Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ
  3. Chương 83+84
Trước /70 Sau

Sau Ly Hôn Mỗi Ngày Tôi Đều Biến Nhỏ

Chương 83+84

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 83:

Khúc Kim Tích gặp Minh Ngọc Sênh ở trong một phòng họp nhỏ. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người thon dài, tóc rất ngắn, ngũ quan góc cạnh, ánh mắt sắc sảo.

Chỉ với giá trị nhan sắc và dáng người thôi, Minh Ngọc Sênh tuyệt đối là sao sáng trong giới đạo diễn.

Ông ta mặc một chiếc áo lông màu xám tro, nhìn rất khiêm tốn. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi, trong tay cầm giấy bút. Khi hai người bước vào cửa, hình như bọn họ đang thảo luận cái gì đó.

“Lão Minh, anh làm gì thế? Đang khảo hạch à, lại còn gọi cả biên kịch Dịch tới nữa.” Mao Y Xảo rất ngạc nhiên, kéo Khúc Kim Tích qua: “Nè, đây là ứng cử viên cho vai nữ chính tốt nhất tôi nói với anh đó. Anh xem, tôi không lừa người chứ?”

Rồi cô ấy giới thiệu với Khúc Kim Tích: “Vị bên cạnh đạo diễn là Dịch Trạch.”

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Dịch Trạch, tài năng vàng trong giới biên kịch, là cộng tác rất tốt của Minh Ngọc Sênh. Vốn Khúc Kim Tích vốn không biết nhiều về Dịch Trạch, cô vẫn đang đọc tài liệu của Minh Ngọc Sênh, nhân tiện nghe ngóng một chút tin tức của Dịch Trạch.

Mấy bộ phim đoạt giải của Minh Ngọc Sênh đều do Dịch Trạch làm biên kịch.

“Chào đạo diễn Minh, chào biên kịch Dịch.” Khúc Kim Tích chào hỏi khéo léo: “Tôi là Khúc Kim Tích, đã làm phiền mọi người bỏ thời gian ra gặp tôi rồi.”

So sánh với đạo diễn đẹp trai, gương mặt của biên kịch Dịch Trạch lại bình thường, anh ta đeo một đôi mắt kính gọng đen, quần áo mặc khá thoải mái.

Anh ta thản nhiên quan sát Khúc Kim Tích, một lát sau thì thu hồi tầm mắt, chỉ gật đầu với Khúc Kim Tích một cái rồi không nói gì.

Minh Ngọc Sênh ngước mắt lên, sau khi tầm mắt của Khúc Kim Tích và ông ta giao nhau, cô có cảm giác áp lực vô hình, sống lưng thẳng tắp trong nháy mắt.

Cái nhìn của anh ta và Dịch Trạch không giống nhau, Dịch Trạch quan sát Khúc Kim Tích dường như là nhìn bề ngoài và khí chất của cô xem có thích hợp với vai nữ chính hay không, mà sự quan sát của Minh Ngọc Sênh thì sâu hơn nhiều.

Ông ta từ từ nhíu mày lại.

“Khụ khụ khụ.” Mao Y Xảo ho khan một tiếng: “Lão Minh, anh đừng nghiêm túc như thế, dọa cô gái nhỏ nhà người ta mất.”

Mao Y Xảo kéo cái ghế qua, tỏ ý Khúc Kim Tích ngồi xuống, nhưng mà cô nào dám ngồi!

Thấy vậy, Mao Y Xảo không thể làm gì khác hơn là một mình ngồi xuống, cô ấy gõ bàn một cái, lên tiếng nói để kéo sự chú ý của Minh Ngọc Sênh từ trên người Khúc Kim Tích sang trên người mình: “Đây cũng không phải là diễn thử, anh bảo tôi dẫn người tới cho anh nhìn thử, tôi đã dẫn tới, anh không thể ức hiếp cô gái nhỏ người ta như thế.”

Để giúp đỡ Khúc Kim Tích, vị đại lão Mao này đúng là cái gì cũng dám nói.

Nhưng mà cũng có thể thấy được quan hệ của cô ấy và đạo diễn, biên kịch này rất tốt, có sao nói vậy.

Dù sao những lúc thế này cũng không tới lượt cô nói chuyện, cô cứ yên lặng lắng nghe là được rồi.

Có vẻ Minh Ngọc Sênh và Dịch Trạch rất hiểu tính cách của Mao Y Xảo. Cũng không ngoài dự đoán của Mao Y Xảo, Dịch Trạch dứt khoát nói thật: “Chị Mao Mao, vốn di nhân vật này sáng tác ra là dành cho chị, bỗng nhiên thay đổi người, dù sao cũng phải nhìn thử xem có hợp hay không chứ?”

“Tôi biết.” Mao Y Xảo nghiêm túc hơn không ít: “Nhưng nhân vật là chết, người là sống, có hợp hay không thì phải dùng mới biết chứ.”

“Lỡ không hợp thì sao?”

“Vẫn chưa dùng thì sao biết không hợp cho được?”

“Lỡ thôi mà?”

“Chuyện như thế này không thể dùng lỡ như làm giả thiết.”

Dịch Trạch không nói lại Mao Y Xảo, thế là anh ta không lên tiếng nữa. Minh Ngọc Sênh đột nhiên mở miệng: “Ngồi xuống đi.”

Khúc Kim Tích chậm hai giây mới phản ứng được những lời này của Minh Ngọc Sênh là nói mình, cô liền ngồi xuống bên cạnh Mao Y Xảo, tiếp tục duy trì nụ cười khéo léo.

Nhưng mà từ đoạn đối thoại của biên kịch và Mao Y Xảo có thể thấy được, có vẻ Dịch Trạch không hài lòng về cô cho lắm. Biên kịch không hài lòng, e rằng đạo diễn càng không hài lòng.

Dường như kết quả sẽ nghiêng về phía không tốt, trong lòng Khúc Kim Tích thoáng lướt qua đủ loại suy nghĩ, nên làm sao mới có thể thể hiện mình tốt hơn nữa.

Nghĩ một chút, cô mở miệng: “Đạo diễn Minh, biên kịch Dịch, hai anh có thể lấy ngẫu nhiên một đoạn phim ra cho tôi thử.”

Cô vừa nói, ánh mắt ba người đều chuyển hướng sang cô.

Khúc Kim Tích nở một nụ cười đúng mực: “Chị Mao Mao cảm thấy tôi thích hợp với vai diễn này nên đề cử tôi với hai người, tôi rất cảm ơn chị ấy có thể cho tôi cơ hội này. Nhưng mà biên kịch Dịch nói đúng, cho dù tôi có thật sự thích hợp hay không, ít nhất tôi hẳn nên thể hiện một chút trước mặt hai người, như vậy mới có thể để hai người cân nhắc tiêu chuẩn được.”

Dịch Trạch đẩy mắt kính thật dày, bắt đầu nghiêm túc quan sát Khúc Kim Tích.

Những thứ khác không nói, thái độ tự nhiên phóng khoáng của Khúc Kim Tích khiến cho người ta rất thoải mái.

Cô cũng không vì được Mao Y Xảo dẫn tới mà cho rằng mình tuyệt đối sẽ chắc chắn nhận được vai diễn

Cô không luống cuống không vội vàng, tính toán kỹ trong lòng, dường như biết mình sắp phải đối mặt với nghi ngờ, lại chắc chắn bản thân có thực lực đập tan nghi ngờ của bọn họ.

Nói trắng ra chính là tự tin.

Nếu như lúc vừa mới gặp mặt, trừ xinh đẹp ra thì cũng không nhìn thấy điểm sáng gì trên người cô gái này, thậm chí bởi vì sự “khéo léo” của cô khiến cho người ta cảm thấy giống như đang giả vờ hiểu chuyện.

Vậy cô của hiện tại mới thật sự phù hợp với một diễn viên.

Cô dùng thái độ tự tin thể hiện ra những bí ẩn mà cô chưa bộc lộ hết — “Tới đi, ra bất kỳ một cái đề nào cũng được.”

Sự tự tin bên trong cơ thể cô gái tỏa ra một loại ánh sáng vô hình, Mao Y Xảo chống cằm nhìn Khúc Kim Tích, trong mắt là sự thưởng thức của tiền bối đối với ngôi sao mới lên.

Chỉ cần dựa vào sự tự tin và bình tĩnh này, Khúc Kim Tích đã khiến cô ấy thích.

Cô ấy không nhúng tay vào nữa, để mặc mọi chuyện phát triển tự nhiên.

Sắc mặt lạnh lùng của Minh Ngọc Sênh có chút thay đổi, ông ta cúi đầu nói một câu với Dịch Trạch, sau đó Dịch Trạch đứng lên, bước tới bên cạnh và cầm điện thoại giơ về phía Khúc Kim Tích.

Minh Ngọc Sênh không hề nhiều lời, nói thẳng: “Một người phụ nữ yếu đuối bị kẻ địch bắt làm con tin để uy hiếp chồng cô ta trong thời buổi chiến loạn, mà chồng cô ta là một người giữ chức vụ quan trọng. Nếu như cứu cô ta, cái giả phải trả sẽ rất lớn, nếu như không cứu, cô ta hẳn phải chết. Cuối cùng người chồng lựa chọn không cứu, nhưng cô ta bất ngờ trốn thoát được, sau khi gặp lại chồng thì cô ta nên làm như thế nào?”

Đây là một đề bài đơn giản, nhìn dáng vẻ của Minh Ngọc Sênh, hẳn là ông ta thuận miệng nghĩ ra.

Khúc Kim Tích hơi suy nghĩ một chút: “Có thể cho tôi một phút được không?”

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Minh Ngọc Sênh gật đầu.

Diễn thử phải cần thời gian chuẩn bị, đối mặt với bài kiểm tra ngẫu nhiên, Khúc Kim Tích chỉ cần thời gian chuẩn bị là một phút là hợp tình hợp lý.

Khúc Kim Tích lui về phía sau mấy bước, để không gian xung quanh mình trở nên rộng rãi hơn. Cô xoa rối mái tóc của mình rồi đứng bất động, tầm mắt rơi về phía trước, ánh mắt chậm rãi thay đổi.

Tầm mắt của Minh Ngọc Sênh dời đến cánh tay xuôi bên người cô.

Khúc Kim Tích nói cho cô một phút, mà chưa đầy nửa phút cô đã nhập vai.

Người phụ nữ vừa mới trốn ra chắc chắn sẽ không trang điểm xinh đẹp, nghĩ tới việc phải gặp người chồng đã chọn không cứu mình, trong lòng buồn không thể tả, ngón tay nắm chặt vạt áo vừa có thể bày tỏ sự căng thẳng và bất an trong lòng cô ra, còn có thể thể hiện sự tức giận và đau lòng.

Xử lý chi tiết rất tốt.

Nhưng mà bất kỳ một người diễn viên nào cũng có thể làm được điều này, không có gì mới mẻ, Minh Ngọc Sênh cũng bình tĩnh, tiếp tục nhìn.

Một diễn viên giỏi chân chính, thể hiện tâm lý nhân vật không phải chỉ nhập vai vào vai diễn mà cũng cần phải lộ ra cái “thật”. Một đoạn diễn đơn giản như thế, diễn viên khác nhau sẽ đem lại cảm giác khác nhau, lúc này chính là đang kiểm tra “kỹ năng diễn xuất”.

Nghiêm túc mà nói, đề bài này của Minh Ngọc Sênh không phải thử kỹ năng diễn xuất mà chỉ là kiểm tra độ “chuyện nghiệp” của Khúc Kim Tích mà thôi.

Đúng như lời của Khúc Kim Tích, ông ta cần một tiêu chuẩn để suy xét, cũng không phải Mao Y Xảo nói cô thích hợp thì cô sẽ thích hợp, Dịch Trạch nói cô không thích hợp thì sẽ không thích hợp.

“A Thính.” Ngón tay Khúc Kim Tích buông vạt áo ra, giống như trong lòng cô đã có quyết định cuối cùng khi đối mặt với người chồng vì quốc gia mà lựa chọn hy sinh cô.

“Đây là lần cuối cùng em gọi anh như thế.” Cô mỉm cười, vành mắt ửng đỏ, nước mắt sắp tuôn ra lại bị cô ép ngược trở về: “Anh lựa chọn không sai, em ủng hộ sự lựa chọn của anh, em cảm thấy vinh dự vì sự lựa chọn của anh.”

“Nhưng mà là một người vợ, tha thứ cho em không thể chấp nhận được. Anh bảo vệ rất nhiều người, cứu tính mạng vô số người, nhưng chỉ buông bỏ một mình em, em không vượt qua nổi cánh cửa này, xin lỗi.”

Cô phóng khoáng xoay người, một người phụ nữ có thể chấp nhận việc chồng mình yêu nước hơn yêu mình trên phương diện lý trí, thậm chí lấy đó làm vinh dự, nhưng về mặt tình cảm thì không cách nào chấp nhận nổi.

Nếu như lý trí có thể lớn hơn tình cảm, vậy còn cần tình cảm làm cái gì?

Lúc này, tất nhiên phải phóng khoáng rời đi, để hai bên có kết quả gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Ngay khi ba người cho rằng Khúc Kim Tích đã diễn xong thì cô bỗng nhiên dừng bước lại, tay ở bên hông bóp nhẹ một cái.

Trong mắt có một giọt nước mắt rơi xuống, vẻ mặt cũng không coi là bình tĩnh, cô giơ tay lên, xoay người tát một cái vào không khí.

“Từ nay hai người chúng ta, anh không cần đau khổ hay áy náy, tôi cũng không cần khổ sở và đau lòng.” Cô thong thả vuốt lại mái tóc rối bù, ánh mắt trong trẻo.

Đoạn cuối cùng này cô tạm thời thêm vào – bởi vì cô đột nhiên nghĩ tới gã đàn ông hôn xong rồi bỏ chạy kia.

Mặt đối mặt không dám đánh, bây giờ thỏa nguyện một chút cũng không được sao.

Minh Ngọc Sênh từ nãy đến giờ vẫn luôn không có phản ứng gì, lúc này ông đột híp mắt lại.

Chương 84:

Mao Y Xảo vô cùng phấn khích vỗ tay cổ vũ cho cô, tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng họp, cô ấy lớn tiếng khen: “Quá tuyệt vời.”

“Thấy không, hạt giống tốt.” Cô ấy quay đầu nhìn về phía đạo diễn và biên kịch: “Có năng lực lắm đấy.”

Dịch Trạch gật đầu theo bản năng, quả thật lúc Khúc Kim Tích diễn có một loại năng lực, nhất là ánh mắt kia, làm hiện lên cảm xúc rất đúng chỗ.

Anh ta chợt nhớ ra “Mưu Trang” mà lúc trước Khúc Kim Tích quay là của Hà Chiếu. Đoàn phim có hợp tác với Thẩm Thính, Từ Nam Nam, Dụ Đồng và một vài lão tiền bối. Nếu như cô không chuyên nghiệp thì sao Hà Chiếu lại chọn cô chứ.

Dịch Trạch thu điện thoại về, không nói gì.

Minh Ngọc Sênh nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu: “A Thính là ai?”

Khúc Kim Tích: “…”

Trong lòng cô giật nảy mình, ánh mắt nhìn lung tung vì chột dạ, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, có bao nhiêu người tên Thính, cô chột dạ cái gì chứ.

Ai biết “A Thính” trong miệng cô là ai đâu.

“Tôi tùy tiện bịa một cái tên thôi.” Khúc Kim Tích bình tĩnh trả lời.

“Phải không?” Minh Ngọc Sênh từ chối cho ý kiến, lại nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó nói: “Tôi còn tưởng là Thẩm Thính nữa.”

Sau lưng Khúc Kim Tích đổ mồ hôi lạnh.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Một giây sau, sắc mặt cô bình thường nói: “Đạo diễn Minh, anh đùa giỡn như thế không được đâu, nếu như bị ông chủ tôi biết thì tôi biết ăn nói thế nào đây?”

“Lão Minh, anh dọa cô gái nhỏ nhà người ta thành cái dạng gì rồi này.” Mao Y Xảo phì cười ra tiếng: “Tiểu Kim Tích chắc là không biết, đạo diễn Minh và tổng giám đốc Thẩm nhà em có quan hệ không tệ đâu.”

Khúc Kim Tích: “???”

Khúc Kim Tích gần như là ngây ngốc tạm biệt Mao Y Xảo, sau đó rời khỏi khách sạn với Ngũ Lập Thu.

“Chị Thu, hình như quan hệ của đạo diễn Minh và anh Thẩm không tệ, chị biết không?” Sau khi lên xe, trong lòng Khúc Kim Tích lo lắn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cuối cùng không nhịn được hỏi Ngũ Lập Thu.

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Ngũ Lập Thu lắc đầu.

Thẩm Thính biết ai, quan hệ thế nào, sao Ngũ Lập Thu có thể biết rõ được.

Chị ấy cau mày: “Cô nghe ai nói? Đạo diễn Minh nói với cô?”

“Chị Mao Mao.” Mặt Khúc Kim Tích mang vẻ toi thời rồi, đau khổ nói: “Nhưng mà đạo diễn Minh nghe vậy lại không phản bác.”

Vậy thì chắc chắn là sự thật rồi.

“Biết thì biết, cô lo lắng như thế làm gì?” Cái giới này lớn như thế, Thẩm Thính biết Minh Ngọc Sênh là chuyện rất bình thường.

Khúc Kim Tích u sầu cúi đầu xuống, không lên tiếng.

Ngũ Lập Thu như có điều suy nghĩ, chợt phản ứng lại. Khó trách lúc Mao Y Xảo bị Từ Nam Nam giành đại ngôn, Thẩm Thính biết trong tay Mao Y Xảo có một bộ phim, nên lấy cái này để đổi chác.

Anh quen biết với Minh Ngọc Sênh, biết nữ chính của bộ phim này là Minh Ngọc Sênh chuẩn bị cho Mao Y Xảo, đoán chừng anh vốn không có tâm tư, nhưng Mao Y Xảo bị Từ Nam Nam cướp đại ngôn, tâm tư của anh bỗng trỗi dậy.

Lại vì để tránh cho Minh Ngọc Sênh sinh ra suy nghĩ anh “đào góc tường”, nên Thẩm Thính không lợi dụng mối quen biết của anh với Minh Ngọc Sênh để cho ông ta chọn Khúc Kim Tích.

Nếu Mao Y Xảo đồng ý đổi chác, sau khi lấy được lợi ích, với tính cách của cô ấy tất nhiên sẽ vui vẻ để nhân vật rơi vào trong tay Khúc Kim Tích, như vậy mới coi là trao đổi thành công mỹ mãn.

Ngũ Lập Thu: “…”

Thằng nhóc này nghĩ đủ sâu đấy.

Chị nhìn Khúc Kim Tích, vì để Khúc Kim Tích quang minh chính đại giành được nhân vật này, Thẩm Thính thật đúng là phí hết tâm tư.

Khúc Kim Tích: “?”

“Chị Thu, chị nhìn em như thế làm gì?” Cô bị Ngũ Lập Thu nhìn chằm chằm mà trong lòng không ngừng sợ hãi.

Ngũ Lập Thu thấy cô như thế, cũng biết cô không biết nội tình trong đó, nhưng mà lúc cô gái này biết quan hệ của Thẩm Thính và Minh Ngọc Sênh không tệ, biểu hiện sợ hãi như vậy là…

Chân mày chị ấy nhếch lên: “Không phải cô đã đắc tội Minh Ngọc Sênh rồi chứ?”

“Sao có thể!” Chị Thu quá không có lòng tin với cô rồi.

Ngũ Lập Thu: “Vậy cô kể lại toàn bộ sự việc một lần đi.”

Khúc Kim Tích liền kể sơ lược lại quá trình kiểm tra, thuận tiện nói phản ứng của Minh Ngọc Sênh, mà thực tế ông ta chẳng có phản ứng gì. Sau khi cô diễn xong, Minh Ngọc Sênh không ra đề nữa, sau đó nhận một cú điện thoại, hình như đoàn phim bên kia xảy ra vấn đề gì đó nên vội vã rời đi cùng Dịch Trạch.

Ông ta chưa đưa ra quyết định cần cô hay không cần cô.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Mao Y Xảo an ủi cô: “Yên tâm đi, lão Minh không từ chối thì chắc chắn sẽ dùng em, em cứ ở nhà chờ tin tức tốt đi.”

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

“Chắc là không có vấn đề gì.” Ngũ Lập Thu nghe xong, không phát hiện ra điều gì không ổn, lại nói: “Cho dù thật sự có vấn đề, nếu Thẩm Thính quen biết Minh Ngọc Sênh, vậy đến lúc đó cô tìm Thẩm Thính đi cửa sau.”

Khúc Kim Tích: “…”

Muốn lấy mạng cô à.

Bây giờ cô chỉ hy vọng Minh Ngọc Sênh không nói tình cảnh cô diễn thử cho Thẩm Thính. Hẳn là ông ấy sẽ không làm vậy đâu.

Minh Ngọc Sênh là đạo diễn đứng trên đỉnh cao, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.

Khúc Kim Tích không ngừng an ủi bản thân ở trong lòng, hiệu quả không tệ, dần dần cô không còn căng thẳng nữa.

“Đúng rồi, lần sau nhất định phải mời Mao Y Xảo ăn cơm, lần này người ta giúp cô một chút rồi đó.” Ngũ Lập Thu nói, mặc dù hai bên đều là trao đổi có lợi, nhưng cách làm của Mao Y Xảo thật sự rất đâu ra đó, ở trong giới đúng là không tìm được mấy nghệ sĩ thành thật như thế.

Nhất là nghệ sĩ này còn là đại lão – các đại lão đều có giá của mình, cho dù đồng ý giúp người khác thì cũng sẽ không làm đến bước này.

Ban đầu Khúc Kim Tích muốn mời Mao Y Xảo ăn cơm nhưng bị quản lý của cô ấy từ chối khéo – lý do là Mao Y Xảo đã tăng ba cân, sắp phải chụp đại ngôn rồi, đang nghĩ cách gầy xuống nhanh chóng.

Khúc Kim Tích nói: “Không thể tặng quà ư?”

“Cô muốn tặng cái gì? Người ta không thiếu gì cả.”

Tặng quà phải chú trọng nhiều hơn mời cơm, lỡ như món quà không hợp với tâm ý người ta thì cũng không được.

Trước đó trong giới có tin một đôi bạn nghệ sĩ, vì chuyện quà cáp mà dẫn đến fan của hai bên cắn xé nhau. Vốn là một chuyện tốt nhưng bị fan cản trở nên chuyện này thành ra khó xử, cuối cùng quan hệ của bọn họ phai nhạt dần, bình thường bọn họ tham gia hoạt động là ngồi cạnh nhau, nhưng từ lúc đó thì không ngồi chung nữa.

Cho nên tặng quà là một việc làm phải có kỹ thuật, nếu không chú ý sẽ dễ giẫm phải mìn.

Đối với chuyện này, trong lòng Khúc Kim Tích đã có tính toán: “Tặng đồ ăn, chắc chắn chị ấy sẽ thích.”

Ngũ Lập Thu đang trả lời tin nhắn trên bàn phím di động, nghe vậy thì ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Tặng một nghệ sĩ đồ ăn??? Nghệ sĩ nhà chị là não heo sao?

Khúc Kim Tích nói một cách già dặn kinh nghiệm: “Chị không nhìn ra ư? Vị Mao lão đại này là một người sành ăn lắm.”

Ngũ Lập Thu: “Có thể sành ăn bằng cô sao?”

Khúc Kim Tích: “…”

Không nói chuyện này nữa!

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Cùng lúc ấy, Minh Ngọc Sênh ngồi trên xe, Dịch Trạch mở video kiểm tra cho ông ta xem. Minh Ngọc Sênh hỏi Dịch Trạch ý kiến về Khúc Kim Tích, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhìn dáng vẻ chị Mao Mao quyết tâm muốn anh nhận, không có người nào thích hợp để chọn hơn, Khúc Kim Tích này quả thật có thể thử một lần.”

Minh Ngọc Sênh cúi đầu xem hết video. Video kiểm tra cũng không dài, điện thoại quay phim không chuyên nghiệp bằng máy quay, chỉ có thể xem tạm. Ông ta yên lặng xem, bên trong buồng xe vọng lại lời thoại của Khúc Kim Tích.

“Lời thoại của cô ấy không tệ.” Dịch Trạch nói: “Anh nghĩ như thế nào?”

Sau một lát, Minh Ngọc Sênh không đáp mà hỏi ngược lại anh ta: “Cậu cảm thấy Khúc Kim Tích và Thẩm Thính là quan hệ như thế nào?”

Dịch Trạch vô cùng kinh ngạc: “Giữa bọn họ có thể có quan hệ gì? Cho dù S&T ký hợp đồng với Khúc Kim Tích thì không có nghĩa là bọn họ sẽ có quan hệ gì.”

“Chuyện này cũng chưa chắc.” Trên khuôn mặt không cảm xúc của Minh Ngọc Sênh lộ ra một tia nghiền ngẫm. Sau đó, ông ta chuyển tiếp video cho Thẩm Thính.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Nhất Đẳng Gia Đinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net