Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 45+46
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 45+46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 45

Thẩm Thính cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm, thật may mắn là anh cũng mới vừa thức dậy, chưa phải tới trường quay.

Anh kéo ngăn kéo bên cạnh giường ra, bên trong có một tấm thẻ mở cửa phòng – là phòng Khúc Kim Tích.

Trước đó vì lo lắng Khúc Kim Tích biến thân trong phòng, không có cách nào mở cửa nên lần đầu tiên cô tới khách sạn liền xin thêm một tấm thẻ mở cửa phòng đưa cho Thẩm Thính.

Từ trước tới giờ anh chưa từng sử dụng một lần nào.

Mà nay cuối cùng cũng phải đụng tới.

Tần Tang đang nấu đồ ăn sáng trong phòng bếp, anh liếc nhìn, không làm kinh động tới Tần Tang mà một mình rời khỏi phòng.

Đụng phải mấy người khác ở tầng lầu này trong thang máy, Thẩm Thính hơi cúi đầu, đối phương đang nói chuyện phiếm, cũng không chú ý.

Tới tầng chín, hành lang không một bóng người, Thẩm Thính bước nhanh tới trước cửa phòng Khúc Kim Tích, lấy thẻ mở cửa mở ra.

Tiểu Trương cầm đồ ăn sáng mua cho Dụ Đồng bước ra từ trong thang máy dụi mắt một cái. Gì kia, hình như cậu ta thấy một người đàn ông bước vào phòng Khúc Kim Tích, hơn nữa bóng lưng người đàn ông đó còn quen mắt như vậy…

Tim Tiểu Trương đập loạn, đầu nặng óc nhẹ mở cửa phòng Dụ Đồng ra. Dụ Đồng vẫn đang nằm trên giường chưa dậy, Tiểu Trương không biết có nên nói chuyện này cho nghệ sĩ nhà mình biết hay không.

Tối qua tới rất khuya Dụ Đồng mới ngủ – rạng sáng ba giờ nhắn tin cho cậu ta nói muốn ăn sủi cảo hấp/

Tiểu Trương ngồi trên ghế sô pha: Nếu người đàn ông kia thật sự là Thẩm Thính, mới sáng sớm anh ta đã bước vào phòng Khúc Kim Tích, nói rõ quan hệ hai người tuyệt đối không phải quan hệ bình thường.

Mặc dù cậu ta thích nghệ sĩ nhà mình, thừa nhận Dụ Đồng ưu tú. Nhưng mà trên thực tế, nghệ sĩ nhà mình so sánh với Thẩm Thính, cho tới giờ thì phương diện nào cũng kém Thẩm Thính.

Mắt Khúc Kim Tích lại không mù.

Nếu mà nói chuyện này cho Dụ Đồng thì anh ta sẽ phản ứng như thế nào?

Mặt Tiểu Trương đầy vẻ rối rắm.

Sau khi Thẩm Thính cà mở cửa bước vào, mắt quét một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Khúc Kim Tích.

Anh không biết Khúc Kim Tích biến thành cái gì, nhưng có thể phát ra tiếng “Áu áu”, trong ấn tượng cũng chỉ quanh quẩn vài loại động vật.

Mấy giây sau, ánh mắt anh dừng bên rèm cửa sổ – chỗ đó nhô lên một cục nho nhỏ, kéo theo rèm cửa sổ run rẩy nhẹ.

Trong mắt Thẩm Thính có ý cười, trốn không dám gặp anh, rõ ràng đã biến thành một loại động vật không như ý muốn.

Anh lại loại bỏ mấy lựa chọn.

“Là tôi, đi ra đi.”

Rèm cửa sổ lại run mấy cái, có thể thấy cô đang giãy giụa hoặc là vẫn đang làm công tác tư tưởng. Thẩm Thính lại nhìn giường lớn hơi lộn xộn, dép vẫn còn ở bên mép giường.

Anh ngồi xuống mép giường, nhìn rèm cửa sổ, nói: “Bảy giờ tôi phải tới trường quay rồi, bây giờ đã sáu giờ, cô chắc chắn phải phí thời gian nữa?”

Suy nghĩ một chút, lại có ý tốt bổ sung một câu: “Kế hoạch nuôi heo tôi cũng áp dụng rồi, tôi cũng không ngại thêm chương trình nuôi chó mỗi ngày đâu.”

Rèm cửa sổ nhất thời không run rẩy nữa.

Khóe miệng Thẩm Thính nhếch lên: Xem ra là anh đã đoán đúng.

Từ từ, dưới rèm cửa sổ có một thân thể nhỏ lông lá mềm mại chui ra.

Đây là một bé chó Corgi, cái tai nho nhỏ rũ xuống, bốn chân nhỏ ngắn trông như là lê từ trong rèm cửa sổ lê ra, sau đó nâng đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Thính.

Thẩm Thính nhìn thấy sự tủi thân cực lớn từ trong đôi mắt to tròn lanh lợi.

Anh nín cười, theo bản năng điều chỉnh giọng nói dịu dàng đi: “Đáng yêu quá.”

Khúc Kim Tích: “Áu…”

“Không tin?” Cúi thấp người xuống bế bé Corgi lên, đi tới phòng tắm, giơ cô lên trước gương.

Khúc Kim Tích nhìn thấy hình dáng của mình hiện tại ở trong gương, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi biết mình biến thành chó, trong đầu cô hiện lên cái nhãn dán chó Corgi kia – con vật cô đã gặp sau khi tỉnh dậy chỉ có nhãn dán đó thôi.

Trong suy nghĩ của cô, trong các loại chó được gọi là dễ thương lanh lợi chỉ có mình Pomeranian. Những giống chó khác không con nào là không ngang ngược, rất tinh nghịch, đặc biệt là Husky, một tay phá nhà điêu luyện.

Cô bỗng nhiên kịp phản ứng lại, cô hẳn nên cảm ơn anh bạn trên mạng kia gửi hình không phải là một cái nhãn dán chó Husky – nếu thật sự biến thành Husky thì thật đúng là không dám tưởng tượng.

Khá tốt khi biến thành bé Corgi, ít nhất trên phương diện giá trị nhan sắc thì nó chiếm được bốn chữ mềm mại đáng yêu.

Hơn nữa… dường như Thẩm Thính rất thích những loài động vật lông lá, cho nên lần này mình biến thành bé Corgi, hẳn anh rất vui vẻ nhỉ?

Khúc Kim Tích nhìn chằm chằm Thẩm Thính trong gương, quả nhiên thấy Thẩm Thính đang cong khóe miệng.

Sự buồn bã cuối cùng cũng biến mất.

Cô an ủi mình: So với biến thành heo con thì tốt hơn nhiều rồi.

Tiểu Trương cẩn thận dán lỗ tai vào cửa, nghe tiếng bên ngoài. Sau khi cậu ta mơ hồ nhìn thấy người đàn ông là Thẩm Thính bước vào phòng Khúc Kim Tích, bây giờ đã qua mười phút.

Cuối cùng cậu ta cũng nghe thấy tiếng.

Tiểu Trương lặng lẽ hé cửa thành một cái khe nhỏ, nhìn sang bên cạnh.

!!!

Đúng thật là Thẩm Thính, cậu ta không nhìn lầm!

Đúng lúc này, ánh mắt Thẩm Thính đột nhiên quay lại, Tiểu Trương sợ run một cái, lật đật lui về sau.

Thẩm Thính thu ánh mắt lại, đóng cửa rồi ôm bé Corgi lên tầng.

Vào thang máy, anh giống như vô tình hỏi: “Bên trái cô là Dụ Đồng ở?”

Đầu nhỏ của Khúc Kim Tích đặt lên cánh tay Thẩm Thính, nhẹ gật đầu một cái.

Thẩm Thính không nói gì nữa.

Vừa ra khỏi thang máy thì gặp phải Hà Chiếu và trợ lý Biên Nguyên của ông ta.

Hai bên chào hỏi nhau, ánh mắt Hà Chiếu rơi vào trong ngực anh, mặt đầy kinh ngạc: “Sáng sớm cậu bế một con chó từ đâu về vậy?”

“Là Corgi.” Thẩm Thính nắm cái tai mềm mại của bé Corgi, sửa lại cách nói của Hà Chiếu: “Nhặt được ở ven đường.”

Hà Chiếu không nhịn được vui vẻ: “Cậu và trợ lý của cậu đúng là thích nhặt đồ ở ven đường mà.”

Thẩm Thính cười cười. Hai bên tách ra, Thẩm Thính trở về phòng, Hà Chiếu và Biên Nguyên bước vào thang máy.

Biên Nguyên thở dài: “Không ngờ thầy Thẩm lại thích động vật, không phải cậu ta không thích sao?”

“Là người thì sẽ thay đổi.” Hà Chiếu cũng có chút bất ngờ: “Trong phòng cậu ta không phải còn có heo sao.”

Biên Nguyên bổ não ra hình ảnh Thẩm Thính ôm heo: “…”

Tiểu Trương bị ánh mắt Thẩm Thính rồi sau đó không dám nhìn nữa, lật đật đóng cửa lại, quay đầu liền đối diện với Dụ Đồng mới vừa ngồi dậy từ trên giường.

Dụ Đồng vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy cậu ta thì nói: “Cậu lén lén lút lút đứng cạnh cửa làm gì đấy?”

Tiểu Trương: “Anh Đồng…”

Lúc thức dậy Dụ Đồng rất dễ quạo, mặt anh ta đen sì mà tung chăn xuống giường. Tiểu Trương xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt – lần này không phải cậu ta xoắn xuýt chuyện Thẩm Thính sáng sớm đã vào phòng Khúc Kim Tích, mà là Thẩm Thính vào phòng Khúc Kim Tích khoảng mười phút, lúc đi ra trong tay lại bế một bé chó nhỏ!

Tại sao trong phòng Khúc Kim Tích lại có thể có một con chó?

Cũng không thể khi trên mạng xảy ra chuyện lớn như thế, Khúc Kim Tích vẫn còn có tâm trạng đi nuôi chó, hơn nữa… con chó này từ đâu ra?

Dụ Đồng rửa mặt xong bước ra từ phòng tắm, thấy trợ lý vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt trông như mở tiệm nhuộm màu, cau mày nói: “Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

“À ừm anh Đồng, lúc nãy tôi thấy thầy Thẩm vào phòng Khúc Kim Tích, sau đó bế một con chó đi ra.” Cuối cùng Tiểu Trương vẫn không nén nổi nữa: “Có phải là do thầy Thẩm nuôi một con chó nhưng mà anh ấy tự nuôi không thuận lợi lắm nên để cho Khúc Kim Tích nuôi tạm thời không? Cho nên tối hôm qua thầy Thẩm mới chủ động tìm đến Khúc Kim Tích?”

Dụ Đồng không nói gì. Một lát sau, mặt không đổi sắc thay quần áo ngủ: “Liên quan gì tới tôi.”

Tần Tang làm xong bữa sáng, phát hiện cửa phòng Thẩm Thính đóng kín, bình thường giờ này Thẩm Thính đã dậy rồi.

Nhìn đồng hồ, cậu ta gõ nhẹ cửa phòng ngủ: “Anh Thẩm, anh nên rời giường rồi.”

Kết quả cửa phòng ngủ không mở ra, ngược lại cửa chính mở. Quay đầu nhìn lại, Tần Tang không kịp suy đoán tại sao Thẩm Thính lại đi vào từ bên ngoài, sự chú ý của cậu ta hoàn toàn bị bé Corgi trên tay Thẩm Thính kia hấp dẫn.

“Đáng yêu quá.” Tần Tang bật thốt lên, sau đó mới hiểu ra: “Cô Khúc?”

Bé Corgi ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, “Áu áu” một tiếng.

Tần Tang kiềm chế đôi tay có xúc động muốn ôm cô một cái. Vốn tưởng rằng bé heo trắng trẻo mềm mại đã dễ thương lắm rồi, không ngờ bé Corgi lông lá cũng có thể đánh trúng trái tim thẳng nam của cậu ta trong nháy mắt.

Không sao, đợi lát nữa anh Thẩm không bế thì cậu ta lại tìm cơ hội ôm một cái, Tần Tang thầm nghĩ.

Tần Tang dùng một chén đổ đầy sữa bò, Thẩm Thính đặt bé Corgi lên bàn, Khúc Kim Tích ngửi được mùi sữa thơm không tự chủ bước tới.

Biến thành bé Corgi không lớn tuổi lắm, tứ chi vẫn chưa lớn khiến cho cô không giữ được lực, dẫn đến đi đường cứ lảo đảo nghiêng ngả.

Điều này khiến cô cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “yếu ớt”. Ngay cả đi bộ cũng tốn sức như thế, thậm chí cô cũng không dám nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều quá thì đầu sẽ chóng mặt, buồn ngủ.

Thẩm Thính xé một miếng thịt xông khói cho Khúc Kim Tích, đợi Khúc Kim Tích nuốt vào trong bụng mới phát hiện không đúng – Cô! Không! Có! Răng!

“Thế nào rồi?” Bé Corgi với đôi tai vẫn luôn vểnh lên tựa như bị nhấn nút tạm dừng, ngay đơ trên bàn không nhúc nhích. Thẩm Thính cau mày, liếc nhìn miếng thịt trong tay.

Lúc biến thành heo nhỏ, Tần Tang làm bữa sáng, lần nào Khúc Kim Tích cũng ăn thịt xông khói trước rồi ăn những thứ khác nữa.

Tần Tang cũng không nhịn được nhìn về phía thịt xông khói, cậu ta xác nhận mình đã nấu chín – hơn nữa cho dù thịt xông khói không nấu cũng có thể ăn.

Khúc Kim Tích giơ một cái móng nhỏ chỉ chỉ khăn giấy trên bàn, Tần Tang lập tức rút một tờ giấy đưa cho cô. Thẩm Thính liếc mắt nhìn Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích đặt tờ giấy dưới chân giẫm lên, phun bỏ miếng thịt xông khói không cắn nổi ra ngoài – cô muốn trực tiếp nuốt xuống nhưng lo bị hóc.

Vì để cho người giám hộ của cô biết tại sao phải nhổ thịt xông khói ra, Khúc Kim Tích do dự một chút, cuối cùng há miệng ra với Thẩm Thính, lộ ra phần lợi hồng hồng.

Thẩm Thính: “…”

Tần Tang: “…”

Tần Tang nhanh chóng dùng điện thoại tra một hồi, nói: “Anh Thẩm, căn cứ vào giống loài và hình thể của cô Khúc bây giờ, hẳn là cô ấy mới vừa đầy tháng không lâu.”

Nói cách khác, Khúc Kim Tích biến thành một bé Corgi vẫn chưa dứt sữa.

“…”

Khúc Kim Tích buồn bã cúi đầu tiếp tục uống sữa, chỉ có mùi sữa bò thơm ngát mới có thể làm dịu tâm tình của cô.

Tần Tang thấy cô như thế thì có chút không nhịn được, vươn tay ra xoa đầu bé Corgi, cảm giác quá tuyệt vời!

“Cô yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ sữa bò cho cô, cô thích uống loại nào?”

Hai giây sau, Tần Tang chợt thấy da ở chỗ mu bàn tay hơi nóng, cậu ta từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Thẩm Thính, Tần Tang lập tức rụt tay về, thoáng cái khôi phục hình tượng trợ lý tinh anh: “Anh Thẩm, tôi đi mua chút sữa bò rồi về ngay.”

Cho tới khi Tần Tang rời đi, Thẩm Thính mới lên tiếng: “Không cắn nổi thịt xông khói, vậy thử một chút bánh mì đi.”

Anh xé một mẩu bánh mì cho Khúc Kim Tích, nửa ngày cô mới nuốt được một mẩu, vị bánh mì mất đi sức hấp dẫn đối với cô, cứ như nuốt cỏ khô ấy.

Khúc Kim Tích lắc đầu một cái, từ chối Thẩm Thính đút, tiếp tục uống sữa bò.

Uống rồi uống, cơn buồn ngủ vô biên dâng trào, Khúc Kim Tích biết điều này không đúng, cô vừa mới thức dậy chưa được bao lâu, sao có thể buồn ngủ như thế?

Nhưng mà mắt cô sắp không mở ra nổi nữa, lắc lắc đầu, muốn để mình tỉnh táo một chút. Mà một cái lắc kia khiến cô càng mệt hơn.

Mắt thấy cô sắp cắm mặt vào trong chén sữa bò, Thẩm Thính nhanh tay đẩy sữa bò ra. Anh bế lấy bé Corgi, cau mày, đang yên đang lành sao tự nhiên lại như quả cà héo thế này?

Anh nâng cằm nhỏ của bé Corgi lên, ngón tay thuận tiện gãi gãi: “Khúc Kim Tích.”

Khúc Kim Tích tỉnh táo chớp mắt một cái, sau đó mở mí mắt sắp khép lại ra, nghe thấy Thẩm Thính hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

“Áu áu ~” Cô thoải mái mà kêu một tiếng, đầu theo bản năng dụi vào trong ngực Thẩm Thính.

Mùi trên người Thẩm Thính thật dễ ngửi.

Trước khi ý thức rơi vào giấc ngủ say, Khúc Kim Tích chỉ có một suy nghĩ duy nhất này.

Thân thể Thẩm Thính hơi cứng lại, rồi sau đó thả lỏng.

Cũng không lâu lắm, bé Corgi đang ngủ đàng hoàng bỗng dụi đi dụi lại trong ngực anh. Thẩm Thính mặc áo sơ mi đơn giản, bị cô cọ như thế thì nút áo sơ mi bị mở ra.

Một giây tiếp theo, cái đầu lông lá chính xác tìm được cơ hội chui vào trong, thậm chí còn liếm liếm!

“Khúc! Kim! Tích!”

Sắc mặt Thẩm Thính biến đổi, phản xạ có điều kiện túm gáy bé Corgi xách lên, để cô lơ lửng giữa không trung.

Đột nhiên lơ lửng khiến Khúc Kim Tích tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, cảm giác thân thể mất đi trọng lực khiến mắt cô còn chưa mở ra, từ trong cổ họng đã phát ra những tiếng “Áu áu áu áu”.

Cùng lúc đó, Tần Tang xách một túi sữa bỏ trở về, vừa mở cửa liền thấy hình ảnh bé Corgi bị Thẩm Thính tàn nhẫn treo lơ lửng giữa không trung.

Da đầu Tần Tang tê dại, lập tức đóng cửa lại, sải bước đi qua: “Anh Thẩm, cô ấy là cô Khúc đó, cô ấy vừa mới đầy tháng thôi!”

Chương 46

Thẩm Thính quay đầu nhìn Tần Tang đang vội vàng chạy tới, tầm mắt hạ xuống dưới này, đột nhiên Tần Tang hoàn hồn, biết mình lại đi quá giới hạn.

Nhưng… vì cục cưng Corgi, Tần Tang không những không lùi bước mà ngược lại còn vươn tay ra cứu cục cưng Corgi giữa không trung.

“Anh Thẩm, nhấc cún con lên trên không trung như thế này là một hành động rất đáng sợ đối với nó.” Tần Tang bất chấp khó khăn, gian nan nói: “Lúc trở lại tôi đã điều tra tài liệu rồi.”

Nói xong, cậu ta cực kỳ có ý thức, bế cục cưng Corgi đưa lại cho Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích “vừa đầy tháng” đã hoàn toàn tỉnh táo sau khi trải qua cú tung này, cô ngây người nhìn Thẩm Thính ngay trước mặt, đưa tay ra mà không hề nghĩ ngợi gì, đó là hành động cầu xin một cái ôm.

Sắc mặt của Thẩm Thính biến đổi mấy hồi, cuối cùng nhận lấy cục cưng Corgi.

“Áu.” Khúc Kim Tích dụi dụi vào tay anh.

Thẩm Thính: “…”

Bỏ đi, cần gì phải so đo với một đứa vừa đầy tháng.

Trái tim lơ lửng giữa không trung của Tần Tang cuối cùng cũng rơi trở lại chỗ cũ, mặc dù không biết tại sao anh Thẩm lại bế cô Khúc lên giữa không trung để trừng phạt, nhưng may mắn thay, “ngọn lửa” của anh Thẩm đã tan biến.

“Hôm nay cô có lịch quay à?” Anh vừa vuốt ve tai cục cưng Corgi vừa thẩm vấn.

Khúc Kim Tích hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, hôm nay cô có quay một ngày. Vì hôm qua đoàn phim bên cạnh kết thúc công việc sớm nên trường quay được sắp xếp cảnh quay rất dày đặc.

Nhưng dù có vội đến đâu cũng vô ích, cô cũng nhất định phải vắng mặt.

Thẩm Thính cầm điện thoại di động của cô lên: “Mật khẩu là gì?”

Khúc Kim Tích cố hết sức loay hoay với móng vuốt để bấm, khi bấm xong số đầu tiên, Thẩm Thính hỏi: “Giống mật khẩu cổng biệt thự à?”

Khúc Kim Tích lại gật đầu. Cô không biết Thẩm Thính định làm gì với điện thoại di động của mình, bất kể anh có làm gì cũng mặc kệ, vì cô đều chỉ có thể quan sát từ bên cạnh.

Mở khóa, Thẩm Thính vào WeChat của Khúc Kim Tích.

Thẩm Thính không bao giờ động vào đồ đạc cá nhân của người khác, đặc biệt là điện thoại di động và những thứ khác liên quan đến chuyện nhạy cảm, nay lại vì Khúc Kim Tích mà phá luật.

Anh lịch sự không đi xem bạn của Khúc Kim Tích là những ai, chỉ trực tiếp tìm kiếm với từ “Biên” và kết quả xuất hiện với hình đại diện là “Trợ lý Biên Nguyên”, nhấp vào và soạn một tin nhắn trong hộp nhập liệu.

Khúc Kim Tích theo dõi toàn bộ quá trình, Thẩm Thính đang xin phép nghỉ với đoàn làm phim thay cho cô.

Sự kinh ngạc to lớn đánh trúng Khúc Kim Tích: Sao trên đời lại có một người đàn ông chu đáo như Thẩm Thính, có thể nghĩ đến việc dùng điện thoại di động bắt chước giọng văn của cô để xin phép đoàn phim.

Tin nhắn của Thẩm Thính là: “Trợ lý Biên, rất xin lỗi, hôm nay tôi không thể đến đoàn phim.”

Biên Nguyên nhanh chóng hồi âm: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô không nói sớm hơn.”

Nói chung, bình thường nếu thật sự thành viên đoàn làm phim không thể đến phim trường thì cần phải xin phép trước.

Khi Thẩm Thính đi làm, anh không bao giờ xin nghỉ vì những lý do không đặc biệt, mà ngay cả khi xin nghỉ, phản hồi nhận được đều tràn ngập nịnh nọt và thận trọng.

Anh không tiếp xúc nhiều với Biên Nguyên, với tư cách là trợ lý của Hà Chiếu, đương nhiên địa vị trong đoàn của Bên Nguyên cao hơn một bậc.

Trong ấn tượng, Biên Nguyên là một trợ lý lịch sự và chuyên nghiệp, câu trả lời này dường như không có bất kỳ ý nào khác nhưng nó khiến Thẩm Thính khó chịu một cách khó hiểu.

Sự khó chịu này là vì thái độ của Biên Nguyên đối với Khúc Kim Tích.

Điều này khiến anh nhận ra rằng ở trong đoàn Khúc Kim Tích không được hoan nghênh cho lắm.

“Anh Thẩm, để tôi nói chuyện với Biên Nguyên.” Tần Tang lên tiếng đúng lúc.

Thẩm Thính nhìn cục cưng Corgi, ý muốn xin sự cho phép để đưa điện thoại cho Tần Tang nhưng lại phát hiện mi mắt cô nhíu lại, rõ ràng là muốn ngủ tiếp.

Sau hai giây khựng lại, Thẩm Thính đưa điện thoại cho Tần Tang. Với tư cách là một trợ lý ưu tú chuyên nghiệp, Tần Tang bắt chước giọng điệu của Khúc Kim Tích và soạn ra một lý do rất hợp lý…

Cô cần đi xử lý những tin tức về mình ở trên mạng để tránh ảnh hưởng đến việc tuyên truyền sau này của đoàn phim.

Vì vậy việc giả mạo này đã thành công.

Xét thấy hiện tại Khúc Kim Tích không có khả năng tự bảo vệ mình, phải có người chăm sóc, để cô một mình trong phòng khách sạn còn chưa được, cho nên Thẩm Thính đưa cô theo đến trường quay, đặc biệt để Tần Tang chăm sóc cho cô.

Về vấn đề này, Tần Tang còn cố ý chuẩn bị một chiếc chăn nhỏ, ôm bé Corgi vào lòng trong một lớp chăn bông, cách một lớp chăn rồi thì hẳn anh Thẩm sẽ hài lòng.

Hài lòng hay không thì qua thần thái của anh Tần Tang cũng không nhìn ra được, nhưng anh Thẩm không còn nhìn cậu ta bằng ánh mắt sởn da gà nữa.

Ngay khi có mặt trên phim trường, bé Corgi đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của nhiều người cả nam lẫn nữ.

“Thật là một cún con đáng yêu, dáng vẻ Thẩm Thính ôm cún con vào lòng thật quá dịu dàng.”

“Những người đàn ông thích động vật nhỏ trông lại càng đẹp trai.”

“Cái gì chứ… Các người không thấy trợ lý Tần cũng rất tuấn tú à.”

“Đó là Corgi bé nhỏ, Corgi khi còn nhỏ đáng yêu vậy sao?!”

Đoàn làm phim vừa bận rộn vừa mệt mỏi, hầu hết tất cả những con vật có thể nhìn thấy đều là ngựa cao lớn. Những loài vật nhỏ dễ thương như cục cưng Corgi xuất hiện trên phim trường nên vừa thấy đã ngay lập tức trở thành tâm điểm.

Ngay cả khi bé Corgi được Tần Tang ôm trong tay, hai mắt của họ cũng không nhịn được muốn liếc nhìn nó, nhân tiện tét nó một cái.

Tuy nhiên, chính là vì bé Corgi đang được Tần Tang ôm trong tay, trợ lý của Thẩm Thính, nên hầu hết mọi người đều chỉ dám đứng từ xa quan sát, không dám bước tới.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến các diễn viên hơi lớn tuổi, tuy họ không bằng các diễn viên chính trong nhóm nhưng đều là đàn anh đàn chị, ngay cả đạo diễn cũng phải nể nang, khi họ yêu cầu ôm một cái hay sờ soạng bé Corgi, Tần Tang từ chối thì không hay lắm.

Vì vậy, một Khúc Kim Tích đang chìm trong giấc ngủ không hề hay biết mình đã bị mấy bàn tay liền luân phiên ôm lấy, tới lúc trở về tay Tần Tang vẫn đang ngủ ngon lành, Tần Tang thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Một diễn viên khách mời lớn tuổi đóng vai thái hoàng thái hậu đi qua, nhìn thấy bé Corgi thì nói: “Bé Corgi này chỉ vừa mới đầy tháng à, răng sữa còn chưa mọc nên nuôi trong nhà để chăm sóc cho tốt, sao có thể mang đến nơi lộn xộn như trường quay chứ?”

“Cô Mai.” Tần Tang giải thích: “Hồi sáng anh Thẩm mới nhặt được ở ven đường, để trong khách sạn không có ai chăm sóc nên đành phải mang qua đây.”

Cô Mai đã gần bảy mươi tuổi, thân hình khỏe mạnh, ở nhà thích làm vườn trồng hoa với cây cỏ, nuôi thú cưng, khi trông thấy một chú chó con nhỏ thì không khỏi lo lắng.

“Nhặt được à?” Cô Mai cười: “Cả cậu với Thẩm Thính đều không có kinh nghiệm nuôi chó nhỉ, vậy để cô nuôi nó cho. Cô có kinh nghiệm nên đảm bảo sẽ nuôi nó vừa trắng vừa mập.”

Tần Tang: “…”

“Ai nói Thẩm Thính không có kinh nghiệm.” Không biết Hà Chiếu đã đến gần từ khi nào: “Lão Mai, đừng lo lắng về chuyện này. Trong nhà Thẩm Thính còn có một con heo cưng, nuôi dưỡng tốt lắm.”

Mắt cô Mai sáng lên: “Là loại heo không lớn lên sao?”

“Đúng vậy.” Tần Tang bình tĩnh đáp: “Nhưng hôm qua anh Thẩm có gửi heo con cho một người bạn nuôi rồi.”

Cô Mai có ánh mắt tiếc nuối.

“Nếu Thẩm Thính cũng thích động vật, vậy tôi sẽ không tranh nữa.” Cô Mai nói: “Cho tôi ôm một cái.”

Tần Tang cẩn thận giao bé Corgi cho cô Mai.

Mọi chuyện cứ thế xảy ra cho đến đúng lúc Khúc Kim Tích tỉnh dậy.

Mở mắt ra, không phải là khuôn mặt như thần tiên của Thẩm Thính mà lại là khuôn mặt đầy nếp nhăn không giận dữ vẫn có uy nghiêm được trang điểm của bà cụ trong cung đình.

Cú sốc do nó mang lại có cảm giác giống như một mỹ nữ trong nháy mắt biến thành nữ quỷ. Khúc Kim Tích phát ra tiếng “Gràooo”, vừa vặn lúc Tần Tang buông cô ra, trong khoảnh khắc đó cô Mai đỡ lấy cô, nhưng cô lại vặn vẹo người, kết quả là cô Mai đã không đỡ được cô, cô trực tiếp rơi từ giữa không trung xuống!

Khúc Kim Tích nhận thức được sự nguy hiểm đã dựng lông lên. Vào thời điểm nguy cấp, một chiếc đệm êm ái bên cạnh cô bay tới, khó khăn lắm mới đệm ở dưới người cô, là Dụ Đồng.

Anh ta đã ở hiện trường từ lâu, quay cảnh phim với Thẩm Thính, thấy Tần Tang đang bế cục cưng Corgi mà chăm sóc cẩn thận nên để ý.

Dĩ nhiên anh ta không quên Tiểu Trương nói Thẩm Thính đã vào phòng của Khúc Kim Tích vào sáng sớm, sau đó ôm một con cún rời đi.

Vậy mà Tần Tang lại nói với bên ngoài rằng nó là con cún Thẩm Thính nhặt được ở ven đường, hẳn là ý của Thẩm Thính.

Mặc dù là một hành động bình thường nhưng lại không đề cập đến Khúc Kim Tích, tại sao con cún được Khúc Kim Tích nuôi phải đổi thành của Thẩm Thính? Khúc Kim Tích bắt đầu nuôi nó từ khi nào? Sao hôm nay cô đột ngột xin nghỉ? Vì tin tức trên mạng? Cả một đêm hướng gió nghịch chuyển dữ dội như vậy, là ai đã bí mật giúp đỡ cô? Thẩm Thính chăng?

Trong đầu Dụ Đồng xuất hiện vô số câu hỏi, anh ta cấm mình không được nghĩ về những điều này và cũng cảnh báo bản thân rằng chuyện của Khúc Kim Tích không liên quan gì đến mình, nhưng không khống chế được suy nghĩ, hiện tại khi nhìn thấy con cún này sẽ lại bất giác nghĩ đến cô.

Khi cục cưng Corgi rơi từ giữa không trung xuống, anh ta đã đá vào đệm dưới chân của mình theo phản xạ có điều kiện. Lúc đó, điều anh ta nghĩ tới chính là nếu nó thực sự là con cún mà Khúc Kim Tích nuôi, nếu nó rơi xuống mà chết, liệu cô có buồn hay không?

“Anh Đồng.” Lần đầu tiên Tiểu Trương bị phản xạ thần thánh tới từ nghệ sĩ nhà mình làm cho giật thót, đang định phán một câu “Cừ muốn chết” để tâng bốc thì khi quay đầu lại đối mặt với biểu cảm vô cùng khó coi của Dụ Đồng.

Đương nhiên anh ta không biết được lúc này Dụ Đồng chán ghét sự do dự của mình, lại nhất thời tức giận vì Khúc Kim Tích hậu đậu vô tình.

Cô rõ ràng không có một chút ý định nối lại tình xưa nào nhưng tại sao anh ta lại còn suy nghĩ lung tung ở đây cơ chứ?

Khúc Kim Tích không có cảm giác khó chịu nào ngoại trừ việc móng vuốt hơi tê.

Lúc này, tất cả mọi người đều tấm tắc khen Dụ Đồng phản ứng nhanh, nếu không có anh ta đá đệm êm đến đỡ được cục cưng Corgi thì sợ là tình hình của cục cưng Corgi sẽ rất tệ.

Khúc Kim Tích ỷ vào việc giờ đây mình đã là Corgi, loạng choạng bước về phía Dụ Đồng, chính Dụ Đồng đã cứu cô, vì vậy ít nhất cô cũng nên bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Vốn dĩ Tần Tang muốn bế bé Corgi lên nhưng khi thấy cô đi về phía Dụ Đồng, cậu ta đành phải dừng lại mà đuổi theo sau.

“Anh Đồng, con cún con đó đang bò về phía anh.” Tiểu Trương nói.

Bé Corgi có đôi chân ngắn cộng thêm không đủ sức, thoạt nhìn thì Khúc Kim Tích tiêu sái trông như đang bò trên mặt đất.

“Mắt tôi không mù.” Dụ Đồng tức mình.

Cuối cùng thì Khúc Kim Tích cũng bò được đến chỗ Dụ Đồng và thở dốc một hơi, sau khi cơ thể lấy lại được chút sức lực, cô vươn chân trước của mình ra và chọc chọc vào phần trên giày của Dụ Đồng.

“Gâu.” Cảm ơn.

Dụ Đồng: ? ? ?

Khúc Kim Tích quay lại nhìn Tần Tang, trong giây lát người kia đã hiểu ra, cúi người ôm cô vào lòng.

“Chắc là nó muốn nói cảm ơn đấy.” Cô Mai, chuyên gia về thú cưng trên mạng: “Corgi thuộc chi chó và có chỉ số IQ rất cao. Đừng chỉ thấy nó mới đầy tháng, nó đã có thể nhận thức được môi trường xung quanh rồi.”

“Thật sự là một cục cưng thông minh.” Cô Mai yêu thương vuốt ve trên cái đầu nhỏ bé của cục cưng Corgi, Khúc Kim Tích muốn trốn cũng không trốn đi đâu được.

Sau đó cô buồn bã phát hiện ra rằng được bà cụ vuốt ve khiến cô cảm thấy rất thoải mái! Thoải mái đến mức cô tự động nhích đầu qua để được chạm vào.

Khúc Kim Tích: “…”

Thẩm Thính quay xong, Tần Tang vội vàng nhanh chóng ôm bé Corgi vào lòng.

Nhân viên xung quanh ít nhiều cũng liếc về phía bên này, liền chứng kiến cảnh nam thần quốc dân đang véo tai Corgi bé bỏng rất quen thuộc, biểu cảm dịu dàng hiếm thấy.

“Nghe nói Dụ Đồng đã cứu cô.” Một tay Thẩm Thính nắm lấy tai của bé Corgi, một tay vô thức cầm móng vuốt nhỏ có lông mềm như nhung lên xoa nhẹ.

Khúc Kim Tích dễ chịu nên buồn ngủ đến nỗi lười gật đầu.

“Cô có vẻ rất thích Dụ Đồng nhỉ, lại còn là bạn thời đại học. Hay là vậy đi, lát nữa giao cô cho anh ta chăm sóc thì thế nào?”

Đến đây thì ngay lập tức cơn buồn ngủ của Khúc Kim Tích biến mất gần hết theo những lời Thẩm Thính nói.

“Ngaooo!” Đừng mà…!

Tâm trí của Khúc Kim Tích quay cuồng, tự hỏi không biết đã đắc tội chỗ nào với người giám hộ mà khiến anh muốn bỏ rơi mình, nên bây giờ cô chỉ có thể… chỉ có thể hành động như đang thả thính và làm nũng.

Chó phải phải làm nũng như thế nào đây?

Khúc Kim Tích do dự, rồi đột nhiên lăn lộn trong vòng tay của Thẩm Thính, lộ ra một cái bụng trắng nõn và mềm mại, đôi tai nhỏ cụp xuống, đôi mắt to ướt át nhìn anh chăm chú một cách đáng thương.

Sau khi suy nghĩ đã nhớ lại các động tác đặc trưng của chó, vì vậy… Bé Corgi há miệng và thè chiếc lưỡi hồng của mình ra.

Tới đây! Hãy xem tôi đây đáng yêu làm sao, tận hưởng cho thỏa thích đi! Chiều muộn hôm đó, trên bảng xếp hạng tìm kiếm xuất hiện một cụm từ khóa: “Thẩm Thính cười dịu dàng”.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Copyright © 2022 - MTruyện.net