Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 33+34
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 33+34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 33

Thẩm Thính quay đầu lại, anh nhìn thấy Khúc Kim Tích biến mất khỏi phòng khách. Sắc mặt của anh trầm xuống, lạnh lùng nhìn Từ Nam Nam: “Có việc gì không?”

Gương mặt trang điểm kĩ càng của Từ Nam Nam hơi sượng cứng nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường: “Buổi liên hoan này rất vui, anh không tham gia, mọi người có chút thất vọng.”

Ánh mắt của Thẩm Thính không có bất cứ dao động nào: “Trong nhóm diễn viên chính, trừ tôi ra vẫn còn có người khác không tham gia mà.”

“Sao mà giống được chứ. Anh là Thẩm Thính đấy.” Nụ cười của Từ Nam Nam rất dịu dàng và trang nhã.

Thẩm Thính: “Không phải cũng là diễn viên sao?”

Từ Nam Nam thấy hơi khó xử. Bình thường tuy Thẩm Thính nói chuyện lạnh lùng nhưng vẫn giữ phong độ quý ông lịch sự. Đâu giống như bây giờ, cô ta nói một câu là anh đáp lại một câu.

Tâm trạng anh đang rất tệ.

Suy đoán ra được kết quả này, Từ Nam Nam vô thức muốn tìm hiểu sâu hơn. Nhưng ngay khi chạm tới ánh mắt của Thẩm Thính, cô ta biết đây không phải lựa chọn tối ưu, tiếp tục chỉ phản tác dụng mà thôi.

“Anh nói đúng.” Từ Nam Nam mỉm cười: “Muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai gặp.”

Thẩm Thính hờ hững gật đầu, đợi Từ Nam Nam quay lưng rời đi rồi đóng cửa.

Trợ lý của Từ Nam Nam quan sát từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô ta, dè dặt nói: “Chị Nam Nam, vừa nãy Thẩm Thính quá đáng thật đấy.”

Từ Nam Nam hít sâu một hơi, cô ta lạnh lùng nhìn trợ lý: “Liên quan gì tới cô!”

“Chị Nam Nam, em xin lỗi.” Trợ lý vội vàng cúi đầu, lùi về sau hai bước.

Thẩm Thính quay người bước vào phòng khách. Tần Tang giơ một ngón tay chỉ xuống dưới bàn trà.

Bàn trà là loại bàn chữ nhật bằng gỗ lê, hai cạnh ngắn bọc kín gỗ. May mà không gian bên dưới đủ lớn, một mình Khúc Kim Tích dư sức chui vào đó.

— Cũng may không gian bên dưới bàn trà đủ rộng, nếu không chẳng biết cô Khúc sẽ nhét mình vào đâu nữa. Tần Tang thầm nghĩ.

Thẩm Thính nhắm mắt rồi lại mở ra, nét mặt trở về bình thường: “Ra đây.”

Mấy giây sau, dưới bàn trà không hề có động tĩnh gì.

Khóe môi Thẩm Thính khẽ giật giật. Tần Tang cũng có dự cảm không lành. Cậu ta vòng qua sô pha, khom lưng nhìn xuống.

Mấy giây sau, cậu ta lấy ra một cái… nĩa ăn bánh kem ở dưới bàn trà.

Thẩm Thính: “…”

“Cô đúng thật là…” Anh dừng lại một chút, cuối cùng sắp xếp lại câu từ: “Có thể biến thành cái gì bình thường mà thực dụng hơn được không?”

Nĩa ăn bánh kem? Khúc Kim Tích: Tôi cũng muốn lắm chứ!

Mẹ nó, sớm biết như thế thì tôi đã không chui xuống gầm bàn rồi.

Thẩm Thính nhận lấy cái nĩa từ tay Tần Tang, quan sát thật kỹ. Cái nĩa do Khúc Kim Tích biến thành có chất liệu không giống những cái nĩa khác, trông lấp lánh và trắng sáng hơn.

Hơn nữa…

Anh đưa cái nĩa gần vào mắt, đầu cuống nĩa dường như là một khuôn mặt tí hon. Đấy là gương mặt của Khúc Kim Tích, một gương mặt tràn đầy vẻ ấm ức.

Thẩm Thính chợt phát giác hình như thị lực của mình tốt quá mức bình thường. Anh nhìn thấy khuôn mặt bé tí kia đang cau có, còn nhắm chặt mắt lại nữa.

Khúc Kim Tích đâu thể ngờ Thẩm Thính lại nhìn mình gần đến như vậy. Hơi thở của anh phà khắp toàn thân cô khiến cả cơ thể của cô bị hơi thở của anh bao phủ. Cô thực sự không chịu nổi, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Thẩm Thính nheo mắt, đưa cái nĩa ra xa một chút.

Anh có thể nhìn rõ, gương mặt be bé ở cuống nĩa đang dãn ra, mắt cũng đã mở ra.

Không hiểu sao, anh loáng thoáng nghe được tiếng thở nhẹ nhõm.

Khúc Kim Tích căng thẳng lắm rồi. Khi biến thành tượng gốm và cốc thủy tinh, chỉ cần cô cố gắng tự làm mình rơi vỡ là có thể biến trở về.

Nhưng giờ biến thành nĩa nhựa, căn bản không thể ngã mà vỡ được, chỉ còn cách mượn ngoại lực bẻ đôi cô ra thì mới biến về được!

Ngoại lực này…

Cô nhìn Thẩm Thính bằng ánh mắt mong ngóng, hi vọng Thẩm Thính có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.

Bẻ đi.

Xin anh mau bẻ đi mà.

Mặc kệ đau đớn như thế nào, chỉ cần có thể biến trở về là được. Ngày mai còn có cảnh quay đó!

Nhưng Thẩm Thính chỉ quan sát cô một lát rồi đặt cô xuống bàn. Cầm kịch bản thong dong về phòng ngủ.

Quay lại đây!

Khúc Kim Tích không thể phát ra âm thanh la hét.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Thẩm Thính, Tần Tang nhìn cái nĩa bánh kem một mình cô đơn ở trên bàn, không nhịn được cười, đi theo Thẩm Thính vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại.

“Ông chủ, nếu cô Khúc không biến về được, cảnh quay ngày mai phải làm thế nào?” Dù rất buồn cười, nhưng cười xong rồi thì lại suy nghĩ về việc biến hình của Khúc Kim Tích, ngày mai sẽ phiền phức đấy.

Ngày mai Khúc Kim Tích không thể đến trường quay, mọi người đều phải chờ đợi. Nếu không tìm được cô sẽ khiến cho rất nhiều người tức giận.

Thẩm Thính cau mày: “Có cách có thể khiến cô ấy lập tức biến trở về.”

Tần Tang kinh ngạc.

“Bẻ gãy cô ấy.”

“… Bẻ gãy.” Tần Tang cũng bất giác cau mày theo: “Chắc sẽ đau lắm.”

Thẩm Thính liếc cậu ta một cái. Tần Tang lập tức biết mình đã nói lời vô nghĩa.

Có thể không đau được sao.

“Vậy… có bẻ không?” Một lát sau, Tần Tang hỏi.

Thẩm Thính đi đến bên cửa sổ. Ngoài kia tràn đầy ánh đèn xanh đỏ, cho dù bây giờ đã là mười rưỡi đêm nhưng mà con phố vẫn tấp nập xe cộ và người đi đường.

“Bẻ đi.” Một lúc sau, Thẩm Thính nhìn ra cửa sổ nói.

Đương nhiên việc này phải do trợ lý làm rồi. Tần Tang lấy hết dũng khí đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa, đằng sau đã phát ra tiếng: “Đợi đã.”

Cậu ta quay đầu lại.

Ông chủ xoay người, xoa trán: “Đợi đến sáng mai đi. Nếu như sáng mai cô ấy còn chưa biến trở về thì hãy bẻ gãy.”

Tần Tang đi ra thông báo tin này cho Khúc Kim Tích. Sau khi Khúc Kim Tích nghe xong liền rầu rĩ. Điều này nghĩa là cô phải tiếp tục ở trong phòng Thẩm Thính sao?

Sáng mai biến trở về, đến lúc đó mọi người đều đã ngủ dậy, sao mà cô về phòng mình được đây.

Cô muốn bẻ ngay bây giờ!

Đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng gào khóc trong lòng cô. Tần Tang chu đáo lấy khăn tay sạch làm giường cho cô, còn gấp khăn lại đắp lên người cô.

Vốn là định đắp toàn thân, suy nghĩ một hồi, Tần Tang để lộ ra phần cuống nĩa ra – chắc đây là cái đầu, không nên khiến cô khó chịu.

Sau đó, Tần Tang cầm cô vào phòng của Thẩm Thính: “Ông chủ, để ở phòng khách hay phòng anh…”

Khúc Kim Tích: “…”

Tôi cảm ơn sự quan tâm của anh.

Thẩm Thính: “… Phòng khách.”

Tần Tang chững lại, cậu ta hơi tiếc nuối mang Khúc Kim Tích về phòng khách.

Cuối cùng thì Khúc Kim Tích cũng đã bình tĩnh lại. Thôi cứ để mai tính tiếp, lỡ đâu tới sáng mai cô tự biến trở về thì không cần phải chịu nỗi khổ đau đớn toàn thân, cũng là một việc tốt.

Trong lòng cầu nguyện, cô chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng ngủ, Thẩm Thính vốn đã thu dọn xong xuôi sắp sửa lên giường đi ngủ nhưng anh lại do dự một chút, mở cửa phòng ra. Phòng khách chìm trong bóng tối, cửa phòng Tần Tang đã khép chặt.

Thẩm Thính chậm rãi đi ra phòng khách, cúi xuống nhìn cái nĩa bánh kem được bọc trong khăn tay nằm trên bàn.

Nhìn hơn mười giây, anh kết luận: Con vịt vàng vẫn dễ thương hơn.

Thẩm Thính mở mắt, nhìn thấy bản thân đang ngâm mình trong suối nước nóng. Anh hiểu ra: Lại nằm mơ rồi.

Anh thả lỏng người dựa vào thành bể, nhắm mắt hưởng thụ suối nước nóng trong mơ. Không lâu sau, dòng nước êm ả xung quanh bắt đầu gợn sóng, cùng lúc đó, tiếng quạc quạc quen thuộc truyền đến.

Mở mắt nhìn, đằng xa xa, một dải màu vàng đang tiến tới. Khi lại gần, anh mới nhận ra đó là một đàn vịt vàng, cơ thể con nào con nấy lắc lư bơi lội trông cứ ngốc nghếch. Con vịt bơi đầu là nhỏ nhất nhưng lại là con hung hăng nhất.

Nó vẫy vẫy cặp cánh nhỏ xíu, cái mỏ vịt dẹp lép kẹp chặt một cái… nĩa lấp lánh.

Con vịt đó lao thẳng tới anh như vũ bão, nhảy lên nhảy xuống dùng cái nĩa trong miệng đâm anh điên cuồng.

……

Chuông báo thức reo vang, người đàn ông trên giường mở mắt. Vẻ mặt không có biểu cảm gì tắt chuông báo thức, vén chăn xuống giường. Cùng lúc khi anh mở cửa, Tần Tang đang bận rộn làm bữa sáng trong bếp nói lớn: “Ông chủ.”

Thẩm Thính: “…”

Tần Tang: “?”

Cậu ta cảm giác được sát khí từ trên người Thẩm Thính tỏa ra, chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Cô Khúc vẫn chưa biến về.” Tần Tang dè dặt nói.

Thẩm Thính “ừ” một tiếng.

Anh đi ra phòng khách. Gương mặt nhỏ trên cuống nĩa đang nhắm nghiền mắt ngủ say sưa. Trong mơ, Thẩm Thính bị con vịt con ngậm nĩa bánh kem đâm chọc nguyên đêm, lúc này trông thấy khuôn mặt đó bỗng nhiên không biết nên khóc hay nên cười.

“Khúc Kim Tích.” Anh cầm cái nĩa lên, gập ngón tay gõ nhẹ vào nĩa.

Tần Tang: “…”

Cậu ta lặng lẽ lùi vào trong bếp.

Bữa sáng hôm nay Tần Tang làm cho ba người ăn. Khi làm xong đi ra, trong phòng khách đã có thêm một người.

Sắc mặt của Khúc Kim Tích trắng bệch ngồi trên sô pha. Thẩm Thính nhíu mày đứng bên cạnh, tay trái vươn ra rồi lại rụt về.

“Không sao không sao, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Khúc Kim Tích ngẩng đầu, mỉm cười.

Thẩm Thính rời mắt, ngồi xuống sô pha phía bên kia.

Bầu không khí trầm lắng. Khúc Kim Tích chỉ muốn lập tức xuống lầu. Tần Tang bưng bữa sáng đi ra, đầu tiên liếc nhìn Thẩm Thính, sau đó nói: “Cô Khúc, ăn sáng xong hẵng đi. Bây giờ vẫn còn sớm.”

Bây giờ mới sáu giờ.

Có câu trước lạ sau quen, khi cơn đau tan đi, Khúc Kim Tích tỉnh táo lại, sắc mặt trở về vẻ hồng hào: “Vậy tôi không khách sáo nha.”

Cô thật sự đói bụng.

Ăn xong bữa sáng, Khúc Kim Tích xuống tầng về phòng của mình. Vận may của cô vô cũng tốt, trên đường không đụng phải ai.

Cô tranh thủ chạy ra phim trường, coi như không bị trễ.

Đầu tiên là cảnh quay của cô với Dụ Đồng. Điều khiến cô không ngờ được là xung quanh chỉ có hai người bọn họ. Dụ Đồng trưng ra bộ mặt xám xịt hỏi: “Đêm qua cô đã đi đâu?”

“Hả?”

Dụ Đồng lạnh lùng nói: “Đột nhiên sắp xếp lại cảnh quay mới, trợ lý Biên bảo tôi tìm cô ráp thoại trước. Tôi nhắn wechat nhưng cô không trả lời. Tôi gọi điện thoại cô cũng không nghe máy, gõ cửa cũng không ai mở. Cô không đi ăn với mọi người, đáng lý nên ở trong phòng chứ, thế mà trong phòng lại không có ai.”

“Tôi có việc, ra ngoài một chuyến.” Khúc Kim Tích nói.

Sao lại trùng hợp như thế, Biên Nguyên bảo bọn họ tập thoại trước, còn cô lại ở trên tầng mười hai.

“Vậy sao.” Trong giọng nói của Dụ Đồng có vẻ châm chọc: “Sao tôi lại thấy cô vào thang máy, thang máy dừng ở tầng mười hai nhỉ.”

Khúc Kim Tích: “…”

Đêm qua lúc cô lên tầng đã bị Dụ Đồng nhìn thấy sao?

Nhưng khi ra cửa cô đã nhìn trái ngó phải, chắc chắn hành lang không có ai mà.

Sắc mặt của cô không đổi, đáp: “Tôi tìm chị Trương.”

Chị Trương là tổng phụ trách của đoàn phim, người thân của Hà Chiếu cho nên cũng ở tầng mười hai.

Dụ Đồng nhìn cô, ánh mắt lại có sự thay đổi, cuối cùng nói một câu: “Thẩm Thính có thân phận gì, cô hiểu rõ. Anh ta căn bản không nhìn trúng cô đâu. Đừng có vì muốn trèo cao mà chuyện ghê tởm gì cũng làm được!”

Nói xong anh ta phất tay áo rời đi.

Khúc Kim Tích ngồi trên ghế dựa, tiếp tục đọc kịch bản, nhưng sao càng đọc càng không có một chữ nào vào đầu.

Cảm xúc trong lòng rất khó chịu, không phải của cô mà là của nguyên chủ.

Cô không thể nhớ tất cả chi tiết ngày xưa khi nguyên chủ và Dụ Đồng bên nhau. Nhưng dựa theo những kí ức hiện tại, thực ra nguyên chủ cũng không hề thích Thẩm Thính. Sau khi kết hôn với Thẩm Thính, cô ấy nghĩ đủ phương cách để tiếp cận Thẩm Thính, làm anh chú ý tới mình, mục đích rất đơn giản – mượn Thẩm Thính để leo lên.

Người cô ấy thích thật sự là Dụ Đồng. Chỉ là bị Liễu Tư chen chân quấy phá, trong cơn đau khổ đã bồng bột chia tay. Về sau gặp được ông cụ Thẩm, việc kết hôn với Thẩm Thính có thể mang tới vô số lợi ích cho nên cô ấy mới đồng ý mà không hề do dự.

Đợi đã –

Bỗng trong đầu Khúc Kim Tích hiện lên gương mặt của Mạnh Thiên Hạo. Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm hình ảnh của Mạnh Thiên Hạo, sau đó tìm kiếm hình ảnh Dụ Đồng.

“…”

Ánh mắt Mạnh Thiên Hạo cực kỳ giống Dụ Đồng!

Phát hiện điều này khiến da đầu Khúc Kim Tích tê rần lên.

Cầm tiền của nhà họ Thẩm để nuôi trai, mà chàng trai này lại còn có cặp mắt giống y hệt mối tình đầu. Cô ấy mượn nó để nhung nhớ vương vấn mối tình đầu.

Như thế thì quý ngài giàu có Thẩm Thính… nguyên chủ chẳng hề thích con người anh ta, cô ấy chỉ mưu cầu danh tiếng và bối cảnh của anh ta, mục đích vô cùng rõ ràng.

Nguyên chủ, cô đúng là một nhân tài.

Khúc Kim Tích hơi thích nguyên chủ rồi nha. Những việc cô ấy làm quả thật nên bị chửi, nhưng đó là vì cô ấy quá ngu ngốc. Chỉ cần cô ấy có chút đầu óc, sự việc sẽ không ra đến nông nỗi như bây giờ.

Nói đến cùng cô ấy đã không còn người thân, bị bạn bè phản bội, chia tay với người yêu, cô đơn lẻ loi, chẳng còn gì cả. Cô ấy chỉ có thể dùng phương pháp mà mình có thể nghĩ ra để giành lấy thứ mình muốn.

Cho dù những phương pháp này là sai lầm.

Chương 34

Khúc Kim Tích buồn một lúc rồi nhanh chóng xua tan đi những cảm xúc của nguyên chủ, khôi phục lại trạng thái bình thường. Hoàn thành cảnh quay với Dụ Đồng, tiếp theo là cảnh quay quần chúng lấy nam chính nữ chính làm trung tâm.

Người ở trường quay rất đông. Khúc Kim Tích chui vào một góc nhỏ, vừa làm tóc vừa đọc kịch bản. Cảnh diễn của cô với Thẩm Thính không có vấn đề gì, nhưng còn cảnh quay với Từ Nam Nam…

Từ Nam Nam là ảnh hậu, mặc dù cô ta vì kết hôn mà rời khỏi showbiz nhưng địa vị thì vẫn còn như cũ. Hơn nữa sau khi ly hôn, Từ Nam Nam được chia một khoản tài sản lớn. Cho dù cô ta không tham gia đóng phim thì số tài khoản đó cũng đủ cho Từ Nam Nam tiêu xài cả đời.

Nghe nói Từ Nam cũng đầu tư vào “Mưu Trang”, vậy nên từ trên xuống dưới đoàn phim chẳng có ai dám vô lễ với Từ Nam Nam cả.

Mà cảnh quay đầu tiên của Khúc Kim Tích và Từ Nam Nam lại là cảnh cô xông lên đánh cô ta.

Xét về phương diện lai lịch, thân phận và địa vị thì Từ Nam Nam đều là tiền bối. Cảnh quay này chỉ cần Khúc Kim Tích sơ sẩy một chút thôi sẽ tự rước lấy phiền phức cho mình.

Huống hồ trực giác còn mách bảo cô rằng Từ Nam Nam có địch ý với cô – lần trước ở nhà hàng đối phương cố ý nhắc đến cô ở trước mặt mọi người, cô có thể nhận ra điều này.

Không lâu sau, cô nghe bên ngoài có người nói: “Thầy Thẩm và cô Từ đến rồi.”

“Thầy Thẩm đẹp trai quá đi.”

“Hình như anh ấy cười với tôi kìa.”

“Sao có thể chứ. Cô đừng giở chứng mê trai nữa.”

“Cô Từ dịu dàng ghê, cô ấy mới dặn tôi cẩn thận kẻo ngã đó.”

“Tôi nhận ra người càng nổi tiếng càng không có thói kiêu ngạo. Cô Từ còn là ảnh hậu đó. Trông cô khá là bình dị.”

“Cho nên có rất nhiều người thích cô ấy. Đó là điều đương nhiên.”

……

Khúc Kim Tích nghe thấy một tiếng cười trào phúng, tiếng cười này vang lên ngay bên cạnh. Cô chậm rãi quay đầu, ghế trống bên tay phải đã có một người ngồi. Đó là một cô gái trẻ tuổi, nhưng kiểu tóc lại là tạo hình của phụ nữ già dặn.

Cô nhớ rồi.

Người này tên Mạnh Nghệ, cô ta từng đóng mấy bộ phim truyền hình. Mấy năm trước nổi lên, nhưng hai năm gần đây thì không có tác phẩm nào nổi bật, xét về độ nổi tiếng còn thua cả hạng sao tuyến mười tám scandal đầy mình giống như Khúc Kim Tích.

Mạnh Nghệ không lớn tuổi nhưng lại đóng vai mẹ của Từ Nam Nam trong “Mưu Trang”. Cảnh quay của cô ấy không nhiều, mấy hôm trước từng gặp nhau, còn nói chuyện mấy câu.

“Cô chính là Khúc Kim Tích?”

“Ừm.”

“À.”

……

Phía trên chính là đoạn đối thoại của bọn họ khi đó.

Lúc này các nhân viên đều đang khen Từ Nam Nam, tiếng cười của Mạnh Nghệ cũng xen lẫn vào trong đó. Mặc dù không quá rõ ràng nhưng ai bảo lỗ tai của Khúc Kim Tích rất thính cơ chứ.

Mạnh Nghệ nhìn sang. Khúc Kim Tích đáp lại một nụ cười lễ phép.

“Là cô à.” Mạnh Nghệ chậc một tiếng: “Cô không cảm thấy đám người này rất giả tạo sao. Sao bọn họ không khen cô ta lên trời luôn đi?”

Khúc Kim Tích để ý thấy chàng trai đang tạo hình cho Mạnh Nghệ cứng người lại, trợ lý của Mạnh Nghệ đứng bên cạnh cũng điên cuồng nháy mắt với nghệ sĩ nhà mình, đồng thời ánh mắt liếc sang Khúc Kim Tích biểu thị sự xin lỗi và bất lực.

Trong nhóm diễn viên chính của đoàn phim, trừ Khúc Kim Tích ra, các diễn viên khác đều có trợ lý.

Khúc Kim Tích không đáp lời này. Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhìn vào cái mũi.

Mạnh Nghệ liếc cô một cái: “Nếu tôi là cô, bây giờ tôi sẽ đi tìm đạo diễn. Tốt nhất là hủy bỏ cảnh quay này đi hoặc đổi thành cảnh khác.”

Khúc Kim Tích nhíu mày.

Đổi cảnh tại trường quay là việc bình thường, nhưng ai cũng biết một vai nữ phụ chính như cô thì làm gì có quyền nói chuyện đó. Cô đi tìm Hà Chiếu đòi đổi cảnh? Lý do là gì chứ?

“Bà cô của tôi ơi, cô đừng nói nữa có được không.” Trợ lý của Mạnh Nghệ không nhịn nổi nữa, ghé sát tai Mạnh Nghệ nói nhỏ.

Mạnh Nghệ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: “Cô nghe hay không thì tùy.”

Sau đó không nói thêm gì nữa.

Khúc Kim Tích chưa kịp suy nghĩ thì Từ Nam Nam đã đi vào căn phòng trang điểm ồn ào này. Không chỉ Từ Nam Nam đi vào mà Thẩm Thính cũng đi vào theo.

Cả phòng trang điểm sôi nổi, tiếng bàn tán xôn xao bắt đầu vang lên. Khúc Kim Tích liếc nhìn ra bên ngoài, quá đông người, cô chỉ nghe được mỗi tiếng nói của Từ Nam Nam, không nghe được tiếng Thẩm Thính.

Cô ngồi im, tiếp tục tạo hình.

Sau đó nữa, cô nghe thấy —

“Khúc Kim Tích đang ở đâu vậy?” Giọng nói dịu dàng vang lên.

“Cô Từ, cô Khúc đang tạo hình ở bên này.”

Đám đông tách ra, Từ Nam Nam mặc trang phục diễn đi tới.

Người ta là người có địa vị, là nữ chính, là tiền bối, Khúc Kim Tích đứng dậy, chào hỏi: “Chào cô Từ.”

“Không cần khách sáo vậy đâu. Cô ngồi đi, tôi chỉ qua xem thử cô bé lát nữa sẽ diễn cùng mình thôi.” Tuy tuổi cô ta đã hơn ba mươi tuổi nhưng vì chăm sóc tốt nên làn da của Từ Nam Nam vẫn căng mịn bóng nước, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, trông giống như gái hai mươi. Cô ta gọi Khúc Kim Tích là cô bé, đương nhiên là để thể hiện sự thân thiết của tiền bối và vãn bối. Để cho người ta nghe thấy cũng sẽ cho rằng Từ Nam Nam rất thân thiện và dịu dàng.

Không ngờ, Khúc Kim Tích lại là nữ phụ chính, có không ít cảnh diễn cùng nam chính và nữ chính. Từ Nam Nam đã đọc kịch bản, tất nhiên cô ta đã biết về Khúc Kim Tích.

Từ Nam Nam chỉ lớn hơn Khúc Kim Tích một vài tuổi thôi. Cô ta gọi Khúc Kim Tích là “cô bé” chẳng qua chỉ muốn nói cho mọi người biết là Khúc Kim Tích và mình không ở cùng một cấp bậc.

“Trước kia hợp tác với những diễn viên khác toàn là tôi đánh người ta. Ở ngoài đời cũng chưa từng bị đánh bao giờ. Lần này phải chịu đánh, ngược lại cũng là một trải nghiệm mới.” Từ Nam Nam tiếp tục hòa nhã nói: “Một lát nữa chính thức quay hình, cô không cần kiêng dè tôi, cứ đánh thật là được. Như thế thì mới có thể tạo ra hiệu ứng chân thật nhất.”

Vừa nói xong, không ít người lộ ra vẻ mặt không đành lòng. Thậm chí một số người là fan của Từ Nam Nam còn ra vẻ đau lòng, ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích đã có biến đổi.

Diễn viên quả là một nghề nghiệp vất vả. Để hoàn thành tốt cảnh quay, bị đánh bị thương là việc khó tránh khỏi.

Còn một số người bên ngoài muốn xách giày cho Từ Nam Nam cũng không xứng, lại muốn đánh cả Từ Nam Nam ở trong phim.

Khúc Kim Tích: “…”

Thẩm Thính đứng ở một nơi không xa. Khúc Kim Tích nhìn sang anh, hạ quyết tâm, cô mỉm cười nói: “Cô Từ, thật ra tôi đang muốn tìm chị đây.”

“Tìm tôi có việc gì vậy?” Từ Nam Nam nói: “Không sao, chỉ cần có thể giúp được, tôi sẽ cố gắng giúp.”

“Vừa nãy tôi đọc kỹ kịch bản, tôi thấy lý do Tạ Trường Tịch đánh Khương Thiện Vi là vì tuân theo mệnh lệnh của hoàng đế. Nhưng với tính cách của Tạ Trường Tịch, Khương Thiện Vi là người sư huynh mà cô ấy tôn trọng, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ suy nghĩ tìm một cách vẹn toàn, không nhất định phải đánh Khương Thiện Vi.”

Ánh mắt Từ Nam Nam sáng lên: “Ý cô là… muốn đổi cảnh này sao?”

“Tất nhiên không phải.” Khúc Kim Tích không hề hoang mang, trả lời: “Ý của tôi là, cảnh tát có thể bỏ đi, sau đó lời thoại của tôi chỉnh sửa lại một chút. Lời thoại của anh Thẩm với những thầy cô khác thì vẫn giữ nguyên.”

Từ Nam Nam: “Việc này tôi nói cũng vô dụng, phải được đạo diễn đồng ý.”

“Lát nữa tôi đi tìm đạo diễn.” Khúc Kim Tích khéo léo nở một nụ cười, sau đó vỗ ngực: “Cô Từ xinh đẹp lại dịu dàng như thế, tôi thực sự không dám ra tay với cô. Lỡ đâu không khống chế được sức lực mà làm cô bị thương, fans của cô sẽ ăn thịt tôi mất.”

Cô nói câu này bằng giọng điệu đùa giỡn, Từ Nam Nam lại không biết đáp trả như thế nào. Cuối cùng chỉ khách sáo nói thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng trang điểm.

Từ Nam Nam đi rồi, Thẩm Thính cũng đi luôn. Mọi người lại bắt đầu xì xào buôn chuyện Thẩm Thính đi chung với Từ Nam Nam.

Khi mới ra mắt, Thẩm Thính và Từ Nam Nam đã hợp tác đóng chung một bộ phim. Hai người bọn họ trở thành cặp đôi tình đầu trong mắt bao người, rất nhiều fans hi vọng nhìn thấy bọn họ trở thành một cặp đôi ngoài đời thật.

Nhìn tình huống hiện tại, rất có khả năng sẽ đúng như bọn họ mong muốn.

Khúc Kim Tích mặc kệ những tiếng bàn tán xung quanh. Đợi mọi người giải tán, ai làm việc của người nấy, Mạnh Nghệ nói một câu: “Cô cũng không ngốc nhỉ?”

Khi Từ Nam Nam và Thẩm Thính tới, trong suốt quá trình đó, Mạnh Nghệ chỉ ngồi yên trên ghế bấm điện thoại. Ngay cả khi Từ Nam Nam chủ động chào hỏi cô ta cũng chỉ ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên gọi một tiếng “con gái”.

Đương nhiên Từ Nam Nam rất hào phóng hùa theo Mạnh Nghệ, cô ta gọi một tiếng “mẹ”.

Nghĩ tới việc này, Khúc Kim Tích lại buồn cười.

Có thể khẳng định: Mạnh Nghệ rất ghét Từ Nam Nam, ghét cay ghét đắng.

Cô không nghĩ được, Mạnh Nghệ lấy can đảm từ đâu mà dám thái độ với Từ Nam Nam. Khúc Kim Tích cười nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Bất kể mục đích của Mạnh Nghệ là gì, việc đổi cảnh tát này chỉ có lợi chứ không có hại với Khúc Kim Tích.

Từ Nam Nam là tiền bối, cho dù cô đánh Từ Nam Nam ở trong phim theo yêu cầu của kịch bản – Nếu sau này Từ Nam Nam khóc lóc khó chịu hoặc giả vờ khuôn mặt xuất hiện vấn đề gì, để lộ bất cứ tin tức gì ra bên ngoài cũng đã nghiêm trọng hơn việc Khúc Kim Tích ngã vào Thẩm Thính trước kia.

Việc kia chỉ là ké một chút danh tiếng của Thẩm Thính, nhiều nhất cũng chỉ làm người khác chướng mắt thôi.

Còn việc này thì sẽ bị nói thành độc ác, ganh ghét với khuôn mặt của Từ Nam Nam, muốn nhân cơ hội này hủy đi gương mặt của người ta, một diễn viên tuyến mười tám không quyền không thế mà lại dám ngông cuồng tới vậy?

Hậu quả sẽ ra sao, khỏi cần nghĩ cũng biết được.

— Chỉ cần Từ Nam Nam muốn chỉnh cô, không thiếu gì cách.

Tất nhiên, những điều trên chỉ là phỏng đoán. Nhưng trong đoàn phim có người âm thầm ngáng chân cô, bây giờ cô vẫn chưa biết được đó là ai, tốt nhất vẫn nên đề phòng trước mọi tình huống bất lợi.

“Không liên quan tới tôi.” Mạnh Nghệ liếc mắt: “Tôi cũng không thích cô, đừng có bắt quàng làm họ.”

Khúc Kim Tích: “…”

Tạo hình xong, Khúc Kim Tích đi tìm đạo diễn, tìm một vòng thì gặp Biên Nguyên. Nhận được sự giúp đỡ của Biên Nguyên, cuối cùng tìm được đến góc này.

Thẩm Thính cũng ở đấy.

“Cô Khúc.” Tần Tang nhìn thấy Khúc Kim Tích trước, tươi cười chào đón.

Biên Nguyên: “???”

Biên Nguyên là trợ lý của Hà Chiếu, bình thường hay qua lại với Tần Tang. Tần Tang cũng giống như ông chủ của cậu ta, nổi tiếng với khuôn mặt vô cảm, chưa từng thấy cậu ta cười tươi như vậy, mà đối tượng nhận được nụ cười đó lại là… Khúc Kim Tích.

Nhìn thấy sắc mặt của Biên Nguyên, Tần Tang thầm ho khan một tiếng, mau chóng khôi phục lại biểu cảm bình thường, không nói chuyện với Khúc Kim Tích, đứng gọn sang một bên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Biên Nguyên: “??????”

Cái phản ứng này lại càng giấu đầu lòi đuôi.

Biên Nguyên nhìn nhìn Khúc Kim Tích, lại ngó sang nhìn Tần Tang.

Khúc Kim Tích cúi đầu, thông minh im lặng.

“Đạo diễn, cô Khúc tìm ông.” Vừa dứt lời, Biên Nguyên ôm một bụng nghi hoặc rời đi.

Hà Chiếu và Thẩm Thính đang thảo luận về bộ phim thì Khúc Kim Tích đi đến. Hà Chiếu ngẩng đầu hỏi cô: “Có chuyện gì?”

Khúc Kim Tích kể lại tình huống một cách ngắn gọn, Hà Chiếu nghe xong liền nhíu mày: “Cách nghĩ của cô quả thật không tệ, nhưng điểm xung đột của cảnh quay này chính là ở cái tát đó. Cần có nó để đẩy xung đột lên cao, cô hiểu chứ?”

Khúc Kim Tích đang định nói thêm gì nữa thì Thẩm Thính đã thản nhiên chen lời: “Một cái tát thì phiến diện quá, không bằng sửa lại lời thoại của tôi với cô ta. Để tôi chất vấn cô ta, đẩy xung đột lên cao.”

Hà Chiếu: “…”

Đây có còn là Thẩm Thính trong ấn tượng của ông ta không?

Ông ta kinh ngạc nhìn Thẩm Thính. Khuôn mặt của Thẩm Thính vẫn thản nhiên, không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.

Lúc này.

“Đạo diễn, Dụ Đồng tìm ông.”

Dụ Đồng đi tới.

Anh ta không ngờ rằng Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đều ở đây. Dụ Đồng dừng lại vài giây, sau đó bình tĩnh bước đến: “Đạo diễn, thầy Thẩm.”

Anh ta ngó lơ Khúc Kim Tích.

Những người khác không chú ý, nhưng Thẩm Thính thì khẽ nheo mắt.

“Cậu lại có chuyện gì nữa?” Hà Chiếu hỏi.

Trong cảnh này, Dụ Đồng đóng vai hoàng đế, cũng tham gia diễn xuất. Anh ta nói: “Tôi cảm thấy hoàng đế sai khiến Tạ Trường Tịch tát Khương Thiện Vi một cái chỉ là để ra oai với quốc sư. Điều này không thực sự hợp lý.”

Hà Chiếu nhìn anh ta rồi lại nhìn Khúc Kim Tích, cuối cùng lại nhìn sang Thẩm Thính.

Mấy giây sau, ông ta nói: “Cho nên… cả ba cô cậu đều không muốn để Tạ Trường Tịch tát Khương Thiện Vi đúng không”

Dụ Đồng ngẩn người, anh ta không nhìn Khúc Kim Tích, ánh mắt vô thức nhìn sang Thẩm Thính. Sau đó Thẩm Thính giãn rộng đôi lông mày đang cau có, giọng nói bình thản: “Chúng tôi chỉ đang thảo luận kịch bản, nên dùng cách nào thì hợp lý cho cảnh quay này mà thôi.”

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Huyền Lệnh Khai Thủy Đích Thiêm Đáo Sinh Hoạt

Copyright © 2022 - MTruyện.net