Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch
  3. Chương 9: Trấn thủ
Trước /27 Sau

Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch

Chương 9: Trấn thủ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Lâm Thủ Khê quay đầu lại, đạo nhân đang theo dõi hắn, con mắt phải đang nhắm kia hơi giật giật, như muốn mở ra.

Lâm Thủ Khê có linh cảm, nếu như con mắt này mở ra, mọi bí mật của hắn đều sẽ bị người ta biết.

Nhưng may là, mỗi lần mở ra hình như phải cần trả giá rất lớn, nên đạo nhân chỉ hơi do dự, chứ không có thêm động tác gì khác.

Thấy hắn ta không nói gì nữa, Lâm Thủ Khê tự quay về vị trí của mình.

Đạo nhân yêu ma ngồi ở giữa đám ánh nến chập chờn, trong phòng vẫn còn quanh quẩn mùi tanh không tan đi, bên ngoài, mưa to đập vào cửa sổ, trên cửa có đám tiểu quỷ xấu xí bò xấm cười quái dị nhìn chằm chằm trong phòng...

Đây là những chuyện vô cùng hoang đường nhưng lại thật sự xảy ra.

Ngoài thiếu nữ tóc trắng tên Tiểu Hòa đến đón hắn kia, trong phòng còn có hai người sống sót.

Một là tên nhóc mập mạp tên là Vương Nhị Quan, hình như là ca ca của Vương Quý kia.

Người còn lại là một thiếu niên có diện mạo lạnh lùng, lúc Lâm Thủ Khê chưa bước vào, đạo nhân đã kiểm tra nên hắn không biết tên của người này.

Mười mấy thiếu niên thiếu nữ đã bị giết hết chỉ còn bón người, thân là kẻ đầu têu nhưng sắc mặt đạo nhân vẫn vô cùng đạm mạc.

"Các ngươi đều là người may mắn."

Đạo nhân quét mắt một vòng, mở miệng nói chuyện, ngữ điệu lại ấm như gió xuân.

Mọi người nín thở ngưng thần, không người nào dám đáp lại.

"Chắc các ngươi rất tò mò vì sao mình lại ở đây, tiếp theo lại nên đi nơi nào, đúng không?"

Đạo nhân mỉm cười, lúc trước hắn ta giết người như ngóe, giờ phút này đối mặt với những thiếu niên thiếu nữ đã qua tuyển chọn lại nhã nhặn bình thản, giống như bọn họ đều là bảo bối hiếm thấy vậy.

"Ta là thủ tịch cung phụng của Vu gia, từng tu hành ở núi Vân Không, các ngươi có thể gọi ta là... Vân chân nhân."

Giới thiệu xong, Vân chân nhân bắt đầu giới thiệu cho bọn họ biết.

"Đây là hồ Vu Chúc, dưới đáy hồ này có một cỗ lão thần chỉ đã ngủ say, đó là thần minh mà chúng ta tôn kính, thường gọi là Trấn Thủ thần."

"Trấn thủ đại nhân là một trong những đại thần còn tồn tại sau Thái Cổ thần chiến. Trên đời có rất ít người biết đến sự tồn tại của ngài. Năm đó, gia chủ đời thứ nhất của Vu gia chúng ta đã từng lập khế ước với thần linh bên cạnh hồ Vu Chúc. Từ đó về sau, Vu gia liền đời đời kiếp kiếp sinh hoạt tại vùng đất ô nhiễm này, canh gác cho thần linh đã ngủ say dưới đáy hồ, đến nay đã 299 năm."

"Nội dung của khế ước với thần minh rất đơn giản, ngài ban cho Vu gia huyết mạch cường đại, Vu gia cho người thừa kế của thế hệ canh giữ bên hồ, đợi sau khi thần linh tiêu vong, chúng ta có thể tiến vào thần cư, truyền thừa sức mạnh của ngài."

"Trấn thủ thần đã từng đưa ra lời tiên đoán, tính mạng của ngài còn có thể kéo dài 300 năm... Cũng chính là sang năm, nhưng mà..."

Vân chân nhân hơi ngừng lại, nụ cười tản ra gò má như mặt kính vỡ vụn bị máu tươi nhiễm ướt.

"Thế nhưng là mười ngày trước, thần bị giết chết."

Thần bị giết?

Tiểu mập mạp Vương Nhị Quan, thiếu nữ tóc trắng Tiểu Hòa lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặc dù bọn họ không rõ thần kia rốt cuộc là thần gì, nhưng trong nhận thức của bọn họ, thần là sinh mệnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cổ xưa mà cường đại, tồn tại như vậy sao lại bị giết chết?

Nghe nói, năm đó có một vị Cổ Thần đời thứ nhất đã từng để lại một câu trứ danh trên đỉnh núi - Ngoại trừ thời gian vô ngần mịt mờ cùng chính ta, ai có thể giết chết được ta?

"Thần sao lại có thể bị giết chết?" Tiểu Hòa khẽ lắc cổ, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy... Sao có thể..."

Tiểu mập mạp Vương Nhị Quan cũng mở to hai mắt thì thào phụ họa.

Mặt Vân chân nhân như phủ băng, đạo bào cũng lay động theo ánh nến.

"Ta cũng không dám tin." Vân chân nhân nói: "Thần ngủ say dưới đáy hồ, nhưng tượng của ngài vẫn luôn đứng sững ở vách đá ven hồ, mắt của bức tượng quanh năm luôn lóe ánh vàng, tỏ rõ thần linh vẫn luôn sống sót, nhưng mười ngày trước... Mười ngày trước, lôi điện xé không, nước hồ bỗng nhiên bốc hơi một lượng lớn, tạo thành một trận sương mù trước giờ chưa từng có."

"Đợi sau khi sương trắng tan đi, Đại công tử Vu gia đi tế bái tượng thần, ngạc nhiên phát hiện bên trên bức tượng có hai vết rất sâu giống như là bị kiếm chém ra."

Tượng thần liên thông với bản thể của thần linh nên khôngthể phá vỡ, cho dù là thiên lôi cũng không thể nào để lại vết tích trên người nó, vậy thì cái gì đã để hai dấu vết kia.

"Cũng trong quá trình tế bái, con ngươi vẫn luôn sáng chói suốt ba trăm năm của thần đột nhiên tắt, tượng thần cũng vỡ vụn ra thành nhiều mảnh rơi xuống hồ Vu Chúc, nước trong hồ Vu Chúc cũng bắt đầu bốc hơi một lượng lớn, để lộ ra thần đạo bên dưới..."

Vân chân nhân không nói hết.

Nhưng Lâm Thủ Khê lại đột nhiên hiểu rõ, tượng thần nát thì thần linh chết, trước thời hạn tiên đoán một năm thần linh mà bọn họ vẫn luôn tôn kính và canh gác, vào mười ngày trước bị hai nhát kiếm vô danh giết chết.

Thần linh.. Sinh mệnh nghe qua có vẻ uy nghiêm mà cường đại này, cường đại đến mức để một đại gia tộc không tiếc hao phí chờ đợi suốt ba trăm năm, chỉ vì muốn nhận được sức mạnh truyền thừa của nó. Thế nhưng, sinh mệnh cường đại như vậy sao lại bị giết chết dễ dàng như thế?

Rốt cuộc là thứ đáng sợ gì, có thể giết chết một vị thần đây?

Cũng theo đó, Lâm Thủ Khê hiểu được, mặc dù thần bị giết chết bị nhưng chức trách của gia tộc bọn họ vẫn phải tiếp tục. Bây giờ nước hồ đã cạn, để lộ Thần đình dưới đáy hồ, bọn họ muốn đến giữa hồ để tiếp nhận truyền thừa của thần linh.

Hắn và mấy thiếu niên thiếu nữ này bị triệu tập đến đây, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện này.

Quảng cáo
Trước /27 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tận Thế Lĩnh Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net