Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 53+54
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 53+54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 53:

Tiếp tục im lặng thêm năm giây, Lâm Thiên Hà mới trả lời: “Cái này… xin lỗi tôi không làm được.”

Anh ta chưa từng nghe nói, cua bị gãy chân còn muốn trị khỏi―― Bình thường nếu gặp tình huống này thì anh ta đã nấu lên ăn rồi.

“Nhưng mà.” Nghĩ đến những sở thích không muốn để người ta biết kia của Thẩm Thính, Lâm Thiên Hà nhịn không được nói một câu, “Anh có thể thử dùng băng vải quấn xem?”

“Cảm ơn.” Thẩm Thính lễ phép đáp lời, sau đó cúp điện thoại, tha cho bác sĩ Lâm.

Khúc Kim Tích nhìn thấy Thẩm Thính đi về phía mình, cô liên tục không ngừng lùi về phía sau, kết quả là bị sức nâng của nước ảnh hưởng, vừa sơ ý một chút đã bị lật người, mặc cho cô dùng sức như thế nào thì vẫn không lật người lại được.

Khúc Kim Tích: “…”

Cô chợt nhớ tới mình hình ảnh mình biến thành con rùa đen nhỏ.

Trước lạ sau quen, tỉnh táo chờ đợi, quả nhiên, không đợi bao lâu sau, cô đã cảm giác được dòng nước đang gợn sóng là do Thẩm Thính đưa tay vào bắt cô lôi ra phía ngoài.

“Bác sĩ Lâm nói, chân của cô có thể dùng băng vải để bó lại, có ích cho việc khôi phục, tôi nghĩ cô nên thử một chút.”

Lúc Tần Tang trở về, đập vào mắt là cảnh ông chủ nhà mình đang dùng băng vải quấn hai chân không thể động đậy của con cua nhỏ, cuối cùng còn dùng phần phải thừa lại quấn quanh thân cua một vòng, biến con cua xanh thành con cua trắng.

Tần Tang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nói một lời.

Nội tâm thì nói: Cậu ta cảm thấy, cô Khúc biến thành cua nhỏ cũng rất đáng yêu!

………

Độ nóng của vụ việc Mạnh Thiên Hạo cùng mấy nghệ sĩ nữ tiếp tục ròng rã một tuần mới chậm rãi hạ nhiệt.

Đến mức cư dân mạng cũng không đọc tin tức ở trên weibo nữa, luôn cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Nhưng mà, phần lớn hotsearch đều là mấy cái trước, nhìn nội dung thì đã biết là mua hotsearch rồi, không đáng để xem.

Mãi đến khi có một nick nhỏ mới đăng kí đột nhiên gửi lên mấy tấm ảnh cùng một cái sticker ‘xem thường’, đồng thời tag nick của các nhà marketing nổi tiếng vào. Tiêu đề rất kinh dị: 【 Khúc Kim Tích tự sát 】

Hình ảnh được chụp rất mơ hồ, nhưng miễn cưỡng có thể thấy rõ người bên trong ảnh đúng là Khúc Kim Tích, người nọ ngồi ở trên xe lăn, cúi đầu, dáng vẻ có thể chết bất cứ lúc nào.

Người đẩy xe lăn chỉ lộ ra một phần cơ thể rất nhỏ, ở bên trong phần bình luận cũng chỉ rõ ra là Khúc Kim Tích nhưng không cách nào thấy là ai đang đẩy xe lăn giúp cô.

Ngoại trừ nhân viên công tác ra thì còn ai vào đây được chứ.

Lúc đầu, nhiệt độ hotsearch của Khúc Kim Tích đã hạ xuống một chút, kết quả đột nhiên xuất hiện một tin tức như thế, thêm cả tiêu đề đầy tính lừa dối, cho tới sau khi đám dân mạng thấy rõ ảnh chụp, đến tám mươi phần trăm người đều tin tưởng sự việc này, cho rằng Khúc Kim Tích thật tự sát.

Độ nóng lên rất cao và cũng rất nhanh, chen vào tận cả bảng hotsearch.

Hiện tại, Khúc Kim Tích đã có một ít fans nhỏ, bọn họ ở trên mạng điều tra tiểu sử của Khúc Kim Tích, phần tiểu sử cũng không được đổi mới mà vẫn hiển thị như lúc đầu.

Những fan hâm mộ này không biết Khúc Kim Tích đã kết thúc hợp đồng với quản lý công ty cũ, tìm tớI weibo của công ty cũ, mắng công ty không bảo vệ tốt Khúc Kim Tích.

Công ty Nguyên Kinh Kỷ cũng không phải một công ty lớn gì, nhìn thấy mình vì Khúc Kim Tích mà bị chửi, trực tiếp đăng hình ảnh kết thúc hợp đồng của họ và Khúc Kim Tích ra để giải thích, cũng thuận thế bôi nhọ Khúc Kim Tích, ngầm chửi đầu óc cô có bệnh, không được bình thường.

Bên trên Weibo có rất nhiều người gọi là “Huyền học đại sư”, mỗi khi trong giới giải trí có chuyện lớn tuôn ra thì những huyền học đại sư này sẽ cùng nhau xuất hiện, xem tướng cho các minh tinh, nghệ sĩ, nhắn nhủ một số lời vớ va vơ vẩn.

Sau khi xảy ra một trận chửi nhau ngầm ở công ty cũ, một ID tên là 【 Đại sư xem tướng Trương Ly Huyền 】 tung một video Khúc Kim Tích tự sát trên Weibo kèm theo mấy thuật ngữ huyền học khó hiểu. Đại ý là trong tên của Khúc Kim Tích mang ẩn ý là hồng nhan bạc mệnh, dễ dàng xử trí theo cảm tính, tướng mạo cũng là mỹ nhân, nhiều thăng trầm. Cuối cùng lại đưa ra kết luận, nguyên nhân Khúc Kim Tích tự sát là do không chịu được sự dày vò sâu trong nội tâm, tinh thần nhất định có bệnh, nên lúc này mới lựa chọn cách tự sát.

Đảo mắt, bệnh trầm cảm của Khúc Kim Tích không biết đến từ đâu cũng leo lên trên bảng hotsearch.

【Quá thảm, quá đáng thương, hành vi từ bỏ sinh mệnh của mình vì một tên cặn bả, khiến bản thân đau đớn, kẻ thù sung sướng.】

【Ai chưa từng mắng Khúc Kim Tích giơ tay nào.】

【Không biết hiện tại Khúc Kim Tích thế nào rồi, hy vọng cô ấy không có việc gì.】

【Cảm giác cô nhất định là đang tuyệt vọng tới cùng cực mới tự sát. 】

【 Thật ra, tôi vẫn cảm thấy, tinh thần của Khúc Kim Tích có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không. Trước đó, chúng ta không nên mặc kệ cô ấy, chỉ là lúc đó tôi không dám nói giúp cho cô ấy câu nào, nói một câu thì sẽ sẽ bị fans hâm mộ của Thẩm Thính bóp thành chó ngay. 】

【 Tầng trên, nói Khúc Kim Tích thì nói mỗi Khúc Kim Tích thôi, đừng kéo Thẩm Thính của chúng tôi xuống, anh của chúng tôi đang quay phim ở bên trong đoàn làm phim đấy, cái gì cũng không biết.】

【 Khổ quá, tuyết lở rồi, không có một một mảnh bông tuyết nào vô tội cả.】

“Ông chủ, hiệu quả của hotsearch không tệ.” Tần Tang nói, “Fans hâm mộ của cô Khúc trên Weibo đã tăng hơn một trăm vạn.”

Liên quan tới hotsearch “Khúc Kim Tích tự sát”, người đứng phía sau chỉ đạo tất cả là Tần Tang, mà việc này tất nhiên là được sự đồng ý của Thẩm Thính.

Trước kia Khúc Kim Tích cho dân mạng một ấn tượng quá không tốt, cho dù là bởi vì chuyện của Mạnh Thiên Hạo mà cô đã tẩy trắng không ít nhưng danh tiếng vẫn không dễ nghe.

Đã vậy thì dứt khoát cho hình tượng của cô thảm đến cùng.

Công ty mới của Thẩm Thính mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu hoạt động nhưng bộ phận PR đã bắt đầu triển khai quy mô lớn, trước kia là một mình quản lý của Thẩm Thính tuyên truyền, hiện tại lại âm thầm điều khiển tin tức của Khúc Kim Tích, và nhiều cách khác.

Thông qua hotsearch lần này, hình ảnh coi trọng tình cảm của Khúc Kim Tích được dựng lên.

Hình ảnh “coi trọng tình cảm” nếu so sánh với hình ảnh “ngu ngốc” thì tốt hơn nhiều.

Ngón tay của Thẩm Thính lướt nhanh trên màn hình, gần như là không nhìn thấy bình luận mắng Khúc Kim Tích, khóe môi hơi cong lên. Anh cất điện thoại, nhìn về phía bể cá nhỏ trên bàn trang điểm ――

Đến trường quay, anh cũng mang theo bể cá tới đặt ở trong phòng hóa trang.

Con cua nhỏ nấp ở bên cạnh, ngủ đến nỗi nổi cả bong bóng, bọn cá vàng nhỏ rất có linh tính, vây quanh ở bên cạnh con cua nhỏ thành một vòng tròn.

Thẩm Thính ở bên ngoài bể thủy tinh, chọc chọc con cua nhỏ, bọn cá vàng nhỏ sợ hãi rời đi, chỉ có mỗi con cua nhỏ là không có bất kỳ phản ứng nào.

Thật sự là ngủ đến nỗi sét đánh cũng không tỉnh, Thẩm Thính bật cười.

Từ sau khi Kiều Tử Ngôn tới đây, Dụ Đồng bị trông coi rất chặt, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu, chỉ cho phép anh ta đọc kịch bản, hoặc là đọc các loại sách có liên quan đến phim. Vẫn là Tiểu Trương lén đưa điện thoại di động của mình cho Dụ Đồng mượn, lúc này người nọ mới biết được việc Khúc Kim Tích lên trên hotsearch.

Bệnh trầm cảm? Tự sát?

Sắc mặt Dụ Đồng tối sầm ――Cái dáng vẻ không tim không phổi kia của Khúc Kim Tích giống như là mắc bệnh trầm cảm lắm à?

Rõ ràng có người ở sau lưng cố ý bôi đen Khúc Kim Tích, Dụ Đồng nhíu mày, Tiểu Trương nhỏ giọng nói: “Cũng không biết là ai giúp Khúc Kim Tích tẩy trắng.”

“Tẩy trắng?” Dụ Đồng ngẩng đầu, “Có ý gì?”

Tiểu Trương cảm thán nghệ sĩ nhà mình suy nghĩ về loại việc lục đục này quá đơn thuần rồi, cậu ta giải thích: “Chúng ta đều biết là Khúc Kim Tích tự sát và mắc bệnh trầm cảm là giả nhưng mà dân mạng không biết. Tin tức này vừa đăng ra ngoài, đám dân mạng có thể không đồng tình sao? Có đôi khi, nghệ sĩ giả thảm một chút cũng rất có thể hút fans.”

“Trước đó, trong số những cái bình luận kia, có rất nhiều bình luận mắng Khúc Kim Tích, hiện tại tất cả mọi người lại đang cầu khẩn cho Khúc Kim Tích bình an, phía sau Khúc Kim Tích lại không có đồng đội, chỉ có thể nói rõ có người bí mật giúp cô ấy.”

Cậu ta vô cùng hoài nghi người đó chính là nghệ sĩ nhà mình.

“Không phải tôi.” Sắc mặt Dụ Đồng lạnh nhạt, anh ta nói: “Tôi không có cái suy nghĩ kia.”

Với anh ta mà nói, bình luận của đám dân mạng chẳng qua là một giọt mực trên tờ giấy trắng mà thôi nên cũng có thể không cần để ý.

“Anh Đồng, nếu không tôi liên lạc với cô ấy xem sao nhé?” Tiểu Trương đắn đo nói, nhân cơ hội lúc này Kiều Tử Ngôn đã đi toilet.

Cậu ta có Wechat của Khúc Kim Tích, chỉ là không có sự cho phép của Dụ Đồng, cậu ta không dám chủ động liên hệ với cô.

Dụ Đồng lạnh lùng nhìn về phía cậu ta, trong mắt lộ ra hai chữ ―― cậu dám!

Tiểu Trương bất đắc dĩ.

Vừa lo lắng lại vừa sống chết không muốn liên hệ, Tiểu Trương thực sự không hiểu rõ tâm tư của nghệ sĩ nhà mình.

Cùng lúc đó, cửa sổ phòng hóa trang của Thẩm Thính bị đẩy ra một nửa, một cái chân nhỏ đầy lông xù xù thò vào, đẩy cửa sổ ra một chút, tiếp đó, nó thong thả nhảy xuống.

―― Là một con mèo Dragon Li mập mạp.

Con mắt tròn xoe của nó nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sau đó dừng lại ở bể cá nhỏ trên bàn trang điểm.

Con mèo Dragon Li dùng chân sau đạp một cái, dễ dàng nhảy lên mặt bàn, đầu xích lại gần.

Bỗng nghe thấy âm thanh mơ hồ gì đó, Khúc Kim Tích mơ màng mở to mắt.

―― Khi cô phát hiện mình đang ngâm mình ở trong nước, cái chân nhỏ không thể động đậy kia sẽ trở nên vô cùng dễ chịu thì cho rằng ngâm nước có thể trị vết thương ở chân và vùng eo bị tổn thương của mình.

Thế là dùng càng vung tay với Thẩm Thính nửa ngày, lúc mệt đến nỗi cô sắp đứng không vững thì anh rốt cuộc cũng hiểu ý cô muốn biểu đạt, luôn đặt cô ở trong nước.

Ngâm trong nước, cô lại muốn đi ngủ, hai ngày nay, hơn hai phần ba thời gian là cô dùng để ngủ.

Ánh mắt dần dần trở nên sáng tỏ, những mà làm sao lại là lạ, giống như có đồ vật gì dán ở bên trên bể cá thủy tinh, là Thẩm Thính à?

Khúc Kim Tích muốn lùi lại một chút, muốn thấy rõ thứ dán vào mặt bình là cái gì, chợt thấy dòng nước bị quấy lên, bọn cá vàng bị dọa sợ, sau đó cô liền thấy trước mắt nhanh chóng xuất hiện một cái vuốt đầy lông nhìn rất quen mắt, không chờ cô kịp phản ứng, thân thể bỗng nhẹ bẫng ―― cái vuốt đầy lông này tóm lấy cô.

Cho đến khi rời khỏi bể cá, Khúc Kim Tích mới nhìn rõ thứ mang mình ra hỏi bể cá chính là một con mèo Dragon Li mập mạp.

“Meo.” Mèo Dragon Li ném con cua xuống đất, Khúc Kim Tích bị rơi xuống, đầu óc chao đảo, tiếp đó, nó bắt đầu liếm lông trên chân trước của mình.

Khúc Kim Tích không biết mèo có ăn cua hay không nhưng nhìn con mèo to lớn không biết từ đâu xuất hiện này sắp ra tay với cô thì cô cảm thấy có chút không ổn.

Bản năng sống còn khiến cô đề cao tốc độ của mình lên N lần, cô đi ngang về phía phía ghế sô pha, quyết định tiến đến gần ghế sô pha hơn để trốn.

Nhưng mà conmèo Dragon Li không cho cô cơ hội kia.

Nó trực tiếp nâng một cái móng vuốt khác lên đặt ở trên lưng Khúc Kim Tích, làm cho cô không có khả năng chạy trốn.

Hành lang ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, mèo Dragon Li dường như có chút sợ hãi, nhanh chóng cắn con cua nhỏ trên đất, thuận tiện quay trở về.

Sức bật của con mèo mọi người đều biết, thân thể của Khúc Kim Tích trực tiếp bật lên theo, lấy sức nhảy của một con mèo trưởng thành, cô thể bay lên cao tới hai mét, nếu có đồ vật để mượn lực, bảo bọn chúng trèo tường cũng không phải là vấn đề khó.

Khúc Kim Tích bị mèo Dragon Li cắn trong miệng, ngửi thấy mùi của bạc hà mèo làm cho cô hắt xì không ngừng, phun không ít bong bóng. Mà con mèo chạy lại nhanh, cô căn bản không cách nào tưởng tượng nên dùng cách nào để tự cứu mình từ trong miệng con mèo Dragon Li này.

Cuối cùng, nơi con mèo Dragon Li dừng lại là toilet nam của đoàn làm phim, nó cũng rất thông minh, cho rằng mình trộm đồ ăn nên phải tìm một nơi an toàn để ăn.

―― Toilet nam chính là nơi nó cho rằng an toàn, động tác của nó quen thuộc vô cùng, đảo mắt đã tiến vào một căn phòng, còn đóng cửa lại, có thể thấy được, không phải lần đầu tiên nó làm chuyện này.

Làm xong những việc này, nó chuẩn bị thả con cua xuống, nghiên cứu làm sao để ăn con cua.

Lúc này, mèo Dragon Li chợt thấy trên thân con của nhỏ càng ngày càng nóng, nóng đến mức khiến nó ‘méo’ một tiếng, lập tức há mồm nhả ra.

Một giây sau, căn phòng chật hẹp nháy mắt có thêm một cô gái mặc đồ hóa trang phức tạp.

“Meo?” Mèo Dragon Li mơ màng, dùng móng vuốt cào váy của Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích: “…”

Không để ý tới việc “báo thù”, thừa dịp không có ai, Khúc Kim Tích kéo cửa ra đi về phía trước. Vừa đi mấy bước, cô chợt nghe được phía cửa có bước chân truyền đến tiếng và tiếng đàn ông trò chuyện.

Da đầu tê dại, Khúc Kim Tích nhào về phía của phòng, phịch một tiếng, giữ cửa khóa trái.

Ba người đàn ông vừa mới tiến vào, không hiểu ra sao nhìn về phía cửa còn đang rung lắc. Khúc Kim Tích không dám thở mạnh, cô xoay người ôm con mèo Dragon Li, che miệng của nó lại, không cho nó kêu ra tiếng.

Qua mấy phút, Khúc Kim Tích nghe được tiếng mấy người đàn ông kia rời đi, cô nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị nhanh chân đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ――

“Thầy Dụ.” Bên ngoài có người kêu lên.

Khúc Kim Tích: “…”

Cô đành phải lùi về phòng.

Dụ Đồng vào toilet, mở khóa vòi nước rửa tay.

Khúc Kim Tích mặc niệm mau xong việc nhanh lên, mau lên, khoảng độ nửa phút, lại có người tiến vào.

“Thầy Thẩm.” Dụ Đồng từ trong gương nhìn thấy người đàn ông bước vào, ánh mắt nheo lại.

Thẩm Thính gật đầu tỏ vẻ đáp lại, vặn một vòi nước ở bên khác ra.

Khúc Kim Tích: “…”

Lại là Thẩm Thính!

Một lát sau, Dụ Đồng nói: “Thầy Thẩm nhìn thấy hotsearch ở trên mạng chưa?”

Thẩm Thính: “Cái hotsearch gì?”

Dụ Đồng nghiêng đầu, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm: “Liên quan tới việc Khúc Kim Tích tự sát.”

Khúc Kim Tích: “?”

Tự sát? Sao cô làm mà cô lại không biết?

“Tôi không chú ý tới những thứ này.” Thẩm Thính nhàn nhạt đáp lại.

Dụ Đồng: “Trên mạng nói Khúc Kim Tích mắc bệnh trầm cảm, anh cảm thấy là thật không?”

Khúc Kim Tích: ” ?”

Cô bị bệnh trầm cảm lúc nào vậy?

Động tác xoa tay của Thẩm Thính dừng lại, anh đưa mắt nhìn về phía Dụ Đồng, vừa muốn nói chuyện ――

“A ――!” Trong căn phòng nào đó vang lên một tiếng kêu đau đớn.

Khúc Kim Tích: “…”

Lườm con mèo Dragon Li đột nhiên cắn cô một ngụm, cô siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tuyệt vọng.

Bọn họ… chắc sẽ không có nghe được tiếng cô phát ra… nhỉ?

“Ai?” Dụ Đồng nhíu mày, tiếng hét vừa rồi kia là tiếng của phụ nữ, có một phụ nữ trốn ở toilet nam?

Fan cuồng? Chụp lén?

Thẩm Thính tới gần cửa căn phòng kia, tiếng nói trầm thấp mang theo vẻ tức giận: “Đi ra.”

Thật lâu sau không có phản ứng gì, trong mắt của anh hiện lên vẻ rét lạnh, quay sang nói với Dụ Đồng: “Gọi điện thoại cho bảo vệ.”

Nghệ sĩ bị chụp lén, nhìn trộm việc cá nhân là việc thường xảy ra. Nhưng mà chụp lén ở tận bên trong đoàn làm phim, cố ý trốn vào toilet nam để chụp lén hoặc là những mục đích khác không thể để cho ai biết, vậy thì không phải chỉ khiến người ta kinh tởm mà là phạm pháp.

Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ở chung lâu như vậy, nghe thấy giọng điệu của anh thì biết không ổn rồi. Đầu óc cô quýnh lên, nghĩ ra một cách trao đổi ám hiệu với Thẩm Thính: “Meo meo, cạc cạc, hừ hừ, ngoau…”

Ý lạnh trong mắt Thẩm Thính bỗng nhiên cứng đờ, biểu cảm của anh chợt mất khống chế.

Chương 54

Lúc Dụ Đồng đã gọi điện thoại thì Thẩm Thính làm một động tác mà trước kia anh tuyệt đối sẽ không làm ―― tiến lên một bước, đoạt lấy điện thoại của Dụ Đồng, nhấn nút cúp máy.

“Thầy Thẩm?” Dụ Đồng nhíu mày.

“…” Khuôn mặt của Thẩm Thính rất tự nhiên trả di động lại cho anh ta, giọng nói bình thản, không một chút gợn sóng, “Nếu là fan cuồng thì cho cô ấy chút mặt mũi.”

Dụ Đồng: “?”

Là anh bảo tôi gọi bảo vệ mà.

Anh ta nhìn về phía cửa phòng, paparazzi hú ra vài tiếng động vật là muốn bày tỏ cái gì? Thái độ của Thẩm Thính tại sao bỗng nhiên trở nên là lạ.

“Thầy Thẩm nói rất có lý, vậy thì giải quyết riêng đi.” Dụ Đồng đóng cửa toilet lại, “Chúng tôi sẽ không gọi bảo vệ, còn chưa ra à?”

Khúc Kim Tích quyết định giả chết đến cùng.

Dụ Đồng mất hết kiên nhẫn: “Còn chưa ra…”

Điện thoại di động của anh ta rung lên ò ò, là người đại diện Kiều Tử Ngôn gọi tới, bảo anh ta lập tức đến studio vì có việc gấp.

“Anh đi làm chuyện của anh đi, nơi này để tôi xử lý cho.” Toilet yên tĩnh đến mức Thẩm Thính cũng nghe được lời nói của Kiều Tử Ngôn trong điện thoại.

Kiều Tử Ngôn hối thúc, Dụ Đồng không còn cách nào, đành phải nhìn lại cánh cửa đang đóng chặt, sắc mặt u ám rời đi.

“Ra đi.” Thẩm Thính bóp bóp mi tâm.

Một lát sau, cửa phòng mở ra, Khúc Kim Tích mặc đồ hóa trang rón rén nhô một cái đầu ra.

Thẩm Thính vừa nhìn thấy cô ôm con mèo Dragon Li và bàn tay đầy dấu răng của cô thì anh nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Khúc Kim Tích chán ghét, ném con mèo Dragon Li lên trên mặt đất, nó ngao kêu một tiếng, xù lông rồi cấp tốc bỏ chạy.

“Con mèo kia chạy đến phòng hóa trang cắp tôi tới nơi này, nó còn cắn tôi một cái.” Nếu không phải con mèo Dragon Li đột nhiên cắn cô thì cô cũng sẽ không bị phát hiện.

Lúc này Khúc Kim Tích đã không còn tức giận được nữa, chuyện đã xảy ra có tức giận nữa cũng vô dụng.

“Thật xin lỗi, lại gây thêm rắc rối cho anh rồi.” Cô buồn bã nói.

“Nhưng mà may mắn gặp được anh, nếu không phải anh thì tôi cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.” Điện thoại di động của cô còn để ở khách sạn, Thẩm Thính không mang tới.

Hơn nữa nếu như Dụ Đồng phát hiện là cô thì cô làm sao giải thích đây? Chẳng lẽ lại nói, hai ngày nay mình biến mất là bởi vì nhàm chán cho nên chạy vào toilet nam trốn anh ta sao?

Có quỷ mới tin.

“Chân cô như thế nào rồi, có thể đi lại được không?” Sắc mặt của Thẩm Thính nhìn không ra giận hờn, anh vừa hỏi vừa gọi điện thoại cho Tần Tang.

“Đã tốt hơn nhiều rồi.” Đối với chuyện này, Khúc Kim Tích rất vui mừng, biến thành cua, ngâm mình trong nước hai ngày, vết thương trên eo cô cơ bản đã không đau nữa, nhưng mà chân còn không thể vận động mạnh được, bước đi tập tễnh thì có thể.

Không giống như vết thương mới bị hôm trước, đứng cũng không thể đứng được.

Còn giúp cô tiết kiệm được thời gian châm cứu.

Thẩm Thính nói với Tần Tang đang ở đầu điện thoại bên kia: “Mang một bộ quần áo kiểu nữ đến toilet.”

Tần Tang sửng sốt hai giây mới đáp.

Sau đó, Khúc Kim Tích được Thẩm Thính yểm hộ, đi đến toilet nữ.

Thẩm Thính đứng ở hành lang đối diện toilet, tốc độ của Tần Tang rất nhanh, không bao lâu sau đã mang theo một cái túi tới.

“Ông chủ.”

Thẩm Thính tới gần cửa toilet nữ: “Không có ai, cô đi ra đi.”

Khúc Kim Tích xách váy, chậm rãi đi tới.

Tần Tang hóa đá: “… Cô Khúc! Làm sao cô lại ở đây?”

Không phải đang ở trong phòng hóa trang sao, cho dù biến thân thì cũng nên ở trong phòng hóa trang mới đúng chứ.

“Một lời khó nói hết.” Trong lòng Khúc Kim Tích chua xót, cô nói, ” Lát nữa giải thích với anh.”

Cô và Tần Tang nói chuyện rất thoải mái, không cần phải nghiêm túc như ở trước mặt Thẩm Thính.

Chú ý tới điểm này, lông mày của Thẩm Thính nhíu lại, mắt anh nhìn Tần Tang, chợt thấy không vừa mắt cậu ta.

Tần Tang: “?”

Chờ khi Khúc Kim Tích thay quần áo, Thẩm Thính nói: “Gọi cho Mộc Thần, đưa cô ấy đi trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh.”

Thẩm Thính đứng ở chỗ này quá làm cho người khác chú ý, cũng may trên người Tần Tang từ trước đến nay luôn mang hai cái điện thoại, tạm thời đưa một cái cho Khúc Kim Tích, sau đó cô được Mộc Thần hộ tống, thần không biết quỷ không hay rời khỏi đoàn làm phim.

“Thầy Thẩm.” Nhìn thấy Thẩm Thính trở lại hiện trường, Dụ Đồng tìm một cơ hội đi tới.

Thẩm Thính biết ý của anh ta, lạnh nhạt giải thích: “Là một nhân viên công tác của tổ chúng tôi đi tìm một con mèo nên vào nhầm toilet nam, sợ bị hiểu lầm mới không dám ra.”

Thật sự mà nói, anh cũng không hề nói dối ―― Khúc Kim Tích đúng là cũng là “nhân viên công tác” trong đoàn làm phim.

Chẳng biết tại sao, bình thường Thẩm Thính không đến mức nói dối trong loại trường hợp này, nhưng Dụ Đồng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đợi khi về chỗ của mình, Dụ Đồng bảo Tiểu Trương đi hỏi hôm nay trong đoàn làm phim có nữ nhân viên nào đi nhầm vào toilet nam hay không.

Tiểu Trương tuổi còn trẻ, ăn nói ngon ngọt, ở đoàn làm phim được ví von là chú chim non, biết rất nhiều bí mật và không ít lời đồn, bảo cậu ta đi nghe ngóng thì không có ai thích hợp bằng.

Tiểu Trương nghe xong, mang vẻ mặt cầu xin nói: “Anh Đồng, anh bảo tôi làm sao nghe ngóng vấn đề này chứ. Nếu con gái đi nhầm toilet đó là việc xấu hổ cỡ nào, loại việc này, nhiều nhất chỉ nói với bạn thân thôi chứ làm sao lại gióng trống khua chiêng, chỗ nào cũng nói được.”

Cậu ta than vãn xong thì lại hỏi tiếp: “Chuyện này rất quan trọng sao?”

Từ sâu trong lòng có một dự cảm khiến Dụ Đồng nói: “Có thể điều tra thì điều tra đi.”

Nghệ sĩ nhà mình cũng đã nói như vậy rồi, Tiểu Trương đành phải đồng ý, bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào mới có thể hỏi thăm các chị gái trong đoàn làm phim về chuyện này.

Khúc Kim Tích đến trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh tiêm vắc xin, đến khi tiêm xong, việc đầu tiên là cô gửi tin tức cho Tần Tang, hỏi Thẩm Thính có phải đang nghỉ ngơi hay không, sau khi nhận được câu trả lời là “phải”, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thính.

“Anh Thẩm, tôi đã tiêm xong vắc xin rồi.”

Thẩm Thính “Ừ” một tiếng: “Mộc Thần sẽ đưa cô đi bệnh viện.”

“Hở?” Cô kịp phản ứng, “Không cần, tôi cảm thấy chân của tôi chỉ hai ngày nữa là sẽ tốt lên thôi.”

“Không muốn đi à?” Thẩm Thính đè giọng nói xuống, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự áp bách.

Khúc Kim Tích lập tức đổi giọng: “Đi, tôi lập tức đi ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Khúc Kim Tích lại đi tới bệnh viện sau ba ngày ‘bỏ trốn’, người khám vẫn là bác sĩ kia.

Khúc Kim Tích đã thay đồ trang điểm, lúc đầu bác sĩ không nhận ra cô, mãi đến khi Khúc Kim Tích nói chuyện, ông mới nhớ tới, râu trắng nhếch lên: “Làm sao bây giờ cô mới đến? Chân cũng không cần phải không?”

Nói xong, ông kéo ống quần của Khúc Kim Tích lên. “A” một tiếng, chỗ trẹo chân ba ngày trước rõ ràng sưng to như bánh màn thầu hiện tại đã giảm sưng một chút rồi, chỉ còn lại một ít máu ứ đọng lại thôi.

Bác sĩ ngẩng đầu.

Khúc Kim Tích cố gắng không chột dạ, cười nói: “Nhờ có bác sĩ bó xương cho tôi, bằng không thì sao tôi có thể đỡ nhanh như vậy được.”

Lời vỗ mông ngựa này đập vào trong tâm khảm của bác sĩ, ông ấy không khỏi nói: “Đó là chuyện tất nhiên, nghề y tổ truyền trăm năm của tôi đấy…”

Nhưng mà hình hình hồi phục của cô gái này cũng thật là nhanh.

Dựa theo suy tính của ông, mỗi ngày giúp Khúc Kim Tích bó xương một lần, châm cứu hai lần, sau một tuần, có thể xuống giường đi lại là hoàn toàn không có vấn đề.

Nhưng lúc này mới ba ngày mà thôi, ông chỉ giúp cô bó xương một lần, lúc ấy, cô gái này lại đột nhiên bỏ chạy.

Cuối cùng ông chỉ có thể cảm thán một câu, sức khỏe của tuổi trẻ thật là tốt.

“Bác sĩ nhìn chân của tôi này, muốn lành lặn như lúc ban đầu thì phải mất mấy ngày vậy?” Khúc Kim Tích hỏi.

Bác sĩ sờ lên xương chân: “Kết hợp với châm cứu thì chắc chỉ ba bốn ngày.”

“Vậy nếu như tôi không châm cứu, cứ để nó tự nhiên như thế này thì mất bao nhiêu ngày thì có thể khỏi?”

“Làm sao?” Bác sĩ ngẩng đầu, “Lại không muốn chữa trị?”

“Không phải ạ.” Từ trước đến nay Khúc Kim Tích rất lễ phép với người lớn tuổi, “Tôi còn phải quay phim nữa, muốn tiết kiệm chút thời gian.”

Bác sĩ nhìn cô một cái, nói: “Khả năng hồi phục của cô rất tốt, chắc mười ngày nửa tháng, xem tình huống của cô rồi nói sau.”

Không đợi Khúc Kim Tích nói xong, bác sĩ lại nói: “Mấy người trẻ tuổi các cô ỷ mình còn trẻ, không coi những vết thương nhỏ này ra gì cả, vì công việc mà làm bị thương thân thể của mình. Bây giờ cô chủ quan, cảm thấy không có việc gì nhưng chờ tuổi cô đã già rồi thì chỉ biết hối hận mà thôi.”

Cuối cùng, Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia, để bác sĩ châm cứu chân của mình thành con nhím.

Châm cứu cũng không đau lắm, chỉ đau vào lúc sau, khi bác sĩ cầm mấy cây châm, nắm đuôi châm vê tròn, Khúc Kim Tích đành phải bụm mặt, che lại khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của mình.

Nhưng cô nhìn không thấy được, Mộc Thần mặt không biểu cảm coi mình làm không khí bỗng nhiên lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh của cô, sau đó gửi qua Wechat cho Tần Tang, người nọ lại cấp tốc chuyển tiếp cho Thẩm Thính.

Đối với việc này, Khúc Kim Tích không hề biết.

Mặc dù quá trình châm cứu không hề dễ chịu, nhưng khi đã đủ giờ rồi, sau khi bác sĩ rút châm về, Khúc Kim Tích thả chân đất, vừa đi vài bước, cô đã cảm giác tốt hơn nhiều so với trước đó.

Trước đó cô đi khập khiễng, tốc độ đi tương đối chậm, cảm giác đau hơn bình thường rất nhiều, hiện tại cảm giác đau đã dịu đi không ít, thậm chí còn có thể thử tăng lực chân.

Tạm biệt bác sĩ, Khúc Kim Tích chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị trở về khách sạn.

Bộ dáng cô chậm rãi đi trên đường, không ai dìu đỡ, rơi vào trong mắt người có lòng tốt là yếu ớt, đáng thương và bất lực.

Mấy tên phóng viên truyền thông cầm máy chụp hình, không biết từ nơi hẻo lánh nào lao ra, dừng lại chụp Khúc Kim Tích khiến cô hoàn toàn sững sốt.

“Khúc Kim Tích, xin hỏi tại sao cô muốn tự sát? Vì Mạnh Thiên Hạo sao? Chuyện này có đáng giá không?”

“Khúc Kim Tích, lúc cô tự sát có nghĩ đến cha mẹ của mình không?”

“Khúc Kim Tích, nghe nói cô mắc bệnh trầm cảm, từ khi nào vậy? Bình thường cô có hành xử quá khích hay không?” …

Khúc Kim Tích: “…”

Bởi vì muốn họ giữ khoảng cách nhất định với Khúc Kim Tích, cộng thêm những người này xông tới quá đột ngột, tận đến giờ phút này, Mộc Thần mới xông lên, đẩy đám người này ra, giúp Khúc Kim Tích lên xe.

Những người này còn không chịu thôi, đuổi theo xe, điên cuồng chụp ảnh.

“Cô Khúc, thật xin lỗi.” Mộc Thần xin lỗi, “Là do tôi sơ sẩy.”

Lấy danh tiếng của Khúc Kim Tích, đi ra bên ngoài không ngụy trang, bình thường không ai có thể nhận ra cô chứ đừng nói đến những paparazzi kia.

Nhưng mà lúc tên của Khúc Kim Tích nằm trên bảng hotsearch, độ nóng luôn lên cao mà không giảm thì luôn có người tìm bệnh viện Khúc Kim Tích thường đi là bệnh viện nào, nhưng làm cách nào cũng tìm không ra. Thế là những người này thông qua sàng lọc và loại trừ, lần lượt điều tra trong số những bệnh viện ở gần, Khúc Kim Tích có thể sẽ đi bệnh viện nào.

Từ bệnh viện đi ra, Khúc Kim Tích đúng lúc đụng phải bọn họ.

“Không sao.” Khúc Kim Tích xua tay, “Chuyện này không phải lỗi của anh.”

Hiện tại rốt cuộc cô cũng có thời gian nghĩ đến việc hotsearch, cô đang tốt như vậy, đột nhiên tuôn ra tin tức cô tự sát và bệnh trầm cảm làm gì?

Mở Weibo ra, đọc tin tức có liên quan đến mình một lượt, sau khi xem xong, Khúc Kim Tích xoa xoa tay, trên cánh tay nổi hết da gà… Những tin tức này truyền đi có bài bản hẳn hoi, ngay cả cô đọc xong cũng suýt chút nữa thì tin.

Cái này là ai làm đây?

Khúc Kim Tích vô thức cắn đầu ngón tay, lâm vào trầm tư.

Nếu như là kẻ thù của cô muốn trả thù cô, không cần thiết phải viết thảm như vậy, khiến toàn mạng xã hội đau lòng, còn để cô tăng nhiều fan như vậy.

Nhưng nếu như có người giúp cô, vì sao lại muốn đem ảnh chụp cô bị thương nói thành tự sát, còn nói cô mắc bệnh trầm cảm, lỡ như cô bị lộ tẩy thì sao?

Đám dân mạng đồng cảm, cố gắng an ủi cô, đảo mắt lại phát hiện mình bị lừa, vậy thì cô chẳng phải là sẽ bị đám dân mạng bôi đen đến chết hay sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Khúc Kim Tích đột nhiên hiện ra một bóng người ――

Không phải là Dụ Đồng làm đấy chứ.

Cô hoàn toàn loại bỏ Thẩm Thính, tiềm thức của cô cho rằng anh sẽ không lãng phí thời gian dùng cách này giúp cô tẩy trắng.

Càng nghĩ Khúc Kim Tích càng cảm thấy, khả năng là Dụ Đồng rất lớn, cô lập tức đứng ngồi không yên.

Cô hẳn là nên nói chuyện cùng Dụ Đồng một chút.

Từ lần trước ở trong phòng Dụ Đồng muốn động thủ với cô, Khúc Kim Tích đã muốn trốn tránh anh ta. Cô nghĩ rằng mình đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy, dựa vào tính tình cao ngạo của anh ta thì chắc anh ta sẽ biết nên làm thế nào.

Cô không phải không nghĩ tới nói tình huống thật cho Dụ Đồng, nhưng nếu như cô nói thẳng mình không phải là nguyên chủ, không thể biết trước được anh ta có thể tin hay không. Gỉa sử anh ta tin, vậy thì tương đương với việc nói cho Dụ Đồng, nguyên chủ đã chết, không ở trên thế giới này nữa, anh ta có thể tiếp nhận được không?

Lỡ như, anh ta cho rằng là cô hại nguyên chủ, từ đó làm ra hành động quá khích thì làm sao?

Cô muốn nghĩ một cách nào đó mà sau khi nói xong chân tướng, không phải thốt lên câu “Tôi không phải Khúc Kim Tích ban đầu” mà vẫn có thể giải quyết hết vấn đề.

Khúc Kim Tích đau đầu vuốt huyệt Thái Dương.

Trở lại khách sạn, trong tay cô cầm thẻ phòng của Thẩm Thính nên cô chỉ có thể về phòng của anh. Một đường xảy ra nhiều vấn đề nhưng không có nguy hiểm, cuối cùng cô cũng vào được phòng anh.

Túi xách của cô vẫn đặt ở trên ghế salon, cô lấy điện thoại di động của mình ra, máy đã hết pin tự động tắt nguồn.

Khúc Kim Tích nhấc túi xách lên, chuẩn bị về phòng của mình, nghĩ một lúc, cô lại để túi xách về chỗ cũ.

Thẩm Thính bảo Mộc Thần trở thành lái xe của cô, đi tiêm vắc xin, đi khám bác sĩ, xong việc rồi xách túi đi thẳng một mạch, nói một câu cảm ơn ở trên Wechat thì quá qua loa.

Làm gì cũng phải chờ Thẩm Thính trở về, trực tiếp cảm ơn anh một tiếng rồi về dưới lầu mới đúng lẽ.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, đều là Thẩm Thính chăm sóc cô, cô chưa làm được cái gì cho anh cả, nghĩ như vậy, Khúc Kim Tích chợt cảm thấy rất xấu hổ.

Nghĩ rằng việc hưởng thụ sự chăm sóc của người giám hộ như lẽ đương nhiên, như thế này là không được rồi.

Thú cưng được chủ nhân nuôi như bảo bối, đều biết điều, luôn muốn có thể báo ơn chủ nhân, sao cô có thể ngay cả thú cưng cũng không bằng cơ chứ!

Khúc Kim Tích thầm phỉ nhổ bản thân mình xong thì lại chậm rãi đi vào phòng bếp.

Lúc ở nhà trọ, cô thường hay xuống bếp, sau khi vào đoàn làm phim, một bữa cơm cô cũng không làm cho Thẩm Thính, mà ngược lại Thẩm Thính thay đổi nhiều cách cho cô ăn.

―― Mặc dù là lấy danh nghĩa nuôi heo.

Mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn bên trong không có nhiều lắm, phần lớn là nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng.

Cô lấy ra một hộp sữa tươi, một túi bột mì nhỏ, lại nhìn các loại hoa quả tươi trên bàn trà, Khúc Kim Tích nảy ra một suy nghĩ, quyết định làm một chiếc bánh kem hoa quả.

Sau đó lại dùng phần mềm trong điện thoại, đặt người ta giao một ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cô muốn cho Thẩm Thính một bất ngờ!

Hôm nay Thẩm Thính có cảnh quay đêm, quay tới mười một giờ mới kết thúc. Trên đường trở về, anh lướt điện thoại, thấy nhìn mấy tấm hình ―― là lúc Khúc Kim Tích ra bệnh viện, bị mấy tên phóng viên ngăn lại, hỏi mấy câu hỏi.

Khúc Kim Tích không trả lời, nhưng những ký giả này dựa vào ảnh vừa chụp được mà nói lung tung một trận, bộ phận PR do Tần Tang quản lý rất chú ý đến tin tức của Khúc Kim Tích, thế là ngăn thông tin này lại không cho phát tán ra ngoài.

“Mấy nhà truyền thông này tên là gì?”

Tần Tang lập tức báo tên ra.

Sau một lát, Thẩm Thính thản nhiên nói: “Chặn hết đi.”

“Vâng.” Tần Tang có chút kích động, mặc dù đây là chuyện nằm trong dự liệu.

Khi vào thang máy khách sạn, Tần Tang muốn theo lầu chín ―― thời gian này, dựa theo tính tình của Khúc Kim Tích thì nhất định cô đã về phòng của mình rồi.

“Về tầng 12.”

Tần Tang đành phải lướt qua tầng 9.

Một giây quẹt thẻ vào phòng kia, hai người đàn ông đồng thời khẽ giật mình, bởi vì trong phòng lóe lên ánh đèn ấm áp, trừ điều đó ra thì còn bay một mùi thơm nồng nàn.

Trên mặt bàn bày biện năm sáu đĩa đồ ăn tinh xảo, ở giữa đặt một cái bánh kem loại nhỏ ngon mắt, bên trên viết có mấy chữ: Sư huynh vất vả rồi.

Phong cách ấm áp lại hạnh phúc.

Một giây sau, một bóng người từ phòng bếp nhảy ra ―― đó là Khúc Kim Tích nghe được tiếng động chạy ra, nhưng vì đứng lâu, chân bị thương có hơi đau nhức cho nên cô bèn nhảy lò cò đi ra.

Trong tay còn cầm một chân gà kho gặm dở.

Khúc Kim Tích và Thẩm Thính nhìn nhau, cô chậm rãi thả chân của mình xuống, đồng thời nhanh chóng giơ tay lau mỡ trên miệng, cố gắng làm cho bản thân có một chút hình tượng thục nữ.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Triệu Hoán Đại Lão

Copyright © 2022 - MTruyện.net