Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời tờ mờ sáng, sắc trời còn chưa nhìn rõ, chim chóc đã kêu ríu rít, vội vàng bay khỏi tổ, bắt đầu đi tìm thức ăn chung quanh.
Lầu ba tòa nhà trọ, cảnh sát Trần Hãn đang nằm sấp hình chữ đại (大) trên giường, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, nước miếng dính ướt hơn nửa cái gối đầu.
Làm sứ giả chính nghĩa cũng không phải là chuyện thoải mái gì, cả tháng nay, toàn bộ thời gian của hắn đều dành cho vụ án Tô Chiêu Nghiệp, làm việc muốn sứt đầu mẻ trán. Bởi vì một khoảng thời gian dài thiếu ngủ, đầu tóc xoăn của hắn đã rối loạn như kiểu tóc của Beethoven, đôi mắt thì thâm đen hơn cả gấu trúc.
Thật vất vả mới có thể về nhà ngủ, hắn miễn cưỡng cởi quần áo, vừa lết được tới giường liền đi chơi với giấc mộng.
Tiếng ngáy theo quy luật, bị gián đoạn bởi một tiếng kêu rất nhỏ.
“A, dơ quá!”
Trần Hãn giật mình, lập tức tỉnh táo lại. Hắn khẩn trương vận động cơ bắp, luồn tay xuống dưới gối đầu, tìm kiếm khẩu súng chưa bao giờ rời xa người…
“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm lãnh đạm lạnh lùng, cùng với tiếng súng lên nòng, vang lên trong gang tấc.
Trần Hãn nghe được ý tứ cảnh cáo và mệnh lệnh trong câu nói kia, toàn thân hắn cứng ngắc, giơ cao hai tay, dùng động tác chậm rãi nhất di chuyển thân mình, một mặt nheo hai mắt, giữa ánh nắng sớm tờ mờ, cố gắng muốn nhìn rõ thân phận vị khách không mời mà đến.
Tách một tiếng, đèn điện bật lên, bên trong phòng nhất thời sáng trưng.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn, trên khuôn mặt nhìn không ra biểu tình gì. Một khuôn mặt nhỏ nhắn ló ra bên cạnh người đàn ông đó, có chút ngượng ngùng mỉm cười với hắn.
“Cảnh sát Trần, chào buổi sáng, thật xin lỗi sớm như vậy đã quấy rầy anh, chúng tôi làm phiền đến anh sao? A…” Tầm mắt Đề Oa vừa chuyển xuống, lập tức xấu hổ dời tầm mắt.
Trần Hãn nhận ra cô gái này, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng cầm lấy một quyển tạp chí, che cái quần lót bốn góc, tránh cảnh xuân bị lộ ra ngoài.
“Đinh tiểu thư, vị này là…”
“À, vị này là Khuyết Lập Đông.” Cô giới thiệu đơn giản, sau đó quay đầu qua, nụ cười tươi thân mật chuyển thành trách cứ. “Em đã nói rồi, mặt trời còn chưa mọc, cảnh sát Trần nhất định còn đang nghỉ ngơi, buổi chiều lại đến không được sao? Anh cố tình không nghe…” Cô cằn nhằn, đôi môi đỏ mọng không ngừng lại một giây nào.
Khuyết Lập Đông liếc cô một cái, hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động muốn ngăn đôi môi đỏ kia.
“Vụ án Tô Chiêu Nghiệp là do anh phụ trách?” Anh hỏi, giương mắt nhìn người đàn ông trên giường.
“Đúng vậy.” Hắn nhíu mày trả lời.
“Vậy là được rồi, nhận lấy.” Bàn tay anh vung lên, túm lấy Tô Chiêu Nghiệp cả người mềm nhũn như một đống bùn, rồi ném gã lên giường.
Tên tội phạm lâu nay không tìm được lại từ trên trời rơi xuống, Trần Hãn sung sướng như nhận được quà của ông già Nô-en. Hắn ngoan ngoãn vươn tay chuẩn bị lĩnh thưởng, nhưng lại liếc mắt phát hiện ra, Tô Chiêu Nghiệp đầu tóc dính ướt, cũng không biết là dính cái gì, hắn lập tức rút tay về, ngã ra giường ngủ, lăn vài vòng rồi té khỏi ổ chăn ấm áp.
Đề Oa vươn tay, vụng trộm nhéo Khuyết Lập Đông một cái, trừng phạt anh lại dám vô lễ. Mới nhéo một cái, anh liền gồng cơ bắp lên, thân mình cứng rắn như tường đồng vách sắt, làm cho cô rốt cuộc càng nhéo càng đau tay thêm.
“Anh dữ như vậy làm gì? Cảnh sát Trần là người tốt mà, chúng ta quấy nhiễu giấc mộng của người ta đã là không đúng, sao còn có thể không lễ phép với anh ấy?” Cô nhướn mi cong, cảm thấy thật sự phải chỉnh sửa thói quen thô lỗ của anh. “Này, anh còn thất thần cái gì? Mau giải thích với cảnh sát Trần đi!” Cô nói.
Cặp mắt đen nheo lại, không kiên nhẫn trừng mắt liếc nhìn cô một cái. “Đừng ra lệnh cho anh!”
“Anh còn không chịu xin lỗi?” Cô chống hai tay lên thắt lưng, mắt hạnh nhìn trừng trừng.
“Em…”
“Nói xin lỗi đi?” Cô đề cao âm lượng, không chịu nhượng bộ, khăng khăng ép anh mở miệng.
Khuyết Lập Đông bại trận dưới đôi mắt trong veo kia, lửa giận bốc lên ngập đầu, lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể quay đầu lại, dùng cặp mắt phun lửa giận trừng trừng nhìn Trần Hãn.
Ô ô, vì sao lại trừng hắn? Hắn đâu có làm cái gì đâu a!
Trần Hãn bị trừng đến mức toàn thân lạnh run, mồ hôi chảy ra đầy trán, giọt giọt rơi xuống. “Đinh tiểu thư, ách, không cần xin lỗi, tôi không để ý đâu.” Hắn cái gì cũng không để ý, chỉ cầu mong ánh mắt bén nhọn đủ để giết người kia không tiếp tục dõi theo hắn nữa thôi!
“Hmm, nhưng mà tôi rất để ý! Anh ấy chẳng những đánh thức anh, còn không lễ phép như vậy, làm sao có thể không xin lỗi?” Đề Oa cực kỳ kiên trì, còn vươn ngón trỏ, thật mạnh chỉ vào trong ngực Khuyết Lập Đông.
“Chết tiệt, xin lỗi!” Anh thấp giọng, sắc mặt khó coi tới cực điểm, cho dù là bị bắt phải xin lỗi, cũng phải phun một câu mắng chửi ra trước, giải tỏa bớt khó chịu trong lòng.
“Không, không sao…” Trần Hãn ngây ngốc trả lời, thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng vụng trộm đoán rằng, người đàn ông này cả đời chỉ sợ chưa từng nói xin lỗi với ai, nói ra hai chữ này, còn khó khăn hơn so với muốn anh nuốt một cái đinh.
Thắng một ván nhỏ làm cho cô vui vẻ, cuối cùng cũng chịu thu lại ngón tay, không tiếp tục đâm chọt nữa.
Tuy rằng âm lượng tiếng mắng còn lớn hơn tiếng xin lỗi, nhưng cuối cùng cũng có một chút tiến bộ, thành quả như vậy mặc dù cô không hài lòng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.
“Cảnh sát Trần, thật xin lỗi, anh ấy chính là như vậy, chút lễ phép cũng không biết.” Cô cười giải thích, thói quen nghề nghiệp lại lần nữa phát tác, không nhịn được đảo mắt khắp mọi nơi. “Nhưng mà, nhà anh sao lại dơ vậy, sàn nhà hình như đã lâu không lau. Oa, còn có bộ quần áo này, đã là bao lâu rồi không giặt?” Cô dùng ngón cái và ngón trỏ, nhón lấy cái áo sơ mi nhăn nhúm như thể rau xanh phơi khô lâu năm.
Trần Hãn chỉ cảm thấy trên mặt rất nóng, rất muốn nói với Đề Oa, so với sự vô lễ của Khuyết Lập Đông, những lời này của cô càng khiến người ta khóc không ra nước mắt.
Hắn đoạt lại áo sơ mi, nụ cười cứng ngắc, ngay tại lúc này, lại nhìn thấy một cô gái khác chậm rãi bước vào nhà, đi thật cẩn thận né những thứ bụi bặm, để tránh làm dơ bộ váy sang quý.
Vừa nhìn thấy cô gái, Trần Hãn lập tức mở lớn mắt.
“Chào buổi sáng, cảnh sát Trần.” CD tươi cười trong trẻo, vẫy vẫy tay với hắn, sau đó nhìn nhìn bốn phía, nụ cười chuyển thành ảo não. “Đáng ghét a, dơ như vậy, tôi không có chỗ nào ngồi.”
Đề Oa lập tức ra tay, chạy đông chạy tây, không bao lâu đã dọn ra một chỗ ngồi sạch sẽ. Hai người đàn ông trợn mắt há hốc mồm, căn bản không kịp ngăn cản.
CD cười ngọt ngào nói lời cảm ơn, sau đó tao nhã ngồi xuống ghế dựa sạch sẽ, mở bao da, lấy ra bộ đồ nghề làm móng, rút ra một cây giũa, bắt đầu chậm rãi giũa móng tay.
Tầm mắt Trần Hãn nhìn CD chằm chằm, vẻ mặt khát vọng, chỉ thiếu không chảy nước miếng, rất giống như một con mèo đang nhìn chim hoàng yến.
Ông trời ạ, so sánh với cô gái trước mắt, nếu Tô Chiêu Nghiệp là giải thưởng khuyến khích hai trăm đồng, thì CD chính là trúng giải độc đắc năm kì xổ số liên tục!
Hắn lặng lẽ buông tạp chí, muốn tiến lên bắt người, đã thấy CD nhướn mày liễu, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đôi môi đỏ chu lên, thổi thổi móng tay màu hồng phấn, cô mỉm cười. “Cảnh sát Trần, nếu tôi dám đến đây, không thể không có chuẩn bị. Nếu tôi là anh, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Đôi mắt sau cặp kính râm màu hồng, đảo tròn nhìn xuống dưới, ý cười trên đôi môi đỏ càng sâu. “Đặc biệt là khi toàn thân trên dưới chỉ có mặc một cái quần lót.”
Khuôn mặt Trần Hãn đỏ lên, cực kỳ xấu hổ, giận mà không dám nói gì. “Chết tiệt, cô không cần quá kiêu ngạo như vậy!”
CD cười đến ngọt ngào, nghiêng người về phía trước, dùng cây giũa móng tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang tức giận thở phì phì. “Aiz nha, tôi chính là thích kiêu ngạo trước mặt anh đó, anh có thể làm khó dễ được tôi à?”
Không có cách bắt được cô gái này, Trần Hãn cắn răng một cái, chỉ có thể lo xử lý việc trong tầm tay trước. Hắn quay đầu, nhìn về phía Khuyết Lập Đông, vẻ mặt nghiêm túc.
“Khuyết tiên sinh, cám ơn anh đã giúp đỡ. Nếu tiện, mời anh theo tôi trở về cục một chuyến.” Gặp qua nhiều sóng to gió lớn, hắn đương nhiên vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra người đàn ông này không phải là nhân vật đơn giản, nếu có thể được anh giúp đỡ, tuyệt đối là như hổ mọc thêm cánh.
“Không được.” Khuyết Lập Đông lãnh đạm cự tuyệt, từ trong túi lấy ra một phong bì, cũng một phát ném lên trên giường. “Trong này có bằng chứng phạm tội của gã họ Tô kia, chỉ cần giao lên toà án, cũng đủ làm cho gã cả đời không ra khỏi tù được.”
“Bằng chứng từ đâu mà có vậy?” Trần Hãn cực kỳ hưng phấn, hai mắt sáng lên truy hỏi.
“Anh không cần hỏi, dù sao chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, gã chống chế không nổi đâu.” Ánh mắt Khuyết Lập Đông lạnh lùng, thêm vài phần cảnh cáo ý vị thâm sâu. “Từ nay về sau, không được đến làm phiền cô ấy nữa.”
“Nhưng mà, nói không chừng gã này còn có băng đảng bên ngoài, an toàn của Đinh tiểu thư…”
“An toàn của cô ấy tôi sẽ phụ trách.” Anh chậm rãi nói, trong lời nói đơn giản, bất luận kẻ nào cũng nghe được ý coi trọng và trân sủng.
Trần Hãn gật đầu, không hề hé răng, yên lặng thu tâm mắt về.
Được người đàn ông này dốc lòng bảo vệ, khẳng định còn an toàn hơn so với một quân đội “vai súng vác, đạn lên nòng”. Đó là ánh mắt mà một người đàn ông nguyện ý trả giá tất cả để bảo vệ một người con gái mới có được.
Hai người đàn ông thỏa hiệp xong, chỉ trong một lúc không chú ý tới Đề Oa, cô đã bò ra sàn, cầm theo một cái khăn lau không biết tìm ra ở chỗ nào, vùi đầu bắt đầu lau sàn.
“Em, về thôi.” Khuyết Lập Đông trầm giọng nói, một cước dẫm lên khăn lau của cô, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“A, tránh ra, đừng đạp, cho em thêm một chút thời gian, sàn nhà rất bẩn, em lau một chút thôi là được rồi…” Cô lại kéo khăn lau lên, cẩn thận lau xong một tấm gạch thì chuyển sang tấm tiếp theo, một tấc cũng không buông tha.
“Đi về.”
“A, em sắp lau xong rồi mà, thật mà, sắp lau xong rồi, cho em nửa tiếng, không, mười lăm phút là đủ rồi…”
Đề Oa còn lưu luyến không rời, nhưng CD xem diễn kịch xong cũng tự động đứng lên, cất bộ đồ nghề sửa móng tay vào trong túi xách.
“A, cô phải về sao?” Đề Oa nhanh chóng thu dọn, đứng chờ ở một bên, bộ dạng như sẽ đi theo hầu bọn họ đến chân trời góc biển.
Khuyết Lập Đông không để ý đến CD.
“Em, đi, về, ngay!”
“Phòng bếp cũng rất bẩn mà, không quét dọn thật sự không được.” Đề Oa quay đầu nhìn về phía Trần Hãn, khuôn mặt nhỏ toả sáng, xem ra bừng bừng hăng hái, chuẩn bị ở chỗ này cả ngày mà lau dọn sạch sẽ căn nhà. “Cảnh sát Trần, anh để chổi ở chỗ nào? Tôi có thể… A…” Còn chưa nói hết câu, cô đã bị nhấc bổng lên trời, bị Khuyết Lập Đông túm lên đi về phía cửa.
“Khuyết, Lập, Đông, anh buông tay ra, anh, a, mau thả em xuống…”
“Đừng kêu nữa, với người thô lỗ này, cho dù kêu rách cổ họng cũng vô dụng thôi.” Trên mặt CD lộ vẻ cười ngọt ngào, nhắm mắt đuổi theo sau.
“Cô đừng đi theo nữa!” Khuyết Lập Đông tức giận nói.
“Aiz nha, là chính anh vừa nói muốn tôi đến hỏi thăm thiếu chủ nhà anh mà.”
“Cô có thể tự mình đi!”
“Tự mình vào Trường Bình? Tôi cũng không phải là không muốn sống nữa.”
“Khuyết, Lập, Đông, anh bỏ em xuống…”
Ba người càng đi càng xa, tiếng la hét của Đề Oa, tan dần trong ánh nắng sớm.
* * *
“Cô tới đây làm gì?”
Mới bước vào cổng nhà mình, Hàn Ngạo nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, nhanh chóng vươn tay kéo bà xã về phía sau.
“Đến làm khách a.” Khóe miệng và ánh mắt CD đều là nụ cười, trên tay còn cầm thêm cây giũa móng tay, thản nhiên như không ngồi sửa móng.
“Sao người đàn ông nào gặp phải cô, cũng đều hỏi cô câu này vậy?” Đề Oa vẻ mặt tò mò, bưng ấm trà lài, từ trong phòng bếp đi ra.
Tả Hương đứng ở phía sau Hàn Ngạo, vừa nhìn thấy khách tự mình pha trà, thân là chủ nhà cảm thấy nên có ý thức trách nhiệm, theo thói quen liền muốn bước lên nhận lấy ấm trà. “Đề Oa, trà lài để tôi pha cho, cô đừng làm nữa, mau ngồi xuống đi.”
“Bởi vì tôi là nhân vật thần bí a!” CD ra vẻ già dặn bí hiểm, thích thú trả lời Đề Oa, cũng không quên vươn tay chào hỏi Tả Hương cũng đang tò mò. “Hey, xin chào, tôi là CD.”
“Xin chào.” Tả Hương cười ôn nhu như gió xuân.
Nhưng vừa vươn tay, còn chưa đụng đến đầu ngón tay CD, Hàn Ngạo đã lập tức xông lên, kéo vợ mình vào trong phòng sách. “Hương, em đi vào trước, anh có việc cần xử lý.”
“Nhưng mà, có khách…”
“Cô ta không phải là khách.”
“Em còn chưa pha trà…”
“Cô ta không cần uống trà.”
“Hàn Ngạo…”
“Ngoan, anh yêu em.” Hắn hôn lên gò má phấn hồng của vợ, nửa kéo nửa dụ dỗ cô vào trong phòng sách. Vừa đóng cửa phòng sách, xoay người lại, liền nhìn thấy Khuyết Lập Đông cũng đang nhân cơ hội, túm lấy Đề Oa, muốn ném cô vào trong phòng.
“Khuyết Lập Đông, cậu đem cô ta tới nhà tôi, thì nghĩ cách làm cho cô ta bước ra cho tôi.” Hàn Ngạo như tia chớp xẹt qua, một cước đá lên cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tôi là khách, cậu là chủ, khách phải tùy chủ. Chủ nhà mới có quyền hạ lệnh đuổi khách.” Khuyết Lập Đông cũng không chớp mắt một cái, tầm mắt lướt qua vai hắn, nhìn sang cửa phòng sách. “Bà xã cậu lại đi ra kìa.”
Hàn Ngạo kích động quay đầu lại nhìn.
Nhưng cửa thư phòng vẫn còn đóng.
Nhận ra mình mắc mưu, hắn nhanh chóng quay đầu, phát hiện cánh cửa trước mắt cũng đã bị đóng lại, bạn bè tốt từng vào sinh ra tử, gặp phải chuyện như thế này, lại dám đê tiện thừa cơ hội bỏ trốn, ném củ khoai lang bỏng tay trên ghế sô pha cho một mình hắn xử lý.
Hàn Ngạo rủa thầm một câu, đành phải ép mình quay đầu lại, chỉ thấy CD bắt chéo đôi chân thon dài, ngửa đầu nhìn hắn, bày ra một nụ cười rất ngọt rất rất ngọt.
“Hi, đã lâu không gặp a, Hàn đại ca, có nhớ tôi không?”
Đáng chết!
Mời thần tới thì dễ, tiễn thần đi mới khó. Mời phải vị “Quan Âm” này, muốn tiễn cô đi khỏi, đã khó nay càng thêm khó.
Hiện tại, chỉ sợ không có ai hiểu rõ ý tứ những lời này hơn hắn nữa.
* * *
Trong phòng tắm của phòng dành cho khách, truyền đến tiếng nước rì rầm.
Đề Oa cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy CD, bọn họ liền trở nên đầy khẩn trương, vội vàng khóa cửa, còn giam lỏng cô ở trong phòng, không cho cô bước ra phòng khách.
Không lay chuyển được Khuyết Lập Đông, Đề Oa từ bỏ không chống cự nữa, trở về phòng tắm rửa mặt chải đầu. Nói thật, chạy ngược chạy xuôi hết một ngày một đêm, cô đã sớm mệt đến mức chân nhũn ra, thật sự lười tranh luận với anh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô lấy tuýp kem rửa mặt, xoa kem lên da mặt, mở mắt nhìn vào trong gương, lại nhìn thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc, không biết từ khi nào đã chen vào phòng tắm, đôi mắt bén nhọn nóng rực nhìn cô chằm chằm, mà anh cũng đang vội vàng…
Anh đang vội vàng cởi quần áo!
Cô thở hốc vì kinh ngạc, lập tức quay lại, hai mắt mở thật lớn, vừa thẹn vừa hoảng hỏi: “Anh anh anh… Anh đang làm cái gì vậy?”
“Cởi quần áo.” Anh thần sắc thản nhiên, không tới hai ba bước đã cởi hết quần áo, lộ ra thân hình mạnh mẽ rắn chắc.
Đề Oa kinh hoảng dựa vào vách tường, trên khuôn mặt đỏ bừng đều là bọt kem, trái tim nhỏ đập thình thịch, lắp bắp hỏi lại: “Cởi… Cởi, cởi quần áo? Làm làm làm… làm gì?”
Làm gì sao? Đương nhiên là làm cho cô gái này không thể phủ nhận, cô là của anh!
Cứ nghĩ đến Đề Oa luôn luôn bên trái một câu “em không phải là người của anh”, bên phải một câu “em không phải là người của anh”, anh liền cảm thấy một ngọn lửa nóng bốc lên.
Khuyết Lập Đông từng bước tới gần, Đề Oa sớm đã không thể lùi được, cả người dán chặt trên tường, mặt đỏ hồng, tiếp tục lắp bắp.
“Anh anh anh… Anh muốn làm gì?”
Ánh mắt anh u ám, bàn tay to vươn đến phía dưới áo ngủ của cô. “Hiện tại, mọi việc đã xử lý thỏa đáng.”
“Ừ?” Thân hình nam tính rắn chắc nóng ấm đến gần, làm cho cô choáng váng, chỉ cảm thấy khó thở.
“Anh sẽ tiếp tục bảo vệ em.”
“Ách…” Đề Oa thở nhẹ ra, đầu óc có chút mất tỉnh táo.
Mọi chuyện xử lý thỏa đáng rồi, rất tốt. Anh sẽ tiếp tục bảo vệ cô, cũng tốt lắm. Nhưng mà, tay anh đang làm cái gì thế?!
Cô kẹp chặt hai chân, anh khẽ vuốt ve hạ thân mềm yếu, vệt đỏ ửng trên mặt cô lan tới vành tai và cái cổ tuyết trắng. “Không được… Trên mặt em còn có bọt…”
Không đúng, cô nói với anh cái này làm gì?!
“Nhắm mắt lại.”
Đề Oa bối rối, nhưng nghe anh nói, vâng lời nhắm mắt lại. Chính là, liền có cảm giác được anh cầm lấy vòi hoa sen, thay cô rửa sạch sẽ, trong lòng cô càng thêm hoảng hốt, hoảng hốt đến quên nói cho anh biết, loại kem rửa mặt này phải mát xa ba phút trước, rồi mới có thể rửa…
A, không, không đúng! Cô đã sắp bị ăn sạch, còn suy nghĩ cái gì mà mát xa với không mát xa?
“Không được, vết thương trên trán em…” Khi anh liếm lên cổ, vẻ mặt cô đỏ bừng, mở mắt ra, bàn tay nhỏ đặt trên bả vai muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có sức lực.
“Vết thương trên trán em đã lành rồi.” Chuyện cách đây đã mấy ngày, vết thương trên trán cô đã khép miệng khỏi hẳn.
“Nhưng mà anh trai em…”
“Đây là chuyện giữa anh và em, không liên quan tới anh trai em.”
“Anh làm cái gì vậy? A? A! Không, không được cởi, đợi chút…”
Không còn kịp rồi!
Cô chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh lẽo, áo ngủ trên người đã bị Khuyết Lập Đông kéo xuống, rơi trên mặt đất thành một vòng tròn. Cô hô nhỏ một tiếng, theo bản năng muốn che lấp.
“Để cho anh nhìn em.” Anh dụ dỗ, vì cảnh đẹp trước mắt mà không thể hô hấp.
Sau khi cởi áo ngủ, thân thể xinh đẹp của cô quả thực khiến cho anh khó có thể kiềm chế, da thịt trắng hồng mịn màng vô cùng, đỉnh núi đẫy đà với nụ hoa hồng nhạt mê người, giống như đang chờ anh tiến đến nhấm nháp.
“Ách, không được, chúng ta không thể… Không thể… Hợp đồng anh đã ký…” Khuôn mặt đã biến thành quả hồng, nhưng cô vẫn còn muốn giữ quy tắc quản gia, lấy hợp đồng ra, muốn ngăn cản anh.
“Tờ hợp đồng đó đã bị anh đốt rồi.”
“Cái gì?!” Cô trừng lớn mắt. “Không thể nào, rõ ràng em đã cất nó kỹ rồi mà!”
“Anh tìm ra, bỏ lên bếp ga đốt rồi.” Mày rậm nhướn lên, ý cười trong đôi mắt đen có vài phần gian trá. Anh nói thẳng hành vi phạm tội, nhưng cũng không có chút cảm giác tội lỗi.
Đồng ý ký hợp đồng, chính là muốn làm cho cô gái nhỏ này mất cảnh giác, cơ hồ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt cô, anh giống như là bị sét đánh trúng. Cô xông vào nhà anh, cái miệng nhỏ đỏ hồng luôn cằn nhằn không ngừng, lại còn dứt khoát chỉnh đốn cuộc sống hỗn độn của anh…
Cô xinh đẹp như vậy, mềm mại như vậy, chỉ cần có cô tồn tại, ngay cả không khí cũng trở nên ôn hòa. Anh căn bản không muốn thả cô rời đi, cả trái tim đều bị cô chiếm giữ, thầm muốn thương cô, sủng cô một đời một kiếp.
“Ách! Khuyết, Lập, Đông! Anh thật đáng ghét! Dám vụng trộm đốt hợp đồng, anh…” Đề Oa tức giận đánh vào lồng ngực anh.
Anh miễn cưỡng để cô đánh trúng mấy quyền, một lần nữa cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, nuốt hết những lời trách mắng, đến khi cô thở hồng hộc, mới ném ra một câu.
“Đề Oa, để giữ em lại, anh có thể không từ thủ đoạn nào.” Khuyết Lập Đông cắn lên đôi môi như hoa, thấp giọng nói.
Cô đỏ bừng mặt, dưới ánh mắt thế này, bao nhiêu giận dữ đều biến mất không sót lại chút gì. “Anh, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Khuyết Lập Đông trực tiếp dùng hành động trả lời, cả người dán lên trên người cô, để cho cô tự cảm giác.
Đề Oa thở nhẹ ra, bả vai rộng lớn, lồng ngực rắn chắc, cùng với ngọn lửa dục vọng nóng rực, tất cả cô đều cảm nhận được rõ ràng…
“Em nói xem?” Anh chậm rãi hỏi, cắn lên cái gáy non mịn, bàn tay len vào chỗ mềm mại nhất giữa hai chân thon dài, ma sát dụ dỗ.
Đề Oa liên tục thở gấp, bị kích thích, miệng lưỡi khô rang, trong lúc nhất thời ý loạn tình mê không nói ra lời.
“Em không muốn anh sao?” Đôi mắt đen nhìn thẳng vào trong mắt cô, trong giọng nói bá đạo, còn cất giấu một chút ôn nhu.
“Em… Em…” Đề Oa nhìn người đàn ông mà cô đã sớm yêu sâu đậm trước mắt, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hồng.
E lệ và chần chờ trong lòng, tất cả đều cháy sạch không còn một mảnh trong ngọn lửa tình của anh.
Cô không thể lừa gạt chính mình, chỉ có thể chấp nhận.
Dưới ánh mắt cực nóng của Khuyết Lập Đông, Đề Oa cố lấy dũng khí, vòng tay lên cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi non mềm…
* * *
Vừa tỉnh dậy, Khuyết Lập Đông lập tức phát hiện ra Đề Oa không có ở trên giường.
Anh thầm giật mình trong lòng, nhanh chóng nhảy xuống giường, vừa cầm áo sơ mi khoác lên trên người, vừa xông ra ngoài, trong lòng không ngừng thầm mắng bản thân mình, nhiều năm nay nhờ tính cảnh giác mà sống sót, lại bất tri bất giác buông lỏng. Chỉ cần có Đề Oa bên người, anh liền cảm thấy an tâm, bao nhiêu lệ khí đều bị ngọt ngào của cô hòa tan, không còn giống như nhân vật nguy hiểm ngày ngày liếm máu trên lưỡi dao nữa, ngược lại càng lúc càng giống một người đàn ông bình thường sa vào lưới tình.
Bàn tay nhỏ mềm mại kia, mỗi lần khẽ vuốt anh một cái, liền thay đổi anh thêm một chút. Ngọt ngào của cô hòa nhập vào cuộc sống của anh, từng chút từng chút, quả thật đã làm anh thay đổi…
Dùng sức đạp mở cửa phòng, cánh cửa của căn phòng đối diện cách một tấm bình phong mang phong cách Trung Quốc, đồng thời cũng mở ra, tiếng bước chân vang lên cùng lúc, Khuyết Lập Đông vọt tới phòng khách, liếc mắt nhìn Hàn Ngạo có vẻ hoảng sợ giống nhau.
Ngay một giây tiếp theo, bọn họ đồng thời nghe thấy, từ trên ghế sô pha truyền đến tiếng nói cười của ba cô gái.
Hai người nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Đinh Đề Oa, Tả Hương lại cùng CD ngồi trên ghế sô pha nói về việc nhà. Trên bàn không biết từ đâu mà bày ra một đống chai chai lọ lọ, ba cô gái tựa vào bên cạnh bàn, giống như chị em giao tình bao nhiêu năm, cùng nhau uống trà.
“Này, bánh bích quy đều là tự tôi làm đó, hai người đừng khách khí.” Tả Hương cười ôn nhu, đẩy đĩa bánh bích quy bơ sữa lên phía trước hai người.
CD không chút khách khí, thuận tay cầm lấy một lát bánh hạnh nhân, đưa lên miệng cắn một ngụm. Hương vị ngọt ngào ngon miệng cực kỳ, CD cảm động vô hạn nhắm mắt lại, sau một lúc lâu lẳng lặng hưởng thụ, mới mở to mắt.
“Hai người thật là hiền thục, lại biết nấu cơm, còn biết quét dọn, Hàn Ngạo và Khuyết Lập Đông có thể lấy được hai người, thật sự là phúc của bọn họ.”
Đề Oa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ chuyển hồng. “Tôi… Tôi không phải bà xã anh ấy…” Để che giấu xấu hổ, cô cầm lấy khăn bàn, lại lau lau mặt bàn không một vết bẩn.
“Rất nhanh sẽ trở thành thôi.” CD cười ngắt lời. Cô không tin Khuyết Lập Đông sẽ để cô gái nhỏ này bỏ trốn đâu!
“Miễn bàn đi.” Đề Oa vẻ mặt ngượng ngùng, nhanh nói sang chuyện khác. “CD, tôi cũng không thể không hỏi cô một vấn đề?”
“Hỏi đi!” CD cong môi, hào phóng khoát tay.
“Cô thật sự chỉ cần giá cả thích hợp, ngay cả trẻ con cũng không tha sao?” Đề Oa nhìn CD khuôn mặt ngọt ngào, tươi cười khả ái, thật sự rất khó tưởng tượng cô lại lòng dạ ác độc như thế.
Tả Hương nghe như vậy, trà lài uống được một nửa suýt chút nữa phun ra ngoài. Cô mở miệng, kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt cũng không dám tin.
“Đương nhiên.” CD trả lời không hề chớp mắt.
Hai cô gái cứng đờ, hít một ngụm khí lạnh.
“Chỉ là.” CD lộ ra nụ cười ngọt ngào, đẩy đẩy kính râm màu hồng trên mặt. “Bảng giá giết trẻ con rất cao, cao đến mức không có ai trả nổi là được rồi.”
Đinh Đề Oa và Tả Hương nhìn cô, CD vô tội trừng mắt nhìn lại, ba người nhìn nhau một lúc, đồng thời bật cười.
CD chỉ vào chai chai lọ lọ trên bàn, muốn chia sẻ cho hai người bạn mới quen, về nhãn hiệu mà cô cực kỳ yêu thích. “Đây đều là sản phẩm người ta cho tôi thử dùng, các cô có thích thì cứ lấy đi, dù sao ở nhà tôi vẫn còn nhiều.”
“Nước hoa cô xài chính là lọ này sao?” Đề Oa cầm lấy bình nước hoa nhỏ nhất, tò mò thưởng thức. “Lọ này tên là gì?”
“Poison.” CD cười cười nói.
Độc dược?!
Hai người đàn ông vốn đang đứng nhìn ở một bên, chợt trợn mắt há hốc mồm, nghe vậy cả kinh, đồng thời vọt tới, trăm miệng một lời hét to: “Đừng mở nó!”
Khuyết Lập Đông đoạt lấy lọ nước hoa trong tay Đề Oa, Hàn Ngạo cũng một tay kéo Tả Hương về phía sau.
“Hàn Ngạo…”
“Khuyết Lập Đông…”
Hai cô gái nhíu mày trừng mắt với bọn họ, trăm miệng một lời cùng bất mãn: “Anh làm cái gì vậy?”
“Cô ta…” Hai người đàn ông tức giận gằn giọng.
“Là khách!” Hai cô gái cũng cùng nhau trả lời.
“Bình độc dược kia…” Bọn họ lại rống lên.
“Là nước hoa.” Tiếng cười thanh thúy của CD vang lên.
Hai người đàn ông sửng sốt, cùng quay đầu trừng mắt với CD.
“Cho xin đi, hai anh đừng ngạc nhiên, đây chính là nước hoa của Dior mà, nước hoa nổi tiếng tên là…” Nói đến một nửa, cô càng cười lớn, cười khanh khách không ngừng được, càng cười càng khoa trương.
“Poison!” Tả Hương và Đinh Đề Oa tức giận tiếp lời, trừng mắt nhìn hai người đàn ông ngây ngốc, trách cứ bọn họ đã không có lễ phép, không đón khách lại còn kiến thức nông cạn.
“Ha ha ha ha ha…”
Nhìn hai người đàn ông vẻ mặt xấu hổ, còn hai cô gái thì đang cằn nhằn, nhưng một câu bọn họ cũng không dám nói lại, chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì trừng mắt nhìn cô, CD đã sớm chết cười, hoàn toàn không để ý hình tượng nữa ngã lên trên ghế sô pha cười ngất.
Ông trời ạ, chuyện này thật thú vị!
Sớm biết như vậy cô đã đem theo máy ảnh bên người, quay phim chụp hình đầy đủ cảnh tượng này. Cô thật muốn cho những người khác nhìn xem, hai người đàn ông lợi hại danh tiếng vang xa này, cũng sẽ có một ngày ngoan ngoãn như cừu non vậy.
Tình yêu a, thật sự có thể khiến cho một người kiên cường sắt đá nhất, biến thành sợi chỉ mềm!
Hết chương 8.