Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 156
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 156

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 387: Như một con sơn dương đợi làm thịt

Editor: Dế Mèn

Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển

Tô Thần run lên bần bật, không dám thở lớn. Bàn tay Mục Thành Quân bóp vòng eo cô, hơi dùng sức vuốt ve.

Cô cũng không dám lộn xộn, sợ điên cuồng giãy giụa lại sẽ kích thích Mục Thành Quân. Người đàn ông cử động ngón tay, Tô Thần mặc áo ngực cho con bú, nút thắt ở đàng trước, hai ngón tay Mục Thành Quân nhẹ nhàng cởi bỏ...

Tô Thần khó khăn lắm mới tránh được, cô vội túm cổ tay Mục Thành Quân, người đàn ông không nói hai lời liền hất tay cô ra...

Khuỷu tay phải người đàn ông để bên tai Tô Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay mình. Sắc mặt Tô Thần ửng hồng, "Mục Thành Quân, buông tôi ra."

"Tôi cố tình không bỏ đấy, bây giờ Lão Nhị đã dọn ra ngoài, thứ trong nhà họ Mục này đều là của tôi, bao gồm cô."

"Tôi không phải món đồ của anh."

Mục Thành Quân cười lạnh, "Từ lúc cô nói với tôi, lúc muốn dọn vào nhà họ Mục, cô nên nghĩ sẽ có hôm nay."

Tô Thần vẫn bị đè, không thể động đậy, chút giãy giụa này của cô cũng phí công, "Mục Thành Quân, anh coi như trong nhà có thêm người chăm sóc Tiểu Khoai Tây, đó không phải rất tốt sao? Tôi không cần những thứ khác, tôi chỉ ở với con thôi."

"Lúc lợi dụng ở bên cạnh con, có nghĩ tới đối phó với tôi thế nào phải không? Được, cô muốn tôi buông tha cho cô cũng được, đưa mấy tài liệu gốc kia cho tôi."

Tô Thần mím chặt môi, "Được."

"Được?" Mục Thành Quân cất tiếng cười, "Bí mật chuẩn bị tài liệu sau lưng tôi rồi lại đưa cho tôi à?"

"Mục Thành Quân, anh ở trên thương trường đã lâu rồi, cho nên sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào đúng không?"

"Là cô tự tìm lấy, lúc trước tôi chính là đã quá tin cô, cho rằng cô sẽ biết điều..."

Tô Thần thở hồng hộc, "Cô thể tôi vẫn chưa hồi phục, Mục Thành Quân, anh đừng như vậy."

Người đàn ông nhổm nửa người dưới lên, Tô Thần tưởng hắn chịu giơ cao đánh khẽ, không ngờ khi Mục Thành Quân lần thứ hai dán vào người cô, hắn rõ ràng đã cởi quần ngủ ra.

Cô liều mạng vùng vẫy, cho dù biết là vô ích, cũng dùng hết sức người.

Tô Thần không ngại kêu to, "Cứu mạng!!!"

Mục Thành Quân lập tức bịt miệng cô, "Xuỵt, đừng làm ồn con."

"Uhm uhm!!!" Tô Thần muốn dùng chân đá hắn. Mục Thành Quân dựa vào cô, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiến lại gần một bước, từ trên cao hắn nhìn xuống Tô Thần chằm chằm, "Kích động thế làm gì? Cô đừng nói với tôi, trước khi vào nhà họ Mục, cô không có nghĩ tới chuyện như thế chứ? Tô Thần, tôi dạy cho cô một cách mau chóng đứng vững ở nhà họ Mục. Cô sinh cho tôi đứa nữa, tôi cam đoan, cả đời này của cô cũng không ra khỏi nhà họ Mục."

"Không!!!" Miệng Tô Thần dù bị bịt lại, nhưng chữ "không" vẫn truyền rõ ràng tới tai Mục Thành Quân. Trong mắt cô từ từ hiện ra ý hận, như chiếc đinh bén nhọn đâm tới hắn, chẳng qua Mục Thành Quân không để bụng. "Tôi không thiếu mấy tài liệu gì ấy của cô, tôi đã lường được cô cũng sẽ không dám phơi bày ra ngoài ánh sáng. Nếu cô thật sự quá hoài niệm cái đêm một năm trước kia, tôi có thể đem đoạn ghi âm đêm đó lấy ra nghe một chút. Hoặc là, tôi cũng rất nguyện ý giúp cô nhớ lại."

Đôi mắt hạnh của Tô Thần trợn lên, hận không thể nhào tới cắn hắn một miếng.

Thân hình Mục Thành Quân hạ tới trước, Tô Thần thoát được một chân khỏi người hắn, cô gập chân lên, muốn dùng sức đạp tới. Mục Thành Quân ôm chặt khuỷu chân cô. "Trốn đi đâu?"

Tóc cô đều rối loạn, ngực phập phồng, nút áo ngủ bung hai cái, áo ngực bên trong cũng lộ ra, toàn bộ hệt như một con sơn dương đợi làm thịt.

Mục Thành Quân nhìn chằm chằm người dưới thân. Hắn vốn chỉ muốn hù hù dọa dọa cô, chung quy cũng biết Tô Thần mới sinh, có một số việc tạm thời phải tránh. Thế nhưng ánh mắt hắn chăm chú vào trước ngực cô, lại không cách nào dịch khai, ngọn lửa dục vọng một khi bị thiêu cháy, hơn nữa trước mắt là cám dỗ cực hạn, Mục Thành Quân thật sự cảm thấy mình đã đánh mất chừng mực rồi.

Đôi tay hắn dứt khoát bóp lấy eo Tô Thần, miệng cô lập tức tức giận mắng thành tiếng, "Buông tôi ra, thứ khốn nạn, thằng tội phạm cưỡng bức."

Động tác của hai người càng lúc càng lớn, đứa bé trong chiếc giường nhỏ cựa quậy, cất tiếng liền khóc.

Tô Thần dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Mau, con tỉnh rồi, nó đói bụng."

"Nó chỉ là bị cô đánh thức, một lát là có thể ngủ."

Tiểu Khoai Tây dùng sức mà đạp hai chân, tiếng khóc càng lúc càng cao, càng lúc càng vang dội.

Mục Thành Quân cảm giác trên người như bị rót một chậu nước lạnh. Tô Thần không hề giãy giụa, người đàn ông nhìn cô một cái, tiếng khóc của Tiểu Khoai Tây từng đợt đâm vào lòng hắn. Mục Thành Quân lật người ngồi qua một bên, Tô Thần thấy thế, vội vàng ngồi dậy.

Cô cầm áo và quần sửa sang sơ lại, dậy rồi ôm con vào lòng.

Mục Thành Quân xuống giường, bật điều hòa trong phòng lên lại.

Tô Thần ngồi ở mép giường cho bú, Mục Thành Quân nằm xuống giường, đưa lưng về phía hai người. Chờ khi Tô Thần cho bú xong, Tiểu Khoai Tây cũng đã ngủ, nhưng lúc này đứa bé như bùa hộ mệnh của cô, Tô Thần không dám dễ dàng bỏ xuống.

Sau lưng không có động tĩnh truyền đến, Tô Thần ôm Tiểu Khoai Tây ngồi đã lâu, mãi đến khi thật sự chịu không nổi nữa, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn.

Người Mục Thành Quân xoay qua bên phía kia, chỉ thấy hô hấp của hắn đều đều, hẳn là ngủ rồi. Tô Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy thật cẩn thận, thả con vào giường lại. Đắp chăn cho nó xong, Tô Thần nằm xuống mép giường, chỉ chiếm một chút chỗ noi mép giường như vậy, giữa cô với Mục Thành Quân cách một khoảng lớn, ước chừng còn có thể đủ cho một người khác nằm.

Thế mà cả đêm thật ra lại yên ổn không có việc gì. Hôm sau, Tô Thần dậy tương đối sớm, lúc Mục Thành Quân mở mắt, Tô Thần đã cho Tiểu Khoai Tây bú no rồi.

Người đàn ông đứng dậy thay quần áo, không bao lâu, bà Mục lại gõ cửa.

Tô Thần và Mục Thành Quân đi xuống lầu, lần đầu tiên ăn cơm sáng ở nhà họ Mục. Nhóm người làm rất năng suất, chuẩn bị bữa sáng đa dạng, dinh dưỡng phong phú.

Bà Mục nhìn về phía Tô Thần, dặn dò: "Tuy đã ra cữ, nhưng đồ cứng vẫn không thể ăn, bản thân đừng để quá mệt mỏi. Thật ra nếu tính chính xác, qua một trăm ngày mới xem như ở cữ xong."

"Dạ." Tô Thần không thích nhiều lời, nhàn nhạt đáp vâng.

Bà Mục hình như có tâm sự, nếu đã tiếp nhận Tô Thần vào nhà họ Mục, có một số việc cũng không tính giấu cô. Tầm mắt bà Mục nhìn về phía Mục Thành Quân, "Thành Quân, bên phía nhà họ Lăng, khi nào con cho kết thúc đi."

"Ý là sao ạ?" Mục Thành Quân hỏi.

"Tô Thần và Tiểu Khoai Tây đã tới nhà họ Mục, Tiểu Khoai Tây lại là cháu trưởng nhà họ Mục, chuyện này, mẹ không có khả năng gạt thân thích. Đến lúc đó, bạn bè thân thích đều sẽ lại đây thăm, con bảo người ta sau lưng sẽ nói thế nào?"

Mục Thành Quân thong thả ung dung ăn bữa sáng, "Mẹ, mẹ cứ buồn lo vô cớ, lời ra tiếng vào cũng chẳng có gì. Mẹ thử hỏi Tô Thần xem, cô ấy có để ý ư?"

Lời hắn nói rõ ràng mang theo ý châm chọc. Tô Thần chỉ lo ăn sáng, cô biết, chỉ cần cô ở lại đây, chỉ sợ ngày nào cũng sẽ gặp chuyện như vậy; Mục Thành Quân không phải chân tay đụng chạm, thì là khiêu khích trong lời nói. Cô có chút thất thần mà nhìn chằm chằm vào một chỗ, cô hẳn nên dời lực chú ý của Mục Thành Quân đi mới phải, ít ra, không thể để hắn luôn nhằm vào mình.

"Có người phụ nữ nào lại không để bụng?" Bà Mục thấy kiểu thái độ này của Mục Thành Quân thì có chút buồn bực. "Huống hồ còn có con cái, con biết con với nhà họ Lăng một ngày chưa nói chuyện tháo gỡ rõ ràng, đối với đứa trẻ mà nói sẽ có ý nghĩa gì không?"

Mục Thành Quân cầm chén cháo lên tay, "Con rõ."

"Mẹ thấy con chưa rõ ràng lắm. Thành Quân, đứa trẻ này là bảo bối của con đó, chờ đến ngày nào đó người ta kêu nó một tiếng 'con riêng', mẹ xem trong lòng con có đau không."

Mục Thành Quân lúc này liền thấy không thoải mái, con của hắn, ai dám kêu một tiếng "con riêng"?

"Mẹ, con và nhà họ Lăng đã sớm không còn quan hệ, quan hệ hôn nhân của con với Lăng Thời Ngâm đã xóa bỏ rồi."

"Thành Quân, mẹ cũng hiểu một ít kiến thức thông thường, dù con xin ly hôn với Lăng Thời Ngâm, bây giờ nó mất tích dưới tình huống như vậy, thế nào cũng phải hai năm. Mẹ không nhìn được việc cháu mẹ phải chịu tủi thân."

Mục Thành Quân húp miếng cháo, nhàn nhạt mở miệng: "Giấy ly hôn đã làm xong từ lâu rồi, con đã cho người gửi về nhà họ Lăng rồi, chỉ là bọn họ không chịu chấp nhận thôi."

"Thật sao?" Bà Mục hoàn toàn không biết tình hình. "Việc lúc nào?"

Bọn họ trước mặt Tô Thần, công nhiên thảo luận chuyện này, cô cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy, tự lo ăn bữa sáng.

"Sau khi Lăng Thời Ngâm mất tích thì con liền làm."

Bà Mục nghe vậy, trên mặt căng thẳng, "Sau khi mất tích? Vậy làm được thế nào?"

"Muốn cho Lăng Thời Ngâm đồng ý ly hôn với con, đó gần như là việc không có khả năng. Lúc cô ta còn ở nhà họ Mục, cô ta rất tin con. Sau khi anh cô ta chết, công ty có một số việc cũng cần cô ta ký tên, hàng ngày con đều cho cô ta ký tên liên tục. Mới đầu, cô ta còn sẽ lật xem vài cái, sau đó thì cứ ký tên luôn. Một ngày nào đó con liền kẹp giấy thỏa thuận ly hôn ở trong."

Tô Thần không khỏi nhìn Mục Thành Quân, ánh mắt lại vừa lúc bị hắn khóa chặt, cô vội vùi đầu, cầm chén cháo trong tầm tay lên đối phó.

Người đàn ông này thật là... Chỉ sợ dùng "mặt người dạ thú" để hình dung hắn không sai lắm nhỉ? Đối với vợ mình cũng có thể tính kế như vậy, chứ đừng nói là với người khác.

Bà Mục hiển nhiên cũng chẳng hay biết gì, "Sao cả mẹ cũng lừa vậy?"

"Cảm thấy không cần thiết nói thì con không nói."

"Con!!!" Bà Mục lắc đầu, có điều đây cũng coi như là chuyện tốt, "Vậy, bên nhà họ Lăng chịu rồi sao?"

"Con mặc kệ bọn họ có chấp nhận được hay không, chỉ cần giấy ly hôn là thật, bọn họ cũng không quậy được gì."

Trái tim bà Mục cuối cùng cũng yên, "Chỉ cần chuyện này không ảnh hưởng đến cháu mẹ là được."

"Phải, bây giờ ở nhà họ Mục, cháu mẹ lớn nhất."

"Đó đương nhiên." Bà Mục cười cười. "Có điều nên cảm ơn nhất, vẫn là Tô Thần."

Tô Thần không biết nên đáp những lời này thế nào. Tầm mắt Mục Thành Quân kín đáo quét qua phía cô. Cô cảm thấy nhạt như nước ốc, nhưng nghĩ tới một lát lên lầu là có thể nhìn thấy con trai, cô vẫn là cảm thấy cái gì cũng là đáng giá.

---

Từ sau khi Hứa Phương Viên xảy ra chuyện, Hứa Lưu Âm vẫn luôn ở lại Tô Châu.

Những lúc Mục Kính Sâm không liên lạc với cô, cô cũng chưa bao giờ sẽ chủ động nói với anh một câu.

Người đàn ông ngồi ở mép giường, sau khi nhìn chằm chằm di động một lúc lâu thì gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Lưu Âm: "Khi nào về Đông Thành?"

Bên kia rất nhanh nhắn lại: "Ngày mai."

Mục Kính Sâm trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng.

Ngày mai? Có phải hôm nay nếu anh không hỏi một câu, Hứa Lưu Âm căn bản đã không nói cho anh?

Mục Kính Sâm vừa định gọi điện thoại, Hứa Lưu Âm lại gửi WeChat tới.

Lần này, là một tấm hình, bên trên ghi rõ thời gian ngày mai Hứa Lưu Âm đến Đông Thành.

Trong nháy mắt anh lại tan giận, gõ mấy chữ đơn giản: "Ngày mai anh đi đón em."

"Được."

Mục Kính Sâm vui vẻ như con nít, anh nhìn quanh bốn phía. Không được, trong phòng phải thu xếp dọn dẹp lại mới được.

Hôm sau.

Mục Kính Sâm lái xe về phía ga tàu cao tốc, thời gian Hứa Lưu Âm xuống tàu còn hơn nửa tiếng, anh đã thấy nôn nóng không chờ nổi.

Thật lâu mới thấy bóng dáng Hứa Lưu Âm, Mục Kính Sâm bước nhanh tới, "Âm Âm!"

Anh nhận lấy hành lý trong tay cô, "Lúc về đâu có mang đồ, sao bây giờ trái lại kéo cái rương to thế?"

"Có ít quần áo tắm giặt, còn có đồ ăn cô chuẩn bị cho em."

Mục Kính Sâm đi đến bên xe, nhét hành lý vào cốp sau, lại thay Hứa Lưu Âm mở cửa bên ghế lái phụ, đẩy mạnh cô vào.

Cô thắt dây an toàn, đang khi Mục Kính Sâm khởi động xe thì nói: "Em nhiều ngày không ở khách sạn như thế, bên khách sạn thế mà cũng không gọi điện thoại cho em, cũng không biết có khấu trừ hết tiền đặt cọc của em rồi không, nếu không nữa thì... có khi thay em đóng gói hành lý xong rồi ấy chứ."

"Có thể." Mục Kính Sâm kín đáo cười khẽ.

"Em vốn định tra điện thoại khách sạn để gọi tới, sau rồi bận rộn, liền hoàn toàn quên luôn."

Mục Kính Sâm lái xe đi, "Cô có khỏe không?"

"Khá ổn, nơi nuôi chó ngao bị niêm phong, mấy người làm công có liên quan cũng đều bị bắt lại."

Mắt Mục Kính Sâm nhìn thẳng về phía trước, "Vậy là tốt rồi."

Xe tiếp tục đi về phía trước, khóe mắt Mục Kính Sâm nhìn người phụ nữ bên cạnh, "Hay ngủ đi? Tới thì anh kêu em."

"Bây giờ lại không buồn ngủ, chẳng có buồn ngủ gì."

"Ga tàu cao tốc bên này kẹt xe, vậy em nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần đi."

Hứa Lưu Âm không nói gì, lại ngoan ngoãn nhắm mắt. Xe đi đi dừng dừng, cô mắt nhắm rồi lại không muốn mở, thật là thoải mái.

Mục Kính Sâm thấy thế, khóe miệng cong một cái.

Đi tới nơi, Hứa Lưu Âm có chút buồn ngủ, cả người lắc lư, mãi đến khi xe ngừng lại, cô nghe được Mục Kính Sâm nói: "Tới rồi."

Nửa người trên của Hứa Lưu Âm hơi cựa quậy, đầu cọ cọ trên ghế, cô nghe được tiếng đóng cốp sau xe truyền tới lỗ tai.

Mục Kính Sâm mở cửa bên ghế lái phụ ra, "Về đến nhà rồi."

Cô khẽ xoa mắt, chuẩn bị đi xuống, ánh mắt rơi xuống trên mặt đất, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Hứa Lưu Âm ngẩng mắt nhìn về phía trước, nơi này mà là khách sạn gì chứ, đây thế mà là sân huấn luyện của Mục Kính Sâm.

Hứa Lưu Âm nhanh chóng thu hai chân về, "Sao em lại ở đây?"

"Anh đã nói với em rồi, về nhà."

"Em muốn tới là khách sạn."

Mục Kính Sâm để cái va li da của Hứa Lưu Âm xuống mặt đất, "Hành lý của em đều bị khách sạn ném rồi, em còn về bằng cách nào?"

"Không thể nào."

"Sao không thể, anh lượm về thay em."

Hứa Lưu Âm chỉ chỉ vào anh, "Anh..."

Mục Kính Sâm liền cầm ấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình. Anh bước tới, nhẹ nhàng vác Hứa Lưu Âm lên vai.

"Nhà mới anh vẫn chưa mua. Anh nghĩ rồi, mặc dù muốn cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, thế cũng quá hấp tấp. Anh muốn dẫn em cùng đi, để chính em chọn, nói không chừng em còn muốn thiết kế cho căn nhà của chúng ta, có phải không? Em không phải thích lâm viên sao? Anh mua cái có không gian bên ngoài lớn một chút, anh cho em lấy sức vật lộn được chưa?"

"Nhà mới gì? Chọn nhà gì cơ? Mục Kính Sâm, anh cũng tự quyết định quá rồi."

Mục Kính Sâm lên lầu hai. Một người huấn luyện viên đi tới, nhìn người phụ nữ trên vai Mục Kính Sâm, "Sếp Mục, mới từ bên ngoài về à?"

"Phải."

"Cứu!" Hứa Lưu Âm nhân cơ hội kêu.

Huấn luyện viên cười cười, "Sếp Mục, anh nên sớm như vầy, đối phó với phụ nữ thì không thể quá dịu dàng."

Mục Kính Sâm đi đến trước phòng, đẩy cửa phòng ra một cái, sau khi bỏ Hứa Lưu Âm xuống mới đóng cửa lại.

Bàn tay Hứa Lưu Âm đè bụng mình, "Anh muốn sao?"

"Âm Âm, hai chúng ta thì không cần vòng vo. Ngày đó ở Tô Châu, anh dắt tay em, em không né tránh. Hôm qua, cũng là em gửi anh giờ tàu. Hôm nay, anh tới đón em, em cũng không cự tuyệt, đây hẳn chính là chuyện nước chảy thành sông, có phải không?"

Anh dồn tới một bước, cô lui về sau một bước, "Cho nên, anh cảm thấy em ngầm thừa nhận phải không?"

"Sự thật là thế."

Chân Hứa Lưu Âm phải lưng giường đàng sau, cô đứng yên rồi nhìn về phía người đàn ông. Ý thức được Mục Kính Sâm vẫn đang đi tới, cô duỗi tay đẩy ngực người đàn ông, "Được rồi, ở thì ở thôi, mấy hành lý ở khách sạn của em thì sao?"

Mục Kính Sâm chỉ vào một chỗ, "Ở đó."

Trên mặt anh lộ vẻ vui sướng, "Em đừng có đổi ý."

"Anh cho em cơ hội đổi ý sao?"

"Đương nhiên sẽ không cho em."

Hứa Lưu Âm ngồi xuống mép giường, "Đều là anh ép em."

"Tùy em nói thế nào cũng được." Mục Kính Sâm duỗi tay ôm cô vào lòng. "Anh đã nói với mẹ rồi, chúng ta sẽ không sống trong nhà họ Mục, chúng ta sẽ có căn nhà của chúng ta ở ngoài."

Hứa Lưu Âm có chút không được tự nhiên, đẩy cánh tay anh ra, "Những lời này của anh, nói ra không phải cũng quá sớm rồi..."

"Một chút cũng không sớm."

Mục Kính Sâm lần thứ hai ôm chặt lấy cô, "Có phải cả việc anh ôm em một chút, em cũng cảm thấy không được tự nhiên? Không sao, đó chỉ liên quan tới việc em đi lâu lắm rồi, từ từ... Anh sẽ khiến em quen."

Người đàn ông nói xong lời này, liền cúi đầu hôn môi cô.

Hứa Lưu Âm dù đẩy đẩy, nhưng vẫn không thể ngăn Mục Kính Sâm hôn.

---

Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khám, có chút thất thần, trên bàn bày một chậu hoa hướng dương màu vàng, bàn tay cô chống cằm nhìn chằm chằm bình hoa.

Khóe miệng cô không khỏi dãn ra. Tưởng Viễn Chu ngày ngày lôi kéo cô, hận không thể khóa cô ở nhà không cho cô tới bệnh viện, nhưng chuyện hôn lễ có Lão Bạch một tay chuẩn bị, Hứa Tình Thâm căn bản không bận gì.

Cửa phòng mạch bỗng nhiên bị đẩy ra, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy Triệu Phương Hoa đi đến.

Lông mày cô nhíu lại. Khuôn mặt Triệu Phương Hoa trước mặt cứng ngắc, tới trước bàn làm việc của Hứa Tình Thâm, kéo ghế ra ngồi xuống một cái, "Mẹ muốn nằm viện."

"Không thoải mái chỗ nào sao?"

"Ngực đau, mẹ sắp nghẹn chết rồi."

Hứa Tình Thâm không chút để ý, mở miệng nói: "Con đây thu xếp cho mẹ chuyên gia phương diện này, để ông ấy kiểm tra cho mẹ."

"Mẹ chỉ muốn con xem cho mẹ. Dù sao mẹ đã bị Hạ Manh đuổi ra ngoài, cũng không còn chỗ ở, con cứ thu xếp cho mẹ nằm viện, hôm nay mẹ phải ở lại."

Hứa Tình Thâm đã quen Triệu Phương Hoa vô cớ gây rối, nhưng đây là bệnh viện, là Tinh Cảng, sao bà ta có thể quậy tới đây?

"Giường bệnh viện khan hiếm, cũng không phải mẹ muốn ở lại là ở."

"Sao, con bây giờ là không nhận người mẹ này đúng không? Tinh Cảng là của con, thì cũng chính là của mẹ, mẹ muốn ở lại thì ở!"

Hứa Tình Thâm phát hiện Triệu Phương Hoa làm trầm trọng thêm thật, "Con không muốn ồn ào với mẹ..."

"Con đương nhiên không muốn ồn ào với mẹ, con bây giờ là người có tiếng tăm mà, con sợ mất mặt, mẹ không sợ!"

Hứa Tình Thâm dựa người vào lưng ghế. Cửa phòng mạch được đẩy ra rất cẩn thận, cô y tá ở quầy hướng dẫn chui cái đầu vào, nói một cách cẩn thận: "Tưởng phu nhân, bên chị không có việc gì chứ ạ?"

Hứa Tình Thâm lắc đầu, "Không có việc gì."

Triệu Phương Hoa hừ lạnh, "Con nghe xem, ở bệnh viện tất cả mọi người đều gọi con là Tưởng phu nhân, nếu không phải nhờ Tưởng Viễn Chu. Con có thể có hôm nay là ai nuôi lớn như thế? Con bây giờ tốt rồi, không biết báo đáp, cho con ăn cơm nhiều năm như thế thật vô ích!"

Sắc mặt Hứa Tình Thâm khó coi tới cực điểm, cô y tá đóng cửa xong thì bước nhanh rời đi.

"Đây là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mẹ với Hạ Manh, mẹ tóm lấy con làm cái gì?"

"Nếu không phải con, Hạ Manh dám như vậy với mẹ sao? Nhà ở là mấy con cho, mẹ mặc kệ, xóa tên nó cho mẹ!"

Hứa Tình Thâm cũng bực, "Bây giờ mẹ đi về cho con, con không phải không có cách trị mẹ, nếu mẹ muốn làm con xấu hổ ở đây, hôm nay con sẽ về đóng tiệm thuốc cho mẹ liền."

"Cô dám!" Triệu Phương Hoa thình lình đâp xuống bàn làm việc. Một cú đập, bàn làm việc của Hứa Tình Thâm rung mấy cái, nước trong bình hoa lắc trái lắc phải rõ ràng. "Cô muốn cho tôi đói chết. Được à! Cô không muốn cho ba cô sống khỏe thì cô cứ việc làm vậy!"

Nhiều năm như thế, Triệu Phương Hoa đè ép Hứa Tình Thâm như đỉa, dựa vào cái gì? Sự lương thiện của Hứa Tình Thâm sao? Không, đương nhiên không phải, trong tay bà ta có Hứa Vượng. Hứa Tình Thâm cũng nghĩ tới chuyện phản kháng, nhưng Triệu Phương Hoa có thể đổi cách tra tấn Hứa Vượng.

Cô không cho bà ta kiếm tiền, đóng tiệm thuốc của bà ta, được thôi!

Bà ta sẽ cho Hứa Vượng đi làm cu li, cho ông tới công trường làm công quèn, dọn gạch, bà ta cũng không tin Hứa Tình Thâm có thể buông bỏ được.

Triệu Phương Hoa cười lạnh hai tiếng, "Hứa Tình Thâm, nếu cô thật sự muốn thử, tôi chẳng sao cả."

Trong văn phòng.

Lão Bạch gõ cửa đi vào. Tưởng Viễn Chu lật xem album trong tay, trên máy tính đang phát đoạn nhạc đám cưới. Trong mắt Lão Bạch, Tưởng Viễn Chu thật đúng là si ngốc, dạo này anh ấy đi theo anh đã nghe nhão đoạn nhạc này, sắp nghe tới nỗi buồn nôn.

Cũng không biết cái gọi là tìm cảm giác này của Tưởng Viễn Chu, đã tìm ra chưa. Nhưng hiện tại lúc này, Lão Bạch bất chấp mấy việc đó, anh ấy ba bước thành hai mà bước tới, "Tưởng tiên sinh, mẹ Tưởng phu nhân tới bệnh viện."

"Cậu đừng làm tôi sợ, mẹ Tình Thâm mất lâu rồi."

Lão Bạch giật mình, "Là Triệu Phương Hoa kia đó ạ."

Tưởng Viễn Chu buông album trong tay, vẻ mặt tâm tình vốn tốt, nghĩ đến hôn lễ sắp tới, mỗi ngày anh cười còn không kịp.

"Bà ta tới làm gì?"

"Ngài nghe xong chỉ e sẽ tức giận, bà ta hiện tại đang ở trong văn phòng Tưởng phu nhân quậy ầm quậy ĩ, lời nói nhắm vào Tưởng phu nhân lại khó nghe..."

Tưởng Viễn Chu cầm album trong tầm tay lên nện thật mạnh xuống mặt bàn, "Thật sự coi mình là mẹ vợ tôi?!"

"Ngài còn nói nữa, thực sự có ý này. Y tá ở quầy hướng dẫn cũng nghe không nổi nữa. May mắn giờ là thời gian nghỉ ngơi, nhưng bác sĩ và y tá văn phòng hai bên vẫn có thể nghe thấy." Lão Bạch nghĩ ngợi, liền định đi ra ngoài, "Như vầy đi, tôi bảo bảo vệ đuổi bà ta ra ngoài luôn."

Đối mặt với loại đàn bà đanh đá này, cũng chỉ có thể như vậy.

"Từ từ!" Bàn tay Tưởng Viễn Chu để trên mặt bàn. "Nếu đuổi thẳng ra ngoài, dựa vào tính nết bà ta, bà ta nhất định sẽ tới bệnh viện cửa quậy, đến lúc đó sẽ khiến tâm tình Tình Thâm lại không tốt."

"Vậy ngài nói nên làm sao bây giờ?"

"Tôi đi."

Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra đứng dậy, đi theo Lão Bạch ra ngoài. Lão Bạch ở sau lưng anh nói: "Y tá nghe được một vài lời, nói là Triệu Phương Hoa không có chỗ ở, khăng khăng nói mình có bệnh, muốn Tưởng phu nhân đăng ký phòng bệnh cho bà ta ở bệnh viện."

Bước chân Tưởng Viễn Chu hơi dừng lại, sắc mặt chợt lạnh lẽo đi.

Đi tới cửa phòng khám của Hứa Tình Thâm, bên ngoài tụ tập không ít người. Nhóm đồng nghiệp của Hứa Tình Thâm không dám đi vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu tới, tự động tránh đường.

Lão Bạch bảo tất cả mọi người giải tán hết. Cách cánh cửa, Tưởng Viễn Chu cũng có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu trời kêu đất, "Hứa Tình Thâm, tôi là mẹ cô đó, là tôi đã nuôi lớn cô."

Tưởng Viễn Chu một khắc không thể thấy Hứa Tình Thâm chịu uất ức, anh vươn tay tới tay cầm cửa, vặn rồi đi vào.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông, trong lòng chợt thả lỏng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi, đôi mày đẹp nhíu chặt, xem ra đau đầu đến không chịu nổi rồi. Triệu Phương Hoa cũng nghe thấy động tĩnh, bà ta xoay đầu lại. Nhìn thấy là Tưởng Viễn Chu, bà ta lập tức đứng dậy, "Viễn Chu, con tới phân xử công bằng đi!"

Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, "Xảy ra chuyện gì?"

"Người mẹ không thoải mái, muốn nằm viện, nhưng Tình Thâm khăng khăng nói mẹ càn quấy, con nói có đứa con gái vậy sao?"

"Quả thật không có." Tưởng Viễn Chu ra hiệu Triệu Phương Hoa ngồi xuống. Anh nhìn Hứa Tình Thâm, nói: "Người mẹ không thoải mái, là tới bệnh viện khám bệnh, sao em đuổi bà ấy ra ngoài chứ."

Hứa Tình Thâm nhướng mày với anh, bút ký tên trong tay chuyển động, không thốt một tiếng.

Triệu Phương Hoa thở hổn hển, thật như mới vừa đánh nhau một trận với người ta. Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn làm việc, "Như vầy đi, bây giờ con thu xếp phòng cho mẹ, cũng sẽ không hỏi mẹ không thoải mái chỗ nào, cứ làm kiểm tra toàn diện đi, như thế cũng có chỗ lợi cho mẹ."

Triệu Phương Hoa vừa nghe, cơn tức lập tức tan hơn phân nửa, "Đúng, người như bọn mẹ tuổi này, theo lý thuyết năm nào cũng phải làm kiểm tra toàn diện một lần. Mẹ sẽ nghe Viễn Chu. Viễn Chu à, vẫn là con có lương tâm."

Tưởng Viễn Chu gọi Lão Bạch vào, "Đi thu xếp đi, trước tiên đưa mẹ tôi làm kiểm tra toàn diện. Chuyện phòng nằm thì tới nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ thu xếp phòng bệnh đơn cho mẹ."

Triệu Phương Hoa vui rạo rực đứng dậy, theo Lão Bạch đi ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu đi tới, đóng cửa phòng khám lại. Hứa Tình Thâm ném bút trong tay lên mặt bàn, "Thật là càn quấy."

"Thế này đơn giản hơn mà, bà ta muốn nằm viện, em cho bà ta ở là được. Người ta có bệnh, em còn có thể không nhận sao?"

"Đó đều là bà ta nói." Hứa Tình Thâm quá rõ bộ dạng vô lại này của Triệu Phương Hoa. "Bây giờ bà ta được như ý nguyện, có thể coi phòng bệnh thành nơi ngủ nghỉ, đây không phải chiếm dụng cơ sở vật chất chữa trị sao?"

"Không nghiêm trọng thế." Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh cô, khom lưng ôm vai cô, "Một phòng bệnh thôi mà, vẫn không tới nỗi tốn kém lắm."

"Anh nhìn dáng vẻ nhảy lên nhảy xuống của bà ta, giống có bệnh sao?"

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, chân thon dài ngồi xuống bàn làm việc. Anh cầm cây bút Hứa Tình Thâm ném xuống kia bắt đầu nghịch giỡn, "Nhưng nói không chừng, rất nhiều người bị bệnh cũng không nhìn ra được."

"Bà ta đây là không chiếm được thứ tốt bên Hạ Manh mới tìm thẳng tới em."

Tưởng Viễn Chu nghiêng nửa người trên về phía cô, một tay để trên vai Hứa Tình Thâm, "Tình Thâm, không cho phép lại phiền lòng, cứ nghĩ tới chúng ta sắp kết hôn rồi."

Hứa Tình Thâm cong cong khóe miệng, "Ừm, không phiền nữa."

"Mẹ em quậy một cái như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt. Vốn dĩ anh còn chưa biết đối phó thế nào với bà ta, bây giờ ổn rồi, chính bà ta đã tự đưa tới cửa."

Hứa Tình Thâm khó hiểu, "Ý là sao?"

"Bà ta không xứng ngồi ở hôn lễ, nghe chúng ta gọi bà ta một tiếng mẹ. Lúc em lấy chồng, vị trí của người mẹ nên là chỗ trống, cái vị trí kia không ai có thể thay thế được, càng không thể là Triệu Phương Hoa."

Hứa Tình Thâm có chút xúc động, nắm bàn tay Tưởng Viễn Chu, "Nói là nói thế, nhưng bà ta có thể không tham gia sao?"

"Sao không thể?" Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong. "Anh có cách nhốt bà ta ở trong bệnh viện."

Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng Tưởng Viễn Chu, vẻ như cảm giác được gì đó, "Viễn Chu, anh muốn làm chuyện gì?"

"Bà ta thích bị bệnh như thế, vậy cho bà ta được như ý nguyện thôi. Anh sẽ nói với bà ta, bà ta bệnh nguy kịch rồi, một bước cũng không thể bước ra ngoài bệnh viện."

Hứa Tình Thâm nghe vậy, theo bản năng lên tiếng phản đối: "Không được, không thể làm vậy, lỡ sự tình lộ tẩy, truyền ra không tốt cho Tinh Cảng."

"Sẽ không lộ đâu, tin anh."

Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy cách này không thể thực hiện được, "Nếu bà ta muốn tới bệnh viện khác kiểm tra lại thì sao?"

"Em cảm thấy dựa vào tính tình Triệu Phương Hoa như vậy, sẽ bỏ tới bệnh viện được để tốn lung tung một xu nữa sao? Bà ta chỉ biết ăn vạ Tinh Cảng, phải dùng thuốc tốt nhất, trị liệu tốt nhất."

"Nhưng làm như vậy..." Hứa Tình Thâm hiển nhiên không vượt qua được cửa ải tâm lý này, "Em dù sao cũng là bác sĩ mà!"

"Những việc này không cần em làm. Cái gọi là trị liệu cho bà ta, cũng không cần em tham dự. Tình Thâm, chẳng lẽ em muốn bà ta mang tâm trạng tới hôn lễ của chúng ta? Đến lúc đó lại gặp Hạ Manh, nói không chừng Triệu Phương Hoa có thể đại náo hôn lễ luôn."

Tưởng Viễn Chu lo lắng không phải không có lý, Hứa Tình Thâm đứng lên nói: "Em là sợ ba em, em nên nói cho ông ấy chứ, hay là lừa ông?"

"Lừa ông đi, cứ nói có thể trị hết. Ba em trước mặt mẹ em chỉ e là không giấu chuyện được."

Hứa Tình Thâm không nói gì, Tưởng Viễn Chu đứng lên, ôm cô vào trong lòng, "Điều chỉnh cho tốt lại nào, một lát còn phải khám bệnh, những chuyện còn lại không cần em nhọc lòng."

"Ừm." Tuy cảm thấy không ổn, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn đồng ý.

Lão Bạch dẫn Triệu Phương Hoa tự mình đi làm kiểm tra sức khoẻ; làm xong trở về, Triệu Phương Hoa thật ra không lo lắng về kết quả kiểm tra. Lão Bạch dẫn bà ta vào phòng bệnh đơn, "Đêm nay bà ở đây đi."

Triệu Phương Hoa đi vào nhìn, nơi này so với chỗ bà ta ở hiện tại thoải mái hơn nhiều. Một cái phòng đơn, còn có nhà vệ sinh riêng, trên tường gắn TV, Triệu Phương Hoa đi vào mấy bước. "Được đấy, tôi sẽ ở đây."

"Tưởng tiên sinh phân phó, bảo bên bệnh viện ra giấy kiểm tra sức khoẻ cho bà nhanh. Trễ nhất cuối giờ chiều là bà có thể xem kết quả kiểm tra sức khoẻ."

"Không vội, không vội." Cơ thể mình Triệu Phương Hoa hiểu rõ nhất, bà ta có thể có bệnh gì chứ!

"Vậy bà xem TV trước, tôi đi có việc."

"Được."

Lúc chiều, Triệu Phương Hoa hai chân bắt chéo nằm trên giường, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, bà ta quay đầu thì thấy là Tưởng Viễn Chu.

Triệu Phương Hoa gấp gáp không chờ nổi đứng dậy, "Viễn Chu, bên bệnh viện đây chỗ nào ăn cơm chiều vậy?"

Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, "Đến lúc đó, con sẽ cho người đưa lên đây."

"Vậy được đó, có điều tốt nhất là để thực đơn ở đây."

"Được, mẹ muốn ăn gì cứ ăn nhiều một chút."

Triệu Phương Hoa nhìn đồ trong tay Tưởng Viễn Chu, "Giấy kiểm tra sức khoẻ sao?"

"Phải." Tưởng Viễn Chu có chút do dự, đưa đơn cho Triệu Phương Hoa, "Mẹ xem thử đi."

"Mẹ xem hiểu gì đâu, dù sao không có gì thì tốt rồi."

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế bên cạnh, "Mẹ phải chuẩn bị tâm lý."

"Có ý gì?"

"Mẹ bị ung thư mỡ."

Triệu Phương Hoa nghe được cái chữ "ung thư" này, sắc mặt thoắt trắng bệch. "Cái gì? Ung thư gì?"

"Ung thư mỡ."

"Đây là bệnh gì chứ, sao trước nay mẹ không nghe nói qua, có lầm không?"

Tưởng Viễn Chu cầm giấy kiểm tra sức khoẻ để tới trước mặt Triệu Phương Hoa, "Mẹ xem kỹ đi."

Triệu Phương Hoa nhìn mấy tờ đơn đó, sợ tới mức không khỏi co rụt ra sau, "Đừng đưa mẹ xem, mẹ không tin."

"Mẹ cũng đừng như vậy, bệnh này vẫn là có thể trị, chỉ cần mẹ chịu tích cực phối hợp trị liệu."

Triệu Phương Hoa nghe thế, trên mặt cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc, "Viễn Chu, có phải Tinh Cảng có thể trị được không?"

Lão Bạch ở bên cạnh chen một câu, "Nếu cả Tinh Cảng cũng cứu không được, vậy tương đương với bị phán tử hình."

"Viễn Chu, con nhất định phải cứu mẹ đó!"

"Yên tâm." Tưởng Viễn Chu cả khuôn mặt nghiêm mặt, nói. "Con sẽ phái bác sĩ tốt nhất cho mẹ, dùng thuốc tốt nhất. Con nhất định bất kể tất cả phí tổn để cứu mẹ."

Triệu Phương Hoa ngồi trên giường bệnh không biết làm sao. Tưởng Viễn Chu đứng lên, nói: "Kế tiếp trong khoảng thời gian này, mẹ ở tại bệnh viện đi, không thể đi ra ngoài nữa."

"Được, được."

"Nhưng con và Tình Thâm sắp cử hành hôn lễ, tiệc rượu bên kia cũng định xong rồi..."

Triệu Phương Hoa bây giờ nào còn có thể so đo loại chuyện này chứ! "Đừng quan tâm mẹ, Viễn Chu, chỉ cần con tốt với Tình Thâm là được. Mẹ cho tới nay đều xem nó như con gái ruột, bây giờ sinh cái bệnh này, con nhất định phải cứu mẹ đấy!"

"Yên tâm, con nhất định cứu mẹ."

Tưởng Viễn Chu vứt giấy kiểm tra lại, đứng dậy chuẩn bị đi. "Bệnh viện có người chăm sóc, đến lúc đó nếu cần gì, con sẽ thu xếp. Nhưng về phía Tình Thâm, con hy vọng mẹ đừng tìm cô ấy nữa, mẹ có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con. Tiền chữa bệnh, mẹ không cần nhọc lòng, được chứ?"

Triệu Phương Hoa còn có thể nói cái gì, đương nhiên là gật đầu.

Tưởng Viễn Chu cùng Lão Bạch đi ra ngoài, đi tới cửa, tiếng Triệu Phương Hoa khóc liền truyền tới lỗ tai. Đi đến bên ngoài, Lão Bạch đóng cửa lại, Triệu Phương Hoa ngẫm đến căn bệnh này của mình, trực tiếp gào khóc.

"Tôi đây tạo nghiệt gì chứ, không công bằng mà! Tôi đời này lại có làm chuyện xấu đâu, người tốt không được đền đáp mà!"

Lão Bạch ngoáy ngoáy lỗ tai, "Tưởng tiên sinh, ngài làm có thể quá tuyệt tình rồi không?"

"Một đám các cậu, sao tấm lòng Bồ Tát thế vậy?" Tưởng Viễn Chu liếc Lão Bạch một cái. "Với việc bà ta từng lấy đũa quất người phụ nữ của tôi, với việc Tình Thâm từng phải chịu tủi ức, tôi đối với bà ta như thế cũng còn nhẹ."

Còn muốn tham dự hôn lễ của bọn họ, còn muốn anh trước mặt mọi người gọi bà ta một tiếng "mẹ"? Tưởng bở!

---

Nhà họ Mục.

Mục Thành Quân buổi chiều liền về. Tô Thần vẫn luôn ở trong phòng ngủ. Bà Mục cũng bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao cũng mới ra cữ, nếu nằm được thì nằm nhiều hơn chút.

Bà Mục đối với Tô Thần thật sự xem như xuất phát từ nội tâm. Bà thắp hương trước linh vị của Mục Triều Dương xong, xoay người đi vào bếp, căn dặn người làm buổi tối cần phải có món canh bổ dưỡng.

Có thể, khả năng là cả đời Tô Thần sẽ không biết, vì sao bà Mục dễ dàng chịu cho cô vào nhà họ Mục, mà Tiểu Khoai Tây lại đến với họ không hề dễ dàng như thế nào. Với bà Mục mà nói, Tô Thần mang thai, không đơn giản là việc sinh con dễ dàng như thế, mà là trực tiếp chữa khỏi tâm bệnh của bà Mục. Việc này cũng có nghĩa Mục Thành Quân không có việc gì, hắn có thể như người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.

Mục Thành Quân đi vào phòng ngủ, Tô Thần nghe được âm thanh, từ trên giường xoay người lại nhìn hắn.

Người đàn ông thấy cô nhanh chóng ngồi dậy rồi mới xuống giường, hắn kín đáo nhếch khóe miệng.

Tô Thần chỉ chỉ về phía cửa, "Tiểu Khoai Tây được bảo mẫu bế đi rồi, ở phòng cho con, anh đi xem con đi."

"Tôi mới từ phòng cho con về đây."

Mục Thành Quân tiến lại gần mấy bước, "Vừa rồi không phải đang ngủ sao? Sao không ngủ nữa?"

"Ngủ xong rồi."

Mục Thành Quân thong thả ung dung cởi một cái cúc áo sơ mi. Trời nóng như vậy, hắn từ trước đến giờ sạch sẽ, về đến nhà liền phải tắm rửa, dù sao một lát cũng không ra ngoài nữa.

Hắn cởi quần áo trước mặt Tô Thần. Tô Thần xoay người, làm bộ sửa sang lại giường của Tiểu Khoai Tây.

Người đàn ông tiến lên mấy bước, "Vị trí thư ký kia của cô còn trống, tôi tính hai ngày nữa tuyển vài cô, cô giúp tôi nhìn xem."

Thân người Tô Thần hơi cứng lại, cô xoay người nhìn về phía Mục Thành Quân, "Công ty anh tuyển người, liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải người bộ phận nhân sự."

"Cô vào nhà họ Mục, việc công ty của nhà họ Mục đương nhiên cũng phải quan tâm, bằng không... Cô định ăn không trả tiền cơm nhà họ Mục?"

Tô Thần cười lạnh, "Nói thư ký gì chứ, thật ra là lại tìm người ngủ cùng chứ gì?"

Vẻ khinh thường của cô trong mắt Mục Thành Quân, thật sự chẳng tính là gì.

"Cô lúc trước cũng ở vị trí này, cô xem cô đi, chính là ví dụ thành công, bây giờ bò rất tốt mà?"

"Mục Thành Quân, anh nói chuyện có tôn trọng chút."

Người đàn ông liền duỗi tay muốn sờ mặt cô, Tô Thần đập tay hắn ra.

Mục Thành Quân để trần nửa người trên, tiến lên một bước muốn ôm cô. Hắn vốn dĩ chính là người tùy tính, phụ nữ chơi đã nhiều, nếu không phải nhung nhớ sự phóng túng khi với Tô Thần, hắn cũng sẽ không nhào thẳng tới như vậy.

Tô Thần đã thua thiệt bởi hắn không dưới một lần, cô nâng chân định dùng đầu gối thúc hắn, nhưng rốt cuộc khả năng cô không tới, một cú cũng không được. Cô không quan tâm, vung nắm tay một quyền về phía thân dưới Mục Thành Quân.

Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển

Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.

Chương 388: Tuyển chọn hồ ly tinh

Editor: Dế Mèn

***

Mục Thành Quân đột nhiên kêu rên, khom lưng lui ra sau. Bàn tay hắn đè vào nơi nào đó, dứt khoát ngồi trên giường.

Chính Tô Thần cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã dùng bao nhiêu sức lực. Cô nhìn bộ dạng Mục Thành Quân, không khỏi nắm chặt bàn tay, "Anh... Anh..."

Người đàn ông mồ hôi lạnh ròng ròng, điểm chết người chính là đang lúc dục vọng bùng nổ đã phải chịu đòn nghiêm trọng, huống hồ Tô Thần kia thật sự là xuống lực rất lớn.

Hắn không thốt một tiếng, hai tay chống đầu gối. Tô Thần ý thức được mình đã phạm sai lầm, cô thối lui đến mép giường, "Là anh động tay động chân tôi trước."

"Cho nên sao?" Người đàn ông đột nhiên giương giọng, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thần. "Cô nghĩ tới hậu quả không?"

"Tôi không phải cố ý."

"Như thế còn không gọi là cố ý?"

Tô Thần cũng có chút lo lắng, dù sao đây vẫn là nhà họ Mục, nếu đả thương con trai bảo bối của bà Mục, chỉ sợ cả bà cũng sẽ không sẽ giúp cô. "Nếu không anh đi bệnh viện xem xem?"

"Tới bệnh viện nói thế nào?"

"Nói anh không cẩn thận va đụng."

Mục Thành Quân ngồi ở kia, đau đớn bớt lại một chút, "Nếu tôi nói, tôi nhất định ăn ngay nói thật."

"Tôi đây cũng ăn ngay nói thật."

Lồng ngực Mục Thành Quân phập phồng, "Cô có lời gì đáng nói?"

"Tôi nói anh có ý đồ gây rối, tôi đây là phòng vệ chính đáng."

"Cô ở nhà tôi, cùng ngủ trên một cái giường với tôi, dù tôi có đè cô sập giường, cô cũng không có tư cách nói tôi có ý đồ gây rối. Tô Thần, tôi hy vọng cô làm cho rõ ràng."

Tô Thần đứng ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, "Bây giờ anh không sao rồi chứ?"

"Nếu tôi nói tôi có sao thì sao?"

"Không đến mức yếu ớt thế chứ? Tôi chỉ là đánh nhẹ thôi mà, nếu theo lời anh nói, còn không phải anh thường xuyên bị thương?"

Mục Thành Quân nghe được hai chữ "bị thương", sắc mặt thay đổi; Tô Thần này vì giải vây cho mình, thật đúng là lời nào cũng dám nói. Hắn giễu lạnh một tiếng, "Có phải cô thường xuyên đánh đàn ông như thế? Cho nên mới tự nhận là rất có đúng mực?"

Tô Thần bị khích đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, theo bản năng trả lại một câu: "Phải, được rồi chứ? Vừa lòng chứ?"

Ánh mắt Mục Thành Quân khóa chặt cô chợt trở nên âm u lạnh lẽo, "Cô nói thật đi, còn ai nữa?"

"Tôi không tán dóc với anh, nếu anh có gì thì đi bệnh viện. Nếu không có gì, tôi đi xem Khoai Tây Nhỏ."

Cô không dám đi về phía trước hắn, mà vòng qua cái giường nhỏ đi qua một bên khác. Mục Thành Quân muốn đứng dậy tóm cô, nhưng thân mình vừa động, dưới hông vẫn có chút cảm giác không khỏe. Hắn liền tạm thời buông tha cô đi, đỡ phải đến lúc đó cô giương oai lên, lần thứ hai làm hắn bị thương.

Tô Thần tới phòng của con ngồi với Khoai Tây Nhỏ, Mục Thành Quân ở trong phòng ngủ, Tô Thần không muốn về.

Chỉ là, trừ phòng cô ra, cô cũng không biết có thể đi đâu.

Đi xuống lầu, bà Mục đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tô Thần xuống, bà dịch ống nghe khỏi tai, "Thần Thần, sao con xuống dưới?"

Đối diện với sự thân thiết của bà Mục, Tô Thần hai ngày này cũng đã hơi quen. Lúc này đã là chạng vạng, bên ngoài cái nóng khốc liệt đã tiêu tán không ít, ánh mặt trời dừng trên cửa sổ, đã không còn cái loại gay gắt như muốn đem người nướng lên.

"Con vào vườn ngồi, hít thở không khí ạ."

"Được, đi đi, đừng ngồi lâu quá."

Tô Thần đồng ý, "Dạ."

Sân nhà họ Mục rất lớn, cũng thiết kế chỗ tránh nóng, những chiếc chậu trên tường rào đầy cây cỏ xanh, rất đặc sắc. Tô Thần đi vào ngồi, tới khi chập tối, trong vườn nổi gió, gió thổi vào người ngược lại có vài phần mát mẻ.

Cô nhấc chân lên đi ra ngoài, phát hiện bên tường có không ít loại hoa cỏ, đều là loại lâu năm, đóa hoa tươi đẹp rực rỡ theo dây nho xanh bò lên trên tường. Phía trên sân vườn đều là song sắt, có điều đầy chậu cảnh hoa cỏ, cho nên cũng không thể nhìn rõ bên ngoài.

Tô Thần thấy hoa nở đẹp như thế, tâm tình khó khi được rộng mở, cô ghé lại gần muốn ngửi một chút.

Chóp mũi còn chưa ghé tới trước đóa hoa, khóe mắt cô hình như đã thấy gì đó. Cô theo bản năng nhìn lại, lại phát hiện là một kéo được mài sáng loáng!

Tô Thần sợ tới mức lùi lại sau, xém chút ngã quỵ xuống đất. Trường hợp như vậy thật sự quá kinh tủng, cô nhịn không được hét chói tai thành tiếng. "Á!!!"

Cô nhìn cái kéo kia đem mấy bông hoa vừa nở trong vườn cắt hết. Trái tim Tô Thần thình thịch mà nhảy, cả người ngồi liệt, hai tay cô chống hai bên sườn, "Ai? Là ai?"

Đám hoa cỏ kia đều bị cắt, Tô Thần lúc này mới thấy rõ bên ngoài có một người đàn bà đang ngồi xổm.

Cô khó khăn lắm mới bò dậy được, nghĩ đến cái kéo kia suýt đâm vào mắt mình, lòng cô vẫn còn sợ hãi, "Bà, bà rốt cuộc là ai?"

Mục Thành Quân lúc này cũng ở dưới lầu, vừa hỏi bà Mục Tô Thần ở đâu, liền nghe được tiếng cô.

Người đàn ông không chút nghĩ ngợi mà bước nhanh ra ngoài, xa xa liền thấy Tô Thần ngơ ngác đứng. Hắn cũng không nhìn thấy được người phụ nữ ngoài sân.

"Là mày đã sinh con trai cho Mục Thành Quân đúng không?" Người đàn bà bên ngoài hỏi thẳng.

Tô Thần không trả lời, người đàn bà kia mắt hiện ra vẻ hung dữ, "Nói cho tao, bọn mày đem con gái tao đi đâu rồi? Sau khi con gái tao mất tích là mày liền mang thai có phải không? Mày hại chết nó phải không?"

Tô Thần lắc lắc đầu, "Tôi không quen con gái bà."

"Mày đồ hồ ly tinh, tao đánh chết mày!"

Mục Thành Quân bước nhanh tới, "Cô ở đây làm gì vậy?"

Tô Thần quay đầu nhìn lại, thế nên không để ý động tác đưa bàn tay với trong túi xách của người đàn bà. Mục Thành Quân đi tới trước người cô, Tô Thần vội nói: "Có người kỳ quái lắm..."

Người đàn bà với cánh tay vào tường rào, quả trứng gà trong tay đột nhiên được ném tới. Khóe mắt Mục Thành Quân quét qua, hắn theo phản xạ kéo Tô Thần tới cạnh mình; quả trứng gà rơi trong không khí, đập xuống nền cỏ, thế mà không vỡ.

Người đàn bà thấy thế, lại lấy quả thứ hai ra. Mục Thành Quân lúc này mới thấy rõ người đứng bên ngoài tường rào. Hắn định đẩy Tô Thần đi nhanh, nhưng không còn kịp rồi. Người đàn bà dùng sức ném trứng tới, Mục Thành Quân không chút nghĩ ngợi nghiêng người tới, ấn Tô Thần vào lòng mình.

Quả trứng kia nện phải lưng Mục Thành Quân, vỡ, lòng trắng với lòng đỏ lẫn vào nhau, theo tấm lưng rắn chắc của hắn chảy xuống.

"Bọn mày đôi gian phu dâm phụ!"

Tô Thần rúc trong ngực người đàn ông, nghe thấy tiếng Mục Thành Quân hít sâu một hơi. Hắn vỗ nhẹ vai Tô Thần, "Đứng yên đó."

Tô Thần nhìn thấy người đàn ông xoay người lại. Người đàn bà cầm trứng gà, vẫn đang dùng sức ném tới, lại một cái ném trúng ngực Mục Thành Quân. Hắn tiến lên mấy bước, thừa lúc người đàn bà vẫn chưa rút tay về, liền giữ chặt cánh tay bà ta. Hắn đè cánh tay bà ta lên song sắt, "Lá gan không nhỏ đấy, lại tới đây quậy nữa!"

Bà Mục nghe tin cũng đi ra, "Chuyện sao thế?"

Tô Thần chỉ vào bóng dáng Mục Thành Quân, "Vừa rồi con tới đây ngắm hoa, thiếu chút nữa bị bà ta dùng kéo đâm vào mặt."

Mục Thành Quân vừa nghe, càng dùng sức đè cánh tay người đàn bà. Bà ta đau đến nỗi gào khóc, "Cứu mạng! Cứu!"

Bà Mục nhìn kỹ, lại là bà Lăng, bà đau đầu đi tới, "Sao lại là bà vậy? Không phải nói với bà rồi sao, việc Thời Ngâm mất tích chúng tôi thật sự không biết."

"Không biết?" Bà Lăng hừ lạnh, "Bọn mày hại chết con gái tao, giờ lại tìm con đàn bà cho vào nhà, còn sinh con, bọn mày thế mà lại đang sống yên ổn!"

"Sao tôi nói mà bà không thông vậy?"

Mục Thành Quân ra sức, bà Lăng đau đến nỗi không khỏi kêu to. Bà Mục thấy thế, giơ tay kéo cánh tay Mục Thành Quân, "Bỏ đi... Thôi bỏ đi."

"Bà ta lại nhiều lần tới đây quấy rầy, bỏ qua? Mẹ bỏ cho bà ta lần này, bà ta lần sau sẽ còn tới, mau báo công an đi."

Bà Mục nhìn bà Lăng, cũng là gây nghiệp chướng, "Sau này bà đừng tới nữa, lần này chúng tôi sẽ không so đo, được chưa?"

"Mày trả con gái lại cho tao!"

"Mẹ, mẹ nói mấy lời vô ích với bà ta làm gì? Trong túi xách bà ta còn có kéo, nếu đâm phải Tô Thần thật thì saođây?"

Bà Mục trầm mặc một lát, "Được rồi."

Bà xoay người vào nhà, đi gọi điện thoại. Ánh mắt bà Lăng hung ác nhìn về phía Tô Thần, "Mục Thành Quân, mày nuốt công ty của con tao, cả xương cũng không còn! Mày con hại chết con gái tao..."

Mục Thành Quân không biện hộ cho mình tới một câu. Tô Thần đứng im tại chỗ, bà Lăng nở nụ cười quái dị với cô, "Mày tưởng sinh được đứa con trai là có thể kê cao gối mà ngủ? Mày cứ chờ bị Mục Thành Quân một chân đá văng đi, coi chừng đến lúc đó hài cốt cũng không còn!"

Vệ sĩ của nhà họ Mục tới đây rất nhanh, đè bà Lăng lại.

Một lát sau, cảnh sát tới, đưa bà Lăng đi.

Mục Thành Quân trước người sau lưng đều bị trứng gà đập trúng, bà Mục dùng khăn chà lau cho hắn, "Mau đi tắm một cái đi."

Người đàn ông quay đầu lại nhìn Tô Thần nhìn mắtn, "Còn đứng đó làm gì?"

"Thần Thần, không sao chứ? Có phải bị sợ rồi không?" Bà Mục quan tâm, hỏi.

"Hù chết cô ta cũng đáng." Mục Thành Quân tức giận nói. "Cả một người lớn sờ sờ núp ở ngoài cũng không thấy, nếu mặt cô ta bị đâm thật, thế cũng đẹp."

Tô Thần sờ sờ gương mặt mình, một lời cũng không lên cổ họng được.

Trở lại phòng ngủ, Mục Thành Quân lần nữa vọt đi tắm, lúc đi ra, nhìn thấy Tô Thần ngồi ở mép giường.

Người đàn ông lau lau mấy cái, "Có phải nên nói với tôi tiếng cám ơn?"

"Cám ơn."

"Cô xem, sống ở nhà họ Mục nguy hiểm thật nhiều, cô vẫn nên đi đi."

Tô Thần không có để ý hắn, trực tiếp xoay đầu bỏ đi.

Nhìn thái độ của cô, Mục Thành Quân cũng thật là khiếm khuyết, vừa rồi thật sự không nên chắn thay cô như vậy, nếu cho cô bị trúng trứng gà thật, cô có khi sẽ bị dọa chạy. Chỉ là, làm vậy chung quy là theo bản năng mà phản xạ, Mục Thành Quân tự nhủ, hắn cũng chỉ là do thấy cô là phụ nữ thôi.

Hắn muốn Tô Thần rời khỏi nhà họ Mục, cũng không đơn giản vì cô chiếm một nửa cái giường như thế. Bà Mục nghiễm nhiên đã đem Tô Thần thành con dâu mình, ý nghĩ này, Mục Thành Quân biết rõ.

Ít nhất, hắn sẽ không thể tùy ý qua đêm ở ngoài, cũng không thể có mấy tin tức trăng hoa lộ liễu, càng không thể không kiêng nể gì để muốn chơi liền chơi.

Hắn đã quen cuộc sống không bị gò ép, trước kia khi Lăng Thời Ngâm ở nhà họ Mục, Mục Thành Quân cũng chưa từng cắt đứt qua lại với phụ nữ. Nhưng hiện tại chung quy không giống, một Tô Thần chưa đủ, còn có Khoai Tây Nhỏ.

Bắt đầu từ ngày Tô Thần về nhà, bà Mục đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn, rằng hiện tại hắn đã có "vợ" và con, không thể càn quấy nữa, nếu không sẽ dùng gia pháp.

Mục Thành Quân không giải thích rõ được với cô, liền dứt khoát không nói.

Biện pháp duy nhất, chính là làm Tô Thần biết khó mà lui, tự mình dọn ra ngoài.

Hôm sau.

Mục Thành Quân đi tới công ty, lúc đi vào văn phòng, một người thư ký theo hắn đi vào.

"Thưa anh Mục, hôm nay sẽ có mấy người lại đây phỏng vấn. Anh xem, anh có rảnh lúc nào không ạ?"

Mục Thành Quân đi đến bên cửa sổ, "Phỏng vấn gì?"

"Là thư ký của anh ạ."

Ánh mắt Mục Thành Quân rơi xuống trên mặt người phụ nữ, "Tới mấy người?"

"Tôi và người bộ phận nhân sự đã sàng chọn qua một lần, còn lại sáu người, cần đích thân anh xem qua ạ."

"Cứ đưa bọn họ tới văn phòng tôi luôn đi."

Thư ký gật đầu, "Vâng ạ."

Mục Thành Quân ngồi xuống bàn làm việc. Lúc người thư ký dẫn theo mấy người đi vào, cô ấy pha cho hắn tách trà.

"Thưa anh Mục, người đều ở đây ạ."

Mục Thành Quân ừm, "Cô đi ra trước đi."

"Dạ."

Mục Thành Quân liếc nhìn qua một cái. Người thư ký ở ngoài thời gian đi theo hắn cũng không tính là ngắn, năng lực làm việc từ trước đến nay là không cần nghi ngờ, nhìn nhóm người ứng tuyển này, tất cả khuôn mặt đều tinh xảo, trước nhô sau vểnh. Cương vị này vốn dĩ không cần năng lực làm việc bao nhiêu, trông đẹp, dáng người tốt, đây mới là đạo lý vững vàng.

Mục Thành Quân cười cười, "Đều là nhận được lời mời?"

"Dạ."

Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ trên mặt bàn, "Làm thư ký của tôi, tôi không cần mấy thứ năng lực làm việc, nhưng sẽ yêu cầu các cô có thể uống rượu, nói lời hay, còn có... gọi là tới, có thể làm được không?"

"Có thể ạ." Ai ai đều trăm miệng một lời, nói.

"Cho dù là đêm khuya?" Mục Thành Quân đứng lên, thân người cao dài kia vừa đứng dậy, tư thế liền có vài phần lạnh thấu xương. "Nhưng trước đó tôi sẽ nói rõ với các cô, tôi rất thích nửa đêm gọi điện cho người ta, cũng có thể chấp nhận sao?"

"Có thể ạ."

"Không thành vấn đề."

Mục Thành Quân cười khẽ, "Tốt lắm."

Hắn xoay người đi tới trước cửa sổ. Con người bây giờ, một đám tâm tư thông suốt, hai ba câu hắn vừa nói, có cái nào không rõ? Lúc trước khi bị hắn đè trên giường, Tô Thần lại kịch liệt phản kháng, cho nên mới nói hắn là tội phạm cưỡng bức. Nhưng suy nghĩ của Mục Thành Quân cũng rất đơn giản, người khác cũng có thể hiểu sự tình, Tô Thần cô lại không hiểu sao?

Chẳng lẽ cô không biết nói tới vị trí thư ký kia, chính là cùng ngủ cùng chơi?

Mục Thành Quân lấy di động ra, khóe miệng khẽ nhếch, gợi ra nụ cười cất giấu vài phần xấu xa.

Hắn gọi điện, bên kia nghe máy rất nhanh, "Alo."

"Dì Tâm, là con đây ạ, hôm nay dì có rảnh không? Là thế này, mẹ con gần đây luôn ngồi ở nhà, rất buồn chán, dì hẹn mẹ con ra ngoài đi dạo đi nhé?"

Một tay đút trong túi, Mục Thành Quân dựa cả người vào trên tấm kính sạch sẽ, "Hôm nay đồ dì với mẹ nhìn trúng, con sẽ trả... Dì đừng khách khí với con, vậy cứ như thế nhé dì."

Người đàn ông nói điện thoại xong, quay đầu lại nhìn về phía mấy người phụ nữ: "Đợi lát nữa tôi dẫn các cô đi phỏng vấn, có điều mặc kệ có được hay không, nơi các cô sẽ tới, đều không được nói với ai; bằng không, tôi sẽ cho các cô phải khó coi."

"Vâng ạ."

Nhà họ Mục.

Bà Mục dã ra ngoài, Tô Thần tính ngủ một lát.

Đang khi mơ màng buồn ngủ, cô nghe được cửa phòng có động tĩnh truyền đến. Cô mở mí mắt ra, chẳng lẽ Mục Thành Quân về sớm vậy rồi ư?

Tô Thần ngồi dậy, ngẩng đầu thì thấy, quả nhiên là hắn.

Gương mặt cô đầy vẻ mất mát, muốn ngủ một giấc thật ngon cũng không được. Mục Thành Quân bước nhanh đến trước mặt cô, "Đi, đi với tôi tới phòng làm việc."

"Tới phòng làm việc làm gì?"

"Cô lại đây." Mục Thành Quân nói, nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh cô đi.

Tô Thần cùng hắn đi tới trước cửa phòng làm việc, người đàn ông đẩy cửa ra, nhét cô vào. Thấy trong phòng có mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp đứng đó, trên mặt Tô Thần lộ vẻ giật mình, "Đây là làm gì vậy?"

Mục Thành Quân kéo cô đến trước bàn làm việc, ấn bả vai cô, để cô ngồi xuống ghế. "Không phải tôi đã nói rồi sao, công ty muốn tuyển thư ký, cô đi coi đi."

"Anh điên rồi phải không?" Sắc mặt Tô Thần khẽ biến đổi, muốn đứng dậy.

Người đàn ông ngồi lên trên tay ghế, hai tay đè xuống vai Tô Thần, không cho cô đứng dậy. "Sao tôi liền điên thế được? Phương diện này, cô hẳn phải có kinh nghiệm mà! Chung quy vị trí kia lúc trước là của cô, một khi cô rời nó thì cần phải nhận người vào."

Lời này của hắn vừa thốt ra, ánh mắt mấy người đứng trước bàn sôi nổi hướng về phía Tô Thần.

Đối với chuyện này, ai ai trong lòng cũng biết rõ, dĩ nhiên cũng liền biết Tô Thần trước kia làm gì.

Tô Thần sắc mặt trắng bệch. Mục Thành Quân thân mật ghé vào người cô, dựa trọng lực nửa người vào cô. Tô Thần không chỉ cảm thấy trên vai mình nặng, trong lòng còn nặng nề hơn.

Mục Thành Quân nhìn cô, "Có gì thế, sắc mặt khó coi vậy?"

"Anh thấy như vầy thú vị lắm phải không?"

"Rất thú vị."

Tô Thần vùng vẫy, Mục Thành Quân hơi nhổm dậy, "Vậy bắt đầu đi."

Cô không thốt một tiếng. Mục Thành Quân hỏi thẳng: "Tôi hỏi các cô trước một tiếng, tất cả đều biết leo lên vị trí này nghĩa là gì đúng không?"

"Biết ạ."

Mục Thành Quân vừa lòng, gật đầu. "Trong công ty có các thư ký chuyên nghiệp nhất, bọn họ mới là dựa vào năng lực bản thân mà ăn cơm người, hơn nữa trong trong sạch sạch. Vị trí tôi cho các cô bây giờ là nhàn rỗi nhất, nhưng cũng yêu cầu trả giá nhất định, điểm này, các cô biết chứ?"

"Biết ạ."

Tô Thần muốn đẩy Mục Thành Quân ra, tiếc rằng sức lực người đàn ông rất lớn, không đè được cô ở đây là điều không thể.

"Trong số các cô, có ai đã từng nâng ngực?" Mục Thành Quân đột nhiên hỏi.

Mấy người nhìn nhau, sắc mặt Tô Thần chợt đỏ bừng. Mục Thành Quân tiếp tục nói: "Tôi thích nghe lời thật, loại chuyện này, sớm hay muộn cũng không giấu được, có phải không?"

Tô Thần thật sự cảm thấy người đàn ông này không biết xấu hổ tới cực điểm, sớm hay muộn không giấu được, lượng tin tức bên trong lời nói này đủ nhiều rồi chứ?

Hai cô gái lắc lắc đầu, "Em không có."

Mấy người kia cũng nói: "Em không có, lúc trước phỏng vấn cũng đã hỏi qua vấn đề này rồi ạ."

Tô Thần nhíu mày, lúc trước khi vào công ty, cô lại không phải phóng vấn như vậy, xem ra, đây là Mục Thành Quân thêm riêng vào, là vì nhục nhã cô trước mặt bọn họ sao?

"Tốt lắm." Người đàn ông ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn về phía Tô Thần. "Đến phiên cô, chẳng lẽ cô không có câu gì muốn hỏi?"

Tô Thần tránh không thoát được đôi tay người đàn ông, cô nhìn mắt mấy cô gái trước mặt, "Các cô không nghe ra được ý của anh Mục sao? Nhận lời vào vị trí thư ký, lại không phải làm thư ký thật, anh ta mặt người dạ thú, sẽ vươn móng sói tới các cô, các cô cũng không sợ sao?"

Mục Thành Quân nghe xong lời này, cười ha ha thành tiếng, thật là quá thú vị. Sao trước kia hắn không phát hiện chơi với Tô Thần vui như thế?

"Trước đó đã có một ví dụ tốt ở đây như vầy, sao bọn họ sợ chứ?" Mục Thành Quân thật sự không kiêng nể gì, sau khi tìm được cớ đưa bà Mục ra ngoài, cứ thế mang mấy cô này tới nhà luôn.

Khuôn mặt Tô Thần căng cứng, không cho hắn chút mặt mũi, "Tôi cũng không phải là ví dụ tốt lắm, nếu các cô không sợ bị cưỡng bức, thì hãy chạy nhanh đi."

Một cô gái nhìn nhìn Mục Thành Quân, sau đó hỏi Tô Thần: "Cô là muốn nói cô bị..."

Hàng lông mày đẹp của Tô Thần nhíu lại, ngắt lời cô gái, "Không liên quan tới tôi, chỉ là lời anh ta nói đã đủ lộ liễu rồi, các cô nếu có thể nghe ra rõ, tôi cảm thấy các cô đi ngay bây giờ đi."

"Cô đuổi bọn họ đi làm gì?" Mục Thành Quân vươn tay sờ sờ chiếc cằm của Tô Thần, cử chỉ tuỳ tiện, cô không nói hai lời đã đánh vào mu bàn tay hắn.

Lần này dường như đã đánh vào mặt hắn, vừa mạnh lại vang, có điều Mục Thành Quân không để ý.

"Cô không cho tôi tìm người, chẳng lẽ... là muốn tự mình hầu tôi?"

Tô Thần nắm chặt nắm tay, "Anh nằm mơ đi."

"Anh Mục!" Có người hiển nhiên chờ không kịp, muốn chủ động xuất kích. "Không biết anh còn nhớ tôi không? Mấy tháng trước ở bữa tiệc, chúng ta đã gặp nhau. Khi đó tôi đến dự cùng sếp tôi, còn rót rượu cho anh, tôi còn hỏi xin anh danh thiếp."

Mục Thành Quân nhìn cô gái kia, "Hình như là có chút ấn tượng, sao không ở công ty kia nữa?"

"Tôi thấy bên anh thông báo tuyển dụng, cho nên mới tới đây."

Tô Thần cựa quậy chân, "Các người cứ từ từ ôn chuyện đi, chuyện phỏng vấn tôi không rành, tôi đi trước."

Mục Thành Quân đều đã dẫn người vào nhà, và rõ ràng là nhắm vào Tô Thần mà làm, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như thế?

Hai tay hắn đè vai Tô Thần lại, "Gấp cái gì, ngồi đi."

"Đúng rồi, có phải tôi chưa giới thiệu với các cô?" Mục Thành Quân nói, tầm mắt rơi xuống trên mặt Tô Thần. "Cô đây chính là thư ký trước kia của tôi, lúc trước cũng được tuyển chọn qua từng cửa một mới đến cạnh tôi, bây giờ..."

Ánh mắt Tô Thần nhìn thẳng vào anh, đáy mắt thâm thúy tích tụ vẻ lạnh lẽo dày đặc, rất có khả năng nếu hắn dám nói nữa, cô sẽ cắn chết hắn một cái quyết đoán.

Mục Thành Quân nhất định không chịu thua. Hắn muốn nói, cô trước kia chính là cô thư ký nhỏ của hắn, sau khi thành công bò lên giường, bây giờ đã vào nhà họ Mục, còn thành bạn giường cố định mà hắn không thể không chấp nhận.

Có điều nếu hắn thật sự để lộ những lời như vậy ra, chuyện của Tô Thần khó tránh khỏi giấu không được. Mục Thành Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, cô là người sĩ diện nhất. Đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, chỉ cảm thấy ánh mắt cô trống rỗng, hình như đoán được anh sẽ nói cái gì, cho nên đáy mắt mới có sự tuyệt vọng đang từng chút thẩm thấu ra.

Mục Thành Quân dời tầm mắt, mạnh mẽ nuốt lời chưa nói về lại.

Hắn cảm thấy cách làm của mình như vậy rất kỳ quái, rõ ràng là muốn cho cô không chịu nổi, muốn cho cô xấu hổ và giận dữ mà bỏ đi, sao tới bước cuối cùng lại không hạ thủ được cũng là hắn chứ?

Hơi thở Mục Thành Quân bị chắn ở lồng ngực, hắn nói với Tô Thần: "Cô chọn một người đi, chọn xong, tôi liền thả cô đi."

"Thật?"

"Thật."

Tô Thần tiện tay chỉ vào một người trong đó, "Vậy cô ấy đi."

Tầm mắt Mục Thành Quân theo cánh tay cô nhìn lại, "Được, những người còn lại đều đi ra ngoài đi, xuống lầu chờ tôi."

"Có lầm không, thế này là tuyển xong rồi sao?"

"Phải đó, bọn em vẫn chưa ra sức thực hiện mà."

"Đi ra ngoài!" Mục Thành Quân đột nhiên giương giọng, thật sự làm được câu "trở mặt là trở mặt".

Mấy cô gái đi ra ngoài phòng làm việc, mở cửa, nhìn đến quản gia Tào đang đứng bên ngoài.

Ông ấy thấy Mục Thành Quân mang một số cô gái về như vậy, dĩ nhiên không yên tâm; hiện giờ người đều đã bị đuổi ra ngoài, ông vẻ mặt không có biểu hiện gì, nói: "Tất cả đi theo tôi."

Tầm mắt Mục Thành Quân trông ra, hắn đứng dậy, "Quản gia Tào, nếu ông còn dám ở ngoài nghe lén, tôi cho ông vào vườn nhổ cỏ."

Quản gia Tào kéo cửa lại, trả lời Mục Thành Quân: "Mục tiên sinh, tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua mà thôi."

Nói xong, liền đóng cửa lại.

Tô Thần thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng dậy đi về, Mục Thành Quân lần thứ hai đè cô lại.

Tô Thần bực, "Không phải đã nói cho tôi đi sao?"

"Tôi vẫn chưa xác định là cô ta, tôi vẫn muốn hỏi ít câu, hài lòng mới được chứ?"

Tô Thần hất tay hắn ra, "Vậy thì liên quan gì tới tôi chứ?"

"Cô xem thôi được rồi."

Mục Thành Quân vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt cô gái, "Bao nhiêu tuổi rồi?"

"22 ạ."

"Lúc trước làm gì?"

"Đã làm lễ tân hơn một tháng, em không có kinh nghiệm gì, mới đi làm không lâu ạ."

Mục Thành Quân ừm, giơ tay ôm vai cô gái; Tô Thần thấy vậy, hai tay mới vừa động đậy, Mục Thành Quân liền nói: "Nếu bây giờ cô dám đi, ngày nào tôi cũng sẽ thu xếp cho cô phỏng vấn như vầy, cô thích à?"

"Nếu anh đã nhìn trúng cô ấy, anh cứ giữ cô ta luôn không phải được rồi?" Tô Thần không quan tâm, ngồi xuống lại. "Trước mặt anh Mục, ai dám nói chữ 'không' chứ!"

Bàn tay Mục Thành Quân theo phần lưng cô gái đi xuống, rất nhanh liền đến chỗ vòng eo mảnh khảnh của cô ấy. Bàn tay dừng lại, bả vai cô ấy dựa vào bờ vai hắn, tiếng Mục Thành Quân nói chuyện vang lên bên tai cô ấy, "Cô phải nhớ kỹ, là cô ấy giữ cô lại, sau này cô phải cám ơn cô ấy."

Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thần, "Cám ơn chị!"

Tô Thần há miệng thở dốc, trong lòng có loại cảm xúc không nói rõ được đang tỏa ra, cô ta thật sự cám ơn cô sao? Hay cô ta đem công việc này nghĩ quá đơn giản rồi? Mục Thành Quân cầm thú như thế, một khi dính giường thì chính là dã thú đáng sợ. Tô Thần bỗng nhiên thấy bất an, không phải cô làm hại người ta rồi chứ?

Tô Thần sốt ruột đứng dậy, "Cô vẫn nên đừng làm! Ra ngoài tìm công việc đàng hoàng, cho dù tiền có ít một chút."

"Làm gì vậy?" Mục Thành Quân không vui mà nhìn về phía Tô Thần. "Trước mặt tôi muốn làm hỏng chuyện của tôi phải không?"

"Cô thật không biết công việc này là làm gì? Mục Thành Quân có thư ký chuyên nghiệp làm việc rồi, bây giờ tuyển cô... Anh ta, anh ta là muốn..."

Cô gái không nói chuyện, cô ấy không cần Tô Thần tới nhắc nhở. Lúc đi học, cô ấy đã nợ không ít tiền vay, cần phải trả tiền gấp, Mục Thành Quân đưa cho công việc này rất tốt, cô ấy rất vừa lòng. Cô ấy, một người đã không bằng cấp lại không kinh nghiệm, có thể tìm được một công việc như vậy, cô ấy đã hài lòng hết mức.

Tầm mắt Mục Thành Quân không kiêng nể gì mà hướng vào ngực cô gái, bàn tay to của hắn tiếp tục đi xuống, vỗ vào lưng cô ấy.

"Xuất sắc, tôi thích."

Tô Thần môi run run, không rõ vì cô gái kia bị nhục nhã, hay vì chính mình bị nhục nhã.

Mục Thành Quân nhìn Tô Thần, hắn buông tay, đi đến trước mặt cô, "Lúc trước tới công ty phỏng vấn, trong lòng cô có phải cũng hiểu rõ?"

Tô Thần hung hăng trừng hắn, "Không có, tôi hoàn toàn không biết tình thế."

"Vậy sao bây giờ cô rõ cả, còn muốn nhắc nhở người khác?"

Tô Thần trầm mặc một lúc lâu, mi mắt sau đó khẽ nhắm, "Tôi có thể đi rồi chứ?"

Mục Thành Quân xoay người, nói với cô gái kia: "Lát nữa đi tìm tài xế của tôi, ở chỗ ông ta có thẻ phòng của tôi, cô để nó bên mình, sau này lúc cần dùng phòng, tôi sẽ gọi điện cho cô, những việc này, cô có thể thu xếp tốt chứ?"

"Có thể ạ, không thành vấn đề."

"Được, đi ra ngoài đi."

"Dạ."

Tô Thần nhấc chân cũng định đi, Mục Thành Quân chặn trước mặt cô, "Người này là cô tuyển cho tôi, tôi rất vừa lòng. Sau này nếu buổi tối tôi có không về nhà, tôi sẽ nói với cô trước một tiếng, trước mặt mẹ tôi, tôi hy vọng cô đừng gây sóng gió."

"Yên tâm đi, anh thỏa thích chơi ở ngoài, khi nào cần tôi lấp liếm, tôi có thể giúp anh."

Tô Thần nghĩ, thái độ của cô cũng đủ thành khẩn rồi chứ?

Cũng đủ phối hợp rồi nhỉ? Cô ước gì Mục Thành Quân đừng có về, tối nào cũng qua đêm ở ngoài mới tốt.

Mục Thành Quân nở nụ cười về phía cô, "Không tệ, giác ngộ rất cao."

Hắn xoay người đi ra ngoài. Tô Thần cũng mau chóng đi ra ngoài, ra tới hành lang thì thấy Mục Thành Quân đã xuống lầu rồi.

Mục Thành Quân đi xuống dưới lầu, mấy cô gái kia ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ, cũng không sợ bị phơi nắng lột da. Quản gia Tào tiến lên, "Mục tiên sinh, muốn bố trí xe không ạ?"

"Ừm, đưa hết bọn họ về đi."

"Nếu Mục phu nhân hỏi chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ ăn ngay nói thật ạ."

Mục Thành Quân liếc ông ta một cái, "Cũng chẳng phải chuyện không thể để ai nhìn thấy, ông ăn ngay nói thật cũng được. Mấy người ấy đều là đồng nghiệp Tô Thần quen biết lúc còn đi làm, sau khi biết quan hệ của cô ta với tôi, một hai muốn tới đây gặp mặt. Chuyện giữa các đồng nghiệp, như thế cũng bình thường mà nhỉ?"

Quản gia Tào lại không cảm thấy thế. Mấy cô gái đó, một đám trang điểm hoa hòe lộng lẫy, lúc đi vào còn mang theo một luồng gió yêu ma, chẳng lẽ nhân viên công ty Mục Thành Quân đều trang điểm như thế?

Mục Thành Quân nghiêng người, tầm mắt nhìn chằm chằm quản gia Tào, "Ông ở nhà họ Mục cũng không phải ngày một ngày hai, tôi tin ông hiểu chừng mực."

"Dạ."

---

Triệu Phương Hoa "bị" ung thư, trong nhà dĩ nhiên chấn động.

Hứa Vượng vào ban đêm đã bị Triệu Phương Hoa kêu tới bệnh viện, Hứa Minh Xuyên cũng tới.

Hứa Tình Thâm hoàn toàn mặc kệ chuyện của bà ta; Tưởng Viễn Chu đã nói với Triệu Phương Hoa, có việc gì không được tìm Hứa Tình Thâm. Cô cũng ghi nhớ, lúc này, Triệu Phương Hoa sẽ ngoan ngoãn không dám không nghe lời, lỡ Tưởng Viễn Chu cho ngừng thuốc thì sao?

Sau khi tan làm, Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện; Hạ Manh cũng tới, chỉ là không vào Tinh Cảng, mà ở ngoài chờ cô.

"Chị!"

"Manh Manh, chờ lâu rồi phải không?"

"Không đâu, em cũng vừa đến."

Hứa Tình Thâm dẫn Hạ Manh tới trung tâm thương mại phía đối diện ăn cơm chiều. Sau khi ngồi xuống, Hứa Tình Thâm đưa thực đơn cho Hạ Manh, "Muốn ăn gì thì cứ gọi."

"Em hẹn chị ra, anh rể sẽ không ghen chứ?"

"Ăn giấm gì chứ."

Hạ Manh gọi đồ ăn xong, hai tay chống cằm nhìn về phía Hứa Tình Thâm, "Chị, gần đây nhất định vô cùng bận phải không?"

"Đúng vậy, chuyện hôn lễ một đống, cho nên hôm nay khó khi được thả lỏng."

Hạ Manh nhìn di động trên bàn, "Minh Xuyên với ba đều ở bệnh viện. Minh Xuyên bảo em vào, nhưng em không muốn nhìn thấy bà ấy."

"Chị cũng không khuyên em cái gì, bây giờ em đang có thai, hết thảy cứ thuận theo ý muốn của mình, không cần miễn cưỡng bản thân."

"Ừm."

Hạ Manh nghĩ đến Hứa Minh Xuyên, có chút lo lắng, "Có điều Minh Xuyên dù sao cũng gọi bà ấy một tiếng mẹ, căn bệnh nan y này..."

Hứa Tình Thâm uống miếng nước, "Em nói với Minh Xuyên không cần lo lắng, bà ấy không bị bệnh nan y."

"Cái gì?"

Hứa Tình Thâm hơi dựa người ra sau, "Ngày đó bà ấy tới bệnh viện gây sự, một hai đòi nằm viện, Viễn Chu bảo cho bà ấy đi làm kiểm tra tổng quát..."

Hứa Tình Thâm đem chân tướng sự tình nói với Hạ Manh, Hạ Manh há mồm thở dốc, "Anh rể mạnh mẽ quyền uy à nha!"

"Chị còn thấy việc này không ổn ấy chứ!"

"Có gì không ổn chứ, cũng tốt, oh yeah!" Hạ Manh làm dấu tay chữ V. "Lúc uống rượu mừng có thể không cần phải nhìn khuôn mặt của bà ấy."

Hạ Manh là thế, có cái gì liền nói cái nấy, hoàn toàn không bỏ trong lòng, "Chẳng qua câu 'ở ác gặp dữ' không ứng nghiệm được, nên cho bà ấy bị bệnh này thật."

Lời nói vừa ra khỏi miệng, chính cô ấy cũng cảm thấy không ổn, vội dùng tay đánh miệng. "Xùy, không thể nói vậy, bà ấy tốt xấu cũng là mẹ Minh Xuyên."

Ăn xong cơm chiều, Hứa Tình Thâm bảo người phục vụ gói mấy phần, "Manh Manh, em mang về đi."

"Chị, đợi lát nữa em tới thẳng bệnh viện vậy, mang cho Minh Xuyên với ba ăn, em còn phải đi diễn kịch mà."

"Được, em đi đi."

Hứa Tình Thâm đưa Hạ Manh về bệnh viện xong liền về thẳng nhà. Hạ Manh sau đó xách theo mấy hộp đi tới phòng Triệu Phương Hoa.

Lúc đẩy cửa đi vào, bên trong truyền tới tiếng nói chuyện, "Minh Xuyên, con mở mắt ra nhìn đi, mẹ con đã bệnh ra như vầy, con vợ con..."

"Minh Xuyên!" Hạ Manh đi thẳng vào.

Hứa Minh Xuyên quay đầu nhìn lại, lập tức đứng dậy tới đón, "Manh Manh!"

Hạ Manh đưa đồ trong tay cho Hứa Minh Xuyên, "Anh với ba ăn chưa? Bên này có đồ ăn, mau ăn đi."

Hạ Manh đứng ở mép giường, nhìn Triệu Phương Hoa, "Mẹ, con đến thăm mẹ, mẹ nói sao mẹ lại bệnh thế này ạ? Có thể trị được không?"

Triệu Phương Hoa hừ lạnh, quay người đi.

Hứa Vượng biết Hạ Manh mang thai, ông dọn ghế cho cô ấy, "Đừng lo, Viễn Chu nói có thể trị được."

Trên mu bàn tay Triệu Phương Hoa vẫn gắn chai truyền dịch, nghe thấy lời này, tức giận nói: "Cái gì mà đừng lo lắng, hai ngày nay truyền nước, toàn nói tay tôi không lấy ven được, mu bàn tay tôi sắp bị đâm sưng lên rồi."

Hạ Manh thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Mẹ, chữa bệnh là như vậy, mẹ còn chưa thử qua hoá trị đâu."

"Hừ, thế này cô vừa lòng đẹp ý rồi."

"Mẹ nói lời này là sao vậy?" Hạ Manh xoa bụng mình. "Mẹ, tâm tình rất quan trọng đó, mẹ đừng động tí là nổi giận, đến lúc đó tế bào ung thư sẽ lại lan rộng, thế thì anh rể cũng không cứu được mẹ."

"Cô cô!!!"

Hạ Manh đứng dậy đi tới chỗ Hứa Minh Xuyên, một câu đã làm Triệu Phương Hoa sợ tới mức quá chừng, cũng không nói chuyện nữa.

---

Bà Mục khó khi được ra ngoài, cùng bạn bè ăn cơm chiều rồi mới về. Bà nhung nhung nhớ nhớ cháu trai, về nhà một lúc liền tới phòng Tô Thần.

Chuyến ra ngoài lần này, bà Mục đã mua cho Khoai Tây Nhỏ tới mười bộ quần áo. "Bộ nào cũng thích không bỏ xuống được, liền mua."

"Không cần nhiều thế đâu ạ, cũng không mặc hết được." Tô Thần nhìn bà Mục lấy quần áo ra, trải từng cái để lên giường.

"Vậy mỗi ngày thay một bộ mới, không trùng lặp."

Mục Thành Quân ngồi ở mép giường chơi với con, bà Mục sửa sang lại mấy bộ đồ nhỏ kia, "Thành Quân, hôm nay con về khi nào?"

"Không nhớ lúc nào, sớm lắm."

Khuôn mặt bà Mục không khỏi giãn ra, "Có con chính là sẽ không giống xưa. Thành Quân, con càng ngày càng có đương bộ dáng làm ba rồi, sau này không có việc gì thì về sớm một chút, ở cạnh Tô Thần, ở cạnh Khoai Tây Nhỏ."

Ánh mắt người đàn ông trông qua, nhẹ nhàng đảo qua mặt Tô Thần, hắn đồng ý, "Được ạ."

Nhìn xem, giống người cha tốt bao nhiêu!

Bà Mục trong lòng cảm thấy được trấn an, "Việc này nếu là trước kia, mẹ chắc chắn không tin con mẹ sẽ như vậy; bây giờ xem ra, có gia đình riêng rồi vẫn là tốt nhất."

Tô Thần cười lạnh, không biết bà Mục nếu biết chuyện hôm nay, sẽ còn nói như vậy không?

Bà Mục ngồi lúc, cũng không tiện quấy rầy bọn họ nữa, bà đứng dậy đi khỏi phòng.

Người đàn ông đưa tay xem đồng hồ, Tô Thần gấp không chờ nổi nữa, hỏi: "Anh muốn ra ngoài?"

Mục Thành Quân không để ý tới cô, Khoai Tây Nhỏ sau một lúc đã ngủ rồi.

Tô Thần tắm cũng không tắm, an vị ở mép giường, Mục Thành Quân nhìn cô, "Còn không ngủ?"

"Ban ngày ngủ nhiều, không thấy buồn ngủ."

Mục Thành Quân biết trong lòng cô suy nghĩ gì, đơn giản chính là sợ hắn có mưu đồ gây rối cô.

Người đàn ông vô phòng thay quần áo thay đồ, lúc đi ra, đang cúi đầu cài nút. Tô Thần mắt sáng ngời, nhìn bộ dạng Mục Thành Quân chính là sắp đi ra ngoài.

Nghĩ đến đêm nay có thể ngủ ngon, trên mặt cô lập tức vui nở hoa.

Mục Thành Quân bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô không kịp đề phòng, Tô Thần thu lại cảm xúc. Người đàn ông tiến lên, ngồi xuống cạnh cô.

"Anh phải ra ngoài à?"

"Ừm."

Khóe miệng Tô Thần không khống chế được mà cong lên, "Đêm nay có về lại không?"

"Cô hy vọng tôi về sao?"

"Nếu mẹ anh hỏi, có phải tôi phải nói anh tạm thời có cuộc họp? Hay là... Đi công tác?"

Mục Thành Quân cười lạnh, "Tùy cô nói sao cũng được."

"Ừ."

Tô Thần thu dọn mấy bộ đồ bà Mục mua. Cô cúi đầu, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt người đàn ông dừng trên người mình, cô rất không được tự nhiên, muốn đứng dậy.

Bàn tay Mục Thành Quân hơi lạnh, đè đùi cô lại. Cô vội muốn đẩy ra, người đàn ông lại càng dùng sức đè lại, "Tô Thần, cô ở lại nhà họ Mục như vậy, không thấy rất không thú vị sao? Cả cảm giác nhớ nhà cô cũng không có?"

"Tôi và Khoai Tây Nhỏ được ở cạnh nhau, tôi rất vui vẻ."

Người đàn ông ghé tới một chút, "Nếu đêm nay cô ngủ với tôi, tôi sẽ không đi nữa."

Tô Thần duỗi tay, chắn ánh mắt người đàn ông vọng lại, "Tôi nói rồi, cơ thể tôi chưa khôi phục xong."

"Vậy sau khi khôi phục rồi thì sao đây?"

"Tôi..." Tô Thần có mà không cần loại chuyện này phát sinh. "Nếu anh có nhu cầu sinh lý, anh có thể ra ngoài giải quyết, không phải vừa tìm thư ký mới sao?"

Mục Thành Quân yên lặng nhìn cô chằm chằm, "Tô Thần, tôi là muốn sống cùng cô."

Những lời này của người đàn ông thật sự làm người ta không chạm được vào suy nghĩ của hắn. Ban ngày, hắn còn bảo cô đi, sao lắc mình biến hoá đã bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành rồi?

"Anh Mục, tôi tới nhà họ Mục, đơn thuần là vì Khoai Tây Nhỏ."

"Cho nên, cô cũng không muốn sống với tôi, chỉ muốn ở đây với con, mà tôi thì sao, không thể đụng vào cô, bên ngoài lại còn phải giả bộ đang sống với cô phải không?"

Tô Thần ôm chặt mấy bộ quần áo trong lòng, "Mục Thành Quân, không phải anh muốn ra ngoài sao?"

"Cô là muốn đẩy tôi đi, đúng không?"

Tô Thần nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, hôm nay Mục Thành Quân thật sự kỳ quái, cô rụt rụt chân về lại.

Tô Thần đứng dậy, Mục Thành Quân đứng dậy theo, hắn chắn trước mặt cô, "Ý của mẹ tôi, cô cũng rõ chưa, bà hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau."

Sắc mặt cô tràn ngập nghi ngờ mà quét tới quét lui trên mặt hắn. Tô Thần mới không tin lời xảo trá của Mục Thành Quân, cô đi tới trước một bước, Mục Thành Quân vẫn đứng bất động tại chỗ.

"Anh tránh ra."

"Nếu không tôi chờ cô, sau ba tháng, tôi lại đụng vào cô."

Tô Thần không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt, "Không được, tôi sẽ không để anh chạm vào tôi nữa."

"Cô biết mình đang nói gì không?"

"Đương nhiên biết."

Mục Thành Quân lui hai bước ra sau, "Vậy được, tôi sẽ như cô mong muốn."

Người đàn ông nói xong những lời này, xoay người liền đi ra ngoài. Vừa thấy hắn đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Thần chạy chậm tới cửa, dò đầu ra thì thấy Mục Thành Quân đi rồi, cô vội đóng cửa lại, cũng khóa trái cửa.

Trở lại cạnh giường, Tô Thần vui vẻ nhảy cẫng, cô nhảy lên giường, dùng sức nhún nhảy mấy cái.

Sau khi Mục Thành Quân đi ra ngoài, cũng không có nói đi đâu, tài xế nhìn hắn qua kính chiếu hậu, "Mục tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?"

"Thẻ phòng đưa rồi chứ?"

"Dạ, cô Triệu kia cầm rồi, nói là cậu bảo lấy."

Tầm mắt Mục Thành Quân hướng ra ngoài cửa sổ, trong mắt hắn nhà họ Mục càng lúc càng xa. "Tới khách sạn đi."

"Dạ."

Mục Thành Quân lấy di động ra, số của cô thư ký mới vẫn chưa lưu, hắn gọi thẳng cho một thư ký khác ở công ty.

"Đêm nay tôi sẽ dùng phòng, cô bảo người mới tới kia chuẩn bị đi, thẻ ở chỗ cô ta."

"Dạ."

Xem ra, lại có người sắp rơi vào ma trảo, có điều cũng sẽ không ai thông cảm với người phụ nữ đó, tựa như lúc trước không đồng tình với Tô Thần. Tự bọn họ lựa chọn con đường này, rồi bị ăn luôn, đó không phải chuyện sớm muộn sao? Đi tới khách sạn, tới phòng mình, Mục Thành Quân trực tiếp ấn chuông cửa.

"Tới đây ạ." Bên trong truyền đến một giọng nói trong trẻo.

Cô gái tới mở cửa rất nhanh, "Anh Mục."

Người đàn ông đi thẳng vào, xem ra cô ta đã sớm chuẩn bị, trên bàn để quần áo tắm rửa, trên tủ đầu giường còn có sample mỹ phẩm dưỡng da v.v... của phụ nữ.

Mục Thành Quân kín đáo cong khóe miệng, ngồi thẳng xuống giường.

---

Tô Thần tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, không có Mục Thành Quân bên cạnh, cô không phải như đề phòng sói.

Cô tiến vào mộng tưởng rất nhanh, nhưng tiếng đập cửa liên tiếp lại truyền vào.

Tô Thần còn buồn ngủ mà ngồi dậy, "Ai đó?"

"Thần Thần, là mẹ, mở cửa đi."

Tô Thần xốc chăn mỏng xuống giường, muốn đi tới mở cửa, nhưng đuôi mắt ném qua cái giường lớn kia, cô lập tức tỉnh táo lại.

Mục Thành Quân giờ này vừa lúc không có đây, lỡ bà Mục hỏi tới thì làm sao đây?

Trong nháy mắt cô không còn buồn ngủ, "Mẹ, mẹ có việc sao ạ?"

"Các con ngủ rồi sao?"

"Ngủ... Ngủ rồi ạ."

Bà Mục cũng có chút khó xử, "Thần Thần, con mở cửa đi, mẹ có việc tìm Thành Quân, rất gấp."

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trà Hoa Nữ

Copyright © 2022 - MTruyện.net