Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo
  3. Chương 59+60
Trước /49 Sau

Ta Dưỡng Thành Một Tiểu Zombie Bá Đạo

Chương 59+60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 59:

Sau nửa năm, một bóng đen cứng nhắc lại đổ sầm xuống đỉnh Everest tại cùng một vị trí, đứng chổng ngược, đầu cắm vào bãi tuyết, cố gắng hạ thân nhiệt đang nóng hầm hập của mình.

*

Cùng lúc đó, đám người ở biệt thự đối diện cũng sợ đến ngây cả người, hạm trưởng không dám tin lẩm bẩm: “Đây là vương tử điện hạ…xuất hiện?”

Trước mặt bọn họ là tấm bảng đo lường nhiệt năng bằng hợp kim silic, một số dữ liệu trong đó sau khi được gã điên của Cục vũ khí Calflin cải biến, có thể sử dụng để đo lường xem hậu duệ của hoàng tộc có phát sốt hay không, hoặc trong vài trăm mét đổ lại có vật thể dị thường hay không.

Một số hoàng tộc bẩm sinh không có quá rõ triệu chứng phát sốt, hoặc là chính bản thân họ cũng chưa thể tự đánh giá được, cần phải nhờ vào dị vật này để phán đoán.

Tất nhiên, việc so khớp gien bằng máy sẽ cho kết quả chính xác hơn, đồng thời cũng giúp các hoàng trừ tìm ra người định mệnh của mình chính xác. Nhưng xét cho cùng, máy so khớp gien này số lượng rất khan hiếm và khó mang theo, nên không phải hạm tinh nào cũng được trang bị một chiếc.

Chính vì lẽ đó mà thời điểm từ hạm tinh Jormungandr xuống Trái đất, vì để cho nhẹ nhàng tiện lợi, bọn họ chỉ mang theo thứ này.

Trong khoảng thời gian vừa qua, thứ đồ vật này vẫn không có tác dụng, bởi vì sau khi vương tử điện hạ trở lại Trái đất, anh căn bản không có tâm tư đi tìm người định mệnh, chỉ suốt ngày quanh quẩn bên cạnh Minh Khinh Khinh, thế nên đồ vật này hoàn toàn không sử dụng đến, cũng không biết bị ai đó tùy ý ném trên tủ giày, sau đó lại được Raymond cầm xuống đặt ở trên quầy bếp như một cái nồi nấu ăn.

Vừa rồi thứ đồ vật này ở trong phòng bếp phát ra tiếng hú chói tai, bọn họ còn tưởng đâu là cháy, vội vàng chạy vào xem thì mới phát hiện thứ đồ vật này có thể cảm ứng được nhiệt năng sản sinh từ sự ‘động dục’ của vương tử điện hạ —— không khác gì một cây vạn tuế nở hoa, khiến cho dân tình kinh ngạc đến rớt cằm.

“Người định mệnh của vương tử điện hạ chắc hẳn vừa rồi đã ở quanh đây!” Hạm trưởng là người vui mừng hơn bất cứ ai khác, lật đật phân phó cho Raymond: “Mau đi kiểm tra hệ thống giám sát của khu dân cư, xem thử nửa giờ gần đây —— không” , biết đâu cung phản xạ của vương tử điện hạ dài thì sao, hạm trưởng sợ bị bỏ sót: “Kiểm tra hết những giống cái đã xuất hiện trong khu dân cư trong vòng ba ngày qua!”

Vẻ mặt của Tinh Ba nghiêm túc hơn, từ trên cầu thang bước nhanh xuống dưới: “Không, đừng thu hẹp phạm vi tìm kiếm, biết đâu không phải là giống cái thì sao.”

Hạm trưởng quay đầu hỏi: “Ý của ngài là, sự bất thường của vương tử điện hạ có thể là do giống đực?”

Marites khoanh tay, đứng dựa vào cửa như chuyện không liên quan đến mình, nói chen vào một câu: “Hiện tại đã cuối tháng Sáu, trong khu dân cư chỗ nào có tiếng ộp ộp, có thể là ếch xanh cũng nên.”

Hạm trưởng: “…..”

“Vâng, Nhị công chúa nói chí phải.” Hạm trưởng nghiêm túc ra lệnh, “Tất cả động vật, thực vật, vi sinh vật đều phải rà soát hết.”

Toàn bộ biệt thự vì chuyện này mà cuộn trào sôi sục. Người định mệnh của vị vương tử điện hạ có gien năng lực mạnh nhất trong lịch sử từ trước đến nay đã xuất hiện, chuyện này đối với Claflin mà nói, chẳng khác gì chiến tranh xuất hiện ánh bình minh! Còn đối với tất cả đại thần, đó là một chuyện cấp quốc gia đại sự!

Hạm trưởng, Tinh Ba và những người khác không dám lơ là, đám người do Marites mang đến cũng không đợi Marites phân phó, tất cả đều tự giác nghe theo chỉ huy của hạm trưởng, trong vòng ba trăm dặm chia nhau ra tiến hành tìm kiếm.

Tinh Ba vội vàng trở lại thư phòng, mở thiết bị liên lạc 3D xin chỉ thị của quốc vương bệ hạ.

“Vừa nãy vương tử điện hạ vẫn luôn ở trong căn biệt thự đối diện, chẳng lẽ người khiến ngài ấy phát sinh phản ứng là Minh Khinh Khinh?” Xuống Trái đất đã được một thời gian, nhưng Raymond vẫn chưa học được tiếng Trái đất lưu loát, cậu ấy dùng tiếng Claflin thấp giọng nói ra suy đoán của mình.

Thế nhưng, hoàn toàn không có ai cho rằng người đó có thể là Minh Khinh Khinh.

“Làm sao có thể là giống cái Trái đất kia được?!” Hạm trưởng chau mày nói: “Từ lúc còn ở trên Jormungandr, chúng ta đã truy xuất gien của cô ta và gien của điện hạ để tiến hành so sánh, xác định rằng cô ta không thể nào là người định mệnh của điện hạ —— nếu không, bệ hạ cũng sẽ không cản trở điện hạ và cô ta.”

Hạm trưởng oán thầm trong bụng, nếu Minh Khinh Khinh là người định mệnh của vương tử điện hạ, làm gì còn xảy ra nhiều chuyện như vậy? E là từ ban đầu quốc vương bệ hạ đã yêu cầu bọn họ bắt cóc Minh Khinh Khinh mang về Claflin rồi.

Raymond trong lòng có chút bất bình thay cho Minh Khinh Khinh, thầm nghĩ, nếu bây giờ vương tử điện hạ tìm được người định mệnh, vậy thì cô phải làm sao đây? Nên đặt chỗ nào?

Vì thế không nhịn được hỏi: “Hạm trưởng đại nhân, trong lịch sử của hoàng tộc chúng ta không có kiểu như, biến đổi gien gì đó sao? Có thể là ngay từ đầu gien không phù hợp, nhưng sau đó phù hợp thì sao?

“Chuyện này không có khả năng,” Hạm trưởng chém đinh chặt sắt mà phủ nhận: “Nhìn chung trong lịch sử mấy vạn năm của Claflin, từ trước đến nay tình huống này chưa từng xảy ra ——”

Còn chưa dứt câu, Tinh Ba vừa kết thúc cuộc trò chuyện qua thiết bị liên lạc 3D từ trên lầu bước xuống, nghiêm túc nói: “Quốc vương bệ hạ có mệnh lệnh mới.”

Claflin thứ XIII vẫn còn rất uy nghiêm, mặc dù chỉ là truyền lời, nhưng đại sảnh đang ồn ào huyên náo cũng lập tức im bặt.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, im lặng hành lễ.

Tinh Ba nói: “Cơ thể của vương tử điện hạ hình như đã xảy ra một sự biến động vi diệu. Máy so khớp gien của Claflin một lần nữa tiến hành ghép gien của ngài ấy và vị giống cái nhân loại kia, phát hiện vị giống cái nhân loại kia có khả năng đến 99% đã trở thành người định mệnh của ngài ấy.”

Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhau, đại sảnh nhất thời yên lặng như tờ.

“Trở thành?” Hạm trường hoang mang không hiểu: “Là có ý gì?”

“Ta cũng không biết.” Tinh Ba mặt không cảm xúc nhún vai, “Ta cũng vừa mới biết tin từ quốc vương bệ hạ.”

“Vậy mệnh lệnh mới nhất của phụ vương ta là?” Marites chú ý đến điểm này hơn.

Vẻ mặt của Tinh Ba có chút kỳ lạ: “Hủy bỏ tất cả các hành động cản trở điện hạ và vị giống cái nhân loại kia, đổi thành xúc tiến. Nói cách khác chính là, chúng ta phải nghĩ mọi cách để giúp vương tử điện hạ cưới được vương tử phi.”

*

“Thần kỳ nhỉ! Tại sao lại như vậy?” Nhân viên tiến hành so sánh gien khe khẽ rỉ tai nhau.

Cánh cửa bằng kim loại quý hiếm tự động mở ra, Claflin thứ XIII chống quải trượng, cùng một vị bộ trưởng bước vào, đám nhân viên vây quanh cột ánh sáng đang nhỏ to tán gẫu lập tức im bặt.

“Nhắc lại cho ta nghe những lời ngươi vừa nói.” Claflin thứ XIII cau mày nói.

Bộ trưởng lập tức giải tán tất cả nhân viên, từ giữa cột sáng điều chuyển đến một phần phim tài liệu.

Sau đó, ông ta chỉ vào một bóng người đang cắm đầu vào đỉnh núi Himalaya, và nói: “Trên thực tế, lần đầu tiên điện hạ vô thức phát sốt có lẽ là sáu tháng trước ở trên Trái đất.”

Giữa cột sáng xuất hiện một giống cái nhân loại đang trong tình trạng hôn mê do cảm mạo phát sốt, gắt gao nắm chặt bàn tay của Tiểu Phó bên mép giường. Phó Tuyết Thâm vô cùng kinh ngạc, sắc mặt ửng đỏ, đồng tử đột nhiên biến thành màu lam sẫm.

“Vậy tại sao sau này lại không kiểm tra phát hiện được?” Claflin thứ XIII nghiêm khắc hỏi.

Bộ trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thần nghĩ là bởi vì lúc đó điện hạ chưa hoàn thành nghi lễ trưởng thành, hình thái vẫn chưa hoàn chỉnh, huyết thống cũng xuất hiện một mức độ ‘tụt hạng’ nhất định, không chỉ mất đi gần hết năng lực, màu mắt cũng biến thành màu xanh xám phổ thông của hoàng tộc, cộng thêm lần phát sốt đầu tiên của ngài ấy cũng không được hoàn chỉnh, mà chỉ là một dấu hiệu, rồi nhanh chóng được ngài ấy áp chế, vì thế mà sau này trong lúc làm kiểm tra cho ngài ấy không thể phát hiện được.”

Thấy Claflin chau mày không nói gì, bộ trưởng tiếp tục kéo lại mốc thời gian trên cột sáng: “Đây hẳn là dấu hiệu phát sốt lần thứ hai của điện hạ.”

Claflin thứ XIII thấy trên màn hình cậu con trai út của mình đang ngồi xổm bên mép giường của giống cái Trái đất kia, nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi mà ông không khỏi chướng mắt: “Lát nữa xóa hết những hình ảnh của lão Cửu ở Trái đất đi, thực sự quá mất mặt.”

Bộ trưởng nghĩ thầm trong bụng, loại chuyện sợ vợ này đâu phải điện hạ là người đầu tiên, mà ngài mới là người tiên phong ấy chứ.

Nhưng ngoài mặt bộ trưởng vẫn cả nể cung kính, vội vàng nói: “Vâng!”

“Bất kể thế nào thì,” Bộ trưởng nói, “Bệ hạ, tình huống hiện tại vẫn rất có lợi cho hoàng tộc của chúng ta. Lúc trước đảng cầm quyền sở dĩ buộc tội vương tử điện hạ, không những chỉ vì ngài ấy không tìm được người định mệnh, mà chẳng phải ngài ấy còn yêu một vị giống cái Trái đất hèn mọn sao? ‘Đoản mệnh không được phép trở thành hoàng trừ’, đám người đó đã nói như vậy, nhưng hiện tại người định mệnh của vương tử điện hạ đã được xác nhận là vị giống cái Trái đất kia, điều này cho thấy điện hạ rất có tầm nhìn xa trông rộng, đám người đó còn có thể nói gì nữa?”

“Vấn đề là, vị giống cái nhỏ bé đó không thích lão Cửu.” Sắc mặt Claflin thứ XIII có chút khó coi, giống như chó nhà mình nuôi ra ngoài không được yêu thích, bị người khác trả về nơi sản xuất vậy.

Ông trầm giọng nói: “Viên pha lê chưa từng sáng lên dù chỉ một lần.”

Bộ trưởng gãi gãi cằm, đưa ra ý tưởng cho Claflin thứ XIII: “Gần đây thần có nghiên cứu về văn hóa của Trái đất, có học được một cụm từ, ‘cường thủ hào đoạt’.”

Claflin thứ XIII: “? Là sao?”

“Chi bằng, chúng ta giúp ngài ấy một tay? Cũng không thể để cho Cửu vương tử ngây thơ, đơn thân độc mã trên con đường đi tìm tình yêu được đúng không?”

*

Cả một đêm Phó Tuyết Thâm vẫn chưa trở về, ban đầu anh lao mình vào tuyết, cố gắng để cho dục vọng mãnh liệt trong đầu rút đi, nhưng ngay cả khi tỉnh táo, sự nóng rực như thiêu như đốt trong cơ thể anh vẫn không thể giảm bớt.

Sau đó thật sự hết cách, anh đành phải đào một cái hố rồi chôn người vào trong đó.

Lần phát sốt này là giai đoạn phát sốt chính thức sau khi trưởng thành của anh, với thân phận là một loài trứng, khi giai đoạn phát sốt đến nhânh chóng và mãnh liệt, Phó Tuyết Thâm cả đêm mất ngủ, nằm giữa sông băng với sự xấu hổ thẹn thùng, chỉ sợ khi trở về sẽ bị Minh Khinh Khinh dùng ánh mắt xem thường nhìn anh.

Về phía Minh Khinh Khinh, hôm sau, trời còn chưa sáng cửa nhà đã bị gõ, nhìn qua mắt mèo thấy Râu Quai Nón, Minh Khinh Khinh do dự mở cửa ra, hỏi: “Tiểu Phó đâu?”

Giọng nói của cô vẫn còn ngái ngủ.

Hạm trưởng vỗ tay, đám người mặc quân phục màu xanh lục phía sau lưng ông ấy lập tức nối đuôi nhau bước vào.

Cứ hai người một cùng bưng một cái rương.

Bọn họ đồng thời đặt cái rương xuống, phòng khách lầu một lập tức bị nhét đầy.

Minh Khinh Khinh mặc bộ đồ ngủ đứng ở giữa, trong nháy mắt hoài nghi mình đã đi nhầm một bộ phim viễn tưởng phương Tây nào đó.

Tinh Ba bước vào cuối cùng, phất tay lên, ngay sau đó bốn năm chục cái rương cùng nhau mở ra, toàn bộ phòng khách đột nhiên tràn ngập ánh sáng vàng.

Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn một vòng, không liếc không biết, cái liếc mắt này khiến cô giật nảy mình, toàn bộ các rương đều là châu báu —— đúng vậy, màu đỏ tươi của san hô, màu xanh ngọc bích của ngọc bội, màu trắng sạch sẽ của ngọc trai, vàng, bạc, đồ vật chất đầy trong bốn năm chục cái rương sáng lấp lánh bling bling, giống như một nơi chứa kho báu của Long tộc vậy. Quy đổi ra đồng nhân dân tệ… không thể tính được, tóm lại là chắc chắn vượt xa tài sản hai ba trăm triệu của Minh Khinh Khinh hiện tại.

Mặt trời bên ngoài cũng không chói sáng bằng những bảo vật chất đầy đại sảnh này.

Tiểu Chu đúng lúc lái xe đến đón Minh Khinh Khinh, từ bãi cỏ thấy cửa huyền quan đang mở, trong nhà thấp thoáng có vài bóng người đàn ông cao lớn thì không khỏi sửng sốt, lật đật chạy vào.

Nhưng còn chưa kịp chạy vào thì đã thấy bốn năm chục người mặc quân phục màu xanh lục đồng loạt quỳ một gối trước mặt Minh Khinh Khinh, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm cung kính.

“Cung nghênh vương tử phi điện hạ!”

Bao gồm cả hạm trưởng và Tinh Ba cũng hành lễ với Minh Khinh Khinh, dùng giọng điệu thấy chết không sờn nói: “Xin thứ lỗi cho thần lúc trước đã mạo phạm ngài! Ngài có thể tự quyết định hình phạt!”

Minh Khinh Khinh: “….”

Tiểu Chu sửng sốt đến há hốc: “…..”

Làm gì vậy? Quay, quay phim sao?

Chương 60:

“Những thứ này đều cho tôi cả sao?” Minh Khinh Khinh không kìm được lòng, bước tới đưa tay chạm vào những món châu báu trong rương.

Chỉ cần một chiếc rương cũng đã đủ khiến người khác choáng váng rồi, huống hồ là bốn năm chục chiếc rương như vậy.

“Đương nhiên.” Hạm trưởng liền đáp.

Hạm trưởng chỉ sợ Minh Khinh Khinh sẽ không cần.

Xét cho cùng thì vị giống cái Trái đất này thoạt nhìn cũng rất giàu có, biết đâu đối với những thứ châu báu thế tục này căn bản không để vào mắt thì sao.

Nhưng đây là nhiệm vụ mà quốc vương bệ hạ đã giao phó. Trước đây ông ấy đã không giúp được vương tử điện hạ ngăn chặn Achilles chi hoàn phát sáng, bây giờ nhiệm vụ mới cũng làm không xong, sau này trở về không biết phải đối mặt với gia tộc Claflin vĩ đại thế nào đây.

Còn nữa, lỡ như vị giống cái Trái đất này thực sự sẽ trở thành vương tử phi điện hạ, vậy thì những lần mà ông ấy và Tinh Ba đã xúc phạm cô trước đây, nếu không tìm cơ hội thích hợp để cầu xin cô tha thứ, chắc chắn sẽ tiêu đời nhà ma! Tương lai còn gì là con đường làm quan nữa?

Hạm trưởng càng nghĩ càng thấy bản thân như sắp lâm vào cảnh đầu rơi máu đổ, vội vàng thuyết phục cô: “Đây chỉ là một món quà nho nhỏ của Claflin dâng lên ngài, nhằm cảm ơn ngài đã từng giúp đỡ vương tử điện hạ. Ngài không cần phải lo lắng, cũng tuyệt đối đừng từ chối, bằng không chúng tôi ——”

Còn chưa dứt câu, ông ấy đã nghe thấy Minh Khinh Khinh hưng phấn nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng đành phải nhận thôi.”

Hạm trưởng: “….”

Lo lắng hơi bị dư thừa rồi.

Minh Khinh Khinh thiết nghĩ, nếu Claflin có thể tùy tiện xuất ra nhiều đồ vật quý hiếm như vậy, chứng tỏ những thứ hiếm có khó tìm ở trên Trái đất có thể thấy ở bất cứ đâu trên Claflin. Tiểu Phó cũng từng kể với cô rằng, ở Claflin vàng không phải là thứ kim loại quý hiếm gì. Nếu đã như vậy thì cô nhận cũng không có vấn đề gì to tát.

Tài sản trong nháy mắt biến hóa gấp mười lần, đổi lại là ai mà chẳng cười đến tít cả mắt.

“Nhưng những chiếc rương này cũng không thể đặt ở đây mãi được.” Minh Khinh Khinh nói.

Hạm trưởng liền đáp: “Vương tử phi điện hạ đừng lo lắng. Chúng tôi đã mở một tài khoản ẩn danh ở ngân hàng Zurich cho ngài, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể rút tiền bằng một cuộc gọi quốc tế.”

Dịch vụ VIP của ngân hàng Zurich chỉ nhận chìa khóa chứ không nhận người, chuyên phục vụ cho một số gia tộc thần bí cổ xưa.

Nhóm người này đều là những người không hộ khẩu đến từ Claflin. Đối với ba chuyên gia công nghệ thuộc bộ phận kỹ thuật mà nói, việc tạo ra một thân phận mới chỉ là chuyện trong nháy mắt, chứ đừng nói là mở một hòm lưu trữ ẩn danh trong ngân hàng.

Minh Khinh Khinh búng tay nói: “Tôi cũng nghĩ là nên như vậy.”

Mọi người: “…..” Vương tử phi điện hạ quả nhiên là vương tử phi điện hạ, nhắc đến chuyện tiền bạc mà không hề có chút ngại ngùng nào.

Tiểu Chu trợn mắt há mồm đi theo sau lưng Minh Khinh Khinh, dáng vẻ như chưa từng trải sự đời đưa tay chọc vào một chiếc rương, thử xem chiếc rương có bao nhiêu sâu, nhưng sau khi chọc vào anh ấy liền lảo đảo chực ngã, thiếu chút nữa không rút tay ra ngoài được.

Sau lưng anh ấy, một người mặc quân phục màu xanh lục lập tức khom người, lon ton chạy tới cung kính giúp anh ấy rút tay ra, còn thốt ra một tràng ngôn ngữ ngoài hành tinh mà anh ấy nghe không thể hiểu nổi.

“Đều cho em hết ư? Tiền ở đâu ra mà lắm thế? Tán tỉnh một người mà chơi lớn vậy luôn sao?” Tiểu Chu thấp giọng nói với Minh Khinh Khinh, tiện tay nhặt một thỏi vàng ở trên cùng lên cắn một cái, suýt chút nữa mẻ cả răng: “Mẹ ơi, hình như là vàng thật bạc thật đấy.”

Minh Khinh Khinh giựt lấy thỏi vàng trong tay anh ấy, ném lại vào trong rương, ho khan thấp giọng nói: “Bình tĩnh chút nào, đừng để người ta nghĩ rằng chúng ta chưa nhìn thấy sự đời thế chứ. Lúc quay phim cổ trang, đâu phải chúng ta chưa từng nhìn thấy mười mấy chiếc rương đựng đĩnh vàng gì đó đâu.”

Đồng tử của Tiểu Chu như chấn động: “Nhưng đó là đồ giả mà. Tất cả đều là đạo cụ giả mà đoàn phim đã mua từ gian hàng Nghĩa Ô với giá 8 nhân dân tệ một cân, nhưng những thứ này là thật đấy!”

“Nhà Phó tiên sinh rốt cuộc làm nghề gì vậy? Nói cậu ấy có tiền anh còn tin, nhưng ở đây có rất nhiều đồ vật hoàn toàn không thể định giá được.” Tiểu Chu nhìn chằm chằm miếng ngọc thạch đỏ tươi như máu và khối đá dạ minh châu to cỡ một nắm tay, vô cùng hoài nghi về thị lực của mình.

“Ngay cả giới chơi đồ cổ cũng chưa chắc đã nhìn thấy được những vật phẩm quý hiếm này nữa đấy. Chẳng lẽ là tập đoàn xã hội đen Hong Kong? Con riêng lưu lạc bên ngoài của hoàng gia Anh?”

“Không phải anh đã nghe thấy rồi sao?” Minh Khinh Khinh thấp giọng trả lời anh ấy: “Họ kêu anh ấy là vương tử điện hạ.”

“Anh có nghe, nhưng tra trên Baidu thì không thấy quốc gia nào có hoàng tử tên là Phó Tuyết Thâm cả.” Tiểu Chu cũng cúi đầu thì thầm.

Minh Khinh Khinh đáp: “Bởi vì anh ấy là hoàng tử ngoài hành tinh mà.”

Tiểu Chu còn tưởng là cô đang nói giỡn với mình, nhịn không được bật cười thành tiếng: “Haha, giống tộc người Hobbit ấy hả? Em nhìn người tai to mặt lớn có bộ râu quai nón kia đi, thoạt nhìn cũng có chút giống chứ ha.”

Minh Khinh Khinh quay đầu nhìn anh ấy.

Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn lại Minh Khinh Khinh.

Một chốc sau, Tiểu Chu kinh hãi đến mức đồng tử lại lần nữa kịch liệt chấn động: “….Gì?”

Minh Khinh Khinh quay đầu sang: “Em trêu anh đấy, trên đời này làm gì tồn tại người ngoài hành tinh chứ, anh nói có đúng không?”

Tiểu Chu: “….” mẹ nó chớ, thiếu chút nữa là tin rồi.

Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu nói chuyện với nhau rất khẽ, nhưng đối với đám người Claflin có thính lực vượt xa người bình thường này mà nói, hai người chẳng khác gì là đang to tiếng nói chuyện bên lỗ tai bọn họ.

Bị Tiểu Chu gọi là ‘tai to mặt lớn’, nhất thời hạm trưởng vẫn chưa nhận ra là đang nói mình, còn vui sướng đưa mắt nhìn quanh xem thuộc hạ nào vừa bị vương tử phi điện hạ và tay sai của cô ghét bỏ.

Kết quả sau một vòng nhìn quanh, ông ấy chợt phát hiện tầm mắt của mọi người đều đang đổ dồn về mình.

Ông ấy: “….”

Hạm trưởng bất mãn nói với Tiểu Chu: “Này tay sai của vương tử phi điện hạ, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây giúp thu dọn đồ đạc?”

Tiểu Chu chỉ vào mũi mình: “Ông đang kêu tôi ư?”

“Chứ không thì ai?” Hạm trưởng chống nạnh.

Tiểu Chu: “Người Trung Quốc chúng tôi tự do bình đằng, không có cái gọi là đầy tớ tay sai gì ở đây cả.”

Hạm trưởng cười khẩy một tiếng: “Chúng tôi là người của xứ khác, thích kêu thế nào thì kêu thế đó, chẳng lẽ các người có điều luật bắt buộc người xứ khác phải nhập gia tùy tục hay gì?”

Đám người Claflin cúi đầu nhìn mặt đất, nháo nhào khen ngợi hạm trưởng, quả không hổ danh là hạm trưởng của Jormungandr! Nhất định không để người ngoài hành tinh ở trước mặt người Trái đất bị lép vế được!

Hạm trưởng: “Sao? Sao không nói gì? Đầy tớ của vương tử phi điện hạ?”

Tiểu Chu nhìn Minh Khinh Khinh lên án.

Minh Khinh Khinh nhìn về phía hạm trưởng.

Còn chưa đợi Minh Khinh Khinh mở miệng, hạm trưởng đã tự động cởi áo giáp đầu hàng, lập tức đổi giọng: “Thực xin lỗi, vương tử phi điện hạ, cậu ta là trợ lý của ngài, không phải là đầy tớ gì cả, sau này thần sẽ không gọi như vậy nữa.”

Đám người Claflin: “…..” Giận thật sự. Chẳng lẽ sau khi Trái đất trở thành nhà mẹ đẻ của vương tử phi, người Claflin bọn họ vĩnh viễn phải cúi đầu trước con người Trái đất sao?

*

Vất vả đuổi nhóm người Claflin và hạm trưởng ra về xong, Minh Khinh Khinh còn phải tất tả chạy tới đoàn làm phim để quay phim.

Trên đường lái xe đến đó, Tiểu Chu mang một bụng nhiều chuyện, hận không thể hỏi cho rõ ràng Minh Khinh Khinh và Phó Tuyết Thâm đã gặp nhau như thế nào.

Minh Khinh Khinh tất nhiên chỉ trả lời cho có lệ, chuyện gì cho qua được cô liền cho qua. Trong lòng cô cũng nghĩ thầm, thực ra anh đã gặp Tiểu Phó từ lâu rồi, chẳng qua là cái lần đến Bắc Kinh đó anh ấy vẫn còn là một quả trứng mà thôi.

Tiểu Chu làm trợ lý cho Minh Khinh Khinh đã nhiều năm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, cho nên không cần Minh Khinh Khinh dặn dò, sau khi tới đoàn phim anh ấy liền ngậm chặt miệng.

Người trong đoàn phim đều cảm thấy hôm nay tâm tình của Minh Khinh Khinh rất tốt. Lúc chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho cô, cô thường xuyên thẫn thờ nhìn vào gương, cười ngốc nghếch.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô vượt qua ba lần NG. Mỗi lần diễn với Bùi Hồng Trác, cô có vẻ hơi khó để nhập vai.

“Sao thế, đang yêu à?” Bùi Hồng Trác tháo vải băng dính máu trên tay, ném miếng vải đạo cụ cho trợ lý, sau đó bước đến bên cạnh Minh Khinh Khinh, giả vờ vô ý hỏi.

Từ lần nằm viện ở Bắc Kinh trở về, Bùi Hồng Trác có vài lần hẹn cô nhưng không có kết quả, thế là cả hai ngầm ăn ý rút lui về khoảng cách tiền bối và hậu bối như ban đầu.

Minh Khinh Khinh đúng lúc đang uống nước, thiếu chút nữa phun hết cả ra ngoài.

Bùi Hồng Trác lật đật rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô.

Minh Khinh Khinh cúi đầu, vội vàng lau sạch vệt nước trên trang phục diễn.

Bùi Hồng Trác vốn tưởng Minh Khinh Khinh sẽ phủ nhận, vì thật sự là anh ấy không nghĩ ra được, người có thể khiến Minh Khinh Khinh phải lòng là kiểu người như thế nào. Nhưng không ngờ Minh Khinh Khinh lại ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng hỏi: “Rõ ràng như vậy sao?”

Bùi Hồng Trác: “…..”

Chẳng mấy chốc, chuyên viên trang điểm lại gọi Minh Khinh Khinh đi dặm phấn, Bùi Hồng Trác ngồi lại dưới tán ô, đeo kính râm lên, che đi biểu cảm của bản thân.

Thực sự mà nói thì trong lòng anh ấy cũng có chút buồn bực. Cứ mỗi lần anh ấy thử kéo gần mối quan hệ với Minh Khinh Khinh, y như rằng sẽ gặp rắc rối chồng chất. Chẳng hạn như trận mưa đá đêm hôm đó; gặp phải bóng ma trong biệt thự; rồi sau buổi lễ trao giải, chẳng hiểu thế nào tấm biển quảng cáo lại rơi xuống, rớt trúng vào người anh ấy làm gãy xương. Thế cho nên, anh ấy quả thực không có cách nào lại gần Minh Khinh Khinh thêm một bước.

“Ý trời rồi sao?” Bùi Hồng Trác nhàn nhạt ngước mắt lên nhìn trời.

*

Đêm qua Minh Khinh Khinh đã phá vỡ khoảng cách, cưỡng hôn Phó Tuyết Thâm, khoảnh khắc đó cô hoàn toàn không được tỉnh táo. Tất nhiên là hiện tại cô không hề hối hận, thậm chí còn cảm kích vì tối qua adrenalin đã khiến cho đầu óc cô có chút mơ màng.

Bằng không nếu chỉ dựa vào lý trí của cô, cô thực sự không biết phải kỳ kèo đến tận bao giờ.

Hiện tại đã một đêm trôi qua, cô lại một lần nữa hồi tưởng về những gì đã xảy ra tối qua. Dưới ánh đèn mờ ảo, mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm. Nhớ lại xúc giác lạnh lẽo khi hai cánh môi chạm nhau, cô lại không khỏi mặt đỏ tai hồng, chỉ muốn chui tọt vào chiếc chăn bông lăn qua lộn lại trên giường.

Nhưng bây giờ đang ở trong đoàn phim, xung quanh có rất nhiều người, cho nên cô chỉ có thể vừa duy trì dáng vẻ quý phái lạnh lùng, mặt không biểu cảm, vừa ra sức dùng tay quạt vào mặt: “Sao lại nóng thế nhỉ?”

“Vậy mà vẫn còn nóng sao?” Nhân viên đoàn phim vội vàng chạy đi tìm remote của điều hòa: “Nhiệt độ điều hòa đã được chỉnh đến mười chín độ, chị có cần chúng tôi mang quạt tới nữa không?”

“Thôi khỏi thôi khỏi.” Minh Khinh Khinh thấy nhân viên đoàn phim sắp làm to chuyện, vội vàng ngăn lại.

Bây giờ trong lòng cô không thể bình tĩnh được, có đem quạt tới cũng không có tác dụng.

Tiểu Phó biến mất từ đêm qua đến giờ vẫn chưa thấy trở lại.

Minh Khinh Khinh thỉnh thoảng nhịn không được lại liếc mắt nhìn điện thoại—— làm gì có ai như vậy chứ? Người ngoài hành tinh này tự ấm ức xác nhận ‘Bây giờ anh có phải là người của em chưa”, kết quả xác nhận xong lại biến mất không thấy bóng dáng đâu. Nhưng nghĩ đến ba chữ ‘kỳ phát sốt’, Minh Khinh Khinh lại không khỏi đỏ mặt, mắt nhắm nghiền lại.

Hiện tại mối quan hệ của hai người đã chính thức được xác nhận chưa nhỉ? Cô có thể khiến anh phát sốt, như vậy thì bất kể cô có phải là người định mệnh của anh hay không, vấn đề kỳ mẫn cảm của anh cũng đã được giải quyết.

Vậy tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Yêu đương ư?

Nhưng Minh Khinh Khinh chưa từng có mảnh tình vắt vai, phải làm thế nào đây? Hẹn hò sao?

Minh Khinh Khinh đầu óc rối bời. Mặc dù cô đã đóng khá nhiều phim thần tượng, nhưng khi đến lượt mình thì tim vẫn đập rất nhanh, tư duy cũng chậm chạp.

Bây giờ cô có nên chủ động gửi tin nhắn Wechat cho người hành tinh không nhỉ?

Nhưng tối qua cô đã chủ động hôn anh rồi, bây giờ lại chủ động liên lạc nữa, liệu có mất giá quá không?

Tình hình bây giờ đã khác hoàn toàn với việc nuôi thú cưng như trước đây. Minh Khinh Khinh chuyện khác có thể không rõ lắm, nhưng ‘trong tình yêu cần phải đưa đẩy và duy trì cảm giác mới mẻ’ thì cô lại vô cùng rõ.

Nhưng bất kể thế nào, chờ Phó Tuyết Thâm xuất hiện trở lại, cô phải khiển trách cái tật xấu cứ hở một chút lại biến mất của anh mới được.

Vừa nghĩ tới đây, di động của Minh Khinh Khinh bỗng nhiên rung lên.

Cô móc di động ra.

Là Phó Tuyết Thâm gửi tin nhắn Wechat.

“Khinh mấy giờ thì xong việc? (*/ꙍ*)”

Tưởng tượng đến cảnh Phó Tuyết Thâm vụng về bấm điện thoại tìm biểu tượng cảm xúc (không hề có), Minh Khinh Khinh nháy mắt lại ném hết những lời khiển trách vừa mới chuẩn bị xong ra sau đầu.

“Tối qua anh, chuyện đó… không sao chứ? Hôm nay chắc phải tám giờ tối em mới xong việc.” Minh Khinh Khinh cầm điện thoại, trên môi không khỏi lộ ra một nụ cười.

Dường như không cần xem xét đến vấn đề dè dặt hay chủ động nữa, trước mắt đã gấp đến độ hồi âm lại tin nhắn ngay.

Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, cô ngẩng đầu lên thì thấy chuyên viên trang điểm đang tròn mắt nhìn mình. Cô lập tức giơ tay lên nhéo nhéo cằm mình, làm bộ như nụ cười vừa rồi chỉ là đang cử động quai hàm.

Tiểu Phó từ đỉnh núi Himalaya trở về, cơn sốt cuối cùng cũng qua đi. Anh đứng trước cửa nhà Minh Khinh Khinh, rủ bỏ lớp tuyết trên người như một con chó khổng lồ đang giũ lông, nhìn thấy chữ ‘chuyện đó’, mặt anh tức khắc lại đỏ lên.

“Không, không sao.” Tiểu Phó hận không thể ngay lập tức đến hành tinh George lấy một cốc nước xóa ký ức, để cho Minh Khinh Khinh quên hết chuyện xảy ra tối qua.

“Vậy đợi đến tám giờ em kết thúc công việc, anh có thể đến đón em được không?” Vương tử điện hạ cẩn thận gõ chữ rồi gửi đi.

Minh Khinh Khinh cười hồi âm lại: “Người ngoài hành tinh, khá đấy, biết đến đón người khác nữa.”

Đám người hạm trưởng nhìn thấy vương tử điện hạ giống như vừa nhận được lời khen, đứng trước cửa biệt thự đối diện đỏ mặt gãi gãi lỗ tai.

Phó Tuyết Thâm kìm nén sự đắc ý, trả lời: “Đây là điều cơ bản nhất mà.”

Minh Khinh Khinh liếc nhìn chiếc xe của Tiểu Trình đang đậu bên ngoài cửa sổ phòng nghĩ ngơi: “Nhưng không cần đâu. Ở đây em có xe, buổi tối Tiểu Trình sẽ đưa em về.”

Tám giờ tối là khoảng thời gian rất bất tiện, Tiểu Phó tới đón cô nên không thể ăn cơm tối trước, mà hai người cùng nhau về nhà rồi ăn cơm thì đã đến mười giờ.

Đầu ngón tay của Phó Tuyết Thâm thoáng khựng lại trên màn hình điện thoại.

Anh cố gắng kìm nén ý định muốn dịch chuyển đến bên cạnh Minh Khinh Khinh ngay lập tức.

Mặc dù tối qua Minh Khinh Khinh đã cho anh một lời hứa hẹn, nhưng trong lòng anh vẫn cất giấu vài phần thấp thỏm lo âu, sợ rằng qua một đêm, Minh Khinh Khinh sẽ quên mất chuyện hôm qua, hoặc lại nuốt lời giống như trước đây.

Hoặc có thể, tối qua chỉ là một giấc mộng của riêng anh mà thôi.

Anh cứ cảm thấy không có cảm giác chân thật… liệu Minh Khinh Khinh có thực sự thích anh không?

Minh Khinh Khinh thấy đối phương dừng lại khoảng tầm hai phút, như thể Tiểu Phó đang suy nghĩ điều gì đó. Chẳng lẽ anh lại cho rằng cô bội tình bạc nghĩa?

Cô lập tức thu hồi câu nói vừa rồi, nhắn lại cho anh một câu khác: “Vậy anh tới đón em đi. Bạn trai để không đó làm gì chứ.”

Bạn trai?!

Phó Tuyết Thâm được sủng ái mà đâm ra lo sợ, trái tim trong nháy mắt lại đập điên cuồng.

Đám người hạm trưởng thấy vương tử điện hạ cứ đứng trước cửa biệt thự đối diện chần chừ chưa bước vào, sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, hiện tại lại xấu hổ đến mặt đỏ tía tai.

“Vậy anh đợi em ở trong xe, không gặp không về.” Phó Tuyết Thâm chỉ sợ Minh Khinh Khinh lại rút lời, nhanh chóng gửi tin nhắn lại.

Sau đó anh nắm chặt di động, ngước mắt nhìn mặt trời, hiện tại chỉ mới ba giờ chiều, anh lập tức dịch chuyển đến đoàn phim, định ngồi ở đó chờ sẵn.

Minh Khinh Khinh hỏi: “Người ngoài hành tinh cảm thấy thế nào rồi?”

Ý Minh Khinh Khinh muốn hỏi là tình trạng thân thể của anh thế nào rồi.

Kết quả, Tiểu Phó lại hồi âm: “Người ngoài hành tinh cảm thấy rất hưng phấn!!”

Minh Khinh Khinh: “…..” Cô đâu có hỏi cái này!

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net