Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Rất Mỹ Vị
  3. Chương 53 + 54
Trước /38 Sau

Ta Rất Mỹ Vị

Chương 53 + 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 53:

Ai dám nói Hạ Thì không tình cảm, cô có thể nuốt một phát hết người đó, cô vẫn chưa đủ tình cảm sao? Cô cảm thấy tình cảm của mình sắp tràn ra ngoài rồi.

Chu Sâm thở dài một cái, cũng không biết là tình cảm trong lời Hạ Thì có ngụ ý khác, hay là đôi mắt cam vàng của cô ấy khiến cho người ta dễ cảm thấy hiểu lầm, tóm lại dù là nhiếp ảnh gia hay là anh đều không thể nào nhận ra trong đôi mắt của Hạ Thì còn có cảm xúc khác ngoài sự hung tợn.

Nhiếp ảnh gia run rẩy nói: “Được… được, như vậy tiếp theo, xin đổi một tư thế khác, Chu tiên sinh chống trên người Hạ tiểu thư…”

Nhiếp ảnh gia quyết định, vẫn nên chụp nhiều tấm ảnh góc nghiêng hoặc mặt chính diện của Chu Sâm thì tốt hơn, anh ta thật sự không thể chụp được tình cảm gì đó, hơn nữa dù Photoshop cũng không làm được.

Cũng không biết Chu tiên sinh xui xẻo mấy đời, mới gặp phải Hạ tiểu thư…

Chụp ảnh được nửa ngày, Hạ Thì lại nảy lên một ý tưởng: “Chụp kiểu nhân thú đi.”

Nhiếp ảnh gia: “…”

Không kiềm chế được mà hiểu sai.

Nhiếp ảnh gia: “Vậy… đó chính là phong cách có chút năng động.”

“Năng động?” Hạ Thì ngậm Chu Sâm trong miệng, nói từ trong kẽ răng: “Như vậy đã đủ năng động chưa?”

Chu Sâm: “…”

Nhiếp ảnh gia: “…”

Thay mấy bộ quần áo khác, chụp cả ngày, Hạ Thì mới tuyên bố xong.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đến chỗ anh chọn ảnh.” Hạ Thì nói với nhiếp ảnh gia: “Anh hiểu chứ.”

Nhiếp ảnh gia vâng vâng dạ dạ: “Tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm xong.”

Anh ta có thức đêm cũng phải rửa xong ảnh.

Lúc rời khỏi, Hạ Thì nói với Tiểu Tiểu: “Cậu cũng đã lâu không trở về, đi đếm một chút đi.”

“Vâng.” Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua nhiếp ảnh gia: “Có thêm anh ta không ạ?”

Nhiếp ảnh gia: “…”

Hạ Thì: “Tạm thời không thêm, xem biểu hiện của anh ta đã.”

Chu Sâm nhìn khung cảnh quen thuộc này, trong lòng có đôi chút thông cảm với nhiếp ảnh gia.

Tiểu Tiểu gọi tất cả dị thú đến, chúng nó nằm rạp ở trên thảo nguyên, vô cùng đông đúc.

Nhiếp ảnh gia ngồi bệt xuống đất.

Những loại ăn cỏ phía trước còn đỡ, bây giờ có cả hung thú ăn thịt, hai chân của anh ta đã sắp mềm như bún. Số lượng và cấp bậc này, có thể nhiều hơn gấp mấy lần trong tiểu thuyết đô thị!

Nhiếp ảnh gia cũng là dị thú cao cấp có thể biến thành hình người, tất nhiên trong giới dị thú cũng thuộc hạng trung, anh ta còn tưởng rằng Hạ Thì là hung thú, bây giờ xem ra, Hạ Thì còn đáng sợ hơn, cô còn nuôi hung thú để ăn…

Lúc này, nhiếp ảnh gia không còn suy nghĩ phản kháng nữa, ảnh thô cũng đã chụp xong rồi, không còn cách nào khác, anh ta quyết định cho dù có bỏ tiền thuê người ngoài, cũng phải tìm được bậc thầy chỉnh sửa hậu kỳ…

Hạ Thì quay lại thành phố X, lúc này còn khoảng hai ba tháng nữa là đến đám cưới của hai bọn họ.

Mấy ngày sau, Hạ Thì bèn đưa Chu Anh cùng mình đi xem ảnh chụp. Chu Anh có thể nhìn từ góc độ loài người, lại biết chuyện của cô, không thể thích hợp hơn được nữa.

Hai con mắt của nhiếp ảnh gia đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Hạ Thì thì nơm nớp lo sợ mở hết ảnh trong máy tính ra cho Hạ Thì xem.

Chu Anh đồng cảm nhìn nhiếp ảnh gia, vừa nhìn đã biết người này biết thân phận của Hạ Thì, vẻ mặt giống y như cô ta trước đây, tràn ngập sự sợ hãi.

Đúng thế, bây giờ Chu Anh đã thay đổi suy nghĩ về Hạ Thì, cô ta phát hiện ra Hạ Thì cơ bản sẽ không ăn thịt mình, hơn nữa trừ gương mặt của dị thú thì cũng rất có sức hấp dẫn với người cùng giới. Bình thường cũng thích làm những điều mà các cô gái loài người hay làm, cũng sẽ đọc tiểu thuyết.

Thật ra, cũng không cần phải sợ như vậy. Cô ta còn hiểu một điều là, dị thú khác với loài người, không nhất định phải cùng loài mới có thể ở bên nhau.

Dù sao anh họ cũng không hoàn toàn là loài người, ở bên Hạ Thì không phải rất xứng đôi sao?

Khuyết điểm duy nhất chính là, từ đầu anh họ ở bên Hạ Thì vì ý đồ khác, cũng không biết sau đó Hạ Thì hồi phục trí nhớ liệu có tính toán không.

Chu Anh trộm nhìn Hạ Thì vài lần, không biết vì sao, cô ta lại cảm thấy Hạ Thì sẽ không để ý chút chuyện cỏn con này.

Chu Anh hỏi: “Anh họ không đi xem ảnh chụp với chị ạ?”

“Anh ấy phải đi làm, không phải đã nói chuyện gì cũng để chị làm chủ sao.” Hạ Thì cũng không ngại mình làm chủ những chuyện như này, dù sao thì cô ấy vẫn luôn như vậy.

Hạ Thì xem qua ảnh chụp mà nhiếp ảnh gia đưa cho mình, những tấm ảnh này đã qua sàng lọc, tất cả đều đã chỉnh sửa xong.

Nửa phần trước là vậy, phần sau ảnh chụp nguyên hình của Hạ Thì và Chu Sâm, nhiếp ảnh gia cũng không thể nhờ người khác, đều do anh ta tự mình chỉnh sửa, cho nên hai mắt cũng đã sưng đỏ, không hoàn toàn là sau khi gặp phải Hạ Thì mới đỏ như vậy.

Chu Anh nhìn thấy ảnh chụp Hạ Thì và Chu Sâm đứng bên bờ hồ, đằng sau là bầy cả bay nhảy: “Oa, bức ảnh này thật là đẹp quá, mấy con cá này là thật sao?”

Nhiếp ảnh gia gật đầu.

Chu Anh kéo cánh tay của Hạ Thì: “Chị dâu à, sau này nếu em chụp ảnh cưới, chị cũng làm cho em một cảnh như này nhé, em còn muốn một số động vật khác, hung dữ một chút.”

Hạ Thì cười trêu chọc: “Vậy em chụp hình với chị đi.”

Chu Anh: “…”

Hạ Thì liếc nhìn nhiếp ảnh gia: “Được được, vậy thì chắc chắn phải giữ anh ta lại rồi, sau này em cũng tìm anh ta chụp cho đi.”

Nhiếp ảnh gia: “…”

Tin tốt là đã giữ được mạng sống rồi, tin xấu là anh ta vốn định nếu may mắn vượt qua kiếp nạn thì lập tức dọn nhà, bây giờ xem ra không thể chuyển được rồi.

Không kể mấy chuyện đó, nhiếp ảnh gia còn rất biết ơn Chu Anh, trong lúc Hạ Thì đi vệ sinh, nói với Chu Anh: “Cảm ơn cô…”

Chu Anh: “Không cần khách sáo, thật ra chị dâu của tôi cũng không đáng sợ lắm đâu, tính cách của chị ấy cũng khá tốt. Ban đầu tôi cũng giống như anh vậy, rất sợ chị ấy, sau này tôi mới hiểu ra, thật ra chị ấy cũng rất dễ thương, chỉ cần anh cố gắng hiểu chị ấy.”

Nhiếp ảnh gia: “…” Cái quỷ gì vậy, cô gái này có phải đang tin tà giáo không đấy.

Hạ Thì cầm một thùng album, khung ảnh về nhà, vừa vào của đã nhìn thấy Chu Sâm, mẹ Chu đều ở nhà, có một ông cụ hơi lạ đang ngồi trên sofa, ban đầu Hạ Thì còn tưởng là ba Chu, cẩn thận ngửi một chút hóa ra là một người lạ.

Chu Sâm nhìn Hạ Thì bằng ánh mắt bất đắc dĩ, Hạ Thì nhất thời không hiểu chuyện gì, chào hỏi nói: “Con về rồi ạ.”

Mẹ Chu lập tức bước đến: “Sao lại tự xách đồ nặng về nhà thế chứ, để lái xe xách hộ không phải là được rồi sao.”

“Không sao ạ, cũng không nặng nhọc gì.” Hạ Thì đưa thùng giấy cho Chu Sâm đang giơ tay nhận lấy, tò mò nhìn người lạ mặt kia.

Mẹ Chu vui mừng giới thiệu với Hạ Thì: “Đây là Vương tiên sinh, là cao nhân mà cô của A Sâm giới thiệu đến. Vương tiên sinh đây là con dâu tôi.”

Hạ Thì: “Cao nhân ạ?”

Mẹ Chu nhỏ giọng giải thích cho Hạ Thì nghe, là người giúp người ta cầu con, nhưng mà không giống như những thuật sĩ giang hồ khác, dù sao thì nhà họ Chu cũng từng hợp tác với một số đại sư, lại còn có huyết thống dị thú, cô họ của Chu Sâm cũng từng thử rồi, người ta đúng là có phép thuật, từng trợ giúp một số cặp vợ chồng.

Hạ Thì dở khóc dở cười, không phải nói là thuận theo tự nhiên sao?

Mẹ Chu ngượng ngùng: “Vương tiên sinh sắp rời khỏi thành phố X rồi, sau này chưa chắc đã có cơ hội, dù sao thì cũng chỉ xem thử trước, cũng không phải là làm con mang thai ngay, còn chưa làm đám cưới mà.”

Bà ấy chỉ ngứa ngáy trong lòng, biết trước con dâu sẽ đẻ mấy đứa, là trai hay gái cũng tốt mà.

Vị cao nhân xưng là Vương tiên có vẻ sinh tiên phong đạo cốt nhìn lướt qua một cái, nhàn nhạt nói: “Không sai, con dâu của bà có duyên con cháu.”

Hạ Thì nhìn Chu Sâm, khẽ cười một chút, hiểu tại sao Chu Sâm lại có biểu cảm khó có thể miêu tả được. Thật sao? Nói một chủng tộc có tỷ lệ sinh sản thấp nhất có duyên con cháu sao?

Chương 54:

Cũng không biết là Vương tiên sinh có bản lĩnh thật hay là giả vờ, nhưng chỉ bằng việc ông ta nói Hạ Thì có duyên con cháu, hơn nữa cũng không phát hiện ra điểm khác thường của Hạ Thì, có thể kết luận, dù có bản lĩnh cũng không cao thâm gì, loại người như vậy Hạ Thì gặp nhiều rồi, cơ bản là không thèm quan tâm.

Mẹ Chu vừa nghe Vương tiên sinh nói Hạ Thì có duyên con cháu, cười vui vẻ, xoay ngoắt một cái lại căng thẳng hỏi: “Có duyên đến mức nào ạ?”

Vương tiên sinh sững sờ: “Khụ… có thể nói là vô cùng có duyên.”

Mẹ Chu: “Ôi ôi, làm sao lại như thế được, sinh nhiều quá sẽ hại sức khỏ, Vương tiên sinh có cách nào giảm bớt đi được không?”

Vương tiên sinh: “…”

Vương tiên sinh lần đầu tiên gặp phải yêu cầu như thế này, suy nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Nếu như tôi làm phép nghịch chuyển thì cũng có thể, nhưng mà không nắm chắc.”

Hạ Thì hơi cười nhìn ông ta, đây là mô típ trước khi lừa tiền đây mà.

Mẹ Chu hiểu được ý trong lời nói, nhưng mà làm ăn chính là như vậy, bà cũng không để ý: “Nếu như ngài cần giúp đỡ gì thì cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng hết sức ủng hộ ngài nghiên cứu cách nghịch chuyển. À đúng rồi, tôi ủng hộ nhiều một chút vậy có thể tính chính xác đến số thai hay không?”

Vương tiên sinh: “…”

Mẹ Chu nhìn Hạ Thì: “Tiểu Thì muốn sinh mấy đứa?”

Hạ Thì trêu trọc nói: “Thật ra con có thể sinh hết cũng được, nhưng mà sợ là A Sâm không muốn thôi ạ?”

Chu Sâm: “…”

Mẹ Chu hiểu sai ý, vội nói: “Vậy chắc chắn là Chu Sâm thương xót con rồi, nó với ba nó giống y như nhau, ngoài miệng thì không nói, nhưng thật ra lại rất quan tâm bà xã.”

Hạ Thì mỉm cười gật đầu.

Chu Sâm đã bắt đầu run rẩy, một đám nhóc Hạ Thì thu nhỏ, cái thế giới này còn tươi đẹp được sao?

Vương tiên sinh cảm thấy mình đã rơi vào thế bị động, chỉ là ông ta có nhiều kinh nghiệm cò kè với đám nhà giàu rồi, nghiêm túc nói: “Phép cải duyên này chính là chuyện nghịch thiên, phép nghịch chuyển càng là việc nghịch thiên trong nghịch thiên, không phải muốn làm là làm được, huống chi là bà còn yêu cầu đến trình độ chính xác, tôi ngàn vạn lần không dám đảm bảo.”

Mẹ Chu tiếc nuối: “Như vậy à… vậy thì ngài cố hết sức là được.”

Vương tiên sinh lại nói: “Tôi cần ngày tháng năm sinh bát tự, và máu của Hạ tiểu thư đây, cẩn thận tính toán lại một lượt, rồi tính ra cách tốt nhất.”

Ngày tháng năm sinh bát tự thật ra cũng không sao cả, nhưng mà càng là dị thú mạnh mẽ, máu càng ẩn chứa nhiều sức mạnh, ai dám đưa máu của mình cho kẻ lừa đảo chứ.

Vô tình mạo phạm cũng là mạo phạm, huống gì người này không có lòng tốt.

Nếu như Vương tiên sinh không nói ra những lời này, Hạ Thì có lẽ sẽ buông tha cho ông ta, giao cho Chu Sâm xử lý. Nhưng mà ông ta vừa nói như thế, Hạ Thì bỗng không vui: “Hừ hừ, được thôi.”

Chu Sâm nhìn thấy Hạ Thì tỏ vẻ thực sự muốn đi lấy máu, tất nhiên sẽ không tin, nhìn theo sau bèn thấy, Hạ Thì đã lấy đâu ra vài giọt máu, cũng không biết có phải là của cô ấy hay không, Chu Sâm thực sự không tin cô ấy sẽ lấy máu của mình

Vị Vương tiên sinh là làm trò ra vẻ nghiên cứu rất lâu, cuối cùng tuyên bố, ông ta cần phải tiến hành hoạt động mê tín rồi.

Ba Chu cảm thấy vô cùng khó hiểu, chuyện sinh con đẻ cái này mà cũng cần tìm người làm phép à? Cũng không phải là đã nhiều năm vẫn chưa mang thai, ông không hiểu nổi logic của mẹ Chu, càng không hiểu nổi tại sao lần này Chu Sâm lại để mặc mẹ anh làm vậy.

Vương tiên sinh muốn ở riêng một phòng với Hạ Thì, còn nhấn mạnh rằng: “Hy vọng mọi người tin tưởng tôi, không được tùy tý mở cửa, nếu không sẽ làm phiền đến tôi.”

Chu Sâm thương hại nhìn ông ta một cái.

Tiểu Tiểu thắc mắc hỏi: “Ông dễ phân tâm vậy sao? Còn bị xung quanh quấy nhiễu nữa?” Không giống như trên tivi chiếu sao? Lúc làm phép dễ dàng bị làm phiền còn có ý nghĩa gì nữa chứ.

Vương tiên sinh: “…”

Vương tiên sinh liếc nhìn mẹ Chu một cái, nói với Tiểu Tiểu: “Thằng bé này thật không hiểu chuyện, đây không phải là chuyện có chú tâm hay không?”

Tiểu Tiểu hậm hực nói: “Vâng vâng vâng, tôi không hiểu.”

Ánh mắt của cậu ta và Chu Sâm nhìn kẻ lừa đảo này đã gần giống như là nhìn một người chết.

Chu Sâm thậm chí đã bắt đầu cảnh báo mẹ Chu trước: “Con nghe nói có mấy tên lừa đảo, đang lừa được một nửa là sẽ trèo qua cửa sổ trốn mất…”

Mẹ Chu nhất quyết không tin vị này là kẻ lừa đảo, hơn nữa bà ấy cũng đâu có ngốc, bà muốn thấy có hiệu quả, có hiệu quả rồi mới đưa tiền không phải sao?

Trong phòng.

Vương tiên sinh: “Lại đây, cô ngồi khoanh chân xuống đi.”

Hạ Thì ngồi trên một tấm thảm, ngẩng đầu nói: “Đại sư, ông muốn làm phép như thế nào?”

“Cô chỉ cần nín thở ngưng khí là được, làm thế nào không phải lúc nãy ở ngoài tôi đã giải thích rồi sao, tôi sẽ lập trận pháp, sau đó dẫn linh khí vào để làm phép.” Vương tiên sinh nghiêm túc nói mấy đạo lý rắm chó không kêu của mình, sau đó bắt đầu bố trí trận pháp của mình.

Hạ Thì ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, Vương tiên sinh khom lưng vẽ trận, bỗng nhận ra có một tấm bùa của mình đột nhiên tự bốc cháy, hơi sửng sốt một chút, bèn nhanh chóng đưa tay làm một tư thế, giống như đốm lửa kia là do ông ta cố ý tạo ra vậy.

Có thể trở thành một kẻ lừa đảo thành công, quả nhiên là cần có sự can đảm và thận trọng.

Hạ Thì nhìn thấy suýt phì cười, lại lười biếng trêu chọc tiếp, nhân lúc Vương tiên sinh quay lưng lại, xoa xoa tay, vặn cổ một chút, hay tay chống đất, chuẩn bị hiện nguyên hình nuốt chừng Vương tiên sinh…

Vương tiên sinh đang suy nghĩ xem tại sao tấm bùa kia tự dưng lại bốc cháy, chẳng lẽ là Tụ Linh trận do mình khổ luyện thật sự có hiệu quả? Nhưng mà tại sao lại tạo thành hiệu quả như vậy nhỉ… Đợi lát xem có thứ gì tự cháy nữa không? Nếu có, thì cùng lắm là không làm vụ làm ăn này nữa…

Đang suy nghĩ, Vương tiên sinh bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động lạ, quay đầu nhìn lại, Hạ tiểu thư vậy mà đã ngất xỉu.

“Hả?” Vương tiên sinh hoảng sợ, tại sao cô lại ngất xỉu?

Vương tiên sinh thật ra không có lòng dũng cảm nhảy cửa sổ, ông ta nhanh chóng mở cửa ra: “Trận pháp của tôi còn chưa bố trí xong, Hạ tiểu thư đã đột nhiên ngất xỉu, mau đưa đến bệnh viện xem thử, có phải là đã mắc bệnh cấp tính gì không.”

Vẻ mặt Chu Sâm lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào Vương tiên sinh.

Vương tiên sinh cũng bị ánh mắt của Chu Sâm dọa sợ lùi về sau một bước, giọng điệu cũng yếu ớt hơn: “Tôi thật sự còn chưa bố trí xong, chúng tôi mới đi vào chưa đến mười phút…”

Vẻ mặt của Tiểu Tiểu cũng không thể tin được, dùng cơ thể khổng lồ chạy vọt vào trong căn phòng, thế mà thật sự nhìn thấy Hạ Thì nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, nhanh chóng xoay người lại ngăn cản những người khác: “Không sao cả, chị gái tôi tái phát bệnh cũ, bây giờ không thể đụng vào chị ấy.”

Chu Sâm hơi sửng sốt, ngay sau đó kịp thời phản ứng lại: “Đúng vậy, chúng ta cứ từ từ đã.”

Ba Chu và mẹ Chu ngây ngẩn, tại sao bọn họ chưa từng nghe nói Tiểu Hạ còn bị bệnh cũ này nhỉ, mẹ Chu truy hỏi: “Có phải là thiếu máu hay không? Mẹ thấy tiểu Hạ trắng như vậy, cũng giống như là thiếu máu, vậy thì nên bồi bổ một chút.”

“Vâng vâng, không sao, con và Tiểu Tiểu chăm sóc cô ấy là được, làm phép sau đi.” Chu Sâm liếc nhìn Vương tiên sinh một cái, thấy ông ta cũng rất mờ mịt, chắc hẳn không liên quan gì đến ông ta, nhưng mà vẫn bảo ba anh âm thầm coi chừng.

Tiểu Tiểu nghĩ mà thấy sợ, may mắn là cậu ta đến đây trước, nếu như là những người khác chạy đến động vào Hạ Thì, hậu quả không dám tưởng tượng.

Mặc dù không biết vì sao Hạ Thì lại ngất xỉu, nhưng mà chỉ cần không phải là sắp chết không còn chút sức lực nào, nếu không bất kỳ ai tiếp cận cô trong lúc hôn mê đều sẽ bị tấn công theo bản năng.

Hai mươi phút sau Hạ Thì mới từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Tiểu và Chu Sâm ngồi xa xa canh giữ, buồn bực nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Tiểu quan sát cô một lúc, lo lắng nói: “Đại nhân, vừa nãy ngài bị ngất xỉu, trong lúc tên lừa đảo kia làm phép có phải là ngài đã đưa tinh huyết cho ông ta hay không, người này nhìn có vẻ như cũng biết bày trận, hình như còn nhập môn rồi.”

Nói không chừng là do trình độ của người này không ra sao, nhưng có pháp khí lợi hại thì sao.

“Xì.” Hạ Thì nói: “Tôi cho ông ta vài giọt máu gà, có thể làm gì được tôi chứ.”

“Vậy tại sao em bỗng nhiên lại ngất xỉu?” Trong lòng Chu Sâm vô cùng thấp thỏm, chẳng lẽ, đây là điểm báo sắp hồi phục trí nhớ…?

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Copyright © 2022 - MTruyện.net