Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tâm Ngứa
  3. Chương 48
Trước /64 Sau

Tâm Ngứa

Chương 48

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 50

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Đêm có điểm thi, Lâm Cam chuẩn bị đi ngủ thật sớm.

Hơn 10 giờ đã lên giường, nhưng tới 11 rưỡi, đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Lâm Cam thở dài, hay là gọi điện thoại cho người kia xem.

"Anh thắng rồi, thật ra em không ngủ."

Chu Viễn Quang cười: "Chờ cùng em."

Dù sau khi thi thử xong đã có đánh giá số điểm, nhưng để mở mạng ra tự tay đánh số báo danh vào tra điểm, lòng Lâm Cam vẫn run rẩy. Khoảnh khắc kết quả hiện ra, Lâm Cam nhìn thấy con số "715" trên màn hình, sau đó bắt đầu cười ngây ngô.

"Bao nhiêu điểm?"

"715."

Chu Viễn Quang cười khẽ: "Học muội, ngủ đi."

Lâm Cam bật cười.

"Hình như không ngủ được."

"Không sao, dù sao mai cũng không cần đi học."

Nghe Chu Viễn Quang nói xong, Lâm Cam lại nghe thấy âm thanh huyên náo bên kia.

"Anh đang làm gì?"

Chu Viễn Quang rón rén đóng cửa nhà, đi xuống lầu dưới.

"Anh tìm ít đồ trong phòng."

Lâm Cam "ồ" một tiếng.

Hai người không nói chuyện tiếp.

"Sao em nghe thấy tiếng xe?"

Chu Viễn Quang ho nhẹ: "Bố anh xem TV trong phòng khách."

"Thật sao?"

Lại ho nhẹ một tiếng: "Giả, xuống nhà đi."

Thời khắc như thế, một giây đồng hồ cũng không thể dừng được. Anh muốn gặp cô. Lâm Cam vừa nghe anh nói như thế, mau chóng đẩy cửa ra ngoài.

Mẹ Lâm đang ở phòng khách, không đợi bà nói chuyện, Lâm Cam đã giải đáp nghi ngờ của bà.

"715."

Mẹ Lâm ngẩn ra, sau đó đứng tại chỗ cười ngây ngô. Lúc phản ứng lại, Lâm Cam đã sắp chạy mất dạng: "Con đi đâu đó?"

"Con đi một lát rồi về."

Điện thoại vẫn chưa cúp máy, bên trong truyền tới giọng của Chu Viễn Quang: "Nói bao nhiêu lần rồi, đi chậm thôi."

Lâm Cam nghe xong lại cười.

Mọi hưng phấn đều không kiềm được, cô như hỏa tiễn vọt tới ngực Chu Viễn Quang.

Chu Viễn Quang đi ở phía trước, Lâm Cam theo sau. Rạng sáng Ngu thành, thỉnh thoảng trên đường có mấy chiếc xe, không khí an tĩnh khác hẳn ban ngày.

"Lâm Cam."

"Hả?"

"Anh rất vui."

Lâm Cam còn chưa ngẩng đầu lên đã bị Chu Viễn Quang ấn vào trong ngực. Cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập và hô hấp phóng đại của anh.

Trên phố không có người, màn đêm tĩnh mịch.

"Bạn học Chu..."

"Ừ."

"Em rất rất rất rất rất rất rất muốn đi học cùng anh." Nói mấy lần "rất" xong, cô cũng bắt đầu hổn hển, có điều lời nói đều bộc lộ mừng rỡ.

Chu Viễn Quang cười khẽ, đầy cảm thán cùng thỏa mãn. Anh cúi đầu hôn lên trán cô.

"A Cam."

"Ừ?"

Một năm này, anh phát hiện mình luôn lưu lạc ở nơi có bóng dáng em. Không có em bên cạnh, biển không xanh như anh tưởng tượng, đồ ăn không ngon như anh nghĩ, phim cũng không hay đến vậy.

May mắn thay, em đã tới rồi.

"Anh nói gì?" Đợi nửa ngày, Lâm Cam cũng không nghe được điều Chu Viễn Quang muốn nói.

"Anh nói, đi ngủ đi."

____

Bữa tiệc tri ân thầy cô ngày đó, Chu Viễn Quang cũng đi cùng. Lúc mời rượu thầy Trương Cương, mọi người trong lớp đều ồn ào. Có thể tốt nghiệp thuận lợi, mọi người giờ đã ung dung hơn nhiều.

Có cậu con trai nghịch ngợm rêu rao ở phía sau: "Đây là mời thầy chủ nhiệm, hay là dùng thân phận người nhà để mời?"

Lâm Cam đỏ mặt, thầy Trương Cương cười mắng: "Tên nhóc thối, vừa tốt nghiệp đã mạnh miệng đó hả."

Nói xong, thầy Trương Cương nhìn Chu Viễn Quang đứng bên cạnh, rồi lại nhìn Lâm Cam, muốn nói gì đó nhưng chỉ than thở lắc đầu. Sau đó thầy ngửa đầu uống rượu, ly rượu nhanh chóng trống không.

Lâm Cam cũng vội uống.

Những thầy giáo môn khác ở bên cạnh cũng trêu ghẹo hai người: "Hai đứa cho thầy chủ nhiệm xử lý vấn đề lớn quá đấy. Sau này còn gặp học sinh yêu đương nữa thì quản kiểu gì đây?"

Mọi người trong phòng ai cũng cười rộ lên.

Có nản lòng, có tiếc nuối, nhưng có rơi vào địa ngục mới có ngày khổ tận cam lai.

Tất cả những tư vị đó đều theo rượu trôi xuống bụng. Trong tiếng cười hòa lẫn với lời tri ân và rượu, thanh xuân đã chấm dứt như vậy.

Nhóm người này rồi cũng phải tản ra.

____

Chu Viễn Quang học chuyên ngành Kinh tế quốc tế và Thương mại.

Năm ngoái lúc chọn chuyên ngành, Lâm Cam không thấy anh gặp khó khăn gì. Năm nay tới lượt mình ngược lại lại gặp khó khăn. Mẹ Lâm thấy con gái cứ tùy tiện chọn ngành mình thích là được. Ngành Kế toán và IT của đại học X cũng không tệ, khoa học tự nhiên cũng tương đối thích hợp với nữ sinh. Nhưng Lâm Cam không hề có hứng thú với cả hai chuyên ngành này.

Lật xem sách hướng dẫn, thấy một khoa, ánh mắt cô sáng lên. Cô chỉ chữ nhỏ trong sách, hỏi: "Anh thấy khoa này thế nào?"

Chu Viễn Quang nhìn xong thì cau mày: "Hình như khoa này cũng chiêu sinh học khoa tự nhiên năm nhất."

Lâm Cam gật đầu: "Có thể em có tiềm chất khoa học xã hội ẩn giấu."

"Em nghĩ xong rồi?"

Lâm Cam dừng một chút, không lên tiếng.

Cô dùng thời gian hai ngày xem xét phần lớn tài liệu, cuối cùng cũng chọn được.

Sau đó lại trả lời vấn đề Chu Viễn Quang hỏi hai ngày trước.

"Em nghĩ xong rồi?"

"Nghĩ xong rồi."

Chọn khoa này đi, chuyên ngành Đào tạo Hán ngữ quốc tế.

Chu Viễn Quang là sinh viên năm thứ hai đại học nên tựu trường sớm hơn Lâm Cam hai tuần. Vì vậy hai người không thể đi cùng nhau. Lúc Lâm Cam đi khai giảng cũng không để mẹ Lâm đưa đi. Dù sao cũng có Chu Viễn Quang ở đó, nếu không tự cô cũng xử lý được.

Buổi sáng cô phải đi tàu cao tốc từ rạng sáng 5 giờ, lúc đến nơi đã là đầu giờ chiều. Lúc đó giờ học buổi sáng của Chu Viễn Quang cũng vừa kết thúc, anh mau chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.

Anh bị lão Tứ ở kí túc xá gọi lại: "Anh đi làm gì?"

"Tiếp tân sinh viên."

Mấy người khác ở kí túc xá vừa nghe thấy, lập tức quay ra nhìn nhau mấy lần.

Tên Chu Viễn Quang "không gần nữ sắc" này đã sớm lưu truyền rộng rãi. Có điều mấy người trong kí túc xá đều biết, người này nuôi bạn gái nhỏ ở nhà.

Phòng kí túc xá có bốn người, đặt tên theo độ tuổi. Lão Đại Trương Vĩ, lão Nhị Trịnh Đông, lão Tam là Chu Viễn Quang, lão Tứ Tống Ninh.

Tống Ninh nhướn mày: "Tối mang 'chị dâu nhỏ' cùng đi ăn cơm chứ?"

Trương Vĩ và Trịnh Đông đều cười rộ lên.

Chu Viễn Quang phất tay: "Người vừa tới, không có thời gian làm quen mấy cậu đâu, xếp hàng dần đi."

Mấy người đều phì cười: "Còn giấu đi không cho ai gặp nữa chứ."

Chu Viễn Quang cụp mắt, cười nhẹ một tiếng. Chính anh còn nhìn không đủ, sao có thời gian đưa cô tới cho người khác gặp chứ.

Đón Lâm Cam từ bến tàu cao tốc về, anh đưa cô đi đóng tiền, lên phòng kí túc xá. Đối với tân sinh viên mới nhập học, nam sinh chỉ cần chào hỏi dì quản lí là có thể ra vào kí túc xá nữ.

"Em ở đây chờ chút, anh đi lấy chìa khóa và thẻ nước cho."

"Em tự đi được."

Chu Viễn Quang nhẹ nhàng xoa tóc Lâm Cam: "Lúc anh mới tới cũng tự làm mọi việc."

Lâm Cam trợn tròn mắt không hiểu: "Ừ?"

"Sẽ mệt lắm."

Chu Viễn Quang cong môi, nhìn vẻ lờ mờ của cô thì cười: "Lúc đó anh nghĩ đợi năm nay em tới, anh sẽ không cho em làm gì cả. Tốt nhất là --"

Nhìn nốt ruồi đón lệ bên khóe mắt cô, Chu Viễn Quang đột nhiên thấy trong lòng ngứa ngáy, sớm biết thế này đã hôn từ lúc đi vào rồi.

Bây giờ ở đây... nhiều người như thế.

"Tốt nhất cái gì?"

Thấy anh nửa ngày không nói hết, Lâm Cam liếc nhìn.

Chu Viễn Quang cong tay quẹt qua đầu mũi cô, cực kỳ cưng chiều mở miệng: "Sao không kiễn nhẫn thế hả?"

Lâm Cam bĩu môi.

"Lúc ấy anh đang nghĩ, tốt nhất cưng chiều em thành trẻ thiểu năng luôn." Giọng anh vốn lãnh đạm, nhưng hết lần này tới lần khác lời nói đều xen lẫn ý cười, khiến câu nói tràn ngập cảm giác cưng chiều.

Cảm giác này khiến lòng Lâm Cam dâng trào, vùng quanh lỗ tai đều đỏ lên. Cô cắn môi, cố ý xuyên tạc ý trong lời nói của anh: "Anh nói em là trẻ thiểu năng."

Chu Viễn Quang không trả lời thẳng, cười ngắm cô, sau đó xoay người giúp Lâm Cam mang đồ lên.

Lời anh truyền tới lỗ tai Lam Cam lại khiến lòng người ta nóng lên: "Anh chỉ thích trẻ thiểu năng."

Lâm Cam thấp giọng mắng một tiếng.

Đúng là gặp quỷ, sao đẳng cấp của học trưởng Chu lại cao hơn nhiều so với bạn học Chu vậy?

Lần này, ngay cả cô cũng tình nguyện làm trẻ thiểu năng.

Chu Viễn Quang lấy chìa khóa xong thì gọi Lâm Cam, hai người đi xem kí túc xá. Lúc đó cũng vừa vặn có hai nữ sinh đi vào kí túc xá. Một người trong đó có vóc dáng cao gầy, nhìn thấy Chu Viễn Quang thì híp mắt.

"Chu Viễn Quang!"

Lâm Cam quay đầu lại trước, sau đó Chu Viễn Quang cũng xoay người.

"Sao cậu lại lên tầng 6?"

Chu Viễn Quang không lên tiếng, anh cau mày, liếc nhìn nữ sinh trước mặt, môi mỏng khẽ mở: "Cậu là ai?"

Hết chương 50.

Lời của tác giả: Ngài mai chúng ta sẽ được thấy bạn học Chu công khai tuyên bố chủ quyền, thuận tiện rắc thức ăn chó.

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net