Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 160
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 160

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 395: Không xuống tay được

Editor: Dế Mèn - NCUTeam

Tưởng Viễn Chu theo bản năng ôm chặt Lâm Lâm, "Không muốn ba bế lát nữa ngủ cùng, đợi lát nữa ba kể chuyện cho con nghe, được không?"

Lâm Lâm càng từ chối lớn tiếng hơn, "Không muốn! Không muốn!"

Con bé thậm chí còn lắc lắc đầu, hai tay giơ về phía Duệ Duệ.

Tưởng Viễn Chu hết cách, đành phải ngồi xuống đất. Anh hai tay ôm lấy Lâm Lâm không chịu buông ra; Lâm Lâm ngồi trên đùi anh, muốn đứng lên, nhưng không đứng dậy được.

Hứa Tình Thâm cũng đi tới, "Được rồi, đừng chọc con bé nữa."

"Anh không chọc con." Tưởng Viễn Chu càng nghĩ càng thấy tủi, anh cũng thực không biết làm sao. "Anh muốn ngủ với con gái, hôm nay Lão Bạch còn nói, chờ Tô Đề Lạp có con, cậu ta sẽ bế con ngủ cùng, ngày ngày ôm trong lòng."

"Anh ấy là nói vậy thôi," Hứa Tình Thâm an ủi anh. "Chờ khi đứa nhỏ vừa khóc vừa quấy, anh ấy sẽ cảm thấy phiền liền."

Duệ Duệ từ trên mặt đất bò dậy, đứng trước mặt Tưởng Viễn Chu. Lâm Lâm duỗi tay về phía thằng bé, "Duệ Duệ."

Tưởng Viễn Chu tay kia ôm thằng bé, để thằng bé ngồi trên đùi mình, hai đứa nhỏ ngồi đối diện với nhau.

Lâm Lâm vui vẻ vỗ vỗ tay, Tưởng Viễn Chu khẽ dỗ dành con, "Lâm Lâm, Duệ Duệ là anh con, con phải gọi anh."

Anh thử bày cho con bé, "Anh, anh..."

"Không muốn." Cái miệng nhỏ của Lâm Lâm chu lên, rất là kiêu ngạo.

Tưởng Viễn Chu ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng, "Lâm Lâm, Duệ Duệ, ba mẹ còn muốn sinh em, các con nói xem thích em trai hay em gái?"

Lâm Lâm có vẻ vẫn không hiểu mấy cái này, nên dứt khoát không nói lời nào. Duệ Duệ cũng vậy, chớp đôi mắt to, một câu không nói.

"Ba mẹ lại sinh em gái nhé, được không"

Lâm Lâm cái hiểu cái không nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Em gái...

Lúc mẹ đưa mình ra ngoài chơi, gặp em bé đáng yêu thì đều nói, em gái nè, xinh quá! Lâm Lâm vội lắc đầu, "Không muốn, không muốn."

Tưởng Viễn Chu thật sự lờ mờ, "Vì sao không muốn?"

Lâm Lâm tiếp tục lắc đầu, "Không muốn."

Có một em gái nữa, mình chơi với Duệ Duệ không vui.

Tưởng Viễn Chu cười tủm tỉm ghé tới, "Có phải sợ sinh em gái, ba sẽ không thương con như bây giờ không? Con vẫn sẽ luôn là công chúa nhỏ của ba mà."

Không ngờ Lâm Lâm nhìn cũng không nhìn anh một cái, lại vẫy vẫy tay với Duệ Duệ, "Không, không muốn em gái!"

Duệ Duệ cười cười gật đầu, "Ừm, không muốn em gái."

Bọn chúng rốt cuộc đặt Tưởng Viễn Chu ở đâu đây?

"Vậy em trai muốn không nào?" Hứa Tình Thâm hỏi.

Lâm Lâm nghĩ nghĩ, "Muốn."

Duệ Duệ cũng nói, "Muốn."

Tưởng Viễn Chu có chút không vui, "Con trai với ba sẽ không có chỗ nào thân thiết."

Hứa Tình Thâm bật cười, nhìn Duệ Duệ đứng dậy, dắt tay Lâm Lâm đi đến bên giường. Hứa Tình Thâm bổ một đao, "Con trai với ba không có chỗ nào thân thiết, em thì thấy, con gái với anh cũng không thân bao nhiêu à!"

Thật là đâm vào tim, lời này đâm vào Tưởng Viễn Chu muốn hộc máu.

---

Nhà họ Mục.

Buổi tối, Mục Thành Quân mới ra khỏi phòng Tô Thần, để nhận điện thoại.

Vài người ở đầu bên kia đang tụ tập với nhau, cứ bảo hắn ra ngoài uống rượu, trong đó có người hắn chơi từ nhỏ, cũng có hắn vài người ngày thường hắn chơi thân.

Mục Thành Quân đứng yên trước cửa phòng mình. Bà Mục đã chuẩn bị xuống lầu, nghe thấy điện thoại của Mục Thành Quân, bà bước quay lại. Mục Thành Quân vẫn chưa cúp điện thoại, hắn dịch di động khỏi tai, "Mẹ, một thằng con nuôi của mẹ kéo con ra ngoài uống rượu."

Bà Mục nhìn màn hình hiển thị, "Tối khuya còn ra ngoài?"

"Biết con có con rồi, khăng khăng chúc mừng chúc mừng con."

Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam, "Mẹ nuôi, là con, cho Thành Quân ra đây đi ạ! Chao ôi, dạo này nó như thể không là nó nữa, ai quản nó thành như vậy thế ạ!"

"Có phải chị dâu mới tới không ta!?" Người trong điện thoại bắt đầu ồn ào.

Bà Mục nhịn không được cười khẽ, "Được rồi, đừng về trễ quá."

"Được rồi." Mục Thành Quân đồng ý với trong điện thoại. Bà Mục căn dặn một tiếng, "Trong nhà có con trẻ, con đừng chơi đến đêm không về ngủ. Nếu không phải biết kia mấy đứa kia cũng được, mẹ cũng sẽ không thả con đi."

"Vâng." Mục Thành Quân nhịn không được oán giận, "Mẹ càng coi con là con nít hơn đấy!"

"Ai bảo con bây giờ có gia đình rồi."

Mục Thành Quân nghe thấy cái từ này, cũng chưa nói gì. Gia đình của hắn và Tô Thần đều mang ý xấu, chỉ sợ chẳng ai muốn nghĩ tới chuyện thành gia với người kia ấy chứ!

Tô Thần khóa trái cửa phòng. Một lát sau, cô nghe được dưới lầu truyền đến tiếng còi ô tô. Tô Thần đi đến bên cửa sổ, thấy xe của Mục Thành Quân đi ra ngoài.

Trong lòng hơi được thả lỏng, đêm nay hẳn là có thể ngủ an giấc rồi.

Thẳng cho đến rạng sáng, Mục Thành Quân mới từ ngoài trở về.

Đám anh em kia đã biết chuyện Khoai Tây Nhỏ, sao cả đám chịu dễ dàng tha cho Mục Thành Quân?

Lúc về, hắn đã uống say mèm, vất vả lắm mới lên thang lầu được. Đi lên lầu hai, hắn tìm phòng mình, nhưng may là hắn theo bản năng còn biết phòng ngủ mình là ở lầu ba.

Mục Thành Quân theo tay vịn cầu thang bò lên, lên lầu ba, cả người xiêu vẹo, đi cũng chừng như đi không nổi nữa rồi.

Trên hành lang có ánh đèn, hắn theo ánh đèn đi về phía trước, rất nhiều lần cả người đều va mạnh phải vách tường, bả vai với cánh tay đều đau nhức kinh khủng. Mục Thành Quân nghiêng ngả lảo đảo đi tới căn phòng trước mặt, vặn nắm cửa mấy cái, lại phát hiện cửa không mở ra.

Hắn giơ tay đập đập cửa phòng, "Mở cửa, mở cửa, mở cửa cho tôi!"

Tô Thần đột nhiên bừng tỉnh, bị dọa nhảy. Cô lập tức đứng dậy bật đèn lên, nhìn Khoai Tây Nhỏ trong chiếc giường nhỏ. Vẫn ổn, đứa nhỏ không bị đánh thức.

Nhưng Mục Thành Quân đêm nay uống rượu say, hắn hiển nhiên không thể chú ý đến con, hắn thậm chí dùng hai tay mà đập.

"Tôi muốn đi ngủ, mở cửa!"

Tô Thần thấy con hai tay cựa quậy, vẻ như sắp tỉnh lại, cô duỗi tay vỗ nhẹ hai cái lên người Khoai Tây Nhỏ, rồi mới bước nhanh đến cửa phòng.

Cô kéo cửa phòng ra một cái, cả người Mục Thành Quân liền đổ vào. Tô Thần không ngờ hắn ngay cả đứng cũng không vững, hắn cả người gần như phủ lên người cô, nặng muốn chết. Tô Thần nhấc chân, đá cửa, cửa đóng "cạch" lại.

"Này, Mục Thành Quân, anh tỉnh lại đi!"

Cả người hắn mùi rượu, Tô Thần nhíu mày.

Mục Thành Quân cựa mình, duỗi tay ôm lấy vai Tô Thần, "Khóa cửa làm gì, cô là ai hả, cô khóa cửa cho ai chứ!"

"Sâu rượu."

"Tôi không uống rượu!"

Mục Thành Quân đẩy cô ra một cái. Hắn đi thẳng tới cái giường lớn kia, tới bên giường, hắn giày cũng không cởi , dang hai tay đổ ập lên.

Tô Thần đuổi theo, "Mục Thành Quân, phòng của anh ở..."

"Tôi muốn đi ngủ."

Mục Thành Quân nói, đoạn trở mình, vứt lại bóng lưng cho Tô Thần. Tô Thần ngồi xuống bên giường, giơ tay đập đập vào người hắn, "Này!"

Hắn không thốt một tiếng, không hề phản ứng lại cô.

Tô Thần túm cánh tay hắn mà kéo. Không được, quá nặng, hoàn toàn kéo không nổi.

"Mục Thành Quân!"

Người đàn ông rõ ràng đã ngủ rồi, giày trên chân cũng không thay ra. Tô Thần định không để ý hắn nữa, cùng lắm thì mỗi người nửa cái giường...

Cô đứng dậy, ánh mắt xẹt qua người Mục Thành Quân. Cô có chút không hiểu rõ người đàn ông này, càng không dám xác định, hắn là giả say hay say thật.

Tô Thần khum lưng, ghé sát vào trước mặt nhìn Mục Thành Quân. Tầm mắt cô dần dần đi xuống, rơi xuống trên vòng hông người đàn ông.

Đây có vẻ như là cơ hội tuyệt hảo, nhưng cô không biết đây thật sự là một cơ hội, hay là cũng như hôm cô lấy di động của Mục Thành Quân. Thật sự nhất cử nhất động của cô đều ở trong mắt Mục Thành Quân?

Tô Thần ngồi ở mép giường, trong lòng cô có chút bức thiết muốn xác nhận lại một ít việc.

Nếu Mục Thành Quân không có cái gọi là vết thương ở ngoài ấy, thì cô hoàn toàn có thể không cần để ý tới lời cô gái kia nói. Nhưng trường hợp bằng chứng vết thương của Mục Thành Quân bên kia có là thật, nếu cô cứ hờ hững như cũ, chó quýnh đít thì sẽ nhảy rào. Sau khi Mục Thành Quân ra khỏi nhà, cô gái đó lại gửi tin nhắn cho cô, nói là ảnh chụp thương tích của Mục Thành Quân, cô ta đã nắm được trong tay rồi.

Xem ra, cô gái này với người bạn gái cũ của Mục Thành Quân đã xác định bắt tay nhau; nếu không, chỉ e cô bạn gái cũ không biết khi nào kia tuyệt đối sẽ không chịu tiết lộ ảnh chụp riêng tư kia ra rồi.

Tô Thần bảo đối phương cho cô thời gian hai ngày, nếu cô chứng thực hình trong ảnh chụp không phải ảnh ghép, cô sẽ đưa tiền.

Cô cũng chỉ có thể dùng kế sách tạm thời như thế trước.

Tô Thần sốt ruột nhấc một chân người đàn ông lên, Mục Thành Quân không có chút phản ứng nào. Cô cởi giày cho hắn. Lý do Tô Thần cũng tìm sẵn rồi, nếu Mục Thành Quân giả bộ, chờ khi hắn chất vấn, cô sẽ nói hắn say tới vậy, cả người đều mùi rượu, cô chỉ là cởi quần áo giúp hắn mà thôi.

Có cái lý do này, lá gan Tô Thần cũng lớn hơn.

Vắt hai chân Mục Thành Quân lên giường xong, Tô Thần đẩy bả vai người đàn ông. Hắn nhân thể lật người, miệng phát ra một tiếng bất mãn, nhưng cũng rất nhanh liền ngủ.

Tô Thần đưa bàn tay về phía áo sơ mi của Mục Thành Quân, cô đánh bạo, kéo áo sơ mi của hắn từ trong lưng quần ra ngoài. Vòng hông lộ ra một khoảng da màu đồng cổ. Tô Thần buông tay ra, nhìn khuôn mặt Mục Thành Quân.

Hắn hẳn không phải đang giả bộ, bởi vì mí mắt hắn không có động đậy, hoàn toàn không có phản ứng.

Tô Thần không muốn tự mình dọa mình, lập tức dứt khoát đưa tay về phía thắt lưng Mục Thành Quân. Cô cởi thắt lưng của hắn, sau đó rút từng chút một ra.

Tuy cô với Mục Thành Quân từng có thân mật da thịt, nhưng không có nghĩa có thể trắng trợn nhìn về phía chỗ kín của hắn.

Có điều Mục Thành Quân người đầy mùi rượu, hôm nay bị rót cho nhiều rượu như vậy. Khó có khi hắn thế này, nếu Tô Thần không nhân cơ hội nắm chắc, chỉ sợ cũng khó chờ đến lần sau.

Cô không do dự, kéo quần Mục Thành Quân xuống. Hắn quả nhiên say đến bất tỉnh nhân sự, thế mà cũng có lúc ngoan ngoãn bị lột sạch sẽ dưới tay cô.

Tô Thần thở sâu, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ghé tới.

Có lẽ vừa rồi lúc cô động tay có chạm vào Mục Thành Quân, rõ ràng hắn đã có phản ứng.

Tô Thần thấy được miệng vết thương của Mục Thành Quân, mặc dù hồi phục rất khá, nhưng vẫn không có khả năng không lưu lại một chút dấu vết.

Tô Thần ngồi thẳng dậy, chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh toát ra ròng ròng. Tầm mắt cô nhìn về phía Mục Thành Quân. Người đàn ông hơi thở ổn định, hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ có một màn như vậy rơi xuống người hắn.

Cô nắm chặt bàn tay, ánh mắt quét về phía tủ đầu giường, cô thấy di động để trên đó.

Tô Thần biết, cô nên phấn khích, Mục Thành Quân trước đây đối với cô thế nào, cô đều nhớ rõ rành rành. Hóa ra hắn còn có một mặt không muốn ai biết như vậy; với một người đàn ông mà nói, đây hẳn là chuyện sỉ nhục nhất cả đời hắn đúng không?

Một năm trước, khi Mục Thành Quân áp cô trên chếc giường lớn, không màng đến lời cô cầu xin tha, vậy hôm nay thì sao?

Tô Thần ngồi dậy, muốn lấy di động trên tủ đầu giường tới. Chỉ cần cô chụp được bộ dạng này của Mục Thành Quân, cô liền có lợi thế uy hiếp hắn.

Tuy cách làm, ý tưởng như thế, thế nào cũng đủ đê tiện; nhưng Mục Thành Quân cưỡng ép cô phát sinh quan hệ, cưỡng ép cô sinh con, lúc cô mang thai thì trông coi cô như phạm nhân, chẳng lẽ hắn không đê tiện sao?

Chẳng qua chỉ là đê tiện gặp phải đê tiện, cục diện như vậy với Tô Thần mà nói, hẳn là tốt nhất rồi.

Đối phương đòi tiền, cô đào không ra, cô có thể cho người nhà họ Mục ra mặt. Mà lúc này với cô mà nói, thứ có lợi nhất với cô, cô sắp sửa nắm được trong tay rồi.

Tô Thần từ trên giường đứng dậy, đi mấy bước đến trước tủ đầu giường, giơ tay cầm lấy di động của mình.

Mục Thành Quân bộ dạng gần như ngủ như chết, vẫn không nhúc nhích. Tô Thần nhìn về phía gương mặt hắn, cô không có ý thương cảm hắn, hắn cũng không đáng được người khác thương cảm.

Cô nắm chặt di động đi tới bên giường. Tô Thần ngồi xuống. Cô nghĩ, bà Mục chịu cho cô vào nhà họ Mục, một bộ phận nguyên nhân rất lớn cũng do liên quan tới thân thể của Mục Thành Quân đúng không?

Tô Thần muốn chụp bộ dạng của Mục Thành Quân. Màn hình di động của cô cũng đã mở khóa, ngón tay đã để trên cameras hồi lâu, nhưng trước sau vẫn chưa ấn xuống.

Cô thật sự muốn tát cho mình một cái, cô không biết vì sao mình lại không xuống tay được. Chỉ bởi vì làm như vậy... không có đạo đức sao?

Hắn đâu có đạo đức, từ như vậy dùng cho Mục Thành Quân thực sự chính là lãng phí.

Tô Thần trong lòng tranh đấu. Nếu cảm thấy hắn là tên khốn, vậy cô dùng cách của tên khốn mà đối phó hắn ngay, chụp đi! Chụp đi!

Tô Thần cảm thấy cánh tay mình hình như có ngàn cân treo nặng, không nâng lên được, cuối cùng... Cô không thể không từ bỏ.

Cô khẽ thở dài, cô thật là tự rước phiền vào mình mà!

Tô Thần để di động xuống. Mùi rượu trên người Mục Thành Quân vẫn nặng như vậy. Cô lên giường, mặc quần vào cho hắn thật cẩn thận, có lẽ cũng chỉ có mặc quần áo vào rồi, Mục Thành Quân mới như người bình thường thôi.

Chương 396: Ai thích chạm vào anh

Editor: Dế Mèn

Tô Thần kéo khóa quần Mục Thành Quân lên, thắt lưng đã bị rút ra, vẫn chưa cài lại xong. Tay Tô Thần vừa đụng vào hông người đàn ông, Mục Thành Quân đột nhiên lật người, nâng chân chận Tô Thần lại.

Cô khiếp sợ, tưởng hắn sắp tỉnh lại. Tô Thần nhắm chặt mi mắt, cả người căng cứng không dám động đậy.

Mục Thành Quân ôm vào lòng như đang ôm cái gối thoải mái, hắn thấy vẫn chưa đủ, cho nên lại dùng sức ấn Tô Thần vào ngực.

Người hắn đầy mùi rượu, ngộp đến nỗi Tô Thần muốn ói. Tô Thần nhìn ra được hắn không phải đang giả bộ ngủ, cho nên đánh bạo dùng tay đẩy hắn ra. Có điều Mục Thành Quân rất nặng, đè xuống bên cạnh cô, không chút sứt mẻ, như là một tòa núi lớn.

Tô Thần hơi bực, vừa rồi phải nên thừa dịp hắn ngủ say, đá hắn xuống giường một cái.

Hai chân Mục Thành Quân kẹp lấy hai chân cô, hoàn toàn coi cô là cái gối hay chăn mà dùng. Tô Thần nhíu mày, muốn xoay người cũng không xoay được.

Hôm sau.

Mục Thành Quân say rượu tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra. Hắn cảm thấy cả người có gì không đúng, khó chịu như thể bị vật nặng đè nghiền qua. Tối hôm qua nhất định hắn đã uống không ít, lúc này hắn cũng không nhớ rõ mình đã về nhà thế nào.

Cánh tay Mục Thành Quân tê không cử động được, vừa mở mắt ra thì thấy Tô Thần.

Hắn đẩy cô ra một cái, Tô Thần bị hắn đẩy mà tỉnh.

Mục Thành Quân ngồi dậy, nhìn xung quanh, thấy cái giường của Khoai Tây Nhỏ, "Sao tôi lại ở đây?"

"Đương nhiên là tự anh vào."

Mục Thành Quân khẽ gõ đầu, "Tối qua tôi về lúc nào?"

"Không biết."

Tô Thần xuống giường, thấy Khoai Tây Nhỏ vẫn chưa dậy, cô cào cào tóc, rõ ràng ngủ không đủ giấc, "Anh gõ mạnh cửa, Khoai Tây Nhỏ thiếu chút nữa bị anh đánh thức rồi."

Mục Thành Quân chuẩn bị rời giường, ở hông truyền đến tiếng vang, hắn cúi đầu nhìn, bỗng nhiên thấy thắt lưng rơi ra. Sắc mặt hắn chợt tái mét, tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía Tô Thần, "Cô đã làm gì tôi vậy?"

Tô Thần đứng ở bên giường, trên mặt bày ra vẻ không thể hiểu được, "Làm cái gì là làm cái gì?"

Mục Thành Quân đứng lên, một tay chỉ vào hông mình, "Chẳng lẽ tự tôi cởi?"

"Anh uống đến say mèm, cả người mùi rượu, tối qua tôi định thay quần áo cho anh."

Sắc mặt Mục Thành Quân càng lúc càng khó coi, "Cô động?"

"Động cái gì?" Tô Thần chỉ vào quần hắn. "Anh xem, tôi cởi quần anh ư? Anh lăn ra ngủ như heo, đẩy cũng không đẩy được. Sau tôi ngẫm lại, cho anh nằm thúi hoắc ở đây, tôi không quản anh nữa."

"Cô không động tới quần tôi?"

Tô Thần vẻ mặt ghét bỏ, "Ai lạ gì."

Cũng phải, Tô Thần lạ gì việc đụng vào quần hắn?

Mục Thành Quân trong lòng khẽ thả lỏng, hừ lạnh, "Ai biết được, nói không chừng cô muốn thừa dịp tôi say rượu, chiếm tiện nghi của tôi."

"Câu này nói ngược vậy?" Tô Thần không chút khách khí trả lời. "Anh lại chẳng quá rõ, dù anh có nằm ở đây ba ngày ba đêm, có tiện nghi cho tôi chiếm, tôi cũng sẽ không chạm vào anh."

Sắc mặt Mục Thành Quân có chút khó coi, nhưng hắn suy nghĩ kỹ lại, lời Tô Thần cũng là thật. Hàng ngày cô đề phòng coi hắn như sói, cô lại chủ động tới lột quần hắn sao?

Người đàn ông cài thắt lưng lại, tối qua cả tắm cũng chưa tắm, cả người có mùi, thật sự khiến người ta chịu không nổi.

Mục Thành Quân tính nhấc chân đi, lại liếc nhìn Tô Thần một cái.

"Tôi nghe tài xế nói, hôm cô từ nhà mợ trở về, trên đường còn nhận được một cuộc điện thoại?"

Trong lòng Tô Thần đột nhiên hồi hộp, "Đúng vậy."

"Ai gọi?"

"Con của mợ tôi, em gái tôi."

Mục Thành Quân hai tay khoanh trước ngực, "Vậy ư? Nếu là em cô, có chuyện không ở nhà nói với cô, lại hẹn cô ra ngoài?"

"Có mấy lời không thể nói ở nhà, cho nên mới ra ngoài."

Mục Thành Quân gật đầu, "Vậy đã nói gì?"

"Anh sẽ không tò mò cả mấy việc này chứ?" Tô Thần nhìn chằm chằm Mục Thành Quân. Lời người đàn ông nói có ẩn ý, "Cũng phải, con gái nhà nhà, khó tránh khỏi muốn nói lời tri âm với chị mình đúng không? Chỉ là cô lãng phí thời gian vào cô ấy, nhưng lời cô ấy nói đều là lời nói thật sao?"

"Anh có ý gì?"

"Không có ý gì, tôi chỉ sợ cô làm lỡ thời gian, nhưng lời em cô nói với cô lại đều là mấy chuyện râu ria."

Tô Thần miễn cưỡng cong cong khóe miệng, "Cho nên mới nói là nói chuyện phiếm đó! Tôi không giống anh, mỗi một giây phút, mỗi một câu đều có mười phần kim lượng, tôi có rất nhiều thời gian."

Mục Thành Quân ý tứ sâu xa mà nhún vai, "Tốt."

Tô Thần cũng không biết một tiếng "tốt" này của hắn rốt cuộc là có ý gì. Người đàn ông không tiếp tục đề tài này nữa, hắn mau chóng bị mùi hương trên người mình làm ngộp. Thấy hắn xoay người ra khỏi phòng, Tô Thần ngồi xuống, vẻ mặt tâm sự mà nhìn chăm chú chiếc giường nhỏ kia.

Cô gái kia hôm nay chỉ e sẽ còn gọi điện thoại cho cô; đến lúc đó, sẽ chỉ càng thêm hùng hổ doạ người.

Lại nghĩ tới thương tích trên người Mục Thành Quân, Tô Thần có chút ngồi không yên, trong lòng hoang mang rối loạn.

Mục Thành Quân rửa mặt xong xuống lầu, Tô Thần và bà Mục đang ăn sáng. Người đàn ông tiến lên, kéo ra ngồi xuống. Bà Mục nhìn hắn, "Tối qua về khi nào?"

"Uống rượu hơi nhiều nên quên thời gian rồi ạ."

Bà Mục lúc đó đã sớm ngủ, nghe Mục Thành Quân nói như vậy, bà không khỏi hỏi: "Không có uống say phát điên đấy chứ?"

"Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, tửu lượng con tốt như vậy, sao có thể uống say phát điên?"

Bà Mục dĩ nhiên không nghe lời như vậy của hắn, bà nhìn về phía Tô Thần, hỏi: "Nó tối qua không tìm con gây phiền toái chứ?"

Mục Thành Quân yên tĩnh ăn sáng, tầm mắt rơi xuống trên mặt Tô Thần. Tô Thần lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Không có ạ, con ngủ từ sớm ạ."

"Vậy là tốt rồi."

Mục Thành Quân ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra cửa. Tô Thần như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm bóng dáng hắn. Người đàn ông đi tới cửa, thay giày rồi đi ra ngoài.

Bà Mục bảo cô ăn nhiều chút, Tô Thần gật đầu vâng.

Sau một lúc lâu, bà Mục ăn xong bữa sáng, đứng dậy đi sang phía sô pha bên kia, "Đợi lát nữa bế Khoai Tây Nhỏ xuống dưới chơi chút."

"Vâng." Tô Thần vâng. Cô nhạt như nước ốc, cũng ăn không vô thứ gì.

Bà Mục mở TV, bà có thói quen xem tin tức buổi sáng. Lúc Tô Thần đứng dậy, di động trong túi rung lên, cô móc ra nhìn màn hình hiển thị. Đối phương quả nhiên là đợi không nổi rồi.

Tô Thần đi vào phòng khách, ngồi xuống cạnh bà Mục.

"Ăn xong rồi? Lên lầu nghỉ ngơi đi."

"Mẹ, con có lời muốn nói với mẹ ạ."

Bà Mục nhìn cô, "Nói gì cơ?"

Tô Thần sắc mặt nghiêm túc, chỉnh di động sang im lặng. Điện thoại của đối phương vẫn đang kiên quyết gọi tới từng đợt; cô lật di động lại, đặt lên bàn trà.

---

Mục Thành Quân ngồi vào xe, tài xế lái xe khỏi nhà họ Mục.

"Mục tiên sinh, chúng ta đi đâu ạ?"

Mục Thành Quân móc ra một cái bật lửa, hắn hã cửa sổ xe xuống. Bên ngoài thời tiết nóng bức vô cùng, cũng không có tí gió, bên trong xe mùi thuốc mau chóng tản ra, càng lúc càng nồng nặc.

Di động của người đàn ông để ngay bên cạnh. Hắn đang chờ tin tức, theo lý thuyết, bên kia hẳn có thể tra được.

"Mục tiên sinh?" Tài xế thử mở miệng lần hai.

"Chú chỉ lo chạy về phía trước thôi, đi tới hồ Hoằng Dương đi, chúng ta đến bên đó chờ tin tức."

"Dạ."

Xe chạy được nửa đường, di động của Mục Thành Quân reo.

Người đàn ông vẫn đang hút thuốc. Hình như hắn có điều suy nghĩ, khi nghe thấy tiếng chuông, hắn cũng không quay đầu qua, nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ. Bàn tay hắn sờ qua bên cạnh, lấy di động.

Mới bắt máy, bên kia liền truyền đến tiếng nói chuyện, "Anh Mục, chúng tôi ở bên hồ Hoằng Dương."

"Nói vậy, người tìm được rồi?"

"Tìm được rồi ạ, người này, anh cũng quen."

"Vậy ư?" Mục Thành Quân thu bàn tay cầm điếu thuốc từ ngoài cửa sổ vào, hắn dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, "Nói."

"Lưu Tư Mịch ạ."

Mục Thành Quân bắt chéo đôi chân dài, "Không quen."

Ba chữ này trái lại làm người ở đầu kia điện thoại ngẩn ra. Cũng phải, Mục Thành Quân sao có thể nhớ rõ tên của từng phụ nữ chứ?

"Anh Mục, cô ta từng qua lại với anh, có điều thời gian không dài. Tôi đã xem qua camera gần Starbucks, mới đầu cũng không ấn tượng, sáng hôm nay mới điều tra ra."

Mục Thành Quân nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của mình. Xe chạy như bay về phía trước, sắc mặt người đàn ông lại càng lúc càng lạnh.

Người phụ nữ từng cùng với hắn và người phụ nữ hiện tại gặp mặt, vì chuyện gì chứ?

"Gửi tin nhắn cho Tô Thần, cũng là cô ta đúng không?"

"Phải ạ."

Mục Thành Quân khẽ cười một tiếng nham hiểm: "Khá hay, cô ta ở đâu?"

"Rất vừa hay, nhà cô ta ở ngay gần hồ Hoằng Dương. Tôi vừa tóm được cô ta, còn lấy được di động của cô ta rồi."

"Tôi lập tức đến."

"Dạ."

Mục Thành Quân ngắt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế trong lúc chờ đèn đỏ, mở miệng hỏi: "Mục tiên sinh, có phải tìm được cô gái kia rồi không?"

Khóe miệng Mục Thành Quân hơi giãn ra, "Phải, lập tức lại có trò hay lên đài rồi."

Đi tới hồ Hoằng Dương, đây là căn nhà của một thuộc hạ của Mục Thành Quân, vì để tiện làm việc, lúc trước cũng là do hắn đầu tư mua.

Cửa vào mở rộng, Mục Thành Quân đi vào, đứng ở chỗ huyền quan đổi giày.

Một người đàn ông bước nhanh tới, "Anh Mục, vào luôn đi ạ, không cần đổi giày."

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn anh ta, "Đây tốt xấu là nhà của cậu, tôi coi như là khách, nên tôn trọng cậu."

Người bị nhốt trên phòng lầu hai, Mục Thành Quân nhấc chân lên lầu, nghe được tiếng cô gái xuyên qua cánh cửa truyền ra, "Các người là ai hả? Thả tôi ra, các người đây là bắt cóc biết không?"

Trong phòng nội có người canh cô ta. Mục Thành Quân đi tới cửa, giọng cô gái càng thêm lớn tiếng, "Tin tôi báo công an không?"

"Câm miệng, còn không thành thật, sẽ trị cô đấy!"

Cô gái hơi bị dọa sợ, đổi giọng, nói: "Có phải các anh đòi tiền không? Muốn bao nhiêu? Thả tôi về trước được không?"

"Cô có tiền?"

"Có, có!"

"Có bao nhiêu?"

"Sắp có rồi..."

Mục Thành Quân giơ tay gõ cửa. Một người đàn ông đi tới, mở cửa ra he hé, thấy rõ là hắn rồi, người đàn ông kéo cửa ra hoàn toàn, "Anh Mục."

Cô gái trong phòng ngồi trên ghế, nghe xưng hô thế, chỉ cảm thấy cả người mồ hôi lạnh xông hết ra. Cô ta đầu cũng không dám ngẩng lên, trong giây lát đã rõ chuyện là thế nào.

Cô gái hai tay nắm chặt, cấu mu bàn tay thành từng vệt trắng. Cô ta nhìn thấy hai chân Mục Thành Quân đi tới trước mặt, cô ta hận không thể đè đầu xuống ngực.

Mục Thành Quân đứng yên lại, "Sao vậy? Không chịu ngẩng đầu, là muốn làm bộ không quen biết tôi sao?"

Bả vai cô gái run rẩy. Một người bên cạnh thấy thế, tiến lên giữ cằm cô ta, nâng mặt cô ta lên.

Cô ta thấy rõ ràng dáng vẻ của Mục Thành Quân, khuôn mặt trắng bệch cả lên, "Mục..."

"Sao? Lên giường của tôi, lại còn muốn tuyệt tình hơn tôi, cả tôi cũng không quen biết sao?"

"Không phải, không phải."

Mục Thành Quân từ trên cao nhìn xuống cô ta chằm chằm, "Đã lâu không thấy nhỉ! Nếu không phải nhìn mặt cô có chút quen, tôi thật đúng là đã quên có loại người như cô tồn tại."

Cô gái nghe thế, nhéo mạnh hai tay mình.

Một người bên cạnh tiến lên, giao di động của cô ta cho Mục Thành Quân.

Người đàn ông giơ giơ di động lên, "Bên trong có phải giấu rất nhiều bí mật?"

"Không... không có."

Mục Thành Quân khom lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái, "Cô quen Tô Thần?"

Cô ta vội lắc đầu, lắc tới nỗi như cái trống bỏi, "Không quen."

"Không quen, sao các người lại gặp nhau ở Starbucks?"

Cổ họng cô gái nuốt nhẹ, "Mục tiên sinh, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự không biết cô ấy, cũng không biết anh đưa tôi tới nơi này là muốn làm gì. Tôi... Lời anh nói tôi vẫn luôn nhớ kỹ, từ sau khi rời khỏi anh, tôi chưa bao giờ nhắc với ai quan hệ của tôi với anh."

Mục Thành Quân cười thành tiếng. Người bên cạnh lấy ghế đưa tới, Mục Thành Quân ngồi xuống, hắn nhấc chân dài lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

"Lưu Tư Mịch, nói đi, là tự cô nói, hay để tôi tra ra?"

Ngón tay cô gái bóp từng cái vào mu bàn tay mình, cô ta nào dám dễ dàng nói ra. Cô ta biết tính tình Mục Thành Quân, lỡ bị hắn biết cô ta muốn dùng thương tích của hắn ra uy hiếp Tô Thần, hắn không lột sống da cô ta là không thể.

"Mục tiên sinh, anh thả tôi đi đi. Tôi cam đoan tôi sẽ đi rất xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh."

Mục Thành Quân nghiêng người tới, kéo một bàn tay của cô gái qua, "Nào, ngoan ngoãn mở điện thoại ra."

Cô gái sợ tới mức nắm chặt bàn tay mình, "Không!"

Cô ta trăm triệu lần không thể tưởng được mình sẽ rơi vào tay Mục Thành Quân, cho nên trong di động vẫn còn nhật ký nói chuyện của cô ta với Tô Thần, còn tin nhắn gửi sáng nay cũng chưa xóa. Có thế nào cô ta cũng không dám đưa mở di động cho Mục Thành Quân xem.

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lời Nguyền Lâu Lan

Copyright © 2022 - MTruyện.net