Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Rất Mỹ Vị
  3. Chương 69 + 70: Hoàn chính văn
Trước /38 Sau

Ta Rất Mỹ Vị

Chương 69 + 70: Hoàn chính văn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 69:

Đản Đản là một đứa trẻ tràn đầy sức sống, chỉ cần thức dậy là sẽ bò tới bò lui trong phòng ngủ, hơn nữa cũng không có gì cản nổi cậu nhóc.

Mẹ Chu đôi lúc còn sợ mình giẫm phải Đản Đản, vậy nên trước khi Đản Đản vẫn chưa quen với hoàn cảnh của thế giới loài người, bà khoe cháu thì khoe chứ luôn tìm lý do để từ chối những người muốn đến thăm Đản Đản, nhất thời cũng không ai nhận ra có gì lạ.

Có một lần mẹ Chu định cho Đản Đản ăn gì đó, tìm tới tìm lui trong nhà cũng không thấy Đản Đản đâu, nhìn một lúc lâu, khi vừa nhìn ra ngoài thì suýt nữa đã bị dọa ngất, Đản Đản vậy mà lại bò ra ngoài, đang ở trong vườn hoa nhìn chằm chằm chó nhà hàng xóm.

Đó là một con chó lớn, mẹ Chu càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng chạy ra ngoài, đã thấy Đản Đản gào lên một tiếng về phía con chó, con chó nhanh chóng lùi lại, bị hù dọa chạy mất.

“Đứa trẻ này thật là…” Mẹ Chu cũng không biết nên nói gì mới đúng, nhìn xung quanh vắng lặng, vội vàng ôm Đản Đản lên.

Cũng may sau khi trải qua sự huấn luyện của Chu Sâm và Hạ Thì, tuy Đản Đản vẫn không hiểu ý nghĩa của một số hành vi nhưng mà vẫn có thể nghe theo.

Vậy nên Hạ Thì và Chu Sâm cũng tiến hành bước tiếp theo, đó là thử đưa Đản Đản đến những nơi công cộng.

Chu Sâm chuẩn bị xe đẩy trẻ con, che chắn cũng khá kỹ, bên trong còn đặt một con búp bê, bảo vệ với tinh thần đề phòng lỡ như.

Đản Đản ngồi trong xe, vô cùng háo hức, gào lên đúng nghĩa: “Ngao~”

Hạ Thì gõ lên đầu cậu nhóc một cái: “Bình thường một chút.”

Vậy là Đản Đản lại đổi tiếng khóc, la ó như một đứa trẻ bình thường: “Oa, oa…”

Họ đưa Đản Đản đến trung tâm thương mại.

Đây là một trung tâm thương mại mới mở, khá là đông người, cũng không có ai đặc biệt chú ý đến họ.

Không thể không nói vận may của Tôn tiểu thư là xấu hay tốt, cô ta đang đợi bạn thân của mình ở đây thì bỗng nhìn thấy hai dáng người quen thuộc đang đẩy xe đẩy trẻ em.

Chu Sâm đẩy xe đẩy, Hạ Thì đang ở bên cạnh ăn gì đó, thỉnh thoảng còn đút cho Chu Sâm một miếng. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy nhất định là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Tôn tiểu thư nhìn thấy lại buồn nôn, bây giờ cô ta cũng không rõ mình ghét Hạ Thì hay là ghét Chu Sâm nữa.

Lúc Tôn tiểu thư đang định đi thì hai người đó lại nhìn thấy cô ta, vậy nên vẻ mặt cứng đờ hỏi: “Ha ha, anh Chu Sâm, Hạ tiểu thư, đây là con của hai người sao, đã lớn vậy rồi à?”

Hạ Thì: “Đúng vậy, Đản Đản, chào dì đi nào.”

Tôn tiểu thư miễn cưỡng ngồi xuống sờ lên mặt của Đản Đản.

Chu Sâm nhíu mày nhưng mà vẫn có hơi tin tưởng, dù sao cũng đã giáo dục Đản Đản rồi.

Đản Đản ngậm lấy ngón tay của Tôn tiểu thư.

Tôn tiểu thư cảm thấy đứa trẻ này ngậm lấy ngón tay của mình, còn có răng cạ cạ vào tay, cái cảm giác nhớp nháp này khiến cô ta cảm giác rất không quen.

Tôn tiểu thư vừa định nói chuyện thì Đản Đản đã phun tay của cô ta ra, cô ta nhanh chóng đứng dậy, gượng cười rút khăn giấy ra lau sạch.

“Thật ngại quá.” Hạ Thì híp mắt nói: “Con nít thấy gì cũng muốn nếm thử.”

Tôn tiểu thư vẫn chưa nhận ra ngón tay của mình vừa gặp phải nguy hiểm, chỉ cảm thấy đứa con của hai người cũng đáng ghét một cách kỳ lạ: “Ha ha, không sao, đứa trẻ rất giống hai người đấy.”

Tôn tiểu thư chỉ hy vọng việc hỏi han nhàm chán này nhanh chóng kết thúc, vội vàng nói phải đi, dưới chân bỗng nhiên nghiêng một cái, may mắn đã được Hạ Thì dùng một tay đỡ chắc lấy.

“… Cảm ơn.” Tôn tiểu thư có hơi mù mờ: “Sao tôi lại cảm giác vừa rồi rung lên một cái, là ảo giác sao?”

Rất nhiều người trong trung tâm thương mại cũng dừng bước nghi ngờ nhìn xung quanh, xác nhận với người đi cùng mình.

Lúc này mặt đất lại chấn động một cái, hơn nữa biên độ rung lắc còn lớn hơn lần trước, đèn treo và đồ trang trí đều lung lay, có vài người thậm chí còn ngã xuống.

“Động đất!” Tôn tiểu thư biến sắc: “Xuống cầu thang.”

Một lượng lớn người vọt về phía cầu thang, nhất thời xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn.

Tôn tiểu thư mang giày cao gót nên cũng không tiện chạy, Hạ Thì nắm lấy một tay cô ta: “Đừng vội, thay giày trước đã, nếu không… cô cũng không chen được.”

Hôm nay thật sự rất đông người, đường thoát hiểm cũng chỉ có vài lối, cũng không ở gần chỗ bọn họ.

Không biết có phải là ảo giác của Tôn tiểu thư hay không, Hạ Thì nhúc nhích tai, chuyện này cũng khiến cô ta bình tĩnh hơn một chút, đi đến sạp hàng bên cạnh cầm lấy một đôi giày đế bằng, vẻ mặt của nhân viên trong cửa hàng vẫn có vẻ mơ màng, Tôn tiểu thư đặt tiền vào tay cô ta, nói: “Còn không mau chạy.”

Lúc như thế này tất nhiên là phải nhanh chóng chạy đến khu đất trống.

Hạ Thì và Chu Sâm còn cả Tôn tiểu thư theo đoàn người đi vào lối thoát hiểm, có thể nghe thấy được nhân viên an ninh của trung tâm thương mại đang liều mạng quát lớn, sợ xảy ra tình huống giẫm đạp.

Lúc này một trận chấn động còn dài hơn lại xảy ra khiến cả trung tâm thương mại như ong vỡ tổ, tất cả điện đều tắt, trên tầng còn có tiếng sập đổ lớn vang lên, tiếng thét chói tai không ngừng truyền đến.

Dù Tôn tiểu thư đã đổi giày đế bằng cũng không đứng vững, ngồi chồm hổm dưới đất ôm lấy một chiếc ghế, cô ta liếc mắt nhìn Chu Sâm và Hạ Thì, lại nhận ra hình như hai người chẳng cần phải vịn hay dựa gì cả, có thì cũng chỉ vịn vào xe đẩy em bé.

Đứa bé trong xe đẩy hình như rất hoảng sợ, thậm chí khóc ầm lên.

Tôn tiểu thư không kịp suy nghĩ vì sao, chấn động bỗng dừng lại, cô ta đang định chạy về phía hành lang.

Chỉ nghe Hạ Thì ở phía sau chán nản nói: “Thành phố X này không nằm trong dải địa chấn, tần số này cũng không giống với động đất nhỉ…”

Tôn tiểu thư cứng người, kinh ngạc quay đầu nhìn Hạ Thì, không biết sao lúc này cô còn thắc mắc những điều này, nhưng mà Tôn tiểu thư cũng không quan tâm, tự chạy nhanh ra ngoài hành lang.

Chu Sâm ôm Đản Đản trong xe đẩy ra: “Vậy đây là chuyện gì?”

“Chỗ này do ai chịu trách nhiệm xây dựng, không lẽ không cho người xem xét trong lòng đất có gì sao?”

Hạ Thì đứng trong bóng tối nói, cô ngửi mùi trong không khí: “Hơn nữa còn có một… dị thú mạnh mẽ đã sống vô cùng vô cùng lâu.”

Giả sử nếu chạy ra ngoài sẽ nhận ra không phải cả thành phố X chấn động mà chỉ có trung tâm thương mại này mà thôi.

Nếu như chỉ là động đất thì Chu Sâm cũng không quan tâm, nhưng mà Hạ Thì nói là dị thú mạnh mẽ khiến anh có hơi lo lắng: “Sao lại chạy ra chứ? Ở đây lại có nhiều người như vậy nữa.”

Chu Sâm lại suy nghĩ một chút về lời của Hạ Thì: “Đợi đã, mạnh đến mức nào, em có thể đối phó không?”

Ánh mắt Hạ Thì chuyển động trong bóng đêm, giọng nói không đoán ra được tâm trạng: “Nếu không đối phó được thì phải làm sao?”

Chu Sâm ngẩn người, anh nghèn nghẹn nói: “Vậy em chạy đi, với tốc độ của em, có thể tự mình chạy trốn, hơn nữa có thể dẫn Đản Đản theo.”

Trong lúc này, Chu Sâm cũng không hiểu tại sao phản ứng đầu tiên lại là Hạ Thì tự chạy mà không mong Hạ Thì đưa mình theo, vô cùng bi quan.

Nhưng mà anh cũng không cảm thấy mình sẽ oán hận nếu Hạ Thì chạy trốn một mình, thậm chí anh chỉ hy vọng Hạ Thì chạy trốn được. Không biết tại sao dù dưới tay Hạ Thì đã phải chịu nhiều trái đắng như vậy mà anh vẫn hoàn toàn bị thuần phục.

Hạ Thì sát lại gần Chu Sâm, hôn lên mặt anh một cái, nhẹ giọng nói: “Chỉ đùa chút thôi, nghĩ gì vậy chứ, tất nhiên là bà xã của anh ăn giỏi nhất.”

Chu Sâm: “…?”

Hạ Thì ho nhẹ một tiếng, sửa lại nói: “Lợi hại nhất.”

Chương 70:

Chuyện này đến quá bất ngờ khiến toàn bộ trung tâm thương mại tối đen, gần như tất cả mọi người đã xuống đến tầng hai và tầng một, lại hoảng hốt nhận ra cửa lớn đã bị chặn lại.

Lúc đi tìm những lối ra khác thì lại nhận ra không chỉ là cửa lớn mà những đường khác, thậm chí là cửa sổ của tầng cũng đã bị phá hư rồi, chuyện này vô cùng kỳ lạ.

Dân chúng bên ngoài càng thấy kỳ lạ, ban đầu còn tưởng là động đất, nhưng mà dần dần lại nhận ra chỉ có khu vực này chấn động thôi, chẳng lẽ là chưa lan đến? Nhưng mà không cảm nhận được gì cả.

Nghe được tiếng ồn truyền đến từ dưới lầu, Chu Sâm nói với Hạ Thì: “Có thể thả người ra ngoài trước không?”

Theo lý thì Hạ Thì không chịu trách nhiệm cho những người này, nhưng mà sau khi cô nghe thấy đề nghị của Chu Sâm thì vẫn thở dài một hơi đồng ý: “Anh quá lương thiện.”

Chu Sâm: “…”

Cách diễn đạt này thật sự rất mới mẻ, trước giờ Chu Sâm chưa bao giờ nghe…

Nhưng mà nhìn từ góc độ của Hạ Thì không chừng thật sự là như vậy. Từ sau khi chính thức yêu đương với Chu Sâm, vì chăm sóc Chu Sâm, Hạ Thì đã bỏ con người khỏi thực đơn của mình và Đản Đản, tuy là bọn họ vốn cũng không thích ăn thịt người. Bây giờ lại còn cứu người nữa.

Hạ Thì nói: “Yên tâm đi, không đợi lâu đâu, bây giờ mà thả đi thì không phải sẽ khiến người ta nghi ngờ hay sao?”

Là một mãnh thú, Hạ Thì thường sẽ khống chế phạm vi hiện hình của mình, nếu để cho loài người biết đến sự tồn tại của dị thú thì chẳng phải sẽ trở lại thời kỳ săn bắt đuổi giết sao?

Hạ Thì thì không sao, nhưng mà thức ăn của cô sẽ bị bắt giết mất.

Dị thú mạnh mẽ ngủ say nhiều năm dưới trung tâm thương mại thành phố X nhất thời thức tỉnh, chuyện này vốn sẽ bắt đầu một trận đại chiến, tiếc là nó lại gặp phải Hạ Thì.

Dị thú đang nghĩ sẽ hăng hái ăn hết tất cả những con người và hai ba con dị thú có sức hấp dẫn phía trên để lấy lại tinh thần và tiện thể tuyên bố sức mạnh của mình. Nhưng chỉ mười lăm phút sau, Hạ Thì đã đào n tấc đất lên.

Trong bãi đỗ xe tầng ba không người, một dị thú lớn bằng nửa bãi đỗ xe bị Hạ Thì lôi từ trong lòng đất lên đang quỳ rạp trên mặt đất, đụng đổ tường và cột, đè nát không ít xe.

Trong đôi mắt đục ngầu của nó còn có sự mê man, có vẻ không hiểu sao đế nữ Dao Thảo thành tinh này lại có sức mạnh lớn như vậy.

Thậm chí Hạ Thì còn dùng một tay túm nó, một tay ôm Đản Đản.

Hạ Thì nằm sấp xuống rồi hiện nguyên hình, dù vậy thì thân hình vẫn rất chênh lệch với dị thú kia.

Đản Đản nhìn thấy hành động của Hạ Thì, cũng học theo, bò khỏi móng vuốt của cô ra biến thành một con dị thú lớn bằng quả dưa hấu. Nó lảo đảo đi vài bước về phía dị thú khổng lồ trước mặt gào lên một tiếng nghe như còn hôi sữa: “Gào ~”

Con dị thú khổng lồ này hứng chịu nỗi sợ vô cùng ghê gớm, lui về sau mấy bước, mông cũng đã va vào tường, bốn chân nằm sấp tại chỗ phát ra tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ.

Đản Đản cảm thấy vô cùng mới mẻ, cứ như là nhận ra được lạc thú gì đó, từ từ bò mấy bước về phía trước, phách lỗi nhảy dựng lên phía trước rống.

Con dị thú kia lạnh run, thân thể khổng lồ hơi rùng mình.

Nhìn thân hình này là biết chắc chắn là dị thú cổ đại rồi.

Nhưng mà dù là thời đại nào thì dị thú mạnh mẽ nhất cũng không chỉ dùng hình thể để thu phục kẻ khác. Hạ Thì bước lên trước, ngậm lấy gáy của Đản Đản, quăng nó lên trên lưng mình, nhìn dị thú trước mặt, trong mắt lóe lên sự tham lam: “Cùng lắm chỉ chia cho con một cái móng thôi, những thứ khác đều là của mẹ.”

Dị thú rên rỉ: “Ồm…”

Hòan toàn trái ngược với tiếng gào bất mãn của Đản Đản.

Nhưng mà cuối cùng đều ngưng bặt trong bóng tối.

Cửa lớn đang đóng chặt bỗng vang lên tiếng mở cửa cứng nhắc, ánh mặt trời chiếu vào phòng khách, những người ở gần cửa đều gấp rút chạy ra ngoài, lại bị nhân viên phòng cháy chữa cháy bắt buộc mọi người bình tĩnh đi ra ngoài.

Đợi sau khi tất cả mọi người ra ngoài xong, tất cả đều mang vẻ mặt vui sướng vì sống sót sau tai nạn, đến lúc này vẫn còn cảm thấy may mắn vì chấn động không quá mạnh, đến giờ bọn họ vẫn không biết là động đất chỉ xảy ra ở trung tâm thương mại này mà thôi.

Bên ngoài quảng trường của trung tâm thương mại đông nghịt người, lúc này Chu Sâm đẩy xe đẩy em bé đứng ở một chỗ, trên mặt dường như có vẻ mờ mịt.

Tôn tiểu thư chen đến, kinh ngạc nhìn Chu Sâm đang đẩy xe em bé: “Hạ tiểu thư và đứa bé đâu?”

Chu Sâm thản nhiên nói: “Vẫn chưa ra.”

“Hai người tách nhau ra sao?” Tôn tiểu thư mở to hai mắt, cô ta vô cùng tò mò về chuyện này, nhìn một lát, vài ông bà cụ cuối cùng được nhân viên phòng cháy chữa cháy đỡ ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, sau khi tất cả mọi người đã đi ra, rầm một tiếng, toàn bộ tòa trung tâm thương mại đều sụp đổ, đè vỡ những tầng hầm bên dưới, nhìn từ bên ngoài vào có thể thấy một cái hố sâu lõm xuống.

Kinh hoảng, may mắn, sợ hãi, tất cả mọi người lúc này lại trở nên hỗn loạn, sợ là cả tòa nhà đều đã sụp đổ, cũng không dám nán lại dù đã cách xa rồi.

Ánh mắt Tôn tiểu thư nhất thời dại ra, lắp ba lắp bắp: “Hạ, Hạ tiểu thư hẳn là đã ra ngoài rồi chứ…”

Có vẻ như để chứng minh cho lời nói của mình, cô ta còn lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm bóng dáng của Hạ Thì và Đản Đản trong đám đông.

Nhưng mà vẫn không có, Tôn tiểu thư không nhìn thấy Hạ Thì.

Tuy là trong lòng vô cùng ghét hai người, nhưng mà trong lúc xảy ra chuyện như thế này thì Tôn tiểu thư cũng không mong Hạ Thì gặp chuyện gì không may, vừa rồi ở trên đó Hạ Thì còn vô cùng bình tĩnh nói cô ta đi thay giày mà.

Tâm trạng Tôn tiểu thư vô cùng phức tạp, cô nhìn thoáng qua Chu Sâm, thấy có vẻ như Chu Sâm đã đờ đẫn, không phải là do quá đau lòng đó chứ?

Tôn tiểu thư lắc lắc tay Chu Sâm, kích động hô lên: “Anh Chu Sâm, anh mau tỉnh lại đi, sợ là Hạ tiểu thư và đứa bé vẫn còn ở lầu hai, mau đi gọi người cứu cô ấy.”

Đúng lúc này Hạ Thì ôm Đản Đản cả người dính đầy bụi đất đi ra ngoài: “Khụ khụ… khụ, hai người đang… làm gì vậy?”

Cô nhìn thấy Tôn tiểu thư như đang phát điên lắc lắc người Chu Sâm.

Tôn tiểu thư: “…”

Cô ta có hơi ngại ngùng buông Chu Sâm ra, nhìn thấy trên mặt Hạ Thì còn bám bụi, vừa cảm thấy vui vừa muốn cười nhạo Hạ Thì, càng giấu không muốn thể hiện ra, lại còn hơi xấu hổi về hành động hơi mất kiểm soát của mình ban nãy, nói chung tâm trạng rất phức tạp, cuối cùng biến thành một câu nói: “Cô ra rồi…”

Chu Sâm sờ sờ quần áo nhăn nheo vì bị Tôn tiểu thư túm, đi lên vòng tay ôm lấy Hạ Thì, xoa xoa bụi trên mặt cô, hôn lên trán cô một cái, bế Đản Đản, nói vào tai gì đó.

Hạ Thì cũng cười ôm lấy hông của Chu Sâm.

Tôn tiểu thư đứng bên cạnh cảm thấy có hơi ngượng, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện vợ chồng thân mật gì, nhưng mà sự chán ghét trước đó đã giảm đi nhiều, trong lòng thổn thức.

Thật ra mặc kệ trước đó đã xảy ra chuyện gì, hai người đang show ân ái trước mặt mình vậy cũng không tệ, thấy Chu Sâm cũng không giống trước kia.

Tôn tiểu thư cảm thấy thư thái một cách khó hiểu đi ra ngoài.

Hạ Thì ngẩng đầu cười hì hì đùa Chu Sâm: “Có phải rất giỏi không, có phải càng thích em hơn không?”

Chu Sâm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cứ như là nhìn thấy một con dị thú to lớn đang gật gù, trong lòng ngập tràn những cảm xúc khó hiểu, anh không thể không thừa nhận bản thân vậy mà lại có tâm lý tự hào, lúc ngửi thấy được mùi của Hạ Thì lại càng cảm thấy yên lòng hơn.

Chu Sâm vân vê lỗ tai của Hạ Thì, cứ như là đang chạm vào nguyên hình của cô: “… Phải.”

“Ợ!” Đản Đản ghé vào vai Chu Sâm ợ một cái, chép miệng chảy nước dãi.

Chu Sâm cười cười lắc đầu: “Đi thôi.”

Trong cảnh tượng đoàn người tán loạn và trung tâm thương mại đổ nát hoang tàn, Chu Sâm ẵm Đản Đản và nắm tay Hạ Thì, bước đi rất ung dung.

Quảng cáo
Trước /38 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trí Mệnh Vũ Khố

Copyright © 2022 - MTruyện.net