Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới
  3. Chương 29+30
Trước /39 Sau

Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta “Bán Manh” Toàn Thế Giới

Chương 29+30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 29

“Đúng rồi, gần đây Từ Kha không có ở nhà, em có biết nó đi đâu không?” Khi thư ký trường quay nói chuyện với diễn viên của đoàn phim lúc rảnh rỗi, Từ Duy Du đã nhớ lại tối hôm qua Từ Kha đã cả đêm không về, ý vị thâm tường nhìn về phía Nguyễn Nặc.

“Hả.” Nguyễn Nặc nhìn chị ấy với vẻ vô tội. Nghĩ đến ngày hôm qua cô còn đút thuốc cho anh, lại còn chuyện trên ghế sô pha, lỗ tai dần dần đỏ lên, hàng lông mi dài rũ xuống, giọng nói càng nhỏ hơn: “Anh ấy, anh ấy ở khách sạn bên cạnh.”

Từ Duy Du đã sớm đoán ra được câu trả lời. Vốn dĩ cho rằng Từ Kha là người khổ hạnh và đáng ghét, nhưng cũng không ngờ sau khi đã thông suốt tình cảm của mình rồi thì sẽ dính người như vậy, chỉ xa nhau có mấy ngày thôi mà cũng không chịu được.

Nguyễn Nặc không ngờ đến ngày hôm qua lại đến mức này, cô chỉ là cho rằng Từ Kha bị bệnh, muốn đi tìm người chăm sóc nên mới đến tìm cô. Nói như vậy thì cô hẳn là phải đi tìm Từ Kha đòi tiền lương, cũng đã làm bảo mẫu cả một ngày rồi.

“Cảnh kế tiếp, chuẩn bị.”

Bỗng nhiên đạo diễn ở bên cạnh hô lên, khiến Nguyễn Nặc vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ sợ hết cả hồn. Từ Duy Du phải đưa tay ra đỡ lấy cô thì cơ thể mới đứng vững được.

“Sao thế, nói đến Từ Kha mà cứ mất hồn như vậy.” Khóe miệng Từ Duy Du không che giấu nổi ý cười.

“Đâu có, em không nghĩ đến anh ấy.” Nguyễn Nặc cảm thấy mình nói như vậy thì có chút chột dạ, lại nói thêm một câu: “Đang suy nghĩ về chuyện khác.”

Từ Duy Du đã lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, chỉ cần nhìn vẻ mặt của người khác là có thể đoán được đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người trên mặt đã viết hai chữ nói dối to đùng rồi mà vẫn còn có thể nói ra những lời nói dối như vậy.

Nhưng mà như vậy cũng là điểm đặc biệt của riêng cô, ngốc ngốc đáng yêu mà còn không tự ý thức được.

Từ Duy Du không vạch trần Nguyễn Nặc, dần dần lại phát hiện ra dáng vẻ nói lời trái với lương tâm càng ngày càng giống Từ Kha. Nhưng còn chưa tới mức lão luyện như Từ Kha. Quả nhiên khi hai ngươi đang yêu nhau thì sẽ ảnh hưởng đến nhau mà.

Nguyễn Nặc và Từ Duy Du đã xem đóng phim được cả một buổi sáng, vào lúc này Ôn Nhã sẽ có một cảnh bắt đầu quay khi Từ Duy Du đang xem, thậm chí Nguyễn Nặc còn quan sát vẻ mặt của Từ Duy Du, phát hiện ra trong mắt chị ấy cũng không có vẻ thưởng thức gì cả.

Bây giờ thế giới này đã hoàn toàn sụp đổ, ngay cả cơ hội phát triển của vai chính cũng bị biến mất. Nguyễn Nặc liếc sang nhìn Ôn Nhã với vẻ xin lỗi, nhưng lại phát hiện cô ta cũng đang đứng đó nhìn mình, trong ánh mắt đó quá phức tạp, Nguyễn Nặc nhìn mà không hiểu.

Người dời tầm mắt đi trước là Ôn Nhã, bởi vì Tử Lẫm đã yên lặng đi đến bên cạnh cô ta rồi đưa cho cô ta một chai nước. Khi quay qua nhìn Tử Lẫm thì ngay cả ánh mắt Ôn Nhã cũng đều chứa đựng ý cười, nhận lấy chai nước rồi uống.

Nguyễn Nặc không nhìn bên kia nữa, ít nhất thì các nhân vật chính vẫn chưa sụp đổ, bất luận câu chuyện trước mặt có xảy ra hay không thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ lại yêu đối phương lần nữa. Bỏ lỡ tình tiết truyện, nhưng không bỏ lỡ người yêu, đáy lòng Nguyễn Nặc mơ hồ có chút lo âu, nếu như vậy thì há chẳng phải Từ Kha cũng sẽ bất chấp tất cả để yêu Ôn Nhã rồi.

Cô vừa sợ sự xuất hiện của bản thân làm nhiễu loạn tình tiết truyện, lại vừa sợ Từ Kha đi lên cùng một con đường trong truyện.

“Nguyễn Nặc, tỉnh lại đi.” Diệp Huân quơ quơ bàn tay trước mặt cô: “Đừng ngẩn người nữa, cơm hộp không thơm hả?”

Tay kia của Diệp Huân cầm hai hộp cơm xếp chồng lên nhau đi đến bên cạnh Nguyễn Nặc, kéo cô đến một băng ghế công cộng rồi ngồi xuống, đưa cơm cho cô: “Này, tôi cũng giúp cô lấy cơm rồi.”

“Cảm ơn.” Nguyễn Nặc lấy lại tinh thần, nhận lấy hộp cơm. Sau khi mở ra lại phát hiện thức ăn bên trong chẳng có bao nhiêu, cô nếm thử một miếng cơm thì thấy gạo này có hơi sống, ăn cũng chẳng ngon.

Nguyễn Nặc len lén liếc nhìn Diệp Huân, cô ấy đang ăn rất nhiệt tình.

Đồ ăn ở đây kém xa nhà họ Từ, trước đây cô cũng chưa bao giờ ăn cơm hộp cả. Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một hồi, những nhân viên và diễn viên quần chúng đều đang ở đây ăn hộp cơm bình thường này, của nghệ sĩ thì có thêm đùi gà. Cũng chỉ có mấy minh tinh có danh tiếng thì mới ăn thức ăn của mình mang đi.

Nguyễn Nặc chọc chọc hộp cơm, nếu đã lựa chọn cái giới này rồi thì cần phải vứt bỏ lối sống hưởng thụ trước đây, cô chỉ là một diễn viên còn muốn đòi thêm ưu đãi đặc biệt gì được.

Sau một hồi thay đổi suy nghĩ trong lòng xong thì cô mới bắt đầu ăn thức ăn trong hộp cơm.

Hình như, cũng không khó ăn như vậy.

Vừa ăn cơm trưa xong không được bao lâu thì đạo diễn đã hô tiếp tục.

Từ Duy Du và Từ Lẫm vì có hoạt động gấp phải làm tham gia nên cho đã lên xe rời đi trước. Hai người này cũng không phải nhân vật đơn giản nên đạo diễn chỉ có thể làm giả vờ vui đùa than phiền mấy câu.

Nguyễn Nặc ở bên cạnh Diệp Huân từ buổi chiều đến tận buổi tối, chờ khi phân cảnh hôm nay của cô ấy kết thúc thì mới đi về khách sạn cùng nhau.

Khách sạn có bãi đậu xe, may mắn là khi Nguyễn Nặc vừa ấn thang máy thì thang máy dừng ở tầng dưới cùng rồi từ từ đi lên trên.

“Đinh” một tiếng, thang máy đến đang từ từ mở cửa. Cùng lúc đó, Diệp Huân đã nói với Nguyễn Nặc: “Nguyễn Nặc, tối nay tôi sẽ đến ngủ ở phòng cô.”

Từ khi bắt đầu vào ở khách sạn này thì Diệp Huân đã thật lòng yêu thích người bạn Nguyễn Nặc này. Trải qua mấy ngày đoàn làm phim sống chung với nhau cô ấy đã coi Nguyễn Nặc như bạn thân của mình, bạn thân ngủ chung với nhau cũng là chuyện bình thường.

Ở thế giới cũ thì Nguyễn Nặc cũng đã từng ngủ cùng với bạn thân trên một cái giường cả một buổi tối rồi nghiên cứu đời người với nhau, thậm chí sau khi Diệp Huân nói những lời này thì Nguyễn Nặc cũng đang cân nhắc trong lòng, nhưng trong nháy mắt khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra thì đầu óc cô đã ngừng hoạt động.

Từ Kha đang đứng đối diện Nguyễn Nặc, mắt nhìn thẳng vào cô.

Khoảnh khắc khi Diệp Huân nhìn thấy Từ Kha thì lập tức cảm thấy hối hận vì mình đã nói những lời kia. Mặc dù anh Từ không nhìn thẳng vào cô ấy, nhưng cũng có thể cảm giác được một sự uy hiếp vô hình khiến cô ấy không thể thở nổi.

Trong thang máy không chỉ có Từ Kha mà còn có cả Vệ Noãn và người đại diện của cô ta. Hình như hai người đó bất mãn vì Nguyễn Nặc và Diệp Huân chậm chạp không chịu đi vào, người đại diện đã lên tiếng thúc giục: “Rốt cuộc mấy người có vào không vậy?”

“Vào.” Nguyễn Nặc phản ứng lại đầu tiên, kéo Diệp Huân đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ đi vào thang máy.

Diệp Huân tự giác nép vào góc cách xa Từ Kha nhất, Nguyễn Nặc dè dặt nhìn Từ Kha, đứng bên cạnh anh.

Vệ Noãn là hoa đán mới ra mắt, nổi tiếng nhờ thân hình nóng bỏng, không cần người đại diện nhắc nhở, từ lúc nhìn thấy Từ Kha đầu tiên khi cô mới bước vào thang máy thì đã nhận ra anh là tổng giám đốc của Quân Việt.

Sau khi Nguyễn Nặc đứng vào bên cạnh Từ Kha thì người đại diện của Vệ Noãn đã vội vàng tỏ ý cô ta đi qua đó đứng, cơ hội hiếm có như vậy cũng đừng để cho người phụ nữ không tên tuổi kia chiếm lấy.

“Tổng giám đốc Từ.” Trong giọng nói mềm mại của Vệ Noãn mang theo sự quyến rũ, ánh mắt câu người, đứng ở phía trước anh. Vị trí như vậy, chỉ cần anh vừa ngẩng lên là đã có thể thấy được rõ ràng thân hình của cô ta rồi.

Tại sao những người phụ nữ trên thế giới này lúc nào cũng nghĩ đến việc quyến rũ Từ Kha nhỉ, anh thơm ngon như vậy sao?

Nguyễn Nặc lại nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của Vệ Noãn, nhưng được cái cô đã nhìn thành quen nên cũng chẳng trách, cũng chẳng có tâm tư nào mà đi trừng lại.

Nhưng mà Vệ Noãn này lại mang vẻ mặt khiêu khích, thật sự là khiến trong lòng Nguyễn Nặc vô cùng khó chịu, cũng không biết là khi cô không có ở bên cạnh thì Từ Kha đã từng bị bao nhiêu người phụ nữ quyến rũ rồi.

Nguyễn Nặc nắm lấy tay Từ Kha, kéo anh đi bên cạnh thang máy, để anh dựa lưng lại với thang máy, chính cô lại đứng trước mặt Vệ Noãn, ngăn cản tầm mắt của Từ Kha để anh không nhìn thấy Vệ Noãn, sau đó học theo động tác của Từ Kha hôm qua, đưa một cánh tay ra ngang ngược chống lên thành thang máy bên cạnh anh.

Từ Kha lại thuận theo quá dễ dàng khiến đáy lòng Nguyễn Nặc phát hoảng, sẽ không phải anh đã thật sự nghe được những lời ban nãy của Diệp Huân rồi chứ.

Vậy thì phải nghĩ cách dỗ dành rồi.

Nguyễn Nặc nhàn nhạt liếc nhìn qua Diệp Huân đang sợ ngây người rồi nói: “Tôi không thể ngủ cùng cô được.” Sau khi nói xong những lời này, cô có thể cảm nhận được trong thang máy hoàn toàn yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ.

Trong mắt của Từ Kha mang theo vẻ nghiền ngẫm, con mèo ngốc này học theo chẳng giống chút nào cả, ít nhất thì khi tay anh chống bên người cô sẽ không run rẩy.

“Tôi đã có bạn giường rồi.” Nguyễn Nặc không dám nhìn vào Từ Kha, cô đang nhìn vào cà vạt của anh mà nói.

Vệ Noãn hóa đá. Cô ta nhìn thấy ánh mắt Từ Kha nhìn cô gái này tràn đầy sự cưng chiều, vậy là đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, lần này coi như là cô ta tự mình đa tình, cũng may cô ta vẫn chưa kịp làm ra những hành động khác thì người phụ nữ này tự nhiên lại nhảy ra, vậy mới để cô ta không tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc nữa.

Vệ Noãn âm thầm ghi nhớ khuôn mặt của Nguyễn Nặc, dù sao cô ta cũng phải làm quen một chút với người phụ nữ của tổng giám đốc Từ. Cô ta có thể từ vai phụ trở thành một minh tinh nổi tiếng chỉ trong vòng hai năm kể từ khi ra mắt, đó đều là nhờ vào mạng lưới quen biết nên mới có thể thuận lợi mọi bề như vậy.

Khi thang máy dừng lại ở tầng năm, Diệp Huân liên tục nói mấy câu “Tạm biệt” rồi vội vàng đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Nguyễn Nặc vội vàng đổi một tư thế khác, khéo léo đứng sang bên cạnh Từ Kha, hy vọng phương pháp dỗ dành của cô có hiệu quả với Từ Kha.

Rất nhanh, Vệ Noãn và người đại diện cũng đã đi ra ngoài, trong thang máy chỉ còn lại Nguyễn Nặc và Từ Kha.

Cơ thể Nguyễn Nặc cứng ngắc không dám lộn xộn, giống như hành động ban nãy của cô với Từ Kha là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Bây giờ cô mới thầm kêu hối hận trong lòng, đúng là đầu óc nóng lên thì mới dồn ép Từ Kha vào tường trước mặt nhiều người như vậy, lỡ như Từ Kha cảm thấy mất mặt thì cô không xong rồi.

Dỗ người không thành, trái lại còn chọc giận anh nữa chứ.

Nguyễn Nặc len lén quan sát vẻ mặt anh, phát hiện anh không có biểu hiện gì khác thường so với lúc mới bước vào thang máy.

Chẳng lẽ chuyện ban nãy không có ảnh hưởng gì với anh?

Đến tầng cao nhất, Từ Kha cất bước đi ra khỏi thang máy, Nguyễn Nặc vội vàng đuổi theo.

Chuyện ban nãy bị cô xem như một giấc mơ, Từ Kha không để ý, Từ Kha không biết…

Trong lòng Nguyễn Nặc nói thầm, sau khi anh mở cửa đã lập tức bị bế ngang lên rồi đi vào phòng.

“Từ Kha.” Nguyễn Nặc kinh hãi hô lên thành tiếng, sợ hãi nên vòng tay ôm lấy cổ anh: “Anh đừng tức giận.”

“Tức giận cái gì?” Từ Kha ném cô xuống ghế sô pha, giống như lúc Nguyễn Nặc đặt anh lên ghế sô pha khi anh bị bệnh vậy.

“Lời nói ban nãy.” Nguyễn Nặc đỏ mặt đánh trống lảng, ép mình phải quên đi những hành động không suy nghĩ vừa rồi.

“Tôi không tức giận.” Từ Kha cởi áo vét xuống, bên trong là cái áo sơ mi trắng như tuyết, anh từ từ cởi cúc áo chỗ ống tay ra.

Nguyễn Nặc nhìn động tác của anh, một từ lóe lên trong đầu cô: “Quý ông cặn bã.”

Cô vừa ngồi dậy, đang chuẩn bị trốn đi thì lại bị anh đè ngã cả người lên ghế sô pha, Nguyễn Nặc đưa tay ra vùng vẫy dữ dội: “Anh đã nói không tức giận mà.”

“Ừm.” Bàn tay Từ Kha ôm lấy eo cô, một tay kia lại dễ dàng bắt lấy hai cánh tay nhỏ bé trắng nõn kia, không để cho cô lộn xộn nữa, lỡ như cô đụng phải một vài nơi thì anh có thể sẽ không nhịn được: “Nhưng tôi có cần phải dạy em một từ.”

“Cái gì?”

Ánh mắt cô rất đơn thuần, Từ Kha cười thầm, xem ra cô thật sự không hiểu rồi.

“Em nói tôi là bạn giường, bây giờ tôi muốn thực hiện nghĩa vụ của bạn giường.”Từ Kha hôn lên môi cô.

“Ưm.” Ý của từ này không phải chỉ là ngủ chung trên một cái giường sao?

Chờ sau khi anh rời khỏi Nguyễn Nặc thì cô lập tức đỏ mặt che miệng ngồi sang đầu bên kia của ghế sô pha, cách anh thật xa.

Hình như cô đã hiểu ra ý nghĩa của hai từ kia.

“Nhanh như vậy đã sợ rồi sao, ngay cả một chút động tác thực chất chúng ta cũng chưa bắt đầu mà.”

Chương 30

Nguyễn Nặc tiện tay cầm lấy cái gối bên cạnh rồi ôm vào trong ngực mình, chủ động nhận sai: “Tôi dùng từ sai rồi.”

Từ Kha đẩy vào cái gối khiến cô ngã ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khoảng cách rất gần, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương: “Nếu như tôi thật sự có cái ý này thì sao?”

Tiếng hít thở của Nguyễn Nặc dần dần dồn dập hơn, bị anh ép ngẩng mặt lên, nhưng lại rũ mắt không dám nhìn anh: “Đừng mà Từ Kha, cái này không được.”

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, trong lòng Từ Kha cũng không nỡ. Anh buông cô ra, trơ mắt nhìn cô trốn vào trong phòng ngủ.

Ngốc đến nỗi ngay cả chỗ trốn cũng chọn sai nữa.

Nếu như lúc này anh đi vào rồi đóng cửa lại thì cô đã hoàn toàn không còn đường trốn thoát nữa rồi. Nhưng bây giờ anh cũng không có ý định này, bao gồm cả những hành động và lời nói ban nãy cũng chỉ để trêu đùa cô thôi.

Anh là một người kiên nhẫn, chờ đến khi con mèo ngốc này tình nguyện về cả thể xác lẫn tâm trí đều chấp nhận anh thì tính đến loại chuyện này cũng chưa muộn, hơn nữa anh cũng không muốn đêm đầu tiên phát sinh quan hệ với cô lại ở trong khách sạn.

Sau khi Nguyễn Nặc trở về phòng bình tĩnh một hồi, thật ra thì nếu như anh thật sự có ý đó bình thường khi ngủ chung với anh đã nguy hiểm biết bao rồi, nhưng cho đến bây giờ anh cũng chưa từng vượt quá giới hạn. Vậy nên, mới vừa rồi là cô đã nghĩ nhiều sao?

Nguyễn Nặc ôm chặt lấy cái gối trong tay, xong rồi, trong lòng lại đang ngứa ngáy, muốn tìm Từ Kha để ôm, nhưng ban nãy là cô chạy đi mất, bây giờ xuất hiện đi ôm lấy anh thì nhất định anh sẽ bị anh châm chọc cho coi.

Khi nội tâm cô vẫn đang xoắn xuýt thì Từ Kha đã chậm rãi đi vào, bình tĩnh như thường mở tủ quần áo ra để tìm quần áo.

Khi Từ Kha vừa lấy ra một bộ áo ngủ thì eo anh đã bị hai cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh vòng qua: “Nguyễn bánh bao, em đừng gấp, tôi đi tắm trước đã.”

“Từ Kha, anh sẽ không làm như vậy với tôi.” Nguyễn Nặc chắc chắn.

Từ Kha xoay người, để cô đối mặt ôm lấy mình, trong con ngươi của cô lấp lánh như những ngôi sao. Từ Kha nhất thời nhìn chăm chú, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nguyễn Nặc không giãy giụa mãnh liệt như ở trên ghế sô pha khi nãy, mặc dù cũng không đáp lại nhưng đã không còn kháng cự nữa.

Vừa hôn xong thì Nguyễn Nặc đưa tay lên sờ sờ cằm anh: “Chọc người ta.”

Bị đầu ngón tay của cô vô ý vuốt ve, Từ Kha âm thầm thở dài, lại phải tắm nước lạnh rồi.

Anh cầm gối ôm bên cạnh lên nhét vào trong ngực cô, rồi cầm lấy áo choàng tắm rời khỏi phòng.

Mặt Nguyễn Nặc đỏ ửng lên, không tự chủ tựa cằm lên gối, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, lại nhớ đến lần đầu tiên khi anh hôn cô, cô cũng rất phản kháng giống như vậy, nhưng mới chưa hôn được mấy lần mà bây giờ cô lại có thể thản nhiên đón nhận vậy rồi.

Cô không thể bị anh ăn nhanh như thế được.

Mẹ đã từng nói rồi, tìm đàn ông thì phải trải qua thời gian khảo nghiệm. Nguyễn Nặc không biết kiến nghị này có còn thích hợp để sử dụng ở đây nữa không, nhưng hình như anh đã từ chối rất nhiều bông hoa dại chủ động muốn dâng lên cho anh.

Nếu như nhân vật phản diện không yêu Ôn Nhã như tình tiết trong truyện tranh, vậy thì cô vẫn có thể suy nghĩ một chút.

Nguyễn Nặc nằm thẳng trên giường, nơi đây còn lưu lại mùi thuốc lá của anh khiến cô an tâm một cách khó hiểu.

Sau khi Từ Kha tắm nước lạnh xong thì đứng soi gương ở chỗ bồn rửa tay, ngày hôm qua lên cơn sốt nên không cạo râu. Anh đưa tay sờ sờ lên, quả thật là có hơi chọc vào tay, đầu ngón tay anh vừa mới chạm vào dao cạo râu thì lại bỗng nhiên dừng lại.

Con mèo ngốc dám chê râu anh chọc vào tay.

Cuối cùng thì Nguyễn Nặc cũng nghe được tiếng bước chân của Từ Kha, trong lòng vui mừng, muốn đi đến ôm anh nhưng bỗng nhiên lại bị anh bế ngang lên, đi về phía phòng tắm.

Cô không tự chỉ được đưa tay túm chặt áo len chỗ cổ áo lại: “Từ Kha, anh đưa tôi vào phòng tắm làm gì?” Không phải là muốn tắm uyên ương đó chứ?

“Cạo râu.” Từ Kha đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, đối mặt với anh. Ngồi trên này nên cô còn cao hơn anh một cái đầu.

“Tôi, tôi không biết.” Vệt đỏ ửng trên mặt Nguyễn Nặc thật vất vả mới phai nhạt đi, vậy mà bây giờ lại hiện rõ lên rồi, tư thế này khiến cô xấu hổ, bàn tay giấu trong áo len đã nắm chặt lại: “Thật ra thì cũng không chọc lắm đâu.”

Vẻ mặt Từ Kha lãnh đạm: “Vậy nên là ban nãy khi ở trên ghế sô pha em đã nói dối, còn nhớ tôi đã từng nói với em nếu nói dối thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?”

Sẽ bị hôn, Nguyễn Nặc nhìn khuôn mặt đang dần tiến lại gần của anh, đưa bàn tay nhỏ bé lên che kín môi của mình.

“Lần này tôi xác nhận là có chọc vào người, cần phải cạo râu.” Nguyễn Nặc còn phụ họa thêm cho mình bằng cách gật đầu một cái.

Từ Kha thôi không đến gần cô nữa. Tầm mắt dần dần chuyển qua kem cạo râu trên bồn rửa tay, ý bảo cô cầm lấy.

Động tác của Nguyễn Nặc rất chậm, giống như là đang kéo dài thời gian, nhưng Từ Kha lại chẳng nói gì. Dù sao bất luận như thế nào thì những thủ đoạn giở trò nho nhỏ của cô cũng đều có một kết quả giống nhau.

“Để tôi xem hướng dẫn đã.” Nguyễn Nặc cầm lấy lọ kem cạo râu trong tay, cẩn thận đọc hướng dẫn trên đó.

Sau khi xem xong, Nguyễn Nặc muốn len lén nhìn anh một cái, kết quả là lại nhìn thẳng vào mắt anh.

“Xem xong rồi sao?” Từ Kha hỏi với vẻ rất kiên nhẫn.

“Ừm.” Nguyễn Nặc bóp kem cạo râu trong lọ ra tay mình, sau đó thoa lên mặt anh từng chút từng chút một.

Vẻ mặt cô rất chuyên chú, nhưng ánh mắt lại là sự sợ hãi, dáng vẻ hiện tại của cô còn cám dỗ người ta hơn cả khi gặp phải người phụ nữ kia ở trong thang máy, khiến cho Từ Kha nhìn đến mê mẩn.

“Bôi xong rồi, giống như một ông già nô en vậy.” Đôi mắt Nguyễn Nặc cong lên cười, nắp lọ kem cạo râu lại rồi để qua một bên.

Cô vừa định nhảy xuống khỏi bồn rửa tay thì lại bị Từ Kha ôm eo chặn lại: “Em vẫn còn chưa cạo râu cho tôi.”

“Tôi chưa từng cạo râu, sợ làm đau anh.” Nguyễn Nặc cau mày lại, không biết phải làm gì cả.

“Không sao, tôi không sợ đau.” Anh lớn đến như vậy rồi mà đây lại là lần đầu tiên có người sợ anh đau, đáy lòng có chút rung động, nhưng trên mặt lại giả vờ bày ra vẻ lãnh đạm.

Từ Kha lấy dao cạo râu đã chuẩn bị xong từ lâu để vào tay cô: “Cầm lấy.”

Khi Nguyễn Nặc nhận lấy dao cạo râu thì tay có hơi run, hít sâu mấy hơi, cố gắng đè xuống nội tâm đang sợ hãi, nếu như anh cũng đã nói không sợ rồi, dù sao thì cô cũng không đau, không sao.

Nguyễn Nặc cầm lấy dao cạo râu, từ từ đưa đến gần anh: “Có đau hay không?”

“Không đau.”

Nguyễn Nặc cảm giác được dao cạo râu đã chạm lên mặt anh: “Có cạo rách da không?”

“Không có?”

Nguyễn Nặc nhẹ nhàng cạo mấy nhát: “Có bị trầy xước không?”

“Ừm, em cạo sạch lớp kem em vừa bôi lên đi.”

“…” Nguyễn Nặc run rẩy bỏ dao cạo râu ra, rũ mắt xuống: “Tôi không làm được.”

“Vậy thì em lại bôi lên giúp tôi một lần nữa đi.” Từ Kha nhận lấy dao cạo râu trong tay cô.

Chờ sau khi cô bôi xong thì lại đưa dao cạo râu cho cô, rồi anh nắm chặt lấy tay cô, bắt đầu cạo râu.

Tay Nguyễn Nặc bị anh điều khiển, vừa mới bắt đầu cô còn kinh hồn bạt vía sợ làm đau anh, nhưng nhìn dáng vẻ thành thạo của anh thì đã dần dần thả lỏng.

Không thể không nói, khi đàn ông chuyên chú cạo râu thật khiến cho người ta phải rung động.

Cũng không biết tại sao mặc dù chính anh tự có thể làm được, nhưng lại cứ muốn tìm cô đến hỗ trợ.

Sau khi Từ Kha cạo xong thì soi gương rồi rửa sạch mặt mình, lấy khăn lông lau sạch đi, sau đó mới đôi nhìn thẳng vào cô: “Học được chưa?”

“Hả?” Vừa rồi lực chú ý của Nguyễn Nặc đều để trên mặt anh nên hoàn toàn không để ý đến động tác của anh, khi ở trước mặt anh không thể nói dối nên cô biết điều mà khai báo: “Không biết.”

“Ừm, ngày mai tiếp tục.” Từ Kha ôm cô xuống khỏi bồn rửa mặt, khẽ hôn lên môi cô, còn xoa cằm lên mặt cô nữa: “Em phải học đến trình độ này thì mới được coi là đạt yêu cầu.”

Cô có thể cảm nhận được dưới cằm anh đã không còn bất kỳ sợi râu nào chọc vào người nữa, nhưng kỹ thuật như thế này làm sao trong ngày một ngày hai có thể học được. Nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không cho phép cự tuyệt, Nguyễn Nặc cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý một cái.

Nguyễn Nặc đẩy Từ Kha ra khỏi phòng tắm, sau khi cô tắm xong thì vào trong phòng ôm nhau ngủ với anh.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nặc và Diệp Huân đã hẹn thời gian cùng nhau đến đoàn làm phim, khi đi bộ cô có thể cảm nhận được Diệp Huân sẽ thỉnh thoảng liếc qua với ánh mắt mập mờ.

“Sao vậy?” Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện ở trong thang máy ngày hôm qua thì lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật là quá mất mặt.

“Nguyễn Nặc, không ngờ cô lợi hại như vậy, ngay cả tổng giám đốc Từ mà cũng là bạn giường của cô.” Diệp Huân chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn cô với vẻ muốn hóng chuyện.

Khi đó cô chưa suy nghĩ đã nói, trở về phòng đã bị Từ Kha dạy dỗ rồi.

Nhưng chuyện trên ghế sô pha của bọn họ thì cô nhận sai, những chuyện này đều không thể nói với Diệp Huân được, chỉ có thể khẽ cắn răng thừa nhận, dù sao bên ngoài thì bọn họ cũng là quan hệ tình nhân: “Thật ra thì chúng tôi là quan hệ hai chiều, không nói cái này nữa, kẻo nhỡ đâu cô quên luôn cả lời thoại đó.”

Trong lòng Diệp Huân biết là cô không muốn nói nhiều về chuyện này nên cũng chuyển đề tài sang chuyện đóng phim.

“Bây giờ đã chuyển sang những cảnh quay có phông xanh rồi, phân cảnh của tôi không nhiều, ngược lại cô phải chuẩn bị đi, ngày hôm qua đạo diễn đã nói là hôm nay sẽ tới Mộ Phong tìm cảnh để quay cảnh của Cố Thanh Thanh.”Diệp Huân nói: “Hôm qua Vệ Noãn mới chạy về đoàn, cảnh quay hôm nay đều xoay quanh cô ta.”

“Ừm.” Nguyễn Nặc nghĩ đến một câu thoại trong phim, thở dài một hơi, lúc nào cô mới có thể giống như Diệp Huân đây, có được một vai phụ nhỏ, có thể nhìn thấy kịch bản.

Diệp Huân có thể cảm nhận được tâm trạng của cô đang ỉu xìu, vỗ vỗ vai cô: “Đừng gấp, bây giờ đang diễn một nhân vật nhỏ, từ từ tích lũy kinh nghiệm thì sẽ thành công thôi.”

“Tôi biết rồi.” Trong lòng Nguyễn Nặc cũng biết trong truyện tranh cho dù là nhân vật chính như Ôn Nhã cũng phải thành công trong một sớm một chiều, vậy nên cô không thể ủ rũ như thế được.

Sau khi đến đoàn làm phim, Nguyễn Nặc nhận được một bộ trang phục, chờ sau khi cô thay xong thì thợ trang điểm chuẩn bị trang điểm cho cô.

“Có vấn đề gì sao?” Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn về phía thợ trang điểm đang do dự không quyết kia.

“À…” Lần đầu tiên nhìn thấy người không cần trang điểm mà cũng xinh đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ chính, thợ trang điểm nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi hỏi đạo diễn xem nên trang điểm cho cô như thế nào.”

Thông thường mà nói, nếu như vai phụ quá xinh đẹp thì sẽ bị yêu cầu trang điểm cho xấu đi, mặc dù trong lòng thợ trang điểm đã có câu trả lời nhưng vẫn quyết định đi hỏi ý đạo diễn.

Đạo diễn Trần đang bàn về phân cảnh với Vệ Noãn thì thợ trang điểm đi đến nói rõ tình hình, đạo diễn Trần cũng hơi do dự, dù sao thì ông ta cũng biết đó là người mà Từ Duy Du đưa đến. Người mà công ty giải trí Châm Duyệt ký hợp đồng, tương lai không thể đoán trước được. Nhưng nếu để cô cứ như vậy mà quay thì sẽ lại dẫn đến một cuộc tranh cãi về bình chọn nữ chính trên mạng.

Đến cuối cùng chẳng bên nào được lợi cả.

Vệ Noãn nhớ đến người phụ nữ gặp trong thang máy tối hôm qua hình như tên là Nguyễn Nặc, cô ta nghe được những lời nói của thợ trang điểm thì cười lên một tiếng: “Dù sao cũng chỉ là một phân cảnh phim không có nhiều diễn viên, cũng không cần phải cố gắng trang điểm xấu đi.”

Nếu nữ chính cũng đã không ngại rồi thì ông ta cũng không phải đắc tội Từ Duy Du, đạo diễn Trần cũng không nói gì nữa, để cho thợ trang điểm trang điểm cho cô như bình thường.

Khi thợ trang điểm trở lại phòng trang điểm thì lại không thấy Nguyễn Nặc đâu nữa.

Quảng cáo
Trước /39 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net