Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Rất Mỹ Vị
  3. Chương 25 + 26
Trước /38 Sau

Ta Rất Mỹ Vị

Chương 25 + 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 25:

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Chu lại ân cần hỏi han Hạ Thì, còn cầm một cuốn sổ đưa cho cô xem.

Hạ Thì mở cuốn sổ ra xem, vậy mà lại là một cuốn thực đơn, chữ viết đều là dùng bút lông viết bằng tay, cô trước tiên khẽ than một tiếng: “Ôi chữ đẹp quá!”

Ba Chu lập tức cười tít: “Xem ra trước đó Tiểu Hạ thật lòng khen ngợi bác, mất trí nhớ rồi còn khen lại lần nữa.”

Lúc này Hạ Thì mới biết đây là chữ của ba Chu, cô mở từng trang ra xem thử, bên trong ghi chép mấy cách làm mấy chục món ăn, trong đó có còn mấy món mẹ Chu vừa làm lúc nãy: “Đây là bí kíp nấu ăn của bác gái ạ?”

Mẹ Chu gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ đưa cho cháu. Lúc trước A Sâm từng nói, cháu cũng biết nấu ăn, ba cháu lại là nhà phê bình ẩm thực, quyển sách này tặng cho cháu vậy.”

Hạ Thì vô cùng mừng rỡ: “Cháu cảm ơn bác!”

Ba Chu và mẹ Chu cũng rất hài lòng, một là do quyển thực đơn này là đồ gia truyền, Tiểu Hạ cũng không tỏ ra khách sáo, nguyên nhân khác lại là do được nhận lời khen từ một người mất trí nhớ, trong lòng vô cùng dễ chịu.

Hạ Thì thì không cần phải nói, cô chẳng có gì gọi là không vui hết.

Chỉ có Chu Sâm ngồi một mình lẻ loi bên cạnh, không nói một lời, giống như một tảng băng lạnh lẽo. mTruyen.net Hai ngày nay anh đã lao lực quá độ, vốn là một người ít nói, giờ càng chả muốn nói nữa.

Thế này ba Chu càng nhìn anh càng ngứa mắt: “Thằng nhóc kia lại ngồi đó giả làm khúc gỗ à? Bây giờ Tiểu Hạ bị mất trí nhớ rồi, con phải nói chuyện với con bé nhiều lên thì con bé mới nhớ lại mọi chuyện trước đây chứ!”

Hạ Thì liếc Chu Sâm một cái, vội vàng nhỏ giọng nói đỡ: “Bác ơi, A Sâm vì chuyện của cháu nên đã vất vả lắm rồi, cứ để anh ấy nghỉ ngơi một chút đi ạ.”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì càng “hiểu chuyện” càng làm nổi bật Chu Sâm không biết thương bạn gái, ba Chu nhìn anh thẳng thắn lắc đầu, không biết là giống ai nữa, vậy mà còn tìm được bạn gái.

Buổi tối, Chu Sâm tắm rửa xong ra ngoài phòng tắm, thì nhìn thấy Hạ Thì đã vào phòng từ lúc nào, mặc một chiếc váy ngủ, đang nằm tựa trên đầu giường, cúi đầu đang xem cái gì đó.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Thì bèn quay đầu lại, Chu Sâm theo đó mà nhìn thấy thứ trên tay cô đang cầm chính là quyển thực đơn mà mẹ Chu đưa cho cô sau bữa cơm.

Chu Sâm không mặc áo, giọt nước lăn từ trên mái tóc còn ướt nước của anh xuống cơ thể.

Hạ Thì nhìn Chu Sâm, lau nước miếng không tồn tại trên khóe miệng.

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì cúi đầu nhìn thực đơn, lại nhìn Chu Sâm, miên man suy nghĩ.

Hạnh động âm thầm của cô khiến cho Chu Sâm không rét mà run, nhanh chóng mặc đồ ngủ.

Hạ Thì ngồi dậy, tựa vào đầu giường, trong lòng vẫn còn ôm quyển sổ nọ, hỏi Chu Sâm: “Anh nói trước đây có một đạo sĩ, bởi vì em đã ăn thịt con của ông ta mà đã dẫn theo rất nhiều người tìm anh trả thù, sau đó cũng bị em ăn mất, đúng không?”

“Vậy anh nói xem, bọn họ còn có người nhà không? Liệu có thể tiếp tục phái người đến? Em nhớ con người còn rất để ý chuyện có oán báo oán, có thù báo thù.”

Tinh thần Chu Sâm có vẻ lạnh như tro tàn, anh đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh Hạ Thì: “Anh cũng không rõ, cũng có thể đấy, dù sao cũng có nhiều người… bỗng không cánh mà bay như vậy.”

Hạ Thì: “Oái, anh mau miêu tả lại hình dáng của bọn họ đi, em không nhớ gì hết!”

“…” Làm sao Chu Sâm biết được Hạ Thì muốn nghe mình tả gì, ngẫm nghĩ một hồi, miễn cưỡng nói: “Đa phần đều nuôi dưỡng thuần hóa dị thú, năng lực cá nhân cũng bình thường, đặc biệt là thế hệ trẻ tuổi…”

Dù sao anh và Lâm đại sư từng khó khăn tìm kiếm cách chữa bệnh, kết hợp lại, kể ra những chuyện mình biết được cho Hạ Thì nghe.

Hạ Thì nghe được thì trong lòng không khỏi lo lắng mà nắm chặt lấy cánh tay của anh, áp mặt vào.

Một bên cánh tay Chu Sâm tê rần, mặc dù Hạ Thì không hiện nguyên hình, nhưng cảnh tượng lúc ấy đã quá kích thích tinh thần của bọn họ, bao gồm cả Chu Sâm, tâm lý bị ám ảnh.

Bây giờ Chu Sâm không dám nghĩ nhiều đến hành động trước đây của Hạ Thì, nghĩ nhiều trái tim sẽ vỡ vụn, lúc này yêu cầu anh phải thật kiên cường.

Hạ Thì đặt quyển thực đơn lên tủ đầu giường, ôm cánh tay Chu Sâm, nghe anh nói chuyện, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Vẻ mặt cô khi ngủ an tường mà mỹ lệ, làn da trắng nõn và cơ thể mềm mại dựa sát vào người Chu Sâm, giống như chú chim nhỏ nép vào người.

Chu Sâm âm thầm thở dài, chẳng lẽ anh dám đuổi Hạ Thì về phòng cô sao?

Cứ như con ác long nằm ngủ canh giữ núi vàng của mình vậy, có bệnh à?

Nếu như là trước đây, Chu Sâm vẫn luôn ao ước được như vậy, nhớ khi đó, anh hy vọng Hạ Thì có thể dính lấy mình cả hai mươi tư giờ…

Mấy ngày này quá mệt mỏi, Chu Sâm cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Chu Sâm tỉnh dậy, đã cảm thấy Hạ Thì sau khi ngủ càng quá đáng hơn, cả người sắp nằm đè lên trên người anh rồi. Anh vỗ gọi Hạ Thì dậy, nhưng mà vẫn không thể đánh thức cô, tự mình chống tay ngồi dậy, Hạ Thì vẫn nằm cuộn tròn trong lòng anh, tay cũng quấn lấy anh.

Chu Sâm cẩn thận tháo Hạ Thì ra khỏi người mình, cởi áo ngủ, mặc áo sơ mi vào.

Trong lúc cài cúc áo, Chu Sâm bỗng cảm nhận được Hạ Thì đang dán vào sau lưng anh, không lâu sau, cả chân cũng vòng lên, cả người bám vào lưng anh.

Cô rất gầy nên vẫn chưa khiến cho Chu Sâm cảm thấy nặng. Chỉ có tinh thần là chịu gánh nặng mà thôi.

Hạ Thì nửa mê nửa tỉnh mà quấn lấy vật sở hữu của mình, cái lưỡi không tự chủ mà liếm tai Chu Sâm một cái, ngủ càng thoải mái hơn.

“…” Chu Sâm kiên cường mặc xong quần dài, nghiêng mặt nói: “Tiếp tục ngủ hay là dậy ăn sáng?”

Hạ Thì lập tức tỉnh táo: “Ăn sáng!”

Nhưng mà cô cũng không tình nguyện đi xuống, cô chỉ muốn ôm lấy Chu Sâm, tràn đầy tính chiếm hữu.

Phòng của Hạ Thì ngay bên cạnh phòng anh, chỉ là Chu Sâm vừa ra cửa chưa được hai bước, mẹ Chu đã bưng khay thức ăn từ tầng một đi lên, đúng lúc nhìn thấy khung cảnh ngọt ngào này: Chu Sâm đang cõng Hạ Thì, mà còn đi ra từ phòng của Chu Sâm, Hạ Thì còn đang mặc áo ngủ.

Mẹ Chu không nhịn được nhanh chóng tiến lên hai bước, nở một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Hạ dậy rồi à?”

Chu Sâm: “…”

Mẹ Chu dùng ánh mắt mờ ám và vui vẻ đánh giá đôi uyên ương tình cảm sâu nặng đến mất trí nhớ cũng không thể ngăn cách này, cảm thấy sắp được lên chức bà nội rồi.

Hạ Thì lập tức trượt khỏi lưng Chu Sâm xuống, trốn sau Chu Sâm, còn nhéo Chu Sâm một cái: “Đều tại anh!”

Chu Sâm: “…”

Mẹ Chu càng cười tươi hơn, không hề có ý trách cứ nào, giả vờ như không nhìn thấy: “Bác đang định nói, cháu còn chưa khỏe lại, nên ăn sáng ở trên phòng, cháu xem, bác mang đồ ăn lên cho cháu rồi đây này.”

“Bác gái, bác đừng như vậy, bác khách sáo quá, cháu ngại lắm.” Hạ Thì đỏ mặt đi ra, cầm lấy khay: “Thôi để cháu mang xuống cùng ăn sáng với A Sâm là được ạ.”

“À đúng, đúng, cũng được.” Mẹ Chu vừa nghe thấy biện pháp đẹp cả đôi đường như vậy tất nhiên càng vui mừng hơn: “Vậy cháu mau đi rửa mặt thay quần áo đi, bác đi xuống trước đây.”

“Dạ.” Hạ Thì nhìn thấy mẹ Chu đi rồi, mới đưa khay đồ ăn cho Chu Sâm, tự mình thì đi về phòng thay đồ.

Chu Sâm không còn cách nào khác, chỉ có thể bưng khay đứng đợi cô ngoài cửa, trái lại rất ra dáng một người bạn trai xứng chức. mTruyen.net Đợi đến khi Hạ Thì rửa mặt xong, lại thay một bộ quần áo thoải mái bước ra, hai người cùng nhau xuống dưới tầng ăn sáng.

Mẹ Chu hỏi: “Tiểu Hạ chuyển đến đây tĩnh dưỡng, trưa nay con sẽ về nhà ăn cơm chứ?”

Sao Chu Sâm dám để Hạ Thì ở nhà, trả lời: “Hạ tiểu thư bị như vậy, con vẫn chưa yên tâm lắm, con định trong khoảng thời gian này sẽ làm việc tại nhà, cũng đã thông báo rồi.”

Trên bàn ăn, mẹ Chu và ba Chu hơi giật mình, ý tưởng ban đầu của bọn họ là để cho hai đứa trẻ bồi dưỡng tình cảm, bởi vì biết được lúc đầu tình cảm của Chu Sâm với Hạ Thì phát triển phần lớn dựa trên cảm giác thèm ăn, hai ông bà cảm thấy bọn họ ở gần nhau dần dần sẽ trở nên tốt đẹp.

Ngày hôm qua và hôm nay thấy hai người ở bên nhau, tình hình cũng khá là ổn, nhưng những câu này của Chu Sâm lại bày tỏ đâu chỉ là khá ổn?

Đứa cuồng công việc như con trai ông, vậy mà lại vì Tiểu Hạ mà không đi làm – mặc dù là làm việc ở nhà, nhưng chuyện này cũng nằm ngoài dự kiến của bọn họ, đây tuyệt đối là chuyện hiếm có, thật sự là rơi vào bể tình rồi sao?

“Được được, nên như vậy!” Mẹ Chu không hề bày tỏ ý kiến, nhìn sang Tiểu Hạ cũng đang thẹn thùng cúi đầu xuống, càng cười tươi hơn.

Chương 26:

Tin tức kẻ vạn năm cuồng tăng ca như Chu Sâm vì người yêu bị mất trí nhớ mà quyết định làm việc online tại nhà truyền đến công ty anh, cũng khiến cho mọi người bàn tán sôi nổi.

Bây giờ Hạ Thì đã trở thành một truyền thuyết với nhân viên trong công ty Chu Sâm, không hề nói quá, hơn nữa lại còn là thể loại truyền kỳ Mary Sue.

Sự tích gặp gỡ của cô và Thẩm Cẩm Minh trong đại sảnh công ty đã càng truyền càng ly kỳ, hơn nữa khi tin tức Thẩm Cẩm Minh chết cũng không còn che giấu được nữa, sau đó lại truyền thành Thẩm Cẩm Minh đối với Hạ Thì nhất kiến chung tình, Chu Sâm giận dữ ra tay day dỗ Thẩm Cẩm Minh trước đám đông, Thẩm Cẩm Minh không sửa tính nết, trong lúc say rượu tiêu sầu đã xảy ra tai nạn xe cộ…

Nhắc đến tai nạn xe cộ lại có người liên tưởng đến chuyện bà chủ tương lai cũng bị mất trí nhớ do tai nạn xe cộ, cho nên lại tưởng tượng một chút, lại tự động tăng thêm mười chương cốt truyện.

Chỉ là lại khiến cho danh tiếng của Chu Sâm càng tốt hơn, vốn dĩ mọi người đánh giá anh vẻ ngoài đẹp trai nhưng mà vô tình không nể tình thân, bây giờ xem ra đó chỉ là thép cứng không gặp được đúng lạt mềm.

Trong lúc bên ngoài còn đồn thổi thì “lạt mềm” đang ngó đầu qua cửa sổ nhìn “thép cứng”.

Chu Sâm đứng nói chuyện với Lâm đại sư ngoài cổng, bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt “nóng bỏng”, ngẩng đầu nhìn qua thì bắt gặp Hạ Thì đang bám vào cửa sổ mê mẩn nhìn anh, không khỏi rùng mình.

Hạ Thì lập tức tươi rói như mặt trời nhỏ, còn nhiệt tình vẫy tay với bọn họ, nhiệt tình mời mọc: “Vào nhà nói chuyện đi!”

Lâm đại sư mới không muốn vào, nhưng mà không vào cũng phải vào.

Lâm đại sư chần chừ mãi mới bước vào, lúc này Hạ Thì cũng đã chạy từ trên tầng hai xuống dưới, mTruyen.net theo như lời Chu Sâm kể cô cũng hiểu tình cảnh hiện nay, biết được Lâm đại sư có nhiều mối liên hệ trong giới huyền học, vì vậy bây giờ trong mắt cô Lâm đại sư đã không phải là hạng tép riu như trước.

Hạ Thì vừa ngồi xuống đã nghiêng người, không kịp chờ đợi hỏi: “Làm sao, có phải là có người muốn tìm tôi để báo thù không?”

Lâm đại sư: “…”

Chu Sâm: “…”

Lâm đại sư căng não nói: “Đúng là… có chuyện như vậy, tôi đến là vì việc này. Những người đến đây lần trước gần như đã “mất tích”, không ngoài dự đoán, người nhà của bọn họ đã phát hiện ra có điều không đúng, bắt tay lại cùng thăm dò khắp nơi. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa có thể sẽ điều tra đến đây.”

Những người đó sẽ không cho rằng Chu Sâm và Lâm đại sư có năng lực xử lý nhiều người như vậy, chỉ có thể xảy ra hai trường hợp, một là có kẻ thứ ba ra tay, hai là đám người Chu Sâm mời người khác giúp đỡ. Trường hợp một quá vô lý không phù hợp, vẫn là trường hợp thứ hai có tính khả thi hơn.

“Vậy là chắc hẳn sẽ có càng nhiều người đến đây phải không, bọn họ tưởng đó là do A Sâm làm, thế thì càng nguy hiểm rồi.” Hạ Thì nhìn Chu Sâm đầy thương tiếc, nắm lấy tay anh an ủi: “Nhưng mà anh đừng sợ…”

Âm cuối nhẹ nhàng tan biến trong nụ cười nhàn nhạt của cô khi nhìn Chu Sâm, lại lưu lại từng đợt cảm xúc lưu luyến bao vây Chu Sâm.

Chu Sâm miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cũng nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Thì. Những lời chưa nói hết của Hạ Thì hiển nhiên cũng bảy tỏ “có cô ở đây”, nhưng mà đây mới điều đáng sợ nhất đó!

Lâm đại sư vừa nhìn thấy Hạ Thì thì chân đã mềm nhũn ra, vô cùng bội phục khả năng bình tĩnh của Chu Sâm, ông ấy rất muốn chạy trốn: “Vậy chú tiếp tục đi thăm dò tình hình…”

Không ngờ rằng lúc này mẹ Chu lại vừa đi dạo phố về, nhìn thấy Lâm đại sư, lập tức hớn hở chào hỏi: “A Lâm đến đấy à, trưa nay ở lại đây ăn cơm, tôi có mua một số nguyên liệu nấu ăn bồi bổ cho Hạ Thì, cậu vẫn luôn bận bịu ngược xuôi, cũng nên ăn một chút.”

Bà nghĩ Lâm đại sư vì chuyện của Chu Sâm mà phải bận bịu, người cũng đã gầy đi, cũng không dễ dàng gì.

Lâm đại sư lập tức đứng bật dậy: “Không cần, tôi vẫn còn việc phải làm nữa.”

“Có chuyện gì mà không thể ăn cơm xong rồi nói à?” Mẹ Chu bực mình khiến cho Lâm đại sư không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu.

Mẹ Chu lại kéo Lâm đại sư ra một chỗ hỏi ông ta: “Tình cảm của A Sâm nhà chúng ta và Hạ Thì càng ngày càng tốt lên, cậu nói xem liệu sau này dược tính trong cơ thể Hạ Thì có hết sạch không? Dù sao thì con bé cũng không biết là mình đã ăn cái cỏ ngọc gì đó. Tôi sợ nếu dược tính của Hạ Thì mất đi, tâm trạng A Sâm không tốt, tình cảm giữa hai người sẽ bị ảnh hưởng.”

Lâm đại sư: “…”

Mẹ Chu: “Thế nào? Cậu đoán thử xem?”

Lâm đại sư: “…”

Mẹ Chu thấy Lâm đại sư không nói gì, chọc ông ta một cái: “A Lâm, làm sao đấy?”

Lâm đại sư cũng không biết nên nói gì với một người lạc hậu về tin tức như mẹ Chu, một hồi lâu sau mới chỉ có thể nói: “… Sẽ không.”

“Nếu không có thì tốt.” Mẹ Chu lại cười hớn hở: “Cậu không biết chứ, tôi thấy A Sâm thật sự có tình cảm với Tiểu Hạ rồi.” Bà không tiện nói chuyện riêng tư của hai người ra ngoài, nhưng mà vẻ mặt của bà đã thể hiện tất cả.

Lâm đại sư đờ đẫn gật đầu: “Ồ.”

Một lát sau, ba Chu cũng về đến nhà, ông vừa đi từ phòng tập thể hình về. Ba Chu chào Lâm đại sư, lại nói với Chu Sâm: “Tối thứ năm tuần này em họ con tổ chức sinh nhật, bác trai con nói con dẫn Tiểu Hạ đi cùng.”

Bác của Chu Sâm là người đứng đầu nhà họ Chu, mấy năm trước sức khỏe không tốt, lại có con gái nhỏ lúc về già nên đã nghỉ hưu, ông ấy cũng đã biết chuyện của Chu Sâm, nhưng cũng không hơn mẹ Chu là mấy.

Hạ Thì lập tức có hơi căng thẳng hỏi: “Người thân của A Sâm có nhiều không?”

Ba Chu nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, cười từ ái: “Cũng hơi đông, nhưng mà không sao cả, A Sâm sẽ dẫn cháu chào hỏi từng người một, yên tâm đi, không ai dám bắt nạt cháu đâu.”

Mẹ Chu cũng nói: “Nếu như cảm thấy không thoải mái, lập tức quay về nhà là được, đừng lo lắng, còn có bác đây.”

Hạ Thì cười cười: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác, con vẫn hơi lo lắng.”

Chu Sâm: “…”

Đợi đến khi mẹ Chu và ba Chu đều rời khỏi phòng, Chu Sâm trầm mặc một lát, khô cằn nói với Hạ Thì: “Trong số người nhà của anh, chỉ có một mình anh thức tỉnh.”

Hạ Thì một tay chống cằm nhìn anh: “Ồ?”

Chu Sâm: “… Nếu như còn người khác có khả năng thức tỉnh, em cũng không thể ăn bọn họ. Chúng ta đã từng cam kết rồi.”

Câu nói này anh đã từng nhắc nhở Hạ Thì lúc cô vừa mới mất trí nhớ, nhưng càng ở chung lâu anh càng không dám tin tưởng Hạ Thì, đành phải nhấn mạnh một lần nữa. mTruyen.net Dù sao thì Hạ Thù đã từng ăn mất chủ nhân của buổi tiệc tối, cô cũng không sợ đắc tội nhiều người, chỉ sợ là không có nhiều người đến tìm cô.

“Chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc như vậy sao?” Hạ Thì vuốt chiếc cằm trắng trẻo của mình: “Được thôi, em sẽ nhịn xuống!”

Thẩm Đoan Minh hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn của mọi người, mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân: “Đúng thế, lúc trước là do nhà họ Thẩm chúng tôi mời các vị tiền bối đến thành phố X. Nhưng mà trước đó cha tôi đã nói rõ ràng tất cả điều kiện, không hề che giấu điều gì! Nếu như mọi người không tin cứ việc đi điều tra.”

Anh ta nhìn xung quanh một vòng: “Chỉ là trong chuyện này, chắc chắn trách nhiệm không hoàn toàn do nhà họ Thẩm chúng tôi phải chịu, một số tiền bối muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của có thể tạm ngừng một chút!”

“Bây giờ, bao gồm cả cha tôi và các bậc tiền bối, đều không ai trở về, trong lòng tôi cũng vô cùng sốt ruột. Họ Lâm cũng đang trốn trong thành phố X, việc này chắc chắn liên quan đến ông ta, chúng ta chỉ cần đến thành phố X trước, tìm ông ta hỏi rõ mọi chuyện là được.”

“Cậu nói thì hay lắm.” Có người cất tiếng khàn khàn hỏi: “Lỡ như tất cả chúng tôi cũng một đi không trở lại thì sao?”

“Đồ nhát gan!” Có người lạnh băng chỉ trích người nọ.

“Đồ nhát gan sao?!” Người nọ tức giận nói: “Giới huyền học có thể nói là một lực lượng trung kiên, cùng nhau vây bắt một tên Bán Giao và một đế nữ Dao Thảo mà thôi, không có tung tích, trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ chưa?”

“Đây không phải là nhát gan, tôi chỉ cho rằng chúng ta không nên tùy tiện hành động khi chưa có manh mối chính xác, nếu không rất có thể sẽ rơi vào bẫy!”

Thẩm Đoan Minh nói: “Đây chẳng phải là một lời ngụy biện? Nếu như anh không đến thành phố X, vậy ai cho anh manh mối?”

Mọi người chìm trong im lặng.

Thẩm Đoan Minh hít thật sâu, trên gương mặt trẻ tuổi hiện lên sự kiên định: “Các tiền bối không có sự chuẩn bị, nhưng không những chúng ta có nhân số đông đảo, hơn nữa còn có sự chuẩn bị trước, cho dù Chu Sâm có thuê cao thủ như thế nào, cũng không thể gánh được trận thế này. Các vị, chúng ta không nên vì truyện trước đó mà cảm thấy sợ hãi, không có lòng tin.”

Nói cũng có lý, là do bọn họ đã nghĩ quá lên rồi? Có lẽ nhóm đi thành phố X trước đó, chỉ thua vì khinh địch, không hề có sự chuẩn bị?

Nhìn ngang nhìn dọc, với đội hình này của bọn họ, thực sự có nơi bọn họ không thể đến sao?!

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Copyright © 2022 - MTruyện.net