chỉ nói đây là nửa bộ chiến giáp, cụ thể là cái gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà lúc đó ông ta chỉ nói tôi đưa cái này cho cậu.”

Lâm Thanh Diện sau khi nghe xong, cũng có chút tò mò nửa bộ chiến giáp trong lời nói của người ăn xin là cái gì, cho nên cầm hộp mở ra quan sát cẩn thận.

Kết quả không ngờ được, cái nhìn này ngược lại mang đến cho anh một niềm vui lớn, bộ chiến giáp trước mắt này mặc dù chỉ có nửa, nhưng mà anh vẫn có thể nhìn ra được chỗ tinh hoa trong đó.

“Không ngờ tên này còn giấu thứ tốt như vậy, chỉ là…”

Lời tiếp theo Lâm Thanh Diện không nói nữa, nhưng mà mọi người đều hiểu ý anh.

Chỉ là vẫn khuyên bảo để anh nhận lấy phần tâm ý này.

“Có thế nửa bộ chiến giáp này để ở chỗ người ăn xin không có tác dụng gì, cho nên ông ta mới chọn tặng anh, tôi cảm thấy dù thế nào đây cũng là một phần tâm ý của anh, cho nên anh vẫn là nhận lấy đi.”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe máy lời như vậy cũng rơi vào trong trầm mặc, nhưng mà sau khi suy khĩ một hồi, vẫn cảm thấy đối phương nói kỳ thật cũng có lý, vì vậy dưới tình huống như vậy nhận lấy cái này.

Theo như thời của bọn họ, cái này dù là thế nào cũng là một phần tâm ý của người ăn xin, hơn nữa, thứ này thật sự có tác dụng rất lớn với mình.

CHƯƠNG 1824: KẺ MẠNH TỬ VONG.

Sau khi ba người giải quyết xong hết tất cả thì rốt cuộc cũng đã tụ họp lại với nhau.

Sau khi gặp nhau, đương nhiên sẽ khó tránh khỏi nói tới những chuyện mà mình gặp phải.

Người nào nghe xong cũng đều cảm thán cảnh ngộ lẫn nhau nó lại ly kỳ như thề.

“Không ngờ tới là mọi người lại gặp phải những chuyện này, tôi còn tưởng rằng vấn đề mà tôi gặp phải là đủ gian khổ lắm rồi, không ngờ tới là mọi người còn hơn chứ không kém hơn tôi.”

Lâm Thanh Diện nghe xong thì lại nói: “Nhưng mà dù sao đi nữa thì chúng ta đều đã giải quyết hết tất cả vấn đề khó khăn, bây giờ lại có thể tập hợp với nhau một lần nữa, đây chính là một chuyện tốt.”

Hai người khác nghe thấy lời này thì cũng vô cùng đồng ý mà nhẹ gật đầu, sau đó mọi người cũng không tiếp tục nói thêm cái gì nữa, lúc này nên suy nghĩ làm cách nào để cứu Vương Tiểu Lâm.

Lúc mọi người đang bàn bạc làm như thế nào để cứu Vương Tiểu Lâm thì anh ta đang bị nhốt trong nhà giam.

Mặc dù trên người đã bị thương nặng, nhưng mà vẫn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để có thể liên lạc cho mọi người.

Thế là lúc này lại kéo thân thể đầy vét thương nặng của mình để nói chuyện với kẻ mạnh của ông Lý đang bị treo.

“Ông đang ở đâu vậy, tôi biết là ông có thể nghe được.”

Kể từ lúc đầu vẫn không có người nào đề ý tới anh ta, nhưng mà một lát sau anh ta lại gọi thêm một tiếng nữa, người kia lập tức hiện thân.

“Cậu tìm tôi làm gì?”

Sau khi Vương Tiểu Lâm nghe thầy âm thanh này nhịn không được mà kinh ngạc ngẩng đầu lên, rõ ràng là mấy ngày trước vẫn còn là một người khỏe mạnh, vậy mà lúc này lại trở thành một ông cụ gầy gò.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cho nên anh ta nghe thấy cực kỳ chói tai, cũng chính là bởi vì như vậy cho nên lúc đầu Vương Tiểu Lâm không kịp phản ứng.

Nhưng mà sau khi nhìn thầy sự thay đổi trên người của đối phương, anh ta lại có thể hiểu ngay là có chuyện gì xảy ra, thế là lại trực tiếp rướn cổ mở miệng nói.

“Quả nhiên là như vậy, xem ra trận nhãn kỳ thạch nằm trong trái tim của ông đã bắt đầu làm tiêu hao khí quan của ông.”

Người kia nghe nói như vậy thì có chút không hiểu anh ta đang nói cái gì, lúc này lại nghi hoặc hỏi.

“Trận nhãn kỳ thạch? Đó là gì vậy?”

Sau khi Vương Tiểu Lâm nghe thầy ông ta căn bản không biết chuyện này, cũng chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó lại trực tiếp mở miệng giải thích lai lịch và tình hình hiện tại liên quan đến món đồ này.

Giải thích một cái mắt thời gian khá là lâu dài, đến khi đối phương nghe hết toàn bộ thì lại trực tiếp lộ ra một nụ cười thoải mái.

“Chẳng trách khoảng thời gian gần đây tôi cứ luôn cảm thấy thân thể của mình lại trở nên yếu đuối nhanh như thế, hóa ra là do tảng đá kia đã giở trò quỷ.”

Sau khi nói xong thì trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, dường như là ông ta cũng chẳng quan tâm đối với chuyện này cho lắm.

Thật ra thì mấy ngày nay trong lòng của ông ta đã có dự cảm mãnh liệt chính là sinh mạng của mình đã đến bước cuối cùng.

Cho nên ông ta đã chuẩn bị từ sớm, chỉ là không biết rốt cuộc mình sẽ vì cái gi, tại sao chuyện lại biến thành như vậy.

Bởi vì lúc trước thân thể của ông ta tương đối cường tráng, đột nhiên lại già yếu sẽ làm cho người ta có chỗ thắc mắc, bây giờ đối phương cũng coi như gián tiếp giải đáp nỗi nghi hoặc giúp cho mình.

Nhưng mà mặc dù ông ta rất bình tĩnh, nhưng hiển nhiên Vương Tiểu Lâm lại trở nên mê man.

Dù sao thì bắt cứ người nào nghe thấy chuyện này thì cũng sẽ hoảng sợ, biểu hiện hết sức kích động, thậm chí còn khó mà chấp nhận được, còn kẻ mạnh này thì lại hoàn toàn ngược lại.

Không chỉ có bình tĩnh, thậm chí ít nhiều gì cũng có trạng thái thản nhiên, cho nên có chút thắc mắc mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ là ông không lo lắng tình trạng cơ thể hiện tại của ông hả?”

Phải biết là tảng đá đó cứ luôn nằm ở trong trái tim của ông ta, vậy thì nó cũng sẽ làm tiêu hao khí quan trong người của ông ta giống y như bây giờ, thân thể của ông ta sẽ chậm rãi già yếu mà chết đi.

Chuyện này đối với bắt cứ một người bình thường nào mà nói đều là một chuyện khó mà chấp nhận được, cho nên phản ứng hiện tại của ông ta dường như là có hơi kỳ quái.

Vương Tiểu Lâm không có cách nào có thể hiểu nỗi loại tâm trạng này, cho nên anh ta trực tiếp mở miệng hỏi.

Đồng thời cũng dùng một đôi mắt mê man nhìn đối phương, dường như là đang đợi một đáp án.

Sau khi kẻ mạnh nghe thấy lời này thì lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, lên tiếng nói: “Người sống cả một đời chết là chuyện đương nhiên, cũng chỉ là sớm muộn mà thôi, tôi còn phải để ý chuyện này làm gì.”

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó lại chua chát mở miệng nói lời tiếp theo.

“Hơn nữa, cậu cảm thấy tôi đều đã ở đây rồi, cho dù tảng đá ấy không có công hiệu đó đi nữa thì tôi có thể sống được bao lâu?”

Sau khi đến đây một lần nữa, ông ta đã biết khả năng muốn đi ra ngoài gần như là bằng không, cho nên ông ta cũng chẳng ôm hy vọng xa vời.

Sau khi nói xong thì lại ngẩng đầu lên nhìn Vương Tiểu Lâm đang thắc mắc, đồng thời còn sốt ruột mở miệng nói suy nghĩ thật lòng trong nội tâm của mình.

“Thật ra thì mấy ngày nay tôi đã dự cảm được rồi, chắc là tôi sống không bao lâu nữa, cho nên tôi cũng không có gánh nặng trong lòng đối với chuyện này.”

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Nói tới thì cũng phải cảm ơn cậu, ít nhất còn để cho tôi biết tại sao tôi lại chết trước khi chết, cũng không trở thành một con quỷ hỗ đồ.”

Sau khi Vương Tiểu Lâm nghe thấy lời nói này, trong lúc nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Mặc dù là bạn muốn nói rõ với ông ta tình huống của tảng đá trong cơ thể của ông ta, nhưng mà lại không ngờ tới đối phương lại có phản ứng như thế.

Nhưng mà dù sao đi nữa thì ít nhất hiện tại trạng thái của đối phương đã thoải mái lắm rồi, cho nên anh ta cũng cảm thầy kính nễ người trước mắt.

Kẻ mạnh trực tiếp mở miệng nói: “Thật ra thì trước đó tôi đã có dự cảm mấy ngày nữa thì tôi sẽ chết, bây giờ thì tốt rồi, như vậy tôi cũng không cần phải có bất cứ gánh nặng gì trong lòng.”

Sau khi nói xong thì liền biến mắt, không tiếp tục để ý tới Vương Tiểu Lâm nữa.

Mà Vương Tiểu Lâm thì lại không biết làm sao, thậm chí còn không biết mình có thể làm cái gì.

Thời gian cứ trôi qua hai ba ngày như thế, buổi sáng ngày thứ ba, quả nhiên nhìn thấy người kia đã chết rồi.

Chỉ là tạm thời còn không biết phải xử lý thi thể của ông ta như thế nào, cho nên người canh ngục cũng chỉ có thể báo cáo chuyện này lên, sau đó chờ đợi phía trên xử lý.

Nhưng mà khi phát hiện thi thể này, những người canh ngục cũng không nhịn được mà thầm thì với nhau: “Thật là xui xẻo, không ngờ tới mới sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy.”

“Ai nói không phải chứ? Sáng sớm đã thấy người chết, vận khí ngày hôm nay thật là xui, đúng là đi ra ngoài không chịu xem hoàng lích.”

“Hai ngày trước cái tên này vẫn còn đang êm đẹp, tại sao gần đây lại già yếu nhanh như vậy chứ, hơn nữa còn vô duyên vô cớ chết ở chỗ này?”

Hiển nhiên là người canh ngục cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng mà lúc này cũng không dám chậm trễ, thế là vội vàng báo cáo chuyện này cho cấp trên, chờ đợi phía trên xử lý.

Thi thể bị giữ lại ở trong tù, không có bất cứ người nào chạm vào.”

CHƯƠNG 1825: PHÓNG HỎA ĐỐT NHÀ.

“Cho dù lần này có nguy hiểm tới cỡ nào đi nữa thì cũng đừng có ngăn cản tôi, chúng tôi nhất định phải Cướp ngục.”

Kể từ sau khi Lâm Thanh Diện cầm thanh tàn kiếm trong tay thì đã có suy nghĩ này, bởi vì bây giờ kẻ thù phòng thủ rất nghiêm ngặt, nếu như chờ đợi thời cơ thì rất khó.

Nếu như lại tiếp tục chờ đợi, anh sợ là bạn của mình căn bản không thể cứu được nữa, cho nên lúc này anh quyết định cho dù làm gì đi nữa cũng phải xông vào cứu bạn của mình ra.

“Nhưng mà làm như thế có khi nào quá mạo hiểm rồi không, dù sao thì ở phía bên kia đề phòng rất nghiêm ngặt.”

Mặc dù là mọi người cũng dự định cứu Vương Tiểu Lâm, nhưng mà vẫn cảm thấy làm như vậy có chút mạo hiểm, thề là liền thuyết phục một chút.

Nhưng mà Lâm Thanh Diện căn bản không quan tâm đến những chuyện này, anh chỉ kiên định mở miệng nói: “Tôi biết hành động lần này vô cùng nguy hiểm, nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể nhìn bạn của tôi mất mạng ở đó, cho nên lần này nếu như mọi người không muốn đi cùng tôi thì tôi cũng không bắt buộc.”

“Nhưng mà nếu như là tôi thì tôi nhất định phải đi!”

Những người khác nghe thấy lời nói này của anh thì cũng không nói thêm cái gì nữa, ngược lại chỉ gật đầu biểu hiện mặc kệ anh có đưa ra quyết định gì thì bọn họ cũng sẽ đứng cùng một chỗ với anh.

Anh đặt tên cho thanh kiếm của mình là Tuyệt Thế Huyết Nộ, mặc dù mình đã có một thanh kiếm Trảm Tiên nhưng mà công dụng và chát liệu của thanh kiếm này đều được chế tạo từ vật liệu thượng phẩm ở thiên giới, uy lực to lớn, cũng không kém là bao so với kiếm tiên.

Sau khi đã nắm chắc suy nghĩ của mỗi người, anh liền dẫn mọi người đi xông pha.

Sau khi đi vào thì liền trực tiếp đánh nhau với đám người Vương lão gia.

Với sự hỗ trợ của thanh kiếm này, sau khi tiến vào thì quả thật giống như là đi vào chỗ không người, trong toàn bộ các trận đánh nhau nó đều bộc lộ ra vẻ thành thục điêu luyện.

Du Ly ở bên cạnh đối phó với đối thủ, vừa quan sát thay đổi hiện tại của Lâm Thanh Diện, nhịn không được mà cảm thán trong quá trình đánh nhau.

“Anh đúng là một cái tên biến thái mà, mới có mấy ngày mà anh lại tiến bộ nhiều như thế.”

Nhưng Lâm Thanh Diện căn bản không có tâm tư để trả lời câu trêu chọc của người này, ngược lại anh toàn tâm toàn ý đối phó với kẻ thù trước mặt.

Vắt vả lắm mới có thể giải quyết được những tên thủ hạ đó, kết quả là lúc này một ông già bên cạnh Vương lão gia bỗng nhiên lại nhảy ra ngăn cản trước mặt Vương lão gia.

“Thấy năng lực của đám hậu bối các người lại cường đại như thế, nếu đã như vậy thì để tôi đến tiếp chiêu các người.”

Sau khi nói xong thì lại trực tiếp bắt đầu khởi động tấn công, hơn nữa ba người Lâm Thanh Diện không hề bị rơi vào thế hạ phong.

Vốn dĩ bọn họ đã giải quyết những tên canh ngục ấy, cho nên cảm tháy là có thể nhanh chóng giải quyết cuộc chiến trước mắt, lại không ngờ tới lúc này lại có một trình giảo kim nhảy ra.

Chắc chắn là trong lòng của mọi người đều rất nóng nảy, khi đang suy nghĩ phải làm như thế nào để ứng phó với cục diện trước mắt.

Ông già đó lại trực tiếp mở miệng khiêu khích với bọn họ: “Tôi còn tưởng là năng lực của mấy người các cậu mạnh bao nhiêu ấy chứ, không ngờ tới cũng chỉ có như vậy mà thôi, thậm chí ngay cả một ông già như tôi mà cũng đánh không lại.”

Sau khi nói đến đây, ông ta châm chọc nhìn thoáng qua rồi lại nói tiếp: “Nếu nói như vậy, sao các người lại có dũng khí lớn để đến đây cướp ngục, không phải là đến đây để chịu chết hả?”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời khiêu khích này, đương nhiên cũng nỗi giận vô cùng, nhưng mà lại không có biện pháp gì xử lý đối phương.

Dù sao thì trước mắt bọn họ đã dốc hết toàn lực, nhưng mà khi rơi vào tay của ông già này thì chỉ có thể miễn cưỡng duy trì không rơi vào thế hạ phong mà thôi.

Nhưng mà cái này còn là ba người bọn họ họp lực lại tấn công với một mình đối phương, nếu như đơn độc chiến đấu với nhau, chỉ sợ là ai cũng không phải là đối thủ của người này.

Hơn nữa, vào thời khắc nguy cấp, dường như là Ô Mộc nghĩ tới cái gì đó, thế là loại quả quyết hành động, trực tiếp đốt hỏa tiễn ném vào trong nhà của Vương lão gia.

Nơi đó bởi vì bị hỏa tiễn tấn công mà nhanh chóng thay đổi, toàn bộ phủ đệ Vương lão gia đều chìm trong ánh lửa ngút trời.

Vương lão gia nhìn căn nhà của mình bị cháy, đương nhiên trong lòng vô cùng lo lắng, thế là vội vàng tìm người đến dập lửa, thậm chí còn không thèm chú ý đến cảnh tượng đánh nhau trước mắt.

Dù sao thì tòa nhà này có chứa rất nhiều tài sản, của cải của ông ta, nếu như quả thật bị đốt cháy, chỉ sợ đó là chuyện khó giải quyết.

Cho nên lúc này ông ta lại trực tiếp dặn dò cho người làm.

“Các người còn ngẩng người làm cái gì, nhanh chóng đi dập lửa đi chứ Sau khi nói xong thì lại quay đầu nhìn bọn người Lâm Thanh Diện, mở miệng chửi ầm lên.

“Các người đúng là cái đám hèn hạ vô sĩ mà, đánh nhau thì cứ đánh nhau đi, tại sao lại phải đốt nhà của tôi?”

Ô Mộc nghe thấy lời nói này thì lại lộ ra một nụ cười tinh nghịch, sau đó nhìn ông cụ, trêu chọc nói.

“Ông nói sai rồi, cái đó sao được gọi là hèn hạ vô sĩ hả, cái này cùng lắm cũng chỉ là binh bất yếm trá mà thôi.”

Với lại đạo đức đều được dùng trên nhân sĩ chính phái, đối với loại người hèn hạ vô sĩ xảo trá như thế này, cần gì phải so đo tình tiết này cơ chứ.

Vốn dĩ Vương lão gia cũng bởi vì trạch viện của mình bị đốt mà cảm thấy vô cùng nổi giận, sau khi nghe thấy lời nói này thì lại tức giận thở hỗn hến, thế là lại chửi mấy người này um xùm.

“Cái đám trẻ con này, các cậu thật sự cho rằng sau khi các cậu tới đây thì tôi không có biện pháp nào để xử lý các cậu có đúng không hả, chờ sau khi ngọn lửa này bị diệt, tôi nhất định phải dạy dỗ các cậu một phen.”

Còn bây giờ thì ông ta lại vô cùng đau lòng nhìn tài sản của mình, nếu như không phải bởi vì nhớ những món ở trong phòng của mình, chỉ sợ là bây giờ ông ta đã chém những người này thành muôn mãnh.

Nhưng cho dù là có nhớ thương đồ vật ở trong phòng mình thì cũng không có ý định bỏ qua cho những người này, ngược lại còn mở miệng ra lệnh cho ông già ở bên cạnh.

“Tôi không quan tâm ông dùng phương thức gì, ông nhất định phải bắt ba cái tên phá hoại này lại cho tôi, ngày hôm nay tôi nhất định phải rút gân của bọn họ, lột da của bọn họI”

Sau khi ông già đó nghe mệnh lệnh của Vương lão gia thì cũng nhẹ gật đầu, bắt đầu tăng cường thế tấn công.

Bọn người Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy áp lực tăng thêm, lúc này mới phát hiện hóa ra là lúc nãy ông già này căn bản không sử dụng hết toàn lực mà đã có thể phân cao thấp với bọn họ.

Bây giờ đột nhiên một phát dốc hết tất cả sức lực của mình, ông ta căn bản không phải là người mà ba người bọn họ có thể đối phó. Với tình huống này, tình cảm của ba người trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Mà vào lúc này, Vương lão gia lại nở một nụ cười hài lòng, sau đó nhìn những người này mở miệng mắng chửi.

“Đều nói các người đừng có chọc tôi rồi, các người lại không chịu nghe, nếu như đã đến tình trạng như hiện tại, vậy thì cả đám chịu chết cho tôi đi!”

Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục lạnh lùng mở miệng nói: “Bất kể là ai đi nữa, làm chuyện gì cũng phải gánh vác trách nhiệm, nếu như các người đã dám đốt nhà của tôi, vậy thì ngày hôm nay tôi muốn mạng của các người!”

Cũng bởi vì căn nhà của Vương lão gia bị cháy mà bọn người Lâm Thanh Diện nghĩ là bọn họ chắc chắn sẽ có chỗ thu liễm, cảm thấy yên tâm hơn một chút, kết quả là lúc này không ngờ tới còn tăng thêm áp lực cho mình hơn nữa, thế là bây giờ lại cảm thấy đau đầu.

Quảng cáo
Trước /1828 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hắn Là Cố Chấp Cuồng

Copyright © 2022 - MTruyện.net