Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 124+125 : Phiên Ngoại
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 124+125 : Phiên Ngoại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 124: Ngoại truyện chín

Trong khoảng thời gian này Thẩm Kế đang gặp phải một rắc rối, một bạn ‘giường’ đã gọi điện thoại nói với anh ta rằng cô ta đã đang mang thai rồi, hơn nữa đã được hai tháng.

Thẩm Kế: “…”

Lý do mà Thẩm Kế không yêu đương, không kết hôn là vì anh ta không muốn phiền phức, nhưng là một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi ba mươi, bên cạnh anh ta đương nhiên không thiếu lý do.

Người thừa kế của Thẩm Thị, có tiền, có quyền, có nhan sắc, người đàn ông như vậy đương nhiên sẽ có không ít phụ nữ bám theo. Còn Thẩm Kế xưa này lại luôn hào phóng với các bạn đồng hành nữ, bạn đồng hành nữ của anh ta không có ai là không được hời.

Bình thường trong một khoảng thời gian nhất định anh ta sẽ có một người bạn ‘giường’ cố định, biện pháp an toàn cũng làm rất tốt, tuyệt đối sẽ không giống như những người khác xảy ra tình huống có con trước hôn nhân.

Càng không thể nào để một người phụ nữ đem chuyện có thai ra uy hiếp anh ta.

Tuy nhiên, trọng điểm ở đây là, lần trước anh ta bởi vì quá mệt mỏi trong công việc, sau đó có uống một chút rượu, trong cơn mê man…

Anh ta là một người khá tuỳ hứng. Sau khi giải trừ mối quan hệ giao dịch với bạn ‘giường’ của mình một cách hòa bình, cô gái kia muốn tìm ai anh ta cũng không quan tâm.

Cho nên, chuyện bạn đồng hành nữ có thai, anh ta không cách nào chắc chắn được đứa trẻ có phải là của mình hay không.

Tuy nhiên, người bạn đồng hành nữ thề thốt rằng cái thai là của anh ta, một khóc lóc hai làm náo loạn ba treo cổ tự tử.

Thẩm Kế vô cùng buồn bực.

Anh ta không thích bị phụ nữ gài bẫy theo cách này, nhưng mà việc lên tiếng bảo một người phụ nữ đi làm phẫu thuật, với một người như anh ta lại không thể nào làm được loại chuyện đó.

Cũng may bạn đồng hành nữ không náo loạn đến mức quá đáng, bây giờ cô ta vẫn nằm trong tầm mắt của Thẩm Kế, anh ta buồn bực mấy ngày nay ngủ không ngon giấc.

Một người bạn đề nghị với anh ta là phải độc ác một chút, đường đường là cậu chủ của nhà họ Thẩm, không có lý nào lại bị một người phụ nữ lấy chuyện mang thai ra uy hiếp.

Chẳng lẽ người phụ nữ đó còn muốn gả vào nhà họ Thẩm làm mợ cả sao?

Sau khi người bạn nói xong câu này, đột nhiên nhớ ra con dâu nhà họ Thẩm không nhìn vào gia thế của phái nữ — cậu hai nhà họ Thẩm là Thẩm Thính bởi vì một câu nói của ông cụ Thẩm mà phải lấy một người vợ không có lai lịch gì cả.

Thế là người bạn không dám nói nhiều, để cho Thẩm Kế một mình băn khoăn ở đó.

Tối nay, Thẩm Kế lại tăng ca đến nửa đêm mới về nhà, nhận được một tin nhắn từ bạn ‘giường’–

[Anh Kế, em có thể cảm nhận được cử động của bé con rồi.]

Thẩm Kế: “…”

Đặc biệt như vậy sao? Hai tháng đã có thể động đậy rồi, lừa ai chứ?

Anh ta không có kiên nhẫn để quan tâm đến bạn ‘giường’ của mình, còn cô ta thì không ngừng gửi tin nhắn, còn gửi một số quần áo nhỏ và găng tay của trẻ em.

Dưới con mắt của bạn ‘giường’, Thẩm Kế để mặc cho cô ta làm loạn, lại luôn không bảo cô ta đi làm phẫu thuật, điều đó có nghĩa là anh ta có thể là muốn có đứa con này, ý tưởng của mình sẽ thành công. Cô ta phải nắm bắt thật tốt cơ hội này.

Thẩm Kế rút cà vạt ra, ném điện thoại sang một bên.

Trong giây lát, Thẩm Kế đột nhiên nhớ đến con cá chép chuyển vận được đăng tải lần trước, bởi vì Thẩm Thính đã đăng tải nó trong vòng bạn bè nên anh ta tình cờ nhìn thấy được.

Cậu em trai vạn năm không đăng trạng thái đột nhiên đăng tải một bức ảnh của con cá chép, anh ta nhất thời tò mò cũng đăng tải lại bức ảnh đó, quả nhiên hôm đó vô cùng may mắn.

Khi đó, anh ta còn nghi ngờ con cá chép có phải là do cô em dâu biến thành hay không, liền yêu cầu Thẩm Thính xác nhận, nhưng Thẩm Thính phớt lờ anh ta. Nhưng trong lòng anh ta đã chắc chắn rằng con cá chép đó chính là do Khúc Kim Tích biến thành.

Sau đó đăng tải lại bức ảnh cũng không còn linh nghiệm nữa, chắc là do Khúc Kim Tích đã biến trở lại.

Thẩm Kế cảm thấy gần đây vận khí của mình đặc biệt không tốt, giống như gặp đen đủi, tự nhiên nhớ đến con cá chép, sau đó lại nghĩ rằng Thẩm Thính và cô em dâu có thể tùy ý biến thân.

Trong lòng khẽ động, hay là để em dâu biến thành cá chép một lần nữa giúp anh ta may mắn hơn?

Nghĩ đến đây tâm trí của Thẩm Kế bỗng nhiên sống dậy, nhìn thời gian cũng không muộn lắm, lập tức gọi điện cho Thẩm Thính.

Điện thoại đã được kết nối――

“Em trai yêu quý của anh ~~”

Giọng nói của Thẩm Thính cách cả cái màn hình cũng có thể cảm nhận được sự chán ghét: “Có chuyện gì, nói.”

“Ôi, sao em có thể hờ hững như vậy, anh trai rất nhớ em.”

“Bình, thường, chút.”

Thẩm Kế ho nhẹ một tiếng rồi trở lại bình thường, nhưng tất nhiên anh ta không thể đi thẳng vào chủ đề, theo thường lệ hỏi mấy câu sinh hoạt hàng ngày, chẳng hạn như quay phim có mệt không, nhân lực của công ty có đủ không, có rắc rối gì không.

Cho đến khi Thẩm Thính sốt ruột nói rằng muốn cúp máy, Thẩm Kế lúc này mới nói: “Chờ đã, anh trai quả thực có chuyện cần em giúp.”

“Nói.”

“Em có đang ở bên cạnh em dâu không?”

“Có gì thì nói thẳng!”

“Cái đó… có thể bảo em dâu biến thành cá chép một lần nữa được không?” Thẩm Kế lần này thẳng thắn nói ra.

Thẩm Thính: “…”

Thẩm Kế, người làm anh này, cảm thấy xấu hổ khi để cho em trai biết mình bây giờ đang rơi vào tình trạng khốn khổ này, liền bắt đầu kể khổ: “Em không biết đấy thôi, mấy ngày nay anh trai của em xui xẻo chết đi được, hôm trước trên đường đi lốp xe đột nhiên bị nổ, suýt chút nữa xảy ra tai nạn xe hơi; hôm qua đèn chùm trên cao của công ty bị vỡ, suýt chút nữa đập vào đầu; hôm nay ban ngày đang ngồi máy bay thì gặp phải khí lưu lắc lư, gần như cho rằng mình sẽ không thể trở về được nữa. ”

Để khiến cho bản thân thê thảm một chút, Thẩm Kế cũng tự nguyền rủa bản thân.

“Lần trước đăng tải con cá chép đỏ do em dâu biến thành, cả ngày đều gặp may mắn…”

Thẩm Thính trực tiếp từ chối: “Không được.”

Thẩm Kế: “…”

Thẩm Thính: “Cô ấy không thể kiểm soát sự biến thân của mình. Vận khí không tốt thì đến chùa Tề Vân xin ít bùa đi. Giang đại sư trong chùa là một người rất tốt.”

Thẩm Kế: “???”

Cậu em trai của anh ta tin vào đạo Phật từ khi nào vậy?

“Tiểu Thính …”

Lúc này Thẩm Kế nghe thấy tiếng của mẹ Thẩm từ sau lưng truyền đến, vội vàng nói: “Em về nhà rồi sao?”

Thẩm Thính “ừ” một tiếng.

“Em dâu cũng về nhà ư?” Mắt của Thẩm Kế lập tức sáng lên.

Thẩm Thính không cần đoán cũng biết Thẩm Kế đang nghĩ cái gì liền thẳng thừng nói: “Không, cô ấy đang quay phim, em về một mình.”

Muốn dùng lời này để cắt bỏ suy nghĩ của Thẩm Kế.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kế thở dài một hơi, lúc này không thể hy vọng em dâu biến thân thành cá chép chuyển vận.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Thẩm Kế dứt khoát đi đến phòng tập vận động cả tiếng đồng hồ, sau khi bài vận động say sưa tràn trề kết thúc, Thẩm Kế nghĩ Thẩm Thính cũng quay về biệt thự nhà họ Thẩm để thăm mẹ, còn anh ta hơn nửa năm rồi chưa về, có phải cũng nên về thăm mẹ một lần không?

Thế là, ngày hôm sau Thẩm Kế quả quyết lái xe về biệt thự của nhà họ Thẩm.

Anh ta không nói với ai cả, chuẩn bị cho em trai và mẹ một sự bất ngờ.

*

Tối nay Khúc Kim Tích ngủ cùng với mẹ Thẩm. Không biết lần biến nhỏ này của cô sẽ kéo dài bao lâu. Ngày hôm sau Thẩm Thính phải tới công ty làm việc, đương nhiên không thể đưa Khúc Kim Tích theo bên mình. Khúc Kim Tích liền ở lại trong biệt thự với mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm tự tay xuống bếp nấu ăn cho Khúc Kim Tích, đám người giúp việc rất tò mò. Mẹ Thẩm sau khi tham gia một bữa tiệc, lúc quay về lại mang theo một bé con.

Khúc Kim Tích không thường xuyên đến biệt thự của nhà họ Thẩm nên những người giúp việc cũng không quen thuộc với cô lắm. Cộng thêm có sự khác biệt rất lớn giữa dáng vẻ của cô lúc ba tuổi và dáng vẻ khi cô trưởng thành. Ngay cả khi lông mày trông có chút giống nhau thì cũng sẽ không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Người giúp việc chỉ cho rằng trong bữa tiệc, mẹ Thẩm đã nhận một cô con gái nuôi, muốn thử cảm giác chăm sóc cháu gái nên mới mang đứa trẻ về nuôi mấy ngày.

Thím Xuân giúp mẹ Thẩm một tay, cuối cùng cũng thành công trong việc làm một bữa ăn phong phú cho bảo bối, sau khi làm xong, mẹ Thẩm lên lầu xem Tiểu Kim Tích đã dậy chưa.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn ngồi xếp bàn trên giường lớn, đang mặc quần áo.

――Quần áo nhân tiện được mua trên đường về tối qua.

Đương nhiên Khúc Kim Tích biết cách mặc quần áo, ngoài sức lực có phần nhỏ bé ra, cô không cảm thấy quá khó khăn, nhưng trong mắt mẹ Thẩm, lại là một cô bé đang gặp khó khăn trong việc mặc quần áo, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

“Để mẹ mặc cho con.” Mẹ Thẩm vội vàng bước tới, không để Khúc Kim Tích chật vật.

Khúc Kim Tích: “…”

Cô không phải làm gì cả, từ đầu đến cuối đều được mẹ Thẩm trang điểm thật xinh đẹp.

Chiếc váy nhỏ tiện tay mua trên đường tối qua là loại váy công chúa có đường viền ren, màu hồng.

Cô không hiểu được, tại sao các “mẹ” đều thích cho con gái mặc đồ màu hồng đến vậy chứ???

Khi Mẹ Thẩm muốn đút cho cô ăn, cô liền nhanh chóng dùng cái tay nhỏ nhắn ôm lấy bát, nĩa: “Mẹ, con tự ăn được mà.”

Suy nghĩ một lát, lại nhấn mạnh thêm: “Con có thể.”

Mẹ Thẩm vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu: “Được.”

Những người giúp việc bên cạnh nhìn thấy mà sửng sốt.

“Cô con gái nuôi” được mẹ Thẩm mang về này thực sự là nhận được ân sủng, người với người thật sự không thể nào so sánh được, tuỳ tiện nhận một bà mẹ nuôi, địa vị ngay lập tức khác hẳn.

Buổi sáng mẹ Thẩm sẽ tập yoga ở bãi cỏ trong sân, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bà đã chuẩn bị một chiếc đệm nhỏ hơn cho Khúc Kim Tích, cô ngồi bên cạnh nhìn động tác của mẹ Thẩm.

Chẳng trách mẹ Thẩm đã hơn năm mươi rồi nhưng trông giống như bốn mươi, điều này không phải không có liên quan đến việc tập thể dục hàng ngày của bà.

Mỗi lần Mẹ Thẩm làm xong một chuỗi động tác, Khúc Kim Tích đều ngay lập tức vỗ tay tán thưởng, nhưng thực ra… kiểu sống chậm này thật sự không thích hợp với người trẻ tuổi, càng không thích hợp với đứa trẻ ba tuổi.

Mẹ Thẩm làm vừa ưu nhã vừa thoải mái, Khúc Kim Tích thì lại trông có vẻ mệt mỏi muốn ngủ, nhưng cô không dám thể hiện ra, chỉ đành dùng sự cổ vũ để xua tan cơn buồn ngủ của mình.

Vẫn là thím Xuân tinh ý, bà ấy không biết từ đâu mang đến một số đồ chơi Lego và một số đất dẻo cao su. Khúc Kim Tích để chuyển hướng sự chú ý của mình, bắt đầu chơi Lego.

Tuy nhiên, loại đồ chơi Lego dành cho trẻ em này rất đơn giản, cô làm xong chỉ trong vài phút, sau đó chỉ có thể chơi với đất dẻo cao su một cách nhàm chán, nặn đất dẻo thành những con vật nhỏ-Có trời mới biết cô bây giờ thực sự muốn chơi nhất là trò chơi máy tính, chơi game với người khác.

Nhưng mà trước mặt mẹ Thẩm, cô không dám.

Mẹ Thẩm đã cất điện thoại di động của cô, nói rằng các sản phẩm điện tử bức xạ quá cao, không tốt cho sức khỏe của trẻ con. Đây là hoàn toàn là đối xử với Khúc Kim Tích như một đứa trẻ ba tuổi.

Sau khi tập yoga xong, mẹ Thẩm nhìn thấy cô bé đang vùi đầu vào đồ chơi rất vui vẻ, bà mỉm cười yêu thương, bảo thím Xuân ở bên cạnh trông chừng còn bà thì về phòng tắm rửa.

Lúc này Thẩm Kế đã đến.

Chiếc xe mà anh ta lái đến lần này có ngoại hình tương đối khiêm tốn. Từ xa lái vào, anh nhìn qua kính chắn gió nhìn thấy một cô bé đang ngồi trên bãi cỏ, khiến anh suýt chút nữa hoài nghi có phải mình đã vào nhầm nhà rồi không – Trong nhà có thêm một em bé từ khi nào vậy?

Sau khi dừng xe, Thẩm Kế đẩy cửa xe ra. Thím Xuân quay đầu lại thấy anh ta, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Cậu cả, cậu trở về rồi sao!”

Khúc Kim Tích quay lưng lại với Thẩm Kế: “…”

Thẩm Kế đã biết được bí mật cô có thể biến thân, nếu như nhìn thấy cô, e rằng vừa nhìn đã có thể biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô vẫn không nhúc nhích.

“Đây là đứa trẻ nhà ai vậy?” Thẩm Kế hất cằm về phía bóng lưng của cô bé.

Thím Xuân cười nói: “Cô bé tên là Kim Kim, là con gái nuôi được bà chủ nhận khi đến nhà họ Cố dự tiệc tối qua, đưa về đây chăm sóc mấy ngày.”

Thẩm Kế: “?”

Mẹ tuỳ tiện nhận một cô bé làm con gái nuôi, anh ta lại có thêm một cô em gái nuôi rồi sao???

Thẩm Kế cảm thấy kỳ lạ, đôi chân dài sải bước đi tới trước mặt cô bé. Cô cúi đầu xuống, Thẩm Kế không nhìn thấy được khuôn mặt của cô. Nhưng khi nhìn thấy một vài món đồ chơi Lego lắp ráp trên đệm, điều khiến Thẩm Kế ngạc nhiên là những con vật nhỏ dùng đất sét nặn thành.

Con thỏ nhỏ, con rùa nhỏ, con mèo nhỏ, con chó nhỏ lại được nặn ra sinh động như thật.

Nhìn lại cô bé, từ chiều cao có thể thấy, nhiều nhất là ba bốn tuổi, trẻ con bây giờ đều thông minh như vậy sao?

Thẩm Kế trở nên có hứng thú, nhặt một con cua nhỏ lên: “Em gái nhỏ, lại đây, nói cho anh trai biết, em đã nặn cái này sao?”

Thấy không thể tránh được, Khúc Kim Tích chỉ đành ngẩng đầu lên, cong môi mỉm cười với Thẩm Kế.

Thẩm Kế: “…”

Thẩm Kế: “…”

Thẩm Kế ngồi bệt trên thảm cỏ.

Thím Xuân: “???”

Cậu cả không phải là bị một cô bé dọa sợ chứ?

Vài giây sau, Thẩm Kế ngồi bắt chéo đôi chân dài của mình và nói với thím Xuân đang đầu óc mờ mịt: “Tôi hơi đói rồi, muốn ăn sủi cảo do thím làm.”

Thím Xuân nói: “Tôi lập tức đi làm ngay, nhân tiện báo với bà chủ rằng cậu đã trở về.”

Đợi thím Xuân đi rồi, Thẩm Kế vẻ mặt kỳ quái nhìn cô bé, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Em dâu?”

Khúc Kim Tích gật đầu, phối hợp với biểu hiện của anh ta, khá trịnh trọng nói: “Anh cả.”

Thẩm Kế theo bản năng ngẩng đầu kéo bím tóc trên đỉnh đầu của cô, sau đó bóp khuôn mặt cô, kinh ngạc: “Em không phải có thể biến thành thứ khác sao? Sao lại có thể biến thành một đứa trẻ?”

“Thẩm Thính đâu? Nó để em ở đây, làm sao giải thích với mẹ?”

“Mẹ biết rồi.” Khúc Kim Tích nói.

Thẩm Kế nhất thời không biết biểu hiện như thế nào, suy nghĩ một chút, nói: “Ông nội có biết không?”

Khúc Kim Tích lắc đầu: “Không dám nói với ông nội, sức khỏe của ông không tốt, không thể chịu kích động.”

Cũng đúng thôi, người bình thường còn cảm thấy không thể nào tin được, không nói cho ông cụ là đúng rồi.

“Tại sao lần này lại muốn nói với mẹ?” Lần trước biến thành quả bí ngô còn nhất quyết giấu giếm.

Cô bé thở dài, dùng mu bàn tay dụi dụi mắt: “Khi biến thân, bị mẹ nhìn thấy rồi.”

Thẩm Kế: “…”

Anh ta nhìn Tiểu Kim Tích từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải, lông mày nhíu lại, vẻ mặt kỳ quái, nhìn đến mức khiến Khúc Kim Tích trong lòng quặn thắt.

“Em dâu, thương lượng một chuyện.” Thẩm Kế đột nhiên nói.

“Chuyện gì vậy?”

Thẩm Kế nói: “Để anh bế em.”

Khúc Kim Tích: “!”

Làm sao có thể để anh trai của chồng bế mình được? Thẩm Kế đưa ra yêu cầu gì vậy, quả thực là hạ lưu!

Khúc Kim Tích tức giận vừa định từ chối, nhưng mà lời còn chưa kịp nói ra thì cơ thể đã rời khỏi mặt đất.

Thẩm Kế vô cùng cứng rắn đưa tay đỡ lấy cánh tay nhỏ bé của Khúc Kim Tích, nâng cô lên, nhìn lại vẻ mặt của anh ta, như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng nào đó.

Khúc Kim Tích: “……………………”

Thẩm Kế đặt Khúc Kim Tích xuống, lẩm bẩm một câu, “Hóa ra bế một đứa trẻ là cảm giác này.”

Sau khi Khúc Kim Tích được đặt xuống mới phát hiện ra mình đã hiểu nhầm ý của Thẩm Kế, không khỏi xấu hổ – Trong mắt Thẩm Kế, cô bây giờ chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.

Là cô suy nghĩ lệch lạc rồi= _ =

Một trong những lý do khiến Thẩm Kế không thích trẻ con là cảm thấy trẻ con rất phiền phức.

Anh ta có một người bạn lấy vợ từ rất sớm, đã sinh hai đứa con, thỉnh thoảng gọi anh ta ra ngoài tụ tập, câu trả lời nhận được luôn là: Không có thời gian, phải chăm sóc em bé.

Sau đó, khi đến nhà người bạn, hai đứa trẻ nhảy cẫng lên như những con khỉ, không ngừng nghỉ một phút nào. Trong phòng là một mớ hỗn độn, một người bạn thành đạt lại trở thành một ông chú đầy thăng trầm sau khi kết hôn.

Thấy vậy Thẩm Kế tê cả da đầu, kết hôn cái gì chứ, sinh con cái gì chứ, đó không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?

Lúc đó, ban đầu ông cụ Thẩm có ý để Thẩm Kế kết hôn với Khúc Kim Tích, doạ Thẩm Kế phải cao chạy xa bay, cuối cùng Thẩm Thính phải kết hôn với Khúc Kim Tích.

Thẩm Kế rất vui mừng, em trai đã có vợ rồi, mẹ và ông nội muốn có cháu thì để em trai và em dâu đảm trách.

Lúc đầu, anh ta và Thẩm Thính đã thống nhất ai sẽ là người thừa kế công ty.

Thẩm Thính muốn trở thành diễn viên, không muốn quản lý công ty. Thẩm Kế thì muốn đi du lịch toàn quốc, cuối cùng, Thẩm Kế người làm anh trai đã thành toàn cho Thẩm Thính đi đóng phim, chuyện công ty một mình anh ta lo liệu.

―Hai anh em thật ra đều không muốn quản lý công ty, tuy nhiên đây là doanh nghiệp của nhà họ Thẩm, trách nhiệm trên vai không thể vứt bỏ, luôn có một người ở lại.

Vì vậy, người làm anh như anh ta, quản lý tốt công ty là đủ rồi.

Đợi sau này cháu trai lớn lên, anh ta sẽ dạy cháu trai cách quản lý công ty, giống như ông cụ Thẩm đã dạy dỗ hai anh em anh ta lúc đầu vậy, khi tới tuổi nghỉ hưu, một thân nhàn nhã không bị gò bó, tốt biết bao nhiêu.

bạn ‘giường’ có thai, Thẩm Kế không muốn nhưng lại không thể bắt cô ta đi làm phẫu thuật, trong lòng cảm thấy khó chịu, chạy về nhà không ngờ lại gặp được phiên bản biến nhỏ của Khúc Kim Tích.

Đột nhiên lại cảm thấy hình như trẻ con cũng không phiền phức đến thế.

Cảm giác khi bế trên tay nhỏ bé, mềm mại, dường như cũng không phải là khó chấp nhận.

“Anh cả?” Thấy Thẩm Kế ngồi hóa đá ở đó, vẻ mặt trở nên khó đoán. Khúc Kim Tích trong lòng thầm nghĩ có phải mình đã dọa anh ta rồi không, không đến mức như vậy chứ?

Thẩm Kế bình tĩnh nhìn cô bé, ném bỏ những yếu tố khác, chỉ coi cô như một đứa trẻ ba tuổi, nhỏ nhắn, thật sự càng nhìn càng đáng yêu.

Nếu như sinh được một đứa bé xinh xắn và dễ thương như vậy, vậy thì có sinh cũng không sao cả, anh ta thầm nghĩ.

Thế là, anh ta tỉnh táo trở lại, nói chuyện một cách thần bí: “Em dâu, có chuyện muốn nhờ vả em.”

“Hả?”

Khúc Kim Tích run rẩy tay chân, mình bây giờ có thể giúp gì được cho anh ta chứ?

Thẩm Kế không thể chắc chắn đứa bé trong bụng bạn ‘giường’ của mình có phải là của mình hay không, cho dù anh ta muốn đứa bé này thì cũng phải xác nhận đứa bé có phải là của mình không mới được.

Dù sao cũng thể nuôi con của người khác.

Anh ta cũng không hào phóng đến mức độ này.

Tuy nhiên, bạn ‘giường’ nhất quyết nói rằng đứa bé là của anh ta, Thẩm Kế vốn dĩ không biết phải làm sao, nhưng bây giờ …

Anh ta nói: “Anh sẽ đưa em đến một nơi, em tạm thời đóng giả làm con gái anh, giúp anh kiểm chứng một chuyện.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Kim Tích chợt loé lên, cô nói: “Ý của anh là bảo em giúp anh chặn số đào hoa sao?”

“Cũng coi là như vậy.” Thẩm Kế, người đã ra quyết định, một giây cũng không thể chờ nổi, bế Tiểu Kim Tích lên. “Anh sẽ nói cho em biết tình huống ở trong xe.”

Anh ta đặt Tiểu Kim Tích vào ghế lái phụ, mình thì ngồi vào vị trí lái xe, sau đó khởi động xe muốn rời đi.

“Tiểu Kế, con mang Kim Kim đi đâu vậy!” Khi biết Thẩm Kế đã trở về, mẹ Thẩm vừa tắm xong vừa kinh ngạc vừa vui mừng chạy ra đón con trai lớn. Kết quả vừa bước ra thì nhìn thấy cảnh con trai lớn bế Tiểu Kim Tích lên xe.

“Mẹ, con mượn cô bé dùng một lúc, lát nữa trả lại sau.” Thẩm Kế quay đầu xe phóng đi mất bóng.

Đúng lúc Thẩm Thính gọi video đến.

Mẹ Thẩm người bị coi như “không có”: “…”

Mẹ Thẩm muốn đánh Thẩm Kế đến chết mất.

Chương 125: Ngoại truyện 10

“Anh cả, anh lái xe từ từ thôi!” Đôi tay nhỏ bé của Khúc Kim Tích túm chặt lấy tay nắm cửa. Có lẽ là Thẩm Kế lo lắng mẹ Thẩm sẽ chạy tới giành lấy đứa trẻ, lái xe nhanh như bay, lao ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

Hoàn toàn quên mất rằng cô em dâu bên cạnh chỉ mới ba tuổi, nhỏ bé như vậy thôi.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Thẩm Kế quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cô bé, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ kinh hãi, anh ta vội vàng hạ tốc độ. Sau khi xác nhận mẹ Thẩm không đuổi ra ngoài giành người, Thẩm Kế mới dừng xe, thắt dây an toàn cho Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích nghĩ lại còn rùng mình, nhìn anh ta. Nếu không phải vừa rồi cô túm chặt, người cũng sắp bay ra ngoài rồi.

Còn chưa hiểu rõ rốt cuộc là giúp cái gì đã bị Thẩm Kế mang đi rồi, điện thoại lại không có trên người, Thẩm Thính và mẹ Thẩm cũng không có ở đây, điều duy nhất mà Khúc Kim Tích có thể làm là theo sát Thẩm Kế.

Tiểu Kim Tích, người nhận ra rõ hiện thực, túm chặt vào dây an toàn hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Kế không giống như đơn thuần chỉ là chặn số đào hoa.

Thẩm Kế suy nghĩ một lát, cảm thấy không có gì mà không thể nói – điều quan trọng nhất là cho dù biết đây là Khúc Kim Tích, một người trưởng thành biến thành đứa trẻ ba tuổi, nhưng cơ thể quá có tính lừa gạt, rất dễ dàng khiến người lớn buông bỏ sự phòng bị.

Thế là, Thẩm Kế đã thú nhận toàn bộ tình huống của mình.

Khúc Kim Tích nghe xong: “…”

Nếu như cô hiểu không nhầm, điều mà Thẩm Kế lo lắng bây giờ là có một người phụ nữ đang mang thai, nhưng anh ta không chắc cái thai trong bụng người phụ nữ đó có phải là của anh ta không hay là của người khác.

Cậu cả của nhà họ Thẩm…hào phóng như vậy sao? Để mặc cho người phụ nữ của mình cắm sừng mình ư?

Khúc Kim Tích ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn mái tóc dày trên đầu của Thẩm Kế, luôn cảm thấy mái tóc này có nhuộm màu xanh.

Mạch suy nghĩ kỳ dị của cô phát tán -Thẩm Thính và Thẩm Kế, hai người này không hổ là anh em ruột. Lúc cô vừa mới xuyên qua, nguyên chủ bao nuôi Mạnh Thiên Hạo. Mặc dù không có chuyện gì với nguyên chủ nhưng Thẩm Thính cũng coi như là có một chút màu xanh lá cây trên đầu của mình.

Bây giờ bạn gái của Thẩm Kế đang mang thai không biết có phải là con của mình hay không, nhưng màu xanh trên đầu của Thẩm Kế tương đối đậm hơn nhiều so với màu xanh trên đầu của Thẩm Thính lúc trước.

Đối với Thẩm Kế mà nói, bạn ‘giường’ chỉ là bạn ‘giường’, không đồng nghĩa với bạn gái, anh ta lại không thích bạn ‘giường’, không có bất cứ cảm xúc cá nhân nào. Chỉ là quan hệ cho nhận giữa nam nữ mà thôi.

Nhưng phía Khúc Kim Tích bên này, lại tự động xếp bạn ‘giường’ thành bạn gái của Thẩm Kế, vấn đề quan niệm giữa hai người đã dẫn đến sự khác biệt trong suy nghĩ về mọi chuyện.

Thẩm Kế bị đôi mắt to như quả nho của cô bé nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu, còn lộ ra vẻ mặt thương tiếc đồng cảm, nhìn đến mức anh ta không hiểu làm sao, đưa tay lên vuốt tóc: “Trên đầu của anh có cái gì sao?”

“Không có.” Khúc Kim Tích thu lại vẻ mặt, quyết định lần này có thế nào cũng phải giúp đỡ Thẩm Kế, dù sao thì bọn họ cũng là người một nhà.

Là một người phụ nữ, bản thân cô rất ghét loại phụ nữ thủ đoạn dùng cái thai để uy hiếp đàn ông, điều này quá làm mất mặt phụ nữ.

Nhưng mà cách nghĩ của mỗi người không giống nhau, mặc dù cô không thể đồng tình, nhưng người khác có quyền làm như vậy.

“Thật sao?” Thẩm Kế hoài nghi nhìn cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Kim Tích rất nghiêm túc: “Thật.”

“Anh muốn em làm thế nào?” Cô chuyển đề tài sang chính sự, “Đóng giả làm con gái anh, cô ấy có tin không? Em nghĩ cô ấy có lẽ khá hiểu anh, anh có con hay không chắc chắn là cô ấy biết được, bây giờ đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ rồi nói là con gái của anh, cô ấy sẽ tin sao?”

Nếu đổi lại là cô, chắc chắn sẽ không tin, nghĩ qua cũng biết cô bé là do người đàn ông này cố ý tìm đến để thăm dò mình.

Thẩm Kế: “…”

Anh ta chưa bao giờ nghĩ về phương diện này.

Vốn dĩ anh ta muốn để Khúc Kim Tích đóng giả làm con gái mình, như vậy thì có thể nói với bạn ‘giường’ rằng đứa con trong bụng cô ta không hề quan trọng đối với anh ta. Cho dù có sinh ra, anh ta cũng sẽ không quan tâm, để cô ta tự mình quyết định.

Món hời lớn nhất của bạn ‘giường’ là Thẩm Kế không có con, đứa con trong bụng cô ta chính là bảo bối. Nhưng nếu như Thẩm Kế đã có một cô con gái thì đứa con trong bụng cô ta sẽ không phải là duy nhất, thêm với lời nói của Thẩm Kế, bạn ‘giường’ chắc chắn sẽ tự loạn thế trận.

Nếu như đứa trẻ này không phải là của Thẩm Kế, bạn ‘giường’ biết rằng mình đã mất đi cơ hội sẽ không thu được lợi ích gì từ chỗ của Thẩm Kế, rất có thể sẽ tìm đến ba ruột của đứa trẻ.

Nếu như đứa trẻ này là của Thẩm Kế, sau đã được xác nhận, Thẩm Kế sẽ để bạn ‘giường’ của anh ta sinh đứa trẻ ra, rồi trả cho cô ta một khoản tiền, cô ta cần tiền, còn anh ta thì cần đứa trẻ.

Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, không biết rằng một người phụ nữ muốn dựa vào con cái để gả vào nhà họ Thẩm, đối với cô ta mà nói, một khi thành công, không chỉ riêng cô ta sẽ không phải lo lắng về nửa đời còn lại của mình mà con cái và nhà mẹ của cô ta cũng không cần phải lo lắng nữa.

Cho nên, tuyệt đối không dễ đối phó như vậy.

Thẩm Kế tuỳ tiện mang theo một cô bé bên cạnh, nói với bạn ‘giường’ rằng đây là con gái của tôi, bạn ‘giường’ có tin không chứ?

Thật ngây thơ.

Thẩm Kế ở trên thương trường giống như cá ở trong nước, nhưng đối phó với chuyện của phụ nữ khó tránh khỏi không thông thạo, cộng thêm anh ta không phải là một người đàn ông tàn nhẫn — Nếu như thực sự tàn nhẫn, trực tiếp cầm một khoản tiền bảo cô gái kia cút đi, sau đó cho vệ sĩ giả vờ làm côn đồ đe dọa, có rất nhiều phương pháp.

Khúc Kim Tích vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Thẩm Kế thì biết anh ta cho rằng bạn ‘giường’ của mình rất ngu ngốc, âm thầm trợn mắt. Cô cảm thấy Thẩm Kế, người thừa kế của tập đoàn Thẩm Thị này, trên phương diện đối phó với phụ nữ, thực sự quá ngây thơ.

Chẳng trách lại bị người ta tính kế.

――Có lẽ là trực giác của người phụ nữ. Trực giác nói cho Khúc Kim Tích biết rằng Thẩm Kế phần lớn là bị bạn gái đó của anh ta tính kế rồi.

Bởi vì từ những gì mà Thẩm Kế vừa kể lại, cô bạn gái tên là Kỷ Mai Tư này tính tình dịu dàng, khác hẳn với cô bạn gái lúc đầu của anh ta. Khi ở bên cạnh anh ta, cô ta sẽ không yêu cầu Thẩm Kế mua đồ có giá trị.

Có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hợp ý, Thẩm Kế ở bên cạnh cô ta tương đối thoải mái, cho nên thời gian ở bên nhau kéo dài hơn hai tháng.

Thẩm Kế chính là lo lắng sống chung trong một thời gian dài, anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với bạn ‘giường’, vì vậy cách một khoảng thời gian lại đổi một người.

Còn trong khoảng thời gian này, Kỷ Mai Tư không đòi hỏi những món quà xa xỉ từ Thẩm Kế, vì vậy khi chia tay, Thẩm Kế đã cho đối phương một tấm thẻ coi như bù đắp.

Sau đó, nghe người ta nói rằng Kỷ Mai Tư thân mật đi cùng người đàn ông khác, anh ta cũng không sao cả, dù sao thì hai bên cũng đã thoả thuận xong về tiền bạc. Không ngờ, sau đó trong một lần say rượu, tình cờ anh ta gặp lại Kỷ Mai Tư, sau đó trong lúc mơ màng…

Anh ta mơ hồ nhớ ra mình đã dùng biện pháp an toàn, nhưng lại không thể nào chắc chắn, Kỷ Mai Tư mang thai và khẳng định nó là của anh ta.

Cho nên, Thẩm Kế rất phiền muộn.

Khúc Kim Tích thở dài, nói, “Cứ giao cho em.”

Thẩm Kế: “?”

Khúc Kim Tích ngồi bắt chéo chân, nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu như muốn xác định đứa con trong bụng bạn ‘giường’ có phải là của Thẩm Kế hay không, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Cần phải tìm cách chứng minh.

Nếu như sử dụng cách này, đối phương vẫn xác định rằng đứa trẻ là của Thẩm Kế, thì có lẽ chính là như vậy.

Nếu như đối phương không thể chống đỡ nổi, chắc chắn sẽ chủ động tiết lộ đứa trẻ không phải là con của Thẩm Kế.

Hơn nữa, Kỷ Mai Tư quyết tâm muốn dựa vào đứa trẻ trong bụng để gả vào nhà họ Thẩm, vậy thì cô ta chắc chắn đã suy nghĩ về chuyện này từ rất lâu rồi, cho nên thủ đoạn bình thường hiển nhiên là không được rồi.

―Đương nhiên, còn có một cách khác là đợi người phụ nữ này sinh xong mới làm giám định.

Nhưng mà nếu đứa trẻ không phải là của Thẩm Kế, thì không phải anh ta đã phí công trong khoảng thời gian dưỡng thai này rồi sao? Cho dù anh ta không thiếu tiền, cũng không thể để bị lợi dụng được.

Nếu có thể giải quyết rắc rối trong một lần thì cứ một lần giải quyết cho xong đi.

Khúc Kim Tích suy nghĩ đến mức hơi đau đầu rồi, trẻ con lại suy nghĩ quá nhiều. Bây giờ cô chỉ mới có ba tuổi, không biết phải tiêu tốn biết bao nhiêu tế bào não.

Bước đầu tiên-

“Phải khiến cho Kỷ Mai Tư tin tưởng 100% em chính là con gái của anh, như vậy mới thuận lợi làm những chuyện sau.” Khúc Kim Tích nói, “Anh cả, anh còn nhớ bạn gái cũ ba năm trước của mình ở đâu không?”

“Anh chưa từng có bạn gái!” Thẩm Kế nhấn mạnh, đối với anh ta mà nói, bạn ‘giường’ không phải là bạn gái.

Khúc Kim Tích: “…”

Cô cũng lười tranh cãi với Thẩm Kế, đổi phương thức hỏi: “Vậy thì bạn ‘giường’ ba năm trước của anh, hiện tại còn liên lạc được không?”

Thẩm Kế: “…”

Anh ta còn không nhớ bạn ‘giường’ của mình là ai.

Thẩm Kế cau mày, nhất thời không trả lời được: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Khúc Kim Tích trở tay chỉ về phía mình: “Anh cả, bây giờ em ba tuổi. Nếu như muốn đóng giả làm con gái anh thì trước tiên không phải cần có mẹ, không phải sao? Cho dù là diễn kịch, cũng phải diễn thật chân thật mới có thể khiến đối phương tin tưởng. ”

Diễn kịch phải diễn tròn vai.

Đặc biệt là đối với một phụ nữ thận trọng như Kỷ Mai Tư, bản thân Khúc Kim Tích là một diễn viên, đã đọc rất nhiều kịch bản và rất nhiều sách lược rõ ràng, suy cho cùng đa phần các bộ phim đều lấy đề tài từ đời thực.

Đầu óc của cô nhanh chóng quay cuồng, lập tức biên soạn ra một kịch bản: “Ví dụ, ba năm trước, mẹ em và anh có quan hệ với nhau, sau đó mang thai em, nhưng cô ấy không muốn nói cho anh biết, cũng không muốn vì chuyện mang thai mà khiến anh khó xử, hơn nữa cô ấy tự cho rằng bản thân không xứng với anh, cho nên đã tự mình rời đi, lặng lẽ sinh ra em, cho đến khi em được ba tuổi thì nhớ bố, mẹ em không thể kìm lòng được, lẳng lặng cho em xem ảnh của anh, thế là em biết được ba mình trông như thế nào. ”

“Rồi một ngày nào đó, em đi ngang qua đường, đột nhiên nhìn thấy anh. Biết anh chắc chắn là ba của em. Em lao vào ôm anh, hiện trường nhận người thân ướt đẫm nước mắt. Lúc này, anh cần phải tỏ ra bàng hoàng và không thể nào tin được, tiếp theo đó thì để em biểu diễn, bắt đầu khóc.”

“Cái này…”

Cốt truyện phải được dàn dựng trước mắt Kỷ Mai Tư, cho nên lát nữa trước tiên anh cứ rủ cô ta đi ăn tại một nhà hàng, để em ở bên đường, em tính toán thời gian rồi lao tới gọi anh là bố, nói cho anh biết mẹ em tên là gì, em nhớ anh nhiều đến thế nào…… ”

Khúc Kim Tích tràn trề cảm xúc, càng nói càng mượt mà, nói một tràng bùm bùm, Thẩm Kế nghe xong trợn mắt ngoác mồm.

Một cô bé ngây thơ ba tuổi đang ngồi xếp bàn trên ghế phụ và nói rõ ràng những chuyện này, bức tranh vô cùng kỳ lạ.

Anh không thể không cảm khái một câu: Em dâu không hổ là diễn viên, kịch bản này hạ bút thành văn.

“Vẫn còn một chuyện rất quan trọng.” Tiểu Kim Tích không để ý đến sự phân tâm của Thẩm Kế, cảm thấy kịch bản mà mình tự tay biên soạn khá hay, cảm xúc trong lòng trào dâng mạnh mẽ, “Phải tìm một người đóng vai mẹ em, để khiến Kỷ Mai Tư tin rằng tất cả những chuyện này là một sự trùng hợp, không phải sắp đặt, sau đó xác định em chính là con gái anh.”

Tốt nhất người này phải là bạn gái cũ của Thẩm Kế mới càng tăng thêm cảm giác chân thực.

Khúc Kim Tích xem lại kịch bản mà mình đã viết trong đầu, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì cả, cô nhìn Thẩm Kế đầy mong chờ nói: “Cho nên … có thể liên lạc với bạn ‘giường’ ba năm trước của anh được không?”

Đối diện với ánh mắt háo hức của cô bé, Thẩm Kế lại không cách nào làm ra động tác lắc đầu, sau đó nổ lực suy nghĩ về câu trả lời mà Khúc Kim Tích muốn, vầng sáng chợt lóe lên: “Thật sự có một người.”

“Nhưng mà…” Thẩm Kế có chút ngượng ngùng khi nhờ bạn ‘giường’ cũ giúp đóng kịch, “Như vậy không hay lắm.”

Chẳng phải tình huống của anh ta sẽ bị đối phương biết được sao? Anh ta không cần hình tượng nữa sao?

Khúc Kim Tích chớp chớp đôi mắt to sáng ngời: “Vậy anh có muốn giải quyết vấn đề này không?”

Thẩm Kế: “…”

Thẩm Kế vẫn không chết tâm: “Không thể tùy tiện tìm một người phụ nữ đóng giả được sao?”

Cô bé nghiêm nghị lắc đầu: “Anh cả, em hỏi anh một câu trước. Anh có nghĩ rằng lần trước khi anh đang mệt mỏi thì gặp lại Kỷ Mai Tư, sau đó say rượu, mọi chuyện nước chảy thành sông, đều là trùng hợp sao?”

Thẩm Kế ngừng nói.

Anh ta lại không phải là kẻ ngốc. Khi Kỷ Mai Tư một khóc lóc, hai làm náo loạn ba treo cổ tự tử, hoàn toàn khác với tính cách ban đầu mà cô ta thể hiện ra, Thẩm Kế biết rằng Kỷ Mai Tư đã giả vờ khôn khéo trong suốt khoảng thời gian làm bạn ‘giường’ của anh ta.

Nhưng mà anh không suy nghĩ về mọi chuyện một cách quá mức như vậy.

-Suy cho cùng, vẫn không muốn thừa nhận rằng mình đang bị lừa dối. Anh ta luôn hào phóng với bạn ‘giường’, để lại tiền không để lại tình, không ngờ rằng lại có người muốn tính kế với anh ta.

Khúc Kim Tích hiểu tâm lý của anh ta, cố gắng đưa cánh tay nhỏ bé vỗ về anh ta để thể hiện sự an ủi.

Thẩm Kế chết lặng, dở khóc dở cười trước hành động của cô.

“Kỷ Mai Tư không phải là một người đơn giản. Em đoán cô ta rất có thể đã biết trước đây anh đã có những bạn ‘giường’ nào. Nếu như tuỳ tiện tìm một người phụ nữ để đóng giả, đoán rằng cô ta sẽ rất dễ nảy sinh nghi ngờ.” Khúc Kim Tích đưa ngón tay nhỏ nhắn lên, nói rõ ràng mạch lạc, “Nếu như bạn ‘giường’ ba năm trước của anh xuất hiện, cộng thêm với màn diễn xuất nhiệt tình của em, cô ta không muốn tin cũng phải tin.”

“Khi hai ba con chúng ta nhận nhau trước mặt Kỷ Mai Tư, em sẽ gọi điện cho mẹ và bảo mẹ nhanh chóng qua đây. Hai người các anh gặp mặt chắc chắn phải nói chuyện. Sau đó, các anh sẽ lặng lẽ đến bên cạnh nói chuyện, em sẽ nói chuyện với Kỷ Mai Tư, thăm dò cô ta.”

Khúc Kim Tích tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt để đối phó Kỷ Mai Tư, chỉ khi gặp mặt người ta mới có thể mở ra cách.

Thẩm Kế bị Khúc Kim Tích thuyết phục rồi.

Mặc dù anh ta cảm thấy kịch bản do cô bé đạo diễn hơi phức tạp một chút, nhưng mà bản thân anh ta cũng không có cách nào hay cả, đành phải làm theo kịch bản mà cô bé đạo diễn.

Thẩm Kế đã liên lạc với một bạn ‘giường’ ba năm trước.

――Bạn ‘giường’ này là giáo viên ở trường mẫu giáo, Thẩm Thính tình cờ phát hiện ra cuộc sống của cô ấy không tốt lắm đã giúp đỡ một chút, hai bên liền có liên hệ với nhau.

Nghe nói cần giúp đỡ, cô gái đồng ý mà không nói lời nào, thế là Thẩm Thính lái xe đến đón người.

Cô gái tên là Hạ Tuyết, tính tình dịu dàng, cười lên có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Gặp lại Thẩm Kế, cô ấy hơi căng thẳng, không biết tại sao Thẩm Kế lại đột nhiên tìm mình nhờ giúp đỡ. Hạ Tuyết chỉ là một giáo viên mẫu giáo bình thường, cô ấy với Thẩm Kế là người của hai thế giới, hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có lúc cần mình giúp đỡ.

Hạ Tuyết đã từng trở thành bạn đồng hành nữ của Thẩm Kế vì một số lý do đặc biệt, nhưng khi đến thời điểm, Thẩm Kế đã đưa đủ tiền cho cô ấy, đôi bên thanh toán xong.

Cô ấy đương nhiên là thích Thẩm Kế.

Phụ nữ nào chẳng thích đàn ông đẹp trai và hiền lành, huống hồ Thẩm Kế đối xử với ‘giường’ rất hào phóng – chỉ như vậy thôi cũng có thể khiến người ta trong lòng nảy sinh suy nghĩ không nên có.

Hạ Tuyết biết bản thân không xứng với anh ta, chỉ đành lặng lẽ kìm nén tình yêu trong lòng, không dám để nó nảy mầm.

“Anh Thẩm, cần tôi làm gì vậy?”

“Lên xe.”

Hạ Tuyết cẩn thận dè dặt lên xe, nhìn thấy Khúc Kim Tích đang ngồi ở ghế phụ. Là một giáo viên mẫu giáo, cô ấy theo bản năng nói: “Anh Thẩm, trẻ con không thể để ngồi ở ghế phụ như vậy, nguy hiểm quá. ”

Thẩm Kế không nói gì, anh ta xấu hổ khi phải nói ra điều tiếp theo nên giao toàn bộ quá trình cho Khúc Kim Tích. Kịch bản là cô soạn ra, vì vậy để cô nói!

Khúc Kim Tích đồng cảm với … lòng tự tôn của cậu cả nhà họ Thẩm. Cô mở dây an toàn ra rồi xoay người leo lên ghế sau, hành động này khiến Hạ Tuyết hoảng sợ. Nhận thấy Thẩm Kế không quan tâm, Hạ Tuyết không dám tùy ý tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người, lo lắng đứa trẻ sẽ bị ngã, cô ấy vội vàng giơ tay bế Khúc Kim Tích.

“Cám ơn dì.”

Hạ Tuyết rất thích trẻ con, nhìn thấy nụ cười dễ thương của Khúc Kim Tích, nhẹ nhàng nói: “Đừng khách sáo.”

“Dì ơi, cháu là Kim Kim, là như vậy, ba cháu …” Cô chỉ vào Thẩm Kế.

Hạ Tuyết thầm nghĩ: Quả nhiên là ba con, không ngờ anh Thẩm đã có một cô con gái, còn lớn như vậy.

“… Ba bị uy hiếp rồi!”

Hạ Tuyết: “?”

Ai ăn gan hùm gan báo lại dám uy hiếp Thẩm Kế chứ?

“Có một dì xấu tính trong bụng có em bé, nói rằng em bé là của ba, nhưng ba đã nói rằng, ba chỉ có một bảo bối duy nhất là cháu, thương yêu cháu nhất, không thể nào có em bé nào khác. ”

“Dì xấu tính đó rất có thể đang nói dối. Dì ấy chỉ muốn cướp ba của cháu, nhưng dì ấy nói dối rất lợi hại. Ba không biết liệu dì ấy có nói dối hay không. Vì vậy, Kim Kim quyết định giúp đỡ ba, xem thử dì xấu tính có phải là đang nói dối hay không và em bé trong bụng dì ấy có phải là em trai của cháu hay không? ”

Hạ Tuyết sững sờ trước một tràng “nói dối” bằng giọng sữa.

“Dì Hạ, dì cần phải đóng giả làm mẹ của cháu, ba năm trước …” Khúc Kim Tích lặp lại kịch bản một lần nữa, lần này càng ngắn gọn hơn, vài ba câu nói rõ.

Hạ Tuyết sững sờ, cô ấy hiểu rồi, cũng biết được Thẩm Kế tìm cô ấy giúp đỡ là muốn cô ấy làm cái gì, nhưng mà – Hạ Tuyết cúi đầu nhìn cô bé đang nói chuyện lưu loát, mạch lạc, logic rõ ràng, trong mắt dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô ấy là một giáo viên mẫu giáo, tiếp xúc nhiều nhất là trẻ con, hầu hết là trẻ từ ba đến sáu tuổi.

Trẻ con ba tuổi trong lớp nhỏ càng nhiều hơn.

Vì vậy, Hạ Tuyết biết rất rõ tình trạng của đứa trẻ ba tuổi, có một số đứa trẻ chậm nói một chút, thậm chí đã ba tuổi rồi còn chưa nói rõ lắm.

Dường như hầu hết trẻ em ba tuổi vẫn đang trong giai đoạn tập đi, những bé yếu hơn một chút đi đường còn chưa vững lắm.

Nhưng đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, không chỉ ăn nói lưu loát, câu chữ rõ ràng, mấu chốt là trong lòng đã có dự tính sẵn và khí thế chỉ điểm giang sơn, đâu có giống như một đứa trẻ ba tuổi bình thường.

Người lớn bình thường e rằng còn không có logic mạnh mẽ như cô bé này.

Hạ Tuyết lần đầu tiên gặp một đứa bé thông minh dễ thương như vậy, từ kinh nghiệm làm giáo viên nhiều năm khiến cô ấy gần như chắc chắn rằng chỉ số thông minh của đứa trẻ vượt quá giá trị bình thường.

“Dì Hạ?” Khúc Kim Tích nói xong, thấy Hạ Tuyết đang nhìn mình không lên tiếng, “Dì sao vậy?” Giọng điệu của cô không quá khác người, cũng không cố tình thể hiện sự dễ thương của mình, cố gắng hết sức để đóng vai một đứa trẻ.

“Ồ, được rồi, dì biết phải làm thế nào rồi.” Hạ Tuyết hoàn hồn, không nhịn được nhìn Thẩm Kế đang lái xe, cô bé thông minh như vậy, xem ra phần lớn là thừa hưởng sự ưu tú từ ba mình.

Hạ Tuyết hơi sững sờ: “Anh Thẩm.”

Thẩm Kế: “Hả?”

Mặc dù cô em dâu ba tuổi không trực tiếp nói ra là anh ta bị phụ nữ tính kế, nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút liền biết được chuyện gì đang xảy ra, cho nên … nếu như người phụ nữ này dám cười nhạo anh ta bị lừa gạt, anh ta sẽ ném cô xuống giữa đường!

Hạ Tuyết đỏ mặt nhận ra mình đã gọi Thẩm Kế, vội vàng tìm lý do: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp thật tốt với anh.”

Khúc Kim Tích hoàn toàn không chú ý đến tâm tư nhu mì của Hạ Tuyết, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào vở kịch mà mình đạo diễn.

—— Trong lòng cực kỳ hưng phấn.

Thấy Hạ Tuyết đỏ mặt, còn cho rằng mình đã ép được cô ấy tham gia vào vở kịch, từ trên người Hạ Tuyết leo tới bên cạnh, tiếp tục hướng dẫn vở kịch: “Dì Hạ, lát nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho dì. Khi dì bước vào nhìn thấy ba cháu, nhất định phải chìm đắm vào tâm trạng 3 năm sau đột nhiên gặp lại người cũ, dì vừa sợ phải gặp lại ba cháu, vừa ngạc nhiên vui mừng, cảm xúc rất phức tạp.”

“Phải để cho dì xấu tính đó biết rằng dì và ba cháu yêu nhau và cháu là kết tinh cho tình yêu của hai người. Hai người lúc đó vì một số lý do khó nói mà chia tay nhau, sau đó …”

Thẩm Kế nặng nề ho khan một tiếng.

“…”

Khúc Kim Tích chớp mắt, nhận ra bản thân có vẻ như đã lạc đề rồi.

Thẩm Kế bắt đầu hoài nghi, quyết định nghe theo sự sắp xếp của Khúc Kim Tích có phải là được mình đưa ra một cách quá cẩu thả rồi không?

Cô gái này rõ ràng đã coi câu chuyện của anh ta như một kịch bản đời thực!

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Họa Tâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net