Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 156
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 156

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trước khi lên lớp 9, hắn liên hệ với một người quen cũ. Người này cảm ơn hắn đã hỗ trợ cung cấp thông tin về Đinh Văn Tường, khiến Đinh Văn Tường nhận được trừng phạt. Lần này Bùi Xuyên đánh xe lăn tới, không mặn không nhạt hỏi bọn họ: “Thượng Mộng Nhàn lớp 9, có thấy hứng thú không?”

Người bên kia nói gì đó, nhưng Bùi Xuyên hung ác nham hiểm cắt lời: “Không, chờ cô tốt nghiệp hẵng động thủ. Không cần ép, dụ dỗ là đủ rồi.”

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, nghe nói Thượng Mộng Nhàn bỏ nhà theo trai. Nhiều năm sau đó, có người gặp lại cô ta ở quán bar, khi đó cô ta đã dấn sâu vào con đường trụy lạc không lối về, vì tiền mà cái gì cũng dám làm.

Còn một năm này Bùi Xuyên chuẩn bị thi tốt nghiệp. Có đôi lúc hắn nhìn ánh sáng trong không trung, híp mắt nghĩ, thứ này từng khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp khi còn nhỏ, không hiểu sao lúc này lại bắt đầu thấy chói mắt.

Có một lần trong lúc hắn đang đẩy xe lăn mang hộp cơm từ nhà ăn đi về ký túc xá thì có một quả cầu lông trắng tinh rơi vào người. Quả cầu nảy trên hộp cơm, sau đó bị hắn nắm lấy.

Bùi Xuyên ngước mắt, liền thấy một đám nữ sinh đang xấu hổ không biết nên làm gì.

Hắn cũng thấy Bối Dao.

Bởi vì chơi cầu lông nên người cô đổ mồ hôi, ống quần hơi xắn lên, lộ ra cổ chân tinh tế. Cô quay đầu nhìn đám bạn, rồi lên tinh thần đi về phía Bùi Xuyên.

Hắn không ném trả mà đợi cô đi tới. Đã lâu lắm rồi, hắn chưa nói chuyện với cô.

Cô gái nhỏ sợ hãi hỏi: “Có đánh trúng anh không? Xin lỗi anh. Anh có thể cho bọn em xin lại quả cầu không?”

Khi cô đến gần, hắn ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, không phải vị sữa bò nhàn nhạt giống khi còn nhỏ, mà là mùi đinh hương thoang thoảng. Giọng của cô cũng không non nớt như xưa mà đã có bóng dáng của gió xuân tháng ba lướt qua mặt.

Cô gái phương nam, giọng nói thật ngọt ngào. Hắn giơ tay, quả cầu trắng tinh nằm trên lòng bàn tay hắn. Bùi Xuyên không nói lời nào, chỉ lặng lặng nhìn cô. Bối Dao cũng hơi khẩn trương, lấy quả cầu từ lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay mềm mại của cô khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn. Ngón tay Bùi Xuyên run rẩy, thấp giọng nói: “Không sao.”

Rốt cuộc cũng là hàng xóm, Bối Dao nhìn hắn cười: “Cảm ơn anh.”

Cô chạy về tiếp tục đánh cầu với các bạn. Hắn nhìn bóng dáng hoạt bát đáng yêu của cô, lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi, không biết từ khi nào mà cô bắt đầu xa cách với hắn? Có phải là vào lúc lớp 6, cô che ô cho đưa hắn về hay không?

Nhưng mà việc đã qua thì cũng qua rồi, hắn chẳng có gì để hối hận cả.

Hắn vuốt ve lòng bàn tay mình, đẩy xe lăn rời đi.

*

Tốt nghiệp cấp hai, Bùi Xuyên vốn tưởng rằng cuộc sống của hắn và Bối Dao sẽ không còn chút liên hệ nào nữa. Những giấc mộng triền miên ban đêm ấy, chắc cả đời này cũng sẽ chẳng có ai biết.

Năm học lớp 9, mọi người trong trường bắt đầu bàn tán về Bối Dao. Cô đã trưởng thành, đường nét tinh xảo hắn thoáng nhìn thấy trong lần mưa to ấy cũng đã nảy nở, trở thành hiện thực.

Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã tốt nghiệp, lại có thể trốn tránh thêm một năm, không cần ngày đêm nhớ đến cô nữa. Mà năm này đã xảy ra một việc, đó là ba hắn tái hôn, đối tượng là một quả phụ tên Trần Tú.

Sau đó lúc Bùi Hạo Bân bị thương lúc làm nhiệm vụ, nằm ở trên giường mãi không tỉnh. Trần Tú cảm thấy cực kỳ đen đủi, bà ta sợ người khác nói mình khắc chồng nên không thèm đến thăm Bùi Hạo Bân. Ngày nào Bùi Xuyên cũng nghe thấy cô và chú của mình cãi nhau, cô mềm lòng muốn nhận nuôi hắn, nhưng người chú kia lại nói thẳng rằng hắn là kẻ tàn phế.

Ở phòng bệnh cũng có thể cãi nhau, thật sự là quá buồn cười.

Rồi họ rời đi. Bùi Xuyên nhìn Bùi Hạo Bân mặt trắng không còn giọt máu nằm trên giường: “Nếu đời này ông không tỉnh lại cũng tốt, cuối cùng cũng có thể chết đi như một người anh hùng. Thật là vĩ đại!”

Hắn khẽ cười: “Chẳng qua ánh mắt chọn phụ nữ của ông quá tệ.”

Sự việc sau đó lại không “như hắn mong muốn”, Bùi Hạo Bân tỉnh lại. Người đàn bà Trần Tú kia quay lại như không có chuyện gì, lau nước mắt hát tuồng ở phòng bệnh.

Bùi Xuyên ngồi ở cửa, biểu tình châm chọc chợt thu lại khi thấy hai người ở phía xa.

Hơn nửa năm nay hắn chỉ nghe được tin về Bối Dao qua miệng người khác. Giờ đây cô đang ôm một bó hoa cẩm chướng, mặc váy màu xanh nhạt, hắn nhìn từ xa, tim đập loạn lên, sau đó cụp mắt.

Những ký ức tươi đẹp như tia sáng vỡ ra, dai dẳng mà bi thương. Hắn cảm thấy có chút vui mừng, cho dù cô không đến thăm hắn mà chỉ đơn giản vì tình hàng xóm đến thăm chú Bùi.

Hắn ở cạnh cửa, đón ánh nắng tháng bảy ấm áp, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô. Thật ra Bùi Xuyên cũng hiểu, ánh sáng tươi đẹp sống động này sẽ chẳng bao giờ là của hắn.

Đợi hắn lên cấp ba thì tốt rồi, đợi đến lúc hắn gặp càng nhiều người con gái khác thì tốt rồi, sẽ có nhiều người xinh đẹp hơn, như thế hắn sẽ quên đi những lời mà đời này hắn khó có thể nói ra, quên đi những thương nhớ năm này qua năm khác mà không ai biết.

*

Lên cấp ba, Bùi Xuyên gặp bọn Cao Tuấn và Ngu Doãn Phàm. Lúc được cử đi học, hắn lựa chọn trường Nhất Trung.

Từ hồi lên cấp ba, Bùi Xuyên không còn về nhà nữa. Hắn cũng nghe nói về đám Kim Tử Dương ở Tam Trung, nhưng lại hoàn toàn không giống với mấy người Cao Tuấn.

Bọn họ giao du với xã hội đen, xăm mình, không giống đám con nhà giàu như Kim Tử Dương, bọn họ không có tiền nhưng đủ hung ác.

Bọn họ coi trọng Bùi Xuyên, mấy người chơi với nhau, đôi bên đều có lợi. Tuy không biết Bùi Xuyên lấy tiền ở đâu nhưng đám Cao Tuấn vẫn sẽ giúp Bùi Xuyên giải quyết một ít chuyện khó làm.

Dần dà, Bùi Xuyên bắt đầu quên mất bộ dáng trước kia của mình, hắn cũng học hút thuốc và uống rượu.

Hắn học được cách quên Bối Dao. Dù sao cũng không phải cô gái hắn có thể có được, việc gì hắn phải mãi nhớ thương.

Đương nhiên, hắn cũng gặp được những cô gái xinh đẹp khác.

Đám Cao Tuấn đều có phụ nữ, bọn họ cũng đến các hộp đêm, nhưng không giống “Khuynh Thế” mà đám Kim Tử Dương đến, nơi đám Cao Tuấn đến gọi là “Tiểu Hoàng Đình”, được mệnh danh là thiên đường của đàn ông.

Bọn họ chơi không hề kiêng kị, rất phóng túng. Bùi Xuyên lười biếng híp mắt, vô cảm nhìn đông cung sống.

Có nữ nhân leo lên người hắn, hơi thở như lan. Bùi Xuyên khẽ cười, trong lòng như đắm chìm ở một chỗ nào đó đen tối lầy lội, không có cảm giác gì.

Tựa như khi niên thiếu có người đột nhiên chạm cây kẹo vào môi hắn, trong là hắn trừ bỏ chán ghét thì không có nổi chút tình cảm gì.

Hắn đẩy người phụ nữ kia ra, cảm thấy cô ta ngu ngốc vô vị.

Đám Cao Tuấn trêu chọc: “Không phải là anh Xuyên không được đó chứ?”

Bùi Xuyên lạnh lùng nhìn qua.

Cao Tuấn cắn thuốc lá nói: “Được rồi, biết anh chướng mắt.”

Giáng sinh năm lớp 12, đám Cao Tuấn nghe nói đến Bối Dao của Lục Trung. Nghe nói đây là đại mỹ nhân ngây thơ, mấy năm nay vô cùng khiêm tốn. Cao Tuấn vừa nhìn thấy ảnh chụp của cô liền vui vẻ: “Con nhỏ này được đó, chơi thử xem?”

Tất nhiên cô gái nhỏ kiểu này bọn họ không dám chơi quá đáng, nếu nháo ra mạng người thì không tốt, chỉ cần hôn hôn, sờ sờ tí được rồi. Mà bọn họ cũng không nói chuyện này với Bùi Xuyên vì nghĩ rằng hắn không có hứng thú.

Mấy tên xấu xa rất am hiểu làm chuyện này. Lúc Bối Dao bị đánh thuốc mê đưa tới “Tiểu Hoàng Đình”, Bùi Xuyên vừa nhìn thoáng qua thì cả người đều cứng đờ.

“Sao cô ấy lại ở đây?”

Cao Tuấn kinh ngạc nói: “Sao vậy, đây là người quen của anh Xuyên?”

Bùi Xuyên cắn răng: “Bọn mày làm việc này?”

Cao Tuấn không nghe ra khác thường trong giọng hắn, chỉ hưng phấn nói: “Đúng vậy, có xinh đẹp không? Mềm đến nỗi có thể véo ra nước. Anh Xuyên cảm thấy hứng thú sao? Mời anh trước, chỉ cần đừng quá trớn, để lại cái màng cho cô ta, đỡ cho cô ta đòi sống đòi chết.”

Con thú dữ ngủ yên trong người hắn nhiều năm đột nhiên lộ răng nanh, tất cả máu trong người hắn như chảy ngược.

Đêm hôm đó, tất cả bảo vệ của Tiểu Hoàng Đình đều được gọi tới. Lần đầu tiên Bùi Xuyên đánh nhau với người ta, hắn dùng một chai bia vỡ đâm mấy nhát trên người Cao Tuấn.

Mà chính hắn cũng không thoát. Nắm đấm của Cao Tuấn không phải chỉ để trưng cho đẹp, Bùi Xuyên nổi điên mà Cao Tuấn cũng chẳng muốn sống nữa, hắn cũng cầm chai bia đập lên đầu Bùi Xuyên.

Máu chảy dọc xuống theo huyệt thái dương.

Cao Tuấn cũng sắp điên rồi: “Đồ điên không muốn sống này, tao còn chưa làm gì cô ta, cùng lắm thì lại đưa về…”

Chưa làm gì? Mày còn muốn làm gì? Bùi Xuyên điên cuồng nghĩ, người mà mười tám nay hắn luyến tiếc đến ngón tay cũng không dám chạm mà đám hạ lưu này lại dám đưa cô đến đây.

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình

Copyright © 2022 - MTruyện.net