Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới
  3. Chương 23+24
Trước /39 Sau

Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới

Chương 23+24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 23

Nguyễn Nặc không tự chủ khép chặt cổ áo lại: “Sao anh không để cho người giúp việc nữ thay cho tôi?”

Tối hôm qua khi quay về thì lý trí của anh đã đến cực hạn sụp đổ, làm sao có thể để cô rơi vào tay người khác được.

Khi nhìn thấy những giọt nước dính trên cơ thể cô, lần đầu tiên Từ Kha biết hóa ra phụ nữ lại có thể đẹp như vậy.

Khiến anh ôm rồi không muốn buông tay.

Thấy anh không nói lời nào, Nguyễn Nặc còn muốn tiếp tục tranh luận với anh, nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh dùng môi chặn lại.

“Ưm.” Nụ hôn mang theo sự xâm chiếm, Nguyễn Nặc không nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc anh chiếm lấy.

Không biết đã hôn bao lâu, thậm chí Nguyễn Nặc còn cảm giác được cơ thể anh có phản ứng đặc trưng của đàn ông thì lúc này Từ Kha mới chậm rãi buông cô ra.

Mặt Nguyễn Nặc đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ không dám nhìn anh.

Từ Kha nhéo lên mặt cô một cái, động tác dịu dàng lại mang theo một chút trìu mến, khi nói chuyện lại mang theo tình cảm che giấu: “Bất luận hôm nay dù kết quả có như thế nào thì tôi cũng sẽ bảo vệ em chu toàn. Cho nên em không cần phải sợ nữa.”

Nguyễn Nặc ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh. Cô biết nhân vật phản diện mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ dốc hết tất cả sức lực để đi bảo vệ mình.

Không cần sợ sở nghiên cứu đại diện cho chính nghĩa của xã hội, cũng không cần sợ hãi nhân vật phản diện như anh.

Cô im lặng gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười ấm áp.

Từ Kha xoa đầu khiến tóc cô rối tung lên rồi mới chậm rãi đứng dậy giúp cô đắp kín chăn lại: “Nằm thêm một lúc nữa đi, lát nữa cơm trưa sẽ được đưa vào cho em ăn.”

“Được.”

Khi Từ Kha xuống lầu một thì chỉ thấy Kỳ Quân Sênh và Từ Duy Du đang ngồi trong phòng khách đang bàn chuyện công việc.

Từ Duy Du thấy Từ Kha đi xuống lầu thì ra hiệu bằng mắt ý bảo Kỳ Quân Sênh dừng lại, rồi nhìn về phía Từ Kha: “Cô ấy thế nào rồi?”

Hôm qua sau khi chị ấy trở về thì muốn đi xem tình hình Nguyễn Nặc nhưng lại bị Từ Kha ngăn lại, người làm chị như chị ấy lần đầu tiên thấy em trai nhà mình quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.

Giống như là một đứa trẻ con đang bảo vệ con gấu bông yêu thích của mình, cố chấp không cho phép người khác nhìn thấy.

Từ Kha ngồi xuống bên cạnh chị ấy, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau: “Cô ấy không sao, kiểm tra xong nên có thể vẫn hơi đau.”

“Hôm qua em đến gần Trương Nghiên là cố ý hả?” Từ Duy Du cầm ly trà nhỏ trên bàn lên nhấp một ngụm: “Nhìn dáng vẻ như người điên của cô ta giống như là chỉ mong cho Nguyễn Nặc bị dẫn đi ngay trước mắt của mọi người.”

“Ừm, để trì hoãn thời gian.” Chỉ cần Từ Kha nghĩ đến dáng vẻ hôm qua Nguyễn Nặc sợ hãi đến ngay cả khóc cũng không dám thì trong lòng lại quặn thắt: “Nguyễn Nặc lựa chọn nghề nghiệp cần xuất hiện trước mặt công chúng thì những chuyện này cô ấy cũng đều phải đối mặt.”

“Cho nên, em liền tương kế tựu kế hùa theo kế hoạch của Trương Nghiên, để sở nghiên cứu nói ra rằng cô ấy là người, như vậy thì sau này cũng sẽ không có loại nghi ngờ như vậy nữa.” Chị ấy cũng chỉ nghĩ đến điều kiện của Nguyễn Nặc phù hợp với giới giải trí, nhưng lại không chú ý đến điểm đặc biệt của Nguyễn Nặc.

Vốn dĩ chị ấy cho rằng Từ Kha ngăn cản Nguyễn Nặc gia nhập giới giải trí là bởi vì anh muốn chiếm làm của riêng, không ngờ từ trước đến nay anh vẫn luôn xuất phát từ suy nghĩ cho an nguy của Nguyễn Nặc.

Em trai này của chị ấy thật đúng là đã phí nhiều tâm tư vào chuyện này rồi.

“Nguyễn Nặc vẫn chưa ăn cơm trưa, chị mang lên cho cô ấy.” Từ Duy Du đứng lên từ ghế sô pha, chị nhớ đến ngày hôm qua Từ Kha từ chối cho chị đi xem Nguyễn Nặc, lại nói thêm một câu: “Không được phép nói không.”

“Ừm.”

Từ Duy Du bảo Kỳ Quân Sênh về trước, tự mình đi đến phòng bếp múc cháo rồi mang lên phòng Từ Kha.

Sau khi Nguyễn Nặc dậy thì không ngủ được nữa, nằm trong chăn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân đang tiến gần đến thì cô mới chậm rãi mở mắt ra.

“Nguyễn Nặc, nào, ăn cháo đi.” Từ Duy Du kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy,

“Duy Du, em không sao rồi.” Nguyễn Nặc nghĩ đến hôm qua chị ấy cản trước mặt mình thì đáy lòng có chút kích động.

“Chị biết rồi.” Từ Duy Du múc cháo đưa lên miệng cô: “Em cũng sẽ không bị nghi ngờ nữa đâu, sau này có thể đi trên con đường nghệ thuật thật tốt rồi.”

Nhờ Từ Duy Du nhắc nhở, Nguyễn Nặc mới bất giác phát hiện ra vốn dĩ mình không quan tâm cái gì cả mà nói muốn gia nhập giới giải trí, nhưng thật ra bên trong lại tràn đầy nguy hiểm ẩn giấu. Chỉ chờ khi cô hoàn toàn xuất hiện trước mặt công công chúng thì loại chuyện bị nghi ngờ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.

Bây giờ cô đã làm kiểm tra, chứng minh là người thì coi như đã làm một mẻ khỏe cả đời rồi.

Nguyễn Nặc không quen để người khác bón, nhưng nhìn ánh mắt không cho phép từ chối của Từ Duy Du thì vẫn ăn từng miếng từng miếng.

“Duy Du, chị có biết Từ Kha sợ cái gì không?” Cô nghĩ đến việc tối hôm qua Từ Kha lôi lôi kéo kéo người phụ nữ khác thì trong lòng lại có cảm giác không thoải mái khó hiểu.

Hừ, ở bên cạnh người phụ nữ khác ngay trước mặt bạn gái giả thì phải bị phạt.

Từ Duy Du thấy tinh thần cô đang dần tốt lên thì cũng yên tâm hơn, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Nó sợ bị người khác làm phiền. Ban đầu khi mấy người chúng tôi vẫn ở đây, vì Thẩm Dư Tình làm phiền nó suốt ngày cho nên nó luôn tránh trong thư phòng của ba.”

Trong đầu Nguyễn Nặc hiện ra một bức tranh, Từ Kha khi còn nhỏ kiêu ngạo đang khó chịu vì bị Thẩm Dư Tình chạy đuổi theo, sau đó “Rầm” một tiếng chui vào trong thư phòng rồi khóa cửa lại. Từ Kha nhỏ dựa lưng vào cửa than thở một câu: “Rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.”

Sau khi ăn trưa xong, cơ thể Nguyễn Nặc cũng dần trở lại bình thường, không còn đau như buổi sáng nữa.

Cô mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng thì thấy dì Trần đang đứng ở cửa.

“Dì Trần, dì biết Từ Kha ở đâu không?”

“Cậu ấy ở thư phòng.” Dì Trần nghi ngờ nhìn vẻ mặt đang ủ mưu của Nguyễn Nặc.

“Tôi đi một chuyến.”

Người ở trong thư phòng không có chỗ để trốn, đáy lòng Nguyễn Nặc lại âm thầm bật cười.

Nguyễn Nặc lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra, thấy Từ Kha ngồi bên bàn làm việc đang xem tài liệu.

“Sao lại đến đây?” Từ Kha cau mày lại: “Trên người còn đau không?”

“Em không sao nên tùy tiện đi lại một chút thôi.” Nguyễn Nặc làm bộ như dáng vẻ ăn không ngồi rồi, đi lang thang trong thư phòng, đầu ngón tay lướt qua một lượt trên giá sách của anh.

Sở dĩ Từ Kha đến đây chính là để cho hiệu suất công việc của mình được tăng lên một chút, lần trước khi cô ở trong phòng làm việc thì tốc độ xử lý tài liệu của anh rõ ràng đã trở nên chậm đi. Bây giờ cô lại đi tới đi lui ở bên cạnh, càng làm cho anh không có tâm tư nào mà xem tài liệu nữa.

Nhưng anh lại tò mò rốt cuộc con mèo này muốn làm cái gì đây.

Mặc quần áo ngủ cám dỗ anh chăng?

Nguyễn Nặc vòng qua vòng lại mấy vòng bên cạnh anh, còn không ngừng cầm cái bút bằng sắt trên bàn làm việc, mở ra lại đóng lại.

Sao mà anh vẫn không chê cô phiền nhỉ?

Nguyễn Nặc nhớ đến kiểu cố ý giả tạo của Thẩm Dư Tinh thì bỗng nhiên lại nghĩ đến một cách làm phiền mới, nằm bò lên bàn rồi viết chữ lên tờ giấy trắng, lại còn nhìn anh mấy lần.

Đến khi cô viết một hàng chữ “Từ Kha” thì sự trấn định của Từ Kha đã hoàn toàn tan vỡ, đưa tay ra kéo cô vào trong ngực mình, môi như có như không lướt qua gò má cô.

Phương hướng phát triển này không đúng, hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô.

“Từ Kha…” Giọng nói của cô mềm mại lại mang theo vẻ tủi thân.

Sau khi Nguyễn Nặc nói xong hai chữ này thì đã không còn cơ hội nói tiếp nữa, Từ Kha đã chặn lại miệng cô ngay lập tức.

Bỗng nhiên cô đã hiểu ra cái gì gọi là đưa dê vào miệng cọp.

“Ưm.”

Mặt Nguyễn Nặc đỏ bừng đi ra từ thư phòng, còn chưa đi được mấy bước thì gặp phải Từ Duy Du, vội vàng đưa tay lên che chỗ tê tê ngứa ngứa trên cổ mình kia.

Nhân vật phản diện Từ Kha cũng không phải là giống chó, sao lại còn đi cắn người nữa chứ.

Từ Duy Du không nhịn được bật cười, bị người mình chán ghét quấy rầy thì mới thấy phiền, còn bị người mình thích quấy rầy, vậy thì lại gọi là bị khiêu khích.

Chương 24

Thấy Từ Duy Du cười không che giấu thì Nguyễn Nặc mới hiểu được mình đã bị gài bẫy: “Duy Du, anh ấy đâu có sợ người ta làm phiền.”

Thiếu chút nữa anh đã nuốt sống cô rồi.

Mặt Từ Duy Du tràn đầy vè mập mờ nhìn cô: “Có thể là tùy người mới vậy.”

Thật ra thì cô cũng có cảm giác Từ Kha đối xử với cô rất khác biệt, đã không chỉ đơn giản như người yêu giả bình thường nữa. Thậm chí Nguyễn Nặc còn cảm nhận được sự cưng chiều trong động tác ban nãy của anh.

Thấy ý cười nơi đáy mắt của Từ Duy Du càng sâu thì Nguyễn Nặc vội vàng dời đề tài đi: “Đã rất lâu không gặp Thẩm Dư Tinh rồi.”

Ở nội dung truyện phía sau vẫn có cô ta, mặc dù tác dụng của cô ta hoàn toàn là chất xúc tác cho tình cảm của Ôn Nhã và Từ Lẫm.

Sau khi Nguyễn Nặc nói xong câu này thì khuôn mặt Từ Duy Du đối diện hơi cứng lại: “Cô ta đã rời khỏi chỗ này rồi, còn cụ thể như thế nào thì tôi không biết.”

Nguyễn Nặc nhìn ra sự khác thường của chị ấy, đáy lòng đã có câu trả lời. Ban đầu cô bị Thẩm Dư Tinh đuổi đánh, khi đó cô ta đã bị bảo vệ dì Trần gọi tới bắt được, sau đó có lẽ là đã được giao cho Từ Kha xử lý.

Kết quả cụ thể thì Nguyễn Nặc cũng không biết.

“Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Cũng không biết tại sao cả buổi chiều hôm nay cô lại buồn ngủ như vậy, nghĩ đến cũng có liên quan đến hình dạng mèo Xiêm khác của cô.

“Được.” Từ Duy Du có chút vui mừng vì Nguyễn Nặc không hỏi tiếp nữa. Nguyễn Nặc là người phụ nữ duy nhất có thể dựa gần vào người Từ Kha, chị ấy không muốn vì Thẩm Dư Tinh mà phá hoại sự cân bằng giữa bọn họ.

Huống hồ kết cục của Thẩm Dư Tinh cũng là do lỗi lầm của cô ta nên cô ta phải tự mình gánh lấy.

Nguyễn Nặc trở lại nằm lên giường của Từ Kha. Chờ khi cô tỉnh dậy thì đã là chạng vạng tối, Từ Kha không biết đã lên giường từ lúc nào, đang ngồi bên cạnh cô.

Anh chú ý thấy Nguyễn Nặc có động tĩnh nên nghiêng đầu qua nhìn về phía cô: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Nguyễn Nặc lắc đầu một cái.

“Tôi đi lấy cháo cho em.” Khi Từ Kha đang chuẩn bị xuống giường thì lại bị Nguyễn Nặc nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay.

“Tôi không muốn ăn cháo.” Lời nói vừa ra khỏi miệng thì cô cũng cảm giác được trong lời này có ý nũng nịu, mắt không dám nhìn anh nữa.

Bây giờ không biết tại sao mà khi ở bên cạnh hắn thì cô lại càng ngày càng yếu đuối.

“Muốn ăn cái gì?” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay mình.

Nguyễn Nặc hơi đỏ mặt lên, lấy hết dũng khí nhìn về phía anh: “Tôi muốn ăn đồ anh làm.” Thấy anh do dự thì lại rụt rè nói thêm một câu: “Có được không?”

“Được.” Từ Kha nhéo nhéo mặt cô, cho đến khi hiện lên vệt đỏ ửng khác thường thì mới dừng lại.

“Từ Kha.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng gọi tên anh một tiếng, sau đó vùi đầu vào trong chăn.

Anh thật là nhéo đến nghiện rồi.

Chờ sau khi anh rời đi thì Nguyễn Nặc mới yên lặng mở điện thoại di động, lên mạng gõ: “Nhéo mặt có làm cho mặt to lên không?”

Sau khi thấy được đáp án thì mới yên tâm lại, ít nhất là cô sẽ không bị biến thành cái bánh bao.

Lại nằm thêm nửa tiếng nữa rồi Nguyễn Nặc mới đi xuống lầu.

Vừa mới bước vào phòng ăn thì thấy trên bàn đã có một đĩa thức ăn. Chính xác mà nói nếu không được trang trí trên cái đĩa thì Nguyễn Nặc còn cho rằng đó là mấy cục than nữa kìa.

Bỗng nhiên Từ Kha đi ra từ phòng bếp, trong tay lại trống không. Anh thấy tầm mắt của Nguyễn Nặc nhìn lên thứ đen thùi lùi kia thì vội vàng đi qua muốn mang đi.

“Chờ một chút.” Nguyễn Nặc có nén cười đi đến trước mặt anh ấn cái đĩa xuống lại: “Để tôi đoán thử xem đây là cái gì.”

Sắc mặt Từ Kha trầm xuống, không nói gì.

Trước kia mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh thì Nguyễn Nặc trốn còn chẳng kịp, nhưng hôm nay anh đã nói mình không cần phải sợ anh nên gan đã lớn hơn chút xíu.

Nhìn vật thể không rõ là gì có màu đen vuông vuông kia thì Nguyễn Nặc chỉ có thể đoán mò: “Đây là thịt bò bít tết?”

“Không phải.”

“Đây là đậu hũ thối?”

“Không phải.”

“Ừm…” Nhích lại gần thì cũng chỉ ngửi thấy một mùi cháy khét, cái này hoàn toàn không có cách nào để cho cô đoán được: “Vậy cuối cùng thì đây là cái gì?”

“Trứng xào.”

“Phụt.” Nguyễn Nặc không nhịn được mà bật cười, trứng gà chỉ có hai loại màu sắc là trắng và vàng, sao anh có thể xào đến ra màu đen được nhỉ.

Nguyễn Nặc thấy sắc mặt anh càng ngày càng không tốt, vì nghĩ đến an toàn của mình, trách bị anh cắn thêm một cái nữa nên cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại.

“Thật ra thì cũng không tệ lắm, lần đầu tiên tôi nấu cơm còn làm nổ phòng bếp đó.” Vốn dĩ cô định an ủi thêm mấy câu nữa, kể chút chuyện bê bối khi nấu cơm của cô, nhưng lại phát hiện nếu nói như vậy thì anh sẽ biết chuyện cô xuyên sách đến đây, cho nên vẫn là dừng lại đề tài này vậy.

Mọi việc đều có lần đầu tiên, mình không nên cười anh như vậy, Nguyễn Nặc có chút áy náy, cầm dĩa lên muốn ăn thử một miếng.

“Đừng.” Từ Kha bước nhanh đến bên cạnh cô, nhưng đã không kịp ngăn cản động tác bỏ trứng xào màu đen vào miệng của cô.

Nguyễn Nặc vừa mới ăn một miếng nhỏ vào miệng, vẫn chưa nếm ra được mùi vị gì thì đã ngất xỉu.

Nguyễn Nặc cảm giác có người đang khẽ vuốt ve cơ thể cô, thỉnh thoảng còn xoa xoa cổ cô, cô thoải mái không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng: “Meo.”

Chuyện gì xảy ra vậy, trong nhà còn nuôi một con mèo khác sao?

Khi Nguyễn Nặc mở mắt ra thì chỉ thấy Chiêm Lễ Sênh đang cố gắng nhịn cười và Từ Kha đang vuốt ve mình. Cái góc nhìn từ dưới nhìn lên này không phải là khi trước cô biến thành mèo Xiêm sao?

Cho nên tiếng mèo kêu ban nãy là do cô phát ra, cô lại biến về thành mèo Xiêm La rồi.

“Tỉnh rồi sao?” Từ Kha ôm cô lên trước ngực mình.

“Meo”. (Ừ).

Chiêm Lễ Sênh cũng cười đến đau hết cả bụng, nhưng vẫn căn cứ theo chức trách của bác sĩ, nói rõ ràng: “Cô ấy ăn không nhiều, sẽ không có ảnh hưởng gì. Nếu như cậu lo lắng thì có thể cho cô ấy ăn chút cỏ mèo, phí khám bệnh lần này cậu cứ bắn thẳng vào thẻ của tôi là được rồi, đi trước đây.”

Sau khi nói xong mấy câu này anh ta nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, cách mười mấy mét rồi mà Nguyễn Nặc vẫn còn nghe được tiếng cười của anh ta.

“Meo meo meo meo.” (Tôi không cười anh)

Nguyễn Nặc dụi dụi vào ngực anh, nhìn anh với vẻ lấy lòng.

Từ Kha nhấn cô xuống rồi hít một hơi rồi mới thong thả nói: “Ban nãy tôi xào xong, phát hiện là không thể ăn nên đã bảo đầu bếp là món em thích nhất, đáng tiếc bây giờ với bộ dạng này của em thì cũng không ăn được.”

Cái gì?

Sao lại không nói sớm, vậy thì cô cũng sẽ không ăn món trứng xào kia.

Tối hôm qua khi đối mặt với sự sợ hãi sở nghiên cứu cũng không biến thành hình dạng mèo, nhưng có ai lại ngờ đến thức ăn của Từ Kha lại còn kinh khủng hơn cả sở nghiên cứu, cô mới chỉ ăn một miếng nhỏ thôi mà đã bị đánh hiện nguyên hình rồi.

“Meo meo meo meo meo meo.” (Để tôi biến thành người đi.)

“Đi thôi, tôi sẽ bảo dì Trần lấy đồ hộp cho mèo đến.” Từ Kha ôm cô đi đến phòng ăn, cách rất ra mà cô đã ngửi thấy mùi thơm của gà nướng rồi.

Thật là muốn ăn, nhưng mèo không thể ăn thức ăn của loài người được.

Nhìn anh ăn cánh gà nướng mà thức ăn cho mèo trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì nữa, hức.

Sau khi Nguyễn Nặc ăn xong đồ hộp thì lại bị bón cỏ mèo rồi mới trở lại phòng Từ Kha.

Anh cự tuyệt thỉnh cầu muốn tắm cho cô của dì Trần, tự mình ôm lấy cô đi vào phòng tắm.

Đây là lần đầu tiên cô đi vào phòng tắm của Từ Kha nên có hơi xấu hổ. Vừa nghĩ đến anh còn muốn tự tắm cho mình thì lại càng xấu hổ hơn.

“Meo meo meo meo.”(Tôi tự tắm được.)

Nguyễn Nặc dùng móng vuốt của mình đẩy cổ tay anh ra, tỏ ý không muốn anh giúp, sẽ tự mình tắm.

“Đừng động đậy, khi em là người tôi cũng giúp em tắm rồi, bây giờ thì lại càng chẳng có gì không được cả.” Từ Kha đặt cô vào chậu nhỏ chuyên dụng dành cho mèo.

Nguyễn Nặc dè dặt bám vào chậu rồi từ từ tụt xuống để tránh mình bị sặc. Dù sao cũng là mèo, anh sẽ chẳng chiếm được tiện nghi. Nghĩ như vậy nên cô dần dần yên lòng lại.

Nhưng khi đầu ngón tay anh hơi lướt qua cơ thể cô thì sự xấu hổ của cô lập tức lại xuất hiện.

Ngày hôm qua khi anh tắm cho cô thì cô đã bất tỉnh, bây giờ lại có cảm giác rõ ràng như vậy nên vô cùng xấu hổ.

Từ Kha lấy lọ sữa tắm chuyên dụng cho mèo, xoa xoa ra tạo thành rất nhiều bọt, sau đó xoa lên người cô.

Đây là lần đầu tiên tắm cho mèo nên động tác vô cùng êm ái, thế nhưng con mèo ngốc này lại không cứng ngắc không dám động đậy.

Anh có đáng sợ như vậy sao?

Sau khi rửa sạch hết bọt thì Nguyễn Nặc được anh đặt lên một cái khăn lông rồi ôm vào phòng ngủ. Anh lấy máy sấy tóc bật nấc ấm rồi từ từ sấy khô thân thể cho cô.

Động tác của anh êm ái đến nỗi mà cô cũng không dám tin, khi cô vẫn còn là người cũng chưa từng thấy anh ôn nhu với mình như vậy.

Vẫn luôn cãi vã với mình.

Không ngờ nhân vật phản diện hung ác như vậy cũng sẽ vô cùng dịu dàng với mèo thành tinh.

“Meo.” Sau khi sấy khô cơ thể rồi thì Nguyễn Nặc hài lòng kêu một tiếng, toàn thân đều tỏa ra hương thơm ngát.

Từ Kha đặt cô nằm ngang trên giường, hít một hơi: “Em nên ngủ cùng tôi.”

“Meo meo?” (Cái gì?)

Cô đã đồng ý với Từ Kha là khi muốn biến thành người thì phải ngủ với anh, nhưng cho dù là khi biến thành người rồi cô vẫn luôn ngủ cùng anh mà, sao bây giờ lại nói vấn đề này nữa.

“Ý trên mặt chữ.” Nói xong anh đi ngay đến tủ quần áo của mình tìm mấy bộ đồ ngủ rồi đi vào trong phòng tắm.

Không giải thích được.

Nguyễn Nặc thành thạo chui vào trong chăn, lại bắt đầu nghịch đuôi của mình.

Lần này không biết đến bao giờ mới có thể biến lại thành người, Duy Du còn đang tìm vai diễn cho cô, cô vẫn còn muốn đóng mà.

Không được, đợi lát nữa phải đi nói với Từ Kha mới được.

Chờ sau khi Từ Kha trở lại, Nguyễn Nặc nghi ngờ nhìn cái gương không biết là anh lấy ở đâu ra.

“Nhìn xem dáng vẻ của em đi.” Từ Kha vén chăn lên, ôm Nguyễn Nặc ra, để cho cô nhìn vào trong gương.

Nguyễn Nặc nhìn một chút, sao lông ở chân trước bên phải bị cháy một cách bất thường.

“Meo meo meo meo.” (Sao lại bị cháy?)

“Lần trước tôi đã cắt bỏ chỗ tóc bị cuốn vào trong máy sấy tóc cho em, hẳn là đã ảnh hưởng đến hình dáng cơ thể mèo của em.” Từ Kha nói: “Cho nên cho dù sau khi em biến thành người thì cũng phải chú ý chút.”

Nguyễn Nặc gật đầu một cái thì lại nghe được câu cuối của anh: “Nhưng mà, tôi thật sự rất thích mèo mun.”

“Meo?” (Hả?)

Ngoại tình ngay trước mặt hả?

Nguyễn Nặc quay lưng lại, không thèm để ý đến anh nữa, mèo Xiêm đáng yêu biết bao, vừa cao quý lại vừa có màu lông độc lạ, thỉnh thoảng còn có thể dẫn ra ngoài đi dạo.

“Tôi thích mèo mun, nhưng cũng phải là em biến thành.” Từ Kha nói bổ sung thêm.

Hừ, vậy có khác gì đâu.

Nguyễn Nặc đi đến cạnh cái máy tính bảng của anh, dùng thịt dưới bàn chân nhấn một cái. Bây giờ đã biến thành mèo rồi, điện thoại di động quá nhỏ, móng vuốt của mèo hoàn toàn không gõ được chữ.

Từ Kha hiểu ý, cầm máy tính bảng lên, cũng ôm luôn cả cô vào trong ngực mình: “Em muốn biết làm cách nào để biến thành người không?”

“Meo meo.” (Nói đi)

“Ừm, không nói cho em biết.” Từ Kha nói thẳng thừng, cũng không giải thích tại sao.

Giống như bị dội một chậu nước lạnh xuống người, trong nháy mắt Nguyễn Nặc liền ỉu xìu.

“Nào, thêm một dấu vân tay đi, lần sau em có thể tự mình mở khóa được rồi.” Từ Kha mở phần cài đặt của máy tính bảng ra, sau đó ấn phần thịt dưới chân của cô xuống.

Mấy giây sau, trên màn hình hiển thị là đã thành công.

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Copyright © 2022 - MTruyện.net