Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 27+28
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 27+28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 27

Thẩm Thính im lặng vài giây, không làm khó Lâm Thiên Hà nữa.

Lúc này có khách hàng khác tới, Thẩm Thính lại đeo khẩu trang vào, anh ôm con vịt vàng ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Vị khách mới tới là một cô gái trẻ, cô ấy dẫn theo một con mèo ragdoll, sốt ruột nói với Lâm Thiên Hà: “Mấy hôm nay nó chẳng ăn uống gì, không biết là nó bị làm sao nữa.”

“Cô mới nuôi à?”

“Không phải, tôi nuôi nó hơn một năm nay rồi. Lúc trước vẫn tốt lắm, bây giờ tự dưng lại như vậy.”

Lâm Thiên Hà lấy con mèo ra khỏi túi: “Cô đừng sốt ruột, để tôi kiểm tra đã.”

“Bác sĩ, anh nhất định phải giúp tôi khám thật kỹ. Nếu như nó thật sự có vấn đề gì, chỉ cần có thể chữa được, làm gì tôi cùng bằng lòng.” Đôi mắt cô gái đã đỏ lên.

“Yên tâm đi, chỉ cần không mắc những bệnh nguy hiểm thì con mèo này sẽ không sao đâu.” Lâm Thiên Hà an ủi, liếc mắt nhìn Thẩm Thính ngồi bên cạnh. Vị siêu sao này đang cúi đầu nhìn con vịt vàng bằng ánh mắt dịu dàng.

Tâm trạng bất ổn của cô gái được Lâm Thiên Hà xoa dịu. Lâm Thiên Hà phải kiểm tra cho con mèo, cô gái vừa lo lắng vừa sợ hãi, không dám đứng đó nhìn mà cứ trông trái ngó phải, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thẩm Thính.

Cô gái trẻ tuổi không hề hay biết người ngồi bên cạnh mình chính là nam thần Thẩm Thính mà mình hâm mộ. Cô ấy chỉ muốn tìm việc để đánh lạc hướng những cảm xúc lo lắng sốt ruột trong lòng mình mà thôi. Cô gái trẻ quay sang nhìn thấy con vịt vàng trong lòng bàn tay Thẩm Thính, chủ động mở lời: “Hồi trước tôi cũng từng nuôi vịt con đó.”

“Nhưng không nuôi được bao lâu thì nó đã chết rồi.”

Thẩm Thính: “…”

Cô gái: “Tôi chăm nó rất kỹ nhưng không cẩn thận để nó bị ngã một lần. Tôi muốn đưa nó đến bệnh viện để bác sĩ khám cho nó, không chừng còn có thể cứu sống được nhưng bố mẹ tôi không đồng ý, cho rằng một con vịt không đáng bao nhiêu tiền, không muốn bỏ tiền khám cho nó.”

Thẩm Thính cụp mắt xuống.

Cô gái đan tay vào nhau, nhìn về phía Lâm Thiên Hà. Cô ấy có thể nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của con mèo ragdoll nhà mình, trong lòng càng thêm sốt ruột, tiếp tục nói: “Anh chịu mang nó tới đây khám, chắc chắn nó sẽ khỏe lên.”

Cuối cùng thì cô gái cũng đã chịu nói lời dễ nghe, Thẩm Thính ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Cô gái xua tay.

Lâm Thiên Hà cất dụng cụ kiểm tra, quay sang nói với cô gái: “Trước đó cô đã cho con mèo ăn những gì?”

Cô gái lập tức nói ra một loạt tên các đồ ăn, còn nhấn mạnh rằng đồ ăn mình mua cho mèo nhà toàn là đồ ăn vặt nhập khẩu, không chứa bất cứ chất phụ gia nào. Cô gái còn làm cơm cho con mèo ăn, chỉ thiếu xem nó như chủ mà cung phụng.

Lâm Thiên Hà cắt ngang chuỗi lời nói thao thao bất tuyệt của cô gái: “Nói thế này nhé, sở dĩ mèo nhà cô bỏ ăn mấy ngày hôm nay là do mấy hôm trước nó đã ăn quá nhiều.”

Cô gái: “Hả?”

Lâm Thiên Hà thở dài: “Tôi kê một ít thuốc tiêu hóa, cô về nhớ cho nó uống. Mèo cũng như người vậy, ăn nhiều sẽ khó tiêu, đặc biệt là loại mèo yếu ớt giống như mèo ragdoll này thì cần chăm sóc rất kỹ. Cô đừng thấy nó thích ăn là cứ cho nó ăn mãi. Nó cũng giống như trẻ con vậy, dinh dưỡng có tốt đến mấy, đồ ăn có ngon đến mấy thì ăn quá nhiều cũng không tốt.”

“Cô phải khống chế lượng ăn, mặc dù con mèo béo lên trông sẽ dễ thương hơn nhưng béo quá thì những vấn đề về sức khỏe sẽ nối nhau kéo tới. Cho nên nhất định phải chú ý.”

Cô gái gật đầu lia lịa, cuối cùng cảm ơn rồi rời đi.

Lâm Thiên Hà quay sang kiểm tra tình hình của con vịt vàng.

“Thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?” Thẩm Thính hỏi.

Lâm Thiên Hà lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ, cuối cùng anh ta cười nói: “Chúc mừng, tuy chưa hoàn toàn hạ sốt nhưng nhiệt độ đã giảm không ít, nó sẽ không sao đâu.”

Câu nói khẳng định của bác sĩ khiến trái tim đang treo trên cao của Thẩm Thính cuối cùng cũng đã trở về chỗ cũ, anh nói: “Cảm ơn.”

Dựa theo kinh nghiệm bản thân, Lâm Thiên Hà pha cho con vịt vàng một ít thuốc về uống tiếp, còn đưa cho Thẩm Thính một cái bơm kim tiêm để anh về cho vịt uống thuốc dễ dàng hơn. Sau cùng xuất phát từ bản năng của một bác sĩ, anh ta dặn dò: “Lần sau nhất định phải chú ý, đừng để nó bị treo ngược nữa.”

Bỗng nhiên anh ta nhớ lại người đứng trước mặt mình là một siêu sao, lời nói này dường như có ý trách anh ngược đãi con vịt vàng, thế là anh ta muốn giải thích một chút nhưng Thẩm Thính đã gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”

Ngược lại lúc này Lâm Thiên Hà không biết nói gì nữa mới tốt. Thẩm Thính thanh toán tiền thuốc gấp đôi, Lâm Thiên Hà thật sự từ chối không nhận. Nhưng Thẩm Thính nói: “Lần sau có lẽ còn phải làm phiền cậu.”

Lâm Thiên Hà đành phải nhận tiền. Anh ta không biết rằng, lời nói này của Thẩm Thính không phải lời khách sáo.

Đại Trương, Nhị Lý, Tam Lưu vẫn chưa rời đi. Sau khi Nhị Lý bị Thẩm Thính dọa cho chạy lên xe, ba người ở trong xe bàn nhau một hồi thì quyết định tiếp tục bám đuôi.

— Thẩm Thính mang một con vịt vàng tới khám bệnh, sau đó sẽ làm gì nữa thì không biết, bọn họ vẫn nên tiếp tục đi theo.

Cho đến khi Thẩm Thính đi ra khỏi cửa bệnh viện, cả ba lập tức xốc lại tinh thần. Sau đó bọn họ phát hiện ra Thẩm Thính liếc mắt nhìn xung quanh rồi lập tức đã nhắm trúng chiếc xe cũ rích của bọn họ, anh còn đi về phía này.

“Anh ta phát, phát hiện rồi?”

“Không phải chứ, mắt anh ta đâu phải camera, làm sao có thể biết được chúng ta đang ở đây.”

“Nhưng anh ta đang đi về phía chúng ta kìa.”

“Không chừng đó chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Mẹ nó chứ trùng hợp! Tam Lưu, cậu còn ngẩn ngơ làm gì, mau lái xe chạy đi!”

Tam Lưu hoàn hồn, lập tức khởi động xe, vội vội vàng vàng bỏ chạy.

“Không đúng, tại sao chúng ta phải chạy?”

“Đúng, việc gì phải chạy chứ!”

“Chúng ta có ba người, anh ta chỉ có một người, sợ cái gì?”

Cả ba đối mặt nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều nhát gan rời mắt, không một ai đề xuất chuyện đuổi theo nữa.

Thẩm Thính lên xe, vẫn đặt con vịt vàng lên ghế lái phụ, khởi động xe rời đi.

Chạy được nửa đường, con vịt vàng mãi không hề có động tĩnh cuối cùng cũng đã cử động.

Khúc Kim Tích mơ màng mở mắt. Cô nhớ láng máng là có người rót thứ gì đó cực kì đắng vào miệng mình, sau đó nghe thấy âm thanh của Thẩm Thính, chẳng hiểu sao bỗng an tâm lại, không chống cự được sự mệt mỏi trong tinh thần, ý thức lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Nhưng lần này tỉnh lại, tuy cơ thể vẫn còn khó chịu nhưng tinh thần lại thấy khá hơn nhiều.

“Quạc?” Đầu hơi choáng váng, cô nhận ra mình đang ở trên xe, quay sang bên cạnh thì nhìn thấy Thẩm Thính đang lái xe.

“Đã đỡ hơn chưa?” Thẩm Thính giảm tốc độ xe chậm lại, tìm một nơi có thể đậu xe.

Khúc Kim Tích chậm chạp gật gật.

Thẩm Thính tìm được một chỗ đậu xe, dừng xe hỏi: “Muốn uống nước không?”

Khúc Kim Tích lại gật đầu.

Cô cảm thấy khắp khoang miệng của mình ngập tràn vị đắng khiến cô rất không thoải mái, muốn nôn ra.

Thẩm Thính lấy bình nước, rót nước vào nắp bình rồi bế con vịt vàng lên để nó uống nước.

Sự dịu dàng của Thẩm Thính dọa Khúc Kim Tích hoảng sợ, lập tức không dám nhúc nhích — cảm giác Thẩm Thính biến thành một người khác vậy.

“Sao thế?” Giọng nói nhàn nhạt của anh vang lên.

Khúc Kim Tích lại sợ anh đột ngột trở mặt, đành phải kiềm nén sự hoài nghi xuống, ngoan ngoãn uống hết nước trong nắp bình.

Không đủ!

Cô đang định nói thì Thẩm Thính đã rót thêm cho cô một nắp nữa. Khúc Kim Tích uống liền một hơi ba nắp mới thôi.

“Quạc quạc.” Cảm ơn.

“Đừng khách sáo.” Thẩm Thính nói.

Khúc Kim Tích: “???”

Cô mở tròn mắt, vô cùng hoài nghi có phải Thẩm Thính nghe hiểu được ngôn ngữ ‘quạc quạc’ của cô hay không.

Thẩm Thính dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô thông qua ánh mắt. Anh không giải thích, trực tiếp đặt cô lên tấm kính chắn gió trên đầu xe: “Còn nhớ việc đã xảy ra lúc trước không?”

Khúc Kim Tích chột dạ không dám nhìn anh. Nếu Thẩm Thính đã hỏi như vậy, bản thân chắc chắn lại rước thêm phiền phức cho anh rồi.

Cô muốn nói xin lỗi nhưng lại cảm thấy với bộ dạng hiện tại của mình mà xin lỗi thì thật thiếu thành ý quá, chỉ biết im lặng lắc đầu.

“Nói một cách đơn giản, cô sốt cao nên hôn mê, tôi mang cô đến bệnh viện thú cưng để khám.” Thẩm Thính nhìn thấu sự chột dạ của cô, ý cười lướt nhanh qua đáy mắt rồi lại nhanh chóng trở về vẻ lạnh nhạt bình thường, “Mà quá trình này đã bị paparazzi đã chụp được.”

“Tôi đoán không lâu nữa, nối tiếp sự việc vượt đèn đỏ nửa đêm hôm trước, tôi sẽ lại được lên hot search rồi.”

Khúc Kim Tích mấp máy miệng, cặp cánh nho nhỏ run run, cuối cùng ngay cả một tiếng ‘quạc’ cũng không dám phát ra, chỉ biết nhìn Thẩm Thính bằng ánh mắt đáng thương.

Thẩm Thính vẫn chưa nói hết: “Bây giờ là 12 giờ, còn ba tiếng nữa là đến giờ hẹn của cô với Hà Chiếu. Thời gian trôi qua lâu như vậy, tới giờ vẫn chưa biến trở về, cô biến…”

“Quạc!!!” Con vịt vàng đột nhiên gấp rút kêu lên, bởi vì cô cảm nhận thấy một luồng nhiệt nóng vừa xa lạ vừa quen thuộc đang chảy trong máu.

Thẩm Thính bỗng im lặng. Anh đoán được điều sẽ xảy ra, lập tức túm lấy con vịt vàng đặt vào ghế phó lái nhưng đã chậm một giây rồi.

Ngay lập tức, một cơ thể mềm mại ập vào lồng ngực, mùi hương thoang thoảng quen thuộc xộc vào khoang mũi.

Hai tay Khúc Kim Tích chống trên đùi anh, cả hai tựa sát vào nhau trong một tư thế vô cùng mập mờ. Cô không dám cử động, bởi vì chỉ một cử động một chút thôi là mình sẽ chạm vào vào một nơi không nên chạm tới.

Cô cũng không dám ngẩng đầu, không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Thính lúc này.

Anh ghét cô như thế.

Trước kia sở dĩ anh đối xử dịu dàng với những con vật do cô biến thành đó là vì cô đang trong hình thái động vật, còn bây giờ cô đã biến lại thành người…

Khúc Kim Tích muốn khóc mà không có nước mắt, tại sao mà mỗi lần biến hình đều phải trong tình cảnh ngại ngùng đến như vậy? Có thể có một lần bình thường được không!

“Cô còn muốn ôm tới khi nào?” Đỉnh đầu vang lên tiếng nói lạnh lùng của Thẩm Thính.

“Xin xin xin xin lỗi.” Khúc Kim Tích lắp ba lắp bắp, bỗng trượt tay, ngay sau đó cô cảm thấy một đôi tay bấu chặt lấy vai mình, gần như là nhấc cô từ dưới vô lăng lên ghế lái phụ.

Khúc Kim Tích lúng ta lúng túng ngồi yên, chiếc váy ngủ mặc ở nhà vào tối hôm qua không cẩn thận đã vén lên tới eo, cô giơ tay vội vàng kéo xuống. Đồng thời chiếc đũa cắm trong tóc lại rơi ra, mái tóc dài xõa xuống. Cô vội vàng nhặt chiếc đũa lên, lúc đứng dậy lại va vào cửa xe, cái đầu đã choáng váng lại thêm chóng mặt.

Một tay cô cầm đũa, một tay ôm lấy chỗ bị đụng đau, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính.

Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt nặng nề của Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích: “……”

Sợ rồi.

Thẩm Thính: “Ngồi yên đó.”

Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi im, nhét chiếc đũa ra sau lưng, hai tay đặt trên đùi, dáng ngồi điển hình của một học sinh ngoan.

“Dây an toàn.”

“À à à.”

Cô lập tức thắt chặt dây an toàn.

Xe khởi động, Khúc Kim Tích lặng lẽ thở phào một hơi, dè dặt quay đầu, nhìn biểu cảm một bên mặt của Thẩm Thính… Bỏ đi, đọc hiểu thất bại.

“Anh Thẩm, cảm ơn anh.” Bầu không khí trong xe yên tĩnh đến lạ lùng, Khúc Kim Tích đắn đo rất lâu, cuối cùng phá vỡ sự im lặng, nên cảm ơn vẫn phải cảm ơn.

“Lần này lại gây phiền phức cho anh nữa rồi.”

Thẩm Thính không nói gì. Mãi đến khi xe dừng ở một giao lộ dừng đèn đỏ, anh khẽ nghiêng đầu: “Chân sao rồi?”

“Hả?” Khúc Kim Tích không phản ứng lại ngay, cô nhấc chân trái mình lên, mắt cá chân có một vết hằn màu tím tạo thành sự đối lập rõ ràng với làn da trắng ngần xung quanh, khiến người ta trông mà kinh hãi.

“Vẫn ổn, vẫn ổn.” Khúc Kim Tích nói. Khi cô là con vịt vàng, toàn bộ chân trái không có cảm giác gì. Sau khi biến lại thành người, cô đã cảm nhận được cơn đau ập đến.

Là việc tốt, vẫn chưa mất đi cái chân này.

Thẩm Thính liếc nhìn mấy lượt rồi mới thu hồi ánh mắt. Đèn đỏ qua đi, đèn xanh sáng lên, chiếc xe lại lăn bánh, cuối cùng dừng trước cửa một hiệu thuốc.

“Nếu đã biến trở về, thuốc bác sĩ Lâm cho không thể uống được nữa.”

Khúc Kim Tích hiểu ngay: “Tôi lập tức đi mua thuốc…”

Cô đang bị cảm, nếu không mau chóng chữa trị thì cô và Thẩm Thính ở cùng dưới một mái nhà, rất dễ lây bệnh cho anh.

Nhưng ngay khi cô mở cửa xe, bên tai bỗng vang lên một tiếng nói: “Ngồi yên đấy”. Theo bản năng cô không dám cử động, sau đó nhìn thấy Thẩm Thính đeo khẩu trang lên, kéo cửa xe đi xuống, bước vào tiệm thuốc.

Khúc Kim Tích: “???”

Chương 28

Lúc này ba người paparazzi đã trở về phòng làm việc, sắp xếp lại những hình ảnh đã chụp được.

“Có đăng không?”

“Đương nhiên phải đăng rồi!”

“Viết cap như thế nào?” Đại Trương nhức đầu: “Tôi cảm thấy hình chụp được hôm nay chả có gì nổi bật cả.”

“Tôi cũng thấy vậy, đáng lẽ trước đó chúng ta nên tiếp tục bám theo anh ta.” Tam Lưu có chút đáng tiếc: “Nếu bám theo nữa, không chừng còn có thể chụp thêm được thứ gì khác, ví dụ như tin tức tại sao Thẩm Thính lại nuôi những loài như vịt con và rùa con.”

Nhị Lý nguýt mắt: “Được rồi, đừng có nói chuyện đã qua nữa. Nhìn ánh mắt đó của Thẩm Thính, tôi chẳng dám bám theo, hai người dám bám theo sao.”

“Vả lại ban nãy tôi mới tìm kiếm trên mạng, fans của Thẩm Thính nói anh ta không thích động vật. Bây giờ anh ta lại đi nuôi vịt nuôi rùa, đây cũng được coi là một điều bất ngờ.” Nhị Lý sục sôi nhiệt huyết, “Để tôi viết nội dung!”

Không thể lãng phí lần bám đuôi chụp hình này được.

Vậy nên không lâu sau, một blogger thương mại đăng một bài weibo, giật tít rằng mình nhận được một bản thảo từ fans, Thẩm Thính tự mình mang thú cưng nhỏ của nhà mình nuôi tới bệnh viện thú cưng, vô cùng gần gũi với cuộc sống.

Hình ảnh kèm theo là hình ảnh Thẩm Thính bế con vịt vàng trong tay ở bệnh viện thú cưng, anh còn cúi đầu dịu dàng nhìn nó nữa.

Cả bài viết này tiết lộ lời nói của Thẩm Thính đều là giả. Anh từng nói rằng mình không thích động vật nhưng bản thân thì âm thầm nuôi thú cưng trong nhà. Thẩm Thính thích nuôi thú cưng có thể lạnh lùng đến thế nào? Chắc chắn là một người dịu dàng, ngoài lạnh trong nóng!

Blogger điên cuồng chém gió.

Đại Trương và Tam Lưu đọc bài, khó hiểu nói: “Nhị Lý, cậu nói này, không phải chúng ta muốn bôi đen Thẩm Thính sao? Cậu viết như thế là đang khen Thẩm Thính có lòng yêu thương động vật à! Não cậu hỏng rồi hả?!”

“Đấy gọi là sách lược! Mặc kệ có bôi đen Thẩm Thính hay không, chỉ cần blogger chịu mua tin tức của chúng ta là được rồi.” Nhị Lý nói: “Quan trọng là gì? Đương nhiên là kiếm tiền rồi!”

Đại Trương và Tam Lưu nghe vậy, bọn họ cảm thấy Nhị Lý nói cũng có lý.

Vả lại, Thẩm Thính đưa một con vịt con tới bệnh viện thú cưng khám bệnh, việc này muốn bôi đen cũng chẳng thể bôi đen được.

Thế là ba người cùng dồn tâm trí chú ý vào tin tức. Nếu hotsearch có dấu hiệu hạ nhiệt thì cũng phải bỏ tiền để mua hạng cao hơn.

Cũng may, sau khi bài viết được đăng lên, không cần bọn họ lao tâm khổ trí, những trang blog khác cũng đã share lại, ngay lập tức khiến sự việc nóng lên.

Mặc dù Thẩm Thính đang nổi đình nổi đám, nhưng những thông tin cá nhân của anh vẫn rất hiếm khi để lộ ra. Các fans rất muốn tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của Idol nhà mình trông như thế nào nhưng khó mà tìm được.

Bây giờ đột nhiên nổ ra hotsearch Thẩm Thính nuôi thú cưng, các fans ôm trong lòng sự hoài nghi và kinh ngạc khổng lồ bấm vào đọc tin. Ngay sau khi nhìn thấy hình ảnh, các fans đều bùng nổ.

[Trời ơi! Đây là Thẩm Thính sao? Đây thật sự là Thẩm Thính sao?]

[Thẩm Thính trong ấn tượng của tôi là một cậu ấm cao quý. Cho dù cuộc sống riêng tư, đoán chừng cũng sẽ cực kỳ nho nhã quý phái. Không ngờ anh ấy không chỉ nuôi thú cưng mà lại còn dịu dàng đến như vậy! Tôi quá yêu anh ấy rồi moa moa moa.]

[Chồng tôi là người dịu dàng nhất trần đời. Ai không phục thì tới cãi tay đôi với tôi!]

[Ai nói Thẩm Thính lạnh lẽo không dễ gần đâu? Mở to con mắt chó ra mà nhìn đi, Thẩm Thính của chúng tôi dịu dàng sắp chảy nước rồi đấy. Thấy chưa hả!]

[Mặc dù tôi cũng muốn liếm màn hình lắm, nhưng mà! Tôi nhớ trong một buổi phỏng vấn, anh nhà từng nói là không thích nuôi thú cưng. Đặc biệt những loài có lông mà. Tại vì anh ấy thích sạch sẽ, không thích lông bay lung tung! Nhưng bây giờ thế mà anh ấy lại đi bế một con vịt vàng, lại còn bế một cách dịu dàng như vậy. Trời ơi, là ai đã khiến anh ấy thích động vật thế?]

[Fuck! Bà chị lầu trên đừng có nói bậy! Chồng tôi vẫn luôn độc thân, sẽ không có chuyện đó đâu nhé. Anh ấy là của tôi!]

……

Mà hiện tại, nhân vật “ai” đã khiến Thẩm Thính thích thú cưng mà các fans đang phỏng đoán kia, cô đang ở trong khu căn hộ, ôm điện thoại đọc những bình luận này.

Bàn tay lướt điện thoại của Khúc Kim Tích run run. Thẩm Thính đã lên lầu thay quần áo. Cô biết anh sắp đến cao ốc Vân Vụ để ký hợp đồng, mà Hà Chiếu cũng hẹn cô ở cao ốc Vân Vụ.

Trước khi Thẩm Thính lên lầu, anh đã bảo cô sửa soạn thay quần áo. Khúc Kim Tích quay về phòng mình, cô nhớ ra chuyện paparazzi đã chụp được Thẩm Thính nên bèn mở điện thoại vào weibo xem, quả nhiên thấy tin này ngay trên bảng hotsearch.

Không biết Thẩm Thính đọc được tin tức này sẽ nghĩ như thế nào.

Khúc Kim Tích lặng lẽ mở tấm hình mà blogger đăng lên, cô phóng to hình ra xem cho kỹ.

Lúc ấy cô đang hôn mê, hoàn toàn mất đi tri giác.

Thẩm Thính… trông có vẻ rất dịu dàng.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn viên thuốc đặt trên giường. Đó là thuốc mà Thẩm Thính vào tiệm thuốc mua cho cô. Không chỉ có vậy, sau đó anh còn dừng xe một lần nữa để đi vào một nhà hàng mua cho cô ít cháo nóng để ăn lót bụng.

Đối với sự quan tâm và dịu dàng của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích lại không cảm thấy vui, thay vào đó là bất an và thấp thỏm — cô cảm thấy Thẩm Thính đã coi cô giống như thú cưng mất rồi.

Bởi vì cô cứ liên tục biến hình, trong mắt Thẩm Thính, cô đã không còn là người nữa.

Nếu không, sao anh có thể đột nhiên đối xử tốt với cô như thế — bởi vì anh thích con vịt vàng do cô biến thành nên khi cô biến trở về, anh cũng yêu ai yêu cả đường đi mà thôi!

Khúc Kim Tích siết chặt ngón tay, trong lòng không nhịn được liền suy nghĩ lung tung: Nếu như lần sau cô biến thành loài vật không phải loài mà Thẩm Thính thích, anh có chịu nuôi cô nữa không?

Khúc Kim Tích không biết nên vui mừng hay nên rầu rĩ nữa.

Đối với Thẩm Thính, cô đã không còn là con người nữa rồi.

“Thay đồ xong chưa?” Tiếng gõ cửa vang lên.

Khúc Kim Tích giật mình hoàn hồn lại — xem đi, trước kia Thẩm Thính chưa từng chủ động gõ cửa phòng cô.

“Xong, xong ngay đây.” Khúc Kim Tích khập khiễng chạy tới tủ quần áo, mở tủ ra bắt đầu thay đồ.

Thay đồ xong, Khúc Kim Tích chậm chạp bước ra khỏi phòng. Thẩm Thính không có trong phòng khách, nhưng nhà bếp lại có tiếng động truyền ra.

Cô đi vào nhà bếp, thấy Thẩm Thính đang hâm nóng món ăn mà cô làm tối qua.

“Thời gian gấp rút, giờ nấu ăn thì không kịp, cứ ăn tạm thế đi.” Dường như anh biết cô tới nên không quay đầu lại mà nói với cô.

“Được.” Khúc Kim Tích mau chóng gật đầu: “Cái kia… anh lên hot search rồi.”

“Ừ.”

Khúc Kim Tích không tìm được lời nào để nói tiếp, cô chỉ biết im lặng cầm chén đũa dọn lên bàn. Thẩm Thính đã hâm đồ ăn gần xong.

Cả hai ngồi xuống bàn ăn. Thẩm Thính nhìn cô một cái, bình thản nói: “Cần tôi đút cô ăn sao?”

“Không không không.” Khúc Kim Tích cúi đầu ăn cơm.

Sau bữa cơm, cô chủ động rửa bát. Thẩm Thính nói: “Trong ngăn kéo có thuốc mỡ, nếu cô không muốn lết cái chân què quặt này đến gặp Hà Chiếu thì bây giờ tốt nhất là nên đi xử lý cái chân của mình đi.”

Khúc Kim Tích đành phải ngoan ngoãn ngồi yên trên sô pha, lấy thuốc mỡ bắt đầu bôi lên vết hằn trên chân.

Không đúng, sao cô lại nghe lời Thẩm Thính như vậy chứ?

Anh bảo cô làm gì thì cô lập tức làm cái đó sao?

Nhưng nghĩ lại một chút, bây giờ cô ăn của người ta, ở nhà của người ta. Sau khi biến hình còn phải nhờ người ta nuôi dưỡng, bị bệnh cũng phải cần người ta đưa tới bệnh viện. Khiến cho người ta bị paparazzi chụp trộm mà lên hot search…

Từng việc từng việc đều là cô làm phiền anh. Cô nợ người ta nhiều như vậy, không nghe lời anh thì nghe lời ai?

Khó chịu, muốn khóc.

Khúc Kim Tích cam chịu xoa chân, loại vết thương này chỉ có chịu đau xoa cho vết bầm tan đi thì mới mau khỏi.

Cô đang nắn chân thì Tần Tang tới.

Tần Tang đã thay mặt Thẩm Thính xử lý sự việc ban sáng, lúc này cậu ta tới đón anh đến cao ốc Vân Vụ.

Vừa mới vào cửa, Tần Tang đã ngửi thấy mùi thuốc mỡ gay mũi, sau đó lập tức nhìn thấy cảnh tượng Khúc Kim Tích ngồi bóp chân. Bước chân cậu ta chững lại, thốt lên một câu: “Cô Khúc, cô biến trở lại rồi sao?”

Thẩm Thính lên hot search, Tần Tang nhanh chóng biết chuyện bởi vì quản lý Chu Lị đã gọi điện cho Tần Tang, hỏi cậu ta đó là chuyện gì.

Người trong ekip của Thẩm Thính biết anh không thích thú cưng. Nhưng trong ekip, người hiểu anh nhất chỉ có Tần Tang — Cậu ta là người đi theo Thẩm Thính ngay từ khi anh mới bước vào showbiz. Bọn họ không biết thân phận thực sự của Tần Tang, chỉ biết cậu ta là một cậu ấm con nhà giàu.

Rất nhiều việc tìm Thẩm Thính chưa chắc đã có thể hiểu rõ, nhưng ngược lại đi tìm Tần Tang là có thể biết rõ đầu đuôi mọi chuyện. Đó cũng là nguyên nhân mà sau khi hotsearch xuất hiện, Chu Lị không tìm Thẩm Thính mà gọi điện cho Tần Tang.

Nhận được tin tức, Tần Tang lập tức hiểu ngay là đã có chuyện gì — chắc chắn con vịt vàng đó là do Khúc Kim Tích biến thành.

Lập tức nhớ đến ban sáng cậu ta nhìn thấy Thẩm Thính đi ra từ phòng riêng của Khúc Kim Tích, bây giờ mới biết là mình đã hiểu lầm hai người.

Thế là giải quyết công việc xong xuôi, Tần Tang kiếm cớ từ chối Chu Lị đang muốn đi theo mình. Cậu ta trở về căn hộ, ai ngờ vừa mới mở cửa đã trông thấy hình người của Khúc Kim Tích.

Ừm… Nói ra thì cậu ta vẫn muốn nhìn thử hình dáng con vịt vàng kia…

Đương nhiên, ý nghĩ này của Tần Tang được che giấu rất tốt.

Khúc Kim Tích ngại ngùng nói: “Đã gây phiền phức cho ông chủ của cậu rồi.”

“Cô Khúc khách sáo quá.” Tần Tang mỉm cười. Nếu là trước kia, chắc chắn Thẩm Thính sẽ không vui. Nhưng bây giờ…

Thẩm Thính đi ra khỏi bếp.

Tần Tang thu lại nụ cười, trở về dáng điệu trợ lý đắc lực thường ngày, bước lên báo cáo tình hình cuộc gặp với tổng giám đốc Dư cho Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích không muốn nghe nhưng hai người kia không có ý tránh cô, dù không muốn nghe thì những thông tin này cũng tự động lọt vào tai cô bảy, tám phần.

Nghe xong, cô đưa ra một kết luận: Hình như Thẩm Thính sắp mở công ty giải trí.

Lúc này, Thẩm Thính nhìn sang Khúc Kim Tích. Cô lo lắng anh nghĩ rằng cô đang nghe trộm, vội vã cúi đầu, bộ dạng tôi chẳng nghe thấy gì hết.

Thẩm Thính: “…”

Tần Tang nhịn cười.

Thẩm Thính liếc nhìn cậu ta, ngay lập tức Tần Tang trở về bộ mặt vô cảm.

“Còn đau không?” Thẩm Thính lại gần, anh nhìn Khúc Kim Tích từ trên xuống. Hai tay cô dính đầy thuốc mỡ, “Không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Thẩm Thính gật đầu: “Đi rửa sạch đi, chuẩn bị đi thôi.”

Khúc Kim Tích ngây người: “?”

Thẩm Thính nhìn cô. Cô nhìn anh. Tần Tang ho nhẹ một tiếng, đánh tan sự yên lặng: “Cô Khúc, cô và anh Thẩm đều phải tới cao ốc Vân Vụ. Nếu điểm đến đã giống nhau, chúng ta có thể đi chung.”

Khúc Kim Tích thật sự không ngờ Thẩm Thính lại chịu chở mình cùng đi đến cao ốc Vân Vụ. Anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao?

“Vậy… vậy không tốt lắm đâu.” Khúc Kim Tích vốn định tự bắt xe đi: “Nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy…”

Tần Tang nói: “Không sao, không cùng nhau xuống xe, chú ý một chút là được.”

Thẩm Thính nhấc cổ tay, khẽ cau mày: “Đờ người ra đó làm gì?”

Khúc Kim Tích im lặng đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay. Sợ mùi thuốc không tan hết, cô còn xịt một ít nước hoa lên chân, đợi nước hoa tỏa mùi mới bước ra khỏi phòng.

Khi cô đi ra thì phát hiện Thẩm Thính đã thay đồ mới. Anh đổi sang bộ vest màu trắng trông trẻ trung hơn, vẻ đẹp trai khiến người khác không thể dời mắt.

Cô lại nhìn sang bộ đồ của mình, phía dưới là một chiếc váy ngắn màu lam nhạt tới gối, vừa nãy ở trong nhà vệ sinh còn tiện tay tết một bên tóc thành đuôi sam. Cô không trang điểm, chỉ tô son cho sắc mặt tươi tắn hơn mà thôi.

Đứng bên cạnh Thẩm Thính, chả hiểu sao bọn họ rất giống mặc đồ tình nhân.

Khi Khúc Kim Tích thay giày thì nhìn thấy vết bầm trên cổ chân, cô cảm thấy mình cần dùng một thứ gì đó để che nó đi.

“Cô Khúc, cô dùng cái này đi.” Tần Tang gỡ cái vòng gỗ đàn hương trên cổ tay mình xuống: “Thử xem có che đi được không.”

“Cảm ơn.” Bản thân Khúc Kim Tích không tìm được món đồ nào thích hợp, đành nhận ý tốt của Tần Tang.

Đeo vòng lên cổ chân, vừa khéo che đi được vết bầm dữ tợn.

Thẩm Thính không nhìn kỹ, anh cau mày lại, không nói gì mà mở cửa đi ra trước tiên.

Nửa tiếng sau, xe chạy đến cao ốc Vân Vụ, nhưng bên ngoài tòa nhà lại có một rừng phóng viên đang vây kín.

Ánh mắt Thẩm Thính chuyển lạnh: “Có chuyện gì thế?”

Tần Tang liếc Khúc Kim Tích một cái, tự dưng thấy như mồ hôi lạnh đang tuôn ra, áp lực như núi đè: “Tôi gọi điện hỏi thử.”

Khúc Kim Tích tự giác cúi đầu, lén lút nhìn ra bên ngoài.

Nếu để phóng viên thấy cô ngồi trên xe Thẩm Thính, Khúc Kim Tích cảm thấy mình không thể trông thấy mặt trời vào ngày mai.

“Không hay rồi, bọn họ chạy qua đây rồi!” Đúng lúc ấy, tài xế bỗng kêu lên một tiếng.

Thẩm Thính chưa kịp nói gì, Tần Tang đã nhìn thấy Khúc Kim Tích nhanh như chớp bịt tai lại, xoay người chui ngay xuống ghế ngồi.

Mọi người trong xe: “…”

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cương Thi Thủy Tổ Ngã Đương Định Liễu

Copyright © 2022 - MTruyện.net