Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch
  3. Chương 21: U Minh
Trước /27 Sau

Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch

Chương 21: U Minh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Lâm Thủ Khê chỉ đọc những tâm pháp yếu quyết này trong ngày đầu tiên, sau đó không lại liếc mắt nhìn bọn chúng lần nào nữa cả.

Tiểu Hòa tiếp tục bồi tiếp Lâm Thủ Khê tản mạn.

Ngược lại là Kỷ Lạc Dương và Vương Nhị Quan, hai người này bắt đầu âm thầm ganh đo so sánh với nhau.

"Tại sao ngươi lại nhìn công pháp Khu Hàn này? Loại công pháp vớ vẩn này có làm được cái gì, học được cũng là lãng phí thời gian." Vương Nhị Quan tò mò hỏi Kỷ Lạc Dương.

"Chân nhân để bọn chúng lại tất có thâm ý." Kỷ Lạc Dương nói.

"Thâm ý gì?"

"Có thể hiểu được một cách dễ dàng còn gọi là thâm ý sao?"

"Ừ... có lý." Vương Nhị Quan lẩm bẩm, lại nói: "Thế nhưng hiện tại đang nóng như vậy. Chỉ cần nhìn hai chữ Khu Hàn này thôi ta cũng đã thấy bực bội rồi, loại pháp thuật này, luyện tập tốn sức, tác dụng còn nhỏ, thật không có ý nghĩa quá lớn gì, chờ tới mùa đông lại luyện cũng không muộn chứ."

"Luyện hay không tùy ngươi." Kỷ Lạc Dương nói với giọng lạnh nhạt.

Ban đêm Vương Nhị Quan cũng không ngủ được, ngay trong đêm gã đi tới dưới vách tường, cũng bắt đầu luyện tập công pháp Khu Hàn.

Hai ngày sau, Vương Nhị Quan mồ hôi đầm đìa chạy tới trước mặt Kỷ Lạc Dương, nói với giọng kiêu ngạo: "Ha ha ha, pháp thuật Khu Hàn này cũng không khó gì cả, ta đã là thần công đại thành! Tới, chúng ta so tài một phen!"

"À, ta không có luyện." Kỷ Lạc Dương nói.

"Cái gì?" Vương Nhị Quan khiếp sợ: "Vậy ngươi đọc nó làm gì?"

"Chỉ là đọc xem, xem xem có thể suy luận ra điều gì đó hay không." Kỷ Lạc Dương nói: "Ta cũng không nói ta đang tu luyện chứ."

"Vậy ngươi làm cái gì trong hai ngày này?" Vương Nhị Quan chất vấn.

"Đang tạo cơ sở vững chắc." Kỷ Lạc Dương nói với giọng bình tĩnh.

Vương Nhị Quan rất khó chịu: "Ngươi có bị bệnh hay không!"

So với trong phòng đang khắc khổ tu luyện, đình viện bên ngoài lại có sương mù rất dày, hoàn toàn yên tĩnh.

Lâm Thủ Khê vẫn cùng Tiểu Hòa ngồi tại vách đá, nhìn về phía hồ lớn khô cạn với vẻ mông lung, nhìn không thấy cuối, im lặng không nói gì.

Một lát sau, Tiểu Hòa mới nói chuyện, câu nói đầu tiên lại làm cho Lâm Thủ Khê âm thầm giật mình.

"Ngày đó con chim kia, thật ra nó đang sợ ngươi chứ." Tiểu Hòa nói: "Nó có huyết mạch Bạch Hoàng, lại sợ tới mức không dám phát ra âm thanh."

"..." Lâm Thủ Khê ngẫm nghĩ, nói: "Hẳn là ngươi nhìn nhầm."

"Sẽ không nhầm." Tiểu Hòa nói: "Từ nhỏ ta đã sống ở trong núi rừng, rất quen thuộc với đám chim, mặc dù đứng cách nơi đó khá xa, thế nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của chim chóc."

"Vậy ngươi nghĩ như thế nào?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Ta cũng không biết." Tiểu Hòa lắc đầu, nói: "Mặc dù không biết thân phận của ngươi như thế nào, thế nhưng ít ra, ngươi rất đặc biệt."

"Ngươi cũng rất đặc beiejt." Lâm Thủ Khê nói.

"Ta... nào có." Tiểu Hòa nhắm chặt mắt lại.

Lâm Thủ Khê nhìn xuống vực sâu vạn trượng phía dưới, hỏi: "Ngươi không sợ sao?"

"Sợ." Tiểu Hòa nói với vẻ rụt rè.

"Đã sợ như vậy tại sao còn đi theo ta tới đây mỗi ngày?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Bởi vì ngươi ở nơi đây." Tiểu Hòa nói với giọng đương nhiên phải vậy.

Lâm Thủ Khê không nói thêm gì nữa, Tiểu Hòa dựa vào bờ vai của hắn, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Trong khi ngủ mơ, bả vai mảnh mai của nàng run rẩy, nói mớ: "Cô cô... lạnh."

Ngón tay Lâm Thủ Khê nhấn nhẹ vào hư không, dùng thuật pháp 'Khu Hàn' xua tan rét lạnh giúp nàng, sau đó cởi đạo y của mình ra, phủ thêm cho nàng.

Tựa như một bộ phận cảm xúc trong lòng bị xúc động, Lâm Thủ Khê nhìn nàng, không tiếp tục tu hành nữa.

Cơ thể linh lung của thiếu nữ dưới bộ quần áo tựa như do mây trắng ngưng tụ thành, làm hắn liên tưởng tới một bông sen mới mọc, chỉ là hắn cũng không biết rõ, bông hoa sen này mọc trong hồ nước, hay là trong đống tuyết.

"Hình tượng mà hôm đó ngươi đoán được, thật là ta sao?" Lâm Thủ Khê nhẹ giọng hỏi.

Thiếu nữ đã chìm vào giấc ngủ, không nghe được câu hỏi của hắn.

Lâm Thủ Khê bỗng cảm giác được, nếu như cô nương này làm bạn với mình, có vẻ như cũng rất tốt.

Thời gian dần dần trôi qua.

Ba ngày sau, Vân chân nhân lại tới đây một chuyến, hắn ta kiểm tra tiến độ tu hành của mọi người, trong đó Vương Nhị Quan là nhanh nhất.

Hắn ta chỉ dẫn một mình Vương Nhị Quan rời đi.

Vương Nhị Quan rất rõ ràng, Vân chân nhân muốn tập trung bồi dưỡng mình, gã đi theo phía sau Vân chân nhân, nhìn qua rất khiêm tốn cung kính, thế nhưng thật sự là đã đắc ý vênh váo.

Vân chân nhân dẫn gã rời khỏi vùng vách núi cheo leo này, đi thẳng tới một tòa ngoại phủ của Vu gia.

Ngoài phủ âm khí âm u, mái hiên to lớn tựa như một chiếc nón lá, tạo thành mảng lớn bóng râm, dưới mái hiên có mấy chiếc lồng chim, đều là chim sẻ mắt đỏ.

"Đi vào chọn một pháp khí hoặc là bí tịch." Vân chân nhân nói.

"Chọn cái gì cũng được sao?" Vương Nhị Quan hỏi.

"Ừ, đây là bảo các của Vu gia, bảo vật chân chính bên trong ngay cả ta cũng không thể điều khiển được, nếu như ngươi lợi hại, có thể lấy nó đi." Vân chân nhân lạnh lùng nói.

"Chân nhân có đạo pháp thông thiên đều không thể điều khiển, ta lại càng không được." Vương Nhị Quan nịnh nọt nói.

Vân chân nhân lạnh lùng không nói gì, duỗi ngón tay vẽ một phù chú trên cửa.

Cửa lớn mở ra.

Thứ đập vào mặt không phải là trang hoàng đẹp đẽ, mà là một sự đè nén làm người ta hít thở khó khăn.

Vương Nhị Quan đi vào với vẻ vô cùng thận trọng, gã cảm thấy có thứ gì đó chiếm lấy trái tim của mình, càng đi sâu vào trong, loại cảm giác này càng lớn, gã tin tưởng, nếu như mình dám xông vào nơi sâu xa, trái tim chắc chắn sẽ bị vỡ tan mà chết.

Vương Nhị Quan đi vòng bên trong rất lâu, gã nghĩ tới đao thuật kiếm thuật của mình đều không được, cầm danh đao hay danh kiếm cũng chỉ là đồ trang trí. Lấy pháp thuật bí tịch còn phải tốn thời gian tu luyện, không đáng.

Vậy thì lấy pháp bảo đi, dù sao không lỗ.

Vương Nhị Quan lựa chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn trúng một chiếc nhẫn, trên mặt nhẫn có khảm một viên ngọc màu đỏ, khi dùng pháp lực vận dụng nó, có thể nhanh chóng bắn ra một luồng hỏa tiễn.

Vương Nhị Quan còn định thuận tay lấy vài món pháp bảo nhỏ, thế nhưng khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, gã đã cảm giác đau đớn như tim bị đao cắt vậy.

Gã sợ hãi tới mức vội vã dứt bỏ suy nghĩ đó.

Cuối cùng đi ra bên ngoài, Vương Nhị Quan lại thấy trước mặt Vân chân nhân có thêm một ông lão khom lưng.

"Lại có chuyện lớn gì xảy ra sao?" Vân chân nhân hỏi.

"Đêm qua... Dự sư chết rồi." Ông lão thấp bé đáp với thái độ cẩn thận.

Dự sư cũng là một nhánh của Vu sư, chức trách chính là đo lường tính toán tương lai.

"Chết thì chết đi, bà lão đó đã điên khùng từ mười lăm năm trước rồi, những năm này lại càng ngày càng điên, chết sớm chút cũng coi như yên tĩnh." Vân chân nhân lạnh lùng nói: "Trước khi chết bà ta có nói thêm lời mê sảng nào hay không?"

"Trước khi Dự sư chết, cũng đúng là bói ra một quẻ. Bà ta, bà ta còn để cho ta..." Ông lão kia ấp úng.

"Để ngươi truyền lời cho ta?" Vân chân nhân hỏi.

"Chân nhân thần cơ diệu toán."

"Bà ta nói cái gì?"

Ông lão kia liếc nhìn Vương Nhị Quan, muốn nói lại thôi.

"Tên kia chính là thần thị tương lai của đại công tử, ngươi cứ nói đừng ngại." Vân chân nhân nói.

Vân chân nhân bồi dưỡng ta, hóa ra là vì để đại công tử lựa chọn thần thị, vậy địa vị của đại công tử hẳn là cao nhất trong mấy vị công tử tiểu thư...

Vương Nhị Quan đang suy nghĩ, ông lão kia lại thều thào, tựa như đang bắt chước bộ dáng bà lão điên trước khi chết, tròng trắng tan rã, con ngươi rung chuyển không ngừng, tựa như một con ruồi bay loạn, giọng nói khàn khàn khó nghe tựa như một con quạ đen sắp chết:

"Dự sư nói, chẳng mấy chốc ngài sẽ chết, bà ta sẽ chờ ngài tại U Minh."

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xà Vương Tuyển Hậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net