Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Còn có ai không phục?
Lăng Hàn ngừng tay, mỉm cười nhìn mọi người hỏi.
Mọi người vội lắc đầu. Cái tên này quá mạnh, không phải Dũng Tuyền Cảnh căn bản không có tư cách giao thủ với hắn.
Mà mấy Dũng Tuyền Cảnh thì hừ một tiếng. Bọn họ không sợ Lăng Hàn, nhưng rất kiêng kỵ Lưu Vũ Đồng, hiện tại nữ tử này đã rút kiếm, bảo hộ ở bên người Lăng Hàn, nên không ai dám manh động.
Chủ yếu nhất là, hiện tại bọn họ vô tâm tính toán với Lăng Hàn. Cây linh dược kia chạy vào khu vực thần bí, làm sao kéo nó ra mới là chuyện quan trọng nhất.
Càng ngày càng nhiều người kéo tới, hoàn toàn vây quanh nơi đây.
Có khả năng nới này là trung tâm của không gian dưới lòng đất, hình thành một vòng tròn, diện tích rất lớn. Mấu chốt nhất là, khu vực đen nhánh nuốt chửng tia sáng kia, thật giống như một loại thực vật, có thể chặn tầm mắt, đứng đầu bên này là không nhìn thấy tình hình đầu bên kia.
Cũng may người tiến vào đủ nhiều, có thể miễn cưỡng vây khu vực này lại, chí ít cây thần dược kia chạy ra, bọn họ có thể lập tức phát hiện.
- Làm sao bây giờ?
Sau khi hình thành vòng vây, tất cả mọi người khó khăn nói.
- Nhốt nó lại, không tin nó không ra!
Có người nói.
- Ngươi ngốc sao, nó vốn là thực vật, hoàn toàn có thể cắm rễ ở bên trong mấy trăm năm, nhưng chúng ta thì sao, nhiều nhất ba ngày là phải rời đi!
Có người mắng.
- Cũng đúng a!
Người kia ngượng ngùng nói.
Tất cả mọi người cau mày. Kia tuyệt đối là một cây linh dược, thậm chí đạt đến cấp bậc Thần dược trong truyền thuyết, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn, điều này làm cho bọn họ quả thực muốn điên.
Có người đi ra ngoài liên hệ mấy lão quái vật, hi vọng bọn họ có thể có biện pháp, những người khác thì thủ ở chỗ này.
Lăng Hàn chậm rãi tiếp cận bức tường vô hình kia, hắn đưa tay ra cảm ứng.
Cảm giác thật quen thuộc.
Khóe miệng của Lăng Hàn lộ ra vẻ mỉm cười. Năm xưa hắn tiến vào rất nhiều di tích, từng thấy rất nhiều tình huống tương tự, cái này cũng là nguyên nhân tại sao hắn sớm báo động trước.
Đây cũng không phải bức tường gì, mà là một loại khí tràng, một loại khí tràng vượt xa Thiên Nhân Cảnh!
Nếu như hắn vẫn là Thiên Nhân Cảnh, như vậy lấy nghiên cứu đối với khí tràng của hắn, có thể cố sức phá tan, để cho mình thông qua, nhưng hiện tại... Hoàn toàn không có tư cách như vậy.
Lẽ nào, chỉ có thể sử dụng vật kia?
Lăng Hàn lấy thanh khuyết đao ra, đây là bảo đao của đồ đệ hắn, cũng có khả năng là di vật duy nhất có thể tìm được, toàn lực bạo phát dư uy của Linh khí, có thể miễn cưỡng thôi phát ra sức mạnh đến Thiên Nhân Cảnh a.
Nhưng vấn đề là, bạo phát như thế, bảo đao này sẽ triệt để phá huỷ.
Lăng Hàn do dự, hơn nữa còn có một vấn đề khác, là cây đao này chỉ đủ bạo phát một lần, như vậy sau khi hắn vào, làm sao đi ra?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền quyết định, phải đi vào!
Bởi vì trong này không chỉ có thần dược, còn cất giấu bí mật của đại chiến năm xưa, hắn muốn biết tại sao. Hơn nữa, nếu bên trong thật sự có di cốt của một vị Phá Hư Cảnh, hình thành khí tràng này, như vậy nói không chắc hắn có biện pháp phá giải.
- Hai người các ngươi, yểm hộ thay ta một lát.
Lăng Hàn nói với Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền.
Bởi vì đây là một khu vực rất lớn, mỗi người cách nhau khá xa, vây quanh khu vực này, bởi vậy Lăng Hàn đứng ở giữa hai nữ, nếu người hai bên khác không chú ý, là rất khó nhìn thấy hắn.
Hai nữ không biết hắn muốn làm gì, nhưng đều gật đầu, biết tên này có năng lực mà người thường không thể.
Lăng Hàn kích hoạt bảo đao, ý chí võ đạo của Giang Dược Phong là hắn truyền thừa, tuy hiện tại hắn còn rất nhỏ yếu, nhưng mà nhất mạch truyền thừa. Thần thức xúc động, ý chí võ đạo trong bảo đao liền thức tỉnh, vù, phù văn trên bảo đao bừng sáng, cực kỳ óng ánh.
Nhưng đây là tia chớp cuối cùng, chẳng mấy chốc sẽ trở lại bình thường.
Lăng Hàn không do dự chút nào, lấy bảo đao chém vào trong khí tràng, mở đường cho mình.
Dù như vậy, thần kinh của hắn vẫn rất căng thẳng. Bảo đao trong tay rung động như cá bơi, thân hình của hắn cũng lay động theo, mở ra một con đường.
Trong nháy mắt, thân hình của hắn đi vào khu vực u ám kia, không còn gặp lại nữa.
Lưu Vũ Đồng và Lý Tư Thiền đều ngoác mồm, liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy khiếp sợ, còn có kính ngưỡng nồng đậm. Thiếu niên này, không, người đàn ông này còn có cái gì là không làm được?
Rất nhanh, các nàng thu hồi ánh mắt, lên tinh thần, bắt đầu che đậy cho Lăng Hàn, để tránh bị người phát hiện hắn mất tích. Bằng không Lăng Hàn thật chiếm được bảo bối gì, lấy thực lực bây giờ của hắn, khẳng định là không giữ nổi.
Lăng Hàn chảy mồ hôi đầm đìa, trong khí tràng này từng bước nguy cơ, năm xưa hắn là cường giả Thiên Nhân Cảnh, nhưng chỉ cần một bước đi nhầm cũng trọng thương, mà lấy tu vi của hắn hiện tại, chuyện này quả thật là lấy tiền trong chảo dầu, hơi có sai lệch sẽ tan xương nát thịt, tuyệt không có cơ hội lần nữa.
Nhưng điều này làm cho hắn càng thêm hưng phấn, tập trung cao độ, ánh mắt trở nên cực kỳ sáng sủa.
Thiên tài và người điên là không hề khác gì nhau.
Kiếp trước hắn chăm chú luyện đan, một khi luyện đan sẽ giống như người điên, mà đời này, hắn thả trọng tâm ở võ đạo, tương tự cũng có một mặt điên cuồng, chỉ là trước đây không có cơ hội triển lộ mà thôi.
Nguy hiểm tầng tầng như vậy, tất nhiên để toàn thân của hắn căng thẳng, nhưng càng làm cho hắn hưng phấn. Bồi hồi giữa sống và chết, để hắn cảm giác được ý nghĩa của sinh mệnh, thần thức như nước biển sôi trào mãnh liệt.
Thậm chí hắn có loại cảm giác, có thể ở chỗ này rèn luyện thần thức.
Hào quang trên bảo đao bắt đầu lấp loé, Lăng Hàn sợ hết hồn. Tình huống hư hao của cây đao này vượt qua hắn tưởng tượng, lại chỉ kiên trì chút thời gian ấy liền phai mờ. Tuy hắn thích mạo hiểm, nhưng mạo hiểm và chịu chết là hai việc khác nhau a.
Hắn vội gia tốc. Bởi vì phải suy tính khí tràng biến hóa, tinh thần của hắn cũng tập trung cao độ, tiêu hao rất lớn, mồ hôi như nước chảy xuống, trong nháy mắt ướt nhẹp quần áo, thậm chí còn chảy ra thành dòng.
Nhưng hắn không cảm giác chút nào, ánh mắt sáng quắt, không ngừng đi tới.
Vù, bảo đao lóng lánh lần cuối, hết thảy phù văn đồng loạt biến mất, vỡ tan. Điều này đại biểu ý chí võ đạo trong đao đã triệt để dập tắt. Hô, Lăng Hàn lao ra một bước cuối cùng, hắn rốt cục đi ra khu vực khí tràng phong tỏa.
Phía trước lại hiện ra quang minh.
Đây là một khu vực chu vi chỉ có mười trượng, chính giữa có một bộ di cốt ngồi xếp bằng, mà cây thần dược kia thì đang ra sức đâm rễ vào trong đất bùn. Chỉ là đại địa nơi này giống như rất kiên cố, qua lâu như vậy, cây thần dược kia lại mới đâm rễ vào một nửa.
Ánh mắt của Lăng Hàn sáng ngời, lặng yên đi tới gần thần dược. Hắn không biết thần dược có phân chia hai mặt hay không, nhưng hiển nhiên hiện tại cây thần dược này không có phát hiện hắn.
Mười bước, tám bước, năm bước, ba bước!
Đột nhiên Lăng Hàn tung người ra, đưa tay chộp tới cây thần dược.
---------------