Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 167
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 167

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bữa sáng đã chuẩn bị tốt, nhưng tiểu biệt trang an tĩnh đến kỳ lạ. Bối Dao hỏi má Trương đang rót sữa bò cho mình: “Xin lỗi vì đã dậy muộn, Satan đâu?”

Má Trương kinh ngạc liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay đã là thứ tư, là ngày Satan rời khỏi đảo, tiểu thư không biết sao?”

Bối Dao suýt nữa bị sặc sữa bò: “Anh ấy đi rồi sao?”

Má Trương đáp: “Đi rồi.”

Đầu cô ong một tiếng, đứng dậy chạy vội ra ngoài. Má Trương gọi cô ở phía sau: “Tiểu thư, ngài không ăn bữa sáng sao?”

Ăn bữa sáng gì nữa, người kia đã vứt bỏ cô rồi kìa. Thật là đáng giận, người ta đi rồi, đến lễ vật là cô hắn cũng bỏ lại sao? Tình hình trên đảo được bảo vệ rất khá, Satan đã ra lệnh không được đi xe ô tô ở đây để bảo vệ môi trường vì thế chỉ có mấy chiếc xe đạp ở bên đường để làm công vụ khẩn cấp.

Bối Dao lên xe đạp, bảo tiêu bên cạnh muốn nói lại thôi, không dám ngăn cản, cuối cùng tùy ý để cô đạp xe đi.

Khí hậu trên đảo thật hợp lòng người, cho dù là tháng 6 thì gió biển cũng thật ôn nhu. Tới trước bờ cát, Bối Dao nhìn thấy một du thuyền ở xa đang sắp rời đi. Cô nhảy xuống xe đạp, lướt qua bờ cát chạy tới. Dưới chân là cát mềm như bông, vừa giẫm vào thì cát đã cui vào trong giày.

Bối Dao cởi giày, chạy bằng chân trần ra biển. Bởi vì chạy trên cát nên cô không chạy nhanh được, trông như một con thỏ đang nhảy nhót.

Người đầu tiên ở trên du thuyền nhìn thấy cô là Cao Quỳnh. cô ta đang bưng ly rượu vang thì thấy thiếu nữ đang chạy trên bờ cát, buột miệng nói: “Mẹ ơi!”

Tiểu yêu tinh kia sắp đuổi tới rồi!

Đúng lúc này du thuyền rời đi. Cao Quỳnh nhìn thiếu nữ bắc tay làm loa, gọi: “Bùi Xuyên! Bùi Xuyên!”

Nghĩ nghĩ một chút cô lại nôn nóng gọi: “Satan!”

Trong lòng Cao Quỳnh chửi vạn lần! Tuy cô ta cảm thấy may mắn là Satan không mang theo tiểu yêu tinh này nhưng vạn nhất hắn vừa thấy thứ này liền tro tàn bùng cháy, đổi chủ ý thì làm sao bây giờ?

Cao Quỳnh thật cẩn thận nhìn Satan đang nói chuyện video trong phòng, sau đó đưa chân đóng cửa phòng Satan lại.

Sau đó cô ta chống nạnh nhìn tiểu yêu tinh. Kêu đi, du thuyền rất chắc chắn, cô có kêu rách họng thì Satan cũng sẽ không để ý đến cô.

Bối Dao nhìn du thuyền càng ngày càng xa, cô tất nhiên cũng thấy cô gái đang đắc ý giơ ly về phía cô trên du thuyền. Cô gấp đến độ vẫy thẳng tay: “Cao Quỳnh tiểu thư, các người mau dừng lại.”

Cao Quỳnh cười tủm tỉm mà nghĩ, còn lâu! Đầu óc lão nương chưa bị ngấm nước.

Bối Dao đã hét đến rát cổ, cô ngã ngồi trên nền cát mềm, vừa tủi thân vừa tức giận. Từ biệt trang chạy đến đây, cô vừa mệt vừa tức.

Tâm tình cả Cao Quỳnh lại tốt đến mức muốn hát vang, cô ta không khách khí mà nâng ly lên với con nhóc kia, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Satan.

Cao Quỳnh suýt nữa bị dọa tè ra quần, “S, Satan.”

Bùi Xuyên nhíu mày: “Cô đang làm gì thế?”

Cao Quỳnh: “……” Báo ứng sao mà đến nhanh thế.

Trên thực tế, Bùi Xuyên cũng hoàn toàn không cần hỏi cô ta. Tâm tư hắn cẩn thận sắc bén, chuyện Cao Quỳnh đóng cửa tuy không phải chuyện to tát gì nhưng mấy năm nay hắn đã quen để ý từng chút gió thổi cỏ lay. Hắn nghiêng đầu sang một bên, lập tức thấy cô gái nhỏ đáng thương vô cùng ngồi ở bên bờ biển.

Thấy Bùi Xuyên đi ra, Bối Dao lại lên tinh thần, cô hướng hắn vẫy tay: “Bùi Xuyên!”

Cao Quỳnh cắn răng một cái: “Ha ha ha, Satan, du thuyền đã đi rồi, tôi nghĩ cô ta chỉ muốn tạm biệt anh thôi.”

Bùi Xuyên trầm mặc rồi nói: “Dừng thuyền, quay lại.”

Cao Quỳnh cắn răng, ở trong lòng mắng chết tiểu yêu tinh kia.

Mệnh lệnh của lão đại chính là lớn nhất, con thuyền nhanh chóng trở về. A Tả đẩy Bùi Xuyên xuống du thuyền. Bùi Xuyên rũ mắt, thiếu nữ trên bờ cát vẫn đang thở hổn hển, hắn vươn tay kéo cô lên: “Làm sao vậy?”

Ngón chân trắng nõn, béo béo của cô cuộn lại: “Anh phải đi sao?”

“Đúng vậy.”

Bối Dao chỉ chỉ chính mình: “Em thì sao?” cô cảm thấy tủi thân khôn kể, em còn ở đây mà, anh sao nói đi là đi?

Bùi Xuyên ôn hòa cười cười: “Em còn phải về nhà.”

Mắt hạnh của cô trợn lên, nhớ tới việc mình nhảy tới nhảy lui trên phần mộ kia muốn trở về thì có chút xấu hổ.

Vu Thượng Huyền và Cao Quỳnh cũng đã xuống thuyền. Bối Dao cũng không tiện giải thích giấc mộng kia. Cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, làm nũng mà cầm lấy tay Bùi Xuyên: “Em muốn đi theo anh.”

Nước biển và bầu trời đều màu xanh, hai thứ đó như hòa làm một. Trên trời còn có từng đám mây trắng, giống kẹo bông mềm mụp.

Bùi Xuyên ngẩn ra, lòng bàn tay hắn tự nhiên có thêm một bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm. Cảm giác lần này so với lần trước còn chân thật hơn. Bàn tay nhu nhược không xương, giống như mùa đông năm ấy cô băng bó cho hắn.

Cô có chút ngượng ngùng, mấy ngày trước mới nói mình phải về nhà, còn nói hắn bảo trọng, hôm nay cô lại da mặt dày muốn đi theo hắn.

Cô nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, trông mong mà nhìn hắn.

Bùi Xuyên dừng một chút nói: “Được.”

Cao Quỳnh ở một bên nhìn thấy thì mắt sắp lồi ra. Cô ta nhìn hai người tay nắm tay, Satan tựa hồ còn hơi siết tay lại khiến Cao Quỳnh muốn ngất.

Tiểu yêu tinh a a a a a, tiểu tiện nhân! Thế nhưng cô ta lại giở trò này! Cô ta nhìn móng vuốt của mình, hận không thể giật tay tiểu yêu tinh kia ra, rồi nhét tay mình vào tay hắn.

Nhưng mà Cao Quỳnh cũng hiểu, nếu cô ta dám làm thế thì lần này hình phạt sẽ là cô ta phải quỳ mãi trên đảo này.

Nhưng mà cái này cũng chưa tính là gì, màn kế tiếp mới khiến Cao Quỳnh hộc máu.

Theo lý thuyết, một cô gái chạy từ biệt trang đến bờ biển thì đúng là mệt, nhưng cũng không hẳn không thể nhịn, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt. Nhưng tên giả mạo kia cũng quá kiều nộn đi!

Bởi vì để chân trần chạy trên bờ cát nên chân cô ta bị vỏ sò, vỏ ốc cắt phải, đạp lên thảm nhung cũng đổ máu.

Cao Quỳnh quay mặt đi không thèm nhìn một màn khiến cô ta phát điên kia. Lúc trước đắc ý bao nhiêu thì bây giờ tức bấy nhiêu.

Satan cầm lấy bàn chân nhỏ trắng nõn kia, tự rửa sạch cát rồi buôi thuốc cho tiểu yêu tinh. Mà tiểu yêu tinh kia lại chống cằm, bộ dáng e thẹn.

Kỳ thật với Bối Dao mà nói, Bùi Xuyên này vừa quen thuộc lại mới lạ. Hắn rất thành thục, cũng ít tính khí thiếu niên hơn Bùi Xuyên khi còn trẻ.

Ví dụ như chuyện tự ti.

Bùi Xuyên ở thế giới của cô hiếm khi ngồi xe lăn, lúc nào cũng đeo chân giả, cũng không để người khác nhìn thấy phần chân đã cụt của mình. Nhưng Bùi Xuyên trước mắt lại trầm mặc cầm bàn chân trắng nõn của cô đặt trên đầu gối hắn để bôi thuốc.

Bàn tay hắn to rộng lại ôn nhu, cô sợ nhột nên cố nhịn cười, nhưng lại không nhịn được phụt cười ra tiếng, mắt có ánh nước, bộ dạng tủi thân vừa rồi làm gì còn gì.

Tiếng cười của cô giòn tan khiến Bùi Xuyên dừng tay, Cao Quỳnh thì nhịn không được quay đầu lại. Cô ta vừa quay đầu thì đã hận mình làm thế.

Cô ta nhịn không được nhìn xuống chân yêu tinh kia, bàn chân đáng yêu xinh đẹp lại trắng nõn, giống như ngọc, so với mặt Cao Quỳnh còn trắng hơn. Bàn chân đó để trong lòng bàn tay Satan, giống như đang được hắn nâng niu.

Cao Quỳnh: “……” Trong lòng cô ta độc ác nghĩ, bộ dáng nũng nịu của thứ hàng giả này chắc cũng chỉ có thứ này có thể câu lấy Satan.

Bùi Xuyên bôi thuốc cho Bối Dao xong, cô ngoan ngoãn như trẻ con mà ngồi trước mặt hắn.

Bùi Xuyên hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi đảo rồi thì chỉ sợ sang năm mới có thể trở về đó.”

Bối Dao gật gật đầu: “Vâng, em nghĩ kỹ rồi.”

Đôi mắt sau mặt nạ của hắn sâu thẳm, hồi lâu mới nói: “Khởi động thuyền đi.”

27 năm, đây là lần đầu tiên cô nguyện ý đi theo hắn, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Vu Thượng Huyền không nói dối, đối với Bùi Xuyên thì một năm ở chung với Bối Dao kia, lời hắn nghe được nhiều nhất chính là hỏi thăm khách khí. Bối Dao kia cũng không thân cận hắn, thậm chí chưa từng tỏ thái độ thân mật thế này.

Nhưng hiện tại hắn vuốt ve đầu ngón tay, giống như trên đó còn lưu lại loại mềm ấm từ chân cô để lại.

Đảo nhỏ rất xa, cách nơi họ muốn đến chừng một ngày. Bối Dao thấy hắn mở máy tính, hình như rất bận vì thế cô tự đi chơi.

Gió biển mang theo mùi biển, cô ngồi xuống chỗ lan can, mà Cao Quỳnh cũng đi tới. Cao Quỳnh thấy Bối Dao ngồi, cũng không biết mặt đất có bẩn hay không thì hứ một tiếng:

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Truyện Không Tên Số 30

Copyright © 2022 - MTruyện.net