Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thâm Cung Kế
  3. Chương 6: CHƯƠNG 6 TẤM LÒNG
Trước /40 Sau

Thâm Cung Kế

Chương 6: CHƯƠNG 6 TẤM LÒNG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 6: TẤM LÒNG

"Tiểu chủ xinh đẹp như vậy, đương nhiên không cần lo lắng, ngày sau tất cũng sẽ được hoàng thượng yêu thích, sinh con dưỡng cái."

Thủy Tiên mỉm cười, "Mong được như lời chúc của cô cô. Cô cô biết những phong hiệu này của các nương nương có ý nghĩa gì không?"

Bảo Lượng trầm ngâm một lát, mới lên tiếng: "Thưa tiểu chủ, trong cung luôn quy định phi tần từ chính tứ phẩm và trên chính tứ phẩm mới có thể được phong hiệu, năm đó khi hoàng quý phi vẫn còn là quý phi nhất phẩm, phong hiệu là 'Thần', chỉ là sau khi tấn phong hoàng quý phi rồi, căn cứ theo quy củ, không cần thêm phong hiệu ở trước, tiểu chủ đọc sách nhiều, thiết nghĩ cũng có thể hiểu dụng ý bên trong chữ này."

"Còn 'Như', 'Lệ', 'Tĩnh', những chữ này, đều do phủ nội vụ nghĩ ra, giao cho hoàng thượng, quá nửa là đến từ dáng vẻ các vị nương nương thể hiện trước mặt người khác, rất chuẩn xác. Chỉ có hai người, một là Uyển tần lấy chữ 'Uyển', hai là Hà thị - dung hoa chính tứ phẩm hiện nay lấy chữ 'Nhã', là do hoàng thượng đích thân phong tặng."

Thủy Tiên như có điều suy nghĩ, "Vậy xem ra, hoàng thượng rất thích hai vị nương nương này rồi."

Bảo Lượng im lặng một hồi, mới cẩn thận nói: "Bùi thị Uyển tần, khuê danh là hai chữ 'Uyển Tú', mà Nhã dung hoa, theo ghi chép của phủ nội vụ, tục danh chắc là 'Uyển Thanh', tiểu chủ hãy tự nghĩ trong lòng, nô tỳ không thể nói nhiều về các chủ tử thêm nữa."

Phó Thủy Tiên hoàn toàn hiểu rõ, chữ "Thần" có ngụ ý là chỗ ở của hoàng đế, chính là một chữ cực kỳ quý giá, hoàng thượng có thể trao cho Lư Dĩnh Chi thời đó vẫn còn là quý phi, đủ thấy trong lòng quả thực có người này.

Những người còn lại đều do phủ nội vụ nghĩ phong hiệu nên không bàn luận nữa, Uyển tần sinh được công chúa Mẫn Cát, hoàng thượng lại trực tiếp lựa ra một chữ trong tên cho nàng ta, nói dễ nghe một chút thì là thánh thượng đích thân phong tặng, nói khó nghe một chút thì chính là không để ý, như tát thẳng mặt nàng ta trước toàn bộ hậu cung, mà Nhã dung hoa, lại mang dáng vẻ của một sủng phi.

Bảo Lượng nói những lời này là muốn khéo léo nói chuyện trong cung ra cho nàng biết, Thủy Tiên vô cùng cảm kích trong lòng, cũng không nói ra ngay lúc đó, chỉ trịnh trọng bảo: "Thủy Tiên đa tạ cô cô."

Bảo Lượng lắc đầu, mỉm cười nói: "Nô tỳ chỉ là tùy ý nói chuyện một chút với tiểu chủ về vị trí của các vị nương nương trong cung, để tiểu chủ đừng hành sai lễ lúc gặp người ta, đều là chuyện đương nhiên, là do bản thân tiểu chủ vốn đã thông minh mà thôi." Bà suy nghĩ một chút, lại dặn, "Tiểu chủ tài hoa hơn người, nếu muốn viết văn làm thơ, nhớ phải tránh khỏi tục danh của đương kim hoàng thượng."

Triều Đại Thuận thành lập từ thời Vệ gia, Thủy Tiên có gia thế như vậy, gần với quyền vua nhất, đương nhiên là biết ba chữ "Vệ Cẩn Chân" - tục danh của hoàng thượng, khó được một người như Bảo Lượng, không biết rõ mọi việc mà vẫn suy nghĩ cho nàng, truyền hết toàn bộ những gì mình biết cho nàng, nàng không khỏi cảm động, càng xem bà như người thầy để tôn kính.

Bảo Lượng đương nhiên không chịu nổi, khuyên vài lần, nhưng nghĩ đến mình chẳng phải là vì yêu thích tính tình như vậy của Thủy Tiên nên mới chú ý dặn dò sao, nghĩ vậy bà chỉ có thể càng thêm cố gắng đáp lại.

Tới một ngày trước khi Thủy Tiên vào cung, những cô cô dạy dỗ đều phải trở về trong cung, tuy chỉ ở chung có nửa tháng, nhưng Bảo Lượng cũng không nỡ, trước khi đi nhiều lần căn dặn: "Tiểu chủ vào cung rồi, hãy nhớ kỹ một câu 'Cẩn thận một chút', nô tỳ làm việc ở Vạn Thần cung, tương lai thế nào cũng có lúc được gặp."

Thủy Tiên đáp lời, lấy ra món quà đã chuẩn bị hết từ trước, giao cho Bảo Lượng, "Ta biết cô cô không thiếu cái gì, nhưng đây chỉ là một chút tấm lòng, cô cô đi lại trong cung, kiểu gì cũng có lúc cần dùng, vẫn mong cô cô hãy nhận lấy."

Phía bà Diệp mặc dù có chồng che chở, nhưng suy cho cùng làm cáo mệnh phu nhân nhiều năm như vậy, cũng hiểu được Bảo Lượng có lòng bồi dưỡng con gái như thế nào, cũng chuẩn bị rất nhiều quà đưa tới, Bảo Lượng từ chối đủ kiểu không được, rốt cuộc cũng chịu nhận, người của Phó gia lại tiễn bà lên xe ngựa, sai người đưa thẳng đến trước cửa cung.

Trăng sáng lên cao, hoàng thành đã thực sự sang thu, không giống đợt trước khí hậu hay thay đổi, bệnh tình lâu ngày của Phó Thủy Liên mấy ngày nay cũng đã chuyển biến tốt, đi cùng chồng nàng ấy - Mộ Huỳnh Vũ, vội về nhà mẹ đẻ gặp tiểu muội một lần trước khi vào cung.

Đôi vợ chồng son này biết tâm tư của Mộ Huỳnh Phi, vốn không muốn để hắn cùng tới, nhưng lại không nhịn được. Huỳnh Phi thời gian này đã yên tĩnh lại, nói với giọng kiên định: "Nhà chúng ta vốn quan hệ rất tốt với nhà mẹ đẻ của chị dâu, con cháu cũng luôn đi lại với nhau, nếu đệ không đi, ngược lại càng như né tránh."

Mộ Huỳnh Phi nói có lý, Huỳnh Vũ và Thủy Liên liền kêu hắn cùng đi.

Bữa tiệc lần này ở Phó phủ rất đặc biệt, không phải người một nhà cùng nhau ngồi quanh bàn ăn, mà là phụ nữ ngồi một bàn ở bên trong, dùng bình phong chia cách với phái nam. Lúc Phó Thủy Tiên ngồi vào chỗ, mọi người đều đã đang đợi rồi. Mộ Huỳnh Phi cúi đầu thật thấp để hành lễ, lúc thấy làn váy thêu hoa ngọc lan đi qua trước mặt hắn, hơi hơi ngẩn ra.

Chỉ là một cái liếc mắt như thế, đã đủ để chàng trai trẻ mấy ngày nay im lặng phải dâng trào cảm xúc, cũng chính lúc này, Mộ Huỳnh Phi mới thực sự cảm nhận được, hắn hận chính mình vô dụng như thế, những tình ý và vui vẻ vô tư của hai người lúc trước khi còn nhỏ đã không còn là gì hết, tương lai cũng chỉ có thể nhìn làn váy Thủy Tiên lướt qua trước mắt hắn.

Phó Thủy Tiên đã dần dần chấp nhận được việc người nhà hành lễ theo quy củ với nàng, nàng đi tới ghế chính rồi liền mời mọi người ngồi vào vị trí. Bình phong chia cách cha, nhị ca và tỷ phu, và cả bóng dáng thấp thoáng của người kia nữa, người Thủy Tiên yêu mến bao nhiêu năm nay, mà nay đến cả nhìn rõ khuôn mặt của hắn cũng không còn được nữa rồi.

Đều biết sáng sớm hôm sau Thủy Tiên sẽ phải vào cung, bữa tiệc này ăn rất kiềm nén, Thủy Liên tự trách trước đây nói năng phủi phui, ôm Thủy Tiên nói không ra lời. Chỉ có Phó Tùng Nguyên đã trải qua hai triều, mọi việc đều biết cân nhắc, nói chuyện qua lại cùng mấy người trẻ tuổi.

Trong bàn nữ quyến, Thủy Tiên không muốn người nhà đều im lặng, lựa lời hỏi: "Tỷ tỷ có nhớ lúc trước muội có người bạn rất tốt, tên là Mạnh Vũ Yên không?"

Thủy Liên gật đầu, tiếp lời: "Từng có duyên gặp vài lần, gần đây nghe nói nàng cũng trúng tuyển, phong làm một thái nữ chính bát phẩm."

Bà Diệp luôn để mặc cho con cái được phép kết bạn, nghe đến đó thì kinh ngạc nói: "Mới là chính bát phẩm thôi sao? Lần này đều là tiểu thư nhà quan tham gia tuyển chọn, lại còn có phong phẩm thấp như vậy sao?"

"Cha nàng trùng hợp cũng là học chính chính bát phẩm của Quốc Tử giám, chỉ e là quyết định theo gia thế rồi." Phó Thủy Tiên kiên trì giải thích cho mẹ.

Bầu không khí trên bàn ăn thoáng nhẹ nhàng hơn, Thủy Liên gắp đồ ăn cho em gái, cũng bắt đầu nói chuyện phiếm: "Đã từng nhìn thấy Mạnh tiểu thư rồi, cảm thấy dung mạo nàng rất bình dị, còn có vẻ nhát gan mềm yếu, bây giờ lại cùng muội vào cung, cũng là duyên phận của hai người."

Xung quanh đều là người thân, Thủy Tiên cũng liền nói suy đoán tùy ý của mình ra khỏi miệng: "Vũ Yên tuy mềm yếu, trong cung lại không có ai có gia thế như nàng, có lẽ chính viên ngọc của gia đình nhỏ vậy lại thu hút hoàng thượng, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, Vũ Yên vốn tính hiền lành, muội vẫn khá lo lắng."

Nói chuyện như vậy, trên bàn nữ quyến cũng không còn lạnh nhạt nữa, bắt đầu nhắc tới mấy chuyện trong kinh thành, bữa cơm cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Tan tiệc, Mộ Huỳnh Vũ cũng đến lúc dẫn vợ và đệ đệ về nhà. Thủy Liên liên tục căn dặn muội muội nếu có chuyện gì cũng không được tự mình gánh vác, tìm cách kêu người truyền tin, Thủy Tiên cũng ngoan ngoãn đồng ý, đứng dậy tiễn đến trước cửa, Mộ Huỳnh Vũ bèn thở dài nói: "Mời chiêu hoa tiểu chủ dừng bước, tiễn nữa sẽ không ổn."

Thủy Tiên hiểu mọi người đều là người có vinh cùng vinh có hại cùng hại, lời này của tỷ phu là muốn tốt cho nàng, lập tức cũng không cố chấp nữa, ngược lại nói đùa rằng: "Lần tới gặp lại tỷ tỷ, phải thật khỏe mạnh đừng gầy yếu như vậy nữa mới tốt, chuyện này giao cho tỷ phu nhé."

Trong mắt Mộ Huỳnh Vũ lộ ra ý cười, nhìn vợ đầy tình cảm, chắp tay nói: "Vâng, nhất định không phụ kỳ vọng của tiểu chủ."

Mộ Huỳnh Phi ở bên cạnh vẫn không hề nói gì, đến tận lúc này, khi thực sự phải chia lìa rồi, mới cúi đầu nói: "Chiêu hoa tiểu chủ, người... hãy bảo trọng."

Tình yêu đầy ắp hóa thành bao nhiêu lời nói, đến giờ phút này, cũng chỉ có một câu như vậy thôi, Phó Thủy Tiên biết mỗi chữ trong đó nặng tựa nghìn cân, qua một lúc lâu mới gật đầu: "Mộ tiểu công tử, bảo trọng."

Trở lại chính đường, nô bộc đã quét tước sạch sẽ, hôm nay cơ thể Trương Nhã Văn không thoải mái lắm, tiệc tối cũng không tới được, bà Diệp bận rộn xong bèn đích thân đi thăm con dâu, Phó Tùng Nguyên ngồi một mình bên cạnh bàn gỗ nhỏ khắc hoa, thấy con gái bước tới, bèn ngoắc tay gọi nàng đến trước mặt.

Phó Tùng Nguyên vuốt ve tóc nàng, yêu thương nói: "Thủy Tiên cũng đã lớn rồi, năm đó tỷ tỷ con, cũng gả đi vào tuổi này như con. Từ nhỏ con đã là một đứa bé thấu tình đạt lý, chuyện nên nói nên dặn dò cha cũng nói nhiều rồi, con cũng biết nên làm như thế nào. Sáng sớm ngày mai con phải rời khỏi căn nhà này rồi, chỉ có một điều con nhất định phải nhớ, cung vua không như gia đình bình thường, mọi việc đều phải nhìn thoáng ra, nên buông được thì buông, Phó gia không cần con gái đi tranh giành vinh hoa phú quý gì cả, cha mẹ chỉ mong con bình an sống quãng đời còn lại thôi."

"Cha…" Thủy Tiên có trưởng thành nữa, cũng chỉ là một cô nương mới mười bảy tuổi, vừa nhớ tới những ngày tháng trong cung sẽ không có điểm cuối, cuộc đời này vô duyên với người yêu, bao nhiêu ấm ức cộng thêm lời nói quan tâm của cha, lúc này lại bật khóc.

Đây là lần duy nhất nàng rơi lệ từ sau khi biết chuyện tuyển tú đến bây giờ, Phó Tùng Nguyên hiểu rõ con gái nhẫn nhịn trong lòng đã lâu, khóc lên như vậy mới tốt, bèn kiên nhẫn ở bên, dùng một tay vỗ về nhè nhẹ lên lưng con gái, tựa như lúc nhỏ khi nàng vẫn còn quấn tã vậy.

Đêm dần dần thêm sâu, trong Vạn Thần cung, người phụ nữ tôn quý nhất triều Đại Thuận, Đổng thái hậu hiện nay vừa lễ phật xong, được ma ma bên cạnh nâng dậy, người phụ nữ này là người đã ở bên tiên đế lâu nhất, tuổi đã gần 60, tuy bà bảo dưỡng rất tốt, lại chuyên tâm hướng phật, năm tháng cũng vẫn công bằng mà để lại dấu vết trên mặt bà.

Lúc này bà đặt tay lên tay ma ma đi về phía tẩm cung bên cạnh, trông vẻ rất có tinh thần, "Xuân Chi, đứa bé Nguyệt Bình kia ngày mai sẽ vào cung hả?"

Xuân Chi hầu hạ bên cạnh thái hậu đã mấy chục năm, lúc nói chuyện cũng không cần phải quá phép tắc quy củ gì, lúc này vừa hầu hạ thái hậu thay y phục vừa nói: "Nương nương vẫn có trí nhớ tốt như lúc còn trẻ vậy, đúng là ngày mai vào cung."

"Lúc Tết có gặp đứa bé kia một lần, tính khí rất nóng nảy, không thể thành được châu báu, chỉ là suy cho cùng cũng là con gái Đổng gia, tuy là họ hàng xa, ai gia cũng không thể không chuẩn bị trước giúp nàng được."

Xuân Chi không ngừng động tác trên tay, lại lấy lược chải tóc cho thái hậu, miệng vẫn nói chuyện cùng thái hậu: "Phải, trước đây người vừa thấy tiểu thư Nguyệt Bình, lúc về cũng nói vậy với nô tỳ, chỉ là nô tỳ cũng từng nghe có câu, nói là 'Người giỏi thì khổ nhiều', thái hậu nương nương có bản lĩnh làm mẫu nghi thiên hạ, người nhà đương nhiên chỉ có thể dựa vào người."

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Thư Trả Thù Rồi Nảy Sinh Tình Yêu Với Tổng Tài Bá Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net