Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Rất Mỹ Vị
  3. Chương 11 + 12 + 13
Trước /38 Sau

Ta Rất Mỹ Vị

Chương 11 + 12 + 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11:

Mấy ngày sau, Chu Sâm mời Hạ Thì đến một nhà hàng thưởng thức đồ ăn ngon.

Đáng lẽ Hạ Thì phải trực nhưng vừa nghe tên nhà hàng thì lập tức đổi ca với người khác.

Trong bữa ăn, Chu Sâm hỏi: “Hội nhà văn thành phố muốn tổ chức tìm cảm hứng sáng tác, em có tham gia không?”

“Em chưa tham gia Hội nhà văn.” Hạ Thì bồi thêm một câu: “Cũng không muốn vào. Em cũng thích tìm cảm hứng một mình hơn.”

Chu Sâm gật đầu: “Hôm qua ba anh mới nhắc tới, nếu được thưởng thức tác phẩm của em thì tốt quá.”

Dù ba mẹ Chu Sâm chưa gặp Hạ Thì gặp, nhưng sau khi biết cô thì lại rất có thiện cảm, huống chi Hạ Thì có thể giúp con trai họ giảm bớt nỗi khổ, tất nhiên thấy rất tốt.

Hạ Thì suýt nữa toát mồ hôi lạnh: “Đợi khi nào em viết được tác phẩm bản thân thấy hài lòng đã.”

Với tuổi của ba Chu, đọc mấy thứ mà cô viết á? Với ông ấy mà nói cũng quá kích thích rồi.

Hạ Thì thực sự sợ Chu Sâm tiếp tục đề tài này, liếc nhìn phục vụ cách đó không xa đang dẫn đường cho một nam một nữ, vội vàng nói: “Anh nhìn đi, hình như là anh Thẩm?”

Chu Sâm liếc nhìn, quả nhiên thấy Thẩm Cẩm Minh và một cô gái đang được phục vụ dẫn vào, anh lập tức cau mày. Hôm qua anh đặt trước nhà hàng này, hôm nay lại vô tình gặp, rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý?

Thẩm Cẩm Minh cảm nhận được ánh mắt của họ, quay đầu nhìn qua, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ – nếu là giả vờ thì đúng là diễn không tệ. Anh ta cũng không ngồi xuống mà xoay người đi qua, âm thầm liếc nhìn Hạ Thì thêm vài lần: “Thật trùng hợp, a Sâm, em dâu.”

Anh ta cực kỳ chủ động, không đợi Chu Sâm lên tiếng đã tự mình kéo ghế ngồi xuống. Bạn gái sững sờ rồi cũng nhanh nhẹn kéo ghế ngồi xuống theo.

Chu Sâm khẽ nhíu mày, không tiện nói gì.

Thẩm Cẩm Minh bảo phục vụ bưng đồ ăn và rượu của họ lên bàn của Chu Sâm và Hạ Thì, sau đó thản nhiên nói: “Em trai tôi cùng tới thành phố X, ngày mai tôi định mở tiệc mừng, muốn chính thức giới thiệu em trai với mọi người, cậu và em dâu cũng tới nhé. Lại nói, cậu cũng chưa giới thiệu em dâu với mọi người đâu đấy. Cậu xem, vậy là cậu không đúng rồi.”

Cô bạn gái xinh đẹp khẽ chuyển đôi mắt to tròn, đưa mắt qua lại giữa Thẩm Cẩm Minh và Chu Sâm, sâu sắc ý thức được có chuyện hay.

Chu Sâm nhìn Thẩm Cẩm Minh một cái rồi mới từ từ nói: “Được.”

Lúc này, bạn gái Thẩm Cẩm Minh cũng thể hiện khả năng giao tiếp của mình, nét mặt tươi cười như hoa nói với Hạ Thì: “Xin chào, tôi là Linda.”

Hạ Thì cũng cười: “Xin chào, Hạ Thì.”

“Là Thì nào vậy? Thì trong 莳花 sao?” Linda đến gần Hạ Thì, khen ngợi: “Ôi, tiểu thư Hạ dùng son gì, đẹp quá, số mấy nói cho tôi biết với được không?”

Hạ Thì: “Tôi không trang điểm.”

Mũi cô khá mẫn cảm, bình thường cũng không cần trang điểm nên luôn bỏ qua bước này.

Bạn trai chính thức là Chu Sâm còn chưa nói gì, Thẩm Cẩm Minh lại tận dụng hết tất cả câu từ để khen ngợi: “Vậy mới nói, tự nhiên mới là đẹp nhất, tôi cũng không thích con gái đánh phấn đánh son, mất khẩu vị.”

Mắt Linda cứng đờ, trong lòng thầm chửi rủa Thẩm Cẩm Minh trăm lần: Anh tưởng anh đang diễn phim thần tượng sao?

Chút thiện cảm với Hạ Thì cũng lập tức biến mất.

Câu nói của Hạ Thì không có vấn đề gì, cũng không có gì không phù hợp, nhưng Thẩm Cẩm Minh lại thêm một câu, thật sự quá bỉ ổi, khiến cô ta vốn không hề ghét Hạ Thì cũng thấy chướng mắt, có thể nói là yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.

Người như Hạ Thì khá ít gặp, không có nguyên nhân gì đặc biệt, khí chất của cô không có tính xâm phạm, thật ra rất xinh đẹp, dù là nam hay nữa cũng sẽ không ghét cô.

Linda cười khan hai tiếng: “Haha, không phải ai cũng như Hạ tiểu thư, trời sinh đã đẹp…” Trong lòng cô ta mắng thầm Thẩm Cẩm Minh lần thứ hai, thẳng nam chết tiệt, bình thường bà đây mặc gì còn không phân biệt được, còn không biết xấu hổ nói tự nhiên mới đẹp nhất.

Thẩm Cẩm Minh lại quan tâm chuyện của Chu Sâm và Hạ Thì: “Em dâu à, nghe A Sâm nói, hai đứa được người quen giới thiệu? Lúc đó thế nào, nói cho bọn anh biết đi.”

Anh ta nhìn Hạ Thì. Hạ Thì bèn ngượng ngùng nói: “Không có gì đặc biệt, là bạn bè, người lớn giới thiệu, cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó lại hẹn mấy lần nữa.”

“Chờ chút, mấy lần đó là ai hẹn?” Thẩm Cẩm Minh không có ý tốt cười hỏi.

Chu Sâm thản nhiên nói: “Tôi hẹn.”

Thẩm Cẩm Minh nở nụ cười, nhưng thấy thế nào ý cười cũng không chạm tới đáy mắt: “Vừa gặp đã yêu à?”

Linda là cô gái thứ hai ở đây, cô ta dùng giác quan thứ sáu để thề, thằng nhãi Thẩm Cẩm Minh này chắc chắn có ý khác với Hạ Thì. Với lại, Chu Sâm mà lại vừa gặp đã yêu, Chu Sâm khó thế nào cô ta đã từng nghe nói đến, không nhịn được đánh giá Hạ Thì: Chẳng lẽ đây là Mary Sue trong truyền thuyết sao?

Cơm ăn được một nửa, Hạ Thì đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Sau khi cô ra khỏi phòng vệ sinh, phát hiện cửa nhà vệ sinh đã bị đóng chặt, Thẩm Cẩm Minh đang đứng trước gương. Vì để tiện cho khách trang điểm lại, trên gương được lắp đèn sáng trưng, chiếu vào mặt Thẩm Cẩm Minh khiến mặt anh ta hơi trắng.

Mà sau khi Hạ Thì ra ngoài, cô trong gương môi hồng răng trắng, sắc thái tươi sáng… trông cực kỳ ngon mắt.

Thẩm Cẩm Minh nhìn thấy Hạ Thì qua tấm gương, xoay người nhìn Hạ Thì: “Hạ Tiểu thư.”

Hình như anh ta không nhận thức được hành vi thất lễ lúc này của mình, rõ ràng là xông vào nhà vệ sinh nữ nhưng lại dương dương tự đắc.

Hạ Thì thấy anh ta, không nhịn được nhíu mày, đi ra cửa, nói: “Anh Thẩm, anh như vậy không ổn đâu, đây là nhà vệ sinh nữ.”

Thẩm Cẩm Minh lách người đến trước mặt cô, ngả ngớn nói: “Không ổn sao? Sao tôi không thấy thế, yên tâm, Hạ tiểu thư, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô, A Sâm đang ở ngoài, làm sao tôi dám gì cô chứ.”

Anh ta giả vờ đi nghe điện thoại, được nửa đường lại vào nhà vệ sinh.

Hạ Thì cắn môi dưới, hai mắt tỏ ra chán ghét: “Anh muốn nói gì.”

“Nói chuyện phiếm thôi… Ví dụ như, vì sao cô lại thơm như vậy?” Thẩm Cẩm Minh gần như nỉ non.

Những lời này quá quá đáng, Hạ Thì nghe xong mà thấy khó chịu, muốn lách khỏi Thẩm Cẩm Minh.

Nhưng Thẩm Cẩm Minh ép cô đến sát tường, cúi đầu ghé sát vào cần cổ Hạ Thì hít mấy cái: “Hạ Tiểu thư, không phải kiểu thơm của nước hoa, đây là mùi gì thế? Lần trước lúc thấy cô, tôi đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc là mùi gì…”

Hạ Thì cau mày, ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển.

Linda đứng dậy, cười với Chu Sâm, cầm túi xách vào nhà vệ sinh, muốn dặm lại phấn. Đến cửa, lại phát hiện trên tay nắm cửa treo tấm biển “đang sửa chữa”.

Thẩm Cẩm Minh nghe điện thoại, Hạ Thì đi toilet, còn chưa quay lại, trên đường cũng không thấy… Lẽ nào cô ấy đi lối khác, chẳng qua mình không chú ý?

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nhắc nhở Linda, cô ta lập tức vặn tay nắm cửa một cái, không khóa trái.

Đẩy cửa vào, Linda ngây người.

Người cô ta mặc định có ý đồ với vợ của bạn -Thẩm Cẩm Minh, đang đè Hạ Thì lên tường, cúi đầu muốn hôn, Hạ Thì lại đang có dáng vẻ yếu ớt đáng thương, Thẩm Cẩm Minh thấy cô ta xông tới mới kinh ngạc ngẩng đầu.

Linda xuýt xoa.

“Hạ tiểu thư, cửa mở rồi.” Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Cẩm Minh nhăn lại, nói.

Hạ Thì cúi đầu bước nhanh ra cửa, lúc đi thoáng qua người Linda, lúc đi ngang qua người cô ta, ngửi thấy mùi hương phức tạp trên người cô ta, không nhịn được xoa xoa mũi.

Một khoảnh khắc này trong mắt Linda đã hiện lên không biết bao nhiêu chuyện, siết chặt túi xách của mình.

Thẩm Cẩm Minh cũng không để ý việc bị Linda nhìn thấy, chờ Hạ Thì đi rồi mới lạnh nhạt nói: “Tôi chờ em, nhanh lên.”

Linda đi đến trước gương, lấy đồ trang điểm trong túi ra, nhìn về góc ban nãy Thẩm Cẩm Minh dồn Hạ Thì vào, trong lòng thầm mắng: Bạch liên hoa, Mary Sue…

Khi Linda khoác tay Thẩm Cẩm Minh quay lại thì đúng lúc nhìn thấy Chu Sâm đang hôn hôn lên mặt Hạ Thì, mà tiếng cười khẽ của Thẩm Cẩm Minh bên cạnh hơi nghẹn lại, khóe miệng bỗng hơi cứng lại: Mấy người diễn nhiều quá đấy, đậu, bà đây buồn nôn quá.

Sau khi Thẩm Cẩm Minh quay lại thì vẫn giữ vẻ mặt bình thường nói đùa với Chu Sâm và Hạ Thì, Linda cũng yên lặng hơn rất nhiều, cũng không biết là có phải không biết nói gì tiếp không. Lúc gần về, Thẩm Cẩm Minh còn nhắc nhở Chu Sâm nhớ phải đến dự tiệc.

Lê xe, Chu Sâm mới nói với Hạ Thì: “Cẩn thận Thẩm Cẩm Minh, anh ta…” Chu Sâm chần chờ, rồi nói tiếp: “Nếu anh ta làm cái gì phải lập tức nói cho anh biết.”

Hình như Chu Sâm đã biết chuyện, nhưng lại chỉ nói ẩn ý.

Hạ Thì có vẻ hiểu lầm, khéo léo gật đầu: “Vâng.”

Ngày hôm sau, ban ngày Chu Sâm bảo Kha Kha đưa Hạ Thì đi dạo phố, chuẩn bị váy và giày để đi dự tiệc. Hạ Thì tốt nghiệp chưa được hai năm, bình thường làm việc phải mặc đồng phục cảnh sát, thời gian mặc quần áo bình thường rất ít, nên cơ bản không có lễ phục.

Buổi tối lúc dự tiếc Hạ Thì mặc một chiếc váy dài hở lưng màu trắng ngọc trai, da trắng nõn mềm mại càng làm nổi bật nhan sắc của cô, càng có vẻ tóc đen như mây mặt mày như họa. Tuy bình thường không trang điểm, nhưng vào những dịp quan trọng, tất nhiên cũng phải trang điểm nhẹ.

Chu Sâm thấy vậy càng có ý muốn bảo vệ, lấy một chiếc nhẫn ngọc bích đưa cho Hạ Thì đeo vào.

Chiếc nhẫn ngọc bích này hơi to so với Hạ Thì, chỉ có thể đeo vào ngón cái, màu bích lục trong suốt, độ bóng khó tả, mặt ngọc thạch không giống ngọc thạch trên thị trường, không biết được chế tạo kiểu gì.

Tuy đẹp, nhưng thực sự không thích hợp với phong cách ăn mặc của Hạ Thì…

“Đẹp quá, cảm ơn.” Hạ Thì không để ý lắm, cười với Chu Sâm, kéo tay anh. Đây là món quà đầu tiên Chu Sâm tặng cô.

Chu Sâm vốn muốn đưa Kha Kha đi cùng, có thể giúp đỡ Hạ Thì, nhưng ban ngày Kha Kha đi mua sắm bị trẹo cổ chân, thực sự không còn cách nào khác.

Cũng vì Kha Kha nên họ phải nhùng nhằng một lúc nên khi tới đã hơi trễ.

Thẩm Cẩm Minh mời không ít người, tiệc rượu váy áo xúng xính, ăn uống linh đình.

Chu Sâm vừa đến đã có người báo cho Thẩm Cẩm Minh, anh ta lập tức vẫy chào Chu Sâm, rồi nhiệt tình giới thiệu em trai mình là Thẩm Đoan Minh. Thẩm Đoan Minh chắc chỉ tầm hai mươi, vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch, tâm trạng thể hiện rõ trên mặt nhưng lại không tự biết.

Thẩm Cẩm Minh thật sự không biết phải làm thế nào với tính cách ngỗ nghịch này của cậu ta, sợ cậu ta đào hố chôn anh trai, giới thiệu xong bèn đuổi đi ngay, làm như nhân vật chính không phải em trai anh ta vậy.

Thẩm Cẩm Minh càng hứng thú với việc hướng sự chú ý của mọi người vào bạn gái Chu Sâm, khiến mọi người đều đến trêu đùa Chu Sâm và Hạ Thì, nghĩ rằng hoá ra Chu Sâm thích kiểu này.

Tối nay người tới dự tiệc chủ yếu là thương nhân, trọng điểm câu chuyện chỉ xoay quanh chuyện làm ăn, Hạ Thì không rời khỏi Chu Sâm, chỉ làm tròn vai trò bình hoa của mình.

Không bao lâu Linda bước đến nói với Thẩm Cẩm Minh vài câu.

Thẩm Cẩm Minh tỏ vẻ như bừng tỉnh, nói với Chu Sâm: “A Sâm, thấy em dâu ngồi không cũng chán, Linda muốn dẫn cô ấy đi làm quen với một số bạn nữ, cậu thấy thế nào?”

Chu Sâm nhìn nhìn… nhóm cô gái trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, đưa mắt trưng cầu ý kiến Hạ Thì. Anh muốn Hạ Thì đề phòng, hơn nữa trong lòng cũng không cho rằng Thẩm Cẩm Minh có can đảm ra tay với Hạ Thì, nhất là ở thành phố X, trong trường hợp như thế này.

“Được.” Hạ Thì lập tức đứng lên, xem ra quả nhiên nhàm chán.

Linda cười dẫn đường cho Hạ Thì, đi chưa được mấy bước lại thấy Hạ Thì chủ động khoác tay cô ta.

Linda hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Hạ Thì, thấy Hạ Thì cười hết sức tự nhiên, thậm chí còn dựa sát vào cô ta: “Linda, lần trước tôi không phát hiện ra, người cô rất thơm.”

Cô có vẻ thành thật tự nhiên, Linda lại không cho là đúng, nói cho cùng hôm nay cô ta thấy Hạ Thì trang điểm nhẹ, trong lòng càng không nhịn được chửi thầm, không phải cô không cần trang điểm sao, chẳng những Bạch Liên Hoa lại còn tâm cơ kỹ nữ. Vì thế ha hả nói: “Hạ tiểu thư ngửi sai rồi, hôm nay tôi không dùng nước hoa.”

“Thế ư?” Sắc mặt Hạ Thì không thay đổi, không hề thấy mất mặt, trái lại càng dựa sát, như thể thì thầm: “Nhưng tôi thật sự ngửi thấy mà.”

Lúc cô nói chuyện để lộ hàm răng trắng, tuy mặt mày điềm đạm, nhưng không biết vì sao trong lòng Linda cứ thấy khác thường, đợi đến khi nhận ra thì nụ cười của mình đã cứng đờ: “Ồ… ồ.”

Chương 12:

Hôm qua sau khi trở về, Linda đã lập tức lên mạng mắng chửi một phen. Hôm nay vẫn không thoải mái, nhất là bữa tiệc hôm nay có cả con gái của vị Tôn phó tổng kia ở đây, cô ta không nhịn được lắm chuyện với Tôn tiểu thư.

Thế nhưng Linda không dám nói chuyện Thẩm Cẩm Minh muốn cắm sừng lên đầu Chu Sâm, chỉ miêu tả Hạ Thì là một Bạch Liên Hoa.

Nhưng cô ta không biết, Tôn tiểu thư đã sớm nghe được chuyện lần trước Thẩm Cẩm Minh thất lễ với Hạ Thì bị cả công ty của Chu Sâm nhìn thấy, kết hợp với lại thì càng cảm thấy bạch liên hoa này không đơn giản.

Nếu nói cô ta yêu Chu Sâm sâu đậm, đó là chuyện chắc chắn không thể nào, nhưng Chu Sâm lại tự nhiên tìm một bạch liên hoa, vậy thì lại khiến cô ta không vui, cảm thấy người đàn ông này cũng có mắt nhìn không xa. Còn tưởng ánh mắt Chu Sâm tốt thế nào, kết quả cũng chỉ vậy.

Tôn tiểu thư hằn học nhìn ảnh chụp lén của Hạ Thì, nhìn Hạ Thì mặc cảnh phục, để mặt mộc, tuy nhìn có vẻ đẹp nhưng tiểu thư Tôn vẫn cảm thấy thiếu sự tinh xảo. Trong lòng thầm so sánh lại càng thấy không bằng bản thân.

Bây giờ gặp tận mặt, Tôn tiểu thư và bạn bè đứng từ xa đánh giá, thay phiên nhau chê bai.

Nói một cách công bằng, Hạ Thì không có khuyết điểm gì, khí chất cực kỳ dịu dàng, đẹp không sao tả xiết. Nhưng với quan điểm chủ quan, Hạ Thì càng nhu hòa lại càng đáng ghét, cảm thấy người này trong ngoài không giống nhau, rất mưu mô.

Những người khác đang xem kịch vui, xúi giục Linda dẫn người lại đây để mọi người trò chuyện, thăm dò thử rốt cuộc là người thế nào. Thật ra là muốn xem cảnh Tôn tiểu thư đấu đá với người ta.

Tôn tiểu thư không nói tiếng nào, dù có biết trong lòng người khác nghĩ gì thì cũng không ngăn cản.

Không bao lâu sau, Linda dẫn Hạ Thì đến gần, giới thiệu lần lượt từng người với Hạ Thì.

Trước mặt ai cũng tươi cười nhiệt tình với Hạ Thì, càng làm tôn lên sự lạnh nhạt của Tôn tiểu thư.

Linda giả vờ không biết, mời Hạ Thì ngồi xuống.

Hạ Thì không phải người chủ động, sau khi ngồi xuống, người khác không hỏi thì cô cũng không chủ động mở miệng.

Tính tình Tôn tiểu thư nóng nảy, rất nhanh đã không kềm chế được, hỏi: “Hạ tiểu thư, nghe nói cô làm ở sở cảnh sát giao thông, bình thường chỉ huy điều khiển giao thông, có phải vất vả lắm không?”

Hạ Thì nhìn Tôn tiểu thư, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Tôn tiểu thư đã sớm hỏi thăm chức vị của Hạ Thì từ lâu, cô ta cố ý nói dẫn dụ Hạ Thì nói chuyện, ai biết Hạ Thì lại nhận ngay mà không giải thích gì khiến cô ta trở tay không kịp.

Tôn tiểu thư không mấy vui vẻ: “Ồ, Kha Kha cũng ở đội cảnh sát giao thông, nói như vậy, cô biết Chu Sâm qua cô ấy.”

Tất cả mọi người đều dựng tai nghe. Tin tức của họ không nhanh như Tôn tiểu thư, biết được chuyện giữa Hạ Thì và Chu Sâm qua Tôn phó tổng.

Bây giờ Tôn tiểu thư nói ra khiến các cô ấy càng thấy nghi ngờ, cảm thấy Tôn tiểu thư đang ám chỉ Hạ Thì nịnh nọt Kha Kha để quen biết Chu Sâm.

Trong lòng Tôn tiểu thư cũng nghĩ như vậy thật, ba cô ta thật ngốc còn nói là mẹ Kha Kha chủ động giới thiệu. Cái gì mà chủ động giới thiệu, là chủ động dựa vào ám chỉ của người khác thì có, nhìn đi!

“Có thể nói như thế, dì – mẹ của Kha Kha giới thiệu tôi với Chu Sâm.” Hạ Thì đáp, xem như là giải thích thêm.

Tôn tiểu thư cười một tiếng, xen lẫn sự châm biếm: “Nhất định là Hạ tiểu thư quá ưu tú.”

Rõ ràng nói mát, tất cả mọi người đều thấy được, sắc mặt Hạ Thì lập tức cứng đờ.

Nhưng nếu bảo họ nghĩ thì họ cũng nghi ngờ Hạ Thì đã có ý đồ trước.

Tôn tiểu thư vô cùng đắc ý, còn muốn thừa thắng xông lên.

Nhưng mà đóa hoa nhỏ yếu đuối hình như không chịu nổi, cắn cắn môi dưới nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút.”

Thua xong muốn rút lui? Là muốn đi vệ sinh hay vào WC khóc? Kịch bản thường chẳng phải là bạch liên hoa trốn đi khóc, nhưng trong lúc vô tình có người nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, mới ỡm ờ nói ra hết?

Hằng ngày Tôn tiểu thư xem quá nhiều phim truyền hình, trong đầu tự động nhảy ra nội dung tiếp theo, ánh mắt nhìn Hạ Thì càng không đúng.

Hạ Thì đứng lên, vội vã rời khỏi.

Tiểu thư Tôn lập tức đứng ngồi không yên, tìm cớ đứng dậy một mình đi theo Hạ Thì. Đây không phải lần đầu tiên cô ta tới đây, cũng tính là quen đường, xa xa thấy Hạ Thì lên lầu hai, bèn đi theo.

Đến lầu hai, Tôn tiểu thư thấy Hạ Thì vào nhà vệ sinh ở đầu kia hành lang, xoa xoa tay đứng một chỗ chờ Hạ Thì đi ra. Tôn tiểu thư sợ cô quay ra nên lách vào phòng bên cạnh lấy một chiếc gương nhỏ ra bí mật quan sát.

Không bao lâu, cửa nhà vệ sinh khác mở ra, Thẩm Cẩm Minh đi từ trong ra.

Tôn tiểu thư vốn không để ý, nhưng sau khi Thẩm Cẩm Minh ra ngoài không đi luôn mà lại đứng ở cửa nói chuyện với Hạ Thì. Với khoảng cách này thì không nghe được gì, chỉ thấy Thẩm Cẩm Minh nói nói, sau đó cửa phòng vệ sinh lại mở ra, còn kéo cả Hạ Thì vào.

Tiểu thư Tôn lập tức trợn to mắt, trong đầu hiện lên duy nhất một câu “WTF”. Cô ta biết Thẩm Cẩm Minh có ý với Hạ Thì, nhưng Thẩm Cẩm Minh chính là một kẻ háo sắc, cô ta theo bản năng nghĩ Hạ Thì sẽ không bỏ Chu Sâm để theo Thẩm Cẩm Minh.

Thế nhưng lúc Thẩm Cẩm Minh kéo Hạ Thì, Hạ Thì không hề phản kháng, thậm chí còn theo đi vào!

Tôn tiểu thư đột nhiên cảm thấy đã gặp được chuyện hay rồi, cô ta quả thực không thể chờ đợi, không dám rời khỏi hiện trường, lập tức lấy điện thoại gọi cho bạn thân, bảo cô ta lừa Chu Sâm đến đây.

Mặc kệ dùng lý do gì cũng được, dù sao chỉ cần Chu Sâm mở vào thấy hai người kia trong phòng vệ sinh thì đã đủ để anh tưởng tượng!

Tôn tiểu thư càng nghĩ càng không nhịn được mỉm cười, lòng âm thầm khẩn cầu đôi cẩu nam nữ này đừng ra nhanh quá, nếu không sao bắt tại trận được.

Chỉ chưa đầy hai phút mà Tôn tiểu thư cứ ngỡ như đã qua hai tháng, cô ta mở cửa, đợi Chu Sâm xuất hiện.

Hai phút sau, Chu Sâm và bạn thân của Tôn tiểu thư bước nhanh đến, bạn thân đi giày cao gót nên chậm hơn một chút.

Tiểu thư Tôn đang ở trong phòng, giả vờ nghe thấy tiếng nên mới ra: “Anh Chu Sâm, anh vội đi đâu vậy?” Trong lòng cô ta thầm hận, nhìn anh lo lắng như vậy kìa, cứ như là đã đổi tính rồi vậy, đợi lát nữa phát hiện trên đầu mọc thêm sừng xem anh có cảm giác gì.

Bạn thân ở sau nói: “Tôi thấy Hạ tiểu thư một mình vào WC khóc, không biết là làm sao.” Không biết bây giờ bên trong tình hình thế nào, dù sao cô ta cũng đã nhấn mạnh lúc đó Hạ Thì chỉ có một mình.

Chu Sâm nhìn Tôn tiểu thư, hơi nhíu nhíu mày. Kỹ thuật đóng kịch của Tôn tiểu thư thật sự không tốt lắm, bây giờ lại không hiểu tại sao xuất hiện ở lầu hai, người tới báo tin lại là bạn thân của cô ta.

Nhưng Chu Sâm quan tâm Hạ Thì, dù có một phần trăm khả năng: Chu Sâm bí quá hoá liều, các biện pháp bảo vệ của anh xảy ra sai sót. Bởi vậy nên cũng không quan tâm hai người bọn họ, trực tiếp vào WC.

Chu Sâm bước WC, gõ cửa một cái: “Hạ tiểu thư?”

Bên trong không có tiếng động.

Tiểu thư Tôn trợn to hai mắt, hận không thể phá cửa thay Chu Sâm, cô ta hưng phấn run run giọng: “Hình như ra…”

Lúc này, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị kéo ra, Hạ Thì đứng ở cửa, nhẫn ngọc thạch trên tay không hề bị gì, nhưng vẻ mặt nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?”

Chu Sâm thở phào nhẹ nhõm, mắt đảo qua nhà vệ sinh, không có bất cứ góc chết nào, bên trong trừ Hạ Thì ra thì không còn ai khác.

Chương 13:

Chu Sâm thở phào, Tôn tiểu thư lại không thể tin, trực tiếp chen qua người Hạ Thì, đẩy cửa sổ nhìn ra phía ngoài – nơi này là lầu hai, nhảy cửa sổ sẽ không chết.

Phía dưới không có một bóng người.

Thời gian ngắn như vậy, Thẩm Cẩm Minh có thể thoát thân từ cửa sổ sao?

Nhưng mà trừ như vậy thì không còn cách giải thích nào khác, lẽ nào Tôn tiểu thư hoa mắt, không nhìn thấy Thẩm Cẩm Minh rời đi, hay là trong nhà vệ sinh có đường hầm?

Tôn tiểu thư tìm khắp trăm lối vẫn không thể hiểu nổi, song bây giờ giọng Chu Sâm lại không vui, nói với bạn thân cô ta rằng: “Cô nói, thấy Hạ tiểu thư khóc trong nhà vệ sinh?”

Tôn tiểu thư lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn, lại thấy Chu Sâm đang lạnh lùng nhìn mình – hành động vừa đi mở cửa sổ của cô ta quá không bình thường. Cô ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại, nếu Chu Sâm tóm được người thì không sao, nhưng bây giờ đâu có tóm được, cô ta chỉ có thể…

Tôn tiểu thư thời ảo não, vừa rồi cô ta không nên phản ứng quá lộ liễu, nên để lại đường lui cho mình.

Trong lòng cô bạn thân cũng oán trách Tôn tiểu thư, ấp úng nửa ngày: “Có lẽ, có lẽ tôi nghe lầm rồi…”

Tuy Chu Sâm không biết tình hình cụ thể, nhưng đoán ra được ý của của Tôn tiểu thư, nói với cô ta: “Vừa rồi cô tìm gì ở cửa sổ thế?”

Tôn tiểu thư nghẹn lời, không trả lời được.

“Làm người phải hiểu lấy mình.” Chu Sâm không nặng lời với phụ nữ, lạnh nhạt cảnh cáo một câu rồi xoay người đưa Hạ Thì đi.

Tôn tiểu thư và bạn thân vẫn đứng yên, cô ta cứng đờ người trong chốc lát mới oán hận giậm chân một cái. Lần mất mặt này Tôn tiểu thư cực kỳ không vui, xuống lầu lại thấy Hạ Thì đi sát cạnh Chu Sâm, dù trong lòng sợ Chu Sâm mắng nhưng lại xấu hổ không dám đi về, sợ bị người ta nhận ra gì đó.

Trong đầu Tôn tiểu thư còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, thực sự không hiểu Thẩm Cẩm Minh thoát thân kiểu gì, nếu Thẩm Cẩm Minh vẫn ở đó, cô ta sẽ không phải chật vật như thế này.

Tôn tiểu thư không nhịn được tìm kiếm bóng dáng Thẩm Cẩm Minh, nhưng nhìn tới nhìn lui lại chỉ thấy em trai anh ta, bản thân anh ta không biết đã đi đâu.

Tôn tiểu thư thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa thoát thân không cẩn thận bị dính bẩn nên đi thay quần áo.

Không chỉ mỗi Tôn tiểu thư, hai mươi phút sau, lần lượt có vài người cũng bắt đầu nghi ngờ.

“Thẩm tổng đâu rồi? Gọi chúng ta tới, chủ nhà lại không thấy đâu.”

“Vừa rồi hình như anh ta nói đi đâu một chút, có thể là… khà khà.”

Lúc đầu mọi người không để ý, mãi đến lúc tiệc tối đã sắp kết thúc mà vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Cẩm Minh đâu. Thậm chí ngay cả Thẩm Đoan Minh cũng hỏi han xung quanh xem có ai thấy anh trai của mình không, khi không có được câu trả lời lại ngơ ngác tìm, bó tay không làm được gì.

Tất cả mọi người đều nhận ra có lẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng họ cũng chỉ nghĩ chứ không nói gì.

Thẩm Đoan Minh tâm trạng bất ổn cũng biến mất một lúc mới xuất hiện, đại diện tiễn mọi người ra về. Nhưng tối nay anh ta mới gặp mọi người lần đầu tiên, đến tên mọi người cũng không nhớ được đầy đủ, tất nhiên là khó xử.

Dù sao Thẩm Đoan Minh cũng còn ít tuổi, bây giờ rất chật vật.

Tôn tiểu thư ghé sát tai bạn thân: “Tớ thấy, có khi nhảy lầu bị gãy chân rồi.”

Bạn thân thấy có vẻ có lý: “Nói không chừng hơn cả gãy chân ấy chứ, cậu xem em trai anh ta hoảng hốt thế kia cơ mà.”

Tôn tiểu thư gần như nhìn mấy vị khách cuối cùng ở đây nhìn thấy Thẩm Đoan Minh, so với những kẻ không có đầu óc kia, cô ta có nói có sách mách có chứng, khiến kẻ khác tin phục.

Mà Chu Sâm và Hạ Thì tay trong tay rời khỏi, chào hỏi với Thẩm Đoan Minh.

Thẩm Đoan Minh đã mồ hôi đầy đầu, nhìn rất chật vật, đột nhiên nhìn thấy hai người rồi như có điều suy nghĩ, hỏi một câu: “Tối nay Chu tổng có thấy anh tôi không?”

Chu Sâm: “Mọi người đều không thấy sao? Tôi cũng giống mọi người, lần cuối cùng thấy anh ta là lúc ở đại sảnh.”

Ánh mắt Thẩm Đoan Minh hơi nghi ngờ: “…Ý tôi là, anh và anh tôi thân thiết, có lén trốn đi nói chuyện không?”

“Không.” Chu Sâm hỏi ngược lại: “Rốt cuộc Cẩm Minh bị sao vậy?”

Nhà anh thâm căn cố đế ở thành phố X, điều này không phải Thẩm Đoan Minh không biết, vậy mà lúc này lại không xin giúp đỡ, trái lại còn nghi ngờ, rất khiến người khác phải nghiền ngẫm.

Thẩm Đoan Minh trốn tránh không nói, tiễn họ ra cửa.

Chu Sâm trầm tư một lát, lập tức gọi mấy cuộc điện thoại nhưng mà không ai biết là Thẩm Cẩm Minh đã xảy ra chuyện gì.

Kết hợp với thái độ vừa rồi của Thẩm Đoan Minh, Chu Sâm không nén nổi có hơi nghi ngờ…

“Chờ đã, chúng ta ăn khuya trước đi.” Hạ Thì thấy Chu Sâm như người mất hồn, vừa sờ bụng vừa càu nhàu: “Mấy món vừa rồi quá khó ăn, em không ăn nổi.”

Chu Sâm bỗng bị ngắt mạch suy nghĩ, gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, nói: “Được.”

Ngày hôm sau, Hạ Thì đi làm, hôm nay có lãnh đạo thành phố tới kiểm tra, phòng làm việc của các cô phải chuẩn bị một chút, có bưng trà rót nước, có ghi chép hội nghĩ.

Hạ Thì ở nhóm ghi chép, hội nghị rất dài, cô vẫn vùi đầu múa bút thành văn, ghi được mấy trang rồi.

Lúc này, lãnh đạo mới lấy điện thoại ra nhìn, bỗng nhiên dừng nói, lên đi tới bên cửa sổ nhìn xuống. Lúc quay đầu lại sắc mặt cũng thay đổi: “Tạm dừng chút đã, mọi người có chuyện gì vậy?”

Thư ký gửi tin nhắn nói dưới lầu có người không rõ thân phận đang tụ tập, ông ta vừa nhìn, quả nhiên là thật, trước cửa có ít nhất… mười mấy người, không cho ai ra vào, bảo vệ phải ra can thiệp.

Lãnh đạo đại đội và trung đội vừa nghe vậy lập tức vọt tới bên cửa sổ nhìn thử, mặt đều biến sắc. Vừa nhìn đã biết đến để gây chuyện, sớm không tới muộn không tới lại đến đúng lúc trong thời gian kiểm tra.

“Lãnh đạo, chúng tôi lập tức giải quyết.”

Lãnh đạo đại đội lấy điện thoại ra ngoài gọi điện, trong lòng cũng bị lửa giận thiêu đốt, vậy mà ông ta lại phát hiện ra có người gây rối muộn hơn cả lãnh đạo, như vậy không phải đang tát vào mặt ông ta sao.

Hạ Thì thấy vậy, không cần ghi chép nữa, lãnh đạo đang nổi giận, vội vã vùi đầu làm chim cút.

Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Thì rung lên mấy cái, cô nhìn xuống là Chu Sâm, nhất thời nhấn tắt. Thế nhưng Chu Sâm lập tức lại gọi lại, Hạ Thì nghi ngờ có chuyện quan trọng, vội vã giả vờ muốn đi WC chuồn ra ngoài. Lúc này dù sao cũng không họp nữa, lãnh đạo đều đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, không ai quan tâm đến hành động của tép riu như cô.

Hạ Thì chạy đến WC, nhận điện thoại: “Làm sao vậy?”

Chu Sâm ở đầu kia điện thoại hỏi: “Có phải đơn vị của em bị người ta vây chặt không?”

Hạ Thì kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết?”

“Đó là người của nhà họ Thẩm.” Chu Sâm nói: “Em đừng lo lắng, họ không vào được đâu, nhưng nghỉ trưa hôm nay em đừng đến chỗ anh, cũng đừng xuống dưới.”

“Vâng.” Hạ Thì nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Chu Sâm, không nhịn được nói: “Anh nhất định phải cẩn thận một chút nhé!”

Chu Sâm liếc nhìn đám người dưới tòa nhà cười nói: “Được.”

Cúp cuộc điện thoại với Hạ Thì, Chu Sâm mới cầm điện thoại ở phòng làm việc lên: “Nối máy đi.”

“Vâng.”

Qua mấy giây, có một giọng đàn ông vang lên.

“Tôi là ba của Thẩm Cẩm Minh. Phải thế nào cậu mới bằng lòng thả con tôi?”

“Thẩm Cẩm Minh thật sự mất tích sao?” Chu Sâm hơi nhíu mày. Vậy nên bọn họ mới cho người bao vây anh và Hạ Thì, chỉ tiếc họ áp dụng với sai người rồi.

Ba Thẩm nói: “Chu tiên sinh khỏi cần giả ngu, sau khi tôi nghe được chuyện của Hạ tiểu thư đã dặn Cẩm Minh không được làm bậy, tránh phá vỡ giao tình của hai bên.”

Thật ra khi đó ông ta nói rằng “giải quyết từ từ”. Đáng tiếc hai đứa con ông ta đều lỗ mãng, cứ nghĩ đã tu luyện đủ rồi nhưng bây giờ xem ra tu luyện còn chưa đủ để về được đến nhà.

“Có lẽ Cẩm Minh chỉ xúc động chút thôi, tôi mong cậu có thể tha cho nó một lần. Dù sao, nó cũng không khiến cậu tổn thất gì, Hạ tiểu thư vẫn bình yên vô sự.”

Qua lời nói của ba Thẩm, Chu Sâm mới biết quả nhiên Thẩm Cẩm Minh đã nhận ra khác thường sự khác thường của Hạ Thì. Như vậy với căn cơ huyền học của gia tộc anh ta thì sao lại không biết tình hình cụ thể chứ? Chuyện trong nhà mà lại còn mù mờ.

Chu Sâm im lặng một lúc, ba Thẩm vì lo cho con nên sốt ruột, có chút không kiềm chế được, không biết là uy hiếp hay khoe khoang, bồi thêm một câu: “Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện của Hạ tiểu thư cho bất cứ ai biết! Dù sao, đế nữ Dao Thảo đã biến mất quá lâu rồi.”

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Copyright © 2022 - MTruyện.net