Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu - Lục Thạc
  3. Chương 49-50
Trước /29 Sau

Thần Long Ở Rể - Hồ Cửu - Lục Thạc

Chương 49-50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Thật ra công việc khá bận rộn, nhưng năng lực Lục tổng rất tốt, tôi còn cảm thấy thật may mắn khi có cô ấy ở tập đoàn Sunny.”

Hào Danh Đạt vừa ăn vừa nói, bộ dạng vô cùng tự hào.

“Hào tổng, chẳng phải đến giờ rồi sao? Chúng ta nên đi thôi.” Lục Thạc cảm thấy áp lực cực độ, chỉ muốn rời khỏi.

“Nhưng mà, hiện tại cũng còn hơi sớm.” Hào Danh Đạt nhìn món ăn ngon cảm thấy hơi tiếc.

Hồ Cửu không muốn chậm trễ chuyện của Lục Thạc, anh cười gật đầu.

“Con ăn thêm đã.” Lục Chỉ cảm thấy cô ăn quá ít.

“Con ăn no rồi, còn chút việc. Cha với Hồ Cửu ăn thêm đi, con xong việc sẽ về nhà sớm cùng

mọi người.” Lục Thạc an ủi cha mình.

“Được rồi. Em đi đi, có anh lo cho cha.” Hồ Cửu hiểu tính vợ mình, cũng không muốn chậm trễ cô.

Lục Thạc nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài, có vẻ vội vàng vì việc. Hào Danh Đạt cũng không kịp phản ứng nữa, đang lúng túng nên ngồi hay đi.

Hồ Cửu nhìn ra lúng túng trong mắt Hào tổng thì ý cười hiện lên, người này có thể dùng được, có chút làm anh vừa ý.

“Hào tổng cứ đi đi, đồ ăn nhân viên sẽ đem tới công ty sau. Anh yên tâm.” Hồ Cửu vừa nói vừa gắp thêm ít đồ ăn cho Lục Chỉ.

Hào Danh Đạt nghe vậy cũng thả lòng, cười cười xấu hổ, rồi đứng lên đi.

“Cha, ăn xong còn muốn đi đâu chứ?” Hồ Cửu quan tâm hỏi.

Lục Chỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay anh cũng thoải mải ra một chút, nên về nhà nghỉ ngơi một chút.

“Cho tôi về là được.” Lục Chỉ nhẹ nhàng nói.

Sau bữa ăn, Hồ Cửu đưa Lục Chỉ về nhà an toàn, dặn dò một chút không nên mở cửa cho người lạ, dạo này có rất nhiều lừa đảo.

Lục Chỉ cũng cảm thấy có lý, càng cảnh giác hơn.

Lúc này Hữu Thủ đã gọi Hồ Cửu, báo cáo tình hình bên kia.

“Tốt lắm, chẳng phải đến lúc cướp lại đồ rồi sao.” Hồ Cửu cười nhếch mép.

2

Thái độ của anh vô cùng tự tin.

“Vâng, hiện tại cần làm gì?” Hữu Thủ đầu dây bên kia chờ đợi lệnh.

“Tôi tới đón cậu. Chúng ta cũng nên giáp mặt người cần gặp kia rồi.” Hồ Cửu trong lòng có tính toán.

Khoảng hơn mười phút sau, Hữu Thủ đã có mặt trên xe cùng Hồ Cửu đi đến một nơi.

Chính là dùng trước tòa nhà chính ủy của thành phố Gia.

“Đây là...” Hữu Thủ thắc mắc.

“Chủ tịch thành phố mới cũng đã nhận chức, không phải nên đến chúc mừng sao?” Hồ Cửu nói.

Hữu Thủ như chợt nhớ ra gì đó.

“Chẳng phải Vương chủ tịch đến rồi?”

“Cứ đến xem sẽ rõ.”

Thật ra lúc ở quảng trường Hữu Thủ đã thấy một tên đàn ông, trên người còn vương chút linh lực từ trận pháp nào đó, quanh thân hắn phủ toàn một ma pháp đen tối để hộ vệ bản thân.

Hồ Cửu đã để ý đến hắn ta, nhưng còn bận tâm Lục Chỉ nên không thể bám theo. Tuy nhiên còn điều thú vị hơn chính là trên người Dương Minh Thành lại dính chút sự đen tối này.

Nếu không phải là có tiếp xúc khoảng thời gian thì không thể dính được chút linh lực đen kia.

Chuyện này có vẻ thú vị, nếu thực sự Dương Minh Thành cùng tên kia có hợp tác hay quan hệ gì đó. Thì an toàn của Chủ tịch thành phố mới là Vương Lam Ứng sẽ không còn được đảm bảo.

Xem ra thành phố Gia càng ngày càng thú vị.

“Các người không thể vào.” Bảo vệ công ngăn cản hai người.

“Chúng tôi có hẹn trước với Chủ tịch Vương.” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.

Người bảo vệ còn chút nghi ngờ, nhưng chuyện gặp chủ tịch là chuyện không thể không xem trọng. Hắn đành phải gọi lên văn phòng thì quả thực Chủ tịch Vương đang chờ khách.

Tuy nhiên, cách ăn mặc của hai người này làm anh ta nghi ngờ vô cùng.

Anh yên tâm, không làm khó anh” Hồ Cửu cười nói.

Dù sao anh ta làm việc đúng nguyên tắc, nghi ngờ thì không nên cho qua, cần có người xác nhận là đúng rồi.

Hồ Cứu sau khi gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, người bảo vệ kia cũng nhận được thông tin từ bộ đàm, cũng cúi đầu xin lỗi rồi mời họ vào.

Vào tới phòng Chủ tịch, khác xa cảnh tượng một vị Chủ tịch uy nghiêm, Vương Lam Ứng lại đứng chào Hồ Cửu vô cùng cung kinh.

“Chiến thần, ngài tới thật vinh hạnh” Chủ tịch Vương vô cùng kích động.

Ông vẫn luôn mong muốn gặp riêng chiến thần, nay đã thành hiện thực. Ngưỡng mộ chiến thần chính là chuyện ông luôn tâm niệm, gặp Chiến thần gần thế này ông chết cũng cam tâm.

“Đừng quá câu nệ, ngồi đi.” Hồ Cứu bước tới ngồi xuống ghế khách.

“Tôi sẽ bố trí người bảo vệ ông, dù sao cũng do Ban chính trị điều phái, làm cho tốt chức vụ là được. Những thứ khác khó khăn cứ tìm Hữu Thủ.” Hồ Cửu nhanh chóng vào vấn đề.

Vương Lam Ứng cúi chào Hữu Thủ, làm cho Hữu Thủ có chức không thích ứng, hơi giật mình. Trước giờ các vị quan chức lớn kia cũng chưa từng chào anh ta như vậy.

“Chủ tịch Vương đừng quá câu nệ như thế, việc bảo vệ ông tôi đã sắp xếp xong, ông cứ y theo mà làm là được.” Hữu Thủ khách khí đáp.

Vương Lam Ứng quả thực là người có năng lực, ông ta lăn lộn ở quan trường bao năm, chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi. Nhưng chính vì vậy mà ông ta vẫn xem như là người có tâm nhất.

Chính vì vậy Hồ Cửu cũng không ngại bảo vệ ông ta tốt một chút, huống hồ kẻ đối đầu với ông ta lần này thực lực quá mạnh, e rằng Vương Lam Ứng khó mà ứng phó được.

“Dương Minh Thành bên kia ông cũng nên đề phòng” Hồ Cửu nhắc nhở.

“Cậu ấy còn trẻ cũng có chút thực lực” Vương Lam Ứng cảm thán đánh giá.

Hồ Cửu nhìn ông ta cảm thấy người này cũng tốt, quả là không vì quyền lực mà đánh giá thấp người khác.

“Lăn lộn bao năm, tôi cũng không cần dạy ông cách đề phòng người. Nhưng mà ông nên cẩn thận hơn. Ngoài Hữu Thủ ra, đừng tin ai” Hồ Cửu nhắc nhở.

Vương Lam Ứng gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

“Có việc cần cứ liên hệ Hữu Thủ.” Hồ Cửu đi ra đến cửa thì dừng lại nói thêm.

“Tôi đã biết, cảm ơn Ngài.” Vương Lam Ứng khách khí đáp lời.

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi ra ngoài, anh đã cảm ứng được một chút gì đó hắc ám ở đây. Nhìn bốn bề đều là văn phòng đang làm việc, Hồ Cửu cảm nhận rõ có người đang làm gì đó mới toát ra luồng sát khí đen tối này.

Lần theo manh mối, Hồ Cửu đứng trước phòng Phó Chủ tịch thành phố.

“Dương Minh Thành?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.

“Thú vị rồi đấy.” Anh chậm rãi gõ cửa.

Bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, dường như là không có ai, nhưng Hồ Cửu cảm nhận rõ ràng nhất. Sát khi này chính là khí tức ở trận pháp hai khu biệt thự kia, cũng có thể nói Hoàng Đàn cùng Dương Minh Thành này quan hệ mật thiết.

Hồ Cửu lại lần nữa gõ cửa, nhưng bên trong vẫn im lặng không động tĩnh. Anh thừa biết bọn họ đang ở bên trong.

Vi sao u?

Người này đang dùng trận pháp ở đây, nếu Hồ Cửu đoán không sai thì trận pháp này nhằm mục đích muốn hỗ trợ cho Dương Minh Thành.

“Hay lắm! Tôi không ngờ ở thành phố Gia này lại ẩn được nhiều tàng long như vậy.” Hồ Cửu nhếch mép cười.

Hữu Thủ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn Hồ Cửu.

“Ý anh là?” Hữu Thủ hỏi.

“Quay lại phòng của Vương Lam Ứng” Hồ Cửu dứt khoát quay lại phòng Chủ tịch.

Khi đến phòng Chủ tịch, Hồ Cửu đi thẳng vào trong cũng không kịp gõ cửa, Vương Lam Ứng thấy Hồ Cửu quay lại thì hơi khó hiểu.

“Chiến thần, ngài còn có việc sao?” Ông ta lên tiếng hỏi.

“Mượn phòng của ông một chút.” Hồ Cửu đơn giản nói.

Vừa dứt lời, Hữu Thủ kéo ông ta qua một bên, Hồ Cửu thì cởi áo khoác, lấy ra trong người một chất bột gì đó màu trắng rải thành vòng tròn.

Sau đó kết thủ ấn, niệm một câu gì đó, tuy nhìn giống như các đạo sĩ thời xưa múa máy. Nhưng một lát sau, trong phòng Chủ tịch lại nổi lên từng đám khói đen, sau khi từng đợt khói đen tản đi, thì ánh sáng màu vàng lại trụ đến bốn góc phòng.

Hồ Cửu mỉm cười, lấy ra một quả cầu thạch anh ở trên kệ sách gần đó đặt ở vị trí bàn của Chủ tịch thành phố. Sau đó lại dùng hàng loạt thủ pháp như đang điểm ấn gì vào quả cầu kia.

Vừa làm xong, Hồ Cửu hơi toát chút mồ hôi, mỉm cười đắc ý.

“Chủ tịch Vương, ông xem, ông vừa mới đến đã có người chờ không nổi rồi.” Anh cười nói như không có gì.

“Ý ngài là... Xin ngài chỉ điểm” Vương Lam Ứng thấy một màn vừa rồi cũng có chút kinh hãi.

Hữu Thủ nhìn hành động vừa rồi của Hồ Cửu cũng hiểu ra, đây là có người muốn dùng thuật thắng yếm để hạ bệ Chủ tịch Vương.

Nhưng cụ thể thế nào thì anh ta cũng không rõ, vẻ mặt mong chờ Hồ Cửu giải thích.

“Dương Minh Thành kia có vẻ không chờ nổi nữa rồi.” Hồ Cửu thu lại áo khoác.

“Ý ngài là... cậu ta giở trò quỷ?” Vương Lam Ứng nghi ngờ hỏi.

“Trong căn phòng này tôi đã thiết lập trận pháp bảo vệ, nếu như cảm thấy bản thân gặp xui xẻo quá nhiều cứ về căn phòng này, đừng di chuyển quá cầu kia.” Anh dặn dò.

“Chiến thần, Dương Minh Thành kia thì sao?” Hữu Thủ thắc mắc.

Hồ Cửu nhìn về phía cửa, cảm thấy hắc ám tới gần, thuật hắc ám này chính là từ phía Tây biên giới của Đông Uy.

Xem ra Hoàng Đàn kia không chỉ học trận pháp từ hai lão già kia, mà còn từng tiếp xúc với bọn giặc phía Tây kia.

Mà Dương Minh Thành kia xem ra cũng chỉ là con tốt của Hoàng Đàn, nếu chỉ là vì lợi ích cá nhân thì anh còn có thể xem xét lại. Nếu là thông đồng với phía đối địch tổn hại lợi ích chung của đất nước. Hồ Cửu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Cẩn thận, nghe theo Hữu Thủ là được" Hồ Cứu dặn dò rồi đi ra.

Anh cũng không đến phòng Dương Minh Thành nữa, anh biết trận pháp của anh đã làm cho phía bên Dương Minh Thành phản phệ.

Hữu Thủ cùng Hồ Cửu cứ thể lên xe rời đi.

Còn phía bên này, Hoàng Đàn vừa vận chút ma trận để làm cho vận hạn của Vương Lam ứng gặp chút xui xẻo, nào ngờ đang thuận lợi lại có ai đó chặn lại, còn đánh ngược lại hắn.

Mà trận pháp cùng khí lực lúc nãy hắn ta cảm nhận được giống như trận pháp lưu lại ở khu biệt thự kia.

“Thế nào rồi?” Dương Minh Thành nhanh chóng hỏi.

“Trước mắt cậu cứ cẩn thận, tôi sẽ tìm cậu sau” Hoàng Đàn nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Hắn cũng không nói cho Dương Minh Thành biết bản thân thất bại, sẽ làm cho Dương Minh Thành không tin tưởng hắn.

Mặt khác, hắn muốn xem là ai có bản lĩnh đến vậy.

Hoàng Đàn dù nhanh chóng đuổi theo ra ngoài cũng không thể gặp được người mà hắn cần tìm.

“Hừ, tôi không tin không thể tìm ra.” Hoàng Đàn tự nói.

Hắn cũng chợt nhớ đến vừa rồi phản phệ, e rằng sắp tới Dương Minh Thành sẽ không được như ý như trước.

Mà hắn cũng không có cách nào khác, đành chờ lúc Dương Minh Thành tìm hắn sẽ tìm cớ

vậy.

.

“Hoàng tổng, lâu rồi không gặp ngài.” Giọng nói của một người đàn ông vô cùng cung kính vang lên.

Hoàng Đàn nhíu mày, thực sự hắn không nhớ người trước mặt này.

“Anh là..” Hoàng Đàn nghi hoặc hỏi.

“Tôi là Phúc Thái Lâm của Phúc gia. Vừa rồi chúng tôi có dự án cùng ngài ký kết thành công. Hoàng tổng bận rộn không nhớ tôi là điều đương nhiên” Phúc Thái Lâm nịnh bợ cười nói.

Ở thành phố Gia, Hoàng Đàn cũng được xem như là một doanh nhân có tiếng tăm, tài sản của hắn vô số kể. Chỉ là điều hắn muốn lại hơn so với khối tài sản đó, chính vì vậy mà nhiều năm qua hắn rất ít giao thiệp với giới thượng lưu bên ngoài.

“Phúc thiếu gia, khi khác có thời gian sẽ nói chuyện sau.” Hoàng Đàn cũng không muốn mất thời gian với chuyện vô nghĩa và người vô nghĩa.

“Hoàng tổng đi thong thả” Phúc Thải Lâm khom người cười nịnh.

Hoàng Đàn lên xe đi xa, lúc này Phúc thiếu mới ngẩng đầu ánh mắt khinh khi.

“Hừ, có gì hơn người chứ.” Phúc Thái Lâm bực bội nói.

“Tối mai có tiệc từ thiện ở khu Khách sạn Hoàng Gia, Phúc thiếu mang người ta theo với.” Giọng nói nũng nịu của người phụ nữ vang lên.

“Được, đi đi, cho em đi. Sau đó thì...ha ha ha ha” Phúc Thái Lâm cười dâm dục nhìn body nuột nà của người phụ nữ kia.

Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu hành chính thì đi thẳng đến núi Hàng, Túc Trì cùng Hữu Thủ cũng cùng đi với anh.

“Lão Hắc, ông quá nhàn hạ rồi.” Hồ Cửu vừa tới đã trêu chọc ông ta.

Lão Hắc cùng Lão Bạch còn đang đánh cờ thưởng trà, nên cũng không bận tâm Hồ Cửu.

“Lấy được Trấn Hồn Tụ?” Lão Hắc không ngẩng đầu mà chỉ hỏi.

“Còn chưa” Anh ngồi xuống giành lấy trà của Lão Hắc uống thoải mái.

ở đây Hồ Cửu mới cảm thấy ấm áp thoải mái như nhà mình, không chút phòng bị mệt mỏi nào.

Lúc này Bạch Thố thấy Hồ Cửu cũng vui mừng không thôi.

“Hay anh Hồ ở lại ăn cơm đi, tôi...cũng định nấu chút đồ.” Bạch Thố chủ động mời Hồ Cửu.

“Cũng được” Anh thoải mái đồng ý.

Đơn giản vì tối nay anh cũng không ăn cơm nhà, mà muốn cùng Lão Hắc bàn chút chuyện, tên Hoàng Đàn kia có chút liên quan đến bọn giặc phía Tây, thủ pháp hắc ám kia lại càng rõ ràng.

Có một số chuyện cần hỏi rõ trước khi động thủ, dù sao biết địch biết ta thì cơ hội thăng mới cao được.

“Được, anh Hồ thích ăn gì? Tôi chuẩn bị” Bạch Thố nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng

ra mặt.

Hai má cô đỏ lên vô cùng xinh đẹp.

“Ta cũng chưa thấy con lo lắng cho ta như thế đâu.” Lão Bạch ngước lên nhìn Bạch Thố rồi lại tiếp tục ván cờ.

“Ông nội, người không có lương tâm. Con luôn tốt với người mà.” Bạch Thổ giậm chân rồi bỏ vào bếp.

“Ay da con gái lớn khó giữ mà.” Lão Hắc trêu ghẹo Lão Bạch.

Sau đó ông quay sang phía Hồ Cửu, ánh mắt thâm thúy nhìn anh.

“Có chuyện thì nói, ngồi đó làm gì? Còn tới đòi cơm” Lão Hắc biết Hồ cửu đến là có chuyện.

“Không nuôi nổi hai tên kia, đến kiểm cơm, còn không được?” Hồ Cửu chỉ về Túc Trì cùng Hữu Thủ đang ngồi.

Hai người bị chỉ đến thì đen mặt.

Chiến thần cùng Lão chiến thần nha, hai người đừng đưa chúng tôi vào có được không hả. Bữa cơm ăn cũng không dễ dàng nha.

“Hừ, còn cần cậu nuôi sao?” Lão Hắc hừ lạnh khinh thường.

“Hoàng Đàn kia có liên quan gì với bọn man di phía Tây sao?” Hồ Cửu cũng hỏi thẳng vấn đề.

“Phía Tây?” Lão Bạch chợt dừng lại.

“Hắn có thể dùng trận pháp hắc ám, mà trận pháp cùng linh khí đen tối kia chỉ có ở phía Tây, còn là của bí truyền.” Hồ Cửu nói chuyện quan trọng nhưng vẻ mặt lại như không có gì.

“Làm sao có thể? Trận pháp hắc ám kia từ lâu đã bị bọn người tộc phương Tây mang đi, cũng không nghe nói có truyền nhân.” Lão Hắc cảm thấy có chút khó hiểu.

“Trước kia Hoàng Đàn từng tiếp xúc với ai?” Hồ Cửu suy nghĩ hỏi Lão Bạch.

Nhất thời Lão Bạch suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Hoàng Đàn từ khi giam bọn họ cũng chưa từng thấy trên người có khí tức hắc ám. Còn lúc trước cũng chỉ ở tại Bạch gia học tập.

“Cũng không có, nếu hắn có tiếp xúc hắn ta sẽ nhận ra. Nhưng suốt nhiều năm cũng chưa từng thấy khí tức hắc ám trên người hắn.” Lão Bạch lắc đầu, cảm thấy không thể có chuyện này.

“Nói như vậy hắn có liên hệ với bọn người kia. Mà bọn họ cũng trà trộn vào Đông Uy rồi.” Hồ

Cửu cảm thấy những người kia có âm mưu gì đó.

“Nếu là tộc man di phía Tây vào đây thì chắc chắn là có mưu đồ xấu. Bọn họ trước giờ chưa bao giờ từ bỏ ý định chiếm vùng đất Tây Kỳ kia.” Lão Hắc nhớ lại trận chiến khốc liệt từ mấy chục năm trước.

“Hừ, vào Đông Uy thì nên tiếp đãi cho phái phép.” Hồ Cửu hừ lạnh.

“Túc Trì, hạ lệnh xuống báo cáo tình hình tộc man di lên Trung Ương. Còn có cho người điều tra về bọn họ đi.” Hồ Cửu ra lệnh.

“Vâng” Túc Trì nhận mệnh nhanh chóng rời đi.

“Trấn Tụ Hồn kia nên lấy lại càng sớm càng tốt, nếu hắn tìm ra kho bảo vật kia.e là..” Lão Bạch có chút lo sợ.

Hồ Cửu cảm thấy chuyện này không đơn giản, Hoàng Đàn kia không có chút sát thương với anh. Nhưng chuyện có liên quan đến tộc man di ở phía Tây biên giới kia lại là chuyện khác.

“Được, Trấn Hồn tụ sẽ nhanh thu hồi.” Hồ Cửu nói.

“Làm được hãy nói.” Lão Hắc liếc Hồ Cửu rồi khích tướng.

Nhìn dáng vẻ này hai người một già một trẻ kia có lẽ phải là oan gia mới đúng, sao có thể là sư đồ được chứ.

“Trước giờ tôi có làm ông thất vọng sao?” Hồ Cửu đáp trả.

Bạch Thố lúc này cũng đã chuẩn bị cơm xong liền đến mời mọi người dùng cơm.

“Anh Hồ có thể ăn rồi.”

“Mọi người cùng vào ăn thôi.”

Lão Hắc cùng Lão Bạch nhìn nhau lắc đầu, đây là loại đãi ngộ gì chứ.

Rõ ràng họ lớn tuổi, trưởng bối, mà lại mời một thằng nhãi trước sao?

Bạch Thố biết mình thất lễ nên cúi đầu không dám ngẩng lên.

“Hai người không nên chấp người trẻ nha. Cô ấy cũng không cố ý” Hồ Cửu cũng chỉ đơn giản muốn ăn cơm thôi.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Gia Lạnh Lùng, Vương Phi Bướng Bỉnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net