Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 51
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 173: Tưởng Viễn Chu, sự tôn trọng tốt nhất là buông tayEditor: Dế Mèn

♥♥♥

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

http://ngucanhuyen.com

Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên, Lão Bạch ngồi bên cạnh không khỏi tiếp lời: "Sau này không tới nữa?"

Mũi Hứa Tình Thâm đỏ đỏ, đôi mắt càng sưng hơn. Cô không nói chuyện một cách điên loạn, nhưng ngữ khí lại nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn: "Nếu tôi cả một lần cũng không tới thì lòng tôi không yên được. Nhưng Phó Kinh Sênh cũng không biết tôi tới bệnh viện. Anh ấy không mong tôi có bất kỳ tiếp xúc nào với những chuyện và người trước kia nữa, tôi có thể hiểu cảm nhận của anh ấy. Anh ấy đã đón nhận tôi và con, không có nghĩa anh ấy có thể chấp nhận tôi lại dây dưa với những chuyện trước kia đâu."

Tưởng Viễn Chu khó khăn nuốt mấy cái. Hình ảnh trong suy nghĩ của anh lại không ngừng ở đó, anh còn hy vọng Hứa Tình Thâm có thể bên cạnh anh, hy vọng xa vời bọn họ có thể cùng nhau đợi Duệ Duệ tỉnh lại, càng thêm ảo tưởng về hình ảnh một nhà ba người cùng sống bên nhau sau này.

Thế nhưng, trong những ảo tưởng tốt đẹp đó, anh lại đã loại Phó Kinh Sênh ra khỏi từ lâu.

"Chẳng lẽ, em muốn Phó Kinh Sênh chứ không cần đứa con ruột Duệ Duệ này?"

Tưởng Viễn Chu đôi khi nổi cơn gàn, đó là một điều đáng sợ.

"Đây không phải vấn đề muốn ai! Tưởng Viễn Chu, người phụ nữ một khi đã lập gia đình, cô ấy không thể nào dễ dàng vứt bỏ nó."

Người đàn ông nâng tầm mắt lên, Hứa Tình Thâm bước đi. Tới cửa, tay cô dừng ở trên tay cầm, cô đưa lưng về phía Tưởng Viễn Chu, nói: "Dù cho Duệ Duệ thế nào... Nếu có thể, lúc đó anh nói tôi biết một tiếng."

Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.

Lão Bạch ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, cứng đờ.

"Tưởng tiên sinh, ngài đừng quá khó chịu, cô Hứa dù gì cũng đã tới bệnh viện."

"Cái gì mà cho dù thế nào, tôi cũng phải nói cho cô ấy một tiếng?"

"Cô ấy là mẹ, cô ấy cũng mong Duệ Duệ có thể qua được cửa ải này."

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đứng dậy. Lão Bạch cảm giác được một bóng đen xẹt qua trước mắt, anh ấy nhìn Tưởng Viễn Chu đi nhanh ra ngoài.

"Tưởng tiên sinh!"

Hứa Tình Thâm đi đến trước thang máy, giơ tay nhấn nút mũi tên đi xuống. Cửa thang máy mở ra, cô bước vào, ngón tay vừa nhấn phím xuống tầng trệt xong, cửa đang đóng vào đột nhiên lại bị một bàn tay chặn lại.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi vào, cửa thang máy ở đàng sau khép lại. Hứa Tình Thâm nhíu mày: "Anh không cần đưa tôi về, tôi có thể tự lái xe."

"Tôi không định đưa em về."

"Vậy... vậy anh làm gì?"

"Hứa Tình Thâm, em thật sự muốn vứt sạch những chuyện trước kia?" Tưởng Viễn Chu hơi ngửa cằm, bi thương trong mắt vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt đã tê lạnh không ít. Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào anh, nhìn không thấy nổi một tia ấm áp từ ở trong đó.

"Cũng không phải vứt sạch sẽ, mà là sống tốt cuộc sống sau này thôi."

"Nếu tôi đã biết em là mẹ của con tôi, vì sao tôi phải để em đi?"

Hứa Tình Thâm giật mình, đây là đang nói cái vậy?

Năng lực lý giải của cô vẫn luôn không tệ, cho nên không cần hỏi lại.

"Tưởng Viễn Chu, anh đừng có điên thế!"

"Điên là thế nào?"

"Anh không quyền can thiệp những chuyện khác của tôi."

"Em dám chọc con dao nhỏ vào lòng tôi thì em nên nghĩ tôi sẽ khó chịu, nói không chừng còn có thể làm một số chuyện không bình thường."

Hứa Tình Thâm nhìn con số biểu hiện vẫn đang đi xuống. Tới tầng trệt, cửa thang máy kêu "đinh" rồi mở ra, có người bước nhanh vào. Hứa Tình Thâm vội vàng muốn đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu chắn trước người cô. Hứa Tình Thâm thấy người kia bấm lên lầu bốn.

"Từ từ, tôi phải ra ngoài!"

Người nọ thấy lạ quay đầu lại nhìn cô. Trong thang máy chỉ có mấy người bọn họ, cô nếu muốn đi ra ngoài sao lại chờ đến khi cửa thang máy đóng mới kêu.

Tưởng Viễn Chu đầu cũng không ngoảnh lại, cánh tay giơ lên, bấm phím nằm trên cao nhất. Hứa Tình Thâm vừa thấy liền vội muốn ra phía ngoài.

"Cho tôi đi!"

Thân hình cao lớn của Tưởng Viễn Chu chắn trước mặt cô.

"Hôm nay, tôi sẽ không để em bước ra khỏi đây một bước."

Kết quả mà Hứa Tình Thâm sợ nhất lại vẫn tới, đôi mắt hạnh của cô trợn lên: "Anh dựa vào cái gì mà làm vậy?"

"Chỉ dựa vào con của em hiện tại còn nằm trong phòng theo dõi bệnh nặng!"

Người đứng ở cửa nhìn nhìn hai người qua tấm kính trong thang máy. Hứa Tình Thâm giơ hai tay ra, muốn xô người Tưởng Viễn Chu ra, nhưng dù cô dùng hết sức lực cả người để xô đẩy, anh vẫn không chút sứt mẻ. Hứa Tình Thâm quýnh không chịu được.

"Tưởng Viễn Chu, anh không thể làm như vậy!"

"Vậy em nói cho tôi biết lý do."

"Bởi vì..."

"Đừng có nói với tôi em đã có gia đình, tôi mẹ nó nghe không vào!" Tưởng Viễn Chu giương cao âm điệu. "Có gia đình thì sao, em còn có con với tôi!"

Người đứng ở cửa run run, tầm mắt không còn như mới vừa rồi táo bạo trắng trợn nhìn về phía hai người, một mặt bởi vì Tưởng Viễn Chu thân thể cao lớn, sợ anh phất tay đánh người, mặt khác... cái thông tin này quá lắm đi, rõ là người phụ này ăn vụng rồi, hai người này còn ở thang máy mà tranh luận, dữ dội thật!

Thang máy ngừng ở lầu bốn, cửa vừa mở ra một nửa người kia liền nhấc chân nhảy ra ngoài, còn không quên ném lại câu: "Người đẹp, đã sinh con thì cũng phải có trách nhiệm, đứa trẻ vô tội!"

"Nghe thấy không? Nghe thấy không?" Tưởng Viễn Chu chỉ tay ra phía sau. "Cả người qua đường giáp còn nói vậy."

"Chị ta không rõ chân tướng!"

"Cái gì mà chân tướng?"

Thấy cửa thang máy sắp khép lại, Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu ra định ra.

"Vậy được, chúng ta đuổi theo hỏi coi."

Tưởng Viễn Chu nào sẽ cho cô cơ hội như vậy, cánh tay dài của anh chụp tới, tức khắc lại câu Hứa Tình Thâm về. Anh ấn cô vào bức vách cứng rắn của thang máy, thậm chí còn ấn cô vào trong góc. Anh đứng trước cô, làm thành một bức tường khác.

Trên đỉnh đầu Hứa Tình Thâm một mảng tối tăm bao phủ.

"Dù anh thật sự nhốt tôi ở đây cũng vô dụng. Tưởng Viễn Chu, tôi biết anh khó chịu, nhưng tôi cũng khó chịu, anh cũng nên rõ."

Hai tay Tưởng Viễn Chu chống hai bên sườn mặt Hứa Tình Thâm, không cho cô lại có khả năng vượt qua.

"Từ bây giờ, tôi hẳn chỉ nên quan tâm cho mình được thoải mái, thế nào để mình có cuộc sống thoải mái thì tôi đây sẽ làm."

Hứa Tình Thâm muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy vài lần cũng không thành công. Thấy cô còn có thể có phạm vi mà động đậy, Tưởng Viễn Chu dứt khoát bước chân tới, mũi chân dán sát vào chân Hứa Tình Thâm, cô liền rúc vào chỗ, một bước cũng không dám động đậy.

Thang máy nhanh chóng đến tầng Tưởng Viễn Chu đã bấm. Khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Tay Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay Hứa Tình Thâm.

"Không phải em muốn đi sao? Đi!"

Cô trông ra, nhìn đến có mấy người bác sĩ đứng ở ngoài, trông vẻ nghiêm túc đang nói gì đó, chợt thấy hai người như vậy, toàn bộ biểu tình đều đọng lại trên khuôn mặt.

"Anh ... anh Tưởng, xin chào!"

Tưởng Viễn Chu đen mặt, kéo Hứa Tình Thâm ra ngoài. Thấy ánh mắt của những người khác toàn bộ dừng trên mặt mình, Hứa Tình Thâm ngả người ra sau.

"Tôi không đi!"

"Phụ nữ đúng là hay thay đổi!"

Cánh tay Tưởng Viễn Chu dùng sức, cô liền bị túm ra ngoài mấy bước. Những người đang đứng ở ngoài thang máy tự động tản ra hai bên. Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu dẫn ra thang máy, băng qua hành lang, lên cầu vượt, chỗ này thông qua tầng một tòa nhà khác.

Tới trước văn phòng mình, người đàn ông mở cửa đi vào. Hứa Tình Thâm giãy ra không được, vào phòng xong Tưởng Viễn Chu mới buông tay ra.

Hứa Tình Thâm đau tới nỗi cong lưng, tay cầm cổ tay phải. Cánh tay Tưởng Viễn Chu chống lên cánh cửa, vẻ mặt Hứa Tình Thâm lạnh đi.

"Anh tính tiếp theo sẽ làm gì tôi?"

"Trước khi Duệ Duệ tỉnh lại, em không được rời khỏi đây."

Cổ tay Hứa Tình Thâm run lên, sau đó cô từ từ thẳng người dậy.

"Anh muốn nhốt tôi ở đây?"

Đôi mắt Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn về phía cô, nhưng Hứa Tình Thâm lại thản nhiên không ít.

"Vậy sau khi Duệ Duệ tỉnh lại thì sao?"

Người đàn ông không nói. Hứa Tình Thâm xoay người đi tới chỗ cửa sổ. Cô mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, hai năm trôi qua, cái sân nhỏ phía sau này lại thật sự chẳng có gì thay đổi. Cô dường như thấy được Hứa Tình Thâm năm đó "làm tổ" dưới cửa sổ, vô cùng cô đơn mà rúc lại thành một cục, sau đó hình như từ trên trời lại rớt xuống cái bánh có nhân. Tưởng Viễn Chu ném áo khoác cho cô, còn ném đồ ăn. Hứa Tình Thâm ngẩng tầm mắt lên, tuyết còn rơi, chỉ có điều không trung rất sáng, loại ánh sáng đó chiếu đốt mắt Hứa Tình Thâm đau dữ dội, chỉ có thể vội nhắm mắt lại.

Thân người dao dài của Tưởng Viễn Chu dựa vào cánh cửa, tầm mắt anh xuyên qua văn phòng rộng rãi về phía trước, sau đó dừng lại trên bóng lưng Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, hít vào một hơi thật sâu, từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ xuyên qua lục phủ ngũ tạng, thấm vào.

"Khi Duệ Duệ tỉnh lại, anh không biết nên làm sao phải không? Tưởng Viễn Chu, anh cưỡng ép chia tách gia đình tôi được sao?"

"Được."

Khóe miệng Hứa Tình Thâm cứng đờ.

"Nhưng anh không quan tâm không màng tới cảm nhận của tôi sao?"

"Cảm nhận của em?" Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước."Cảm nhận của em chính là, em đi theo Phó Kinh Sênh sẽ không được hạnh phúc."

Hai tay Hứa Tình Thâm chống lên bệ cửa sổ.

"Nếu nói vậy có thể khiến lòng anh dễ chịu hơn thì cứ nói, tôi không sao cả. Cuộc sống là của tôi, nếu không vui, tôi sẽ không lựa chọn sống bên anh ấy."

Tưởng Viễn Chu đi tới phía sau cô, đôi tay đột nhiên ôm vòng eo cô. Hứa Tình Thâm vọt về phía trước, theo phản xạ bắt đầu vặn nửa người trên.

"Buông ra!"

"Hứa Tình Thâm, từ khi gặp lại tôi đến nay, vì sao không chịu nói cho tôi biết chuyện có con? Nếu không phải tôi trong lúc vô tình biết được, có phải em tính giấu tôi cả đời?"

"Phải."

Tưởng Viễn Chu tay càng dùng thêm sức mà ôm chặt. Hứa Tình Thâm muốn kéo tay anh ra, Tưởng Viễn Chu chống cằm lên đỉnh đầu cô, không cho cô lộn xộn.

"Em vẫn phải cho tôi lý do."

"Lý do?" Hứa Tình Thâm rụt hai vai lại. "Anh buông tôi ra, tôi nói cho anh."

"Tôi đây không cần em nói. Tôi chỉ đoán cũng có thể đoán được, em là sợ sau khi tôi biết sẽ dây dưa với em?"

Hứa Tình Thâm cười lạnh: "Còn cái nguyên nhân lớn nhất nữa, anh muốn biết không?"

"Cái gì?"

"Anh buông tôi ra, anh ôm tôi như vậy tôi sẽ không được tự nhiên." Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu ra, thoát khỏi lồng ngực anh. Cô xoay người đối diện với người đàn ông.

"Tưởng Viễn Chu, anh nói tôi nên xưng hô với bố anh thế nào?"

Nét mặt Tưởng Viễn Chu lộ vẻ nghi hoặc. "Vì sao hỏi vậy?"

"Tôi vẫn kêu ông ấy là Tưởng Đông Đình đi nhỉ? Ông ta tuy là trưởng bối, lại làm chuyện để tôi khinh thường. Tôi không cách nào tôn trọng ông ta được, cho nên tôi gọi thẳng tên họ, anh sẽ không để ý chứ?"

Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu. "Không ngại."

"Vậy thì tốt." Hứa Tình Thâm hơi dựa người ra sau.

"Hai năm trước, tôi là người đầu tiên được biết Lăng Thời Ngâm mang thai, mà châm chọc nhất chính là tôi và Lăng Thời Ngâm có vẻ mang thai cùng lúc, mà tin này tôi lại là từ miệng của Tưởng Đông Đình mà biết được."

"Sau khi dì nhỏ chết, anh hận tôi, tôi biết, tôi cũng không hề ôm ảo tưởng sống cùng anh. Lúc Tưởng Đông Đình tìm tới tôi đã đi thẳng vào vấn đề, nói tôi mang thai, ông ta muốn đứa nhỏ này."

Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu vẫn xem như tương đối bình tĩnh, nhìn không ra được manh mối nào khác.

"Tôi lúc ấy rất khiếp sợ, không tin sẽ có sự trùng hợp như vậy, nhưng có một số việc không thể không tin, không phải sao?"

Hứa Tình Thâm nhớ lại quãng thời gian đó, trái tim vẫn không chịu nổi cảm giác đau nhức. Cô không biết khoảng thời gian đó cô đã gồng mình để được tới giờ như thế nào.

"Tưởng Viễn Chu, còn một vấn đề anh chưa hỏi tôi. Lúc ấy chúng ta đã chia tay, chia tay sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa anh còn có con riêng của mình, anh không hỏi tôi xem vì sao tôi muốn sinh Duệ Duệ sao?"

Mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên, anh dự cảm Hứa Tình Thâm sẽ không nói điều làm tâm tình anh được thoải mái.

"Tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm hiện tại con đã sinh ra rồi."

"Anh thật sự tránh né, tôi rất ngưỡng mộ anh như vậy, thật sự! Nhưng mấu chốt là khi đó tôi không còn cách trốn tránh. Tưởng Đông Đình nói với tôi, nếu tôi từ bỏ đứa bé, ông ta sẽ không cho nhà họ Hứa được ngày bình an."

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm.

"Nhưng Tưởng Đông Đình khi đó tôi còn bái phục hơn lại không ở đây." Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, nói: "Tôi nói với ông ta, muốn tôi sinh đứa bé cũng được thôi, nhưng đứa bé nhất định phải đi theo tôi, ông ta đồng ý."

"Hai người ở sau lưng tôi mà thỏa thuận xong xuôi như thế?"

"Thật châm biếm đúng không?" Hứa Tình Thâm cười lạnh. "Tôi cũng cảm thấy anh như vậy thật đáng thương, nhưng có ích lợi gì đâu? Ông ta thông minh cũng thông minh ở chuyện không một hai đòi đứa bé với tôi, hơn nữa tôi còn đồng ý điều kiện của ông ta: con đi theo tôi, tôi cả đời không được cho anh biết anh mới là ba của đứa trẻ."

Huyệt thái dương của Tưởng Viễn Chu giật nhẹ hai cái. Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: "Vì tránh né các người, tôi không thể không bỏ nhà đi, nhưng cho dù vậy, hóa ra tôi vẫn không thoát được sự theo dõi của Tưởng Đông Đình. Tôi nghĩ, mỗi lần tôi đi kiểm tra thai sản, ông ta cũng đều biết rõ nhỉ? Cả sinh ở bệnh viện nào, bác sĩ nào mổ cho tôi... Còn cả yêu cầu gây mê sinh mổ, không cần đâu nhỉ? Nhưng Tưởng Đông Đình là ai chứ, ông ta là thần ư? Tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi hẳn rất may mắn, nếu lúc ấy ông ta nói câu chỉ cần đứa bé, không cần tính mạng tôi, biết đâu tôi sẽ không tỉnh lại?"

Tưởng Viễn Chu nghe thế không rét mà run. Hứa Tình Thâm giơ bàn tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông.

"Sau khi bị gây mê toàn thân, tôi cũng có nghi ngờ. Tôi còn cho Lâm Lâm làm giám định huyết thống, nhưng Tưởng Đông Đình còn có thể mua chuộc được cả bác sĩ, một tờ kết quả thôi mà, với ông ta mà nói dễ như trở bàn tay."

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu gần như trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng.

"Anh đừng hỏi tôi vì sao lúc ấy không tìm anh. Tưởng Viễn Chu, rất nhiều chuyện đều xảy ra đồng loạt ở thời điểm đó, dù khi đó anh biết tôi mang thai, anh cũng sẽ chỉ muốn Duệ Duệ."

Đối mặt với anh nhưng ngữ khí của Hứa Tình Thâm thật ra càng lúc càng bình tĩnh.

"Thời gian hai năm, trong chuyện này có thể đã thay đổi rất nhiều, có người gặp thoáng qua một cái liền bỏ lỡ cả đời, chúng ta thì sao?"

"Nhưng ít ra bây giờ em ở cạnh tôi, không cần tôi phải nơi nơi tìm em."

"Đúng vậy. Chúng ta không chỉ gặp thoáng qua, chúng ta đã biến thành hai đường thẳng song song luôn rồi." Hứa Tình Thâm cảm thấy cô đã nói đủ hết, rõ ràng.

"Viễn Chu, sinh Duệ Duệ, tôi không hối hận, đây là việc tốt đẹp nhất tôi đã làm được đối với đoạn tình cảm kia của chúng ta, dù sau đó tôi kết hôn, tôi cũng không hối hận."

Tưởng Viễn Chu không dám đi nhìn thẳng vào cô, anh dời ánh mắt đến ngoài cửa sổ.

Điện thoại trong túi Hứa Tình Thâm trong túi vang lên. Cô móc ra thì thấy là bên bệnh viện kia gọi tới.

"Tôi phải về."

Người đàn ông chộp lấy điện thoại cô, sau đó tắt máy.

"Anh làm gì đó?"

"Tôi nói, Duệ Duệ nếu vẫn chưa tỉnh lại, em cũng đừng mong rời khỏi đây."

Hứa Tình Thâm nắm chặt đôi tay, biết anh sẽ không buông tha cô như vậy, cô dứt khoát quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Hai ngày nay, Tưởng Viễn Chu sớm đã sức cùng lực kiệt. Trong phòng mở máy sưởi, anh ngồi xuống sô pha, cả người đầu nặng chân nhẹ, ngồi đó vẫn không nhúc nhích.

Hứa Tình Thâm hơi xoay người, đuôi mắt liếc thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu. Hai vai anh hơi gục xuống, đáng nhẽ khí phách hăng hái, nhưng cả cơ thể lại phát ra vẻ uể oải khiến người ta đau lòng. Tay trái Tưởng Viễn Chu đưa ra sau cổ, Hứa Tình Thâm nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của anh, anh hẳn mệt mỏi không chịu được.

Cô nghĩ, nếu cô nói cho anh Lâm Lâm mới là con ruột anh, anh có thể dễ chịu hơn không?

Nhưng cuối cùng Hứa Tình Thâm vẫn kiên quyết với lòng. Duệ Duệ đã sống cạnh Tưởng Viễn Chu với thân phận con ruột hơn một năm nay, dù anh có biết chân tướng hẳn cũng sẽ không vơi bớt khó chịu đúng không? Hứa Tình Thâm chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Ở trong căn phòng này, mỗi một giây đều biến thành dày vò, Hứa Tình Thâm đau lòng, cảm thấy trái tim mình cũng sắp bị vò tới nhàu nát vì không thể thở nổi rồi.

Tưởng Viễn Chu cũng không nói năng gì, nếu mở miệng là thương tổn, chi bằng cứ trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm mới nghe được Tưởng Viễn Chu mở miệng: "Đứng không mệt sao? Ngồi xuống nghỉ đi."

Hứa Tình Thâm không trả lời anh, cô xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tuyết còn muốn rơi tới khi nào? Trong sân có góc nhỏ không được mặt trời sưởi nắng tới, tuyết đã chất lên đến như vậy, người nhìn trong lòng rét run.

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Anh kéo Hứa Tình Thâm ra, Hứa Tình Thâm vội vàng tránh né.

"Làm gì vậy?"

Người đàn ông tay đóng cửa sổ đóng lại, ném tầm mắt sang người phụ nữ bên cạnh. Cô đứng bên cửa sổ lâu như vậy, cũng đã lạnh cứng đến nỗi môi phát tím tái, chẳng lẽ cô còn không cảm giác được?

Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn làm việc, cầm ly nước của mình. Anh đi rót một ly nước nóng sau đó quay lại trước mặt Hứa Tình Thâm.

"Cầm!"

"Tôi không khát."

"Nắm lấy!"

Hứa Tình Thâm không chịu nhận.

"Tưởng Viễn Chu, anh biết rõ anh nhốt tôi ở đây chỉ phí thời gian, cũng chẳng thay đổi được gì."

Tưởng Viễn Chu kéo mạnh tay cô qua, sau đó đưa ly nước cho cô. Anh quay lại ngồi xuống sô pha, sau đó từ trong túi áo khoác móc ra điếu thuốc. Hứa Tình Thâm đi đến bên cạnh anh.

"Tự anh cũng chú ý nghỉ ngơi, anh nhìn xem bộ dáng của anh..."

Người đàn ông đưa tay lên xem giờ. Lão Bạch bảo anh tới đây rửa mặt anh đều không nghe. Tưởng Viễn Chu ném hộp thuốc lên trên bàn, sau đó đứng dậy đi tới gian phòng nghỉ thông với văn phòng.

Hứa Tình Thâm khom người, còn chưa buông cái ly đã nghe thấy người đàn ông nói: "Cửa đã bị tôi khóa trái, không có chìa khóa em không đi được đâu."

Hứa Tình Thâm nghe vậy, dịch chân ngồi xuống sô pha cạnh đó. Rất nhanh liền có tiếng nước chảy vọt vào lỗ tai Hứa Tình Thâm. Hai tay cô ôm ly nước, hàm răng đang run rẩy, đóng cửa sổ lại, hơi ấm trong phòng cũng mau tụ lại.

Sau một lúc, Tưởng Viễn Chu đi ra, quần áo cũng đã thay, người thanh thanh mát mát, cả râu cũng được cạo đi. Anh ngồi xuống đối diện Hứa Tình Thâm, cầm hộp thuốc đã ném lúc nãy, sau đó móc ra một điếu.

Chiếc bật lửa màu bạc kim điểm lửa, Hứa Tình Thâm liền mau chóng nghe thấy mùi thuốc lá. Tưởng Viễn Chu nghiêng người về phía trước, hai tay chống trên hai đùi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, lại thấy hai bả vai anh bị ướt.

"Anh gội đầu cũng không biết sấy khô sao?"

"Tự nó cũng khô."

Tưởng Viễn Chu nhả ra một vòng khói, một tay chống cằm, nheo đôi con ngươi thâm thúy nhìn về phía cô, khói trắng bao quanh trước mặt anh tản ra.

"Em lo lắng cho tôi?"

"Tôi là bác sĩ, tôi không thể nhìn khi thấy ai muốn làm mình bị bệnh nhưng cũng không đi bệnh viện."

Lồng ngực Tưởng Viễn Chu rung rung, anh cười ra tiếng: "Tôi uống thuốc của bệnh viện không mất tiền."

Hứa Tình Thâm được sáng mắt, hơi dựa người ra sau. Qua một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tưởng Viễn Chu cất giọng: "Ai vậy?"

"Tưởng tiên sinh, là tôi."

Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra lo lắng. Lão Bạch vẫn luôn canh ngoài phòng theo dõi bệnh nặng, không phải là Duệ Duệ...

Tưởng Viễn Chu cũng khẩn trương hỏi: "Chuyện gì?"

"Tưởng tiên sinh, Phó Kinh Sênh tới, nói là muốn gặp cô Hứa."

Hứa Tình Thâm buông cái ly, đứng dậy. Tưởng Viễn Chu dụi tắt thuốc. Ánh mắt anh nhìn ra phía cửa.

"Anh ta ở đâu?"

"Đã tìm tới phòng theo dõi bệnh nặng rồi ạ."

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không có biểu tình gì, anh ngẩng đầu.

"Em muốn gặp không?"

"Tưởng Viễn Chu, Phó Kinh Sênh nhất định là tới đón tôi."

"Kia được, cho anh ta lại đây." Tưởng Viễn Chu chỉ tay vào phía đối diện.

"Ngồi xuống!"

Hứa Tình Thâm ngoan ngoãn làm theo. Tưởng Viễn Chu bước tới cửa, mở cửa ra.

"Cậu đưa Phó Kinh Sênh tới đây."

"Vâng."

Cửa văn phòng mở toang, không bao lâu, Lão Bạch liền mang theo Phó Kinh Sênh đi đến. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn lại, Phó Kinh Sênh đầy vẻ nôn nóng: "Quả nhiên em ở đây."

Hứa Tình Thâm vội đứng dậy. "Sao anh lại tới đây?"

"Bên Viện Y học Thụy Tân không liên lạc được với em còn tưởng em có chuyện gì nên gọi điện tới nhà, anh mới biết là em không đi làm."

Hứa Tình Thâm nhìn anh bước lại gần.

"Phải, em đang chuẩn bị đi đây."

"Đi thôi."

Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha không nhúc nhích. "Muốn là đi như vậy?"

Phó Kinh Sênh hạ ánh mắt xuống. "Anh Tưởng là có ý gì?"

"Đây là chuyện giữa tôi và Hứa Tình Thâm, không cần anh tới ngáng chân."

"Nhưng Tình Thâm hiện tại là vợ tôi."

Tưởng Viễn Chu khóe miệng lạnh lùng dâng lên: "Vậy thì sao đây?"

Phó Kinh Sênh sau khi nhận được điện thoại của Viện Y học Thụy Tân cũng đoán được Hứa Tình Thâm khẳng định đã tới Tinh Cảng. Anh ta xoay người nhìn về phía Hứa Tình Thâm.

"Tình Thâm, là tự em muốn tới sao?"

Cổ họng cô nuốt nhẹ hai cái. Có một số lời cô và Phó Kinh Sênh trước đó chưa nói rõ hết nhưng cô rất rõ mục đích Phó Kinh Sênh cố ý tìm tới đây. Trên mặt Hứa Tình Thâm lộ ra vẻ khó xử.

"Em... Em cũng muốn nhìn một chút xem Duệ Duệ thế nào, rốt cuộc cũng là con em."

"Vậy nếu đã gặp rồi thì chúng ta đi thôi."

Tưởng Viễn Chu không chịu bỏ qua như vậy.

"Phó Kinh Sênh, có vẻ anh nghĩ sai rồi, trong lòng Hứa Tình Thâm có Duệ Duệ."

Phó Kinh Sênh nghe vậy, không hề liếc anh một cái, chỉ nhìn chăm chú Hứa Tình Thâm đang ở trước mặt.

"Là thế này sao?"

Cô tựa như bị đẩy đến chỗ tiến thoái lưỡng nan. Phó Kinh Sênh biết, lúc này, chỉ có anh ta làm người ác thì mới có thể cho màn này diễn trọn vẹn rồi hạ màn.

"Tình Thâm, lúc chúng ta ở bên nhau, trước giờ anh không chưa từng để ý chuyện em mang theo con của người khác. Anh cũng vẫn luôn coi Lâm Lâm như con mình."

"Em biết."

"Hiện tại anh chỉ có một yêu cầu, anh đã coi Lâm Lâm thành con mình, chúng ta một nhà sống yên ổn, được chưa?"

Hứa Tình Thâm nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật. Bàn tay Tưởng Viễn Chu từ từ nắm chặt lại, Phó Kinh Sênh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

"Anh biết em không buông được Duệ Duệ, anh cũng hy vọng thằng bé bình an không có việc gì. Nhưng chờ sau khi thằng bé có chuyển biến tốt đẹp, em đừng quên anh và Lâm Lâm."

"Em... em biết."

Cái gì mà cô biết?

Tưởng Viễn Chu quẹt chân trên mặt đất mà đứng dậy.

"Hứa Tình Thâm!"

Phó Kinh Sênh lúc này lấy thân phận người chồng đứng ở đây, yêu cầu của anh ta Lão Bạch cũng nghe, thật sự không có gì quá phận. Người đàn ông đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, nhìn Tưởng Viễn Chu.

"Dù cho thế nào, một số việc vẫn giao cho Tình Thâm tự mình quyết định."

Bàn tay Tưởng Viễn Chu đang rũ ở hai bên quần nắm lại. Giao cho cô quyết định? Những lời này nọ cô nói trước đó còn chưa đủ rõ ràng sao?

"Nếu cô ấy đã sinh Duệ Duệ, thì một số việc không phải tự cô ấy có thể quyết định."

Hứa Tình Thâm nhíu mày. Tưởng Viễn Chu chính là như vậy, thời điểm anh không muốn cùng bạn phân rõ phải trái, tuyệt đối sẽ bá đạo không lưu tình.

"Tình Thâm, đứa trẻ này quan trọng với em không?"

Hứa Tình Thâm nhìn Phó Kinh Sênh, gật gật đầu.

Trong lòng Tưởng Viễn Chu hơi được thả lỏng.

"Vậy anh và Lâm Lâm thì sao?"

"Cũng quan trọng."

Khuôn mặt Phó Kinh Sênh xúc động, ánh mắt tựa hồ chỉ có Hứa Tình Thâm.

"Thật sự xin lỗi, để em phải khó xử đôi đường như vậy, nhưng có một số việc chúng ta cũng không còn cách. Tình Thâm, nếu em muốn đứa trẻ này, em có thể quay lại cạnh Tưởng Viễn Chu đi. Nhưng nếu em muốn ở cùng anh và Lâm Lâm, anh không hy vọng có người lấy đứa trẻ này để luôn tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta."

Phó Kinh Sênh rõ ràng là không muốn Hứa Tình Thâm có nhiều dây dưa với Duệ Duệ.

Hứa Tình Thâm chớp mắt mấy cái.

Trái tim của Tưởng Viễn Chu cũng lại bị treo lên. Anh thậm chí không còn lý trí, anh đi tới phía sau Hứa Tình Thâm, nói: "Nghe thấy không? Hứa Tình Thâm, sau này em có quay bước lại cũng vẫn thế, tôi và Duệ Duệ vẫn ở sau em."

Lão Bạch đứng bên cạnh, an tĩnh như là một luồng không khí nhẹ. Trong mắt anh ấy, Tưởng tiên sinh như vậy có chút hèn mọn, hèn mọn khiến trái tim người ta đau.

Nhưng Hứa Tình Thâm không quay đầu lại. Người phụ nữ này bình tĩnh đến nỗi làm người ta điên đầu. Cô quá rõ điểm mấu chốt trong lòng mình, cũng quá rõ ràng sự nhận lời nhất thời sẽ không thể thay thế cuộc sống an nhàn.

Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói lời nào, tựa đang do dự.

"Chúng ta như vừa rồi vậy không tốt sao? Chúng ta cùng nhau chờ Duệ Duệ tỉnh lại."

Phó Kinh Sênh nhìn chăm chú khuôn mặt Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên có chút sợ hãi, nếu tâm ý Hứa Tình Thâm không đủ kiên định, anh ta nên làm gì bây giờ?

"Tình Thâm, em từ từ suy nghĩ, không sao. Dù em quyết định gì anh cũng có thể tiếp nhận."

Nghe Phó Kinh Sênh nói xong, Tưởng Viễn Chu đi tới túm cổ tay Hứa Tình Thâm.

"Tình Thâm..."

Tiếng gọi này mang hàm ý đầy lưu luyến, nhưng Hứa Tình Thâm lại rút tay về. Cô duỗi tay vịn vào cánh tay Phó Kinh Sênh.

"Chúng ta về nhà đi."

"Được." Phó Kinh Sênh thần sắc buông lỏng.

Hai người nhấc chân đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm không cần lo lắng nhiều, Tưởng Viễn Chu chỉ như vậy mà nhìn cô đi tới cửa.

"Hứa Tình Thâm, em dám đi!"

Hứa Tình Thâm dừng lại thật, nhưng cũng chỉ không quay đầu lại mà nói: "Tưởng tiên sinh, sự tôn trọng tốt nhất là buông tay."

Tưởng Viễn Chu vớ lấy gạt tàn thuốc trên bàn nện xuống đất.

"Hứa Tình Thâm, được, em tuyệt tình lắm! Từ nay về sau tôi sẽ không cho các người có ngày nào an lành! Không phải em muốn cuộc sống yên bình sao? Tôi cho em từ đây không được an bình!"

Chương 174: Một người đàn ông đối với một người phụ nữ sẽ không buông tay

Edit: Dế Mèn

♥♥♥

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

http://ngucanhuyen. com/

Cái gạt tàn thuốc đập trên mặt đất quay một vòng, sau đó vỡ toạc ra. Có mảnh thủy tinh văng tới cạnh chân Lão Bạch.

Hứa Tình Thâm cũng khiếp sợ, Phó Kinh Sênh dẫn cô ra ngoài. Hứa Tình Thâm muốn ngoảnh lại xem, người đàn ông liền nói bên tai cô: "Đi!"

Cô cũng không dám do dự nữa, bước chân không nghe cô sai bảo mà càng lúc càng nhanh.

Trong phòng trong còn lại hai người. Lão Bạch đi tới đóng cửa lại. Tưởng Viễn Chu đứng tại chỗ, tức giận đến nỗi dường như phát run cả người. Anh giơ một chân đá vào cái bàn trà, cái bàn dày và nặng dịch lên mấy tấc. Lão Bạch dứt khoát không nói gì cả.

Tưởng Viễn Chu lùi lại, sau đó ngồi xuống sô pha, hai tay cắm vào mái tóc. Tóc đang ướt, lạnh băng. Tưởng Viễn Chu mở to hai mắt.

"Lão Bạch, cậu đã thấy người phụ nữ nào như vậy chưa?"

Lão Bạch thật sự chưa thấy qua. Anh ấy đã thấy Vạn Dục Ninh được nuông chiều không ai bằng, đã thấy Lăng Thời Ngâm không tiếc giá nào phải lấy được Tưởng Viễn Chu, còn từng thấy không ít thiên kim tiểu thư ôn nhu khả ái, nhưng kết quả là chẳng ai lấy được trái tim của Tưởng Viễn Chu.

Lão Bạch vẫn không thể nói, Tưởng tiên sinh cứ thuận theo tự nhiên đi? Đau cũng đau đến vật vã, nhưng lại có thể ngoan ngoãn chịu đựng, vì gì đây? Còn không phải vì yêu.

"Tôi hỏi cậu đấy!"

"Dạ Tưởng tiên sinh, tôi đã chừng này, kiểu phụ nữ như lời ngài nói, tôi đã thấy cô Hứa rồi ạ."

Tưởng Viễn Chu hơi tự giễu mà ngồi dậy. "Tôi còn cho cô ấy lựa chọn, còn để cô ấy đánh vào mặt mình, cậu nói tôi hà tất phải như vậy, đúng không?"

"Tưởng tiên sinh, ngài nghĩ thông suốt rồi ạ?"

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm cái ly trên bàn. Vừa rồi một đá của anh đã làm cái bàn bị lệch, bây giờ cái ly nằm ngã ở cạnh đó, xém chút đã rớt xuống bàn.

Lão Bạch đi tới trước mặt người đàn ông.

"Hôm đó khi tôi nói cho cô Hứa, cô ấy thật sự thương tâm, khóc lóc nói phải đi với tôi tới bệnh viện. Nhưng Phó Kinh Sênh không cho, anh ta thật sự y hệt lúc nãy, đưa cho cô Hứa hai sự lựa chọn."

Lão Bạch thốt ra lời này xong liền vội bịt miệng mình. "Có điều Tưởng tiên sinh, ngài nói ngài nghĩ thông suốt rồi, vậy đừng rối rắm vì những việc này nữa ạ. Nghĩ thông suốt thì sẽ buông được, đó là chuyện tốt nhất."

Một trận cười tràn ra từ cổ họng Tưởng Viễn Chu. "Không ai buộc cô ấy lựa chọn. Vừa rồi nếu cô ấy chịu quay về, Phó Kinh Sênh làm thế nào dám gây khó dễ cho cô ấy?"

"Phải, cô Hứa có chủ kiến như vậy. . ." Nói đến đây Lão Bạch liền vội kìm lời lại.

Nếu Tưởng Viễn Chu nói đã nghĩ thông suốt rồi, vậy chuyện này đến đây nên kết thúc đi, không cần lại thảo luận tiếp.

"Tôi đã quá khách khí với bọn họ. Lúc trước Lăng Thận đã làm những gì cậu đều đã thấy, Phó Kinh Sênh bị ép tới như vậy còn có thể làm cái gì?"

Lão Bạch mơ hồ. "Tưởng tiên sinh, ý ngài là sao ạ?"

"Cậu học Lăng Thận đi."

Lão Bạch vội nói: "Tưởng tiên sinh, Lăng Thận là tấm gương xấu, không thể học."

"Vậy ư?"

"Đương nhiên ạ."

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên, cũng chẳng biết có nghe lọt không.

Đoạn đối thoại của hai người thật sự chẳng rõ ràng, Lão Bạch cũng chưa hiểu, Tưởng Viễn Chu đây là muốn hoàn toàn buông tay hay vẫn là. . .

Đang khi nghĩ trăm lần vẫn chưa ra, trong đầu anh ấy bỗng nhiên nghĩ tới lúc Hứa Tình Thâm bỏ đi, Tưởng Viễn Chu đã gào rống cái câu kia, anh nói anh sẽ cho cô từ giờ không được an bình.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi đến trước cái bàn trà, cầm điếu thuốc, châm lửa, sau đó đi đến bên cửa sổ. Lão Bạch cùng bước qua theo. Tưởng Viễn Chu mở cửa sổ, khóe miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng có hơi chán nản lại có phần vô lại.

"Lão Bạch!"

"Dạ."

"Một người người đàn ông đối với một người phụ nữ, nếu chết cũng không chịu buông tay, vậy nên làm sao bây giờ?"

Đi theo Tưởng Viễn Chu, sợ nhất chính là bị hỏi mấy vấn đề này. Hiểu biết của Lão Bạch đối với phương diện tình cảm thật sự tính cũng không nhiều. Anh ấy không cách nào lý giải được cái loại tình cảm chết cũng không chịu buông tay này.

"Tình yêu chính là gia vị của cuộc sống, nếu so với mạng sống, tôi cảm thấy tính mạng quan trọng hơn."

Tưởng Viễn Chu rít thuốc, nheo mắt nhìn anh ấy, hỏi: "Đồ gia vị?"

"Phải, có thì tốt nhất rồi, nếu không có cũng không ảnh hưởng chất lượng cuộc sống."

Lão Bạch mang vẻ mặt nghiêm túc, mấy năm nay anh ấy gần như hàng ngày đều ở cạnh Tưởng Viễn Chu, nhìn anh thương tích đầy mình, Lão Bạch cảm thấy, đối với tình yêu không mong đợi được gì, còn tổn thương người khác như vậy, mình cũng không cần phải thế.

"Vậy mới nói, cậu không hiểu."

"Nhưng mà Tưởng tiên sinh, ít ra tôi sẽ không đau khổ như ngài."

Tưởng Viễn Chu ghé đầu sát tới. "Vậy cậu từng thích phụ nữ nào chưa?"

"Đương nhiên!"

Tưởng Viễn Chu quét mắt tới. "Đừng có kích động vậy! Vậy cậu nói, lúc thích người phụ nữ đó cậu có cảm giác gì?"

"Tôi hồi đi học thầm yêu rất nhiều người, nói thế nào nhỉ. . . chính là rất nhớ."

"Muốn làm gì?"

Lão Bạch nghe mùi thuốc, mũi hơi ngưa ngứa. "Lúc ấy chẳng muốn gì cụ thể, chỉ muốn gặp người ấy."

Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm một nơi phía ngoài cửa sổ.

"Hình như tôi ngược lại với cậu, trước khi gặp gỡ Hứa Tình Thâm, cảm giác của tôi với mấy cô gái đều như nhau. Lúc đi học cũng từng có cảm giác lờ mờ, nhưng khi đó có Vạn Dục Ninh bên cạnh; mà tôi đối với Vạn Dục Ninh thì sao, cũng không thể nói là tình yêu, có thể thời tuổi trẻ được nâng bế như tinh tú vây quanh mặt trăng nên cảm giác của tôi với mấy cô gái cũng chẳng có gì lớn."

"Tưởng tiên sinh, ngài nghe qua câu này chưa?"

"Câu gì?"

"Người ta cả đời không thể nào chỉ yêu một người, người này ra đi, sau này vẫn sẽ có chân ái."

"Lừa quỷ gì chứ!"

Lão Bạch muốn khuyên giải an ủi anh: "Thật đấy ạ."

"Không đời nào." Tưởng Viễn Chu "chém đinh chặt sắt" nói: "Chắc cậu đọc ở đâu đó chứ gì? Cũng chẳng phải kinh nghiệm của cậu đã trải qua, nên không tin được."

Anh hút xong một điếu thuốc, phất tay bảo người trước mặt qua một bên. Anh đứng dậy đi vào phòng nghỉ, lấy một cái áo khoác phẳng phức. Tưởng Viễn Chu khoác nó lên vai sau đó đi tới chỗ con.

---

Hứa Tình Thâm theo Phó Kinh Sênh vào bãi đỗ xe, anh ta đã lái xe tới. Xe nổ máy, Hứa Tình Thâm thắt xong an toàn. Xe từ từ chạy thẳng ra khỏi Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Cô dựa vào lưng ghế.

"Em đã không nghe anh, hôm nay Tưởng Viễn Chu tới bệnh viện tìm em, em theo anh ta đi thăm Duệ Duệ."

"Không sao, nếu em thật sự là mẹ Duệ Duệ, em thăm thằng nhỏ cũng là hợp tình hợp lý."

Hứa Tình Thâm có chút đau đầu, mới vừa rồi khóc dữ quá.

"Phó Kinh Sênh, sao anh lại đẩy hết sự tình lên người anh vậy?"

"Nhưng chỉ như vậy mới hợp tình hợp lý nhất. Anh không cho em thăm Duệ Duệ, anh khiến em phải tiến thoái lưỡng nan lựa chọn, đó là vật che chắn tốt nhất cho em."

"Nhưng. . ."

"Anh biết em muốn nói gì." Phó Kinh Sênh chuyên chú lái xe. "Em sợ Tưởng Viễn Chu có thành kiến với anh."

Hứa Tình Thâm khẽ thở dài, mệt cực kỳ.

"Dù em có tới Tinh Cảng không thì chuyện này đều khó giải quyết, em chỉ hy vọng Duệ Duệ mau chóng tỉnh lại thôi."

"Sẽ thôi." Đuôi mắt Phó Kinh Sênh liếc nhìn qua khuôn mặt Hứa Tình Thâm.

Cô khép mi lại. "Đợi lát nữa về thẳng nhà luôn đi."

"Được."

"Bên bệnh viện, em định xin nghỉ hai ngày. Tuy như vậy rất tùy hứng, cũng không biết bên kia có chịu không, nhưng. . ."

Phó Kinh Sênh nghe ra trong giọng cô có chút khó xử, "Xin nghỉ đi, Duệ Duệ xảy ra chuyện lớn như vậy, em nên ở nhà đợi hai ngày."

Hứa Tình Thâm ấn ngón tay vào chỗ giữa hai mắt.

"Nhưng xe em còn ở bệnh viện mà."

"Không sao hết, còn sợ bị trộm?"

Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ như nghĩ gì đó, cô đem tầm mắt rơi xuống bên mặt Phó Kinh Sênh.

"Lúc chúng ta đi, Tưởng Viễn Chu có nói mấy câu độc địa, anh nghe thấy không?"

"Nghe thấy."

Khuôn mặt Hứa Tình Thâm lo lắng: "Lúc trước em bảo vệ Lâm Lâm kỹ như vậy chính là vì sợ sau khi Tưởng Viễn Chu biết sẽ. . . Trời ơi!"

"Được." Phó Kinh Sênh ngắt lời cô. Tay anh ta nắm bàn tay Hứa Tình Thâm, lòng bàn tay anh ta man mát.

"Chuyện đều đã xảy ra, vả lại anh ta vẫn chưa biết Lâm Lâm là con ruột mình. Chỉ cần chúng ta đi vững từng bước, nhất định có thể qua được cửa ải này."

Hứa Tình Thâm mỉm cười. Vậy được, vậy cô sẽ tạm thời không nghĩ về nó.

---

Khách sạn Caesar.

Lăng Thời Ngâm ăn diện lộng lẫy, tuổi cô ta vốn dĩ còn trẻ, mặc đồ cũng tinh tế, cũng không thích mấy thứ đồ sặc sỡ. Sau khi Lăng Thận chết, ông bà Lăng cuối cùng cũng tìm được việc để có thể dời sự chú ý của họ đi.

Bọn họ không thể trông cậy chút nào vào việc Lăng Thời Ngâm có thể vực dậy lại nhà họ Lăng. Cô ta từ bé được nuông chiều, chuyên ngành học và quản lý công ty càng không phải hàng top. Sau khi Lăng Thận chết, nhà họ nhà họ Lăng đã mất hết quyền lực.

Ngồi trong xe, Lăng Thời Ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế xuống mở cửa xe mở ra, bà Lăng chuẩn bị xuống thì lại bị Lăng Thời Ngâm giữ một tay lại.

"Làm gì thế? Con sẽ không đổi ý đó chứ?"

"Mẹ, lần đầu tiên gặp mặt, không thể để nhà gái chờ nhà trai chứ?"

Ông Lăng nhìn đồng hồ. "Còn nửa tiếng, không lâu lắm."

"Từ từ đi, lỡ như người ta còn chưa tới thì chúng ta sẽ có vẻ như rất nôn nóng."

Bà Lăng không tán thành lắm: "Thời Ngâm, đôi khi một chút tâm tư nhỏ ấy cũng không thể ứng đối với tất cả mọi người. Lần này ông chủ nhà họ Mục cũng sẽ tới, nhà họ Mục ấy nắm cả chính trị và thương kinh doanh đó. . ."

"Con chẳng quan tâm nhiều như vậy, con chỉ biết nhà họ Mục muốn liên hôn."

Ông bà Lăng cũng không làm chủ được cô ta, sợ cô ta giận dữ lại làm chuyện gì không tốt.

Ước chừng đến thời gian hẹn còn khoảng năm phút, Lăng Thời Ngâm lúc này mới cầm túi đi xuống.

Đi ra thang máy, từ xa nhìn thấy có hai gã vệ sĩ đang đứng trước phòng Vip, người thẳng tắp, có tố chất được huấn luyện. Lăng Thời Ngâm nhớ đến lần trước tới cầu hôn, Mục Kính Sâm cũng bố trí những người như vậy.

Ba người đi tới phòng Vip, một gã vệ sĩ ở đó gõ gõ cửa. Lăng Thời Ngâm nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nam: "Mời vào!"

Vệ sĩ nghiêng người, mở cửa ra: "Mời!"

Lăng Thời Ngâm theo ông bà Lăng vào phòng, liếc mắt một cái thấy bên trong ngồi mấy người.

Quản gia Tào bước hai bước tới, "Cô Lăng đã tới! Mau, mời ông bà Lăng ngồi ạ."

Hai người đàn ông đang ngồi trước cái bàn tròn nghe vậy, cùng nhau đứng dậy. Trong đó, một người là Mục Kính Sâm, Lăng Thời Ngâm đã gặp qua, như vậy người còn lại. . .

Cậu chủ lớn nhà họ Mục tiến lên hai bước, đưa tay ra trước: "Cô Lăng, ngưỡng mộ đại danh!"

Hai tay Lăng Thời Ngâm đang để xuôi hai bên người liền giật giật, sau đó giơ lên. Người đàn ông lập tức cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ta, ấn nhẹ lòng bàn tay vào mu bàn tay cô ta hai cái. Mục Kính Sâm nghe thấy bốn chữ "ngưỡng mộ đại danh" thì buồn cười, người phụ nữ bên cạnh vội giật giật ống tay áo anh ta.

Chuyện của cô Lăng này, Đông Thành có mấy người không biết?

Cậu chủ lớn của nhà họ Mục này cứ một tiếng "ngưỡng mộ đại danh", có thể làm người ta không chê cười được sao?

"Chào anh." Lăng Thời Ngâm nhẹ giọng nói.

"Chào em, anh là Mục Thành Quân."

Nếu Lăng Thời Ngâm đã đồng ý liên hôn, vậy người đàn ông đang nắm tay cô ta trước mặt đây về sau chính là chồng cô ta. Cô ta không khỏi ngẩng đầu cao hơn nhìn hắn ta. Gien đúng là thứ đáng tin cậy nhất. Diện mạo Mục Thành Quân đang bày ở đây, điều kiện bên ngoài như vậy chính là lực sát thương mạnh nhất với phụ nữ mà nói. Trong phòng Vip mở máy sưởi. Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm hoàn toàn là hai mẫu phong cách đối lập, người trước ôn tồn lễ độ, vận bộ âu phục may thủ công tinh xảo. Còn người sau? Trời sinh mang theo một dạng bá đạo lạnh thấu xương, đi đến đâu cũng phô trương. So sánh hai người, Mục Thành Quân dễ tiếp cận hơn nhiều.

Lăng Thời Ngâm muốn rút tay lại, không ngờ người đàn ông vẻ như không có ý buông tay. Ông chủ nhà họ Mục mời ông bà Lăng an vị.

"Tôi. . ." Lăng Thời Ngâm lần thứ hai rụt rụt tay lại, Mục Thành Quân cười khẽ, lúc này mới buông tay ra.

Người đàn ông bước tới hai bước, sự chú ý của Lăng Thời Ngâm rơi xuống trên đùi anh ta. Mục Kính Sâm nói nửa dưới chân trái anh ta là chân giả, như vậy xem ra, bước đi thực sự có hơi không tự nhiên, có điều nếu không nhìn kỹ cũng không biết.

Quản gia Tào phân phó phục vụ mang đồ ăn lên. Ông chủ nhà họ Mục cùng ông Lăng nói chuyện, trước kia tuy cũng từng gặp mặt, nhưng chung quy giao tình không sâu đậm. Mục Thành Quân ngồi xuống bên cạnh Lăng Thời Ngâm. Mục Kính Sâm không thích những trường hợp thế này, cứ bật rồi lại tắt hộp quẹt, anh ta đang giết thời gian.

Phục vụ mang rượu lên, ông chủ nhà họ Mục bảo cô ta rót cho ông Lăng trước.

"Đây là rượu dùng trong quân đội, không biết ông có uống được không."

"Được, được."

Lăng Thời Ngâm ngồi ở kia, bên tay trái là bà Lăng, bên tay phải Mục Thành Quân ngồi. Người đàn ông dựa người qua một bên, một tay chống cằm. Đuôi mắt Lăng Thời Ngâm liếc nhìn, Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm ngũ quan cũng có chỗ giống nhau; nhưng khác biệt lớn nhất là, Mục Thành Quân diện mạo dịu dàng, nhưng không phải kiểu dịu dàng của phụ nữ, cho nên làm người nhìn cũng thấy thoải mái. Chung quy cảm giác đầu tiên về một người đều bắt đầu từ khuôn mặt này mà ra.

Mục Thành Quân gắp đồ ăn cho cô, đề tài của mấy vị trưởng bối đã chuyển thẳng vào chuyện hôn lễ.

"Tôi đã cho người xem ngay, nửa đầu năm nay có hai ngày hoàng đạo tốt nhất, ngày hai mươi tới là một, còn ngày nữa phải đến trung tuần tháng năm."

Lăng Thời Ngâm cũng nghe thấy, ông bà Lăng nhìn nhau. Ông chủ nhà họ Mục tiếp tục nói: "Ngày hai mươi tới hẳn là hấp tấp quá rồi, như vậy cũng thiệt thòi cho cô Lăng."

Bà Lăng dĩ nhiên là hy vọng càng sớm càng tốt, nhưng loại chuyện này dù sao cũng không thể từ miệng nhà gái nói ra.

Mục Thành Quân đưa khăn ăn cho Lăng Thời Ngâm, cô ta có chút thất thần, nếu là trung tuần tháng năm thì còn phải đợi vài tháng nữa. Hiện giờ cô ta đã sớm trong ngoài không còn ai, Duệ Duệ bệnh nặng, Tưởng Đông Đình cũng đã trở mặt với cô ta. Điều Lăng Thời Ngâm sợ nhất chính là Tưởng Viễn Chu lấy lại tinh thần, còn cả. . . một khi bị anh biết được chuyện của dì nhỏ, trăm phần trăm anh sẽ kéo toàn bộ nhà họ Lăng xuống chôn cùng Tưởng Tùy Vân.

Công ty Lăng Thận hiện giờ nguy cơ nguy ngập, nếu nhà họ Mục ra tay, nhà họ Lăng trái lại còn chút cơ hội mà chống lại Tưởng Viễn Chu.

Nghe ông chủ nhà họ Mục nói, ông Lăng cũng hơi do dự: "Thông thường mà nói, trung tuần tháng năm này là được. . ."

"Nhà họ Mục chúng tôi đương nhiên hy vọng có thể sớm thành hôn, chỉ là ngày hai mươi chung quy quá hấp tấp, tôi sợ. . ."

"Không sao ạ." Lăng Thời Ngâm buông đũa, giọng điệu nói năng lại có khí phách.

"Bác Mục, con biết có ít lời nếu con nói ra, bác có thể sẽ nhìn con bằng con mắt khác, nhưng con không lo được nhiều như vậy. Mục, Lăng liên hôn, lý do lớn nhất vẫn là do anh con đột nhiên ly thế. Nhà con cấp thiết cần sự trợ giúp của nhà họ Mục, con và ba mẹ con đều không hy vọng nhìn tâm huyết của anh con cứ vậy ném đá trên sông. Nếu hôn lễ sớm hay muộn cũng phải làm, vậy vẫn nên làm sớm một chút đi! Nhà họ Mục hỗ trợ quản lý công ty, củng cố lòng người sớm ngày nào, không phải càng tốt sao?"

Mục Thành Quân ngồi cạnh nghe vậy không khỏi nhìn cô ta, khóe miệng sau đó vẽ cong lên, nhìn về phía ông chủ nhà họ Mục, nói: "Ba, con cũng là có ý này."

Ông Lăng và ông chủ nhà họ Mục nhìn nhau, sau đó thần sắc đều thả lỏng, bật cười thành tiếng.

Thần sắc của bọn họ Mục Kính Sâm thu hết vào mắt. Anh ta liền cảm thấy đang xem một màn hài kịch rất hay, đợi đến lúc Lăng Thời Ngâm vào nhà họ Mục, màn diễn này e còn náo nhiệt hơn.

---

Bệnh viện Tinh Cảng.

Duệ Duệ vẫn chưa tỉnh. Lão Bạch mang đồ ăn vào phòng nghỉ. Tưởng Viễn Chu hai tay đan vào nhau, đứng dậy muốn ra ngoài.

"Tưởng tiên sinh, ngài đi đâu ạ?"

"Tôi đi hút điếu thuốc."

Lão Bạch để đồ ăn phóng lên bàn.

"Mấy ngày nay ngài đặc biết nghiện thuốc lá nhiều, ngài có nhận ra không? Đừng mang sức khỏe ra phá ạ."

Tưởng Viễn Chu dừng chân, sau đó quay lại ngồi xuống sô pha. Lão Bạch đẩy một phần đồ ăn về phía anh.

"Cô Hứa không tới Thụy Tân mà về thẳng nhà."

Người đàn ông hơi gật đầu, thình lình lại ngẩng đầu nhìn sang Lão Bạch.

"Còn nhớ người nhà họ Hứa không?"

Lão Bạch tách đôi đũa dùng một lần ra.

"Sao vậy ạ?"

"Cậu nói, người nhà họ Hứa thích tôi mà, vậy Phó Kinh Sênh sẽ sao đây?"

Lão Bạch nghe câu đùa như vậy lại cười không nổi.

"Tưởng tiên sinh, tôi biết ngài trong lòng khó chịu, nhưng có một số việc đừng nên nghĩ nhiều."

"Nghĩ nhiều cái gì cơ? Nếu Duệ Duệ là con tôi với Hứa Tình Thâm thì đó chính là cháu ngoại nhà họ Hứa, không phải sao?"

Lão Bạch há miệng thở dốc: "Ngài muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm nhiều chuyện hơn." Tưởng Viễn Chu cầm phần cơm lên.

"Hứa Tình Thâm không phải muốn tuyệt tình đến cùng sao? Tôi muốn xem một chút coi cô ấy được như mong muốn không."

---

Trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Lâm Lâm đang ngủ trưa. Hứa Tình Thâm đi vào phòng, Phó Lưu Âm ở nhà với Lâm Lâm, thấy Hứa Tình Thâm thì vội đứng lên.

"Chị dâu, sao chị về rồi?"

"Ừm, chị xin nghỉ."

Phó Kinh Sênh cũng theo vào, bảo em gái ra ngoài trước.

Lâm Lâm vốn đang ngủ trên giường, Hứa Tình Thâm nhịn không được ôm con bé vào trong lòng, mỗi một khắc cô đều luyến tiếc không buông con bé ra. Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ sau lưng Lâm Lâm, đôi mắt không nghe lời cô mà thấy chua xót. Phó Kinh Sênh đứng ở cạnh giường nhìn.

"Em nghỉ ngơi cho tốt đi."

Trong chuyện này Phó Kinh Sênh không ép cô, Hứa Tình Thâm trong lòng dường như đã rõ như gương mình nên làm thế nào, không nên làm thế nào, chưa bao giờ cần người khác chi phối.

"Được."

Phó Kinh Sênh đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại. Bàn tay Hứa Tình Thâm khẽ vuốt trán Lâm Lâm.

"Bảo bối. . ."

Lâm Lâm chẳng biết đang mơ thấy gì, khóe miệng nhoẻn cười, còn cười ra tiếng. Hứa Tình Thâm lại chảy nước mắt. Cô tựa trán vào trán con, nhẹ giọng nói: "Hôm nay, mẹ thấy ba con khóc, như vậy thật sự rất khó chịu. Nhưng mẹ không an ủi được ba, không những vậy, mẹ còn gạt ba."

Hứa Tình Thâm cầm bàn tay bé xíu của con gái.

"Mẹ nghĩ nếu là con, con nhất định sẽ cho lau nước mắt cho ba đúng không? Chờ khi con lớn lên chút nữa, con có thể an ủi, nói ba đừng khóc không?"

Lâm Lâm ngủ ngon lành. Hứa Tình Thâm ôm con bé chặt hơn.

"Lần trước, anh trai mà con gặp, con còn nhớ không? Anh tên Duệ Duệ, anh còn cho con quả bóng để chơi. Hôm nay mẹ đi thăm anh đó."

Hứa Tình Thâm mạnh mẽ kìm nén cảm xúc, nhưng bi thương giấu kín dưới đáy lòng một khi bị khai quật lên, ai cũng không đè lại được.

Di động trong túi vang lên. Hứa Tình Thâm khẽ hít mũi hai cái, lấy điện thoại ra nhìn màn hình, hóa ra là Tưởng Viễn Chu.

Cô như cầm phải củ khoai lang nóng, ném di động rớt xuống giường. Tiếng di động rung trên tấm chăn kêu brừm brừm, Hứa Tình Thâm hận không thể bít lỗ tai để khỏi phải nghe.

Hồi lâu sau, âm thanh kia mới dừng lại. Hứa Tình Thâm thả Lâm Lâm lại xuống giường. Cô cầm di động, ngón tay không khỏi trượt qua cuộc gọi nhỡ hiện trên đó.

---

Cửu Long Thương.

Tưởng Viễn Chu rốt cuộc vẫn về xem nhà. Hai ngày nay anh ăn ở đều trụ tại bệnh viện, hôm nay cầm về nhà lấy vài thứ. Người giúp việc đã chuẩn bị hành lý xong theo như anh phân phó. Tưởng Viễn Chu vừa đi xuống dưới lầu, Lão Bạch đã đưa người nhà họ Hứa tới.

Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đi theo sau Lão Bạch, Hứa Minh Xuyên có chút không bằng lòng nhưng vẫn tới.

Mấy người đi vào phòng khách, Lão Bạch dẫn đầu.

"Tưởng tiên sinh, đã đưa người tới rồi ạ."

Triệu Phương Hoa không khỏi nhìn xung quanh bốn phía. Điên rồi, nơi này thật sự chỉ có Tưởng Viễn Chu ở sao? Vừa rồi lúc bước vô sân, bà ta đã mê mắt rồi, rộng lớn như vậy. . . gần bằng cả khu sinh hoạt của khu nhà bọn họ.

Lại xem cách trang hoàng và bài trí trong nhà, Triệu Phương Hoa không khỏi nuốt nước miếng. Bà ta đời này nếu có thể ở trong một căn nhà như vậy, thật sự ngủ cũng có thể cười đi.

Hứa Minh Xuyên nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu. Ba mẹ vẫn khách sáo với anh ta, Hứa Minh Xuyên biết vì sao, đó bởi vì Tưởng Viễn Chu chính là thần tài của nhà họ Hứa; đặc biệt là Triệu Phương Hoa, hận không thể đem anh ta thành thần, một ngày cúng ba bữa cơm.

Tưởng Viễn Chu sắc mặt có hơi nghiêm túc, nhìn bọn họ tới, anh chỉ về phía sô pha.

"Mời ngồi!"

Hứa Vượng an phận ngồi xuống, tầm mắt Triệu Phương Hoa rơi xuống chiếc ghế sô pha kia. Bà ta sờ sờ, cảm giác thoải mái thật đó, ngồi rồi là chỉ muốn nằm. Khuôn mặt bà ta đầy vẻ vui mừng, bàn tay không khỏi vuốt rồi lại vuốt. Nhìn không được bà ta cứ như vậy, Hứa Minh Xuyên chụp tay Triệu Phương Hoa lại.

Cú đập này hơi mạnh, Triệu Phương Hoa khẽ xoa mu bàn tay, không vui nói: "Làm gì vậy hả?"

Hứa Vượng vẫn mang bộ dạng hiền lành thật thà, hỏi: "Không biết Tưởng tiên sinh gọi chúng tôi tới đây là vì chuyện gì?"

"Tôi và Tình Thâm gần đây có chút chuyện."

Hứa Vượng nghe không hiểu. Hứa Minh Xuyên nhíu mày: "Chị tôi và anh còn có gì nữa sao?"

"Cậu nói đi?" Tưởng Viễn Chu hỏi lại.

"Tôi cảm thấy chị tôi hiện tại cũng ổn, có gia đình, còn có con."

Hứa Minh Xuyên tuy nhớ rõ Tưởng Viễn Chu trước kia cũng coi như có ơn với cậu, nhưng làm Hứa Tình Thâm tổn thương sâu nhất cũng là anh. Trong mắt Hứa Minh Xuyên, hiện tại ai tốt với Hứa Tình Thâm thì người đó mới là anh rể cậu.

Tưởng Viễn Chu nghe chữ "con", sự không vui quay cuồng trong lòng. Anh ngẩng mắt lên, tầm mắt sắc bén mà nhìn về phía mấy người đối diện.

"Tôi có thể hỏi một vấn đề không?"

"Vấn đề gì cơ?" Hứa Vượng khách khí nói.

"Hứa Tình Thâm có từng nhắc với mọi người chuyện về đứa con chưa?"

Triệu Phương Hoa còn chuyên chú nhìn xem trái phải, ánh mắt đang dừng trên chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu. Hứa Vượng không rõ ý của Tưởng Viễn Chu cho lắm.

"Anh nói Lâm Lâm sao?"

"Phải."

"Có nói. Hồi ấy con bé và Phó Kinh Sênh lấy nhau tương đối vội, sau đó liền có Lâm Lâm."

Đôi tay Tưởng Viễn Chu đan vào nhau, ngón trỏ bấm nhẹ lên mu bàn tay. Nói như vậy, cả người nhà họ Hứa cũng không biết sự thật về đứa bé? Cũng đúng, dựa theo tính nết Triệu Phương Hoa, nếu thật sự biết thì bà ta đã sớm tới tìm anh chịu trách nhiệm. Cánh môi Tưởng Viễn Chu nhếch lên, nếu đã vậy thì anh sẽ không khách khí.

"Tôi cũng có đứa con, con trai, mọi người biết chứ?"

Hứa Minh Xuyên hừ lạnh,: "Đương nhiên biết, con của anh với Lăng Thời Ngâm đó!"

Còn mặt mũi mà nói, hừ!

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu ngay sau đó liền nhìn chằm chằm về phía Hứa Minh Xuyên.

"Không, đó là con của tôi và chị cậu."

Đôi mắt Hứa Minh Xuyên trố to như chuông đồng vậy.

"Anh lặp lại lần nữa?"

"Đó là con của tôi và chị cậu."

"Sao có thể!"

"Tôi biết chuyện này rất khó tin được, nhưng tôi cũng chỉ mới biết. Hai năm trước, lúc chị cậu đi thì cũng đã mang thai, lúc sinh thì bị ba tôi lập kế hoạch tráo con đi. Con gái của cô ấy và Phó Kinh Sênh là một đứa trẻ bị bỏ rơi, còn đứa theo tôi. . . là con tôi với Hứa Tình Thâm."

Tấm mắt Triệu Phương Hoa quét về lại, trên mặt Hứa Vượng cũng là một chữ ngốc viết hoa.

"Cậu là nói. . . Tình Thâm với Phó Kinh Sênh vốn dĩ không có con với nhau?" Triệu Phương Hoa lắp bắp hỏi.

Tưởng Viễn Chu gật đầu: "Phải."

Trời ạ, chuyện này gọi là gì đây?

Ánh mắt Hứa Vượng dừng trên người Tưởng Viễn Chu, không dời.

"Làm sao lại có chuyện như vậy?"

"Tôi đã hỏi ba tôi rồi, ông ấy đã nói ba năm rõ mười cho tôi biết. Hứa Tình Thâm cũng thừa nhận năm đó lúc ra đi, cô ấy đã có thai."

Phản ứng đầu tiên của Hứa Vượng là khó chịu.

"Con của tôi vậy là đã phải mang cái bụng lớn sống ở ngoài?"

Trái tim Tưởng Viễn Chu rơi lộp bộp, từng nhịp thở xông vào đau. Anh gật đầu một cách cứng ngắc.

"Vậy lúc con bé sinh con thì sao?"

Đôi tay Tưởng Viễn Chu dùng sức mà siết lại.

Hứa Vượng sốt ruột truy vấn: "Cũng chỉ một mình? Con bé chắc đã sợ hãi biết bao đây, vì sao không nói cho chúng tôi biết?"

"Tưởng Viễn Chu, đều là chuyện tốt anh làm ra!" Hứa Minh Xuyên xúc động đứng dậy, vừa định vung nắm đấm đã bị Lão Bạch nhanh cản lại.

"Người nhỏ con như cậu, đánh nhau còn non lắm, ngồi xuống lại đi!"

Hứa Minh Xuyên thở hồng hộc đứng yên tại chỗ. "Các người toàn coi thường ức hiếp chị tôi! Chị ấy mang thai cũng chẳng nói với ai, nếu ở ngoài chị ấy có gì ngoài ý muốn thì sao bây giờ?"

Những chỉ trích và các loại khả năng có thể xảy ra, bọn họ đều ném vào Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch tất nhiên là bảo vệ chủ.

"Nói như vậy, vậy khi ấy các người ở đâu? Con mình, chị mình mang thai mười tháng các người cũng không biết? Chẳng lẽ các người không gặp nhau một lần? Các người có quan tâm tới chết sống của cô ấy không?"

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tam Thánh Mẫu Trùng Sinh Chi Đứng Sau Người Thủ Hộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net