Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sức Nóng Của Một Ác Ma
  3. Sức nóng của một ác ma - Chương 81
Trước /174 Sau

Sức Nóng Của Một Ác Ma

Sức nóng của một ác ma - Chương 81

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lý do rất đơn giản, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là lừa đảo, bọn đầu cơ cũng không dám làm như vậy, làm gì có ai một lần bán ra những bốn tấm vé vào cửa dự thế vận hội Olympic, đã thế giá còn không cao nữa chứ?

Triệu Chi Lan bán không được, lại thấy sắp đến sinh nhật của Phương Mẫn Quân, cả nhà Triệu Tú lại mang Mẫn Mẫn đi du lịch để chúc mừng.

Lúc này Triệu Chi Lan nhìn lại cũng cảm thấy mình giống kẻ lừa đảo.

Có điều bốn tấm vé này quá giá trị, đã vượt qua tài sản nhà họ, nếu không đi thì thật khiến người ta khó chịu.

Vì thế Triệu Chi Lan cắn răng một cái, sắp tới sinh nhật của Dao Dao rồi, mang con bé đi xem thế vận hội Olympic cũng tốt!

Bối Dao như thế nào cũng không dám kháng cự, thế nên người một nhà cuối cùng vẫn bị mẹ Triệu mạnh mẽ mang lên xe lửa đến Bắc Kinh. Không thể lãng phí, không thể lãng phí được!

Bối Quân nghe nói sẽ được xem thế vận hội thì hưng phấn cực kỳ, ở trong ngực Triệu Chi Lan xoắn đến xoắn đi, một khắc cũng không yên phận.

Xe lửa đốc đốc đốc chạy một ngày một đêm, sau đó người một nhà bước lên mảnh đất đế đô.

Một năm này đế đô vô cùng phồn hoa, bởi vì thế vận hội Olympic mà trêи đường thường có thể thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Bối Dao hờn dỗi cả một đường, nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ 17 tuổi, nhìn thấy thế giới mới lạ to lớn thì nhịn không được tò mò.

Hôm tổ chức thế vận hội Olympic, bọn họ quả nhiên chìa vé ra và được vào sân.

Trêи sân thi đấu, nhóm vận động viên đang rơi mồ hôi, mọi người đều kiêu ngạo vì tổ quốc mình, quốc ca vang lên bất diệt, quốc kỳ cũng dâng lên từng hồi.

Nhân dân vì vận động viên nước mình mà hò hét cổ vũ, Bối Dao cuối cùng cũng thấy được một thế giới hoàn toàn mới mẻ, chấn động.

Ngay cả tiểu Bối Quân thích làm ầm ĩ cũng ngoan ngoãn mà rúc trong lòng mẹ.

Bối Quân mở lớn đôi mắt trong suốt, nhìn những người màu da khác nhau đang nỗ lực vì quốc gia của mình. Tinh thần thi đấu náo nhiệt không ngừng truyền lại.

“Cha, lớn lên con muốn làm vận động viên, muốn chạy thật nhanh!”

Bối Lập Tài cười ha ha.

Thế giới thật sự rất lớn. Mộng tưởng trong lòng người ta giống như một viên hạt giống chậm rãi nảy mầm.

Một đêm kia Bối Dao không ngủ được, cô đẩy cửa sổ khách sạn ra, nhìn ánh trăng ở đế đô. Trong nhà đau lòng cô con gái duy nhất nên ở nơi tấc đất tấc vàng này bọn họ vẫn thuê riêng một phòng cho cô, còn tiểu Bối Quân thì ngủ chung với cha mẹ.

Đô thị lớn có “Tổ chim” thật đẹp, trêи đường ánh đèn cũng vô cùng diễm lệ, quang cảnh náo nhiệt, phồn hoa, trăm ngàn sắc thái cuộc sống không giống nhau.

Bối Dao nhìn vầng trăng sáng trêи bầu trời, nhưng nó không phải ánh trăng cố hương.

Cô mặc áo khoác đi xuống tầng, gió đêm hơi lạnh. Bối Dao đứng ở trêи cầu, cằm gối lên cánh tay, nhìn ánh trăng xao động trong nước bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Đầu đường có người kéo nhị hồ, thanh vận xa xưa.

Cô lấy di động ra gọi điện thoại, đầu kia rất nhanh đã có người nhận.

Cô nghe được tiếng nhị hồ mơ hồ truyền đến: “Bùi Xuyên, em đang ở đế đô.”

“Ừ, chơi vui không?”

Cô nói: “Đế đô có ánh đèn xinh đẹp mà thành phố C không có, có sân vận động rất long trọng, còn có chợ đêm náo nhiệt nhất, có ánh trăng sáng ngời thủy chung, còn có rất nhiều người có cuộc sống tiết tấu rất nhanh.”

Anh trầm mặc, khó tránh khỏi có chút khổ sở.

“Nhưng mà Bùi Xuyên.” Cô nói, “Chúng nó đẹp như vậy, nhưng vì sao em ở trêи cầu lại chỉ nghĩ đến anh.”

Nhớ ánh mắt thanh lãnh, đôi mắt như trời đêm của anh.

Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào: “Kể cả anh không thích em thì em vẫn nhớ anh, giống như nhớ nhà vậy.” Giống như nhớ ánh trăng ôn nhu cố hương, ánh đèn đường nhu hòa, thiên nhiên phong phú và mưa hè kéo dài.

Di động của Bùi Xuyên bỗng nhiên rơi trêи mặt đất.

Anh đứng trong ánh đèn đường đẹp đẽ mà cô nói, ở cuối chợ đêm náo nhiệt cùng ánh trăng sáng ngời mà nhìn cô. Bóng dáng nhỏ bé đơn bạc, thấp giọng nói: “Dao Dao.”

Bối Dao quay đầu lại.

Hàng lông mi dài của cô run rẩy, giống hai cánh bướm đang vẫy nhìn thiếu niên ở cuối cây cầu kia.

Ngay sau đó ánh đèn thành phố lướt qua như sao băng, cô từ trêи cầu mà chạy về phía anh, giống chim yến nhỏ mới ra khỏi tổ mà sà vào trong ngực anh.

Anh duỗi tay, ôm chặt lấy cô, tay run nhè nhẹ.

Mấy tháng tức giận cùng ủy khuất trong nháy mắt trút xuống trào ra, ngón tay cô nắm chặt lấy áo sơ mi của anh, oa oa khóc lớn: “Anh lại định vứt bỏ em, giống năm cao nhất đó, anh lúc nào cũng muốn vứt bỏ em.”

Cằm anh chống lên đỉnh đầu của cô, thanh âm cũng run rẩy: “Sẽ không, không có, anh làm sao có thể bỏ được.”

“Vậy anh phải rút lại điều kiện đã đưa ra đi.”

Anh ôm lấy cô: “Ừ, anh rút lại.”

Cô nức nở nói: “Em không đáp ứng, hiện tại cũng vẫn không đáp ứng.”

“Được, không đáp ứng.”

Cô dựa đầu vào ngực anh, nhớ tới vấn đề ngày đó của mình mà lúc ấy anh không trả lời. Bối Dao nước mắt lưng tròng một ngụm cắn lên cúc áo sơ mi của anh, như là muốn cắn anh một ngụm cho hả giận: “Anh còn nói không thích em.”

Chỗ trái tim anh tựa hồ bị cô làm nũng nhẹ nhàng cắn một cái, cũng mặc cô muốn làm gì thì làm.

Bên tai là tiếng tim nhảy lên đầy chấn động, thiếu niên cất giọng khàn khàn, vang lên bên tai cô.

“Thích, rất thích.”

Trời mới biết anh thích cô nhiều thế nào, nhưng lại không dám thích.

Trăng sáng treo trêи bầu trời, Bùi Xuyên ôm cô trong chốc lát, sau đó Bối Dao nói chuyện còn mang theo giọng mũi: “Ngày mai chúng ta cùng đi xem thế vận hội Olympic nhé.”

Thế vận hội Olympic tổng cộng tổ chức trong mười sáu ngày nhưng kỳ nghỉ của Bối Dao không đủ để xem hết. Hơn nữa chi phí ở đây quá đắt đỏ, kinh phí cho một nhà không đủ, vì thế Triệu Chi Lan chỉ tính toán ở đế đô ba ngày, ngày mai là ngày cuối cùng.

Cô muốn cùng Bùi Xuyên đứng trêи sân để xem thi đấu.

Bùi Xuyên rũ mắt, dừng trêи hốc mắt đỏ ửng của cô, nhẹ giọng nói: “Được.”

Cô cười, nín khóc mỉm cười.

Trong mắt hạnh của cô vẫn ngập nước mắt, anh duỗi tay vén tóc trêи trán sang hai bên cho cô, không nói ra yêu cầu của cô làm anh có bao nhiêu khó xử.

Cô gái ngốc này chỉ sợ đến giờ cũng không biết người nhà mình không thích anh thế nào.

Cô không muốn đáp ứng điều kiện của anh, trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng nếu để dì Triệu biết thì nhất định sẽ trách cứ Bối Dao. Anh không sợ những người khác tức giận nhưng đó lại là cha mẹ cô.

Chờ có một ngày, anh không thể cùng cô ở bên nhau, cha mẹ cô mới là người có thể chăm sóc cho cô nhiều nhất.

Bùi Xuyên không thể làm cho bọn họ cách lòng.

Cho nên anh sẽ không nói cho Bối Dao việc cha mẹ cô không thích anh.

Anh nói: “Buổi tối không cần đi loạn, để anh đưa em về.”

Cô đã đạt được mọi yêu cầu nên hiện tại dễ nói chuyện cực kỳ. Bối Dao hiện tại nghĩ lại việc mình khóc lóc lúc nãy thì cũng rất ngượng ngùng. Cô lặng lẽ nhìn anh, nhưng mà Bùi Xuyên lại đáp ứng hết mọi việc cô yêu cầu.

Bùi Xuyên mang theo cô trở về, ánh trăng không sáng bằng ánh đèn, ánh đèn lúc này đang kéo cái bóng của anh ra thật dài.

Cô bước chậm hơn anh hai bước, đạp lên cái bóng của anh mà đi.

“Bùi Xuyên.” Giọng thiếu nữ giòn giòn, giống như tiếng chuông nhỏ vang trong gió. Có phải anh lại muốn lừa cô không? Người nhà bọn họ đều bị anh lừa vài lần,anh thực sự dễ nói chuyện như thế sao?

Người khác yêu đương khẳng định không phải như thế này. Bùi Xuyên tự mình đi, giống như không muốn chạm vào dù chỉ là sợi tóc của cô.

Bùi Xuyên quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Muốn anh dắt em.”

Tuy mặt cô chậm rãi đỏ lên, nhưng cô chỉ đứng đó không chịu đi.

Ánh mắt Bùi Xuyên dừng trêи người cô, thiếu nữ kiều nhỏ đứng đó chờ đợi. Anh trầm mặc đi trở về, quyết tâm mà cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Tay con gái thực mềm, mềm như bông, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của đêm hè.

Quảng cáo
Trước /174 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Aq Chính Truyện

Copyright © 2022 - MTruyện.net