Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sắc Đẹp Khó Cưỡng
  3. Chương 77
Trước /190 Sau

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 77

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 229: Muốn thay thế tôi? Không có cửa đâuEditor: Dế Mèn

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^

http://ngucanhuyen.com

Hứa Tình Thâm ngẩng lên nhìn anh.

"Viễn Chu?"

"Đừng nói với anh em đã quen nhìn thấy sống chết!"

Hứa Tình Thâm cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu, đây vốn dĩ chính là quỹ đạo nhân sinh, từ lúc một người vừa được sinh ra đã được định trước phải trải qua.

Nhưng mà có một số người đối với cái chết cũng không sợ hãi, thậm chí sinh lòng hướng tới, nhưng một số người lại sợ muốn chết, hận không thể sống thêm một trăm năm, cả đời.

Hứa Tình Thâm thật sự đã thấy nhiều, nhưng nhân tâm đều như thế này, nếu không phải là không còn hy vọng nữa, ai lại không muốn sống thật tốt? Trong lòng có yêu mới có thể sợ hãi cái chết.

"Viễn Chu, chúng ta còn trẻ thế này, đừng suy nghĩ vớ vẩn!"

Tưởng Viễn Chu ghé lại gần, dựa vào đầu Hứa Tình Thâm, ngón tay anh vuốt ve trên mặt cô.

Có lẽ cái chết năm đó của Tưởng Tùy Vân đã làm trong lòng anh bị bịt kín một tầng nhạt bóng ma không vượt qua được, cho nên hễ thấy trường hợp như vậy, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn cảm thấy tử biệt ở ngay trước mặt.

Sau khi lễ truy điệu kết thúc, hai người con trai của nhà họ Mục đứng chung một chỗ.

Bà Mục cả người không có sức lực, ngồi ở ghế dựa, nửa người còn lại toàn nằm nghiêng dựa vào người người giúp việc ở bên cạnh.

Quản gia Tào đi tới cạnh Mục Thành Quân.

"Cậu Mục, vẫn chưa tìm được mợ cả."

"Tìm không thấy? Chẳng lẽ cô ta còn có thể mọc cánh bay hay sao?"

Mục Kính Sâm không có tâm tư để ý loại chuyện này. Mục Thành Quân xoay người đi ra ngoài. Hắn lấy di động ra gọi cho Lăng Thời Ngâm nhưng bên kia trước sau không có người nghe. Mục Thành Quân vừa đi về phía trước vừa không ngừng gọi điện. Nếu tìm không thấy, hắn cũng chỉ có thể bảo nhân viên nhà tang lễ tìm giúp, hoặc xem camera theo dõi.

Hai chân thon dài của Mục Thành Quân đi tới phía trước, bỗng nhiên nghe được một tràng tiếng chuông trong tai. Hắn lấy di động ra khỏi bên tai, theo âm thanh đi tới bồn hoa trước mặt. Mục Thành Quân khom lưng đưa tay khua mấy cái trong đó, thấy di động của Lăng Thời Ngâm.

Hắn cầm lên, dưới di động còn để cái chìa khóa.

Mục Thành Quân nhìn chìa khóa, bỗng nhiên nhấc chân nhanh chóng rời đi.

---

Lăng Thời Ngâm co rúc trong căn phòng, không dám quay đầu lại, không dám há to miệng hít thở, bàn tay vẫn luôn vỗ vào ván cửa, nhưng ngoài phòng yên tĩnh không tiếng động, làm sao có người đi qua?

Cô ta sợ tới mức run bần bật, cứ luôn cảm thấy trên chiếc giường phía sau kia có người nào đó đang nằm, có khi nào đột nhiên sẽ có ai đi tới, lấy chụp vào bả vai mình không?

Lăng Thời Ngâm cuộn tròn trên mặt đất, miệng cũng không dám kêu quá lớn tiếng: "Cứu mạng! Cứu mạng!!!"

Mục Thành Quân băng qua hành lang, lúc cách căn phòng này còn có vài bước thì liền nghe được từ bên trong truyền ra âm thanh. Hắn móc chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

Lăng Thời Ngâm dĩnh tai, xác định mình nghe được tiếng mở khóa, cô ta vội vàng đứng dậy. Cánh cửa được đẩy ra, Mục Thành Quân vừa ngẩng mắt đã thấy được cô ta.

"Ông xã!" Lăng Thời Ngâm tiến lên, tay ôm lấy hắn. "Hù chết em! Sao anh đến được?"

Giọng nói Mục Thành Quân nghiêm túc, tầm mắt xuyên qua thấy chiếc giường kia.

"Sao cô lại ở đây?"

Lăng Thời Ngâm khóc mất tiếng, nói: "Em..."

"Vì sao bị người ta khóa trái ở đây?"

"Em cũng không biết, có người ở đàng sau đẩy em."

Ánh mắt Mục Thành Quân nhìn về phía trên đỉnh đầu cô ta.

"Nhưng chìa khóa chỉ có cô có, còn có di động của cô nữa, sao lại thế này?"

Lăng Thời Ngâm ấp úng: "Bên kia... Kết... kết thúc rồi sao?"

"Trả lời tôi!"

"Là... là Hứa Tình Thâm! Cô ta làm em..."

Mục Thành Quân vươn tay đẩy cô ta rồi bỗng nhiên vung mạnh tay lên, một bàn tay tát mạnh vào mặt Lăng Thời Ngâm.

Cô ta giật mình che gò má lại, trên mặt truyền đến cơn đau nóng rát, như muốn thiêu cháy. Lăng Thời Ngâm trố to hai mắt nhìn về phía hắn.

"Thành Quân?"

Mục Thành Quân xoay người nhanh chóng bỏ đi, Lăng Thời Ngâm chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.

"Thành Quân! Thành Quân!"

Tại nơi làm lễ truy điệu, ông bà Lăng cũng tới.

Mục Thành Quân đi thẳng đi về phía bà Mục. Bà Lăng nhìn thấy con gái ở phía sau liền vội lau khô nước mắt tiến lên.

"Thời Ngâm!"

"Mẹ!"

"Mặt con làm sao vậy?"

Lăng Thời Ngâm vội dùng tay che lại.

"Không, không sao."

Bà Lăng nhịn không được kinh ngạc trong lòng, đè thấp giọng, nói: "Không phải Thành Quân động tay với con đó chứ?"

"Mẹ, sao có thể chứ!" Lăng Thời Ngâm nhìn bóng dáng Mục Thành Quân. "Thành Quân đối với con rất tốt, sẽ không đánh con."

"Vậy tại sao lại như vậy? Vừa rồi còn bình thường mà."

Lăng Thời Ngâm hết cách, chỉ có thể cho chuyện này qua trước.

"Là Hứa Tình Thâm. Cô ta nhốt con lại, còn cho con một cái tát."

"Cái gì?" Bà Lăng nghe vậy càng thêm giật mình. "Cô ta lại dám đánh con?"

"Chuyện này sau lại nói, hiện tại trong nhà ra chuyện lớn như vậy mẹ cũng đừng thêm phiền cho con."

Lăng Thời Ngâm bỏ lại những lời này xong liền đi thẳng hướng tới Mục Thành Quân.

---

Nhà họ Mục.

Màn đêm sớm đã buông xuống, bao phủ cả thành phố Đông Thành. Trong phòng khách nhà họ Mục, chỉ có tiếng bước chân của quản gia Tào thỉnh thoảng đi lại. Ông ta đi tới trước mặt bà Mục, nói: "Phu nhân, cơm chiều xong rồi ạ, mau ăn chút đi ạ."

"Bảo cậu cả với cậu hai ăn đi, tôi ăn không vô."

Lăng Thời Ngâm đi tới, ngồi xuống cạnh bà Mục.

"Mẹ, ăn không được cũng phải ăn, nếu không mấy người Thành Quân cũng không yên tâm cho mẹ."

Bà Mục xua tay, ngồi thẳng dậy. Bà ta ngẩng mắt lên nhìn về phía hai đứa con trai đối diện.

"Thành Quân, Kính Sâm, nhà họ Mục về sau chỉ có thể dựa hai anh em các con."

Hai người không thốt một tiếng, đều đang đắm chìm trong bi thương bất ngờ xảy đến. Khó kìm nén được, bà Mục lại lau nước mắt.

"Từ xưa đều như vậy, trụ cột trong nhà sụp xuống là đám sói đói ở ngoài nhìn chòng chọc sẽ tất hiện nguyên hình."

Điểm này, Lăng Thời Ngâm đã lĩnh hội sâu sắc, nhưng nhà họ Mục so với nhà họ Lăng mà nói, vận khí còn tốt hơn nhiều. Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm đã sớm trưởng thành, hơn nữa những chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng đều đã tiếp quản, dù cho lúc này có người có ý định xâm phạm, bọn họ hẳn cũng không cần phải lo lắng nhiều.

Quản gia Tào cũng ở bên cạnh, bà Mục đưa hai tay đè đầu gối.

"Hiện tại rất nhiều chuyện mẹ không thể không nói rõ ràng với các con, đầu tiên chính là vấn đề di chúc."

Mục Thành Quân ngẩng đầu lên.

"Mẹ, hiện tại là lúc đau buồn, mẹ không cần phải gấp như vậy."

"Anh em ruột thì cũng phải tính rõ ràng. Mẹ đây không phải sốt ruột, mẹ muốn cho hai anh em các con bện vào nhau như một sợi dây thừng, đừng có bất kỳ việc gì không hợp. Cho nên tài sản phân chia nhất thiết ấn theo di chúc đi! Triều Dương cũng không bất công với bất cứ người nào, tài sản sở hữu, các loại cổ phần, toàn bộ chia làm đôi, cũng coi như là cho hai đứa ở riêng. Còn về mẹ, các con không cần lo lắng, mẹ còn một khoản tiền dưỡng lão không nhỏ. Việc phân chia cụ thể, đến lúc đó sẽ để luật sư đứng ra, mẹ chỉ là tiết lộ cho các con biết tin trước. Kính Sâm, đặc biệt là con, trong di chúc của ba con có ghi rõ một điều, nhất định phải đợi sau khi con thành hôn mới được phân chia tài sản."

Mục Kính Sâm ngẩng đầu lên, Lăng Thời Ngâm nghe vậy, tầm mắt không khỏi nhìn sang Mục Thành Quân.

Bà Mục mạnh mẽ gượng dậy. Bà ta biết, nếu bà không động đũa, hai đứa con cũng sẽ không ăn.

Trên bàn cơm, chỗ ngồi đầu tiên bị bỏ trống, cả đám người thật sự đều không muốn ăn, nhưng vẫn mạnh mẽ gắng nuốt xuống một chút.

"Kính Sâm, hôm nay con cũng đừng đi, ở lại nhà đi."

"Dạ, con biết."

Buổi tối, Lăng Thời Ngâm theo Mục Thành Quân lên lầu, sau đó Mục Kính Sâm cùng bà Mục về phòng.

Bà Mục ý bảo anh đóng cửa phòng lại. Bà ta ngồi xuống mép giường, tầm mắt nhìn chằm chằm đứa con trước mặt.

"Kính Sâm, nghe mẹ nói một câu, mau kết hôn đi!"

"Vì sao?"

"Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà! Con nhân lúc còn sớm kết hôn đi, nhân lúc còn sớm mà phân chia tài sản cho xong, thời gian càng kéo dài càng sẽ xảy ra nhiều sự cố."

Mục Kính Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh. Bà Mục cầm một bàn tay của con.

"Con xem anh con với Thời Ngâm, trước khi kết hôn cũng đâu có bất cứ cơ sở tình cảm nào đâu, nhưng người ta bây giờ sống rất tốt, tình cảm có thể từ từ vun đắp."

"Mẹ, nhưng con không muốn kết hôn qua loa."

Bà Mục thở dài: "Vậy con không sợ anh con sẽ suy nghĩ khác?"

Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn vào bà. Bà Mục thương tâm rất nhiều, lại còn phải đảm bảo cho hai đứa con sẽ không long hổ tranh chấp trong tương lai.

"Kính Sâm, nghe mẹ nói, rất nhiều chuyện mẹ cũng là người từng trải. Nếu di chúc ba con đã viết rõ như vậy thì con phải tuân thủ. Các con từng đứa lập gia đình, từng đứa phân chia tài sản xong rồi thì vẫn là anh em ruột tốt nhất."

---

Trong phòng ngủ chính.

Lăng Thời Ngâm trên mặt còn đau, Mục Kính Sâm và bà Mục nhất định đều phát hiện, nhưng cũng chẳng ai có lo lắng cho cô ta. Cô ta sờ sờ gương mặt mình, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Mục Thành Quân đang ép tới trước mặt mình, cô ta bị dọa nhảy lên.

"Thành Quân, anh, anh làm gì vậy?"

Lăng Thời Ngâm muốn dời sự chú ý của Mục Thành Quân đi.

"Thành Quân, anh có nghe mẹ nói không? Chuyện phân chia tài sản phải chờ tới khi Lão Nhị kết hôn... Chuyện công ty bây giờ không phải do anh quản sao?"

Mục Thành Quân giơ tay lên, đột ngột xô cô ta. Lăng Thời Ngâm bất ngờ không kịp đề phòng, ngã ra sau. Người đàn ông tiến lên ngồi trên người cô ta, giơ bàn tay lên tát chát chát vào mặt Lăng Thời Ngâm. Cô ta bị đánh đến nỗi mắt đầy sao xẹt.

"Thành Quân, anh làm gì vậy?"

Mục Thành Quân duỗi tay phải ra bóp cổ cô ta, ngữ khí hung ác, nửa người trên cũng cong xuống.

"Sao cô lại bị nhốt? Hửm? Lúc ba tôi đi, tất cả mọi người đều ở đó, chỉ cô là không? Cô đã làm gì?"

"Thành Quân!" Lăng Thời Ngâm sợ hãi nắm cổ tay hắn. "Em nói với anh rồi, là Hứa Tình Thâm nhốt em..."

Lực trong tay Mục Thành Quân tăng thêm.

"Cô ta nhốt cô lại? Có phải cô lại đi trêu ghẹo Tưởng Viễn Chu không?"

"Không có! Thật sự không có!"

"Nếu không, sao cô ta phải nhốt cô? Hửm? Chìa khóa rõ ràng ở trong tay cô!"

Mục Thành Quân hoàn toàn mất lý trí, từng tiếng bạt tai rõ ràng tấp vào mặt Lăng Thời Ngâm. Mũi cô ta nóng lên, tay quẹt một cái, thấy chảy máu. Hai tay Mục Kính Sâm giữ chặt cổ cô ta.

"Làm mợ cả nhà họ Mục, tôi cho cô lả lơi ong bướm này!"

"Em không có!!!"

Tâm tình Mục Thành Quân vốn đã không ổn tới cực điểm rồi. Lăng Thời Ngâm muốn kêu cứu, nhưng cổ lại bị hắn bóp chặt, căn bản nói không ra lời. Gã đàn ông này một khi đã lên cơn tàn bạo, ai cũng không kéo lại được.

Lăng Thời Ngâm chỉ có thể mong thời gian qua nhanh lên. Trước kia Mục Thành Quân còn bận tâm người trong nhà, cùng lắm cũng chỉ là bạo ngược cô ta trong phương diện kia; nhưng lần này không giống, hắn đã đánh vào cả mặt cô ta.

"Không biết xấu hổ đúng không? Tôi cho cô không biết xấu hổ!"

Cô ta ôm đầu, chỉ có thể không khỏi kêu đau.

---

Sau vài ngày Mục Triều Dương mất đi, Mục Kính Sâm về lại sân huấn luyện. Phó Lưu Âm mới tập thể lực xong, chuẩn bị về phòng, lại bị người cản lại.

"Sao vậy?"

"Thiếu tá Mục đã trở lại, anh ấy phân phó không ai được vào."

Phó Lưu Âm kêu "ừ", đây vốn dĩ là địa bàn của Mục Kính Sâm, anh ta muốn thế nào thì là thế nấy.

Cô ta xoay người định bỏ đi, lại nghe bên trong truyền đến tiếng nói: "Để cô ấy vào!"

Phó Lưu Âm dừng chân, người gác cửa mở thay cô, cô đành nhấc chân đi vào.

Phòng trong hơi tối, rèm bốn phía đều được kéo lại. Phó Lưu Âm nghe phía sau truyền đến tiếng đóng cửa. Mục Kính Sâm ngồi yên tại mép giường, hai tay đan vào nhau, nửa người trên hơi áp xuống. Phó Lưu Âm tiến lên mấy bước.

"Anh... Anh về rồi hả?"

Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên nhìn cô, Phó Lưu Âm không khỏi bị dọa nhảy, cảm thấy ánh mắt anh có chút làm cho người ta sợ hãi. Hai người nhìn nhau. Sau một lúc lâu, Phó Lưu Âm mới mất tự nhiên mà dời tầm mắt.

"Lại đây!" Mục Kính Sâm nói.

Phó Lưu Âm tiến lên vài bước, tới trước mặt anh, đột nhiên bị anh túm chặt cổ tay. Anh một tay ôm eo Phó Lưu Âm, khuôn mặt tuấn tú dán vào trước người cô.

Cô khiếp sợ.

"Anh làm gì?"

"Có chuyện, tôi cần phải nói với em."

"Chuyện gì?" Mục Kính Sâm đi nhiều ngày như vậy, Phó Lưu Âm cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Em chuẩn bị đi, chúng ta tới Cục Dân Chính."

Suy nghĩ trong đầu Phó Lưu Âm vẫn chưa xoay chuyển kịp.

"Tới Cục Dân Chính làm gì?"

"Em sẽ kết hôn với tôi."

Phó Lưu Âm vẻ mặt kinh ngạc, tay muốn đẩy Mục Kính Sâm ra, lại bị anh ôm chặt lại.

"Mục Kính Sâm, anh nói nhăng gì vậy?"

"Tôi không nói hươu nói vượn với em." Cánh tay anh buộc chặt, muốn ôm lấy cô. Phó Lưu Âm giãy mạnh.

"Vậy là anh uống say rồi!"

"Em cảm thấy tôi không biết tự khống chế như thế sao?"

Cánh tay Mục Kính Sâm khẽ buông lỏng, nhìn Phó Lưu Âm lui lại mấy bước, khóe miệng anh dâng ý cười lạnh:"Em rốt cuộc là sợ tôi à? Hay là sợ kết hôn?"

Phó Lưu Âm ra sức muốn thoát khỏi, muốn biết rõ ràng toàn bộ mọi chuyện, nhưng cô phát hiện ra là không thể hiểu nổi điều gì.

"Thiếu tá Mục, chuyện kết hôn nhất định là không thực tế, anh cũng chỉ nói giỡn với tôi đúng không?"

"Tôi không nói giỡn với em."

Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm. Đã nhiều ngày, anh cứ ngây ngốc như vậy, cứ cảm thấy ông già không phải cứ vậy mà đi rồi. Nhưng nếu sự thật đã đặt tới trước mắt, anh không phải vẫn phải chấp nhận sao? Có một tảng đá đè nặng trong lòng anh, đau kịch liệt vô cùng.

"Kết hôn xong tôi có thể mặc em, sau này ly hôn cũng được."

"Anh coi hôn nhân là cái gì? Trò đùa sao?"

Trái tim Mục Kính Sâm bị cắt phải, hơi chết lặng. Anh không muốn giải thích cái gì với cô, cho nên nói chuyện tự nhiên cũng đả thương người.

"Tôi mặc kệ thế nào, cuộc hôn nhân này em nhất định phải lấy."

"Anh... Anh có thể tìm người khác mà!"

Mục Kính Sâm cựa người đứng dậy.

"Tôi chính là không tìm người khác! Tôi chỉ muốn tìm em! Em càng phản đối, phản kháng, tôi lại càng muốn kéo em!"

"Anh!!!" Phó Lưu Âm chán nản. "Tôi không đồng ý."

"Vậy em thử xem."

Phó Lưu Âm thế nào cũng chưa nghĩ đến chuyện mình sẽ bị bức hôn tới nỗi này. Cô xoay người đi ra ngoài. Mục Kính Sâm ngồi trở lại mép giường, nhìn cô chạy như bay ra khỏi phòng. Anh dự liệu được cô cũng trốn không khỏi được sân huấn luyện. Phó Lưu Âm bước nhanh xuống lầu, thiếu chút nữa đâm sầm vào huấn luyện viên.

"Thiếu tá Mục về rồi?" Huấn luyện viên chỉ chỉ phía trên.

Phó Lưu Âm gật đầu: "Về rồi."

"Cảm xúc của anh ấy có ổn không?"

"Anh ấy mất khống chế." Phó Lưu Âm nói.

Huấn luyện viên khẽ gật đầu: "Trong nhà gặp phải chuyện lớn như vậy, có thể không mất khống chế được sao?"

Phó Lưu Âm nghe ra lời nói không thích hợp.

"Nhà họ Mục xảy ra chuyện?"

"Ông Mục bỗng đột ngột qua đời."

Phó Lưu Âm bị kinh hãi.

Nhưng nếu là như thế, sao Mục Kính Sâm còn có tâm tư nói muốn kết hôn với cô? Hơn nữa Phó Lưu Âm thấy dáng vẻ của anh, một chút cũng không giống như chỉ thuận miệng mà nói. Phó Lưu Âm nhịn không được sợ hãi, lỡ Mục Kính Sâm thật sự muốn mang cô về nhà họ Mục, vậy cô chẳng phải thật sự sẽ điên rồi?

---

Hoàng Đỉnh Long Đình.

Lúc Hứa Ngôn được người tới đưa đi, dọc đường đi có chút thấp thỏm. Lão Bạch ngồi ở ghế lái phụ, lâu lâu cô ta lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Cô Hứa, cô không cần căng thẳng."

Hứa Ngôn nắm chặt đôi tay.

"Tôi không căng thẳng."

Xe tới Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Ngôn đi theo Lão Bạch.

Hai người đi thẳng vào trong. Cảnh sắc chung quanh như một bức tranh mỹ lệ, tràn ngập vào mắt Hứa Ngôn. Cô ta cảm giác bước chân mình giống như đang dẫm lên bông mềm, đây hẳn là vì cô ta ảo tưởng quá, nơi này được gọi là thiên đường đúng không?

Hứa Ngôn nghĩ thôn vách núi, nghĩ tới mỗi nhà mỗi hộ đi ra ngoài đều sẽ đi qua con đường lầy lội, đến ngày mưa, trên chân sẽ dính đầy bùn lầy, gẩy cũng gẩy không ra.

Nhưng chỗ này thì sao? Lúc đi vào, có vệ sĩ khom lưng, dọc đường đi cũng gặp những người có quyền thế mỉm cười với cô ta. Đi vào nơi ở của Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đẩy cửa ra, âm thanh vô cùng náo nhiệt ở bên trong liền truyền tới.

Bảo mẫu đang trông chừng Lâm Lâm và Duệ Duệ, hai đứa nhỏ đang chạy vòng quanh phòng khách. Lâm Lâm chạy hơi nhanh, liền va phải đùi Hứa Ngôn. Hứa Ngôn lo lắng định nâng dậy, nhưng đứa nhỏ không đứng vững, đụng cái bịch rồi ngồi xuống đất.

"Huhuhu!!!"

Cái mông nhỏ muốn nở hoa rồi, Lâm Lâm kéo dài giọng khóc. Một loạt tiếng bước chân dồn dập từ chỗ không xa lắm truyền tới lỗ tai Hứa Ngôn. Cô ta ngồi xổm xuống, tay vừa đụng tới Lâm Lâm thì con bé đã được bế lên.

Nét mặt Tưởng Viễn Chu đầy đau lòng, Lâm Lâm ghé vào vai anh mà nức nở. Tưởng Viễn Chu lạnh lùng liếc nhìn Hứa Ngôn.

"Đi không để mắt sao?"

Hứa Ngôn xấu hổ đứng đó, cũng không biết nên trả lời anh thế nào.

"Thực sự xin lỗi! Thực sự xin lỗi!"

Lão Bạch nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi xuống lầu, vội vàng chào hỏi: "Tưởng phu nhân!"

"Sao vậy?"

Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm xoay người lại. Lâm Lâm nghe được giọng Hứa Tình Thâm thì không khỏi nhổm dậy, con bé xoay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm, nửa người trên cũng nhoài tới cô.

Tưởng Viễn Chu vội đem con bé về lại trong lòng.

"Để mẹ nghỉ ngơi đi, ba bế!"

"Mẹ mẹ!!!"

Hứa Tình Thâm vươn tay ra, Tưởng Viễn Chu lại nghiêng người đi.

"Ba khó khăn lắm mới ôm được con, đừng cứ dính lấy mẹ được không?"

Lời nói này rõ là có chứa chút ghen tỵ ở trong đó. Hứa Tình Thâm ngẩng mắt lên, thấy Hứa Ngôn ở trước mặt.

"Cô chính là cô Hứa đúng không?"

"Dạ, Tưởng phu nhân, chào chị!"

"Đừng khách sáo!" Hứa Tình Thâm nhìn vào trong phòng ăn.

"Lão Bạch, đưa cô Hứa vào ngồi trước đi, cơm trưa sắp chuẩn bị xong rồi."

"Vâng." Hứa Ngôn có chút thấp thỏm. Cô ta không biết tại sao Hứa Tình Thâm lại gọi cô ta tới đây, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì?

Theo lý mà nói thì cũng không có khả năng, cô ta và Hứa Tình Thâm chưa bao giờ tiếp xúc riêng, vả lại cô ta với Tưởng Viễn Chu cho tới giờ cũng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp; Hứa Tình Thâm dù có thông minh cũng sẽ không nghĩ sâu thêm một lớp nữa đâu?

Mọi người ngồi xuống, mấy người giúp việc đang bận rộn trong bếp.

Sau một lúc lâu, một người giúp việc đi tới, nói: "Tưởng phu nhân, cơm trưa chuẩn bị xong rồi ạ."

"Được." Hứa Tình Thâm dẫn đầu đứng dậy, nhìn về phía Hứa Ngôn nói: "Cô Hứa, mời!"

"Được."

Tưởng Viễn Chu hai tay bế Lâm Lâm, để con bé ngồi vào ghế ăn cơm cho trẻ em xong lại bế Duệ Duệ lên.

Hứa Tình Thâm vội vàng tiếp đón Hứa Ngôn.

"Cô Hứa, cô uống rượu sao?"

"Cám ơn, tôi không uống rượu."

"Vậy uống chút đồ uống đi."

"Chị Tưởng, chị thật sự không cần khách sáo như vậy..."

"Nên mà!" Hứa Tình Thâm mỉm cười đứng dậy, rót cho Hứa Ngôn một ly nước dừa. "Mấy ngày nay Viễn Chu ít nhiều nhờ có cô chiếu cố, nói một tiếng cám ơn với cô cũng là sơ sài."

"Chị nói quá rồi, anh Tưởng cũng đã cứu tôi, nếu không nhờ anh ấy nói, tôi có thể sống sót trở về không cũng chưa biết được nữa."

Tưởng Viễn Chu không có tâm tư nghe các cô khách nói tới, khách nói đi, Hứa Tình Thâm bảo Hứa Ngôn động đũa. Cô để tâm lưu ý nhất cử nhất động của Hứa Ngôn, lại phát hiện không ít cử chỉ nhỏ của cô ta cũng rất giống mình.

Có lẽ, chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng Hứa Tình Thâm nhớ lại câu nói lúc trước của Lão Bạch. Có chỗ nào đó ở Hứa Ngôn, có phải thật sự có cảm giác giống cô?

Hứa Tình Thâm nở nụ cười: "Thích ăn gì thì cứ gắp nhé, đừng khách sáo!"

"Được."

Hứa Tình Thâm nhìn thấy đôi đũa của Hứa Ngôn hướng về phía cá sóc quế. Cô mỉm cười, nét mặt giãn ra, gọi người giúp việc tới cạnh.

"Rót cho tôi ly nước đi."

"Dạ."

Hứa Ngôn ngẩng lên, nhấp nhấp cổ họng: "Làm phiền rót giúp tôi một ly luôn, tôi uống nước đá."

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, nhíu mày.

"Sao toàn thích uống lạnh vậy?" Tầm mắt anh nhìn về phía Hứa Tình Thâm. "Không phải anh nói rồi sao? Không được đụng đồ lạnh."

"Bây giờ em sửa lại, em không uống nước đá nữa, không phải lần trước đã đồng ý với anh rồi sao?"

Hứa Ngôn nghe vậy, ngón tay cầm đôi đũa nắm thật chặt.

Người giúp việc rót cho mỗi người một một ly nước. Hứa Tình Thâm cầm đôi đũa chung, gắp cho Hứa Ngôn không ít đồ ăn.

"Không cần đâu ạ, chị Tưởng, tôi sẽ tự gắp."

"Cô xem cô cũng chưa ăn." Hứa Tình Thâm nói xong, đôi đũa hướng sang đĩa rau dền.

"Chị Tưởng, tôi không ăn được rau dền ạ."

Hứa Tình Thâm thu đôi đũa lại, trên mặt lộ ra ý cười: "Vậy ư? Thật trùng hợp, tôi cũng không ăn."

Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Hứa Tình Thâm ung dung thản nhiên ngồi thẳng người lên.

"Cô Hứa, cô có tin trên đời này sẽ có hai người cực kỳ giống nhau không? Ví dụ như mặt mũi rất giống, thân hình cũng giống, hoặc là cả thói quen sinh hoạt cũng đều giống nhau thì sao?"

Hứa Ngôn có chút mất tự nhiên, cười khẽ: "Thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có, tôi tin."

"Tôi cũng tin."

Hứa Tình Thâm gắp cho Tưởng Viễn Chu một đũa, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng giống thì giống, cũng không ai có thể thay thế được ai khác, đúng không?"

Chương 230: Chỉ muốn ôm anh ngủ

Editor: Dế Mèn

^_^(Truyện được edit bởi NCU Team - Ngự Cảnh Uyển)^_^

http://ngucanhuyen.com www.facebook.com/NguCanhUyen

Sắc đẹp khó cưỡng I Thánh Yêu (FULL) [NCU] - Yuè Yīng - Wattpad Tác giả: Thánh Yêu Editor: Yuè Yīng - Lữ - Lưu Tinh - Dế Mèn Tình trạng: Hoàn chính văn (427 chương) Hệ thống nhân vật: Tưởng Viễn Chu - Hứa Tình Thâm, Phó... www.wattpad.com www.wattpad.com ***

Hứa Ngôn nhìn chăm chăm món ăn Hứa Tình Thâm vừa gắp để vào chén mình, cô ta vẫn luôn cảm thấy Hứa Tình Thâm đang nói bóng gió gì đó. Hứa Ngôn ngẩng mắt lên, tầm mắt nhìn vào Hứa Tình Thâm.

Nếu thật sự cái gì cũng đã biết, hẳn cô cũng sẽ không bảo mình đến nơi này chứ nhỉ?

"Chị Tưởng nói đúng, trên đời này mỗi người là độc nhất vô nhị."

Đuôi mắt Hứa Ngôn liếc nhìn Tưởng Viễn Chu. Cô ta không thể trổ khả năng miệng lưỡi của mình trước mặt họ, nếu không một chút sơ hở cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Hứa Tình Thâm ăn miếng cơm, tán gẫu chuyện ngày thường với Hứa Ngôn.

"Cô cũng là học y à?"

"Không ạ."

"Tôi đây nghe Lão Bạch nói, vết thương của Viễn Chu là cô xử lý."

"Chuyên ngành của tôi cũng không phải học y, chỉ là học sơ cấp, không ngờ lúc gặp anh Tưởng lại vừa lúc dùng tới."

Hứa Tình Thâm bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra.

"Hóa ra là thế này!"

Hứa Ngôn cảm thấy cổ họng như mắc nghẹn. Tưởng Đông Đình nói thẳng điều kiện của ông ta, cô ta đồng ý, tâm tư Hứa Ngôn đã bị xao động.

Một mặt, cô ta cảm thấy làm như vậy nhất định là không đúng, mặt khác, một sự cám dỗ được phóng đại, bày ra trước mặt, với người bỗng nhiên chạm tới nó như Hứa Ngôn, cơ bản là không có năng lực kháng cự.

"Cô Hứa, hai ngày nữa tôi sẽ cho Lão Bạch đưa cô về thôn vách núi."

Hứa Ngôn thấp thoáng thấy những ký ức bao phủ về thế nhân trong thôn, cô ta cuống quít lắc lắc đầu, "Không cần đâu, chị Tưởng, tôi không có về."

Tầm mắt Hứa Tình Thâm mới vừa quay xuống một lần lại quay lại trên mặt Hứa Ngôn, "Không phải cô bị bắt đi từ đó sao? Ba mẹ cô phải biết, không phải là lo lắng chết đi được?"

"Tọi đã gọi điện cho ba mẹ rồi, tôi vốn tới Đông Thành làm việc mà."

"Vậy ư?" Hứa Tình Thâm trong mắt lộ ra vài phần hứng thú. "Vậy cô đang làm gì?"

"Bị bắt cóc mất tích nhiều ngày như vậy, công ty đã không còn cần tôi. Tôi tính đi tìm việc nào lại. Tôi muốn đổi điều kiện chỗ ở cho ba mẹ, nhiều thanh niên chỗ chúng tôi đã làm được..."

Hứa Tình Thâm đưa tay vén tóc. Tưởng Viễn Chu nghe vậy, chen vào câu: "Hôm nào tôi bảo Lão Bạch đưa cô một số tiền, cô cầm đi sửa sang nhà cho ba mẹ."

"Không cần đâu!" Hứa Ngôn nghe nói thì lập tức cự tuyệt. "Không làm thì không được hưởng, tôi sẽ không đòi tiền anh."

"Đây là thứ cô nên được." Hứa Tình Thâm cũng nói. "Chung quy nếu không phải Viễn Chu làm liên luỵ cô thì cô cũng không phải bị bắt đi."

"Là tại số tôi không tốt, vừa lúc đụng phải, theo lý là tôi nên cám ơn anh Tưởng." Thái độ của Hứa Ngôn ngược lại rất ngay thẳng. "Với lại, để ba mẹ có cuộc sống tốt là trách nhiệm của tôi, tôi muốn dựa vào nỗ lực của chính mình để hoàn thành nó."

Tưởng Viễn Chu ngược lại cũng không nói gì nữa, một bữa cơm cứ như vậy mà trôi qua.

Sau giờ trưa, Hứa Ngôn mới vừa ngồi xuống thì Tưởng Đông Đình liền tới.

Tưởng Viễn Chu đi ra phía ngoài nhà, quản gia đứng với Tưởng Đông Đình ở bên ngoài. Hứa Tình Thâm nhìn ra bên ngoài qua tấm cửa sổ sát đất; Hứa Ngôn thấy thế, cũng theo qua đó.

"Người kia là ai vậy ạ?"

"Ba chồng tôi."

"Vậy sao ông ấy không vào?"

Hứa Tình Thâm nhìn hai cha con bọn họ đứng đối diện với nhau, sắc mặt ai cũng rất khó coi.

Tưởng Đông Đình quan sát cẩn thận đứa con trai trước mặt.

"Bọn kia, không... Không làm gì con chứ?"

"Không có. Con không phải đang rất tốt sao?"

"Cậu Tưởng, ông chủ lo cho cậu lâu như vậy, sau lại biết cậu không bị gì, ông ấy vui mừng hơn ai hết đó ạ. Nhưng bên cậu lại luôn không có một chút động tĩnh, cậu mất tích nhiều ngày như vậy, chúng tôi cũng không biết tới giờ cậu thế nào, ông ấy vẫn luôn..."

"Không cần phải lo!" Tưởng Viễn Chu biểu tình lạnh nhạt, nhìn Tưởng Đông Đình đứng trước mặt. "Ba xem con không phải đang đứng yên ổn ở đây sao?"

Tầm mắt Tưởng Đông Đình xuyên qua phía bên tai anh, nhìn về phía cửa sổ sát đất cách đó không xa, ông ta liếc mắt một cái đã thấy được Hứa Tình Thâm...

Và Hứa Ngôn.

Hứa Tình Thâm khẽ nheo mắt lại.

"Biết vì sao ba chồng tôi tới đây rồi mà vẫn không vào cổng không?"

"Không biết."

"Bởi vì cha con bọn họ không hợp."

Hứa Ngôn làm ra vẻ giật mình.

"Giữa cha con thì có thù lớn gì được chứ? Nói rõ hết ra là tốt thôi mà?"

Cánh môi Hứa Tình Thâm không khỏi cong lên: "Nói thế nào cho rõ được? Nếu tôi nói bọn họ ầm ĩ ra như vậy đều bởi vì ba chồng tôi không bằng lòng tôi, cô tin không?"

"Tôi không tin." Bàn tay Hứa Ngôn để xuôi theo ống quần nắm chặt hơn chút. "Chị Tưởng tốt như vậy, nhiều người gặp cô đều sẽ thích mà?"

Hứa Tình Thâm có vẻ như rất thích nghe nói như vậy, trên khuôn mặt cô dâng lên ý cười, lông mày rõ ràng cũng giãn ra.

"Cô Hứa nói thử xem, tôi tốt chỗ nào nào?"

"Cô trông xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại là bác sĩ, độc lập."

Hứa Tình Thâm thu hồi tầm mắt, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu với Tưởng Đông Đình vẫn còn đang nói gì đó, cô nói xa xăm.

"Nhưng gia thế của tôi không tốt, không môn đăng hộ đối, nhà họ Hứa không xứng với nhà họ Tưởng."

Hứa Ngôn biết, cái câu cuối kia "nhà họ Hứa không xứng với nhà họ Tưởng", Hứa Tình Thâm chính là đang nói về mình, nhưng bởi vì Hứa Ngôn cũng họ Hứa, trong lòng cô ta lại sinh ra mấy phần cảm giác không thoải mái.

Nhà họ Hứa kia không qua được thì gia cảnh vẫn còn tốt hơn nhà họ Hứa ở thôn vách núi gấp trăm gấp ngàn lần đúng không?

Tưởng Đông Đình chỉ chỉ về phía bên này; Hứa Ngôn không khỏi bị một trận hoảng hốt, ông ta sẽ không một mạch nói toạc ra hết chứ?

"Người phụ nữ cạnh Hứa Tình Thâm là ai?" Tưởng Đông Đình hỏi.

Tưởng Viễn Chu cũng không ngoái đầu lại.

"Khách trong nhà thôi."

"Người khác cũng có thể vào, con lại muốn chặn ba ruột mình ngoài cửa, phải không?"

"Chừng nào ba chịu chấp nhận Tình Thâm, thì khi ấy con sẽ đưa Tình Thâm về nhà gặp ba."

Hai người ba một lời con một chữ, Hứa Tình Thâm và Hứa Ngôn thật sự căn bản cũng chẳng nghe được bên ngoài đang nói cái gì. Hứa Tình Thâm hai tay khoanh trước ngực.

"Cô Hứa, cô nói xem có loại khả năng này không? Ba chồng tôi không thích tôi như thế, có khi nào ông ấy sẽ nghĩ chuyện tìm cô tới thay thế tôi?"

Trong lòng Hứa Ngôn lại cả kinh, đây cũng không phải lần đầu tiên Hứa Tình Thâm nói như vậy.

"Chị Tưởng, chị thật sự lo lắng nhiều rồi."

Hứa Tình Thâm nhìn người phụ nữ bên cạnh. Đương nhiên, cô quả thật chẳng có một chút chứng cứ để nói rõ ràng được gì, nhưng giác quan thứ sáu của cô thật đang không ổn.

Cô cười tự giễu, nói: "Là tôi đa tâm."

Hứa Ngôn cũng có chút xấu hổ, cô ta dời tầm mắt, không dám nhìn Hứa Tình Thâm nữa. Cô ta chỉ sợ tâm tư có chút xấu xa cất giấu trong lòng cũng sẽ bị Hứa Tình Thâm nhìn thấy hết.

"Tôi và Viễn Chu đã ở bên nhau mấy năm, dù trong đó có hai năm chia cách, nhưng trái tim chúng tôi chưa bao giờ thay đổi. Một mối tình tốt đẹp nhất, cũng không phải ai muốn xen vào là có thể xen vào." Nói đến đây, Hứa Tình Thâm mỉm cười, cười khẽ.

"Cô Hứa, chúng ta rất có duyên, tôi cũng chúc cô sớm ngày tìm được một nửa như ý của mình."

"Cám... Cám ơn."

Cánh môi Hứa Tình Thâm duy trì độ cong lên. Mặc kệ Hứa Ngôn là thần thánh phương nào, dù gì những gì nên nhắc đến, Hứa Tình Thâm tất cả cũng đã nói, tiếp theo thì phải xem chính Hứa Ngôn.

Tầm mắt cô trông ra, nhìn thấy Tưởng Đông Đình lùi lại, ánh mắt anh lần thứ hai trông ra tới đây.

Tưởng Đông Đình trong tay chống cây quải trượng, ông ta nhấc lên, sau đó dùng quải trượng gõ mấy cái xuống mặt đất.

Hứa Ngôn tiếp xúc tầm mắt ông ta, cô ta biết cái nhìn này của Tưởng Đông Đình là nhìn về phía mình.

Tưởng Đông Đình dẫn quản gia mau chóng đi về. Tưởng Viễn Chu xoay người đi vào.

Hứa Tình Thâm mời Hứa Ngôn ngồi, cô ta có hơi câu nệ, tầm mắt nhìn bốn phía, cuối cùng dừng trên ở một kệ thủy tinh.

Trên kệ trưng mấy đồ trang sức, Hứa Ngôn thấy trong đó có một sợi dây chuyền rất đẹp.

Lão Bạch ngồi đối diện cô ta, thấy cô ta trước sau vẫn không nói gì, bầu không khí khó tránh ngượng ngập.

"Sợi dây chuyền kia rất đẹp đúng không?"

"Ừm, đẹp." Hứa Ngôn trả lời.

"Đó là Tưởng phu nhân lấy được từ buổi đấu giá đấy."

Hứa Ngôn há hốc miệng.

"Đồ có được ở mấy buổi đấu giá có phải rất quý không?"

"Lúc đó Tưởng phu nhân dùng tám chục triệu để lấy được sợi dây chuyền này."

Hứa Ngôn kinh ngạc, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, tám chục triệu? Đây là cái khái niệm gì vậy?

"Lúc chúng ta bị bắt cóc, đối phương đã đòi tám chục triệu tiền chuộc. Bọn chúng bảo Tưởng phu nhân phải lấy sợi dây chuyền này."

Lão Bạch nhìn chằm chằm vào cái kệ thủy tinh. Sợi dây chuyền này vẫn luôn được Tưởng Viễn Chu trưng ở đây. Dù cho Hứa Tình Thâm đã nói nó không dễ nhìn, nhìn quá trêu đùa; nhưng Tưởng Viễn Chu cũng không để ý. Anh nói cả sợi dây này cũng chẳng đáng giá đó, nhưng lại đại biểu cho sự nôn nóng muốn dốc hết sức cứu anh của Hứa Tình Thâm, cũng để thường xuyên nhắc nhở Tưởng Viễn Chu cẩn thận hơn, đừng để người mình yêu lại phải lâm vào tai bay vạ gió nữa.

"Ở cuộc đấu giá Tưởng phu nhân còn bị người khác ác ý muốn tranh lấy, khi đó trong tay cô ấy chỉ có chừng đó tiền, nếu cuối cùng số tiền này không thể đưa đến tay bọn bắt cóc đó, chúng ta đã nguy hiểm rồi."

Nghe Lão Bạch nói về chuyện của Hứa Tình Thâm, Hứa Ngôn hơi hít nhẹ vào, đột nhiên chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này.

---

Sân huấn luyện.

Lúc Mục Kính Sâm ra khỏi phòng, trời đã tối rồi.

Hai người gác cửa chào: "Thiếu tá Mục!"

Khuôn mặt người đàn ông trầm nặng, không thốt một tiếng đã đi ra ngoài. Đi xuống dưới lầu, một người huấn luyện viên đi nhanh tới.

"Thiếu tá Mục!"

"Nhìn thấy Phó Lưu Âm không?"

"Chắc ở sân huấn luyện ạ."

"Đi kêu cô ấy tới!"

"Dạ!"

Mục Kính Sâm đợi một lúc lâu ở sân huấn luyện mới nhìn thấy người huấn luyện viên đang vội vàng đi về phía mình.

"Thiếu tá Mục, không thấy bóng dáng cô ấy ạ!"

"Sao thế được?"

"Buổi chiều còn nhìn thấy cô ấy tập luyện, nhưng cô ấy là người duy nhất được phê chuẩn có thể tùy ý đi lại trên sân huấn luyện, bình thường lại là theo anh, cho nên..."

Sắc mặt Mục Kính Sâm thay đổi liên tục.

"Còn không đi tìm!"

"Dạ dạ dạ."

Mục Kính Sâm ngẩng đầu nhìn về phía đài cao cách đó không xa, nhưng thật ra anh chẳng sợ Phó Lưu Âm bỏ chạy. Dù bây giờ anh có cho cô mượn một đôi cánh, e là cô cũng chẳng có khả năng đó.

Người huấn luyện viên đi thẳng tới ký túc xá, cả chỗ ăn cơm, nhưng đều không thấy bóng dáng Phó Lưu Âm.

Mục Kính Sâm đi vào phòng kiểm soát, mỗi một góc trên sân huấn luyện đều được trang bị camera theo dõi, không để sót chỗ nào.

"Tìm Phó Lưu Âm cho tôi!"

"Dạ!"

Thao tác của người nhân viên thuần thục, tiến hành xóa xóa lựa lựa, cuối cùng thấy được bóng dáng của Phó Lưu Âm.

Giữa màn hình, cô lâu lâu ló đầu ra nhìn, rất nhiều lần ngẩng đầu lên nhìn camera muốn tránh, nhưng mỗi một động tác nhỏ của cô đều bị ghi lại không sót. Mục Kính Sâm nhìn thấy cô nhảy vào cánh rừng kia.

Anh bừng tỉnh hiểu ra, cô thật sự muốn chạy trốn. Lần trước trộm đồ của anh, lần mò bên trong trụ sở và cánh rừng rõ ràng hết, cô biết đi qua cánh rừng kia là đã có thể thông ra bên ngoài. Nhưng mà cô không biết, từ sau lần đó, Mục Kính Sâm đã sớm sửa lại tất cả bên trong trụ sở.

Phó Lưu Âm không nghĩ tới chuyện kết hôn, càng không nghĩ sẽ kết hôn với Mục Kính Sâm. Hơn nữa thái độ của Mục Kính Sâm rõ ràng là anh chỉ muốn tìm một người nào đó để lấy cái giấy kết hôn.

Tuy rằng cuộc sống luôn bày ra không ít trò đùa lớn nhỏ với Phó Lưu Âm, nhưng cô tràn ngập khát khao về sau này, tương lai mà cô tưởng tượng cũng không phải như vậy.

Mục Kính Sâm đi tới trước cánh rừng, cầm kính viễn vọng, mấy người huấn luyện viên đứng cạnh.

"Thiếu tá Mục, chúng tôi đi vào với anh, phải bắt được con quỷ nhỏ này về!"

"Phải đó!"

Sắc mặt Mục Kính Sâm ngưng tụ một lớp băng.

"Cô ấy muốn trốn, chuyện này đã có tôi quản, không liên quan tới các anh."

---

Trong cánh rừng.

Phó Lưu Âm cảm giác cả người choáng đầu hoa mắt, sắp nôn ra. Một tấm lưới được bện bằng sợi dây thừng thô ráp vây lấy cả người cô. Cả người cô cuộn tròn ở trong, đứng cũng không đứng dậy được, kêu cũng không thể kêu, trên người lại chẳng mang vũ khí gì sắc bén. Tấm lưới theo quán tính mà chuyển động. Theo như cô nhớ về tấm bản đổ kia, nơi này là nơi thông ra, không bị chặn.

Phó Lưu Âm không hy vọng xa vời vào lúc này còn ai có thể tới giúp mình.

Cô gắng hết sức muốn đứng dậy, nhưng tấm lưới vây cô trong đó vẫn luôn chuyển động, cô lại ngã xuống lần nữa.

Hồi lâu sau, cô phảng phất nghe thấy có tiếng bước chân loạt xoạt đi đến. Phó Lưu Âm dựng hai tai lên, trong rừng đã tối như mực một mảng từ lâu.

Một luồng ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu lại, đột nhiên rơi xuống trên mặt Phó Lưu Âm, cô nheo mắt lại.

"Ai?"

Mục Kính Sâm tiến lên hai bước, nhìn bộ dáng của cô.

"Tự tiện đi vào rừng, em biết tôi hoàn toàn có thể lôi em ra ngoài đánh chết."

"Anh thật sự cho rằng ở chỗ này anh là trời, là thánh chắc?"

"Em rất không phục phải không?"

Hai tay Phó Lưu Âm thủ sẵn trước người, sốt ruột muốn đứng dậy, nhưng ngay cả đứng cũng không vững.

"Mục Kính Sâm, anh thả tôi ra ngoài đi!"

"Thả em ra ngoài đương nhiên là có thể, còn những chuyện trước đó em suy nghĩ xong chưa?"

"Chuyện gì?" Phó Lưu Âm tính giả bộ hồ đồ.

Luồng ánh sáng mạnh trong tay Mục Kính Sâm vẫn dừng trên mặt cô.

"Em biết bao nhiêu người chen lấn muốn nổ tung đầu để bước vào nhà họ Mục không?"

"Nếu vậy, anh cứ tiện tay túm lấy một người là xong." Cánh tay Phó Lưu Âm che trước mắt. "Bất cứ người phụ nữ nào cũng tốt hơn tôi, Mục Kính Sâm, anh quên chuyện của anh tôi rồi sao?"

"Chuyện của tôi, không cần em nhắc nhở."

Phó Lưu Âm cảm thấy người này không thể hiểu được.

"Hôn nhân có quyền tự chủ."

"Vậy em cứ ở trong đó mà đợi đi."

Mục Kính Sâm thu hồi đèn pin lại.

"Có điều tôi phải nhắc em một câu, nơi này tuy không có mãnh hổ dã thú, nhưng lại có rắn độc lui tới, em coi chừng chúng chui vào trong lưới của em."

"Đừng!" Phó Lưu Âm sợ nhất là rắn. Cô dùng sức lay tấm lưới mấy cái.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

"Cho tôi một câu trả lời, tôi đây liền có thể thả em ra."

"Anh có bệnh hả!"

Mục Kính Sâm bật đèn pin, ánh sáng chói mắt lần thứ hai bắn con ngươi của Phó Lưu Âm.

"Tôi tốt xấu cũng coi như đã cứu em lúc em nguy nan nhất, em không biết báo đáp ân huệ còn chưa nói, tôi thấy em thật sự không biết tự lượng sức mình."

"Anh để tôi đi được chưa?"

"Sao? Bây giờ không sợ những kẻ bên ngoài kia?"

Phó Lưu Âm lắc lắc đầu: "Tôi có thể đi tìm chị dâu tôi."

"Tưởng phu nhân?"

Một tiếng xưng hô này của anh hoàn toàn chặn miệng Phó Lưu Âm lại. Mục Kính Sâm lần thứ hai cất đèn pin đi, xoay người định bỏ đi.

"Từ từ đã!" Phó Lưu Âm vội vàng gọi anh lại. "Anh đừng đi!"

"Đừng lãng phí thời gian của tôi, chịu hay là không chịu?"

Phó Lưu Âm biết trong cái sân huấn luyện này, lời Mục Kính Sâm nói chẳng khác nào thánh chỉ, cô trốn cũng trốn không thoát, cũng không thể chịu đau khổ vô ích.

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý với anh còn không được sao?"

"Lời này là em nói đấy!"

Phó Lưu Âm không khỏi gật đầu: "Phải, là tôi nói."

Mục Kính Sâm đi qua hướng phía bắc, đi qua vài bước liền tìm được cọc giữ sợi dây thừng. Anh thả Phó Lưu Âm xuống một chút. Khó khăn lắm mới được tự do, cô sốt ruột muốn đứng dậy, Mục Kính Sâm đi tới ôm lấy cô.

"Còn muốn chạy sao?"

Phó Lưu Âm đứng mà cũng không dám động đậy.

"Thật sự tôi cũng không chạy."

"Vậy em đang làm gì?"

"Tôi... Tôi chỉ là cảm thấy chuyện quá đột ngột, tôi tưởng anh nổi điên chứ."

Mục Kính Sâm ôm lấy cô không buông,. Trong cánh rừng đen nhánh một mảng, tiếng gió gào thét ùa tới, khiến người ta không rét mà run.

"Tôi... Chúng ta ra ngoài trước đi?"

Cánh tay cường tráng của người đàn ông giữ chặt cô không bỏ ra. Anh cũng không biết mấy ngày nay anh đã chống đỡ bằng cách nào. Mục Kính Sâm trước kia luôn cảm thấy bản thân không sợ trời không sợ đất, nhưng loại cảm giác mất đi người rất thân cận này thật sự là quá đau. Phó Lưu Âm bị anh ôm đến độ muốn gãy.

"Mục Kính Sâm, anh buông tôi ra trước đi."

Mục Kính Sâm thoáng lấy lại tinh thần, buông người phụ nữ trong lòng ra. Anh liền cầm cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Sau khi ra khỏi cánh rừng, về tới phòng, Phó Lưu Âm nắm lấy cổ tay mình, Mục Kính Sâm cũng không quay đầu lại mà nói với cô: "Ngày mai, chúng ta đi làm giấy chứng nhận."

"Cái gì?" Phó Lưu Âm không giấu được vẻ giật mình.

"Ngày mai?"

Người đàn ông xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

"Sao, em muốn đổi ý?"

"Không, không phải! Tôi không ngờ lại đột ngột như vậy."

"Không đột ngột."

Sắc mặt Mục Kính Sâm vẫn không có biểu tình gì như cũ. Anh tháo đồng hồ xuống rồi để trên tủ đầu giường.

"Kết hôn với tôi, em có yêu cầu gì không?"

Cô có thể có yêu cầu gì? Phản đối thì được ích ư?

Mục Kính Sâm thấy cô không nói lời nào, dứt khoát nói ra những thứ tốt đẹp sẽ hứa cho cô: "Kết hôn với tôi rồi, em không được đến sân huấn luyện nữa, càng không có khả năng đi làm vệ sĩ. Hàng tháng tôi có thể cho em một số tiền, để em tự do chi tiêu; hơn nữa có nhà họ Mục chống lưng cho em, những người muốn trả thù cũng không dám tìm đến em."

Phó Lưu Âm dùng ngón cái ấn ấn lòng bàn tay mình.

"Tôi không muốn ngày mai đi làm giấy."

"Không phải do em."

Vừa hỏi cô có yêu cầu gì, chỉ chớp mắt này đã tỏ thái độ bá đạo lên rồi. Phó Lưu Âm tiến tới mấy bước.

"Ngày mai tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn hưởng thụ, anh... anh đặt một phòng ở ngoài đi."

Ánh mắt Mục Kính Sâm nhìn về phía Phó Lưu Âm, kỳ lạ liếc nhìn cô một cách.

"Lúc này tôi không có tâm tư làm những chuyện như vậy với em."

"Nếu muốn kết hôn, vậy anh nghe tôi một lần không được sao? Tôi chỉ muốn ngày mai được thư giãn. Vả lại, nếu tôi phải theo anh tới nhà họ Mục, cũng không thể hai tay trống trơn mà tới chứ?"

Mục Kính Sâm cởi áo ngoài.

"Có một số việc tôi cũng không gạt em, ba tôi bỗng đột ngột qua đời rồi. Những thứ em nói đó, sau này tôi đều có thể đền bù cho em, nhưng hiện tại không phải là lúc."

"Tôi tốt xấu cũng là người đang sống sờ sờ, dù thế nào tôi vẫn muốn như vậy!" Phó Lưu Âm nói xong, đi thẳng tới ngồi xuống mép giường.

Mục Kính Sâm trên nhìn xuống cô.

"Phụ nữ thật phiền phức!"

"Vậy anh có thể đi tìm đàn ông mà kết hôn."

Mục Kính Sâm nhíu chặt mày.

"Được! Ngày mai dẫn em ra ngoài, cuối ngày đi kết hôn."

---

Hôm sau.

Phó Lưu Âm thật ra một chút hứng thú với việc dạo phố mua quần áo đều không có. Mục Kính Sâm đưa cô đi mua mấy bộ quần áo, lại chọn vài món đồ bà Mục thích.

Lúc ngồi vào lại xe, Mục Kính Sâm nhìn chăm chú một hộp lá trà đến mất hồn.

"Mẹ anh thích uống trà sao?"

Người đàn ông để đồ ra đàng sau. Không phải mẹ anh thích, mà là thứ bà Mục am hiểu nhất là pha trà, trà pha ra đều là để Mục Triều Dương thưởng thức.

Phó Lưu Âm nhìn ra được cảm xúc của Mục Kính Sâm đã đi xuống. Vào chính lúc này anh hẳn nên đi đâu đó mượn rượu tiêu sầu hoặc sẽ khóc lên một trận, nhưng cả người anh đang gắng gượng; vậy mà vẫn chú ý tới chuyện hôn sự của mình trước tiên. Vậy nghĩa là nhất định đã có chuyện gì rồi, chuyện có liên hệ trực tiếp tới việc anh kết hôn.

Vào khách sạn đã đặt trước, Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm đi vào trong, vừa nhìn xung quanh bốn phía, nắm rõ cơ bản cảnh vật chung quanh.

Mục Kính Sâm quẹt thẻ phòng. Tầm mắt Phó Lưu Âm trông ra, nhìn thấy phía trước chính là lối cầu thang.

"Vào thôi!"

Phó Lưu Âm vội thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đi vào trong.

Mùi hương trong phòng tổng thống bức người. Phó Lưu Âm sải mấy bước vào, nhìn thấy một chiếc giường lớn phủ kín cánh hoa hồng ở trên. Mục Kính Sâm cảm thấy chói mắt, nhưng không gạt chúng đi, anh chỉ lạnh lùng nói: "Vừa lòng chưa?"

Phó Lưu Âm nhìn thấy, nhưng điều này với cô lại càng chẳng hứng thú hơn ai. Cô đi đến phía sau Mục Kính Sâm, hai tay vòng lấy eo anh.

"Tôi thấy sắc mặt anh thật sự không tốt, mấy ngày nay nhất định mệt muốn chết rồi, cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, tôi ngủ với anh nhé?"

Mục Kính Sâm kéo tay cô ra.

"Tôi nói, hiện tại tôi không có tâm tư đó."

"Anh cho rằng tôi muốn làm gì với anh?" Phó Lưu Âm lên giường, cả người nằm giữa những cánh hoa.

"Tôi cũng mệt mỏi, chỉ muốn ôm anh ngủ mà thôi."

Mục Kính Sâm nhìn cô. Quả thật, từ sau khi Mục Triều Dương qua đời, mấy ngày nay anh gần như chưa chợp mắt đàng hoàng.

Người đàn ông lên giường, nằm xuống cạnh Phó Lưu Âm. Cô chủ động tiến sát vào lồng ngực anh.

"Tôi ngủ với anh."

Đây là lần đầu tiên sau lần ở bệnh viện SJ, Phó Lưu Âm chủ động. Khuôn mặt Mục Kính Sâm lộ vẻ do dự; Phó Lưu Âm thấy thế, vươn hai tay nhẹ ấn vào huyệt thái dương anh.

"Ngủ ngon một giấc đi, cứ như vậy cơ thể sao chịu được chứ?"

Anh tựa như bị bỏ bùa, cảm giác cả người như thả lỏng hơn.

Cánh tay Phó Lưu Âm ôm lấy hông anh. Lúc sắp ngủ, Mục Kính Sâm mở mắt ra nhìn, mắt cô đang nằm yên ổn trong lòng ngực, lúc này anh mới chìm vào giấc ngủ.

Quảng cáo
Trước /190 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net