Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 152
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 152

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 379: Anh có bản lĩnh lẻn vào phòng

Editor: Dế Mèn

Hai người vào tiệm cơm, bàn bên trong không có mấy người. Người phục vụ đang chơi di động ngẩng đầu nhìn, rồi mới nhiệt tình tới mời chào.

Chỗ ngồi vẫn có thể chọn, Hứa Lưu Âm đương nhiên là thích ngồi bên cửa sổ. Mục Kính Sâm đi theo sau lưng cô. Hai người an vị xong, người phục vụ đưa một cuốn thực đơn tới tay Hứa Lưu Âm, một cuốn khác đưa về phía Mục Kính Sâm.

Mục Kính Sâm cũng không duỗi tay tiếp, chỉ chỉ cánh tay mình bị băng trước ngực, "Không thấy tôi bị thương sao?"

"Bị thương tay phải, tay trái vẫn có thể hoạt động mà." Người phục vụ không khách khí phá đám.

Mục Kính Sâm liếc cô ta một cái, người phục vụ vội nói, "Xin lỗi, vậy để người đẹp này gọi vậy."

Hứa Lưu Âm cảm thấy người phục vụ nói không sai, "Cũng chẳng phải bị gãy xương thật, nhìn anh lo kìa."

"Anh giờ tâm tình không tốt, tám tuần nữa không thể cử động, em thử loại cảm giác này xem?"

Hứa Lưu Âm xem đồ gọi món, gọi đại xong rồi trả thực đơn lại cho người phục vụ.

"Bộ dáng này của anh, một lát về đến nhà, mẹ anh có thể sẽ nói gì không?"

"Nhất định sẽ, bà không quấn lấy anh hỏi cho rõ ràng là không thể, anh không định về nhà."

Hứa Lưu Âm uống tách trà lúa mạch, "Vậy anh về sân huấn luyện là được rồi."

"Thế này không phải cho người ta chế giễu sao?" Mục Kính Sâm cảm thấy thế này vô cùng sỉ nhục. "Dưới anh quản nhiều huấn luyện viên, dưới hướng dẫn viên lại mang theo nhiều học viên như vậy, anh mà treo cánh tay này về, nếu bọn họ hỏi anh ai đánh anh thành như vầy, anh nói thế nào?"

"Anh lại sĩ diện thế à?"

"Người sống chỉ có một khuôn mặt, em không cần?"

Hứa Lưu Âm nhún vai, "Vậy tùy anh thôi."

"Em vẫn phải thu xếp tốt cho anh mới được."

Hứa Lưu Âm coi lời anh là lời nói đùa, "Mấy chuyện này tôi cũng mặc kệ, cơm nước xong tôi còn có việc đó."

"Nếu không, đưa phòng em cho anh mượn ở?"

"Mơ tưởng!" Hứa Lưu Âm một hơi cự tuyệt, sau đó lại bổ thêm câu: "Mấy suy nghĩ này, anh ngàn đừng vạn đừng có."

Tốc độ đưa đồ ăn rất nhanh, chỉ chốc lát, đồ ăn đã bưng lên.

Hứa Lưu Âm cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt kho Đông Pha bỏ vào chén. Cô cắn một miếng, hương vị thật không tệ, còn rất chính cống. Cô lại nếm măng om, có điều lúc nhai sẽ tác động đến vết thương trên mặt, cô duỗi tay sờ sờ mặt mình.

Tầm mắt nhìn về phía trước mặt, nhìn thấy Mục Kính Sâm ngồi không nhúc nhích, Hứa Lưu Âm hỏi: "Không phải đói bụng sao? Sao không ăn?"

"Anh ăn thế nào?"

Hứa Lưu Âm buồn cười mà chỉ chỉ vào tay anh, "Dùng đũa đó, dùng muỗng cũng được."

"Anh không thuận tay trái."

Hứa Lưu Âm cầm lấy đũa gắp một miếng lươn, Mục Kính Sâm tự nhiên nghiêng người tới, lại mở to mắt nhìn Hứa Lưu Âm bỏ miếng lươn vào miệng mình, "Ừm, ngon."

Sắc mặt Mục Kính Sâm thoắt thay đổi, "Anh sắp chết đói rồi."

Hứa Lưu Âm đưa một đôi đũa cho anh, người đàn ông không đưa tay nhận.

Cô tự ăn cơm, Mục Kính Sâm lấy di động ra, gọi điện thoại.

Hứa Lưu Âm vểnh tai, chưa được một lúc liền nghe Mục Kính Sâm mở miệng nói: "Người, tôi đã tìm được rồi, không sao cả, quả thật là ở chỗ chị nói. Chị mau phái người qua xem, trong xe Nguyễn ấm có cái túi xách, di động với một ít đồ của Hứa Lưu Âm ở trong đó."

Hứa Lưu Âm mỉm cười, chờ Mục Kính Sâm ngắt cuộc gọi, lúc này cô mới mở miệng: "Chắc là có thể cầm đến đây nhỉ?"

"Không hẳn, có khi cô ta đi rồi thì sao?"

"Di động của tôi còn không ít tư liệu của khách hàng..."

Mục Kính Sâm thả di động lại xuống mặt bàn, "Em hẹn Nguyễn Noãn, tự mình đi lấy đi."

"Tôi đây không phải đi tới cho cô ta đánh sao?" Cái này Hứa Lưu Âm tự hiểu.

Tay trái Mục Kính Sâm cầm ly nước lên, uống ngụm trà. Hứa Lưu Âm đứng dậy, cầm lấy bộ đồ ăn trước mặt anh, cô thay anh gắp đồ ăn vào chén, lại bỏ thìa bỏ vào, "Nào, anh cứ ăn như vầy đi."

"Em đút anh một miếng không được sao? Anh cũng đâu làm gì em."

Hứa Lưu Âm nhíu nhíu mày, "Mục Kính Sâm, anh cố ý đúng không? Tôi cũng không tin không ai giúp anh thì anh sẽ đói chết hay sao?"

"Anh là người bệnh."

Hứa Lưu Âm hừ lạnh, "Muốn ăn hay không, chờ anh đói đến lúc chịu không nổi, tôi cũng không tin anh có thể chịu được."

Mục Kính Sâm không ngờ cô ác thế, theo lý thuyết anh đã ra như vậy, nếu đổi thành người phụ nữ khác, đã sớm cảm động mà khóc lóc thảm thiết. Anh trước kia sao không phát hiện lòng thông cảm của Hứa Lưu Âm đã bị chó ăn rồi chứ.

Anh khom người, khuôn mặt ghé đến trước cái chén, ngón tay nắm thìa, nhưng một miếng cũng không ăn vô được.

Mục Kính Sâm ném thìa vào trong chén, âm thanh lanh lảnh va chạm truyền tới tai Hứa Lưu Âm. Mục Kính Sâm thần sắc không vui, chỉ chỉ cái chén kia, "Có phải em coi anh như chó mà cho ăn không?"

Hứa Lưu Âm không khỏi bật cười, "Tôi nào dám chứ!"

"Em vẫy vẫy tay, để anh ăn như vậy, anh sẽ không nghẹn như thế."

"Anh muốn thì khỏi ăn, dù sao tôi khá no rồi."

Xem ra Mục Kính Sâm đã đánh giá cao bản thân, anh định lấy khổ nhục kế kéo Hứa Lưu Âm về, nhưng rất rõ ràng, Hứa Lưu Âm không mắc lừa anh mà!

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm vào cô, hai tay Hứa Lưu Âm để trên mặt bàn, "Chuyện hôm nay, xác thật là nhờ anh, nếu không..."

Mục Kính Sâm nghe thế, trong lòng thoáng được an ủi chút, xem ra kế tiếp không tránh khỏi sẽ có một phen cảm động lòng người.

"Ở trên đài quyền anh tôi thật sự bất lực, nhưng lúc ấy không dám ôm hy vọng để anh tới cứu tôi, tôi cảm thấy loại chuyện này rất khó thực hiện. Tôi thậm chí nghĩ, anh hẳn sẽ không tới cứu tôi đâu."

"Nếu cả em anh anh cũng không cứu được thì còn có ích gì?"

Hứa Lưu Âm khẽ cong khóe môi, "Tôi rất sợ chết, chỉ có tới lúc đó rồi mới có thể hiểu rõ còn sống có bao nhiêu tốt đẹp. Tôi còn nghĩ, nếu ông trời có thể cho tôi sống sót đi xuống, chuyện trước kia tôi cũng có thể không so đo nữa..."

Trong lòng Mục Kính Sâm khẽ động, dường như bị một đôi bàn tay nhỏ mềm mại khẽ vuốt ve. Anh chợt có chút hưng phấn và kích động không thể gọi tên được.

"Cho nên..."

"Nhưng sau khi tôi thực sự đi ra rồi, phát hiện có lúc một số việc không bỏ xuống được, vẫn là không bỏ xuống được."

Mục Kính Sâm cảm giác có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, "Hứa Lưu Âm!"

Cô nhìn bộ dạng Mục Kính Sâm, "Đừng tức giận, không tốt cho vết thương."

"Em còn nhớ anhcó thương tích trong người sao?"

Hứa Lưu Âm chỉ chỉ mấy món ăn trước mặt, "Ăn mau một chút đi."

Mục Kính Sâm tức giận đến không nói nữa, nhưng anh đúng thật đói bụng. Anh cầm lấy đôi đũa trong tầm tay, gắp tới gắp lui gắp không được, anh đành phải cầm cái thìa trong chén ăn.

Khoảnh khắc người đàn ông gục đầu xuống, ý cười trên mặt Hứa Lưu Âm cũng thu lại.

Việc Mục Kính Sâm ở trên đài đã bảo vệ cô sau lưng từng màn, như dùng dao khắc vào lòng cô, cô cảm thấy vừa đau vừa khó chịu. Tâm tư của Mục Kính Sâm với Nguyễn Noãn, cô càng rõ ràng. Lúc trước khi cô rời khỏi nhà họ Mục, cõng trên lưng cái tội danh em gái kẻ thù giết cha anh, nhưng Mục Kính Sâm không có cuồng loạn trả thù cô, chứ đừng nói đối đãi với cô như đối đãi Nguyễn Noãn hôm nay.

Hứa Lưu Âm không thể đặt lời nói dối rằng trong lòng Mục Kính Sâm có Nguyễn Noãn, để ngăn mình lại gần anh một lần nữa.

Có một số việc vẫn chưa tới lúc tha thứ, nhất định là vì có nguyên nhân của nó.

Hứa Lưu Âm thấy anh ăn cũng được rồi, liền cầm đũa gắp đồ ăn cho anh.

Cơm nước xong, hai người trở lại bãi đỗ xe, Hứa Lưu Âm đi đến bên ghế lái, "Chung quy anh đi đâu? Tôi đưa anh đi."

"Anh không về nhà, cũng không về sân huấn luyện." Mục Kính Sâm duỗi tay mở cửa xe ra, đợi khi ngồi vào rồi, lại cố hết sức nghiêng người, đóng cửa xe lại.

Hứa Lưu Âm cột chặt dây an toàn, nhìn về phía anh, "Vậy anh còn có thể đi đâu?"

"Tới khách sạn."

"Khách sạn nào?"

Mục Kính Sâm nhắm mắt lại, "Em cứ chạy trước đi, cứ đưa mình về được rồi, đến lúc đó anh có thể sắp xếp người khác."

Hứa Lưu Âm thấy anh không nói nữa, cũng chỉ tiện lái xe chạy trước.

Trở lại khách sạn, Hứa Lưu Âm theo bản năng sờ túi mình. May mắn, lúc cô ra khỏi phòng có cất đại thẻ phòng trong túi. Cô đẩy cửa xe vội định đi xuống, quay đầu lại quan sát Mục Kính Sâm. Người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết là ngủ thật hay là giả bộ.

Hứa Lưu Âm đẩy vai Mục Kính Sâm, "Tôi về tới rồi."

Mục Kính Sâm từ từ mở mắt ra, "Vậy hả?"

Đang nói chuyện mà người đàn ông liền đẩy cửa đi xuống, Hứa Lưu Âm vội hỏi: "Anh thì sao, anh muốn đi đâu?"

"Anh cũng ở đây."

Sắc mặt Hứa Lưu Âm đột ngột thay đổi, "Tôi nói với anh rồi, không được!"

Người đàn ông vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn về phía cô, "Có chuyện gì? Là trong đó full khách hay là lý do gì? Anh ở đây đặt phòng không được sao?"

Hứa Lưu Âm lại bị anh hỏi cho đơ thật, "Cái này... Được, được rồi, tôi tưởng..."

"Em tưởng anh muốn ở với em?"

Hứa Lưu Âm đi ra ngoài, quay đầu lại, đóng cửa xe, "Tự anh tới quầy lễ tân đi, hẳn là còn phòng trống, tôi về trước nghỉ ngơi."

"Em liền quăng anh một mình ở đây?"

"Chẳng lẽ tôi còn phải đi đặt phòng với anh?"

Mục Kính Sâm vừa định nói "phải", nhưng nghĩ nghĩ, lập tức sửa lại hàm ý: "Không, không cần, dù sao cầm chứng minh thư của anh là được rồi, cũng không có phiền toái gì."

Hứa Lưu Âm bước đi mấy bước, quay đầu lại thấy Mục Kính Sâm đáng thương mà rúc vào trong ghế lái phụ, trong lòng cô có loại cảm giác không nói rõ được. Cô tiến lên mấy bước, "Đi thôi."

Mắt người đàn ông sáng ngời, "Chịu nhận anh?"

"Đưa anh tới lễ tân, tôi giúp anh đặt phòng."

Mục Kính Sâm vừa định đứng dậy, nghe nói như thế, lập tức rúc vào chiếc ghế đang ngồi, bất động, "Không cần, không cần làm phiền em."

"Một lát còn phải ghi ghi nữa, tay trái anh viết được sao?"

"Anh có thể ấn dấu tay." Nếu đổi là ngày thường, Mục Kính Sâm nhất định đã sớm đồng ý rồi, nhưng anh trước đó đã lén xin thẻ phòng của Hứa Lưu Âm, anh sợ bây giờ anh theo Hứa Lưu Âm qua đó, nếu lễ tân nhận ra anh, buột miệng nói thì sao đây?

"Thật không cần tôi giúp?"

"Trừ phi em đem nửa cái phòng nhường cho anh."

Hứa Lưu Âm xoay người sang chỗ khác, vứt lại câu: "Tùy anh thôi."

Mục Kính Sâm nhìn bóng dáng cô đi ra khỏi mắt mình. Anh không đuổi theo, dù sao anh đã có thẻ phòng của Hứa Lưu Âm, một lát anh lén đi vào là được.

---

Nhà họ Tô.

Tô Thần bụng to đang ở trong phòng đi tới đi lui. Bà Tô xem TV, nhưng bóng Tô Thần cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt bà. "Thần Thần, con cứ nghỉ ngơi nhiều đi, cứ đi tới đi lui như thế không mệt hả?"

"Không phải toàn nói thường xuyên đi lại có lợi cho việc sinh nở sao?"

"Nói là nói thế, nhưng con cũng phải chú ý nghỉ ngơi..." Bà Tô nói đến đây, không nói tiếp nữa. "Thần Thần, một lát Thành Quân tới đây."

"Sao anh ta lại tới nữa?"

Bà Tô có chút muốn nói lại thôi. Mục Thành Quân khả năng là sợ Tô Thần không đồng ý, cho nên ở trong điện thoại đã nói luôn với bà Tô. "Cậu ta lại đây là đón chúng ta, buổi tối ra ngoài ăn cơm tối."

Tô Thần có chút khó tin mà nhìn về phía bà Tô, "Con không nghe lầm chứ? Anh ta dẫn chúng ta ra ngoài ăn cơm tối?"

"Phải..."

"Mẹ, đây là mặt trời mọc ở hướng Tây sao?"

"Thần Thần, Thành Quân nói, Mục phu nhân cũng sẽ tới đây."

Tô Thần sắc mặt đột ngột biến đổi, "Việc này thật quá vớ vẩn, con không đồng ý."

"Thần Thần à, đây là chuyện tốt đó! Thế này chẳng khác nào người lớn hai bên đều gặp mặt, nói không chừng giữa con và Thành Quâ có thể có cơ hội. Mẹ sáng sớm cũng đã nói với con, sau khi giữa hai người có đứa con sẽ không giống trước, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn."

Tô Thần ôm bụng đi tới trước mặt bà Tô, "Có cơ hội gì?"

"Mục phu nhân nhất định cũng muốn gặp cháu đích tôn, con bụng lớn như thế, cho bà ấy gặp một cái thì có chuyện gì? Không cần làm cương quan hệ."

Tô Thần định phản bác, nhưng rõ ràng cô cảm thấy bà Tô nói rất có lý. Đúng vậy, không thể làm cương quan hệ, dù cô không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Mục Thành Quân cho tài xế đưa bà Mục tới khách sạn trước, còn hắn tới nhà họ Tô đón người. Ở trên đường, Mục Thành Quân gọi cho Mục Kính Sâm.

Người đàn ông còn ngồi trong xe, nghe thấy tiếng chuông di động, người rung rung.

"Alo."

"Lão Nhị, cậu ở đâu?"

"Em ở chỗ Hứa Lưu Âm."

Mục Thành Quân rũ mi mắt, "Đêm nay, chúng ta ăn cơm với nhà họ Tô, cậu muốn tới chung không?"

"Em đi làm gì? Nhận người thân à? Hay là anh tính bà chuyện hôn sự với bên nhà họ Tô kia?"

Mục Thành Quân không kiên nhẫn mà ngắt lời anh nói: "Nói hươu nói vượn gì vậy, mẹ một hai muốn gặp, anh cũng không lay chuyển được bà."

"Em không qua được."

"Tùy cậu, dù sao cũng chỉ là nói với cậu một tiếng." Mục Thành Quân nói xong lời này, thẳng thừng cúp điện thoại.

Sau khi đón người nhà họ Tô, xe hướng tới địa chỉ khách sạn mà chạy. Tô Thần ngồi bên cạnh người đàn ông, bên trong xe còn có ông Tô và bà Tô.

"Mục Thành Quân, anh không sợ lúc dùng cơm sẽ gặp phải người quen sao?"

"Tôi từng sợ gì sao?" Mục Thành Quân cất tiếng hỏi lại.

"Anh đã có vợ có gia đình, lại dẫn một người phụ nữ bụng to rêu rao khắp nơi, anh không khỏi quá phách lối."

Tầm mắt Mục Thành Quân hướng sang bên mặt cô, nghĩ ngợi, có chút lời nói chung quy không nói công khai được.

Đôi môi mỏng của hắn tiến đến bên tai Tô Thần, "Nếu thật sự gặp người quen, tôi đây sẽ liền thoải mái thẳng thắn giới thiệu cô, nói cô là tình nhân của tôi, cũng không ai quá ngạc nhiên. Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Bàn tay Tô Thần để trên đùi nắm chặt, thật sự chặt, nhưng ba mẹ cô đều ở đây, cô không thể xé rách mặt với Mục Thành Quân.

Có mấy lời không gây được nhiều thương tổn lớn với Mục Thành Quân, nhưng ba mẹ cô thì không, bọn họ sẽ không dám ngẩng đầu.

Tô Thần cắn thật chặt răng, bàn tay xoa xoa bụng.

Cô hiện tại chỉ hy vọng con mau được sinh ra, nói vậy, có phải cô sẽ có thể thoát khỏi cái này ác danh tình nhân này?

Cho dù cô biết mình không phải, nhưng nếu không phải, thì cô được xem như là gì của Mục Thành Quân chứ?

Đi vào khách sạn, đứng trước cửa phòng bao là quản gia Tào. Nhìn thấy bọn họ tới, quản gia Tào tiến lên mấy bước, "Mục tiên sinh."

"Mẹ tôi ở trong?"

"Dạ."

Mục Thành Quân đẩy cửa ra chuẩn bị vào, lại thấy bà Mục đã đi gần tới cửa. Bà Mục nhìn cũng không nhìn hắn một cái, bay thẳng tới Tô Thần.

"Tô Thần, mệt lắm nhỉ? Mau ngồi đi."

So với Mục Thành Quân, thái độ của bà Mục tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Tô Thần cũng ngại tỏ thái độ, cô có chút lúng túng bị bà Mục kéo tới trước.

Sau khi cô ngồi yên xuống, bà Mục lại mời ông Tô bà Tô ngồi.

Người phục vụ bắt đầu lục tục đi vào bưng đồ ăn, nước trái cây đều là đồ tươi ép, phối với đủ loại khẩu vị, có thể tự chọn lựa.

Bà Mục ngồi cạnh Tô Thần, ánh mắt lâu lâu lại nhìn chằm chằm về phía bụng người phụ nữ, "Dạo này nhất định rất vất vả phải không?"

"Vẫn ổn ạ."

"Muốn ăn gì cứ việc nói với Thành Quân, gọi điện thoại thẳng cho nó là được."

Tô Thần gật đầu, lên tiếng cho có lệ, "Vâng."

Cô cảm thấy bầu không khí thế này rất quái dị. Áp lực trong lòng Tô Thần khó chịu, lúc trước khi nhà họ Mục buộc cô một hai phải sinh đứa bé ra, ông Tô đau lòng không thôi cho cô. Bọn họ dù phản kháng không lại nhà họ Mục, nhưng trong lòng chung quy có giận dữ. Hiện giờ bà Tô đã hết giận, một lòng muốn con gái có thể sống tốt với Mục Thành Quân, cũng coi như có cái gia đình hoàn chỉnh.

Ở hoàn cảnh như vầy, ông Tô cười không nổi. Mục Thành Quân cũng không có nghĩa vụ phải làm cho từng người họ vui vẻ, hắn tự lấy đồ ăn trong tầm tay.

Bà Mục ăn thật sự ít, tựa hồ có chút thất thần, nhưng có điều vẫn luôn hỏi thăm khẩu vị của Tô Thần.

Bà Mục nhìn Tô Thần và Mục Thành Quân, không khỏi nghĩ tới tình trạng trong nhà. Cũng không biết nhà họ Mục trúng cái tà gì mà hai đứa con trai bà trong hôn nhân thế mà lại không thuận như thế.

Hiện tại nhìn bọn họ, rồi lại nhìn cái bụng phồng lên của Tô Thần, bà Mục bỗng nhiên có loại cảm giác thõa mãn không nói được.

Bà cái gì cũng không xin, nhưng xin cho con cháu mãn đường, trong nhà hoà thuận vui vẻ, thật tốt đúng không?

Bà Mục buông đũa, nghĩ xem nên mở miệng thế nào. Bà thanh thanh giọng, nói: "Thành Quân, con với Tô Thần nếu có thể cùng nhau, thật ra cũng khá tốt."

Màng tai Mục Thành Quân ầm một tiếng, chấn động. Tô Thần cũng kinh ngạc ngẩng đầu, cô không nghe lầm đó chứ?

"Mẹ, mẹ nói cái gì thế?"

"Thành Quân, mẹ là người từng trải, mẹ đang nói thật."

Bà Tô nghe vậy, vội vàng buông chén trong tay, "Phải, tôi cũng cảm thấy như vậy, chỉ là... Vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ như vầy là trèo cao vào nhà mọi người, nhưng ai cũng đều hy vọng con cái mình có thể có gia đình hoàn chỉnh mà!"

"Đừng nói trèo cao hay không trèo cao gì đó. Trước kia gia cảnh của Lăng Thời Ngâm thật sự tốt, nhưng nhà chúng tôi bị náo loạn gà chó không yên, tôi không bao giờ muốn sống những ngày như vậy nữa."

Tô Thần cảm thấy cổ họng như bị thứ gì sền sệt dán lại, môi cô mấp máy, trên gương mặt gắng hết sức phun ra một nụ cười, "Con với Mục Thành Quân? Không, đó là chuyện không có khả năng."

"Tô Thần, ta chỉ hỏi con một câu, chẳng lẽ con đối với đứa nhỏ này không có tình cảm sao? Con không nghĩ tới việc sống cạnh nó sao?"

Những lời này, Tô Thần cũng không phải lần đầu tiên được hỏi, nhưng loại ý tưởng này của bà Mục, cô thật sự chưa từng suy xét tới.

Mục Thành Quân không ngờ đêm nay trên cái bàn này, bà Mục bày Hồng Môn Yến cho hắn. Trước đó bà căn bản chưa từng thương lượng với hắn, càng không lộ ra nửa chữ trước mặt hắn.

"Mẹ, đây là chuyện của con, mẹ đừng nói bậy."

"Thì bởi vì là chuyện của con, mẹ mới phải vì con suy xét chu toàn."

Tô Thần lắc đầu, vừa muốn mở miệng, bàn tay rũ bên người lại bị Mục Thành Quân nắm lấy.

Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông, Mục Thành Quân nháy mắt với cô, ý bảo cô đừng mở miệng.

Mục Thành Quân nhéo cổ tay cô, Tô Thần mím chặt cánh môi. Mục Thành Quân cười cười, muốn bỏ qua chuyện này, "Mẹ, đêm nay là tới ăn cơm, chuyện khác sau này lại nói."

"Mẹ chỉ là đề cập một chút, chung quy con với Tô Thần khi bắt đầu có chút hoang đường, nhưng đây cũng coi như là một loại duyên phận đi. Thành Quân, con suy xét cho kỹ đi."

Loại chuyện này, cần suy xét sao?

Thứ Mục Thành Quân từ đầu đến cuối muốn cũng chỉ là đứa nhỏ này thôi, mà cái đề tài này, không nên thảo luận trước mặt người nhà họ Tô.

Mục Thành Quân rõ tính tình bà Mục, hắn thích hợp mềm giọng, "Mẹ, ăn cơm trước, việc này không vội, sau này có thể bàn bạc."

Bà Tô nghe nói như thế, trên mặt nháy mắt nở nụ cười, ý tứ trong lời Mục Thành Quân rõ rành rành, nói cách khác, chuyện này rất có khả năng?

Tô Thần lách tay khỏi tay Mục Thành Quân. Bà Mục khóe miệng mím nở nụ cười, "Được, ăn cơm, ăn cơm trước."

Nhà họ Mục đã mở lời, nhà họ Tô dĩ nhiên là vui, rốt cuộc gạo sống đã nấu thành cơm, có thể cho một gia đình thì không thể tốt hơn nữa.

Bà Tô bắt đầu nhiệt tình bắt chuyện với bà Mục. Tô Thần trong lòng thật ra hiểu rõ, đây là kế hoãn binh của Mục Thành Quân mà thôi.

Cô đẩy ghế dựa ra, đứng dậy, "Con đi toilet."

"Trong phòng bao có đó." Bà Mục nói.

"Con đi hít không khí."

Bà Tô thấy thế, vội muốn đi theo, "Mẹ đi cùng con."

"Mẹ, mẹ ăn cơm đi, không cần đi theo con, đây lại chẳng phải nơi đông người ồn ào." Tô Thần bảo cho bà yên tâm, "Con đi một chút sẽ về."

Lúc cô đi ra cửa, Mục Thành Quân nhìn đồng hồ.

Tô Thần theo hành lang đi về phía trước, hỏi người phục vụ toilet ở đâu. Nơi xa hoa như thế, cô không lo sẽ gặp phải người quen.

"Tô Thần?"

Có điều mới vừa đi không xa, cô đã nghe được có người đang kêu tên mình.

Tô Thần dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm thời thượng, đi giày cao gót đi về phía mình, "Cô là Tô Thần thật sao?"

Cô nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy quen, nhưng lại nhớ không nổi tên đối phương.

"Cô là?"

"Tôn Vũ Linh, cô quên rồi?"

Tô Thần nghĩ nghĩ, lại nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, "À, nhớ ra rồi."

Trong lòng cô chùng xuống một chút, xoay người định bỏ đi, người phụ nữ đi theo cạnh cô.

"Chờ đã, bụng lớn thế rồi? Ngày dự sinh khi nào thế?"

"Sắp."

"Cô kết hôn rồi?"

Tô Thần không muốn bắt chuyện với cô ta, "Tôi còn có việc gấp."

"Tô Thần, chồng cô có phải rất có tiền không?"

Tô Thần nhìn cô, "Lời này phải là tôi hỏi cô nhỉ?"

"Phải, tôi cũng không giấu diếm. Chồng tôi có tiền, cho nên tôi theo anh ấy hưởng phúc đấy!"

"Cũng tốt, chúc mừng cô."

"Tô Thần, cô còn nhớ vết thương trên mặt tôi không?"

Tô Thần đã biết cô ta sẽ nhắc tới chuyện đó, "Nhiều năm đi qua như vậy rồi, vả lại, lúc ấy nhà tôi không phải đã bồi thường rồi sao?"

"Bồi thường thì có ích gì?" Người phụ nữ ghé sát mặt vào Tô Thần, chỉ chỉ vào phía dưới khóe mắt mình, "Lúc trước khi cô chọc bút chì vào mặt tôi..."

Tô Thần lạnh lùng ngắt lời cô ta, "Tôn Vũ Linh, nếu tôi nhớ không lầm, là cô muốn đẩy tôi từ lầu hai xuống, chúng ta khi đó vẫn là con nít, nói cho cùng cũng không bao nhiêu thù, sự tình đã qua thì để nó qua."

Tô Thần vứt lại câu, chuẩn bị bỏ đi.

Khi người ta xui xẻo, thật sự uống nước lạnh cũngcó thể nghẹn nha, sao cô có thể đụng kẻ thù trước kia ở nơi thế này chứ?

Cho nên, cuộc sống chính là thế, nơi chốn tràn ngập những cuộc gặp tình cờ.

"Thật ra vừa rồi lúc cô tới, tôi đã thấy rồi, chỉ là không dám nhận thôi. Cô là đi theo Mục Thành Quân tới."

Sắc mặt Tô Thần khẽ thay đổi, nhưng không tiếp lời.

"Mục Thành Quân là người đã có vợ đó! Vợ anh ta mất tích, tất cả mọi người đều loan truyền, nói là Mục Thành Quân giết cô ta..."

Tô Thần không thốt một tiếng, đi về phía trước, Tôn Vũ Linh đi theo bên cạnh cô, "Cô thì sao, cô coi như là gì của anh ta? Bụng to như thế, nhất định đã bảy, tám tháng nhỉ?"

Mục Thành Quân ngồi trong phòng bao, đếm thời gian, Tô Thần đi ra ngoài đã mười phút.

Cô chỉ đi ra ngoài hít không khí thôi, hẳn nên về rồi.

Qua một lúc, Mục Thành Quân đứng dậy, "Con đi xem."

"Được."

Mục Thành Quân đi ra cửa, lúc đóng cửa, nghe được bà Mục hãnh diện nói: "Đừng thấy đứa con trai này của tôi ít nói, nhưng chu đáo lắm, ngày thường nghĩ chuyện đều chu đáo hơn tôi nhiều."

Hắn xoay người đi ra ngoài, còn tự giễu nhếch khóe miệng, thật sự như vậy sao?

Tô Thần rất chán ghét bị người ép hỏi như vậy, trừ cô ra, ai có tư cách tới chỉ trích cô như vậy?

Người phụ nữ chắn trước mặt cô, "Dạo này tôi đang chuẩn bị cho cuộc họp lớp, tôi nhất định sẽ mời cô."

"Cô cảm thấy tôi sẽ đi sao?"

"Nếu cô không đi, tôi sẽ đem sự tích của cô lan truyền lan truyền thật rộng."

Tô Thần siết chặt bàn tay, "Có nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật. Tôn Vũ Linh, tôi bây giờ đâu có gây cản trở gì cho cô đâu nhỉ?"

"Mục Thành Quân..." Tôn Vũ Linh cao giọng gọi tên Mục Thành Quân. "Đông Thành ai không biết hắn là người đã có vợ? Cô thế mà chẳng biết xấu hổ?"

"Ha ha ha!!!"

Tô Thần nghe cô ta cười lạnh. Tôn Vũ Linh tiếp tục nói: "Mục Thành Quân, Mục Thành Quân!!!"

Tô Thần vừa định nói, liền nghe được một giọng nói lạnh lùng truyền tới lỗ tai. Có điều giọng nói này với cô mà nói, lại quen thuộc.

"Tôi là Mục Thành Quân, cô kêu tôi làm gì?"

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^

www.facebook.com/NguCanhUyen

Sắc đẹp khó cưỡng I Thánh Yêu (FULL) [NCU] - Yuè Yīng - Wattpad Tác giả: Thánh Yêu Editor: Yuè Yīng - Lữ - Lưu Tinh - Dế Mèn Tình trạng: Hoàn chính văn (427 chương) Hệ thống nhân vật: Tưởng Viễn Chu - Hứa Tình Thâm, Phó... www.wattpad.com www.wattpad.com Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.

----

Chương 380: Lừa đảo vì muốn vào phòng

Editor: Dế Mèn

***

Tôn Vũ Linh ngẩng mắt nhìn lại, liền thấy Mục Thành Quân đã đi tới trước mặt.

Đuôi mắt Tô Thần liếc thấy một bóng người đàn ông. Mục Thành Quân đứng bên người cô, dừng bước, lặp lại lời vừa nãy một lần nữa, "Tôi chính là Mục Thành Quân, cô kêu ta có việc?"

"Không không không, không phải..." Tôn Vũ Linh lập tức phủ nhận. "Không phải thế."

"Vậy cô kêu tôi làm gì?"

"Tôi..." Tôn Vũ Linh á khẩu không trả lời được.

Tầm mắt Mục Thành Quân nhìn về phía Tô Thần, "Không phải đi toilet sao? Chờ cô nửa ngày không thấy trở lại."

"Gặp người coi như có quen, cô ta ngăn tôi, không cho tôi đi."

"Câu 'chó ngoan không cản đường', cô không nói cho cô ta nghe?" Mục Thành Quân không chút khách khí, nói.

Trên mặt Tô Thần hơi hiện ra nét cười, "Tôi nói chứ, nhưng người ta vẫn không cho."

Khóe miệng Tôn Vũ Linh run run, bước chân muốn bỏ đi, nhưng lại thực không cam lòng, "Anh Mục, tôi với Tô Thần trước kia là bạn học, hôm nay gặp được, khó tránh khỏi ôn chuyện mấy câu."

"Vậy ư? Nhưng vừa rồi hình như tôi còn nghe được bốn chữ 'người đã có vợ'."

Tô Thần cụp mắt. Sắc mặt Tôn Vũ Linh đã khó coi tới cực điểm, nhưng nếu Mục Thành Quân đã nói đến chuyện này, cô ta cũng dứt khoát không sợ.

"Anh Mục, tôi là thấy Tô Thần ở bên anh, cho nên tò mò quan hệ của hai người."

"Hình như tôi không quen biết cô, không cần phải giải thích gì với cô."

"Phải, phải." Ánh mắt Tôn Vũ Linh nhìn về phía Tô Thần, nhưng trong cái liếc mắt lại mang theo đầy vẻ khinh thường và vui sướng khi người gặp họa. Mục Thành Quân nói không cần thiết giải thích, là bởi vì hắn chẳng thèm giải thích đúng không?

Tôn Vũ Linh nhường đường, cũng làm động tác mời Tô Thần.

Dưới lòng bàn chân Tô Thần như đóng đinh, một bước cũng không hoạt động được. Tầm mắt cô nhìn gương mặt Tôn Vũ Linh, đôi môi mỏng giật giật, nhưng cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời.

Tôn Vũ Linh kín đáo nhướng đầu mày với cô, "Tô Thần, cuộc họp lớp nhớ nhất định phải tới nha."

Tô Thần lạnh lùng lên tiếng từ chối, "Tôi sẽ không đi."

"Có chuyện gì vậy? Cô sợ tụ họp uống rượu hay là sao? Yên tâm đi, cô là thai phụ, với lại bụng to như vầy, mọi người cũng sẽ chăm sóc cho cô."

Nếu không phải Mục Thành Quân lại đây, nếu không phải Tôn Vũ Linh kiêng kị Mục Thành Quân, e là cô ta đã sớm nhào tới trước mặt Tô Thần, càng không kiêng nể gì mà cười nhạo cô.

Mục Thành Quân đảo mắt liếc qua một cái. Cái vẻ cao cao tại thượng và trào phúng ở đáy mắt Tôn Vũ Linh, chỉ thiếu tràn ra khỏi đôi mắt dài nhỏ của cô ta. Hắn biết trong lòng Tô Thần không dễ chịu, đừng nói là cô, có chút lời nói ngay cả hắn nghe thấy cũng cảm thấy chói tai kinh khủng.

Nhưng vừa rồi trên đường tới khách sạn, hắn không phải cũng dùng giọng điệu tương tự nói với cô sao?

Mục Thành Quân nói nếu gặp người quen, cùng lắm thì chỉ nhẹ nhàng nói với người khác, cô là tình nhân của hắn!

Có điều những lời này, hắn có thể nói, người khác thì không được nói.

Mục Thành Quân nâng cánh tay lên, nhẹ ôm bả vai Tô Thần, "Đứng lâu rồi, sẽ mệt, đi thôi."

"Ừm."

"Đúng rồi." Mục Thành Quân đi được một bước, ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Tôn Vũ Linh, "Thần Thần mang thai tương đối gấp, chúng tôi tính sinh con xong sẽ làm hôn lễ bổ sung, hai người quan hệ thế nào? Đến lúc đó, cần đưa thiệp mời tới không?"

Tô Thần bị dọa nhảy, lời nói này là lời gì vậy?

Ý cười nơi khóe miệng Tôn Vũ Linh cũng đã cứng lại, "Hai người? Kết hôn?"

"Tôi và Lăng Thời Ngâm đã sớm ly hôn, sao? Tôi không thể kết hôn nữa?"

"Không... Không phải..."

Mục Thành Quân cười lạnh, "Xem ra, thiệp mời này cũng không cần đưa nữa. Chị gái này vừa nhìn đã thấy người lòng dạ hẹp hòi, vẻ ghen ghét đều bày cả lên mặt, chúng tôi không chào đón người như vậy."

Tô Thần gật gật đầu, "Tôi với cô ta quan hệ vốn dĩ đã không giống vậy, không cần thiết."

"Cô còn muốn đi toilet không?"

"Không được, về phòng đi."

"Được."

Mục Thành Quân ôm vai cô xoay người bỏ đi. Tôn Vũ Linh sắc mặt hế thay lại đổi, chị gái gì cơ? Cô ta với Tô Thần cùng tuổi biết không? Cô ta rõ ràng còn trang điểm hơn Tô Thần, Mục Thành Quân dựa vào cái gì xưng hô cô ta như vậy?

"Sao anh lại đi ra?" Đi được vài bước, Tô Thần hỏi.

Ngón tay Mục Thành Quân gõ nhẹ trên vai cô, "Không phải nói với cô rồi sao? Cô ra ngoài cũng đã mười mấy phút."

"Không thể nào, thật sự là vì lo lắng cho tôi?"

"Nếu không phải mẹ tôi một hai muốn gặp, tôi đã không đồng ý cho cô bụng to mà còn đi ra ngoài."

Tô Thần dừng bước chân lại, "Những lời mẹ anh nói..."

"Yên tâm, đó không phải ý của tôi."

"Ừm."

Hai người quay lại trước phòng, tay Mục Thành Quân dừng trên then cửa, "Đi vào rồi, cô chỉ lo ăn gì thôi, có vài đề tài có thể không tham dự thì cũng đừng tham dự."

"Được."

Tô Thần đến giờ vẫn cảm thấy những lời bà Mục nói rất không chân thật. Ngạch cửa cuả nhà họ Mục hẳn rất cao mới phải, ai không thích môn đăng hộ đối chứ?

Sau khi vào phòng, hai người từng người ngồi xuống chỗ mình.

"Thành Quân, lúc có thời gian rảnh thì bàn với Tô Thần cái tên cho cục cưng đi, nghĩ nhiều mấy cái, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tham khảo."

Tô Thần cầm đũa, chỉ lo vùi đầu ăn. Bà Mục ăn một lát liền no, "Hai đứa con của tôi đó, cả ngày bận rộn trong ngoài, rất hiếm khi về nhà, tôi lúc không có việc gì lại muốn cháu tôi mau sinh ra. Đến lúc đó, trong nhà sẽ náo nhiệt. Tô Thần, chờ con ra khỏi trung tâm ở cữ, con hãy dọn tới nhà..."

Đề tài này vừa được mở ra thì thế nào cũng không thu lại được.

Mục Thành Quân nháy mắt với bà Mục, nhưng bà dường như không thấy. Bà Tô cũng gia nhập vào cuộc náo nhiệt mà thảo luận vào.

Một bữa cơm khó khăn lắm mới có thể kết thúc, Tô Thần như trút được gánh nặng, thật không dễ dàng.

---

Ở bãi đỗ xe khách sạn.

Mục Kính Sâm vẫn đang ngồi trong xe mình. Hứa Tình Thâm gọi điện thoại cho Hứa Lưu Âm không được, đành phải gọi vào số anh.

Mục Kính Sâm nhận máy rất nhanh, "Alo, chị Tưởng."

"Đi bệnh viện chưa? Thế nào rồi?"

"Âm Âm không sao." Mục Kính Sâm nhìn cánh tay băng bó của mình, "Tôi thì có."

Hứa Tình Thâm không khỏi khẽ cong khóe miệng, "Âm Âm không sao là được rồi."

"Chị Tưởng, lời nói không thể nói như vậy được, tôi là vì cứu Âm Âm mới bị thương."

"Ân tình này của cậu, con bé sẽ nhớ rõ."

Mục Kính Sâm nghe thế, không khỏi cảm thấy tủi thân cho mình, "Chị cũng cảm thấy vậy phải không? Nhưng cô ấy rõ ràng không nhận được tình cảm của tôi, cô ấy ném tôi một mình ở trong xe, cũng mặc kệ tôi, cô ấy biết tôi không thể lái xe."

"Cậu bị thương ở đâu?"

"Bả vai."

"Nghiêm trọng lắm không?"

"Nứt xương."

"Nứt xương bả vai?" Hứa Lưu Âm trong giọng nói tràn ngập hoài nghi.

"Phải, bị người đá."

Hứa Lưu Âm cười ha hả hai tiếng, Mục Kính Sâm thì nghe không được giọng điệu như vậy của người khác, giống như anh giờ đang giả bệnh để giành sự đồng cảm. "Chị Tưởng, chị cảm thấy tôi sẽ không bị thương được sao?"

"Cũng không phải, chẳng qua người có thể đá cậu Mục nứt xương, hẳn là không nhiều lắm."

"Tôi cũng là gặp phải chuyện trùng hợp."

"Nứt xương thì rất đau, hơn nữa hồi phục rất chậm."

Mục Kính Sâm đương nhiên rõ ràng, bác sĩ cũng đã nói với anh, "Tôi cũng thấy như vậy rất phiền toái."

"Vậy cậu phải từng giây nhớ kỹ bả vai mình bị thương, tôi đề nghị cậu tra Baidu biểu hiện của người bị nứt xương..."

Mục Kính Sâm nhíu chặt mày, "Chị nghĩ tôi giả bộ?"

"Tôi đương nhiên tin cậu chứ, tôi là sợ cậu ở trước mặt Âm Âm quá đắc ý vênh váo, đến lúc đó quên cánh tay mình còn băng bó rồi duỗi tay ra, lộ hết."

"..."

"Nếu Âm Âm không sao thì tôi an tâm rồi, hẹn gặp lại."

"Chị Tưởng..."

"Còn có việc sao?"

Mục Kính Sâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Chị sẽ không nói gì với Âm Âm chứ?"

Hứa Lưu Âm bị chọc cười, "Cậu sợ tôi nói gì với em ấy hả?"

"Tôi biết, chuyện trước kia là tôi hồ đồ, nhưng hiện tại tôi muốn tôi và cô ấy ở bên nhau, thật sự là tôi sẽ dùng hết cách suy nghĩ."

Hứa Tình Thâm ngồi xuống sô pha, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía cô, Hứa Tình Thâm dựa người qua bên cạnh, "Cậu Mục, mỗi người đứng lập trường khác nhau, chuyện lúc trước tôi có thể hiểu cho cậu. Chuyện sau này, phải dựa chính nỗ lực của cậu, tôi chỉ có thể chúc cậu thuận lợi."

"Cám ơn."

Tưởng Viễn Chu thả con gái trong lòng xuống đất. Lâm Lâm cuối cùng cũn được tự do, liền nhanh chân chạy, Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm một tay chống đầu.

"Mục Kính Sâm bị thương?"

"Đúng vậy, nói là bị lúc cứu Âm Âm, nứt xương."

"Giả bộ."

Hứa Tình Thâm bật cười, "Anh khẳng định liền như thế?"

"Đây không phải chuyện rõ ràng sao? Chẳng qua chiêu này quá cũ nát, mười người, có lẽ đã có tám người dùng rồi."

Hứa Tình Thâm nhịn không được phụ họa, "Thật ra, em cũng cảm thấy rất cũ nát, vừa rồi em đã muốn vạch trần cậu ta, nhưng cũng thấy không phải là không biết xấu hổ."

"Chúng ta biết rõ là được." Tưởng Viễn Chu duỗi tay ôm cô vào lòng. "Quan tâm sẽ bị loạn, Hứa Lưu Âm nói không chừng sẽ tin kỹ năng diễn vụng về này của cậu ta."

"Thật sự là không sai, em thấy em ấy sẽ tin."

Tưởng Viễn Chu cười có chút vui sướng khi người gặp họa, "Anh bây giờ chỉ thích nhìn người khác giày vò lẫn nhau, cậu ta dằn vặt cô ấy, cô ấy giày vò cậu ta, dù sao anh và em đã ổn rồi. Đúng rồi, em đừng nói gì với Hứa Lưu Âm, chuyện của bọn họ, để bọn họ tự giải quyết."

"Ừm." Hứa Tình Thâm gật đầu. "Em tán thành."

---

Bóng đêm hoàn toàn đen hẳn, lúc Mục Kính Sâm xuống xe, thử giật giật tay phải.

Rất khó khăn, vẫn bất động bị treo như vậy, anh cũng hoài nghi tay mình có phải sắp máu không lưu thông được rồi không.

Vừa rồi ở trên xe anh đã làm một số bài tập động tác.

Anh dùng di động đặt Baidu không ít câu hỏi, ví như: Gãy tay, không thể tự lo liệu thì làm sao?

Có người trả lời: Mời giúp việc.

Có người trả lời: Bảo bạn gái giúp đi.

Có người trả lời: Cơ hội giở trò lưu manh tới rồi đó! Lúc này, bạn gái cậu nhất định đau lòng muốn chết. Phụ nữ khi yêu, chỉ số thông minh bằng 0. Bạn có thể bảo cô ấy nấu cơm cho bạn, giặt quần áo, lúc cần thiết... Hì hì hì, đi WC có thể bảo bạn gái giúp cho! Sau đó, người anh em, phải xem số của bạn!

Khi Mục Kính Sâm nhìn thấy câu cuối cùng, mắt sáng cả lên.

Đi WC bảo người giúp?

Đúng vậy! Sao anh không thể nghĩ ra chứ! Đâylà cơ hội rất tốt mà!

Mục Kính Sâm không thể không cảm thán với một số người thiếu trí tuệ, chiêu độc này thật là nghĩ rất chuẩn mà!

Trong lòng anh càng lúc càng kích động, thế cho nên bước chân đi như bay.

Đi tới tầng phòng Hứa Lưu Âm, Mục Kính Sâm nhìn trước sau, từ trong túi móc ra tấm thẻ phòng.

Lúc này Hứa Lưu Âm mới vừa nghỉ ngơi được một lúc, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa. Cởi quần áo, pha nước ấm vừa phải, cô nhắm mắt lại cho nước chảy xuôi xuống.

Lúc Mục Kính Sâm mở cửa, còn sợ mấy tiếng vang kia sẽ truyền tới tai Hứa Lưu Âm. Anh lách mình đi vào, nhanh đóng cửa lại.

Tiếng nước ào ào đứng ở cửa có thể nghe được. Hứa Lưu Âm lúc này cũng chưa phát hiện được có người đi vào. Mục Kính Sâm đi tới trước phòng tắm. Phòng tắm bốn phía kính trong suốt, Hứa Lưu Âm ở một mình, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc phải đem nó điều đến ma sa mặt hình thức.

Mục Kính Sâm đứng tại chỗ, mắt không dịch chuyển mà nhìn chằm chằm, anh đã không nhích được chân nữa.

Đường cong lả lướt của người phụ nữ chiếu rọi trên một mảng kính hơi mỏng. Cô đang gội đầu, bọt nước cọ rửa quá mức đỉnh, đầu cô hơi hơi ngả ra sau. Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, nhấc đôi chân nặng nề.

Anh đi qua mấy bước, định đi vào, nhưng lúc sau nghĩ ngợi, vẫn nên lui lại ngồi xuống trên sô pha bên cửa sổ.

Anh sợ anh đi vào như vậy sẽ dọa Hứa Lưu Âm chết khiếp. Đến lúc đó nếu anh bị đánh, trên tay anh có "thương tích", không tiện đánh trả, vậy còn không phải bị cô đánh chết khiếp?

Đây là một gian phòng, phòng rửa mặt và nơi tắm rửa chỉ cách tấm kính, mà không xa cánh cửa có một bộ sô pha, có thể sử dụng tiếp khách.

Mục Kính Sâm đưa tay phải chống đầu, Hứa Lưu Âm không nhìn thấy anh, anh không cần giả bộ.

Sau một lúc lâu, cô đã tắm rửa sạch sẽ. Hứa Lưu Âm lấy khăn lông bên cạnh ra lau mặt. Mục Kính Sâm ngồi nghiêm chỉnh, cánh tay cũng treo lại đàng hoàng. Ánh mắt anh không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào nơi Hứa Lưu Âm sắp đi ra.

Hứa Lưu Âm tay ôm áo ngủ, nhưng không mặc vào ngay. Cô đi dép lê đi ra, vệt nước trên mặt mãi mới lau khô hết, mở mắt ra nhìn lại, lại thấy bóng dáng một người đàn ông.

Hứa Lưu Âm khiếp sợ, lúc ấy liền không phản ứng lại được, đôi mắt hạnh của cô trợn lên nhìn chằm chằm Mục Kính Sâm.

Ánh mắt Mục Kính Sâm quét vòng trên người cô. Bầu không khí như này thật sự không tốt, anh hắng giọng, cất lời chào: "Này!"

"A!!!" Hứa Lưu Âm thét chói tai một tiếng, tiếng thét bén nhọn vô cùng, thanh âm cất cao, kéo dài. Sau khi dùng xong khí lực rồi, cô mở mắt ra, lần thứ hai nhìn Mục Kính Sâm, rồi lại kêu xé lên: "A!!! A!!! A!!!"

Màng nhĩ Mục Kính Sâm sắp bị đâm thủng.

Hứa Lưu Âm ôm chặt áo ngủ trước người, liều mạng muốn che đậy mảng lớn phong cảnh. Cô lửa giận tới trời, hỏi: "Sao anh vào được?"

Mục Kính Sâm mở to mắt kiểu "trợn mắt nói dối": "Anh tới quầy lễ tân thuê phòng, đây là thẻ phòng lễ tân đưa cho anh, anh cũng đâu biết em lại ở phòng này đâu!"

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mùa Đông Lãng Mạn

Copyright © 2022 - MTruyện.net