Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Tiên Tục Tìm Chết, Ta Thành Bạch Nguyệt Quang - Kỷ Anh
  3. Chương 17. Sao mặt sư muội đỏ vậy?
Trước /97 Sau

Sau Khi Tiên Tục Tìm Chết, Ta Thành Bạch Nguyệt Quang - Kỷ Anh

Chương 17. Sao mặt sư muội đỏ vậy?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Auroza.

“Thế nhưng Hà chưởng môn chưa bao giờ nhắc đến, trong Cổ Mộc Lâm Hải sẽ xảy ra những chuyện như vậy!”

Bên ngoài Huyền Kính, một nam tử áo bào trắng giận dữ đứng dậy: “Hiện giờ náo loạn như vậy, chỉ sợ bốn phần mười đều gặp nạn ở đó!”

Có người lên tiếng than thở: “Huống chi bí cảnh Tiểu Trọng Sơn chỉ cho phép tu sĩ kỳ Kim Đan tiến vào, chúng ta nhúng tay cũng chẳng có chút tác dụng, chỉ có thể chờ hai ngày bí cảnh tự đóng cửa, đưa các đệ tử ra. Hung hiểm như vậy, nên làm sao cho phải?”

Hà Hiệu Thần cau mày, không còn tư thái trấn tĩnh như trước, ngưng thần chăm chú nhìn vào cảnh tượng vô cùng quỷ dị của Cổ Mộc Lâm Hải trong Huyền Kính: “Tiểu Trọng Sơn đã mở ra nhiều lần, chưa bao giờ xuất hiện tình huống này. Cây Long Huyết Thụ vạn năm này không giống thành tinh hay thành linh, mà trái lại giống như …… Nhập ma.”

Trong lúc nhất thời đã rơi vào tình thế căng thẳng, toàn bộ đều im lặng, bỗng nhiên vang lên một giọng cười nhẹ nhàng thản nhiên của một người phụ nữ: “Chư vị trưởng lão thật đúng là không có chút tin tưởng nào với đệ tử của mình? Cho dù dị biến ở Cổ Mộc Lâm Hải rất hung hiểm, nhưng người được đưa vào trong bí cảnh, đều là các thiếu niên anh tài nổi bật của các môn phái, nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, sau này xuất môn xuống núi, sao có thể tìm được một nơi yên ổn?”

Người nói chuyện rõ ràng là Khúc Phi Khanh của Nghê Quang Đảo.

Giọng điệu nàng lười nhác, bàn tay phải trắng nõn buông xuống vuốt ve lọn tóc dài, vẻ mặt không chút hoảng loạn.

Nữ tu nói xong nhếch môi cười: “Trước mắt tính mạng của những đệ tử bị nhốt đó cũng không có nguy hiểm, chi bằng chúng ta hãy cứ tĩnh tâm lại, nhìn xem những người khác sẽ ứng đối ra sao—— nhưng mà ta thấy được một vài bạn nhỏ rất thú vị, rất muốn xem biểu hiện tiếp theo đây của bọn họ.”

Trong tu chân giới có nhiều kỳ quỷ khó lường, cơ duyên và hung cơ luôn như hình với bóng. Mỗi người trong quá trình tu đạo, đều khó tránh khỏi sẽ gặp được những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, phải ứng đối thoát thân thế nào, đều xem tạo hóa của bản thân.

Dị biến trong Cổ Mộc Lâm Hải, cũng là một trong số đó.

Lời này vừa nói ra, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ do dự.

“Nhưng mà, vừa nghe tin tiểu sư đệ gặp nạn, Ninh Ninh đã không màng nguy hiểm ngay lập tức xông vào Lâm Hải.”

Khúc Phi Khanh tiện tay lấy một quả nho bỏ vào trong miệng, lười biếng tựa lưng trên ghế, ngước mắt liếc nhìn Thiên Tiện Tử: “Nhóm đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão, quan hệ tốt thật đấy.”

Thiên Tiện Tử cười, cũng là dáng vẻ tràn đầy mong chờ: “Ninh Ninh mà, không thể mong đợi vào nó sẽ hành xử theo lẽ thường.”

Nữ tu có phần tán thành, cúi đầu “Ừm” một tiếng.

=====

Bên trong Cổ Mộc Lâm Hải, bốn phía tràn ngập mùi máu.

Màn sương máu dày đặc đỏ thẫm mờ ảo như khói, bao trùm lên sự yên tĩnh trong không khí. Thảm thực vật vốn tản ra ánh sáng xanh nhạt hoặc lục nhạt thì giờ đây giống như bị ngâm trong máu tươi, tuy rằng vẫn cứ phun ra nuốt những tia sáng ảm đạm, nhưng đã chuyển sang màu đỏ sẫm.

Ninh Ninh còn đang thử dò hỏi hệ thống trong đầu, nhưng hậu phương vẫn cứ che giấu, không đáp lại một chút nào.

Càng đi vào trong, cảnh tượng càng thêm quỷ dị, càng khiến người ta sợ hãi.

Cây Đằng vẫn đang tung bay, mấy cành cây thô chắc như cánh tay trẻ phản chiếu ra những cái bóng điên cuồng như quần ma loạn vũ*, cực kỳ giống với những đốt ngón tay của một con ác quỷ dữ tợn, không ngừng đập lên mặt đất.

*: Lũ ma quỷ múa loạn.

Không chỉ mỗi cây Đằng, đường như ngay cả hoa cỏ cũng có ý thức. Những cánh hoa cũng chẳng chút kiêng kỵ mà khép vào rồi mở ra, dưới những tia sáng màu đỏ càng thêm nổi bật, khiến người ta nhớ tới đôi mắt đỏ lặng lẽ ẩn mình theo dõi trong bóng tối.

Trải qua đại chiến Tiên – Ma, nguyên khí Ma tộc tổn thương nặng nề, đã lâu không có tin tức. Mà Cổ Mộc Lâm Hải là nơi linh khí tụ tập, hiện giờ lại không ngừng sinh ra ma khí…… Nguyên nhân trong đó thật khiến người ta phải suy nghĩ xâu xa.

Ninh Ninh lại lần nữa vung kiếm, chặt đứt một cây Đằng từ phía sau đánh tới.

Thỉnh thoảng thấy ở bên cạnh đệ tử của mấy môn phái đang vội vàng chạy trốn, chỉ có một mình nàng ngược dòng người mà đi. Thân ảnh thiếu nữ mảnh khảnh nhưng lại kiên định, giống như một thanh kiếm sắc bén, trong màn sương đỏ tạo ra một con đường hoàn toàn khác so với những người khác.

—— không đúng.

Cùng hướng nàng đang đi vào trong, còn có một nữ tu của môn phái khác.

Đó là một cô nương mặc môn phục của Vạn Kiếm Tông, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, lạnh như băng, đôi lòng mày dưới mắt cũng như gió lạnh thấu xương, đôi môi mỏng mím thành độ cong thẳng tắp, nhìn không ra vui hay giận.

Hiển nhiên nàng cũng chú ý tới Ninh Ninh, vẻ mặt vô tình quay đầu nhìn: “Vạn Kiếm Tông, Tô Thanh Hàn.”

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, cái khúc tự báo gia môn đến quá đột ngột khiến Ninh Ninh không kịp chuẩn bị, nhưng nhớ tới Tô Thanh Hàn là nhân vật thiết định, Ninh Ninh cũng không cảm thấy quá bất ngờ nữa.

Thân là con gái của trưởng lão Vạn Kiếm Tông, vị này đại tiểu thư từ sinh ra đã được định sẵn là thiên chi kiêu tử, tất nhiên sẽ dưỡng thành tính cách tâm khí cao ngạo.

Nàng là kiểu kiếm tu rất điển hình, lạnh lùng ít nói, một lời không hợp thì lập tức rút kiếm, thích nhất là tìm một người đấu với mình.

Ở chung với người khác lại càng thẳng thắn, đối với những người không vừa mắt thì cũng không thèm nhìn một cái. Trái lại, nếu như có ý kết bạn, tất nhiên cũng sẽ không chút do dự mà chủ động bắt chuyện.

Hiện giờ những người khác đều nhao nhao chạy trốn, chỉ có hai người bọn nàng dáng ngược hướng đám đông mà đi. Chỉ dựa vào điểm này, mặc kệ kiếm kỹ đối phương như thế nào, Tô Thanh Hàn đều nguyện ý bởi vậy mà kết giao.

Ninh Ninh cười với nàng ấy: “Huyền Hư Kiếm Phái, Ninh Ninh. Xin chào.”

Tô Thanh Hàn thần sắc nhàn nhạt, gật đầu thăm hỏi: “Hóa ra là Ninh Ninh sư muội môn hạ của Thiên Tiện trưởng lão. Không biết lần này sư muội đi vào rừng, là nguyên do gì?”

“Muội nghe nói một vị sư đệ bị Long Huyết Thụ vạn năm vây khốn, muốn cứu hắn ra.”

Nàng có chút ngượng ngùng mà sờ sờ chóp mũi: “Muội xuất phát là vì tư tình, không có gì đáng nói. Còn Tô sư tỷ chắc hẳn là vì trừ ma đúng không?”

Tô Thanh Hàn lắc đầu: “Ninh Ninh sư muội không cần tự coi thường bản thân. Nguyện vì đồng môn lấy thân mạo hiểm, thường nhân cũng không thể sánh bằng.”

Cô nương này nói chuyện có vẻ nho nhã, trái lại không giống một kiếm tu.

“Hiện giờ Cổ Mộc Lâm Hải xuất hiện dị biến, ma khí tràn ra ngoài, ta nghe nói cây Long Huyết Thụ kia chính là thứ đầu tiên gây thương tích cho người khác, trận biến cố này rất có thể có liên quan tới nó.”

Tô Thanh Hàn lại nói: “Muội vì cứu người, ta vì trừ ma, nghĩ đến trăm sông đổ về một biển, đều cùng đi về hướng Long Huyết Thụ.”

Ninh Ninh gật gật đầu, đáp lại một tiếng “Ừ”.

Sắc rừng ngày càng tối, ma khí cũng ngày càng nồng đậm.

Mãi cho đến khi hai người có thể nhìn thấy những cành cây khô cứng cáp của Long Huyết Thụ, ma khí đã trở nên dày đặc mang đến cảm giác áp bách giống như thực thể, giống như có một tảng đá lớn nặng trĩu đè ở trên ngực, khiến người ta ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

So với cảnh tượng của Lâm Hải trước đây, nơi này đã trở thành luyện ngục tàn ác vô nhân đạo.

Mấy nhành cây ngọ nguậy cực kỳ giống mấy con rắn khổng lồ, một số âm thầm ẩn mình dưới mặt đất, một số lại lơ lửng giữa không trung, sương máu tụ lại thành những phiến nhỏ, khiến Ninh Ninh trong thoáng chốc xuất hiện ảo giác, dường như chính mình đã tiến vào một vùng nước biển đỏ thẫm.

Vài tu sĩ bị dây Đằng cuốn lấy, bọc thành một cái kén không có chỗ hở. Tô Thanh Hàn thấp giọng nói cho nàng, đó là cách Ma tộc hấp thụ linh lực, người bị giam cầm trong đó sẽ không chết, mà là trở thành nguồn dinh dưỡng dồi dào.

Đến nỗi ngay chính giữa Long Huyết Thụ ——

Ninh Ninh chưa từng cái cây nào lớn như vậy.

Cao đến mức có thể che trời, hoa Phỉ Cái xanh biếc mọc um tùm che kín bầu trời, từ ngọn lá cây chảy ra một màu đỏ thẫm kỳ lạ, giống như một vết thương chảy máu. Lá cây sum suê che kín không có kẽ hở, không có một chút ánh trăng nào lọt vào trong, dưới thân cây nứt nẻ là rễ cây cổ thụ to chắc, giống như một cái móng vuốt lớn từ từ mở ra, nắm lấy một nắm đất dưới tàng cây đỏ thẫm.

Mức độ dày đặc của ma khí vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng.

Ninh Ninh thầm nhíu mày, lấy tu vi của cái cây này, chỉ sợ dù cho nàng và Tô Thanh Hàn liên thủ, cũng không chắc là đối thủ của nó.

—— Dù sao người ta cũng đã hơn một vạn tuổi, vẫn phải có chút khả năng.

Nàng nín thở ngưng thần, khi nhìn thấy cảnh tượng của của Long Huyết Thụ ở một chỗ không xa, trong lòng vẫn giật mình.

Thiếu niên mặc hắc y không còn bị dây đằng bao quanh, dù cả người toàn máu nhưng vẫn cố cắn răng phản kháng.

Đúng thật là Bùi Tịch.

Tình trạng của Bùi Tịch bây giờ không tính là tốt, gần như đã bị ép vào đường cùng.

Từng nhánh dây Đằng càng bị cản càng hăng, như một làn sóng không ngừng nhắm về hắn mà đánh tới, tuy rằng đa số đều bị trường kiếm chặt đứt, nhưng vẫn bị mấy sợi dây hung ác cắt qua da, để lại từng vết thương sâu đáng sợ, có thể nhìn thấy tận xương.

Khuôn mắt hắn chìm trong sương máu nên không thể nhìn rõ, Ninh Ninh chỉ có thể thấy bóng dáng đen của hắn, cùng với máu tươi bắn ra khi cơ thể bị cắt qua, so với màu đỏ của máu trong Lâm Hải còn đậm hơn.

Chắc hẳn thể lực của Bùi Tịch đã gần cạn kiệt, linh lực càng không còn lại bao nhiêu. Nhưng dù vậy, vẫn liều mạng phản kháng, kiếm quang bay tán loạn, sống lưng thẳng tắp từ đầu đến cuối, càng khiến người ta nhớ tới cây Thanh Tùng tuy gầy còm nhưng vẫn thẳng tắp.

Vài gốc cây Đằng dài như một con rắn độc từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ lao tới tấn công, nhưng linh lực của Bùi Tịch đã không còn đủ để dùng kiếm quang phân hóa.

Cánh tay, cẳng chân và cổ của Bùi Tịch đều bị dây Đằng cuốn chặt, gai nhọn trên cành đâm vào da. Hắn cắn răng không phát ra tiếng, trong tay vẫn nắm chặt kiếm, tơ máu trong hốc mắt đang trào dâng như thủy triều.

Rất nhanh hắn đã bị tầng tầng lớp lớp dây Đằng bao quanh.

“Tô sư tỷ.”

Ninh Ninh trầm tư một lát, truyền âm lọt vào tai nàng: “Chuyện đối phó với Long Huyết Thụ cần phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng trước đó, tỷ có thể giúp ta một việc được không?”

Nàng nói xong rồi suy nghĩ trong chốc lát: “Sư tỷ, loại ma vật tinh quái này khi tự nhiên thành hình thì linh trí chưa mở, có phải đều không thông minh không?”

=====

Dù bận, Long Huyết Thụ vẫn ung dung xử lý con mồi mới của mình.

Cành cây ngoằn ngoèo siết chặt vào máu thịt, ngày càng nhiều dây Đằng không ngừng xông tới, như chó dại đã lâu chưa được ăn, chen lấn nhau xông về phía thức ăn.

Cả người thiếu niên đầy máu, vết thương mới và cũ chồng chất lên nhau, trường kiếm trong tay vẫn phát ra tiếng vù vù rất nhỏ, nhưng lại không có sức lực phản kháng.

Thấy dây Đằng càng ngày càng nhiều, gần như nuốt chửng hoàn toàn Bùi Tịch. Bỗng cách đó không xa có một đạo kiếm quang trắng như tuyết, đâm thủng tầng sương máu đang che kín bầu trời.

Trong chớp mắt đám dây Đằng giật mình dừng lại, toàn bộ chuyển hướng.

Long Huyết Thụ đã sinh ra được vạn năm, cần rất nhiều linh khí, thế nên cũng không có nhiều cây cối có thể sinh trưởng bên cạnh nó, để tránh bị cướp lấy chất dinh dưỡng. Ở xung quanh vòng cỏ màu xanh nhạt, có một tiểu cô nương không lớn lắm đang đứng đó.

Ninh Ninh hếch cằm, tươi cười đầy kiêu ngạo: “Tao còn tưởng là ma vật gì ghê gớm lắm, kết quả chỉ là cái cây. Giết ngươi, có phải dị biến sẽ kết thúc?”

Trẻ con!

Những cành cây nằm rạp trên mặt đất nghe vậy đột nhiên bay lên trời, tạo ra tư thế tấn công. Ninh Ninh thành mục tiêu của bọn chúng, thế nhưng cũng không sợ hãi, vẻ mặt thản nhiên rút kiếm ra.

Giao đấu với Bùi Tịch khiến nó tiêu hao gần hết kiên nhẫn,lúc này đám dây Đằng không tấn công riêng lẻ nữa, mà hợp lại thành một tấm võng rất lớn, nhắm thẳng vào nàng xông đến.

Khi sắp chạm được vào nàng, lại không nghĩ tới Ninh Ninh nhếch môi cười, một âm thanh giòn giã thâm trầm vang lên: “Tô sư tỷ, chính là lúc này!”

—— bị lừa rồi!

Động tác của dây Đằng đột nhiên dừng lại, không chút suy nghĩ liền mặc kệ sự tồn tại của nàng sang một bên, vội vàng xoay người.

Quả nhiên, có một nữ kiếm tu khác cầm trường kiếm trong tay, vội vàng chạy về một hướng. Nhìn phương hướng của nàng ta……

Là con mồi nó vừa bắt được!

Dùng kế điệu hổ ly sơn này với nó cũng vô dụng!

Mấy chục cành dây Đằng như lưỡi kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ, đồng loạt tấn công về tên kiếm tu xuất hiện sau. Vẻ mặt Tô Thanh Hàn không thay đổi, trong lòng niệm kiếm quyết, bỗng chốc gió nổi lên bốn phía, kiếm quang chia sáu đạo ảo ảnh màu lam nhạt, vây xung quanh nàng.

Gió lạnh nổi lên, kiếm quang xuất hiện.

Kiếm khí dâng trào như Trường Giang và Hoàng Hà, bất cứ nơi nào kiếm phong chạm đến, đều xuất hiện những tia nước lăn tăn, rất có xu thế của giao long ngẩng đầu trong nước, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã chém đứt hơn một nửa số dây Đằng.

Long Huyết Thụ hoàn toàn bị chọc giận, màu đỏ máu trên lá cây càng thêm rõ ràng.

Nhưng khi nó đang tính dùng toàn lực, dạy cho tên kiếm tu bé nhỏ không biết trời cao đất dày này một bài học. Đột nhiên không hề phòng bị mà cảm giác được, thân thể bị tổn thương bởi một nhát kiếm sắc bén khác.

Ở chỗ con mồi mới của nó.

Cành bỗng cắt ngang qua không khí, xoay người nhìn về phía ngọn nguồn của nỗi đau, rống lên một tiếng đầy giận dữ.

—— Không biết khi nào mà Ninh Ninh đã đến trước mặt Bùi Tịch, Tinh Ngân kiếm trong tay phát ra ánh sáng lấp lánh.

Cuối cùng Long Huyết Thụ cũng hiểu.

Khi nó cho rằng đã phá giải được kế điệu hổ ly sơn, tập trung toàn bộ tinh lực đối phó kiếm tu xuất hiện sau, con mồi bị vứt bỏ không thèm để ý kia thế mà lại……

Thế mà lại trực tiếp chém đứt từng tầng lớp nhành cây đang giam cầm Bùi Tịch.

Đây là kế sách của Ninh Ninh, lợi dụng mỗi người đều có tư duy theo quán tính.

Còn có những tinh quái của thiên nhiên với chỉ số thông minh khuyết tật.

Ma khí ùn ùn kéo đến che lấp bầu trời, thực lực của Long Huyết Thụ đúng là sâu không lường được, tất nhiên những dây đằng này cũng chỉ là món khai vị đơn giản, nếu liều lĩnh xung đột chính diện với nó, chỉ sợ sẽ phải đổi lại cái tên cho tình tiết này.

Gọi là《 Không còn người sống, phiên ngoại: Cổ Mộc Lâm Hải 》.

Thế nên nàng đảm nhận nhân vật “con mồi” trong kế điệu hổ ly sơn trước, chờ thời cơ chín muồi sẽ cố ý la lên một tiếng, chuyển sự chú ý của Long Huyết Thụ sang Tô Thanh Hàn.

Long Huyết Thụ tự thấy mình phá được mưu kế, nhất định sẽ theo bản năng coi nàng thành vật không có tính uy hiếp, do đó thả lỏng cảnh giác với Ninh Ninh, coi Tô Thanh Hàn thành đối tượng săn bắt hàng đầu.

Nhưng nó chắc chắn sẽ không nghĩ đến, thứ lao tới đầu tiên đảm nhận vai con mồi kia, thật ra mới chính là người đi giải cứu Bùi Tịch.

Để nó nếm đủ ngon ngọt trước, cho rằng mình đang không chế thế cục. Cứ như vậy, Long Huyết Thụ sẽ sa vào cái bẫy này mà không chút nghi ngờ.

Đáng tiếc Long Huyết Thụ chưa từng chơi eSports, thế nên nó sẽ không bao giờ biết, chiêu này, tên khoa học gọi là “Anh em giữ nhà, ta trộm nhà”.

=====

Bùi Tịch dùng sức cắn nát đầu lưỡi, ý thức đang tan rã cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.

Dây đằng đã bao trùm hai mắt của hắn, trong phạm vi tầm nhìn chỉ là một khoảng không đen kịt, trong tai chỉ còn những âm thanh nổ chói tai kéo dài, không thể nghe rõ cái gì.

Những nơi bị dây Đằng cắt qua đang truyền đến sự đau đớn khó thể chịu đựng được, mỗi lần hô hấp sẽ dẫn đến những cơn đau tê tâm phế liệt*. Đôi mắt của thiếu niên sâu như hố đen, xẹt qua một tia quyết tuyệt tàn nhẫn.

*: đau khổ tột cùng.

Bùi Tịch không hề nhân từ nương tay với kẻ địch, đối chính mình, cũng có thể không chút do dự mà ra tay một cách tàn nhẫn.

Thế cục trước mắt đã lâm vào tuyệt cảnh, nếu thoát khỏi trói buộc, chỉ có liều mạng một lần, đem linh lực còn sót lại ngưng tụ thành hình, một phát đâm thủng dây Đằng.

Chỉ là thân thể hắn hiện giờ không chịu nổi gánh nặng, một khi dùng cách kia, tất nhiên sẽ khiến lục phủ ngũ tạng bị thương nặng, sống hay chết đành mặc cho số phận.

Mùi rỉ sắt trong miệng ngày càng nồng, Bùi Tịch nhếch môi tự giễu cười nhạt.

Hắn đã không còn lựa chọn khác.

Không có người thân bạn bè, cũng không có bí pháp cơ duyên có thể dựa vào, hắn sớm đã thành thói quen với việc tự mình giãy dụa giữa sự sống và cái chết, miễn cưỡng chống đỡ cái số mệnh thối nát đầy lỗ hổng này.

Giống khi còn nhỏ gặp được bầy sói ở trong núi sâu, bị mẫu thân nhốt ở phòng tối không ăn không uống ba ngày ba đêm, đến Huyền Hư Kiếm Phái bái sư vô tình gặp được ma thú, chỉ có thể cầm thiết kiếm lấy mạng ra đánh.

Cái mạng này chỉ sợ có chết cũng chẳng ai để ý, cứu vớt hay kỳ tích cũng không hề tồn tại trên thế giới này, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tơ máu trong mắt ngày càng dày, như tơ nhện leo lên toàn bộ đồng tử. Thần sắc Bùi Tịch lạnh lùng, niệm pháp quyết trong lòng, cảm nhận được linh khí dần dần dâng lên, kinh mạch và da thịt bị tàn phá nghiêm trọng.

Cả người nóng rực, đau đến mức không còn tri giác.

Thức hải chấn động, ánh mắt thiếu niên lạnh lùng đầu ngón tay khẽ động, đang muốn thúc giục linh lực, bỗng nhiên nhìn thấy một ánh sáng trắng chợt lóe trước mắt.

Đó là ánh sáng của Hạo Nhiên Kiếm.

—— Ánh kiếm trắng tuyết giống như một dòng nước bạc từ Thiên Hà rơi xuống, nối liền những ngôi sao với nhau khiến chúng lấp lánh như minh châu, một nhát kiếm chém đứt những dây Đằng đang trói chặt hắn, cũng chém đứt bóng tối trống trải bao phủ xung quanh Bùi Tịch.

Kiếm phong mãnh liệt, những cành cây bị nghiền nát nhao nhao phản ứng lại. Gió, tia máu, và Ngân Hà ở phía xa xa chiếu rọi, đều mờ hồ trong tầm mắt, hắn thấy mái tóc đen của thiếu nữ bị gió thổi lên.

Đôi mắt nàng so với ánh trắng còn sáng hơn.

Trái tim Bùi Tịch vốn vắng lặng đã lâu, bỗng nhiên đập mạnh một cái.

“Ai nha, tiểu sư đệ.”

Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn kiên trì với thiết lập nhân vật nữ phụ ác độc, từ khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Vẫn dư lại một hơi, chưa chết sao?”

“Là, là Ninh Ninh huhuhu!”

Thừa Ảnh kiếm trong lòng hắn kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ: “Không ngờ là nàng ấy tới cứu ngươi! Nàng nàng nàng thế mà lại!”

Nàng ——

Đầu Bùi Tịch đau như muốn nứt ra, sao nàng ấy lại đến đây?

Rõ ràng trước lúc xảy ra dị biến, hắn ở phụ cận không hề nhìn thấy bóng dáng của vị đồng môn sư tỷ này.

Suy nghĩ này còn chưa kịp biến mất, đột nhiên không đề phòng, thiếu niên trợn to hai mắt——

Ninh Ninh nắm lấy sau lưng hắn, một tay kéo hắn vào trong ngực.

Tuy rằng là không hề kiều diễm, hoàn toàn làm theo phép động tác, nhưng vẫn khiến Bùi Tịch theo phản xạ mà nín thở.

Vết máu gớm ghiếc trên miệng vết thương dính toàn bộ trên trước ngực nàng, Ninh Ninh lại không bày ra vẻ mặt ghét bỏ, mà chỉ tùy tiện nói với hắn: “Này ta không cố ý tới cứu ngươi đâu, chỉ là đúng lúc nhìn thấy một tên đáng thương trông quen mắt, liền thuận tay cứu — hiểu chưa?

Mùi hương hoa sơn chi trên người nàng không hợp với mùi máu tươi.

Giọng nói nhẹ nhàng khi nói chuyện cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai hắn, giống như một dòng điện nhỏ, từ vành tai lan đến ngực.

Bùi Tịch rũ mắt xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Long Huyết Thụ phát hiện ra hành động của Ninh Ninh ở bên này, tự biết mình đã mắc mưu nên không thể kìm nén được cơn giận.

Nhất thời tiếng gió trong rừng tạo thành những tiếng rít lớn, thân cây trống rỗng phía trên thế nhưng chảy ra nhựa cây đỏ như máu, giống như đau thương mà khóc ra máu, vô cùng quỷ dị.

Hàng trăm dây Đằng bay lên trời, không hề nhắm mũi nhọn về phía Tô Thanh Hàn, thề sẽ đưa tên kiếm tu xoay mình vòng vòng vào chỗ chết.

Nhưng nàng đâu có ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ bị đánh.

Sau khi phát hiện bị trộm nhà, chắc chắn Long Huyết Thụ sẽ vứt bỏ Tô Thanh Hàn, một lần nữa tấn công về phía nàng.

Ninh Ninh đã sớm nghĩ đến điều này, bởi vậy nàng mới dặn Tô Thanh Hàn cố gắng dẫn nó đi thật xa, vì để nàng và Bùi Tịch có thể tranh thủ thời gian trốn thoát.

Cây cối thành tinh có một điểm không tốt, chính là, đầu bằng gỗ. Luôn luôn không được thông minh cho lắm.

“Chắc sẽ hơi nghiêng ngả, ngươi bám cho cẩn thận.”

Ninh Ninh trao đổi ánh mắt với Tô Thanh Hàn ở phía xa, hai tay đè sau lưng Bùi Tịch, thanh âm nhẹ nhàng lại khoa trương: “Đi nhé.”

Vừa dứt lời, dưới chân xuất hiện một ánh sáng trắng.

Cũng may thảm thực vật xung quanh Long Huyết Thụ khá thưa thớt, có thể ngự kiếm phi hành mà không cần tốn chút sức nào.

Tiếng gió và giọng nói của thiếu nữ đồng thời rót vào tai hắn, Bùi Tịch nghe thấy nàng nghiêm túc nói: “Đừng tự mình đa tình cảm thấy ta đang đối tốt với ngươi, ta cứu người là muốn nhận báo đáp, bao nhiêu linh thạch ngươi tự cân nhắc.”

Ninh Ninh còn rất cố gắng theo thiết lập nhân vật, bỗng một đạo kiếm quang khác không một tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng. Đứng ở trên thân kiếm, chính là Tô Thanh Hàn đã dễ dàng thoát thân.

Kiếm tu trẻ đánh giá sơ lược nàng và Bùi Tịch một phen, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: “Đây là vị sư đệ mà muội dù mạo hiểm tính mạng, cũng nhất định phải cứu đấy à?”

Tinh Ngân kiếm đột nhiên run lên một chút.

Nhưng thân là thẳng nữ sắt thép, sư tỷ của Vạn Kiếm Tông, lại hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt không thích hợp của Ninh Ninh, giọng điệu đầy hâm mộ nói tiếp: “Lúc trước ta còn rất khó hiểu, tại sao Ninh Ninh lại không ngại vất vả mà chạy tới cứu hắn. Bây giờ vừa thất, quả nhiên quan hệ của hai vị rất tốt. Không giống sư đệ ta, nghịch ngợm suốt ngày, đúng là khiến người ta bớt lo——”

Nói đến chỗ này, nàng (TTH) bỗng nhiên cao giọng xen lẫn chút hoang mang: “Lạ thật, sao mặt sư muội đỏ vậy? Chẳng lẽ trúng độc gì rồi?”

Ninh Ninh cố gắng nở ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép.

Nàng chỉ muốn vẫy tay chào tạm biệt thế giới xinh đẹp này.

Tô sư tỷ, tỷ biết không?

Kỳ thật tỷ mới chính là yêu tinh hại người, tỷ mới là độc nhất.

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Hoàng Đình

Copyright © 2022 - MTruyện.net