Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 160
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 160

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm đó Bùi Xuyên uống rất nhiều rượu.

Trên trời là ánh trăng sáng cong cong, lúc Cao Quỳnh đến thì có chút không cam lòng. Cô ta cảm thấy mình đã vì Bùi Xuyên mà làm nhiều việc, còn đứa con gái kia chẳng làm gì cho Bùi Xuyên thì dựa vào cái gì mà không cần tốn sức cũng có được trái tim của Bùi Xuyên chứ?

Cô ta rốt cuộc không nhịn được hỏi ra miệng mà người kia chỉ trầm mặc một lát sau đó nói ra câu trả lời mà Cao Quỳnh vĩnh viễn nhớ mãi.

Hắn hơi say, thấp giọng cười nói: “Cô ấy chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng ở đó là tôi đã thích rồi.”

Không bao lâu sau có một người tên Triệu Chi Lan tới cửa xin giúp đỡ. Người phụ nữ trung niên kia vô cùng đáng thương khóc lóc, cầu xin Bùi Xuyên giúp bà ta.

Thế lực của bọn họ mấy năm nay không ngừng lớn mạnh, nhưng cục diện rối rắm này rõ ràng không dễ xử lý.

Thượng Huyền chờ Triệu Chi Lan đi rồi mới nói: “Lão đại, tôi cảm thấy không cần nhúng tay, chuyện của Hoắc gia quá phức tạp lại liên quan đến cả quân đội lẫn thương nhân, không phải chuyện tiền có thể giải quyết được. Ân ân oán oán cũng là mệnh số, hiện tại chúng ta đang phát triển, gây thù chuốc oán nhiều sẽ không tốt.”

Bùi Xuyên nói: “Tôi hiểu rõ.”

Cao Quỳnh trầm mặc ở một bên cũng nhịn không được nói: “Anh biết rõ cô ta đã kết hôn, đón người đến đây thì cũng làm được gì? Cô ta sẽ thích anh sao, sẽ cảm kích chuyện anh bảo vệ cô ta sao? Không đâu! Hôm nay cho dù anh có đánh chết tôi thì tôi cũng muốn nói, cô ta chướng mắt anh, trước kia như thế, sau này cũng thế. Anh mau tỉnh……”

Bùi Xuyên cầm súng nhắm vào cô ta: “Nói đi, sao không nói nữa? Không phải có giết cô thì cô cũng muốn nói sao?”

Khóa miệng Cao Quỳnh giật giật.

Bùi Xuyên nói: “Tôi rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.”

Hắn nhớ rõ xúc động khi đối mặt với Bối Dao, cũng biết loại tình cảm này thật hèn mọn, cũng hiểu giữa họ không có khả năng. Nhưng yêu chính là yêu, ai có thể chân chính đi so đo chứ?

Hắn mở cửa, bên ngoài là cây cỏ xanh tươi của mùa xuân. Ai cũng không thể hiểu trong lòng hắn đang chờ mong cái gì. Tựa như trân bảo lúc niên thiếu hắn không mua nổi, trằn trọc nhiều năm thứ đó lại bất ngờ rơi vào lòng hắn.

Trong cơn mưa to năm đó, cô gái nhỏ gập ghềnh ở phía sau che ô cho hắn, còn có mùa đông tuyết rơi năm ấy, hắn dùng sức cầm lấy bàn tay nhỏ kia, trong lòng ấm áp đến nóng bỏng. Cô vẫn luôn cho rằng hắn ghét cô, mà Bùi Xuyên cũng chưa bao giờ nói ra. Vô số lần hắn chỉ muốn không màng tất cả, đi theo cô về nhà.

Gió xuân mang theo vài phần se lạnh.

Lúc cửa bị phá ra, Bùi Xuyên lại lần nữa thấy Bối Dao.

Mấy năm nay, hắn một mình đi qua con đường đen tối nhất, nhấm nháp rất nhiều tư vị của cô độc, trong lòng lại ôm ấp một người nhiều năm không dám nói.

Hiện giờ, trong nắng sớm mờ mờ của mùa xuân, Bối Dao kinh ngạc, trong đôi mắt phản chiếu bộ dáng một người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Hắn chậm rãi vươn tay với cô nói, “Đi với anh.”

“Giơ tay lên! Không được nhúc nhích!”

Lúc Bối Dao mới tỉnh lại thì thình lình nghe được mấy tiếng quát lớn này. Theo quán tính cô nhìn theo hướng giọng nói phát ra và chờ cho cảm giác choáng váng nhạt đi một chút. Bối Dao thấy trước mặt có tám người đàn ông đang cầm gậy chĩa vào cô.

Mấy người này giống như lâm đại địch, kiểu như ngay sau đó bọn họ sẽ ra tay vì thế Bối Dao giơ tay lên.

Người cầm đầu lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Sao lại tìm được chỗ này?”

Bối Dao cũng buồn bực, một khắc trước cô còn đang ở lớp học, giây tiếp theo đã ở chỗ kỳ quái này rồi.

Trong lòng cô rất khẩn trương, vội nhìn quanh bốn phía thì lập tức ngẩn ra. Bên người cô là một mảng hoa oải hương tím ngắt trải dài. Chân cô dẫm lên mặt đất mềm xốp, lúc rũ mắt nhìn thì thấy bên dưới là một mảnh hoa hồng nhỏ, giống như mới được trồng.

Chỗ cô đứng là nơi cao nhất, khi phản ứng lại cô mới cảm thấy da đầu tê dại —— cô đang đứng trên mộ của người khác.

Phía trước chính là bia mộ, đáng tiếc hiện tại tình cảnh của cô không được tốt lắm. Đối mặt với mấy người đàn ông kia, Bối Dao không dám động. Cô mở miệng nói: “Tôi không biết vì sao mình lại ở chỗ này, tôi đi ngay bây giờ đây.”

Mấy người kia có biểu tình rất khác nhau.

Có người hỏi đồng bạn: “Không thể thả cô ta đi, nơi này là cấm địa, nếu để người khác biết chỗ chúng ta trông coi có người xông vào thì chết chắc. Ngày hôm qua là ngày giỗ của vị tiểu thư kia, hiện tại hắn đang ở thôn trang cách đây không xa……”

Không biết bọn họ nhớ tới cái gì mà lập tức rùng mình. Bối Dao nghe thấy bọn họ nói muốn giết người diệt khẩu thì trong lòng trầm xuống, quay đầu muốn chạy.

Mấy người kia cũng phản ứng rất nhanh, giống như diều hâu bắt dê con, chỉ vài bước đã tóm được cô.

Hoa hồng bị giẫm đổ một mảnh, tuy bọn họ bắt được cô nhưng sắc mặt lại trắng hơn cả cô.

Xong đời, đây là hoa Satan tự tay trồng.

Bối Dao bị bắt, lại bị mấy cây gậy đè lên người không cho động đậy.

Có người nói: “Mau giết cô ta, sau đó xem có trồng lại hoa được không.”

Cánh tay Bối Dao đau đớn, cô khiếp sợ nhìn những kẻ không có chút khái niệm pháp luật nào ở đây. Sao bọn họ có thể coi việc giết người như ăn cơm được chứ? Cho dù giẫm lên mồ người khác là cô sai, nhưng cũng đâu đến nỗi phải chết. Huống chi lúc cô có ý thức thì đã đứng trên mồ rồi, cô cũng đâu phải cố ý.

Chẳng nhẽ cô cứ thế bị giết? Cô không cam lòng mà nhìn bia mộ kia. Nếu có chết thì cũng phải biết mình đã mạo phạm người nào chứ?

Lúc đó là cuối tháng sáu, biển hoa oải hương màu tím đang đón gió phấp phới. Cô nhìn thấy ảnh chụp trên bia mộ. Bối Dao ngây dại, đó là một khuôn mặt giống cô như đúc. Cô gái trong ảnh chụp cười rạng rỡ, mắt hạnh cong cong. Cô và người trên bia mộ kia nhìn nhau, trong lòng có loại hoang mang đến cực điểm.

Ánh mắt cô nhanh chóng đảo qua hàng chữ bên dưới. Từng chữ mạnh mẽ giống như người ta dùng bút khắc lên từng nét, cổ xưa lại đơn giản: Ngô thê Bối Dao chi mộ.

Đây là…… Mộ của cô hả?

Nhưng mà chưa kịp tự hỏi thì một cây gậy đã chuẩn bị giáng xuống. Bối Dao căng da đầu hô: “Chờ một chút! Tôi có biện pháp giúp các người.”

Thấy bọn họ không tin, Bối Dao nhanh chóng nói: “Tôi giống cô gái ở trong bức ảnh trên bia mộ, không tin các anh thử nhìn xem.”

Mấy người kia cũng không dám nhìn. Có người tức giận nói: “Tin cô ta làm gì, có muốn sống không?”

“Không cần.” Bối Dao gấp đến sắp khóc, “Các anh làm hỏng đống hoa này, đằng nào cũng bị phạt, tôi và cô ấy giống nhau, ông chủ…… Ông chủ của mấy người khẳng định sẽ mềm lòng.”

Rốt cuộc sợ hãi bị trừng phạt nên có người đánh bạo nhìn qua bức ảnh kia, sau đó khiếp sợ mà nhìn Bối Dao, ánh mắt như thấy quỷ.

“Thật, thật sự giống nhau như đúc.”

“Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Nếu không chúng ta làm theo lời cô ta, trước mang cô ta đi gặp người kia đã?”

*

Tháng sáu, biệt trang được xây dựng giữa biển hoa, cũng rất có phong cách. Bối Dao bị lôi kéo rồi đẩy tới trước mặt một vị tiên sinh đao kính gọng vàng.

“Vu tiên sinh, đây là cô gái đó.”

Vu Thượng Huyền giương mắt, lúc thấy Bối Dao thì nụ cười giả tạo trên mặt cũng cứng lại. Thần sắc của hắn mang theo vài phần ngưng trọng. Một tay hắn kéo Bối Dao đến trước mặt, cẩn thận quan sát cô rồi cười lạnh nói: “Người sau lưng cô cũng to gan đấy, dám phẫu thuật cô thành bộ dáng này rồi đưa đến. Hắn không sợ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao? Được rồi, trước kia cũng có người dùng chiêu này rồi, nhưng hắn không thích người thay thế đâu.”

Vu Thượng Huyền vẫn khiếp sợ trước dung mạo của cô, nhưng mặt ngoài thì bình tĩnh nói: “Mấy người cũng không nhìn xem, bộ dạng này của cô ta mới 18, 19 tuổi, còn người kia nếu còn sống cũng đã 26 rồi.”

Bối Dao khóc không ra nước mắt, đầu tiên cô bị coi thành trộm mộ, sau đó lại bị coi là gián điệp.

Dọc theo đường đi tới đây cô đã suy nghĩ, ai có thể dùng hai chữ “Ngô thê” chứ? Hơn nữa ở thế giới này hình như cô đã chết từ lâu. Ký ức của cô không được đầy đủ, chỉ có cuốn vở ghi lại tương lai kia, mà nhìn những kẻ này có vẻ không giống người đàng hoàng. Cái loại trọng sinh này cô cũng từng trải qua, lúc đó cũng tiếp nhận ngay, vì thế cô đánh bạo suy đoán: “Chủ nhân nơi này là Bùi Xuyên hả?”

Trên mặt Vu Thượng Huyền lộ vẻ cổ quái. Cái tên Bùi Xuyên này đã lâu không có người gọi.

Sau khi “Vãng sinh” được tung ra toàn thế giới thì mọi người chỉ biết đến một “Satan” tội ác tày trời, chẳng có ai gọi hắn bằng tên thật Bùi Xuyên cả. Dần dà ngay cả trợ thủ đắc lực của hắn là Vu Thượng Huyền cũng sắp quên tên thật của Satan rồi.

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vong Ân

Copyright © 2022 - MTruyện.net