Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Rất Mỹ Vị
  3. Chương 19 + 20
Trước /38 Sau

Ta Rất Mỹ Vị

Chương 19 + 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 19:

Hôm nay Hạ Thì xin nghỉ, đến sân bay đón người bạn trên mạng đến thành phố X của cô.

Trùng hợp là, Hạ Thì gặp được Tôn tiểu thư và Linda ở sân bay.

Tôn tiểu thư đến tiễn Linda, trạng thái tinh thần của Linda không được tốt, chỉ suýt chút nữa là đã phát điên, Tôn tiểu thư đã liên lạc với ba mẹ của cô ta, bọn họ quyết định đưa Linda ra nước ngoài tĩnh dưỡng.

Vốn dĩ quan hệ giữa Tôn tiểu thư và Linda cũng không thân thiết gì, nhưng bởi vì chuyện này, cô ta cũng không biết là cảm thấy thương hại Linda hay thế nào, vậy nên mới đến tiễn cô ta.

Linda vừa xuống xe, nhìn thấy Hạ Thì thì bỗng hơi kích động, ba mẹ của cô ta không hiểu tại sao, vỗ lên lưng cô ta dỗ dành.

Tôn tiểu thư nhận ra Hạ Thì, bèn bảo bọn họ đưa Linda đi vào trước, để Hạ Thì rời khỏi tầm mắt Linda.

Hạ Thì cũng nhìn thấy bọn họ, đặc biệt là vẻ mặt kỳ quái của Linda, cô không khỏi nheo mắt lại, Linda đã được ba mẹ đỡ đi vào trong rồi, cô bèn bước tới trước mặt Tôn tiểu thư: “Xin chào Tôn tiểu thư, người đó là Linda à? Cô ấy bị làm sao vậy?”

Tôn tiểu thư khoanh tay trước ngực đánh giá Hạ Thì, nhưng ánh mắt lại có vẻ thương hại: “Cô ấy bị kinh hãi quá mức, phải đi chữa bệnh.”

Hạ Thì: “Kinh hãi? Kinh hãi cái gì cơ?”

Tôn tiểu thư nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện gì của Hạ Thì, trong lòng vô cùng đắc ý. Vốn dĩ cô ta đã biết được một số chuyện từ Linda, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng mà cô ta tự an ủi bản thân, dù sao cô ta cũng không trêu chọc ai.

Hơn nữa Tôn tiểu thư là kiểu người rất hay kích động nhất thời, bây giờ sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Thì, tất nhiên đã quăng hết cái gì mà lo sợ hay phiền muộn gì đó ra sau đầu, trong lòng chỉ biết cười nhạo Hạ Thì.

Đóa bạch liên hoa này, còn tưởng rằng bản thân mình rất hấp dẫn đấy, không hề biết rằng đám Chu Sâm, bao gồm cả Thẩm Cẩm Minh vốn không coi trọng bản thân cô, mà chỉ là xem trọng tác dụng dược liệu của cô mà thôi.

Lúc này Tôn tiểu thư tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, nhưng mà cô ta lại không dám nói ra, cho nên biểu cảm gương mặt có hơi méo mó vặn vẹo.

Hạ Thì như không thể hiểu nổi nhìn Tôn tiểu thư, cho rằng cô ta cũng bị mắc bệnh rồi: “Cô vẫn khỏe chứ, bị say nắng à? Có cần đi bệnh viện xem thử không?”

Tôn tiểu thư tức thở đến giậm chân: “Cô mới bị say nắng thì có!”

Hạ Thì bất đắc dĩ nói: “Tôi thấy vẻ mặt của cô có vẻ kỳ lạ, mặt cô giống như bị rút gân ấy.”

Đó là do tôi bị tức nghẹn!

Tôn tiểu thư vô cùng buồn rầu vì không thể quang minh chính đại cười nhạo Hạ Thì, nhưng mà làm sao có thể chịu đựng được việc Hạ Thì không ngừng âm thần cười nhạo mình, tỏ ra đắc ý, vì vậy cắn răng nói: “Cô vẫn nên tự lo cho bản thân mình trước đi! Thế giới này không đơn giản như cô nghĩ đâu!”

“Hả…” Hạ Thì nhìn Tôn tiểu thư một cách kỳ lạ.

Tôn tiểu thư hất mái tóc mình, vô cùng ngạo nghễ quay người rời đi, khinh thường giải thích với Hạ Thì. Một ngày nào đó cô sẽ hiểu.

Hạ Thì lặng lẽ trợn to mắt.

Người bạn trên mạng của Hạ Thì có nickname là Phô Mai, còn đang học nghiên cứu sinh. mTruyen.net Hôm nay Hạ Thì lái xe của Chu Sâm đến, tất nhiên không phải là cái xe mới bị đụng hôm trước, nhưng mà phong cách cũng không hợp với khí chất của cô, khiến cho Phô Mai hét lên không thể tin được.

Cho dù là Hạ Thì hay là chiếc xe cô lái đều không hề giống với hình tượng trên mạng của cô.

Khi Phô Mai và Hạ Thì cùng đi vào bãi đỗ xe, bèn vô cùng vui vẻ lấy những tấm bưu thiếp từ trong túi ra: “Cậu xem nè, mình thích chất giấy này nhất, in cũng rất đẹp, không bị phai màu…”

Cô lại móc ra một tấm bưu thiếp, trên mặt là màu da.

Sợ tới mức Hạ Thì nhanh chóng đẩy tay cô ấy ra:”… Lên xe rồi xem sau.”

Phô Mai phát hiện xung quanh có người nhìn lại, le lưỡi, nhận ra mình đã quá mức háo hức, nhanh chóng cất mấy tấm bưu thiếp đi.

“Tớ đã đổi ca với đồng nghiệp rồi, mấy ngày này tớ sẽ đưa cậu đi chơi các nơi trong thành phố này.” Hạ Thì thắt chặt dây an toàn, nói với Phô Mai: “Khách sạn mình cũng đã đặt giúp rồi – ngại quá, vốn dĩ tớ định đưa cậu về nhà tớ ở mấy hôm, nhưng gần đây mình đều ở chỗ bạn trai mình.”

Phô Mai khẽ kêu một tiếng: “Cậu có bạn trai rồi á? Chưa nghe cậu nói bao giờ, đã hứa với nhau đều là chó độc thân mà?”

Hạ Thì: “Khoảng thời gian trước vừa mới đi xem mắt…”

Phô Mai cảm thán: “Mình cảm giác cậu tốt nghiệp cũng chưa được bao lâu, đã bắt đầu đi xem mắt, xem mắt xong không bao lâu, sẽ là kết hôn, haiz, về sau còn có thể ra chương mới nữa không đây?”

Hạ Thì cười ha hả: “Tất nhiên còn ra chương mới rồi.”

Hạ Thì và Phô Mai nói cười vui vẻ, lái xe đi về phía nội thành.

Bây giờ là buổi sáng, xe cộ trên đường không nhiều lắm, nhưng mà cũng không ít, có một đoạn đường bên cạnh là một cánh đồng bắp rộng lớn.

Phô Mai nhận ra Hạ Thì đang nói chuyện thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào một điểm đằng trước, cô ấy cũng ngó đầu nhìn xem, phát hiện bên cạnh có một người đàn ông cao lớn bước ra ngoài, trong tay cầm một vật dài màu đen, hơn nữa còn đang nhìn chằm chằm đi về hướng chiếc xe.

Phô Mai bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn: “Anh ta…”

Phô Mai nói còn chưa nói xong, người nọ bỗng nhiên ném thứ trên tay đi, đồ vật kia cũng không biết là cái gì, nháy mắt đã dính vào thân xe. Một lực đẩy mạnh mẽ làm cho xe của Hạ Thì bị chệch khỏi tuyến đường, cô nhanh chóng phanh xe lại.

Từ góc nhìn của xe đằng sau thì sẽ thấy xe của Hạ Thì bỗng đột ngột chuyển hướng nhằm vào phía ruộng bắp bên cạnh, sau đó bỗng nhiên dừng lại.

Những xe đi đằng sau lần lượt lướt qua, rời đi, nghiêng đầu nhìn, nhưng cũng không quá để ý, có vẻ như không xảy ra tai nạn.

Phô Mai vẫn chưa hết hoảng sợ đã nhìn thấy có một người đi tới kéo cửa xe, sợ tới mức hét toáng lên:“Á, anh ta muốn làm gì? Đừng nhúc nhích! Chúng tôi báo cảnh sát đấy!”

Phô Mai vừa nói xong, cả cánh cửa đã bị người nọ dùng tay không gỡ xuống!

Phô Mai hoàn toàn ngây dại.

Hạ Thì chậm rãi cởi an toàn, miệng an ủi cô ấy: “Không sao cả, Phô Mai, chắc hẳn anh ta nhằm vào tớ.”

Cô nói xong, còn tháo chiếc nhẫn bằng ngọc thạch trên tay xuống ném ra ghế sau, sau đó bước xuống xe.

Phô Mai nhìn thấy Hạ Thì xuống xe, nước mắt lập tức chảy ra, cô ấy nhìn thấy Hạ Thì nói vài câu với người đàn ông nọ, giống như ở đang thương lượng điều gì đó, nhưng người đàn ông lại lắc đầu, chỉ vào cô ấy.

Hạ Thì nhíu mày, người đàn ông đã đi tới kéo Phô Mai xuống xe, giọng nói ồm ồm: “Đi!”

Rõ ràng thỉnh thoảng đều có xe chạy qua, cố tình lúc này lại chẳng có một bóng nào. Phô Mai khóc đến mức mặt mũi nhem luốc, nhìn Hạ Thì, lại nhìn người đàn ông kia, lắp bắp nói: “Hu hu… anh ta muốn làm gì hu… Tôi đưa hết tiền của tôi cho anh được chưa?”

Hạ Thì vỗ vai an ủi Phô Mai: “Không sao cả, không sao cả, bọn họ sẽ không làm gì cậu đâu, tớ biết bọn họ, bọn họ và bạn trai mình có chuyện mâu thuẫn.”

Phô Mai khóc đến mức phát nấc: “Bạn trai cậu, bạn trai cậu… là xã hội đen à…”

Vẻ mặt Hạ Thì bất đắc dĩ.

Người đàn ông dẫn Hạ Thì và Phô Mai xuyên qua ruộng bắp, đi đến một khu dân cư yên tĩnh, nơi này vậy mà lại có một đám người đang đứng. Nhưng trang phục của bọn họ khác hẳn trong tưởng tượng của Phô Mai, vẻ bề ngoài cũng không giống.

Bọn họ nhìn không giống như là người xấu, mà giống như là một đám người bình thường, có người giống như nhân viên văn phòng, có người lại giống mấy ông cụ hay đi dạo trong công viên, quần áo cũng giống nhau, yên lặng đứng ở nơi đó, không ai nói với ai một lời, thật giống như những người trên tàu điện ngầm, mấy giây đầu Phô Mai còn tưởng rằng bọn họ cũng bị bắt cóc giống mình.

Nhưng mà ngay sau đó cô ấy đã biết là không phải, bởi vì tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm Hạ Thì, trong ánh mắt có một loại cảm xúc khiến cho Phô Mai vô cùng sợ hãi.

Lúc này, một người trung niên trong đó bỗng nói chuyện: “Không tồi, ngay cả tôi còn cảm nhận được.”

Có người không kiềm chế được vẻ hưng phấn: “Ha ha, đúng là đồ tốt, nếu như có thể phát hiện ra cô ta sớm hai mươi năm…”

Cũng có người cười nhạo ông ta: “Sớm hai mươi năm còn đến phiên mày à?”

Một ông lão mở miệng cắt đứt câu chuyện của bọn họ, nói: “Người bạn này của cô ta không có vấn đề gì chứ?”

Có người trả lời: “Không vấn đề. Nhưng mà tạm thời bắt lại đi.”

Một ông cụ khác lại lạnh lùng nói: “Bây giờ đồ cũng đã đến tay, mỗi người chúng ta cử ra một người trông coi, những người còn lại, có thể thực hiện lời hứa, đi theo tôi chứ?”

Hạ Thì vừa nghe ông ta nói, trong lòng lập tức rung động, dò hỏi: “Ông là người thân của Thẩm Cẩm Minh sao?”

Thẩm Trực nhìn Hạ Thì cô một cái, nghe thấy ba chữ Thẩm Cẩm Minh này, trong mắt ông ta tràn ngập hận thù và đau đớn: “Đó là con trai của tao.”

Hạ Thì trầm mặc một chút, nói: “Thưa chú, chuyện anh Thẩm… mất tích thật sự không hề liên quan gì đến Chu Sâm.”

Thẩm Trực không nói gì, những người khác lại phát ra tiếng cười khinh thường.

“Này cô bé, bây giờ chuyện này cũng không liên quan gì đến Chu Sâm, cậu ta chỉ là… tiện thể mà thôi.” Trên mặt của bọn họ tràn ngập sự khinh miệt.

Bọn họ cũng không có lòng trả thù cho Thẩm Trực, cô gái nhỏ này còn có thời gian rảnh lo lắng cho người khác. mTruyen.net Mặc dù bây giờ có người lấy ra chứng cứ rõ ràng nói cái chết của Thẩm Cẩm Minh không liên quan đến Chu Sâm thì Hạ Thì cũng không thể trốn thoát.

Đã sớm có vô số kế hoạch sử dụng cô.

Chuyện đáng buồn nhất chính là như vậy. Nhưng mà, ai bảo cô là Đế Nữ Dao Thảo cơ chứ, đây là số mệnh của cô rồi.

Hạ Thì lơ đãng nhìn thoáng qua phía sau, trầm trọng nói: “Các người không được động vào anh ấy.”

Thẩm Trực bỗng nhiên bùng nổ, kích động rít gào: “Vì sao lại không thể! Cậu ta giết con trai của tôi, tôi phải bắt cậu ta đền mạng!”

Cái ông lão cố chấp này tin chắc rằng Chu Sâm chính là hung thủ. Thẩm Cẩm Minh là người thừa kế duy nhất của ông ta, thiên phú của đứa con út quá thấp, tính cách lại không tốt, khó thành ngọc sáng, Thẩm Cẩm Minh đã chết, sau này con út cũng rất khó thâu tóm.

Cho nên ngay lúc này, ông ta cần phải bắt được Hạ Thì, thâu tóm thêm càng nhiều lợi thế cho con trai mình.

Một cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc hoa râm của Thẩm Trực, gương mặt càng hiện lên vẻ dữ tợn, để lộ ra cảm xúc phức tạp trong mắt ông ta.

Cũng theo cơn gió này thổi đến, là một thanh kiếm gỗ bay từ trong không trung tới, xẹt qua mặt Thẩm Trực, rõ ràng là nó chỉ là một món đồ gỗ bình thường nhưng lại có thể chém đứt một sợi tóc bạc trên đầu Thẩm Trị, rồi sau đó đâm sâu xuống mặt đất!

Chương 20:

Lâm đại sư chậm rãi bước ra, những người khác cũng không có vẻ gì là quá bất ngờ, dù sao ở đây cũng là thành phố X, ông ấy có thể xuất hiện nhanh như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Thẩm Trực quay đầu lạnh lùng hừ lạnh một câu: “Chu Sâm đâu?”

Những người khác cũng cảm thấy thất vọng nói: “Nếu cậu ta đến thì chúng ta ở đây giải quyết luôn một lần cho xong, sau đó có thể lập tức ra sân bay.”

“Ha ha, Lâm tiên sinh một mình đến đây là muốn làm anh hùng quả cảm sao?”

Lâm đại sư liếc mắt nhìn Hạ Thì, vẻ mặt có chút khó coi, thâm trầm nói: “Tôi đã khuyên cậu ấy rất lâu, nhưng mà cậu ấy vẫn không thể bình tĩnh được.”

Đối với Lâm Đại Sư mà nói thì đây là một kết cục thảm hại, bây giờ trạng thái của Chu Sâm cũng giống như tình hình lúc này, cũng tham lam giống như những người này vậy, đã mất khống chế.

Sau khi nghe được tin tức, trên đường đến đây, Lâm đại sư nhận ra pháp khí mà ông ấy từng chế tạo ra không kết nối với con người nữa, ông ấy nghi ngờ là bị phá hư. Chu Sâm biết được có thể Hạ Thì đã gặp nguy hiểm thì chưa kịp đợi Lâm đại sư có phản ứng, đã…

Lâm đại sư vừa nói xong thì Chu Sâm cũng đi từ sau lưng ông ấy ra, dáng người của anh không thẳng tắp như bình thường mà hơi còng, rõ ràng là bầu trời đang trong xanh quang đãng nhưng mà quanh người anh lại như phủ một lớp mây đen.

Khi anh đến gần còn có thể nhìn rõ trên trán anh có những vảy nhỏ màu đen, đồng tử trong đôi mắt xổ dọc lóe lên tia nguy hiểm. Đây chắc chắn không phải hiệu ứng mà dùng cách hóa trang đặc biệt là có thể tạo nên.

Trong số những người có mặt ở đây chỉ có Phô Mai để lộ vẻ mặt khó có thể chấp nhận được, đây là quái vật gì chứ? mTruyen.net Mình vẫn còn ở thế giới thực sao? Tại sao những người khác đều có vẻ không hề bất ngờ như vậy?

Hạ Thì lẩm bẩm nói: “Đây là bạn trai của mình…”

Không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào khác, Phô Mai trực tiếp dứt khoát ngất xỉu.

Hạ Thì khẽ kêu một tiếng đỡ được cô ấy, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Cô nửa ngồi nửa quỳ, có thể nghe thấy hơi thở của những người đó trở nên nặng nề hơn vì sự có mặt của Chu Sâm.

Một lát sau, có người cắn răng hỏi Thẩm Trực: “Tại sao ông không nhắc đến! Cậu ta vốn không phải là người bình thường, chúng ta sẽ giành Đế Nữ Giao Thảo với thứ này sao?” Tay gã chỉ vào Hạ Thì.

Chu Sâm trước mặt này rõ ràng đã thức tỉnh huyết mạch của dị thú linh giáp cao cấp chứ đâu phải người thường, dựa vào hơi thở mạnh mẽ trước mặt thì hoàn toàn là nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Nếu hôm nay muốn cướp đi Hạ Thì trước mặt anh thì chưa biết sẽ thiệt hại về người đến mức nào.

Thẩm Trực nghiêm khắc nhìn Lâm đại sư, ông ta cũng không biết chuyện này, bây giờ mới biết hóa ra đã bị nhà họ Lâm lừa rất nhiều năm rồi.

Lâm đại sư cười khổ một tiếng, năm đó công trường gặp chuyện, xuất hiện dị thú. Lúc đó Chu Sâm mời ông ấy cùng đến thị sát, lại ngoài ý muốn kích phát huyết mạch của giao thú, còn bị thương, từ đó về sau ăn uống không có mùi vị.

Từ đó trở đi đại sư Lâm vẫn bôn ba bận bịu để áp chế huyết mạch của Chu Sâm, chữa trị vị giác cho anh.

Rất nhiều năm trước đây con người và dị thú cùng tồn tại, trong số đó thậm chí có người và dị thú nên duyên vợ chồng để lại đời sau. Cho đến ngày nay thì trong số những con cháu đời sau đó, có người thức tỉnh, có người lại phản tổ.

Trong những thế hệ con cháu đời sau này, có một bộ phận bị lạc lối, bọn họ từ bỏ phần con người của mình, nhưng lại cũng không hoàn toàn là thú nên phải sống vô cùng đau khổ. Cũng có người trong số họ xưng là tổ tiên nắm giữ sức mạnh, trở nên càng mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có một số tác dụng phụ là tập tính sẽ bị thay đổi ở một mức độ nhất định.

Trước đây Chu Sâm lựa chọn hoàn toàn cắt đứt sự ảnh hưởng này, ngăn chặn bản thân thức tỉnh, anh cho rằng mình không cần trở nên mạnh mẽ hơn gì đó.

Lúc đầu chuyện này rất suôn sẻ, Chu Sâm không hề có dấu hiệu thức tỉnh lại. Nhưng mà trong thời gian ngắn, Chu Sâm vì gặp được Hạ Thì không những có lại được vị giác, còn không biết tại sao bản năng cũng không kiềm chế được bộc phát…

Chu Sâm nhìn Hạ Thì đang ngồi ở đó thật lâu.

Anh vẫn còn ý thức của mình, nhưng mà dưới hình thù quái dị lúc này, anh chỉ càng cảm nhận được lực hấp dẫn của Hạ Thì.

Cả thế giới dường như chỉ mỗi Hạ Thì có màu sắc đang hấp dẫn anh lại gần, đồng thời những người khác xung quanh lại khiến anh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, khiến anh muốn xua đuổi bọn họ ra khỏi địa bàn của mình.

Nhưng mà anh vẫn đang áp chế bản năng của mình, anh sẽ không cho phép mình ăn thịt người… Không đúng, dù đó không phải là người.

Ban đầu Hạ Thì vốn ngồi xổm, bây giờ đã trực tiếp ngồi bệt xuống đất ôm lấy Phô Mai đã hôn mê, cúi đầu, cơ thể gần như đang run rẩy, không dám nhìn bất cứ ai.

Lâm đại sư nhìn thấy cũng không khỏi tỏ vẻ hơi thương hại, cô gái kiên cường này không hề bất tỉnh giống như bạn mình, dù hôm nay cô ấy đã gặp phải rất nhiều chuyện đáng sợ.

Đáng sợ nhất chính là thân phận của bản thân cô ấy, không biết cô ấy có thể nhận ra gì đó trong cuộc nói chuyện ban nãy của những người ở đây không, thậm chí cũng không biết đã có ai nói điều đó cho cô ấy biết chưa…

Trong suy nghĩ của những người này, không biết tại sao đế nữ Dao Thảo lại bị phong ấn thành dáng vẻ bây giờ. mTruyen.net Nếu không theo lý mà nói thì cô còn có thể tỏa ra lực hấp dẫn mạnh hơn trong phạm vi càng rộng hơn. Vậy nên nếu chiếm được Hạ Thì thì việc trước tiên là phải mở phong ấn cho cô.

Chu Sâm đi về phía Hạ Thì, những người khác vẫn chưa nhúc nhích, người đàn ông ban nãy đưa Hạ Thì đến đây đứng chắn trước mặt anh, lại bị Chu Sâm đẩy nhẹ một cái ra, không đúng, phải nói là gạt bay, chỗ bị chạm vào thậm chí còn để lại vết máu nhỏ – là do ngón tay của Chu sâm tạo thành, bây giờ ngón tay của anh đã không thể gọi là ngón tay, càng giống với móng vuốt hơn.

Chu Sâm ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Thì vẫn đang run rẩy.

Ngày đó anh đã quyết định sẽ không để ai làm tổn thương Hạ Thì, dù là chính bản thân mình. Cô thiện lương lại có suy nghĩ riêng, không thể nào bị người khác nô dịch.

Gương mặt của mọi người đều hơi cương cứng.

Bọn họ gần như là có thể nhìn thấy được cảnh tượng sau đó, dù động tác của bọn họ có nhanh hơn nữa thì cũng có thể nhanh hơn người nửa giao thú này sao? Chu Sâm có thể nuốt chửng Hạ Thì, ngay cả thịt vụn bọn họ cũng không chiếm được.

Lúc này đây tất cả mọi người đều không cam lòng, nếu đã để bọn họ biết đến sự tồn tại của Hạ Thì thì tại sao cuối cùng còn nói rằng rất có khả năng phải mở to mắt nhìn thấy Hạ Thì biến mất chứ?

Bọn họ bắt đầu hối hận vì đã khinh địch, không ngờ là có một kẻ thù thức tỉnh dị thú cao cấp, ngay cả pháp khí và dị thú cũng không mang theo. Theo lý thuyết thì chuẩn bị thế này đã bị dư dả để ứng phó rồi.

Không ai để ý đến cái ôm kia của Chu Sâm, dù anh chỉ có một phần huyết thống của giao thú nhưng mà sao anh có thể nhịn được sự mê hoặc của đế nữ Dao Thảo chứ?

Thẩm Trực nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: “Chúng ta đã từng có giao ước.”

Thẩm Trực không nói thì vẫn còn tốt, vừa nói thì sắc mặt những người khác đã kém hơn nhiều rồi.

Nhưng mà lần này chú trọng khế ước tinh thần, cho dù Thẩm Trị vẫn chưa nói hết thông tin nhưng mà giao ước chính là giao ước.

Vậy nên dù vẻ mặt mọi người có hơi khó coi nhưng mà vẫn thoáng nhìn nhau: “Vậy thì… kết trận đi.”

Mặc dù hôm nay mọi người không chuẩn bị đủ, nhưng nếu liều mạng lấy nhiều địch ít thì chắc cũng tạm ổn, chỉ là có lẽ sẽ thiệt hại nhiều hơn trong dự tính thôi, dù sao cũng không còn cách nào khác.

Lâm đại sư đen mặt nâng kiếm chắn ngang trước ngực, Chu Sâm cũng từ từ đứng lên, anh nhìn Hạ Thì, cổ họng phát ra tiếng rít gào không hề giống người.

Chu Sâm gần như là dựa theo bản năng của chính mình, dù huyết mạch đã bị pha loãng qua nhiều đời nhưng mà có vô số bản năng vốn bị khắc chế đã bị đánh thức, anh biết phải chiến đấu như thế nào.

Ở thời đại này, con người phải mượn sự hỗ trợ của trận pháp, bùa chú, thậm chí cả dị thú thuần hóa.

Trên bầu trời ngoại ô thành phố X nổi lên sương mù che đậy toàn bộ đất trời.

Chu Sâm giẫm một người dưới chân, hành vi này khiến anh cảm thấy hưng phấn. Móng tay sắc nhọn của anh đặt trên cổ họng của bọn họ, đôi mắt lạnh lùng nhắm lại nhưng mà lại không ra đòn lấy mạng, cứ như là không hề để ý đến cảm giác hưng phấn kia.

Lâm đại sư ở bên cạnh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy chỉ sợ một khi Chu Sâm ra tay sẽ là không thể ngăn cản, cũng không thể quay đầu.

Không giết người trong tình huống này không phải là sự nhân từ không đáng, mà Chu Sâm đang đưa ra lựa chọn về huyết mạch của mình trong một trạng thái khác.

Lúc này anh đang chứng minh quan điểm của mình vẫn không đổi. Dù là anh chọn thế nào thì anh vẫn là chính mình. mTruyen.net Tuy là ban đầu anh đã mất khống chế nhưng bây giờ khi đã khống chế được, anh thật sự không vui khi làm một người thức tỉnh.

Trong khi hai bên giao chiến, tuy Chu Sâm cũng bị thương nhưng nhìn vào sự chênh lệch giữa hai bên thì đây vẫn là một kết quả khiến cho đối phương vô cùng tuyệt vọng.

Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau phòng thủ, bắt đầu lùi bước, chữ tín và đế nữ Giao Thảo rất đáng quý, nhưng mà tính mạng càng đáng quý hơn.

Chu Sâm nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Trực, trong chốc lát anh bỗng muốn giải thích với Thẩm Trực, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, hiện giờ Thẩm Trực còn khó tỉnh táo hơn cả anh.

Chu Sâm đi đến bên cạnh Hạ Thì, ánh mắt, tay, da và cả tâm trí anh đã dần trở lại bình thường, tay và chân anh vẫn còn đang rỉ máu, lúc anh ôm lấy Hạ Thì lần thứ hai, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Copyright © 2022 - MTruyện.net