Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Rất Mỹ Vị
  3. Chương 45 + 46
Trước /38 Sau

Ta Rất Mỹ Vị

Chương 45 + 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 45:

Mấy ngày sau, Chu Sâm và Hạ Thì ra sân bay đón ba mẹ cô.

Hạ Thì còn làm một cái bảng, trên đó viết cả tên của ba mẹ cô, cô nói với Chu Sâm: “Anh đừng chau mặt chau mày suốt như thế, sợ gặp ba mẹ em đến thế à?”

Lúc này Chu Sâm mới hoảng hốt nhận ra mình không che giấu được cảm xúc, cũng may lần này không tính là bị lộ ra, có thể hiểu là cảm giác hồi hộp khi gặp ba mẹ vợ, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Sợ cái gì chứ.” Hạ Thì vô cùng đắc ý: “Ông ấy không đáng sợ bằng em.”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì tuyệt đối có tư cách nói rằng bản thân trò giỏi hơn thầy, thực đơn của cô ấy rộng rãi hơn, lại còn có kỹ năng mà ba Hạ không có, cũng không cần vất vả như vậy.

Hai người cùng đi đến sân bay, trên đường có hơi kẹt xe, đợi đến khi bọn họ đến được sân bay, cách thời gian máy bay hạ cánh cũng chỉ khoảng mười phút, cũng không rõ hôm nay là ngày bao nhiêu, rất nhiều người đến đón người thân.

“Anh cầm bảng trước đi, em hơi khát nước, đi mua nước uống cái đã.” Hạ Thì nhét tấm bảng vào tay Chu Sâm để anh cầm rồi đi mất.

Ở đây người đến người đi, trái lại Chu Sâm cũng không cảm thấy sợ hãi, gật đầu nhìn theo bóng dáng cô đi mất.

Một đám hành khách đi vào, trong đó có một cặp vợ chồng sóng vai đi đến trước mặt Chu Sâm.

Chu Sâm không phản ứng lại, bởi vì cặp vợ chồng này nhìn khoảng tầm hơn ba mươi tuổi.

Người vợ xinh đẹp dịu dàng, mặc một chiếc váy dài để lộ hai vai, khoác tay người chồng. Còn người chồng lại ăn mặc rất hoa hèo, trên mặt đeo một chiếc kính râm to đùng, ông ta kéo kính râm xuống, đánh giá Chu Sâm và tấm biển trên tay anh một lúc, dáng vẻ không nghiêm túc mà nói: “Nhìn cậu vẻ ăn rất ngon miệng, chắc chắn là người yêu của con gái tôi rồi đúng không?”

Chu Sâm: “…”

Đồng tử mắt Chu Sâm mở rộng, lông tơ dựng ngược, một lúc lâu sau, mới chần chừ hỏi: “Bác là bác Hạ ạ?”

Ba Hạ cười hì hì: “Là tôi.”

Chu Sâm quả thực khó có thể tin được, ba Hạ nhìn khá là trẻ trung, ăn mặc cũng trẻ, khuôn mặt cũng trẻ, nếu nói là anh trai của Hạ Thì cũng không có vấn đề. Thậm chí khi ông ấy đứng bên cạnh Chu Sâm còn không được ổn trọng bằng anh.

Mẹ Hạ cũng dịu dàng cười khẽ: “Cháu là Tiểu Chu phải không, bác là mẹ của Hạ Thì. Chào cháu, Hạ Thì đâu rồi?”

Chu Sâm: “… Em ấy đi mua nước rồi ạ. Cháu chào bác trai bác gái.”

Anh cũng rất khó khăn mới nói ra được hai tiếng xưng hô này, mặc dù trong lòng anh biết tuổi của bọn họ chắc chắn lớn hơn anh rất nhiều.

Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, Hạ Thì xách theo một túi đựng mấy chai nước, từ xa đã nhìn thấy hai người đứng trước mặt Chu Sâm, mỉm cười bước đến.

Chu Sâm chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng của Hạ Thì vang lên sau lưng mình: “Nhìn bác có vẻ ngon miệng như vậy, chắc chắn là mẹ của con rồi đúng không?”

Chu Sâm: “…”

Chỉ có thể nói rằng không hổ là hai cha con…

Mẹ Hạ đại khái cũng hiểu rõ tính nết của hai cha con bọn họ, cũng không để ý đến lời của Hạ Thì, nhìn Hạ Thì nói: “Tiểu Thì hình như gầy đi… Mau lại đây.”

Hạ Thì đến gần, mẹ Hạ liền xoa đầu cô, sờ eo, cánh tay, sau đó khẳng định nói: “Đúng là gầy đi.” Bà ấy vẫn luôn dùng tay đo cân nặng của chồng mình và con gái, có thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ bé, sờ một cái là biết ngay là béo hay gầy.

Ba Hạ tò mò nhìn ánh mắt xa lạ của Hạ Thì: “Không nhớ gì về chúng ta à?”

Tính từ trước đến nay, bọn họ chỉ gọi điện thoại cho nhau vẻn vẹn hai lần mà thôi.

“Không nhớ rõ.” Hạ Thì thản nhiên trả lời, lại chau mày: “Thế nên ba vẫn luôn ăn mặc như này sao?”

Ba Chu sửng sốt: “Làm sao?”

Hạ Thì không vui nói: “Lần này là gặp mặt nói chuyện với ba mẹ của A Sâm, ba ăn mặc như vậy ai mà tin ba là ba của con chứ?”

Hạ Thì nói ra tiếng lòng của Chu Sâm, gương mặt thì có thể nói là do chăm sóc tốt, nhưng mà ăn mặc như vậy, thật sự là có chút hơi quá.

Ba Chu liếc nhìn Chu Sâm vài lần, không hề gì nói: “Vậy tí nữa ba đi mua một bộ khác là được.”

“Vậy thì được, chúng ta đến khách sạn trước đã.” Hạ Thì nói.

Chu Sâm chở mọi người đến khách sạn, đã đặt phòng sẵn cho hai người, lúc đứng trong thang máy, ba Hạ liên tục đánh giá Chu Sâm.

Chu Sâm: “…”

Ba Hạ liên tục nhìn chằm chằm.

Ra khỏi thang máy, Chu Sâm đi đằng trước, vẫn cảm giác được ba Hạ đang nhìn mình, nhìn đến cả người anh đều không được tự nhiên, lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Chu Sâm mở cửa, đi vào trước, xoay người nhìn lại, Hạ Thì đứng trước cửa ra vào, để ba Hạ và mẹ Hạ vào trước, sau đó mới tự mình đóng cửa lại. Vừa vào cửa Hạ Thì bỗng bổ nhào về phía trước!

Ba Hạ không kịp né tránh, bị Hạ Thì đẩy ngã xuống thảm, túm lấy tóc của ông ấy rít lên: “Ba cứ nhìn chằm chằm bạn trai của con làm gì? Hả?!”

Ba Hạ: “Khụ khụ khụ… Á!”

Chu Sâm: “…”

Mặc dù Hạ Thì không phải là thế hệ mạnh mẽ nhất, giữa hai bọn họ, Hạ Thì đang trong thời kỳ phong độ đỉnh cao, hoàn toàn áp chế ba Hạ.

Mẹ Hạ chán chả muốn nhìn, tiến lên kéo Hạ Thì ra: “Có chuyện gì từ từ nói… Ba con chỉ nhìn con rể mà thôi…”

Mẹ Hạ làm sao có thể kéo nổi Hạ Thì, Hạ Thì khó chịu nói: “Cái gì mà nhìn con rể chứ, nghĩ con là đồ ngốc sao?”

Ba Hạ ho khan, miễn cưỡng nói: “Con chính là đồ ngốc, bị lừa đến mức ngu xuẩn.” Ông ấy nói với mẹ Hạ: “Em cũng đừng nói gì cả, có gì mà phải lừa chứ, kỳ động dục của nó chưa đến, sao có thể tìm được đối tượng!”

Chu kỳ động dục của bọn họ rất dài, rất khó mang thai, mặc dù Hạ Thì đã trưởng thành, tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng còn chưa đến đến kỳ động dục đầu tiên của mình. Mà theo truyền thống, bọn họ rất hờ hững với chuyện này, nếu như không ở trong chu kỳ đó sẽ không suy xét đến việc tìm đối tượng.

Không phải là không thể, mà là vô cùng tiết kiệm thể lực của bản thân. Hơn nữa tìm bạn đời còn phải phụ trách vấn đề ăn ở của họ, việc này không phải vô cùng lãng phí thức ăn hay sao. Đến tận khi chịu ảnh hưởng của kỳ động dục, mới có động lực với quyết tâm, nhưng mà thường là phải qua mấy chu kỳ mới tìm được bạn đời.

Mẹ Hạ vừa nghe vậy lập tức im lặng như ve sầu mùa đông.

Nghe đến một nửa đã đoán được một chút, gương mặt của Chu Sâm cũng trở nên trắng bệch, không khỏi lùi về sau một bước.

Hạ Thì híp mắt nhìn ba Hạ, cơ thể chậm rãi biến hóa, biến thành nguyên hình, móng vuốt vẫn cứ đè lên người ba Hạ.

Ba Hạ vẫn là hình người, so sánh lại có vẻ “gầy yếu” hơn rất nhiều, ông ấy nhanh chóng nói: “Nhất thời chơi đùa còn chưa tính, con còn nói nghiêm túc, cái gì mà quan hệ ổn định, ổn định cái đầu con, còn không mau ăn tên tạp chủng xảo trá này!”

Suy đoán lớn nhất đã trở thành hiện thực rồi, ba Hạ và mẹ Hạ thật sự vì nghi ngờ nên mới đến đây.

Nhưng mà Chu Sâm vẫn có hy vọng, bởi vì Hạ Thì nghe thấy ba Hạ nói xong cũng không buông ông ấy ra, trái lại bởi vì ba Hạ đang kích động nên càng đè mạnh ông ấy hơn.

Cho nên Chu Sâm to gan lớn mật khuyên nhủ: “Bác trai à, bác đừng quá kích động.”

Ba Chu không thể nhúc nhích: “…” Tức chết đi được! Đồ bạch liên hoa!

Hạ Thì hừ lạnh: “Ba không theo kịp thời đại, đợi đến lúc động dục mới mò đi tìm bạn tình, cơ bản là không khoa học, vội vội vàng vàng, không trâu bắt chó đi cày, không hề có thành ý chút nào. Còn con thì khác, bởi vì A Sâm đáng yêu nên con mới quen anh ấy, không liên quan gì đến chuyện có mất trí nhớ hay không, chỉ số thông minh của con cũng rất bình thường.”

Chu Sâm: “…”

Ba Hạ nghe thấy lý luận tà giáo của Hạ Thì, vô cùng giận dữ: “Vậy thì con cũng ghê gớm ha! Còn đáng yêu, để ba xem hai đứa có thể sinh ra cái giống gì!”

Hạ Thì nghiêng người, thả ba Hạ ra, há to miệng thè lưỡi hù dọa ông ấy.

Ba Hạ: “…”

Ba Hạ tức sắp chết rồi, lăn đùng một cái cũng biến về nguyên hình, nguyên hình của ông ấy và Hạ Thì có rất nhiều điểm khác nhau, nhe răng trợn mắt với Hạ Thì.

Mẹ Hạ duỗi tay tóm chặt lấy sừng trên đầu ba Hạ, lắc lư vài cái: “Anh bình tĩnh một chút, nếu như con bé không đụng hỏng đầu, vậy thì cứ mặc con nó đi.”

Ba Hạ rất không cam lòng, dùng dầu khẽ cọ mẹ Hạ một chút.

Mẹ Hạ nắm chặt lấy sừng ông ấy, kéo ông ấy lại gần thành giường, ngồi xuống vuốt ve hai má ông ấy, sau đó nói với Hạ Thì: “Con bị mất trí nhớ, có lẽ không biết tính của ba con hơi nóng nảy, thật ra vẫn rất quan tâm con. Mẹ mang cho con chút thảo dược, con thử ăn xem sao.”

Hạ Thì cũng có hơi ưa nịnh không ưa mắng, thái độ hơi hòa hoãn một chút, đáp lại: “Vâng ạ, con cảm ơn mẹ.”

Ba Hạ vẫn còn đang trừng mắt nhìn cô.

Hạ Thì trợn mắt, quay người dụi đầu vào lòng Chu Sâm, cho ba tức chết.

Chương 46:

Ba Chu và mẹ Chu hẹn gặp mặt tối nay, chuẩn bị đến khách sạn của ba mẹ Hạ ăn cơm.

Bọn họ tới sớm hơn một chút, ba Hạ và mẹ Hạ còn phải đi mua quần áo mới nên đến muộn một chút, bạ Hạ thay một bộ vest chững chạc hơn, mẹ Hạ cũng mặc một chiếc váy tao nhã, tốt xấu gì thì nhìn thoáng qua hai người cũng lớn thêm vài tuổi.

Mặc dù là như thế nhưng so với ba Chu và mẹ Chu, thì vẫn còn cảm giác như không cùng một vai vế.

Khi Hạ Thì dẫn ba mẹ mình đến chào hỏi bọn họ, mẹ Chu gần như không dám tin.

Ba Chu và mẹ Chu nhìn nhau một lúc sau mới ngại ngùng chào hỏi lại: “Ba mẹ của Tiểu Hạ thật là trẻ… Nhìn cứ như anh trai và chị dâu của cháu ấy.”

Mẹ Hạ mỉm cười nói: “Đâu có, chỉ là tôi sinh con bé khi còn khá trẻ mà thôi.”

Tiểu Tiểu cũng đi theo đến đây, nhìn thấy ba Hạ và mẹ Hạ thì có hơi thấp thỏm lo lắng.

Theo lý mà nói, cậu ta hẳn là “cháu trai bên ngoại” của mẹ Hạ, nhưng mà đây mới là lần đầu tiên người dì này gặp được cháu trai của mình. Khi mẹ Chu khen Tiểu Tiểu ở nhà cũng rất ngoan, mẹ Hạ nở một nụ cười đầy dịu dàng.

Ba Hạ nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu, cũng cười, nhe hết cả răng nanh ra ngoài: “Nhìn có vẻ rất ngoan.”

Lúc đó hai chân Tiểu Tiểu như mềm nhũn ra, trốn ra sau Hạ Thì.

Mẹ Chu không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ răng nanh của Tiểu Hạ và ba của Tiểu Hạ đúng là di truyền hoàn toàn cho nhau.

Mọi người ngồi vào trong phòng riêng, ba Chu và mẹ Chu luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên, ba mẹ của Hạ Thì khác xa với những gì mà bọn họ tưởng tượng, khiến cho những lời mà bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn lại không biết nói ra như thế nào. Giống như ba Chu chẳng hạn, vốn dĩ định cùng ba Hạ nói một chút về dưỡng sinh, kéo gần quan hệ, bây giờ vừa gặp mặt, người ta làm gì cần phải dưỡng sinh cơ chứ.

Nói thật lòng, cho dù ba Hạ có mặc áo vest quần tây trầm ổn, biểu cảm trên gương mặt trong lúc lơ đãng cũng đã bán đứng tính cách thật sự của ông ấy.

Một lúc lâu sau, mẹ Chu mới xấu hổ hỏi thăm: “Ông bà đi đường xa chắc cũng vất vả lắm nhỉ?”

“Không có, chúng tôi cũng quen rồi” Mẹ Hạ mỉm cười.

Ba Chu: “Nghe nói bà là nhà thực vật học?”

Mẹ Hạ cũng biết đây là thân phận giả của mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, cho nên tôi thường xuyên phải chạy lung tung, cũng không có thời gian chăm sóc cho Tiểu Thì, khi con bé xảy ra chuyện cũng may là nhờ có ông bà chăm nom, thật sự tôi rất cảm ơn ông bà.”

“Đâu có, đây là điều nên làm.” Tinh thần mẹ Chu run lên, không ngờ lại thuận lợi vào vấn đề chính một cách tự nhiên như vậy: “Dù sao thì Tiểu Hạ và A Sâm cũng đã quen nhau được một khoảng thời gian rồi, tình cảm của hai đứa cũng rất tốt, chúng tôi đều coi con bé như người nhà. Bây giờ ông bà tới thăm thành phố X, tôi cũng suy tính, hay là chúng ta bàn chút chuyện của hai đứa nhỏ.”

Ba Hạ rất muốn phản đối, nhưng mà Hạ Thì ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn ông ấy, ông ấy đành phải nuốt lời định nói xuống, khó yêu khó chiều nói: “Con bé vui vẻ là được rồi.”

Chuyện này Hạ Thì đã sớm uy hiếp bọn họ, không được không đồng ý, không được quấy rối. Với tính tình của Hạ Thì, ba Hạ sợ lúc này mình dám nói ra điều gì không phải, lập tức sẽ bị cô lôi ra ngoài tâm sự.

Trong lòng ba Hạ vô cùng ấm ức, con bé này thật sự rất đáng sợ, khi còn nhỏ đút gì đó cho cô ăn là răng sữa của cô đã có cắn đứt tay của ba mình, đó chính là điềm dự báo trước tương lai…

Mẹ Chu không nhận ra điều mờ ám đằng sau, chỉ cảm thấy ông ấy đồng ý rồi, cười khanh khách nói: “Chúng ta làm cha làm mẹ, đều hy vọng con trẻ được vui vẻ hạnh phúc. Lần này ông bà định nghỉ bao lâu? Ở lại thành phố X chơi nhiều một chút, ngoài bàn bạc chuyện kết hôn ra, còn có thể đi du lịch thăm thú một chút, nhấm nháp một số món ngon đặc sắc ở đây.”

Lúc này Hạ Thì cười khanh khách liếc Chu Sâm một cái, nở một nụ cười mỉm đầy ngọt ngào.

Chu Sâm cũng cong khóe miệng cũng mỉm cười với cô, anh còn có thể làm thế nào chứ, anh đã sớm bị ăn sạch từ trong ra ngoài, cũng không thua gì đã kết hôn…

Mẹ Hạ: “Được, chúng tôi còn rất nhiều thời gian, tạm thời không còn nhiệm vụ khác, nhưng chỉ là thường ngày tập trung vào nghiên cứu nên cũng không hiểu lắm những chuyện này đó, lúc bàn bạc đành nhờ bà vậy.”

Ba Hạ: “Món ngon đặc sắc?”

Mẹ Hạ: “…”

Bà nhéo ba Hạ một cái: “Ăn, ông chỉ nghĩ đến ăn.”

Ba Hạ buồn bã sụp bả vai xuống.

Mẹ Chu sửng sốt, rồi lại cười lên: “Dù sao thì cũng là nhà phê bình ẩm thực, điểm này Tiểu Hạ đúng là kế thừa hết, con bé cũng rất có hứng thú với đồ ăn ngon, đều là do di truyền.”

Ba Hạ không ngờ còn có người ủng hộ mình, lập tức trở nên hăng hái: “Đúng thế, tôi là một nhà phê bình ẩm thực, quan tâm đến các loại đồ ăn ngon thì có vấn đề gì chứ…”

Hạ Thì ngồi bên cạnh vốn dĩ làm ra vẻ rụt rè, nghe thấy lời của ông ấy, không nhịn được mà nói theo: “Ba phải biết kiềm chế, ăn uống phải có chọn lọc.”

Lời này qua tai ba Chu mẹ Chu lại trở thành lời quan tâm của con gái, lo lắng ba mình ăn quá nhiều, không tốt cho sức khỏe. Nhưng trong lòng những người khác thì vô cùng hiểu rõ, Hạ Thì đang cảnh cáo ba Hạ không thể ăn đồ của cô.

Ba Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ba biết rồi, nhưng mà chính con bây giờ cũng nên kiềm chế một chút.” Ông ấy nói, còn liếc Chu Sâm một cái.

Mẹ Hạ lại thấy ông ấy bắt đầu châm ngòi đâm chọc quan hệ của bọn họ, vô cùng bất đắc dĩ. Chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Cứ làm như là dọa sợ con rể rồi thì quan hệ giữa hai đứa sẽ có sự thay đổi vậy, nếu chuyện này mà do con mồi làm chủ thì bọn họ đã không ngồi ở đây.

“Ăn uống đúng thật là không thể ăn quá nhiều, cũng dựa vào tình trạng sức khỏe cơ thể để chú ý lựa chọn, nhưng mà ba Hạ là nhà phê bình ẩm thực, tôi sẽ không múa rìu qua mắt thợ.” Ba Chu cười ha hả nói: “Mấy ngày nay để A Sâm xin nghỉ đưa ông bà đi vài chỗ thưởng thức một chút.”

Mẹ Chu cũng phụ họa theo: “Đúng thế, không phải A Sâm rất thích ngoài ăn uống với Tiểu Hạ sao? Đưa cô chú đi ra ngoài thưởng thức một chút. Nếu như hai ông bà còn thư thả, vậy cứ ở đây nghỉ ngơi rồi bàn bạc sau, mấy ngày nữa tôi sẽ hẹn người thân họ hàng lại đây tụ họp.”

Mẹ Chu muốn giới thiệu cho ba mẹ Hạ biết họ hàng thân thích bên này, lúc này Chu Sâm lại nhớ đến cô em họ Chu Anh đáng thương của mình, có lẽ cô ta lại càng không ngủ nổi rồi.

Hai bên rất nhanh đã được như ý, không có bất kỳ ý kiến trái chiều nào, mẹ Chu cũng cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, thái độ của ba Hạ và mẹ Hạ vô cùng… nói như thể nào nhỉ, bọn họ nhìn có vẻ rất quan tâm con gái mình, nhưng sau khi mẹ Chu nhắc đến chuyện kết hôn thì lại tỏ vẻ thế nào cũng được.

Cho dù mẹ Hạ nói mình không am hiểu về chuyện này, nhưng cũng không đến mức cái gì cũng không hỏi chứ?

Nhưng mà mẹ Chu cũng không nghĩ gì nhiều, bà ấy chỉ nghĩ là do hai vợ chồng ông bà thông gia còn quá trẻ, bề ngoài trẻ trung, suy nghĩ cũng còn trẻ nên cũng khá là thoải mái.

Mẹ Chu lại nghiêm túc nói: “Ông bà yên tâm, sau này A Sâm chắc chắn sẽ chăm sóc Tiểu Hạ thật tốt. Mặc dù cháu nó không biết nói mấy lời dỗ dành đường mật, nhưng mà người làm cha mẹ chúng tôi cũng vẫn biết cháu nó nghĩ gì trong lòng.”

Ba Hạ, mẹ Hạ: mỉm cười.

Hạ Thì lại một lần nữa phát huy kỹ năng thiên bẩm của mình, xấu hổ mà dựa đầu vào vai Chu Sâm.

Chu Sâm: “…”

Chu Sâm để tay lên ngực tự hỏi, có thật là mẹ anh hiểu được suy nghĩ trong lòng anh không?

Không biết.

Ba Hạ cũng cười ha hả: “Vâng, vừa nhìn thằng bé này một cái đã biết ngay là đứa trẻ ngoan rồi, thật ra tôi rất hài lòng về cháu nó, vô cùng vừa ý, tôi tin cháu nó và con gái tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Khuôn mặt của ba Hạ đầy sự chân thành.

Mẹ Hạ cũng dịu dàng nói: “Chỉ cần con bé cảm thấy được là được, tôi tin tưởng ánh mắt của con bé.”

Cuộc gặp mặt của hai bên gia đình kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.

Ăn uống xong xuôi mọi người đi ra khỏi phòng, trong tay Chu Sâm còn xách theo một túi đựng những chiếc bánh kem nhỏ, chết lặng đưa thêm từng cái sau mỗi lần Hạ Thì ăn xong, động tác đã quen tay đến mức cơ bản không cần phải cúi đầu hoặc là nhìn Hạ Thì.

Các vị phụ huynh đi đằng sau nhìn thấy vậy, trong đầu mỗi người một suy nghĩ.

Ba Chu mẹ Chu: Nhìn xem, đúng là rất ngọt ngào.

Ba Hạ mẹ Hạ: Ừm, tên tiểu bạch kiểm này… quả nhiên là có bản lĩnh.

*Tiểu bạch kiểm: Đàn ông da trắng vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn, ý chỉ những anh chàng được bao nuôi…

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Copyright © 2022 - MTruyện.net