Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sát Phá Cổ Giới
  3. Chương 15 :  SÁT PHÁ CỔ GIỚI TÁC GIẢ THIÊN NGHỊCH CHƯƠNG 14 PHƯƠNG CHÍNH ĐỘNG THỦ !!
Trước /21 Sau

Sát Phá Cổ Giới

Chương 15 :  SÁT PHÁ CỔ GIỚI TÁC GIẢ THIÊN NGHỊCH CHƯƠNG 14 PHƯƠNG CHÍNH ĐỘNG THỦ !!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phương Nguyên định bước ra, nhưng đột nhiên, hắn cảm thấy trong sâu thẳm u minh, có một đôi mắt nhìn mình.

Hai đạo ánh sáng cũng không sáng lắm lóe lên, phân biệt hướng cổ họng hắn bắn đến,Phương Nguyên lạnh lẽo sống lưng, trong tích tắc, hắn làm ra cực hạn động tác, xoay khớp lưng một trăm tám mươi độ,tránh né một kích trí mạng, nhưng hắn vẫn bị một đạo ánh sáng kích thương, trước cổ hắn lằn một đường dài vết thương, máu chảy không ngừng.

Phương Nguyên nghĩ mà sợ, nếu không dựa vào cảm giác nguy hiểm từ linh hồn, hắn đã là một cổ thi thể.

''Cạc cạc, Tốt lắm thân ái ca ca, ngươi tính là rất may mắn đấy.'' Thấy một kích đánh lén không thành công, Phương Chính quái dị cười bước ra.

''Phương Chính!! ngươi..,nguyệt quang cổ trùng ?'' Phương Nguyên thấy kẻ địch thân ảnh hiện ra, ánh mắt chợt biến âm trầm, quát.

''Haha, may mắn luyện hóa thôi, cạc cạc, ca ca ngươi lựa chọn chỗ chết rất đẹp đây.'' Phương Chính cười cười đáp.

''Hừ, vọng tưởng, ngươi chân nguyên nhiều nhất đánh ra ba đạo nguyệt nhận chứ, ngươi vừa sử dụng hai đạo, còn một đạo cuối, ngươi nghĩ ngươi đánh trúng ta sao ?'' Phương Nguyên cơ trí như yêu hừ lanh nói.

''Ngươi rất thông minh, thân ái ca ca '' Phương Chính không phủ định đáp, hắn xem mình đánh ra hai đạo nguyệt nhận không kích thương được Phương Nguyên, cũng lười tấn công, mới hiện thân ra.

Còn vì sao hắn không đánh ba đạo nguyệt nhận? vì Phương Chính trời sinh cẩn thận, hắn luôn thích lưu lại hậu chiêu đề phòng bất trắc.

''Ngươi muốn gì, nói đi'' Phương Nguyên cơ trí như yêu nên cũng biết Phương Chính sẽ không tấn công nữa, vì nếu Phương Chính hắn thả nguyệt nhận đánh không trúng bản thân thì cuộc chiến này hưu chết về tay ai còn là một vấn đề lớn, nhưng nếu không thả nguyệt nhận, Phương Nguyên còn kiêng kị Phương Chính, từ đó Phương Chính an toàn thu hoạch lợi ích.

''Ta muốn cổ trùng trong tay ngươi, còn thu hoạch còn lại, ta cũng không cần, cái hình chiếu này hẳn cũng kiếm được kha khá nguyên thạch đâu ?'' Phương Chính cũng không dám ngoặm sư tử kungfu, nếu chạm đến điểm mấu chốt, Phương Nguyên liều mạng công kích thì hắn cũng không chiếm được chỗ tốt.

Với lại, hắn đang gấp giải quyết Linh Nhi, để điều chế huyết đan tăng cao tu vi nữa.

Nghĩ đến Linh Nhi, hắn không khỏi nghĩ đến cảnh xuân quang đêm đó.

''Xùy Xùy, từ khi trọng sinh, bản thân lại háo sắc vậy, chắc do hấp thu tàn hồn Phương Chính, đã bị tính cách Phương Chính ảnh hưởng đây. ''

''Được, ta cho ngươi. '' Phương Nguyên không chút do dự nói, với hắn, cổ trùng là vật ngoại thân, huống chi, hắn còn biết một chỗ có tửu trùng nữa, không cần thiết liều mạng.

"Ta đến lấy'' Phương Chính lóe lên âm độc, nhưng Phương Nguyên vẫn tinh ý thấy, nên hắn lắc đầu, đáp :

'' Không cần, ta đặt cổ trùng ở sau lưng ta, ngươi đến lấy.''

''Tốt một cái Phương Nguyên '' Phương Chính không che dấu tán thưởng nói, hắn đi đến Phương Nguyên bên cạnh rồi dừng lại, liếc nhìn, đi tiếp đến cổ trùng.

Phương Nguyên trong lòng căng thẳng cũng không hết, cảnh giác nhìn Phương Chính, xoay người từ từ lùi xuống ra cửa động.

Đột nhiên, một đạo nguyệt nhận từ đằng sau đâm tới, Phương Nguyên vẫn luôn cẩn thận để ý xung quanh, đã nhận ra hậu chiêu của Phương Chính, xoay người né tránh.

Nhưng nguyệt nhận như có mắt vậy, trong tích tách thay đỗi phương hướng tiếp tục tiến công Phương Nguyên.

Phương Nguyên hừ lạnh, biết không xuất huyết là không né được chiêu này, không né không tránh, để nguyệt nhận đâm vào bả vai, tước một lỗ sâu hắm huyết nhục.

''Ta Phương Nguyên nhớ kỹ'' Phương Nguyên âm trầm cực điểm liếc bóng lưng Phương Chính đang đứng im đó, cũng không nhặt cổ trùng.

''Ta biết ngay ngươi cũng không tốt lành gì tặng ta, chắc có hậu chiêu, không ngờ ngươi âm thầm đâm một lỗ máu trên thân cổ trùng, hiện tại nó chảy máu đến chết, hảo một cái Phương Nguyên.''

Phương Chính rét lạnh đáp.

''Hahả, ngươi cũng không phải vậy sao, đã trễ, ta đi trước.'' Nói rồi, Phương Nguyên thân ảnh mất hút trong rừng cây.

Phương Chính liếc nhìn bóng dáng Phương Nguyên, lóe lên vẻ hứng thú, nghĩ nghĩ:

''Cơ trí như yêu, gặp nguy không loạn, tác phong quyết đoán, quả là đối thủ đáng e ngại.'']

Quảng cáo
Trước /21 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lư Cục Cưng Quá Kiêu Ngạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net