Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 73
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 73

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 221: Một món quà thần bí (Gặp lại)Editor: Dế Mèn

❄❄❄

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^

Việc này với Hứa Tình Thâm mà nói, hẳn là tin tốt nhất từng được nghe ở đời này. Cô quá vui mừng mà khóc.

"Vậy sao? Anh ấy ở đâu? Anh ấy bây giờ ở đâu?"

"Chúng ta sẽ tìm được anh ấy, cô yên tâm, tôi mới vừa gửi một số tiền qua cho đối phương, cũng vừa Tưởng tiên sinh quy ước mỗi tháng đều sẽ gửi, cho nên tạm thời anh ấy sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng."

"Tôi bây giờ có thể làm được chút gì không?"

"Duy trì sự bình tĩnh."

Hứa Tình Thâm dùng sức hít vào một hơi.

"Anh có thể nói cho tôi biết, anh sẽ cứu anh ấy thế nào không?"

"Những việc này Tưởng tiên sinh đã thu xếp từ sớm rồi. tôi đây chỉ là cửa thứ nhất. Ngoài ra, tôi sẽ liên lạc với một người khác để nói chuyện xảy ra với anh ấy. Chuyện cứu người anh ta rất am hiểu, anh ta sẽ phụ trách."

Hứa Tình Thâm cắn ngón tay mình.

"Được."

"Tưởng phu nhân, bảo trọng."

Điện thoại bên kia đã ngắt, hai chân Hứa Tình Thâm nhũn ra, ngồi liệt trên giường, trong đầu bị đủ dạng khả năng tràn ngập. Cuộc điện thoại này cô nên tin tưởng sao? Rốt cuộc mọi việc đều là A Ninh nói, nhưng Hứa Tình Thâm không có cách đi xác định anh ta nói là thật hay giả.

Cứ vậy, Hứa Tình Thâm cuối cùng vẫn kiên định với lời A Ninh nói.

Bởi cô tin tưởng Tưởng tiên sinh của cô trước nay không phải người để mặc người khác xâu xé, cô tin lúc anh bất động thanh sắc thì cũng đã có kế sách vạn toàn.

---

Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm mang theo bình giữ nhiệt vào bệnh viện. Vệ sĩ canh cửa nhìn thấy cô liền gọi: "Tưởng phu nhân!"

Hứa Tình Thâm nhìn thấy cửa vẫn đóng.

"Tôi muốn vào gặp anh ấy."

"Ông chủ đang ở bên trong ạ."

Tưởng Đông Đình và quản gia đều ở đó, người đàn ông trên giường bệnh mấp máy môi, mới vừa uống nước.

"Viễn Chu, hôm nay có chút không khỏe sao?"

Người đàn ông lắc đầu, nâng cánh tay lên, hiện tại bọn họ chỉ có thể giao tiếp bằng di động. Hắn ta cố hết sức gõ mấy chữ trên màn hình: "Hứa Tình Thâm ở đâu?"

"Con còn nhớ nó làm gì? Nó đã bị ba đuổi đi lâu rồi."

Người đàn ông tiếp tục lắc đầu, đầu ngón tay chọc từng cái trên màn hình: "Cô ta muốn hại con."

"Cô ta muốn hại con?"

"Cô ta muốn làm con chết ở bên ngoài..."

"Ba biết mà!" Tưởng Đông Đình nghiến chặt răng. "Người phụ nữ này tâm địa rắn rết, không phải người tốt!"

"Phải cẩn thận với cô ta."

Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình, trong lòng kỳ thực đã sớm nhận định.

"Viễn Chu, nói không chừng lần này con bị bắt cóc cũng có quan hệ tới cô ta. Số tiền chuộc đầu tiên được gửi là vì không muốn bị người ta nói ra nói vào, cô ta không chịu trả mười triệu cuối cùng là để hại con đó!"

Hứa Tình Thâm ở ngoài gõ cửa, quản gia đi tới xem, sau đó trở lại bên cạnh Tưởng Đông Đình.

"Ông chủ, là cô Hứa!"

Tầm mắt Tưởng Đông Đình rơi xuống trên mặt người đàn ông.

"Người phụ nữ này biết con không chết nên cô ta sốt ruột. Yên tâm, chờ qua mấy ngày nữa con khỏe hơn rồi, ba sẽ đưa con về nhà."

Người đàn ông miệng phát ra âm thanh mơ hồ, tựa như còn có chuyện muốn nói. Tưởng Đông Đình giơ di động lên trước mặt hắn ta.

"Cậu Tưởng, cậu muốn nói gì ạ?" Quản gia nâng tay hắn lên.

Người đàn ông gõ không ngừng trên màn hình: "Cô ta không muốn con quay về, chúng con còn có con, cô ta muốn cả nhà họ Tưởng."

"Cô ta nói với bọn bắt cóc: đòi tiền không có đâu, muốn lấy mạng thì có thể tìm con mà lấy..."

Tưởng Đông Đình nhìn chữ trên màn hình không ngừng tăng lên, từng chữ từng chữ rơi vào mắt, nhìn thật ghê người. Ông ta vốn coi Hứa Tình Thâm không ra gì, nhưng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ tới mức này. Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm con mình.

"Viễn Chu, nhà họ Tưởng chúng ta đã tạo ra nghiệp chướng gì vậy?"

"Con rất xin lỗi..." Ngón tay người đàn ông dừng một chút, sau đó tiếp tục đánh hai chữ: "Dì nhỏ."

"Quên đi, chuyện đã qua rồi." Với Tưởng Đông Đình, đây là con ông ta, bằng không với một số việc, ông ta cũng sẽ không hiểu như vậy.

"Ba, đừng để cô ta thực hiện được."

"Yên tâm!" Tưởng Đông Đình nói xong những lời này liền nhét tay người đàn ông lại vào chăn. "Con nghỉ ngơi cho tốt đi, nhà họ Tưởng còn cần con chống đỡ, chờ con khỏe lên thì cái gì cũng sẽ qua."

Hứa Tình Thâm vẫn ở bên ngoài gõ cửa. Tưởng Đông Đình bình ổn lại cảm xúc xong đi ra ngoài.

Cửa phòng bệnh được mở ra, Hứa Tình Thâm đứng ở ngoài, thấp giọng gọi: "Ba!"

Tưởng Đông Đình tự nhiên lại không có nổi trận lôi đình với cô, ông ta đóng cửa lại, đi ra ngoài vài bước.

"Cô ở đây làm gì?"

"Con đến gặp Viễn Chu."

Tầm mắt Tưởng Đông Đình rơi xuống trên mặt Hứa Tình Thâm, dáng vẻ thật đáng thương, mấy ngày nay lo cho Tưởng Viễn Chu, cô luôn lấy nước mắt rửa mặt, đôi mắt đều sưng lên. Tưởng Đông Đình nhìn bình giữ nhiệt cô xách theo, Hứa Tình Thâm vội đưa cái bình cho Tưởng Đông Đình: "Đây là con tự làm, là món cháo thanh đạm anh ấy thích ăn."

Tưởng Đông Đình cười lạnh, ngoài miệng lại nói: "Cô về đi, bây giờ Viễn Chu hồi phục rất khá."

"Ba, cho con gặp anh ấy một chút đi."

Hứa Tình Thâm biết người bên trong là giả, lại không thể không chạy tới bệnh viện diễn trò. Chỉ có khi ai ai cũng cảm thấy người đàn ông nằm viện chính là Tưởng Viễn Chu thì ngài Tưởng của cô mới có thể bình an vô sự, cô chỉ sợ đối phương chó cùng rứt giậu, đến lúc đó... bên A Ninh còn chưa tới kịp hành động thì bọn chúng sẽ nổi sát tâm với Tưởng Viễn Chu.

"Viễn Chu sẽ không muốn gặp cô, Hứa Tình Thâm! Nếu cô lại dây dưa không thôi thì đừng trách tôi không khách khí với cô!"

Hứa Tình Thâm nuốt lời nói trong miệng vào. Chuyện A Ninh, cô nhất định không thể nói cho Tưởng Đông Đình, dù có nói thật cho ông ta nghe thì ông ta cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng Hứa Tình Thâm không muốn nhìn Tưởng Đông Đình cứ như vậy.

"Ba, Viễn Chu hiện tại bị thương thành như vậy, ba hãy bảo anh ấy dưỡng thương cho tốt, ngàn đừng vạn đừng để anh ấy quản lý chuyện bệnh viện hay là chuyện khác. Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của anh ấy là dưỡng thương..."

Cô chỉ sợ những người đó rắp tâm bất lương, động ý nghĩ với nhà họ Tưởng. Hiện giờ Tưởng Viễn Chu không có ở đây, Tưởng Đông Đình lại nhận định không thể tin được cô, lỡ như ông ta nghe lời tên kia làm ra chuyện gì thì sao đây?

Nụ cười lạnh trên môi Tưởng Đông Đình càng thêm rõ ràng, nói cho cùng Hứa Tình Thâm vẫn có lo lắng cho lợi ích của nhà họ Tưởng.

"Cô đi đi!"

Hứa Tình Thâm thấy ông ta nhấc chân đi, cô cũng không đuổi theo. Có điều, cô nhất thời lại không biết nên đi đâu, tối hôm qua lấy tóc, nhưng với cô mà nói, hiện tại làm giám định huyết thống đều là dư thừa.

---

Ở một chỗ khác.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đi vào trong phòng, có người đẩy cửa đi vào, trong tay cầm hai bình rượu, còn có mấy món kho.

Tên đàn ông để đồ lên bàn. Tưởng Viễn Chu nhìn, biết bọn chúng vậy là đã cầm được tiền, khóe miệng khẽ nhếch: "Tôi muốn một bộ quần áo, tắm rửa sạch sẽ."

"Cái gì?" Tên đàn ông cho rằng mình nghe lầm. "Lặp lại lần nữa?"

"Tôi muốn tắm rửa sạch sẽ một cái, thay quần áo."

"Tưởng tiên sinh, anh cho anh là khách du lịch?"

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu đảo qua trên bàn, tựa như không hề hứng thú với mấy thứ này.

"Các anh cũng không thể để tôi cứ thế này mãi được, tôi không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn mình được thoải mái chút."

"Mấy đứa bọn mày thật nhiều chuyện!"

"Cầm nhiều tiền chuộc như vậy, chẳng lẽ một bộ quần áo cũng không chịu cho?"

Tên đàn ông chỉ chỉ vào anh: "Mày đợi!"

Buổi chiều, cửa lần nữa được mở ra, tên đàn ông đưa cái túi trong tay túi cho Tưởng Viễn Chu. Anh giơ tay nhận lấy, nhìn, lại cũng chẳng chê ghét.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy đi vào phòng tắm, cánh cửa bên đó thực sự đơn giản, tiếng nước ào ào từ trong truyền ra.

Hứa Ngôn ngơ ngẩn nhìn chăm chú đôi chân mình, Lão Bạch nhìn cô, hỏi: "Lo lắng cho người trong nhà sao?"

Hứa Ngôn gật đầu: "Tôi suy nghĩ, nếu có thể cho tôi được cơ hội để thoát ra ngoài, tôi nhất định sẽ hết sức quý trọng mỗi một ngày sau này."

"Con người chính là như vậy, bỗng nhiên toàn phải chờ đến khi mất rồi mới có thể nhìn thẳng vào những thứ tốt đẹp trong cuộc sống."

Hứa Ngôn lắng tai, nghe tiếng nước không ngừng bay vào trong tai.

"Có phải tình cảm của anh Tưởng và chị Tưởng rất tốt không?"

"Phải."

"Vậy chị Tưởng ở nhà nhất định rất lo lắng."

Lão Bạch ngồi xuống mép giường.

"Tưởng phu nhân thực sự không giống những người phụ nữ khác."

"Vậy sao? Không giống bao nhiêu?"

"Đánh bại con người Tưởng tiên sinh thì nhất định không bình thường."

Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, Hứa Ngôn cũng không nói nữa. Không bao lâu Tưởng Viễn Chu từ bên trong đi ra. Tóc vẫn ướt, bọt nước theo sợi tóc đen bóng chảy xuống.

Tưởng Viễn Chu đi đến trước cái bàn, đồ trên bàn vẫn chưa dọn dẹp hết. Hứa Ngôn ngẩng đầu lên, vừa thấy, sắc mặt khẽ biến: "Vết thương trên đầu anh sao rồi?"

"Không sao cả."

Hứa Ngôn đứng dậy, giơ tay chạm tới vết thương của anh.

"Tôi xử lý giúp anh..."

Tưởng Viễn Chu theo bản năng phất tay cô ra.

"Đừng đụng vào tôi!"

"Tôi..."

Tưởng Viễn Chu nghiêng người.

"Cơ thể tôi, tôi rõ nhất."

Hứa Ngôn có chút xấu hổ: "Tôi chỉ muốn băng bó cho anh, hơn nữa vết thương của anh không thể đụng vào nước, những lúc này càng phải chú ý."

"Không sao." Tưởng Viễn Chu ngồi xuống. "Vợ tôi cũng là bác sĩ, cô ấy sẽ xử lý giúp tôi."

Hứa Ngôn và Lão Bạch nhìn nhau, Tưởng Viễn Chu nói như vậy, hẳn là cũng coi như cho mình một chút hy vọng đi. Chung quy ai cũng biết lúc này bọn họ không ra ngoài được, càng miễn bàn chuyện để Hứa Tình Thâm xử lý vết thương cho anh.

Hứa Ngôn đứng tại chỗ, cũng không biết nên để tay ở đâu.

Cô ta muốn lái đề tài: "Này nơi rốt cuộc là nơi nào? Sẽ có người tới cứu chúng ta sao?"

Con ngươi sắc bén của Tưởng Viễn Chu quét sang nhìn cô ta: "Nói bậy gì đó, sống sót được là tốt nhất rồi, đừng có phỏng đoán lung tung."

"Nhưng như vậy cũng không phải biện pháp, anh Tưởng anh lợi hại như vậy, chẳng lẽ thật sự cách gì cũng không có sao?"

"Trong mắt cô, tôi nên như thế nào? Thần vạn năng?"

Hứa Ngôn nghe ra lời của Tưởng Viễn Chu không vui.

"Không phải..."

"Nếu không phải thì câm miệng đi cho tôi!"

Hứa Ngôn nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Tưởng Viễn Chu đưa hai ngón tay lên ấn ấn dưới mũi, trên đời này, e là tìm chẳng ra được người thứ hai có suy nghĩ thông minh lanh lợi như Hứa Tình Thâm. Những kẻ đó nhốt bọn họ trong một gian nhà, trong phòng này nhất định có camera theo dõi.

Anh có thể nói bọn bắt cóc giữ mạng họ lại là bởi vì khoản thu cố định hàng tháng kia. Lúc này, bọn chúng hẳn vẫn còn đắm chìm giữa niềm vui sướng vô biên, lỡ như một câu vô tâm của Hứa Ngôn sẽ đánh thức bọn chúng thì sao đây?

Rất nhiều lúc họa sát thân cũng vì như vậy mà tới. Nếu Hứa Tình Thâm ở đây, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô nhất định cũng có thể hiểu hết.

Thấy anh khép hai mắt lại, Lão Bạch không khỏi tới gần hơn chút, nói: "Tưởng tiên sinh, tôi lấy khăn lông lau cho anh vậy?"

"Lão Bạch, tôi nhớ Hứa Tình Thâm."

"Tôi biết."

Đã nhiều ngày, mỗi một khắc mỗi một giây, Tưởng Viễn Chu đều đếm.

"Không biết lúc này cô ấy thế nào, có lẽ ngày nào cũng khóc, tính tình cô ấy cũng sẽ không ai khuyên được rồi!"

Tưởng Viễn Chu nói đến đây, bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt sự lo lắng lờ mờ lộ ra.

"Nhưng tôi lại không ở cạnh cô ấy, còn ai có thể khuyên cô ấy đừng khóc đây?"

Lão Bạch nghe xong, cơn khó chịu lại dâng lên theo.

Hứa Ngôn còn đứng ở đó, cô ta cảm thấy mình như là người thừa, Tưởng Viễn Chu nói như vậy, rõ ràng giữa anh và Hứa Tình Thâm sẽ chẳng ai chen lọt vào được.

"Tưởng tiên sinh, anh phải tin tưởng Tưởng phu nhân!"

"Tin không ngừng luôn đấy! Những việc khác tôi đều có thể tin, nhưng tôi đột nhiên mất tích như vậy, cô ấy nhất định sẽ khóc đần người rồi nhỉ? "

Lão Bạch cùng anh nói chuyện, muốn làm thời gian trôi qua một chút.

Mặt trời chậm rãi đi xuống, một ngày lại sắp qua đi.

Không biết từ khi nào, nơi xa giống như truyền đến tiếng vang mơ hồ, Lão Bạch và Hứa Ngôn đều không có cảm thấy gì nhiều, nhưng Tưởng Viễn Chu lại đứng dậy.

"Tưởng tiên sinh?"

Âm thanh càng lúc càng gần, mãi đến khi tiếng đánh nhau kịch liệt ngoài hành lang vang lên, một loạt tiếng súng đâm thủng màng nhĩ, tựa như ẩn đâu đó còn có tiếng đáp trả. Lão Bạch nhanh chóng đứng dậy, anh ấy đi tới cửa, định xem rốt cuộc là chuyện gì.

"Lão Bạch!" Tưởng Viễn Chu thấy anh nhấc bước lên, bật tiếng gọi anh ấy lại: "Đừng tới gần cửa, nguy hiểm!"

"Tưởng tiên sinh, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Thần sắc Tưởng Viễn Chu kiên định.

"Đợi lát nữa sẽ biết."

Động tĩnh càng lúc càng lớn, Hứa Ngôn sợ hãi bưng kín lỗ tai. Sau một lúc lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng đập vào ván cửa. Theo sau đó, một loạt tiếng súng đoàng đoàng truyền đến, khoá cửa liền hỏng, người ở ngoài giơ một chân lên đá văng sầm cánh cửa.

Mấy người thân hình cao lớn đi vào, Lão Bạch theo bản năng bảo vệ trước người Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ vào bả vai anh ấy: "Đừng khẩn trương như vậy, người một nhà."

"Tưởng tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi đã tới chậm."

Người đàn ông nâng tay xem đồng hồ.

"Không tính là trễ, từ lúc tôi gọi cho A Ninh đến giờ, số thời gian đó tôi vẫn có thể chấp nhận."

Hứa Ngôn buông tay xuống, Lão Bạch cũng có chút khó tin. Tưởng Viễn Chu đi đến cạnh cạnh anh ấy, dâng lên nụ cười lạt, nói: "Về nhà thôi, Lão Bạch!"

"Về nhà?"

"Phải."

Tưởng Viễn Chu đi thẳng ra ngoài, ra tới bên ngoài rồi, nhìn thấy bọn người kia đã bị bắt giữ, hai chân đang quỳ trên mặt đất, thấp kém mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Tưởng Viễn Chu.

Tưởng Viễn Chu dừng chân lại, Lão Bạch giận không thể kìm được, tiến lên lột khăn trùm đầu của một tên ra, sau đó đá mạnh cho hắn một trận.

"Tao cho mày hả hê! Cho mày động tay đánh người! Cho mày bắt cóc! Cả Tưởng tiên sinh cũng dám động vào, chán sống rồi có phải không?"

Thấy anh ấy như thể điên rồi, Tưởng Viễn Chu tiến lên giữ chặt cánh tay Lão Bạch.

"Có mệt không?"

Lão Bạch ngập đầy lửa giận, không chỗ phát tiết: "Chẳng lẽ cứ cho qua như vậy?"

Tưởng Viễn Chu nhìn thấy chỗ góc tường có để một cây côn sắt, anh qua đó, lấy đồ rồi quay sang Lão Bạch: "Cho này!"

Lão Bạch cầm lấy, tầm mắt nhìn khuôn mặt Tưởng Viễn Chu.

"Tưởng tiên sinh, ngài muốn động tay không ạ?"

Người đàn ông lắc đầu: "Tôi không cần tự mình ra tay, tôi có cách làm cho bọn chúng sống không bằng chết."

Lão Bạch tin lời anh nói, nhưng anh ấy vẫn chưa hết cơn giận, vung mạnh cây côn sắt trong tay ra, hơi đánh trúng đầu đối phương.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lạnh lùng mà nhìn, nhìn cả đám bị dồn vào nhau.

"Lão Bạch, đừng đánh ở đầu, lỡ đánh chết thì sao?"

"Vậy đánh ở đâu ạ?"

Tưởng Viễn Chu khẽ nhún vai: "Chỗ nào đau nhất thì cứ đánh ở đó."

Lão Bạch gật đầu, hai tay cầm cây côn sắt, giơ cao lên sau đó nhắm vào hạ bộ đối phương mà giáng mạnh xuống.

"Á!!!!!!!!!!"

Tiếng tru tréo như mổ heo truyền vào lỗ tai, Tưởng Viễn Chu dời tầm mắt, bước nhanh đi ra ngoài.

---

Hoàng Đỉnh Long Đình.

Sáng lúc Hứa Tình Thâm thức dậy đã trễ lắm rồi, mấy ngày nay đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng, tối hôm qua lại ngủ rất say.

Sau khi cô rửa mặt xong liền thay quần áo ngồi ở mép giường, vẫn cứ ngẩn người. Giữa trưa, người giúp việc đi vào gọi cô dùng cơm, cô cũng không muốn ăn.

"Các chị ăn đi."

"Tưởng phu nhân, cô như vậy cũng không phải cách, vẫn nên ăn chút đi."

"Không cần."

Chị giúp việc hết cách, đành xuống lầu.

Sau giữa trưa, có một chiếc xe vận tải đi vào Hoàng Đỉnh Long, người giúp việc bước nhanh lên lầu.

"Tưởng phu nhân!"

Hứa Tình Thâm cố hết sức gượng dậy: "Sao vậy?"

"Nói là em trai cô đưa lễ vật tới, đang để dưới lầu, hai cậu giao hàng đang mang cái thùng lên lầu ạ."

"Lễ vật gì cơ?" Hứa Tình Thâm khó hiểu, hỏi.

"Tôi cũng không biết ạ, chỉ nhìn thấy một cái thùng rất lớn."

Hứa Tình Thâm trong lòng cả kinh, chuyện có thể nghĩ đến đều là chuyện xấu nhất, cái thùng?

Chẳng lẽ là...

Cô đứng dậy, bước nhanh theo chị giúp việc đi ra ngoài. Lúc đến đầu cầu thang, nhìn thấy hai người đã nâng cái thùng lên lầu, Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn lại: "Các anh là ai? Không được đem đồ lên lầu, các anh buông ra!"

"Chị Tưởng, đây là chính miệng em trai chị dặn, nói là nhất định phải đưa đến tận phòng của chị."

"Các anh không thể như vậy..."

Hai người đó căn bản không nghe, vẫn ráng hết sức nâng cái thùng đi tới. Bọn họ lại như thể từng tới đây, biết phòng ngủ chính của Hứa Tình Thâm ở đâu, hai người đem thẳng cái thùng vào đó.

Hứa Tình Thâm bước nhanh theo phía sau.

"Rốt cuộc mấy người là ai?"

"Chúng tôi chỉ đưa hàng hóa cho chị mà thôi, chị suy nghĩ nhiều."

Người giúp việc tò mò theo sau, chỉ chỉ cái thùng lớn: "Lớn như vậy, bên trong bỏ cái gì?"

"Chị Tưởng, người đưa thứ này nói: ngài tốt nhất là xem một mình."

Đuôi mắt Hứa Tình Thâm liếc thấy hai người kia đi ra ngoài, cô nhìn chị giúp việc, nói: "Chị cũng đi ra đi."

"Cái này..." Chị giúp việc có chút không yên tâm. "Liệu có xảy ra chuyện gì không?"

"Không sao, đi ra ngoài đi!" Hứa Tình Thâm nói xong, đi thẳng tới phía tủ đầu, cô kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra tới một con dao găm.

Người giúp việc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, vừa quay đầu lại nhìn cô. Hứa Tình Thâm rón ra rón rén đi tới trước cái thùng giấy kia. Cô nắm chặt dao găm trong tay, trái tim đã nhảy tới cổ họng.

Rất nhiều cảnh tượng trong phim kinh dị nổi lên. Hứa Tình Thâm mắt đục đỏ ngầu, cô không dám tưởng tượng nếu bên trong là một Tưởng Viễn Chu đã không còn hơi thở, vậy... cô nên làm gì bây giờ?

Hứa Tình Thâm há to miệng thở hổn hển, trên bề mặt thùng không có niêm phong, xuyên qua khe hở, mờ mờ có thể nhìn thấy màu đen bên trong.

Cô khom người, tay sờ tới.

Nhưng tay mới vừa vươn ra đã bị cô thu về.

"Tưởng Viễn Chu, ngàn vạn lần đừng là anh! Nhất định không được là anh!" Hứa Tình Thâm lẩm nhẩm trong miệng, giọng nói đều đang run rẩy.

Những kẻ đó hẳn có thể làm ra được bất cứ chuyện gì đúng không? Lấy cách thức tàn nhẫn như vậy để trả Tưởng Viễn Chu về, cũng không phải không có khả năng chứ?

Hứa Tình Thâm đến gần hơn một bước, buộc mình đè nén nỗi sợ hãi trong lòng lại, cô từ từ vươn tay ra.

Cái rương tựa như động đậy, ngay sau đó, chỗ dán lại bị mở ra, một người thân hình cao lớn đứng lên. Hứa Tình Thâm không thấy rõ đối phương là ai, nhưng cô ba hồn sáu phách sợ tới mức muốn bay tán. Cô hét lên một tiếng, lùi về phía sau mấy bước.

Cẳng chân hơi đụng phải mép giường, Hứa Tình Thâm ngơ ngẩn ngồi phịch người xuống.

Chương 222: Anh trở về, chỉ muốn "yêu" em

Editor: Dế Mèn

^_^(Truyện được edit bởi NCU - Ngự Cảnh Uyển)^_^

ngucanhuyen.wordpress.com Sắc đẹp khó cưỡng I Thánh Yêu [FULL] Tên truyện: Sắc đẹp khó cưỡng Tác giả: Thánh Yêu Editor: Yuè Yīng – Lữ – Lưu Tinh – Dế Mèn Tình trạng : Hoàn (427 chương) ^_^(Truyện được edit bởi NCU Team – Ngự Cảnh Uyển)^_^ ♥♥♥ Hệ thốn… ngucanhuyen.wordpress.com ngucanhuyen.wordpress.com ***

Hứa Tình Thâm nắm chặt dao găm trong tay, đã có quyết tâm đâm cho đối phương một nhát.

Cô trợn to hai mắt, tầm mắt cắm trên khuôn mặt người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ của Hứa Tình Thâm hết xanh lại trắng, đủ loại cảm xức phức tạp chuyển biến trên khuôn mặt.

Thấy bộ dáng như hồn bị vứt đi đâu đó của cô, người đàn ông vội từ thùng giấy bước ra.

"Có phải làm em sợ rồi không?"

"AAA!!!!" Giọng Hứa Tình Thâm kêu kinh ngạc, kéo dài, tiếng thét vừa thé vừa nhọn, đâm thủng màng nhĩ người khác, xuyên qua vách tường chắc chắn. Chị giúp việc vốn đã không yên tâm, đi ra ngoài cửa nhưng vẫn chưa đi ngay. Nghe tiếng thét, chị ta bước nhanh vào trong.

"Tưởng phu nhân!"

Vừa xông mấy bước vào phòng ngủ, người giúp việc nhìn thấy một người thân hình cao lớn đang đứng trước giường, Hứa Tình Thâm đứng cạnh đó vứt con dao, hai tay ôm đầu.

Đây là tình huống gì vậy?

Người giúp việc nhìn nhìn người đàn ông, vội chào: "Tưởng tiên sinh!"

Ba chữ này truyền vào tai Hứa Tình Thâm, tiếng thét của cô đột nhiên im bặt. Cô bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước, đây rõ ràng chính là Tưởng Viễn Chu mà! Mặt mũi y hệt, dáng người y hệt, một đôi mắt y chang.

Anh chẳng bị tổn hại mất đi gì hết, có điều trên mặt có chút vết thương. Đôi mắt Hứa Tình Thâm bỗng nhiên bị mờ, cô khó khăn đứng dậy. Tưởng Viễn Chu nhìn bộ dáng này của cô liền biết cô muốn ôm mình.

Anh vươn tay tới: "Tình Thâm!"

Hứa Tình Thâm bước nhanh chạy đến trước người anh, cô nhảy cả người lên, hai cánh tay ôm lấy cổ Tưởng Viễn Chu.

Người đàn ông thuận thế ôm lấy eo cô, hai chân cô vòng lấy hông người đàn ông.

Động tác này thật là...

Người giúp việc nhìn thấy vậy, mặt hơi đỏ lên.

"Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, tôi ra ngoài trước."

"Đợi đã!" Tưởng Viễn Chu gọi chị ta lại. "Đừng nói với bất kỳ ai là tôi đã trở về."

"Được ạ."

Người giúp việc bước nhanh ra ngoài, ra tới bên ngoài còn giúp bọn họ đóng cửa lại.

Người Hứa Tình Thâm nhanh chóng tụt xuống, cô vùi đầu vào cổ Tưởng Viễn Chu không cam lòng rớt xuống như vậy, hai chân cựa quậy muốn leo lên lại.

Người đàn ông bật cười, sửa bàn tay để đỡ mông cô. Hứa Tình Thâm mặc áo trùm dài phủ qua mông, Tưởng Viễn Chu thấy thế liền đẩy vạt áo cô lên trên, đẩy đến hông, hai chân cô liền có thể hoạt động tự nhiên hơn.

Đôi tay anh ôm chặt cô, cho cô đeo cả người lên người mình.

"Thế này là sao đây? Nhớ anh có phải không?"

Hứa Tình Thâm nói không nên lời, cánh tay vẫn luôn dùng sức, chân đang kẹp eo Tưởng Viễn Chu càng lúc càng dùng sức.

"Anh không phải đã trở lại rồi sao?"

Cô nâng tay trái lên, bàn tay sờ tới lui trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu, sờ đến viền khóe miệng anh, sau đó đem che miệng anh lại hoàn toàn.

Tưởng Viễn Chu không khỏi bật cười, nhưng trong lòng lại càng là đau lòng hơn.

Anh cứ như vậy ôm Hứa Tình Thâm đi tới phía trước. Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống cái thùng kia, nghĩ lại đủ loại khả năng có thể trước đó, mũi cô lại toát ra chua xót.

"Thật sự là anh đã về rồi sao?"

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô xuống.

"Không phải anh thì còn có thể là ai?"

Hứa Tình Thâm ngồi dậy, từ trên cao nhìn chăm chú khuôn mặt trước mắt này, hai tay cô ôm lấy gò má anh.

"Anh bị thương."

"Bị thương không sao cả, sống sót quay về là được."

"Làm em sợ muốn chết."

"Anh biết."

Hứa Tình Thâm khom lưng hôn lấy cánh môi anh. Tưởng Viễn Chu nghiêng mặt, hai người kịch liệt hôn môi, tựa như thế nào cũng không đủ. Người đàn ông bước chân sang bên cạnh, tới mép giường, anh thả Hứa Tình Thâm lên giường.

Tay cô ôm chặt lấy phần lưng anh, ngón tay cào từng đường từng đường vào lưng anh. Tưởng Viễn Chu mau chóng bị loại cảm giác tê dại ấy hành hạ muốn điên, tay anh giữ cổ tay Hứa Tình Thâm lại, sau đó dịch một chút lên chỗ mấy ngón tay, cùng cô mười ngón đan vào nhau.

Hai người bàn tay nắm chặt, nơi nắm giao nhau bởi vì dùng sức mà toát đau.

Tưởng Viễn Chu hôn cánh môi cô. Hứa Tình Thâm đẩy mặt anh ra, anh thuận thế hôn tới gò má cô, cổ cô...

Tay để không của Hứa Tình Thâm che mắt lại, Tưởng Viễn Chu cảm giác được cơ thể cô đang run rẩy. Anh một tay chống bên người cô, ánh mắt rơi xuống trên gương mặt cô, nhìn thấy bên khuôn mặt nhỏ của cô vẫn còn khóc.

"Sao vậy?"

"Tưởng Viễn Chu, anh nhéo em đi!"

Bàn tay người đàn ông để xuống trước ngực cô, Hứa Tình Thâm vội đẩy tay anh ra.

"Anh làm gì đó?"

"Đừng ngớ ngẩn, đây không phải nằm mơ."

"Em biết..."

"Biết mà còn..."

"Em cũng không biết sao vậy nữa." Hứa Tình Thâm dời cánh tay, tầm mắt gắt gao nhìn người đàn ông trước mặt.

"Em thấy nó rất không thực. Em không ngờ anh sẽ trở về như vậy."

"Bởi vì anh không muốn người khác biết anh đã về."

Đôi tay Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ người đàn ông.

"Anh biết không? Có một tên đang nằm trong bệnh viện Tinh Cảng, bị kẻ khác ném trước cửa nhà họ Tưởng. Mặt bị huỷ hoại, nói cũng nói không ra lời, cả đôi tay cũng bị trọng thương."

Trực giác của Tưởng Viễn Chu thấy chuyện này không thích hợp, không nghĩ tới đối phương lại có chủ ý này.

"Cho nên, bây giờ hắn là anh?"

Hứa Tình Thâm quan sát tỉ mỉ khuôn mặt trước mặt mình này, ngón tay cô mơn trớn qua lại trên mặt anh.

"Vẫn là khuôn mặt đẹp trai này!"

Tưởng Viễn Chu cúi đầu cắn vào chỗ xương quai xanh của cô.

"Em thì sao? Em có tin không?"

Cô bị đau, hơi rên một tiếng.

"Không."

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên mặt cô.

"Vì sao?"

"Bởi vì hắn bài xích em, không muốn gặp em, bảo em đi."

Ngón cái của người đàn ông không ngừng vuốt ve mặt cô. Hứa Tình Thâm đón lấy ánh mắt anh.

"Em biết, bất luận thế nào anh cũng sẽ không như vậy với em. Dù em có thật sự không đưa được tiền chuộc, hại anh thành như vậy, thì câu đầu tiên anh nói khi thấy em cũng sẽ không phải là bảo em đi."

Ngón tay Tưởng Viễn Chu hơi ngừng lại. Hứa Tình Thâm gần như tham lam mà nhìn chằm chằm lấy anh, không muốn bỏ qua một cái chớp mắt nào.

"Viễn Chu, thật ra toàn bộ thời gian mấy năm nay chúng ta ở bên nhau cũng chưa được bao lâu. Em cũng không biết mình từ đâu lấy ra tự tin như vậy, lúc ấy em chỉ kiên định cho rằng vậy thôi."

Tưởng Viễn Chu nuốt khẽ, khóe miệng hơi cong lên: "Em kiên định, rất đúng! Cũng làm anh rất vui mừng."

"Nhưng em cho rằng bọn chúng đã hại anh." Hứa Tình Thâm nói đến đây, trong giọng nói không nén được nghẹn ngào. Cô ôm chặt người đàn ông trước mặt.

"Anh biết em mấy ngày nay thế nào không?"

"Anh biết." Anh tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra. Loại cảm giác mất rồi tìm lại được cũng muốn lấy mạng người ta. Giờ khắc rung động này, Hứa Tình Thâm chẳng cách nào dùng ngôn từ để hình dung được. Cô lại càng ôm chặt người đàn ông, cả người đều dán vào người anh.

"May mắn anh không có việc gì! Thật sự, anh đã trở lại! Em cảm thấy trời có sập xuống cũng không quan hệ gì tới em. Em không muốn chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, Tưởng Viễn Chu, em chỉ muốn dựa vào anh, cái gì cũng sẽ có anh thay em chống đỡ..."

Nói xong câu cuối, những lời khác Hứa Tình Thâm không nói nên lời được. Đây vốn là chuyện vui vô cùng, nên phấn khởi mới phải, nhưng cô đã không còn phân biệt được mình khóc rốt cuộc là bi thương hay là vui sướng nữa.

Tay Tưởng Viễn Chu ấn chặt cô vào lòng.

"Sau này anh đều là cho em dựa vào, sẽ cho em thoải mái dễ chịu mà dựa vào cả đời."

Anh kéo cô ra một chút, muốn hôn môi cô, Hứa Tình Thâm vội quay mặt đi.

"Không được."

Tưởng Viễn Chu hôn lên gò má cô, Hứa Tình Thâm vội xoa xoa nước mắt.

"Hôn không khó chịu sao?"

"Không khó chịu. Mấy ngày nay anh chỉ nghĩ đến một việc, sau khi anh về chỉ muốn "yêu" em, hôn em..."

Lòng Hứa Tình Thâm toát ra chua xót. Hai người tựa trán vào nhau, cô nhìn thấy chỗ đuôi mắt người đàn ông có vết thâm.

Hóa ra, vừa thấy anh bị thương thì trong lòng đã không nỡ như vậy! Trước kia cứ cảm thấy hào quang xung quanh Tưởng Viễn Chu quá mức sáng ngời. Đầu ngón tay cô mơn trớn mấy vết thâm kia. Lúc này những chuyện đã xảy ra trước đó, Hứa Tình Thâm thậm chí còn chưa hề nghĩ tới, lại có kẻ dám đánh Tưởng tiên sinh của cô.

Nhưng Tưởng Viễn Chu chung quy cũng là một con người mà, là con người, đã leo lên được vị trí cao như thế thì cũng phải chịu được người khác đánh đấm.

Ngón tay cô vuốt ve. Chỗ miệng vết thương có chút đau, có chút xót, Tưởng Viễn Chu nheo nheo mắt lại. Hứa Tình Thâm khàn giọng hỏi: "Có phải đau dữ lắm không?"

"Không dữ lắm."

"Còn chỗ nào bị thương không?"

"Không có."

Hứa Tình Thâm hai tay ôm lấy mặt anh, ánh mắt không muốn bỏ sót, nhìn hướng lên trên một chút. Ánh mắt cô đột nhiên cả kinh.

"Đầu bị làm sao vậy?"

"Không có gì."

Anh chỉ không muốn để cô nhìn thấy có nhiều vết thương nên mới tháo băng gạc ra. Hứa Tình Thâm nhìn vết thương của anh còn chưa lành.

"Cũng là bị bọn chúng đánh sao?"

"Hửm?"

"Dùng cái gì đánh?"

"Súng."

Tưởng Viễn Chu nói thực đáng thương, trên thực tế, lúc ấy là anh che cho Lão Bạch một cú đánh. Hứa Tình Thâm nghe, đau lòng và không nỡ lại tràn đầy ra.

"Cái bọn khốn kiếp!"

"Phải, thật sự khốn kiếp! Có điều bây giờ bọn chúng rơi vào tay anh rồi, anh sẽ khốn kiếp hơn bọn chúng."

Hứa Tình Thâm ở trong lòng anh khẽ đẩy anh.

"Dậy, em xử lý vết thương cho anh."

"Được."

Tưởng Viễn Chu ngoan ngoãn đứng dậy rồi ngồi xuống. Hứa Tình Thâm cầm cái hòm thuốc tới, trong hộp không những có băng gạc và thuốc sát trùng, còn có thuốc hạ sốt. Hứa Tình Thâm đứng trước mặt người đàn ông, thật sự cẩn thận xử lý vết thương cho anh. Tưởng Viễn Chu nhắm mi mắt, tay ôm lấy eo cô, dán mặt vào trước người cô. Anh thích cảm giác ấy. Sở dĩ hôm qua anh từ chối Hứa Ngôn chính là vì anh không thể làm vậy với người phụ nữ nào khác.

Gương mặt Tưởng Viễn Chu cọ cọ trước ngực cô.

"Dễ chịu!"

"Dễ chịu cái gì!" Kỹ thuật xử lý của Hứa Tình Thâm thành thạo.

"Miệng vết thương này không lớn không nhỏ, bản thân thật sự phải cẩn thận hơn một chút!"

"Không sao, bây giờ về lại cạnh em, em sẽ nhắc anh."

"Anh sẽ làm gì bọn chúng? Có gan làm anh bị thương ra như vậy, nhất định không thể tha thứ dễ dàng được."

"Yên tâm, bọn chúng dám động vào anh, anh sẽ cho chúng cả đời này sẽ bị bóng ma tâm lý, tự mình tra tấn chết mình mới là tốt nhất."

Cuối cùng cũng đã sống sót qua tai nạn. Hứa Tình Thâm ôm chặt đầu anh.

"Hàng giả trong bệnh viện thì làm gì bây giờ?"

"Mặt hắn bị huỷ thật à?"

"Ừm, bị hủy hoàn toàn luôn."

Tưởng Viễn Chu cười lạnh: "Thật sự liều đấy!"

"Tên này ngu ngốc bao nhiêu! Tự hủy mặt mình hoàn toàn như vậy, rốt cuộc có mưu đồ gì?"

"Đương nhiên không phải là mưu cầu mấy đồng tiền." Bàn tay Tưởng Viễn Chu kề sát vòng eo cô.

"Ba anh thì sao? Ông ấy tin?"

"Ông ấy trước giờ không có ấn tượng tốt với em, lần này càng cho rằng em tâm địa rắn rết, làm hại anh người không giống người, quỷ không giống quỷ."

"Đối phương hẳn đã điều tra chính xác, em và ba anh không hợp."

Hứa Tình Thâm gật đầu: "Đúng rồi, chỗ mắt cá chân tên đó cũng có một nốt ruồi giống anh như đúc."

"Xem ra, quả thật đã chuẩn bị vô cùng kỹ."

Hứa Tình Thâm đẩy người anh ra.

"Chúng ta đi bệnh viện vạch trần hắn đi!"

"Không vội." Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay cô. "Nếu hắn đã thích làm cái 'Tưởng tiên sinh' này thì cứ để hắn làm trò trước. Anh cũng mệt, ở nhà nghỉ ngơi đã."

"Vậy phía ba thì sao?" Hứa Tình Thâm mơ hồ có chút lo lắng. "Em sợ ông ấy sẽ nghe lời tên kia, để hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu..."

Tưởng Viễn Chu ôm Hứa Tình Thâm lại, để cô ngồi lên đùi mình.

"Lúc còn trẻ ba anh cũng không như thế, bệnh đa nghi của ông ấy rất nặng, bây giờ... Có lẽ thật sự già rồi, hơn nữa đứa con duy nhất lại bị biến thành như vậy..."

Nguyên nhân chính yếu vẫn là vì đã nhận định Hứa Tình Thâm không tốt, cho nên bụng dạ khó lường mãi mãi là Hứa Tình Thâm, ai khác cũng đều là người tốt.

"Yên tâm, có anh ở đây, hắn sẽ không lấy được thứ gì của nhà họ Tưởng. Hắn thích nằm, vậy cứ nằm đi! Hắn đã không cần khuôn mặt của mình, vậy thì vĩnh viễn đừng cần!"

"Có ý gì?"

Tưởng Viễn Chu cười: "Sau sẽ biết."

Tay anh bế Hứa Tình Thâm lên, ném cô xuống giường.

"Nói! Có nhớ anh không?"

Hai mắt và mũi cô vẫn còn đỏ, trong mắt Hứa Tình Thâm ướt một mảng.

"Vừa rồi không phải đã nói sao?"

"Vừa rồi em nói là trong lòng nhớ anh, bây giờ anh hỏi là thân thể em có nhớ anh không?"

Hứa Tình Thâm muốn ngồi dậy.

"Thế có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là có."

Tay cô ôm chặt anh, mặt hai người dính sát vào nhau.

"Nhớ! Em toàn nhớ anh muốn chết. Tưởng Viễn Chu, hóa ra em thật sự không thể không có anh... Anh nói xem, bao nhiêu ngày không có anh như vậy, rốt cuộc em đã thế nào?"

Tưởng Viễn Chu thật sự là bị bất ngờ không kịp phòng bị, giống như bị mật ngọt quyến rũ say một cách chết người. Anh dùng sức mà hôn môi cô, Hứa Tình Thâm cũng nhiệt tình đáp lại.

Có lẽ con người luôn là như vậy, đã quen với việc một người bên cạnh mình một thời gian quá lâu, bạn sẽ cảm thấy đây là sự đồng hành thân quen nhất; nhưng nếu có một ngày người ấy không còn nữa, bạn mới kinh ngạc cảm giác được, hóa ra thế giới đã xảy ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất đến thế.

Ngoài cửa, có tiếng đập cửa thùng thùng truyền đến, rất không có quy luật.

Trên sàn nhà phủ kín quần áo vừa được cởi xuống, cái này chồng cái kia, hỗn độn không chịu được. Hứa Tình Thâm ghé vào lồng ngực người đàn ông, cô kéo chăn cao, che mặt mình. Tưởng Viễn Chu kéo chăn xuống.

"Cũng không sợ người khác khó chịu nữa."

"Sao em cảm thấy tiếng đập cửa này là của Lâm Lâm hoặc Duệ Duệ nhỉ?"

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía nơi xa, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng nói, tiếng con nít ríu rít nói chuyện truyền vào.

"Lâm Lâm, Duệ Duệ, sao các con chạy đến đây?" Bảo mẫu chạy theo sau.

Hứa Tình Thâm vội đẩy Tưởng Viễn Chu ra.

"Mau khóa cửa đi!"

"Khóa cửa làm gì?"

"Lát nữa Lâm Lâm với Duệ Duệ nhất định đòi vào, bảo mẫu sẽ cho mở cửa cho chúng..."

Tưởng Viễn Chu không để tâm.

"Mở thì mở đi, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt."

Như thế mà còn không phải chuyện mất mặt?

Hứa Tình Thâm chui cả người vào chăn, giọng nói ngoài cửa càng lúc càng gần.

"Xuống lầu đi, chúng ta ra sân chơi bóng được không nào?"

Bàn tay nhỏ của Lâm Lâm chống lên cánh cửa, đá giày từng cái vào cửa, giống như không đá văng nó ra thì sẽ không bỏ qua.

"Mẹ! Mẹ!" Lâm Lâm bắt đầu gọi.

Duệ Duệ bên cạnh cũng tham gia: "Ba! Ba!"

Bảo mẫu ngồi xổm người xuống. "Lâm Lâm ngoan, hai hôm nay tâm tình mẹ không tốt, chúng ta đừng tới quấy rầy mẹ, được không?"

"Mẹ!!!!" Lâm Lâm chu cái miệng nhỏ, có vẻ rất không vui. Bảo mẫu định bế con bé đi, con bé lại vội tránh, Duệ Duệ cũng gõ cửa theo.

Bảo mẫu không còn cách nào khác.

"Bây giờ dì mở cửa, chúng ta xem mẹ thế nào, được không?"

Mấy ngày nay Hứa Tình Thâm quả thực khó chịu. Bây giờ bọn trẻ ở ngoài làm ầm ĩ như vậy, cô không thể nào không nghe thấy, thế nhưng bên trong một chút tiếng động cũng chẳng có, bảo mẫu thật sự sợ cô có chuyện gì.

Hứa Tình Thâm giấu mặt trong ổ chăn, lời bảo mẫu nói lại truyền vào lỗ tai một chữ cũng không sót, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu vừa lúc bị bắt gặp, trong lòng người ta sẽ nghĩ thế nào?

Ý tưởng đầu tiên dĩ nhiên sẽ là: Tưởng tiên sinh vừa trở về, giữa thiên thiên bạch nhật này hai người đã gấp gấp gáp gáp lên giường!

Sắc mặt Hứa Tình Thâm đỏ bừng.

"Mau lên! Mau đi khóa cửa!"

"Không còn kịp rồi, dù bây giờ anh có đi tới cũng sẽ bị người ta nhìn thấy hết thôi."

Bảo mẫu khẽ gõ cửa hai cái, sau đó mở cửa ra. Cửa mở được một nửa, hai đứa nhỏ liền chạy vào trong.

"Lâm Lâm, chậm một chút!!!" Bảo mẫu theo sát sau đó.

Hứa Tình Thâm vội rúc vào trong chăn, Tưởng Viễn Chu buồn cười, cuối cùng cũng mở miệng: "Ai?"

Bảo mẫu còn chưa đi vào hẳn, vừa lúc tới một chỗ ở góc chết, chị ta chợt dừng bước.

"Tưởng tiên sinh, là ngài sao ạ?"

"Phải."

Bảo mẫu thấy trên mặt đất có thùng giấy và vài món quần áo. Chị ta lui ra sau hai bước, căn bản không biết Tưởng Viễn Chu đột nhiên quay về.

"Xin lỗi Tưởng tiên sinh!"

"Không có việc gì, chị ra ngoài trước đi."

"Dạ." Bảo mẫu nhanh chóng lui ra ngoài, Hứa Tình Thâm nghe được tiếng đóng cửa.

"Mẹ!" Lâm Lâm đã tới, đứng yên ở mép giường, tay kéo chăn của Hứa Tình Thâm.

Bờ vai trần lộ ra, Hứa Tình Thâm vội túm lấy chăn lại.

"Lâm Lâm, đừng quậy!"

"Mẹ, chơi!" Lâm Lâm kéo chăn cô không bỏ ra. Duệ Duệ bên cạnh thấy thế cũng tới hỗ trợ. Hứa Tình Thâm trên người không mặc gì, Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy, lộ ra nửa người trên ở trần.

"Hai đứa này, đừng quậy nữa, lại đây hết nào!"

Duệ Duệ thấy Tưởng Viễn Chu liền bỏ tay ra, đi tới.

Lâm Lâm thấy thế thì dùng sức bò lên giường, xốc chăn lên muốn chui vào. Hứa Tình Thâm hết cách, không ngờ một đứa nhỏ mà sức lực cũng lớn như vậy. Dù sao con còn nhỏ, cô dứt khoát buông tay ra, khom người định đi lấy quần áo.

Lâm Lâm cuối cùng cũng đi tới trước mặt cô. Hứa Tình Thâm nghiêng người về phía trước, Lâm Lâm nhìn chằm chằm chỗ ngực cô rồi đột nhiên giơ tay nắm lấy.

Nhìn vị trí mà hai tay Lâm Lâm đang để, Tưởng Viễn Chu buồn cười nói: "Con gái, xúc cảm thế nào?"

Hứa Tình Thâm nghe vậy, vội bế Lâm Lâm lên nhét vào trong lòng anh.

"Con gái anh thì anh mau quản đi!"

"Cha nào con gái nấy, ba thích cái gì thì Lâm Lâm của chúng ta cũng thích, đúng không nào?"

Cũng chẳng biết Lâm Lâm nghe có hiểu không mà vẫn gật gật đầu.

---

Tưởng Viễn Chu quay về cũng chỉ có người làm trong nhà và Hứa Tình Thâm biết. Hứa Tình Thâm gắng hết sức mà kéo hết màn lại. Xong cơm chiều, Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khách.

"Lão Bạch đâu?"

"Không sao, anh cho cậu ấy về nhà rồi."

"Em nghe tài xế nói, cùng mất tích với các anh còn có một cô gái nữa?"

"Phải." Tưởng Viễn Chu ôm cô vào lòng. "Là người thôn Huyền Nhai. Anh đã bảo Lão Bạch thu xếp chỗ ở cho cô ấy rồi, còn để người trông coi, ít nhất trong thời gian ngắn này cô ấy không thể ra ngoài."

"Vì sao không cho người khác biết anh đã trở lại?"

"Đối phương rõ ràng là thèm muốn toàn bộ gia sản nhà họ Tưởng, chi bằng chúng ta ngồi yên xem biến này, xem kẻ đứng sau bức màn rốt cuộc là ai."

Hứa Tình Thâm khẽ gối đầu lên bả vai Tưởng Viễn Chu.

"Nhưng cứ như vậy cũng không phải cách. Ba bắt mọi người giữ bí mật, ông ấy cũng không muốn tin tức này lộ ra."

"Ngày mai em hãy tuyên bố với bên ngoài, cứ nói anh bị bắt cóc và đã quay về, hiện giờ người bị trọng thương đang nằm bệnh viện."

Nước càng khuấy càng đục, vẫn còn hơn ao tù nước đọng.

Hứa Tình Thâm cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu.

"Em cũng có ý đó."

---

Hôm sau.

Hứa Tình Thâm tới bệnh viện xem, vẫn bị chặn lại ở ngoài phòng bệnh. Tưởng Đông Đình gặp cũng không muốn gặp cô. Khó khăn lắm Hứa Tình Thâm mới đợi được người quản gia đi ra. Cô bước nhanh tới, hỏi: "Ba tôi ở trong đó sao?"

"Cô Hứa, cô lại tới nữa!"

"Viễn Chu khá hơn chút nào không?"

Biểu tình của quản gia nhìn cũng không tốt.

"Không thật sự tốt. Bị trọng thương như vậy chỉ sợ trong lòng cũng sẽ có bóng ma."

"Tôi muốn vào thăm anh ấy."

"Không được." Quản gia che trước mặt Hứa Tình Thâm. "Cô không được vào."

"Vì sao?" Nét mặt Hứa Tình Thâm đầy nôn nóng. "Người nằm ở trong không phải là chồng tôi đó sao? Dựa vào cái gì không cho tôi vào?"

"Đây là ý của ông chủ."

"Không được, tôi nhất định phải gặp anh ấy."

Hứa Tình Thâm bước tới trước mấy bước, quản gia chắn trước cửa. Trong mắt Hứa Tình Thâm dâng lên lửa giận.

"Các người cứ tuyệt tình như vậy?"

"Cô Hứa, cô vẫn nên về đi."

"Nếu ông ấy khăng khăng muốn như vậy thì tôi cũng không nói gì. Nhưng Viễn Chu là chồng tôi, tôi cũng có quyền gặp anh ấy. Các người không ngừng ngăn cản thì tôi có thể nghĩ cách khác."

Hứa Tình Thâm nói xong thì xoay người bỏ đi.

Quản gia về phòng, đem nguyên văn lời Hứa Tình Thâm nói nói cho Tưởng Đông Đình. Ông ta căn bản không để trong bụng, cũng không tin Hứa Tình Thâm có thể dậy được sóng gió gì.

Nhưng tới buổi chiều, Hứa Tình Thâm liền mời phóng viên mở cuộc họp báo.

Sau khi Tưởng Đông Đình biết tin liền bảo quản gia mở TV lên. Buổi họp báo vừa mới bắt đầu, nhưng Hứa Tình Thâm đã khóc lóc thảm thiết: "Chồng tôi mấy ngày đã bị bắt cóc, bây giờ khó khăn mới nhặt được cái mạng trở về, nhưng mà gương mặt anh ấy đã bị hủy, nói cũng không nói ra lời. Bây giờ tôi chỉ muốn hàng ngày có thể nhìn thấy anh ấy là được, nhưng bên chồng tôi luôn cản trở..."

Tưởng Đông Đình khó tin mà nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Cô ta điên rồi có phải không? Cô ta muốn làm gì?!"

"Chồng tôi hiện tại còn nằm viện, ờ bệnh viện Tinh Cảng. Bọn bắt cóc kia đến giờ ở đâu không rõ. Lúc trước tôi sợ bọn chúng trả thù nên vẫn không dám báo cảnh sát, bây giờ bọn chúng lại hại chồng tôi thành ra vậy. Tôi thỉnh cầu các vị làm truyền thông hãy giúp tôi... Tốt nhất là có thể phát động lực lượng của mọi người..."

Phải biết rằng, sau khi "Tưởng Viễn Chu" trở về, Tưởng Đông Đình mấy ngày nay đều rất cẩn thận, sợ để lộ chút tin đồn gì; nhưng Hứa Tình Thâm lại chẳng kiêng nể gì mà mở cuộc họp báo, cô nói rõ là muốn vạch trần việc này, không cho lối thoát.

"Ông chủ, cô Hứa so có thể như vậy chứ!" Quản gia nghe thế cũng sốt ruột không thôi. "Cô ta biết rõ bộ dạng lúc này của cậu Tưởng..."

"Cô ta vì cái gì mà phải như vậy? Còn không phải bởi vì sốt ruột! Bây giờ Viễn Chu không chịu gặp cô ta, nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của cô ta, cô ta sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng có được thứ gì của nhà họ Tưởng."

Dưới tình thế cấp bách, quản gia nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh.

"Đây không phải là muốn bức cậu Tưởng vào đường cùng sao?"

Tưởng Đông Đình đau đầu không ngớt.

Kỹ năng diễn xuất của Hứa Tình Thâm quả thật giỏi, nước mắt như mưa, hoàn toàn không giống như đang giả vờ, mấy ngày nay cơ thể cũng tiều tụy hết sức.

"Hiện tại, chồng tôi đã bị trọng thương như vậy, tôi không cầu gì khác, tôi chỉ mong có thể cho tôi nhìn anh ấy một cái..."

Người đàn ông trên giường bệnh miệng phát ra tiếng kêu mơ hồ: "Ba..."

Giọng nói dù hơi mất tiếng nhưng chữ này vẫn có thể nghe rõ, Tưởng Đông Đình bước nhanh tới trước giường bệnh,

"Viễn Chu!"

Người đàn ông nâng cánh tay lên, chỉ về phía TV.

"Viễn Chu, đừng sốt ruột, những việc này ba sẽ giải quyết tốt, tuyệt đối sẽ không để người ta nhìn thấy bộ dáng của con."

"Con... con..."

"Con muốn nói cái gì?" Tưởng Đông Đình đưa di động tới trước mặt người đàn ông, hắn gõ mấy chữ trên đó: "Con muốn về nhà."

Trong mắt Tưởng Đông Đình có chút đau lòng.

"Ba cũng muốn đưa con về, nhưng tình trạng chấn thương của con..."

"Không sao, ở nhà an toàn."

"Viễn Chu, ở ngoài cũng có người canh gác. Yên tâm, mấy phóng viên đó không vào được."

Đang khi nói chuyện, ở cửa truyền đến tiếng đập cửa, quản gia qua đó, nhìn vô cùng cẩn thận.

"Ông chủ, là bác sĩ."

"Để họ vào."

"Dạ."

Bác sĩ bưng đồ vào, anh ta đi thẳng tới trước giường bệnh.

"Tưởng lão tiên sinh, tôi cần xử lý vết thương cho anh ấy."

"Được được, mời!"

Bác sĩ khom lưng, cẩn thận xem xét. Anh ta nhìn Tưởng Đông Đình.

"Tốt nhất ngài nên tránh đi, tôi sợ ngài nhìn sẽ không chịu được."

"Ông chủ, đi thôi ạ."

"Tôi không nhìn là hơn." Tưởng Đông Đình xoay người đi. Ông ta quả thực cũng không có dũng khí đi xem.

Bác sĩ gỡ bỏ băng gạc trên đầu người đàn ông, sau đó dùng động tác nhanh nhẹn thay thuốc. Sau một lúc lâu, giọng nói của anh ta mới truyền tới tai Tưởng Đông Đình: "Ông Tưởng, được rồi ạ."

"Tình trạng vết thương của nó có chuyển biến tốt đẹp không?"

Khuôn mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử: "Cứ để thời gian đi, ngài cũng đừng quá sốt ruột."

Tưởng Đông Đình nhìn bác sĩ bước ra ngoài. Ông ta dịch chăn lại cho người đàn ông.

"Không sao, nhà họ Tưởng có bệnh viện tốt nhất lại không cứu được người của mình sao?"

Lúc cuộc họp báo vẫn đang diễn ra, quản gia đi tới tắt TV.

Đã nhiều ngày, Tưởng Đông Đình vẫn luôn trông coi Tưởng Viễn Chu, không về nhà họ Tưởng. Ông ta ngồi trước giường bệnh, nói một vài chuyện với Tưởng Viễn Chu.

Buổi chiều, người đàn ông cảm thấy có gì không thích hợp, hắn vặn vẹo người, giơ tay muốn túm mặt mình. Tưởng Đông Đình thấy thế, vội đứng dậy đè cánh tay hắn lại.

"Viễn Chu, làm sao vậy?"

"Mặt..."

"Mặt làm sao vậy?"

Hắn cảm thấy mặt mình như bị thiêu cháy, lại cảm giác như bị kiến cắn, vừa đau lại ngứa.

"Cứu..."

Người đàn ông muốn cất giọng kêu cứu, nhưng trong miệng lại nói không ra được lời nào thêm. Tưởng Đông Đình quýnh đến độ đè nửa người trên hắn lại.

"Viễn Chu, con đừng làm ba sợ, thế này là sao đây?"

"Quản gia, mau gọi bác sĩ!"

Quản gia nghe vậy, vội tới đầu giường, nhấn chuông báo động.

"A, A!!!!!!" Tiếng kêu thê lương quanh quẩn trong phòng bệnh. Người đàn ông vừa thấy cơn đau muốn lấy mạng dâng lên.

Mấy người đợi hồi lâu trong phòng bệnh cũng không thấy bác sĩ tới. Tưởng Đông Đình tức giận đi ra ngoài, nói với một người vệ sĩ ở đấy: "Đi! Đi gọi bác sĩ chữa trị tới!"

"Dạ!"

Người đàn ông trên giường bệnh không chịu được mà quằn quại. Quản gia nhìn cũng khó chịu, ông ta đưa tay muốn bóc băng gạc ra, Tưởng Đông Đình vội đè tay ông ta lại.

Ước chừng hơn một giờ sau, bác sĩ mới chậm rãi tới.

Tưởng Đông Đình gấp đến độ bước lên mấy bước.

"Nó vậy là bị sao vậy?"

"Là phản ứng bình thường, thuốc xức ngoài, nhất định sẽ khó chịu."

"Thế cũng không thể như vậy..."

"Ông Tưởng, không sao đâu ạ. Chỉ có dùng trình độ tối đa nhất ở hiện tại để chữa trị thì tương lai mới có thể nâng cao tỷ lệ có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Anh ấy bị thương nặng như vậy, chút đau đớn ấy nhất định phải chịu đựng."

Tưởng Đông Đình nghe vậy, chỉ có thể im tiếng.

"Nếu không có việc gì, vậy tôi trước cáo từ ạ." Bác sĩ đi tới cửa, kéo cửa đi ra ngoài.

Vệ sĩ bên ngoài khẽ hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Bác sĩ khẽ nhún vai. Không có việc gì mới lạ, khuôn mặt này e là về sau sẽ xấu xí như vậy, dù phẫu thuật thẩm mỹ có lợi hại đến đâu cũng không thể khôi phục lại như trước.

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net