Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Vương Lệnh
  3. Chương 46-50
Trước /30 Sau

Thần Vương Lệnh

Chương 46-50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 46 Lại đây

“Cậu có thể trị?”

Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Bắc Tề tỏa ra ánh sáng hy vọng.

Nhưng mà rất nhanh hào quang này liền ảm đạm đi xuống.

Tô Bắc Tề lắc đầu cười khổ, nói: "Đã nhiều năm rồi, tôi đã sớm từ bỏ, trị không bớt được.”

“Tần Thiên à, nói tới đây, tôi là cậy già lên mặt, cũng muốn lải nhải với cậu vài câu.”

“Nói thật, Tô Tô gả cho cậu, năm đó tôi cũng phản đối nhưng mà hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt.”

“Chỉ cần cậu thật lòng đối tốt với Tô Tô, hai vợ chồng sống thật tốt, vậy là đủ rồi.”

“Tôi biết cậu muốn biểu hiện cho con bé xem, chỉ có điều người trẻ tuổi như cậu sống thiết thực một chút thì tốt hơn.”

“Cậu hiểu ý tôi không?”

Ý của Tô Bắc Tề rất rõ ràng, chính là cảm thấy Tần Thiên thích mạnh miệng thích thể hiện.

“Cháu hiểu. "Tần Thiên cười nói: “Nhưng mà không thử một chút, làm sao biết là không được?”

Tô Bắc Tề nhíu mày, trên mặt có chút không vui, ông ta đã nói rất rõ ràng như thế mà người trẻ tuổi này vẫn khăng khăng một mực như vậy.

Thanh niên bây giờ, quá không đáng tin cậy.

Bên cạnh, ngồi ở trên xe lăn Tô Tô, nhìn Tần Thiên, như có điều suy nghĩ.

Bỗng nhiên cô nói: "Nhị gia gia, nếu không, để cho hắn thử xem?”

“Nếu như trị không hết cũng không có tổn thất gì, còn nếu như, ý cháu nói là nếu như, có chút hiệu quả thì sao?”

Ngay cả cô cũng không tin được cái tên lang băm này, nhưng mà nhìn dáng vẻ tự tin của Tần Thiên, trong lòng Tô Tô bỗng nhiên có một loại suy nghĩ kỳ quái.

Tô Bắc Tề không tiện làm Tô Tô mất mặt, bất đắc dĩ cười nói: "Đã như vậy, đi theo tôi.”

Tô Bắc Tề chống quải trượng dẫn theo Tần Thiên và Tô Tô, đi tới phía sau một cái phòng nhỏ.

“Tôi có cần tránh mặt một chút hay không?" Thần sắc Tô Tô có chút mất tự nhiên nói với Tần Thiên.

Tần Thiên biết cô lại nghĩ tới chuyện trị bệnh cần phải cởi sạch quần áo trên người ra.

“Không cần.”

“Nhị gia gia, người nằm xuống.”

Cái quần này mặc lâu như vậy cũng nên thay quần áo mới rồi.

Cháu giúp ông cắt bỏ nó.

Nói xong, cậu dùng kéo cắt ống quần bên chân bị hỏng của Tô Bắc Tề xuống.

Cái chân này đã khô héo giống như là cành cây già mất đi cung cấp dinh dưỡng.

Tô Tô mí mắt nhảy một cái, rất nhanh đã bị lòng hiếu kỳ cho gợi lên nhìn chằm chằm Tần Thiên.

Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn vươn ba ngón tay đặt lên mấy chỗ huyệt vị và xương cốt bị hoại tử nhéo một cái, thuận miệng nói:

“Là gãy xương nát bấy.”

“Bởi vì điều trị không kịp thời, dẫn đến gân mạch co rút, máu chảy tắc nghẽn.”

“Nhị gia gia, có thể hơi đau ngài nhẫn nại một chút.”

Hắn lật tay vài cái, trong nháy mắt trên cái chân bị hỏng đâm đầy kim nhỏ màu đen.

Một lúc sau đôi chân già khô héo bắt đầu trở nên hồng hào hơn.

Tô Bắc Tề chỉ cảm thấy đau nhức, ngứa ngáy, giống như vô số con kiến lửa đang chui vào trong cơ thể.

Mặc dù Tô Bắc Tề rất có ý chí cố gắng cắn chặt hàm rang, nhưng vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên đau đớn.

Tô Tô khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi nắm chặt nắm đấm.

Thuở nhỏ cô học Đông y, đối với châm cứu cũng có hiểu biết, nhưng chưa từng thấy qua thủ pháp kỳ dị như thế.

Cô nhìn thấy lòng bàn tay Tần Thiên bốc lên một tia ánh sáng màu hồng, giống như cái bàn ủi đang tỏa ra nhiệt lượng, cô kinh ngạc che miệng lại.

Vẻ mặt Tần Thiên càng thêm nghiêm túc, dưới sự xoa bóp của bàn tay hắn, những cây kim nhỏ màu đen đâm vào đùi Tô Bắc Tề, giống như đang bị thiêu đốt dần dần trở nên đỏ thẫm.

“A!" Tô Bắc Tề nhịn không được nữa kêu đau một tiếng.

“Được rồi!" Tần Thiên vỗ một chưởng cuối cùng, kim nhỏ đâm vào đùi Tô Bắc Tề toàn bộ bắn ra.

Hắn tiện tay đưa tay lên trên không trung, đem tất cả châm thu lại.

Tần Thiên trên mặt lộ ra ý cười, nói: "Lão gia tử, ngài thử xem chân đã bắt đầu cảm nhận được như bình thường rồi đúng không?"

Tô Bắc Tề cảm giác toàn thân tràn ngập một dòng nước ấm, theo bản năng ngồi dậy.

Lại phát hiện, cái chân đáng lẽ bị phế không ngờ có thể cử động được.

“Xong rồi hả?”

“Thật sự chữa khỏi rồi này! " Tô Bắc Tề kích động xoay người bước vội xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống.

Tần Thiên vội vàng đỡ lấy ông ta, nói: "Cháu vừa nén lại xương cốt cho ông, khơi thông mạch máu, nhưng cần phải có thêm chút thời gian để hồi phục.”

“Chắc phải cần ba tháng.”

“Mới có thể giống như người bình thường được.”

Tô Bắc Tề nằm sấp trên giường, dập đầu với Tần Thiên.

Tô Bắc Tề kích động hai mắt lưng tròng nói nói: "Cháu rể à, cậu thật sự là thần y!”

“Bây giờ ông mới biết được, tại sao lúc trước Tô Tô muốn gả cho cậu, hóa ra cậu che dấu sâu như vậy!”

“Cậu là ân nhân của ông!”

Nhớ tới vừa rồi còn cậy già lên mặt giáo huấn Tần Thiên, lão đầu áy náy tự bạt tai mình.

……

Trên đường trở về, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, không nói một lời.

Thỉnh thoảng nhìn Tần Thiên một cái, trong mắt của cô có chút xa lạ nhìn người đàn ông này.

Hiện tại cô cũng đã khẳng định mình nhìn lầm người đàn ông này.

“Thì ra không cởi quần áo cũng có thể trị bệnh... " Cô phẫn nộ nói.

Nhớ tới người đàn ông này nhất định phải cởi sạch quần áo trên người mới trị liệu cho cô, trên gò má cô đỏ ửng, giống như hoa đào tháng ba.

Tần Thiên nhất thời nhìn đến si mê.

“Sắc du côn!" Tô Tô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn trong lòng hoảng loạn, tức giận mắng một cái.

Tần Thiên lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng nói: "Tình hình của nhị gia gia và em không giống nhau.”

“Có chỗ nào không giống?" Tô Tô không phục phản bác lại.

"Ông ấy bị một chân còn em bị hai chân."

“Ông ấy bị thương là do người ta dùng gậy đánh thẳng vào đùi, còn em là từ trên lầu nhảy xuống bị thương toàn thân.”

“Tô Tô em phải tin anh...”

“Đừng nói nữa!" Tô Tô có chút thẹn thùng nghiêng đầu, mãi cho đến khi về đến nhà, không nói thêm một lời.

Lúc xuống xe, Tần Thiên giống như trước, ôm cô từ ghế lái phụ.

Ánh mắt cô né tránh, không giám nhìn thẳng mặt Tần Thiên.

“Hai đứa về rồi đấy à?”

“Mau vào đi, mẹ chúc mừng cho hai đứa.”

"Mẹ cũng có tin tức tốt muốn nói cho hai đứa!"

Hóa ra Dương Ngọc Lan liên lạc với các thương hộ tiêu thụ trước đó, đối phương đã đồng ý có thể tiếp tục hợp tác.

Nguồn hàng có, nguồn tiêu thụ có, thật sự là tương lai sáng lạng!

Vì vui mừng Dương Ngọc Lan và Tô Tô thương lượng lễ khai trương công ty định vào ba ngày sau.

Đây cũng coi như là một tuyên bố chính thức đối với mọi người trong ngành.

Chỉ là thần sắc Tô Tô vẫn có chút quái dị, Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng cô còn đang bài xích Tần Thiên, nhịn không được khuyên giải:

“Tô Tô, hiện tại chắc con biết rõ Tần Thiên là thật sự đối tốt với con?”

“Hơn nữa chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, không thể thiếu sự hỗ trợ của Tần Thiên, hai đứa đã sớm là vợ chồng hợp pháp.”

“Con phải biết....”

“Mẹ, con mệt rồi, về phòng trước.”

Tô Tô cắt đứt lời Dương Ngọc Lan, tự mình đẩy xe lăn đi vào phòng.

Đến cửa, lại tựa hồ lơ đãng nói: "Mẹ, đêm nay con muốn yên tĩnh một mình.”

“Mẹ về phòng mình ngủ đi.”

Cho tới nay vì để chăm sóc cố Tô Tô, hai mẹ con đều ngủ ở trên một cái giường.

Dương Ngọc Lan không dám làm trái lời chỉ đành nghe theo.

Bà sợ Tần Thiên nghĩ nhiều, an ủi nói: "Dù sao Tô Tô cũng là bệnh nhân, cậu đừng để bụng.”

“Yên tâm đi mẹ.”

Ba người, mỗi người một tâm sự, vào ba gian phòng khác nhau.

Đến nửa đêm, đất trời tĩnh lặng. Tần Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường vận công, nghe thấy điện thoại di động vang lên.

Hắn vội vàng cầm lên nhìn thì ra là tin nhắn do Tô Tô gửi đến.

Nội dung chỉ có hai chữ: "Lại đây.”

Chương 47 Em chạy mất thì phải làm sao

Phản ứng đầu tiên của Tần Thiên là có phải Tô Tô đã xảy ra chuyện gì hay không?

Phòng của cô bao gồm cả nhà vệ sinh đều cố gắng bài trí tiện nhất cho cô, Tô Tô dựa vào hai tay có thể chăm sóc cho mình.

Nhưng mà, dù sao cũng không quá thuận tiện.

Hắn vội vàng ra cửa, vọt vào phòng Tô Tô.

Trong phòng, một mảnh tối tăm không có ánh sáng.

“Tô Tô, em làm sao vậy?”

“Đừng sợ anh tới đây!" Nói xong, hắn muốn đưa tay mở đèn.

“Đừng bật đèn!" Trên giường, truyền đến thanh âm Tô Tô.

Hơi nhanh chóng thích ứng với không gian tối, Tần Thiên lúc này mới phát hiện Tô Tô nằm ở trên giường, không có chuyện gì xảy ra.

Trong lúc nhất thời, hắn lại ngây ngẩn cả người.

“Đóng cửa lại." Trong bóng tối, Tô Tô thấp giọng nói.

“Hả?”

Tần Thiên ngây ra một lát sau đó vội vàng làm theo, nhưng cũng đứng ở cửa không dám tiếng lại gần.

Hắn biết Tô Tô rất phản cảm với việc hắn tiếp xúc với cô, hắn sợ mình không cẩn thận làm sai chuyện gì lại chọc cô tức giận.

“Lại đây." Tô Tô lên tiếng lần nữa.

“Cái kia, nếu không có chuyện gì, anh trở về phòng đây.”

“Tôi bảo anh lại đây!”

“Tôi có thể ăn anh sao?" Tô Tô tức giận.

Tần Thiên nuốt một ngụm nước miếng, lúc này mới chậm rãi đi qua.

Tô Tô thấp giọng nói: "Không bật đèn, anh có thể không?"

Hả?

Tần Thiên há to miệng.

“Ý tôi là châm cứu!”

“Em đồng ý?" Tần Thiên vui mừng không thôi.

Sau khi suy nghĩ kĩ liền nói: "Sau khi anh vận công, có thể nhìn vật trong đêm. Nhưng mà trị liệu không thể phân tâm anh sợ sẽ có sơ xuất......”

Kỳ thật, chỉ cần hắn đem công lực vận dụng lên trên mắt, đêm tối sẽ giống như ban ngày.

Trị liệu cần hết sức chăm chú, không thể nghĩ đến việc khác.

Hắn khó có thể tưởng tượng ra vạn nhất có sơ xuất gì bản thân hắn sẽ hối hận như thế nào!

Chỉ sợ cả đời cũng khó có thể tha thứ cho mình.

Tô Tô cũng sợ hãi, cô càng sợ xảy ra chuyện.

“Vậy anh bật đèn tối nhất đi." Âm thanh cô như tiếng muỗi kêu.

“Được." Tần Thiên ở đầu giường nhấn một cái, nhất thời, ánh đèn màu hồng nhạt mập mờ, bao phủ căn phòng tối tăm, mang đến một không gian ấm áp.

Dưới ánh đèn, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Cô nhắm mắt lại, lần nữa cắn răng nói: "Phải cởi ra sao?"

“Ừ!" Tần Thiên gật đầu.

Cô bất chấp tất cả, cầm lấy gối bên cạnh, đắp lên mặt mình, nói: "Tự anh làm đi.”

Tần Thiên nhẹ nhàng mở chăn mỏng ra.

Phía dưới, lụa mỏng bao bọc, đường cong lung linh, Tô Tô đã vì mình thay váy ngủ.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tiếp theo, toàn thân cô căng thẳng ngực phập phồng, có thể nhìn ra có bao nhiêu khẩn trương.

Một lát sau, không thấy có động tĩnh gì, cô tò mò lấy gối ra khỏi mặt, thấy Tần Thiên nhìn thân thể mình, nhíu mày trầm tư.

Cô nhịn không được nói: "Làm sao vậy?”

Tần Thiên cười nói: "Anh bỗng nhiên có chút không muốn trị liệu cho em.”

Tô Tô biến sắc, cười lạnh nói: "Sao thế, giờ anh thừa nhận mình không có năng lực đó à?”

“Không có bản lĩnh thì đừng mạnh miệng lung tung!”

“Cút ra ngoài cho tôi!”

Tần Thiên cười nói: "Không phải.”

"Điều anh lo lắng là, nếu anh chữa khỏi cho em, em chạy mất thì phải làm làm sao bây giờ?"

“Không giống như bây giờ, cho dù em có chán ghét anh thì cũng không có cách chạy trốn.”

Tô Tô ngây ra một chút, bỗng nhiên ý thức được, hắn là đang tỏ tình với cô sao?

Hắn sợ mình chạy, không cần hắn.

“Lưu manh!”

“Anh trị không hết bệnh, bổn tiểu thư lập tức bỏ anh!" Nói xong lại đem gối đặt lên mặt.

Nhưng mà lúc này đây, thân thể của cô không còn khẩn trương cứng ngắc, mà giống như một khối thịt mềm mịn nhẹ nhàng uyển chuyển.

Nam nhân này...... Thật là quá vô sỉ!

Tần Thiên muốn chính là hiệu quả này, hắn muốn cho Tô Tô thả lỏng xuống.

Cuối cùng cũng bắt đầu.

Hắn đem dây lưng màu đen cắm đầy kim đặt ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cầm lấy cái kéo nhỏ bên cạnh, từ vị trí chính giữa làn váy, cẩn thận từng li từng tí, cắt lên trên.

Buồn cười chính là, lúc Tô Tô quan sát Tần Thiên trị bệnh cho Tô Bắc Tề cho nên đã sớm chuẩn bị kéo để ở một bên.

Có thể là cảm thấy từ giữa cắt ra, sẽ giảm bớt khả năng Tần Thiên đụng chạm đến thân thể của cô.

……

Dương Ngọc Lan lo lắng cho Tô Tô, cho nên ngủ không yên.

Rời giường đi toilet sau đó chạy sang nhìn thử tình hình như thế nào.

Đi tới cửa phòng Tô Tô, bỗng nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm kỳ quái.

Vừa rên vừa khóc rất thống khổ.

Bà chấn động, vội vàng đẩy cửa phòng ra.

Khi cửa phòng vừa bị đẩy ra, bà nhìn thấy một bầu không khí kì dị trong phòng, một người thanh niên đang đứng bên cạnh con gái bà, hai tay còn đang làm gì đấy.

Bởi vì hắn quá chuyên chú nên không nhận ra có người tiếng vào.

Mà thông qua góc nghiêng mặt, Dương Ngọc Lan trong nháy mắt liền nhận ra, người đàn ông này là Tần Thiên.

Bà giật mình che kín miệng mình, nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng chạy về phòng của mình.

Ngày hôm sau, Dương Ngọc Lan giống như thường ngày, dậy sớm làm xong bữa sáng nhưng phát hiện cửa phòng của hai con người kia còn đang đóng chặt.

Bình thường hai người dậy rất sớm, sao hôm nay đều ngủ nướng.

Mãi cho đến mười giờ, bà hâm nóng điểm tâm rồi mới gõ cửa phòng.

Tô Tô như cũ đẩy xe lăn đi ra, nhìn qua cùng bình thường không có gì biến hóa. Chỉ có điều, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.

Ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng Tần Thiên.

Tần Thiên thì ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn nhìn Tô Tô nói: "Cảm giác thế nào?"

“Cũng được." Tô Tô hoảng loạn cúi đầu đáp lại.

Dương Ngọc Lan nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khác thường.

“Tần Thiên, con tới giúp mẹ rửa bát." Bà kiếm cớ gọi Tần Thiên vào phòng bếp.

"Mẹ, ngày mốt chính là nghi thức thành lập công ty, có gì cần con hỗ trợ không?" Tần Thiên vừa rửa bát, thuận miệng hỏi.

Dương Ngọc Lan thần bí thấp giọng nói: "Tần Thiên, mẹ đã điều tra tư liệu.”

“Nửa người dưới của Tô Tô tuy rằng không tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sinh sản.”

“Nhưng con bé dù sao cũng là người tàn tật, con cũng phải thông cảm cho nó!”

“Thông cảm cái gì?" Vẻ mặt Tần Thiên mơ hồ.

“Được rồi, đừng giả bộ nữa, mẹ biết hết rồi.”

“Chờ nó sinh cho con một đứa bé, cả nhà chúng ta mới tính là viên mãn!”

“Chuyện công ty mẹ sẽ thu xếp, cậu ở bên vợ cậu là được!”

“Nhớ kỹ, phải thông cảm cho nó nhiều hơn!”

Tần Thiên: "Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ nói rõ ràng đi!

Trực giác nói cho hắn biết, Dương Ngọc Lan nhất định là hiểu lầm chuyện gì rồi.

Nhà họ Tô.

“Hiện tại nhà máy cũng bị bán, đáng hận hơn chính là, người mua lại là cháu gái của tôi!”

"Không phải đánh vào mặt tôi sao?"

Tô Bắc Sơn nhìn qua, già đi rất nhiều.

Trong tay hắn cầm một tấm thiệp mời, đó là thư mời thành lập công ty thương mại y dược Tô Ngọc.

“Khinh người quá đáng, tôi sẽ không đi!”

Ông ta ném thiệp mời xuống đất.

“Gia gia, không nên tức giận, ngài quên chuyện cháu nói rồi sao, cháu đã sớm chuẩn bị một đòn chí mạng rồi.”

“Chỉ một xưởng chế dược thì có gì mà tiếc?”

“Đến lúc đó, cháu sẽ mua lại toàn bộ xưởng luyện dược của thành phố cho người, bao gồm cái bị Tô Tô cướp đi này!”

Tô Văn Thành cười nham hiểm nói.

Cậu ta nhặt thư mời trên mặt đất lên, nói: "Đi, vì sao không đi?”

“Gia gia, chúng ta không chỉ đi mà còn phải gióng trống khua chiêng đi.”

"Đến lúc đó, cháu sẽ làm cho lễ thành lập của bọn họ biến thành lễ khóc thương!"

Chương 48 Vô liêm sỉ

“Văn Thành nói đúng!”

“Tôi không tin thứ tàn phế này có thể làm ra trò gì.”

“Còn có Dương Ngọc Lan, đã sớm hết hơi rồi.”

“Hội trường ngày mốt nhất định không có ai đến, chúng ta đi đến để chê cười bọn họ." Nghe Tô Văn Thành nói, Tô Nam cũng vội vàng phụ họa.

Đám người hưng phấn bàn luận, nên làm như thế nào cho Tô Tô khó xử.

Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự của Ngô gia, bộ mặt dữ tợn của Ngô Phi rống lên.

“Khốn nạn!" Hắn phẫn nộ đem bình hoa quý giá trên bệ cửa sổ ném nát bấy.

"Được lắm Tô Tô, lại dám chặn tay trên của tôi, cướp đi nhà xưởng, thật sự là buồn cười!"

“Đã như vậy, cũng đừng trách bản thiếu gia không khách khí!”

Anh ta cắn răng nói: "Quản gia, gọi điện thoại cho mấy thương nhân y dược kia, bảo bọn họ lập tức tới gặp tôi.”

"Lần này, tôi muốn liên hợp lại, cho con mụ đàn bà này biết mùi!"

……

Theo thời gian Tô Tô và Dương Ngọc Lan, cũng trở nên khẩn trương.

Tuy rằng thiệp mời phát đi không ít, nhưng nói thật, đối phương có thật sự đến cổ vũ hay không, hai người cũng không nắm chắc.

Dù sao, người đi trà lạnh.

Chỉ có Tần Thiên, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Hắn mỉm cười an ủi: "Đừng lo lắng, anh tin cát nhân tự có thiên tướng.

Cuối cùng ngày này đã đến.

Sáng sớm, Tần Thiên lái xe mang theo Tô Tô và Dương Ngọc Lan, đi tới khách sạn Đại Phú Hào.

Nếu là lễ khai trương thì phải long trọng một chút, đây cũng là một loại tuyên cáo.

Hai ngày nay, Tô Tô như cũ ngồi ở trên xe lăn không khác trước kia là mấy.

Cho nên Dương Ngọc Lan cũng vẫn không biết đêm hôm đó, bọn họ kỳ thật là đang chữa bệnh.

“Dương tổng, Tô tổng!”

“Mọi người tới rồi!”

Trước cửa khách sạn, Tô Bắc Tề vẻ mặt kích động bước lên đón.

Anh ta chống nạng trên tay. Bất quá nhìn qua hành tẩu như gió, quải trượng có chút có cũng được mà không có cũng không sao.

Tô Tô vội vàng nói: "Nhị gia gia, vất vả rồi.”

“Phải chú ý thân thể.”

Tô Bắc Tề kích động nói: "Tôi biết! Bây giờ còn chưa thể vứt quải trượng được!

Đối với chuyện Tần Thiên chữa bệnh, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn khiêm tốn.

Bởi vì chuyện này nếu như nói ra, nhất định sẽ khiến cho Tần Thiên đưa tới rất nhiều phiền toái.

Tiến vào hội trường, cả đại sảnh bố tri vô cùng cùng long trọng.

Xung quanh đứng đầy nhân viên phục vụ xinh đẹp và nhân viên an ninh tinh thần sung mãn.

Chỉ là ngoại trừ những người này thì có mấy nhân viên kỳ cựu Tô Bắc Tề gọi từ nhà máy tới hỗ trợ.

Không còn ai khác.

“Mọi người đừng lo lắng, hiện tại thời gian còn sớm, chắc một lát nữa khách mới đến. “

Tô Bắc Tề nhìn ra trong mắt Tô Tô và Dương Ngọc Lan bất an, cười an ủi.

Chỉ có điều, nụ cười có chút xấu hổ. Rất rõ ràng, trong lòng Tô ắc Tề cũng không yên.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, ba chiếc Mercedes màu đen, lái nhanh tới.

“Có người tới!”

Tô Bắc Tề hoan hô một tiếng, vội vàng chống gậy, xông ra ngoài.

Dương Ngọc Lan điều chỉnh tâm tình một chút, cũng mỉm cười nghênh đón.

Ba chiếc Mercedes - Benz dừng lại ở cửa.

Cửa chiếc xe thứ nhất mở ra, đi xuống là Tô Bắc Sơn cao ngạo.

“Sao lại là ông?" Tô Bắc Tề vốn đang mỉm cười, chuẩn bị nghênh đón khách, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Tay vươn ra, cũng chậm rãi thu lại.

“Lão què này ông cũng giỏi gớm nhỉ?”

Cũng không nghĩ tới mấy năm nay là ai nuôi ông, Không ngờ tới ông lại ăn trong móc ngoài, thông đồng với người ngoài, cướp đi nhà xưởng của chúng tôi.

Chiếc xe phía sau, Tô Văn Thành mở cửa đi xuống, cậu ta nhìn thấy Tô Bắc Tề, trong mắt hắn tràn đầy lửa giận.

Tô Bắc Tề muốn nói gì đó, thì chiếc xe thứ ba mở cửa lần này là Tô Nam

“Đều nói chó không thể cho ăn quá no, quả nhiên là như vậy.”

“Hiện tại ngay cả chủ nhân cũng cắn." Lời nói của cô ta lại càng chua ngoa.

Tô Bắc Tề đỏ mặt, tức giận nói không ra lời.

“Bác gái, nghe nói bác và Tô Tô mở công ty, chúc mừng hai người nha!”

“Cháu và gia gia, còn có Văn Thành, đều là tới chúc mừng.”

“Sao thế, không hoan nghênh sao?”

Dương Ngọc Lan cắn răng không nói. Rất rõ ràng, mấy tên này, chính là tới phá đám.

“Mẹ, Tô Tô nói người tới là khách. Để bọn họ vào." Trong đại sảnh phía sau truyền đến thanh âm của Tần Thiên.

Dương Ngọc Lan và Tô Bắc Tề đành phải tránh đường.

“Tô gia gia, tôi biết chuyện nhà máy, ông nhất định không vui.”

“Sở dĩ dám mời mọi người tới, chính là không thẹn với lương tâm.”

“Tôi làm theo đúng thủ tục, nếu tôi không ra tay, nhà máy cũng sẽ rơi vào tay người khác.”

“Hơn nữa, để biểu thị thành ý, Tô Tô thay các mọi người vác một nghìn vạn tiền nợ.”

“Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, tôi không muốn có hiểu lầm." Tô Tô nhẫn nại giải thích.

Quả thật, nếu nhà máy bị người khác mua đi, tiền hàng Tô gia thiếu các hộ trồng trọt, vẫn tính trên đầu bọn họ.

Tô Bắc Sơn sắc mặt khó coi.

Ông ta tự biết đuối lý, nói không ra lời.

“Chị Tô Tô, cảm ơn chị trong thời khắc nguy nan trợ giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Em và gia gia lần này tới, chính là muốn cảm ơn chị.”

"Bọn em cũng đã chuẩn bị quà, chị thấy đấy."

Tô Văn Thành nói xong, vẫy tay một cái, tùy tùng phía sau đưa tới một cái hộp hẹp dài.

“Cái gì đây?”

Nhìn qua giống như là hộp đựng guitar, nhưng lại không giống lắm.

Đợi đến khi Văn Thành khi mở ra, tất cả mọi người đều mở to hai mắt.

Đây là một bộ quải trượng!

“Chị, chị làm bà chủ rồi, ngồi xe lăn ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, cặp nạng hợp kim nhôm này là em cho người đóng cho chị.”

“Có nó, chị nhất định có thể bước đi như bay. Ha ha ha ha.”

Nói xong, cậu ta cũng nhịn không được mà cười ha hả.

“Muốn chết!" Tần Thiên nổi giận, quát lạnh một tiếng, muốn ra tay.

Thật sự là khinh người quá đáng!

“Dừng tay!" Không ngờ, Tô Tô lại rất bình tĩnh.

“Văn Thành, cậu phí tâm rồi." Nhìn qua Tô Tô một chút tức giận cũng không có.

“Không cần khách khí!" Tô Văn Thành đập quải trượng xuống vào chính giữa bàn quà.

"Tôi cũng chuẩn bị quà."

"Một chiếc ô phiên bản giới hạn."

“Chị Tô Tô, chúc chị trời tối có đèn, trời mưa có ô." Nói xong, Tô Nam vung tay lên, ném chiếc ô màu đen lên bàn.

Ngày đại hỉ, làm sao lại tặng dù hơn nữa còn là màu đen.

Thật không may mắn.

Những nhân viên phục vụ xung quanh thì thầm nghị luận.

Tô Tô còn đang nhẫn nại. Cô cắn răng, nhìn về phía Tô Bắc Sơn.

Cô vì Tô gia, cam nguyện gánh một nghìn vạn tiền nợ, cô cảm thấy mình đã làm đủ rồi.

Người khác không hiểu, Tô Bắc Sơn đâu? Ông ta chẳng những là gia chủ, đồng thời cũng là thân gia gia của cô!

Tô Bắc Sơn do dự một chút, nói: "Tôi cũng chuẩn bị quà cho cháu.”

Hắn từ trong túi lấy ra một bộ câu đối sau đó để phục vụ đặt nó lên bàn.

Chữ viết coi như tinh tế, viết là: Tổ Đức Lưu Phương Tư Mộc Bản, Tông Công Hạo Đại Tưởng Nguồn Nước.

“Đây là gia gia tự tay viết treo chúng ở tông đường Tô gia, Tô Tô, hẳn là còn nhận ra chứ?”

“Tôi nhớ." Tô Tô gật đầu:" Ngài từng nói qua, đây là lời răn dạy của một vị hiền tài Tô gia chúng ta.”

“Hy vọng người Tô gia chúng ta có thể uống nước nhớ nguồn, vĩnh viễn đoàn kết.”

Trên mặt Tô Tô lộ ra một tia vui mừng. Cô cảm thấy cuối cùng ông nội cũng nhìn thấy tâm ý của mình, nhìn thấy chuyện mình làm cho Tô gia.

Ai biết, Tô Bắc Sơn vội vàng nói: "Cô biết là tốt rồi!"

“Tô Tô, trả lại nhà máy cho tôi!”

“Lần này cô vì Tô gia lập đại công, gia gia nhất định sẽ không bạc đãi cô!”

"Tôi có thể cho cô làm giám đốc!"

“Thế nào?”

Chương 49 Nằm kiếm tiền

Tô Tô sợ ngây người.

Cô tuyệt đối không nghĩ tới, Tô Bắc Sơn lại có thể nói ra lời như vậy.

Thật sự là, quá mức vô liêm sỉ!

Tô Bắc Tề tức giận đến râu run rẩy, lớn tiếng nói: "Tô Bắc Sơn, ông còn có mặt mũi nói ra những lời này, thật không biết xấu hổ!"

"Ông vỗ vỗ lương tâm, những năm gần đây Tô gia các người đối đãi hai mẹ con Tô Tô như thế nào?"

“Nếu không phải do ông, hai mẹ con họ có thể lưu lạc tới bước này sao?”

“Nhà xưởng là của Tô Tô, tôi sẽ giúp con bé kinh doanh. Hiện tại, mời các người đi ra ngoài!”

“Nơi này không hoan nghênh các người!”

Tô Bắc Sơn không để ý tới Tô Bắc Tề, mà hai mắt nóng rực nhìn Tô Tô, chờ câu trả lời của Tô Tô.

Tô Tô cắn răng, lạnh giọng nói: "Làm gia gia thất vọng rồi.”

“Cháu không làm được.”

Tô Bắc Sơn cười lạnh nói: "Nói như vậy, cô muốn một mình bay cao, đối đầu với gia tộc đúng không?"

“Cô đã chấp mê không hối hận, cũng đừng trách gia gia không nói chuyện tình cảm!”

"Lão già này dám nói một câu, nhà máy của các người mở cửa không được đâu!”

“Tô Bắc Sơn tôi làm trong ngành nhiều năm như vậy, vẫn rất có mặt mũi.”

“Chỉ cần tôi lên tiếng, ai dám hợp tác với cô?”

"Không có nguồn cung cấp, không có khách hàng, cô chỉ có thể ngồi chờ chết!"

Tô Văn Thành cũng kêu gào: "Ông nội, phong sát cô ta!”

"Lấy uy tín của ngài ở trong nghề, chỉ cần nói một tiếng, không ai sẽ hợp tác với tên phế vật này!"

Tô Nam đắc ý nói: "Chị nghĩ không cần gia gia phong sát, bọn họ cũng làm không nổi!"

“Gióng trống khua chiêng mở đại hội thành lập cái gì. Đã giờ này rồi, sao không thấy một người đến?”

“Chứng tỏ mọi người không coi trọng cô ta.”

Trong lúc nhất thời bọn họ chiếm cứ địa vị áp đảo, Dương Ngọc Lan và Tô Tô lo lắng không biết làm sao.

Đúng lúc này, một thanh âm ngoài cửa vang lên.

"Ai nói không có ai đến chúc mừng Tô tiểu thư?"

“Hợp tác xã trồng trọt chúng tôi rất coi trọng Tô tiểu thư, hơn nữa còn nguyện ý hợp tác lâu dài.”

Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Tô Bắc Tề kích động nói: "Lão Vương, ông đến rồi à?”

“Mấy vị này là?”

Người tới, là Vương Trung của hợp tác xã trồng trọt. Ông ta chỉ vào mấy người bên cạnh giới thiệu với Tô Bắc Tề: "Mấy người này, là lãnh đạo của các hợp tác xã khác.”

“Giám đốc Tô, bọn họ nghe tôi giới thiệu xong sự tích của Tô tiểu thư, đều bị Tô tiểu thư cảm động, hy vọng có thể hợp tác với cô.”

Mấy người kia cũng vội vàng chứng minh nói: "Giám đốc Tô, sau này chiếu cố việc làm ăn của chúng tôi nhiều hơn nhé!”

“Tô tiểu thư, chúc cô khai trương đại cát.”

Bọn họ vô cùng khách khí đưa quà mừng lên.

Tô Tô vừa mừng vừa sợ.

Mấy hợp tác xã này, có thể nói nắm giữ quyền cung ứng nguyên vật liệu số lượng rất lớn, với sự hỗ trợ của họ, mọi thứ đã thành công một nửa.

“Vương xã trưởng, các vị, hoan nghênh các vị đã đến!”

"Xin mọi người yên tâm, hợp tác với tôi, bất kể là giá cả hay phương diện thanh toán, tôi nhất định sẽ không để mọi người thất vọng!"

“Sau này mọi người là hậu thuẫn của chúng tôi!”

“Các vị, mau mời ngồi!" Dương Ngọc Lan cũng rất kích động vội vàng mời ngồi.

Sắc mặt Tô Bắc Sơn lúc này rất khó coi, ông ta vừa mới nói muốn phong sát Tô Tô, nhanh như vậy đã bị mấy cái hợp tác xã trồng trọt làm mất mặt.

“Nhiều nguồn hàng hơn nữa, bán không được cũng phí công!" Ông ta tức giận nói.

Tô Nam vội vàng phụ họa: "Tôi nói nè mấy ông già, mấy ông không phải bị Tô Tô tẩy não chứ?"

"Sản phẩm của cô ta không có nguồn tiêu thụ, cần nhiều nguyên liệu thô như vậy cho heo ăn sao?"

“Đừng có mơ tưởng hão huyền!”

Nghe xong lời này, mấy lãnh đạo hợp tác xã bao gồm cả Vương Trung, đều lộ vẻ khó xử.

Bọn họ đại biểu không phải một người, sau lưng bọn họ còn có mấy trăm hộ nông dân đang chờ ăn cơm.

Nếu như sản phẩm của Tô Tô bán không được, làm sao tính tiền cho bọn họ đây?

Đây là một tai họa ngầm rất lớn.

Bọn họ nhìn về phía Tô Tô đợi cô lên tiếng.

“Thật ngại quá, chúng tôi tới chậm.”

“Ngoài cửa là xe của ai vậy, sao lại dừng giữa cửa như thế, thật không có tố chất." Một thanh âm vui tươi hớn hở vang lên.

Dương Ngọc Lan vội vàng quay đầu nhìn lại, nhịn không được kích động nói: "Mã viện trưởng, sao lại tới đây?"

Không chỉ là Mã Dung, còn có Cảnh Quý Trung của bệnh viện nhân dân số hai, Nghiêm Khải của bệnh viện nhân dân số ba, Hình Thương của bệnh viện nhân dân số bốn, Vương Ngọc Hòa của bệnh viện nhân dân số năm, Trương Húc Giang của bệnh viện nhân dân số sáu.

Cùng với Dương Nhân của bệnh viện Trung y.

Mấy người này là đại diện cho toàn bộ giới y học ở Long Giang.

Mã Dung ra vẻ tức giận, nói: “Dương Ngọc Lan phu nhân, tôi phê bình bà.”

“Tuy rằng bà đã từ chức nhưng chúng ta vẫn là đồng nghiệp. Bà mở công ty lớn như vậy, sao có thể không mời chúng tôi chứ?”

“Thế nào, sợ chúng tôi không có tiền đi lễ hay sao?”

Dương Ngọc Lan cảm động nói không ra lời, mắt của bà bắt đầu ươn ướt.

Lúc trước bởi vì vấn đề dược liệu, bà tự nhận lỗi từ chức. Cảm giác mình đã không còn mặt mũi đi gặp đám người Mã Dung nữa.

Hiện tại bọn họ chẳng những không tức giận, lại còn đến cổ vũ cho mình.

Dương Nhân của bệnh viện Trung y cười nói: "Ủy viên Dương, chuyện dược liệu lần trước bà ngàn vạn lần đừng tự trách nữa.”

“Chúng tôi đã điều tra rõ, thực ra không liên quan gì đến bà. Bà chẳng những tự nhận lỗi từ chức, còn bỏ ra mười vạn tiền thuốc men bồi thường cho bệnh nhân.”

“Thật là đại thiện nhân a.”

“Cái khác không nói, dược liệu mà bệnh viện Trung y chúng tôi cần sau này sẽ giao cho bà phụ trách.”

“Dương tổng, đến lúc đó cần phải ưu đãi giá cả cho chúng tôi đấy nhé.”

Cái gì?

Nghe xong lời này, Tô Bắc Sơn, Tô Văn Thành và Tô Nam đều há hốc mồm.

Có nhiều người cung ứng nguyên vật liệu, giờ còn có các bệnh viện hứa hẹn nhập hàng, với năng lực sản xuất của nhà máy hai mẹ con Tô Tô không phải sắp bay lên trời rồi sao.

Bọn họ chỉ cần nằm đếm tiền.

Sự ghen tức làm khuôn mặt bọn họ méo mó.

Tô Bắc Sơn ngồi không yên, gầm nhẹ một tiếng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên từ cửa chính, rầm một tiếng, làm tất cả mọi người hoảng sợ.

“Ngày đại hỉ này, sao có thể không đốt pháo chứ? Đốt!’

“Lên cho tôi!”

Bên ngoài, truyền đến một thanh âm kiêu ngạo, sau đó pháo nổ vang trời.

Mùi thuốc pháo nồng nặc, sặc đến nỗi Tô Tô cũng ho khan.

“Đây là ai, sao vô lễ như vậy?”

“Tiên sinh, chúng tôi không cho phép bắn pháo, xin ngài lập tức dừng lại." Một bảo vệ chạy tới.

“CMN!”

Ngoài cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, mặc âu phục màu trắng, tay cầm một quải trưởng đầu hổ màu vàng, đánh về phía tên bảo an vừa chạy ra kia.

“Tôi muốn nhìn xem, ai dám quản Phi công tử tôi!”

“Không muốn sống nữa sao?!”

Ngô Phi được một đám vệ sĩ áo đen vây quanh đi vào.

“Ông xã!" Tô Nam kích động hô một tiếng, vọt tới. Ôm cánh tay Ngô Phi, quan tâm nói: "Sao anh lại tự mình tới đây?”

“Chân anh thế nào rồi?”

Chân Ngô Phi lần trước bị Tô Văn Thành dùng ghế đập phế, anh ta tìm mọi cách trị liệu, cuối cùng cũng có thể đứng lên được.

Chỉ có điều, đi đường vẫn có chút mất tự nhiên.

Đây là khuyết điểm của anh ta, hận nhất bị người ta nhắc tới.

Giờ phút này, anh ta vô cùng phóng túng ôm eo Tô Nam, nhìn về phía Tô Tô, khóe miệng nhe răng cười, nói: "Cho dù là què, cũng tốt hơn so với bị liệt!”

“Cô nói đúng không, Tô đại tiểu thư của tôi!”

Nói xong, anh ta chậm rãi tháo kính râm xuống, một đôi mắt đỏ ngầu giống như sói con, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tô.

Chương 50 Kiêu ngạo

Nhìn thấy đôi mắt này, Tô Tô có hơi bối rối.

Cô khẩn trương nói: "Ngô Phi, anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì, trong lòng cô còn không rõ ràng sao?" Ngô Phi nhe răng cười, nhìn chằm chằm Tô Tô, khoa trương liếm liếm môi.

Hành động vô cùng vô sỉ.

Tô Tô phẫn nộ đỏ mặt.

“Muốn chết!" Tần Thiên không nhịn được nữa lên tiếng.

Lúc trước hắn chỉ bảo Tô Văn Thành đánh gãy một chân Ngô Phi, đã xem như khai ân rồi.

Không nghĩ tới tên này lại dám ở trước mặt mình, nhục mạ người phụ nữ của mình.

Cảm nhận được một cỗ sát khí đánh úp lại, Ngô Phi khẽ hô một tiếng, lảo đảo lui về phía sau.

“Mau bảo vệ tôi!”

Vệ sĩ xung quanh lập tức bảo vệ hắn.

Ngô Phi thở dài, cười lạnh nói: "Họ Tần, mày không nên kiêu ngạo!”

“Biết chút công phu thì sao? Người muốn xử mày sắp đến rồi!”

“Hôm nay mày chết chắc!”

Dương Ngọc Lan vội vàng khuyên: "Tần Thiên, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, không nên xằng bậy.”

Bà cố gắng tươi cười nói với Ngô Phi: "Ngô công tử, chuyện lúc trước qua rồi thì cho qua đi.”

"Năm năm trước, cậu vì theo đuổi con gái của tôi, ở đêm tân hôn của nó phái người đánh Tần Thiên rồi còn ném xuống sông."

“Nó chỉ để Tô Văn Thành đập một chân cậu, tôi nghĩ, đã đủ khách khí rồi.”

“Chuyện này, bất luận đi đến đâu chúng tôi đều chiếm lý.”

“Hiện tại con gái tôi và Tần Thiên là vợ chồng hợp pháp, cậu cũng cưới Tô Nam, tôi hy vọng sau này có thể bình an vô sự, mọi người nước sông không phạm nước giếng.”

“Hôm nay là đại hội thành lập công ty mới của chúng tôi, chúng tôi không mời cậu, mời cậu rời đi.”

Dương Ngọc Lan giữ sự kiềm chế tối đa, lời nói cũng vô cùng hợp tình hợp lý.

Ngô Phi nghe xong càng cười ha ha.

"Dương Ngọc Lan, bà cũng chỉ làm vài ngày cái chức ủy viên mà thôi, hiện tại cũng dám nói chuyện với tôi?"

“Tôi hiểu rồi, là mấy lão già này chống lưng cho bà đúng không?”

Hắn xoay người, nhìn chằm chằm mấy người viện trưởng Mã Dung, cười lạnh nói:

"Tôi cảm thấy kì lạ, với địa vị của mấy lão già các ông muốn gái thế nào chả có?"

“Tại sao phải tham luyến đóa mẫu đơn già này?”

"Còn tổ chức tập thể đến cổ vũ bà ta, có phải điên hết rồi không?"

Đám người Mã Dung đều là trưởng giả đức cao vọng trọng, bình thường được người người tôn kính, có khi nào bị người ta sỉ nhục trước mặt như vậy?

“Làm càn!”

“Ngô Phi, đừng ỷ vào cậu là Ngô gia thiếu gia thì muốn làm gì thì làm.”

“Người khác sợ Ngô gia các người còn Mã Dung tôi không sợ!”

“Đúng vậy!”

“Ủy ban y học chúng tôi không sợ Ngô gia các người!”

“Hôm nay là ngày đại hỉ, cậu không mời tự đến, muốn tới quấy rối sao?”

“Mời cậu lập tức rời đi!”

Bọn họ nhao nhao lên tiếng.

Ngô Phi càng thêm càn rỡ, anh ta cười to nói: "Nói rất đúng.”

“Đừng tưởng rằng các ông thành lập y học ủy ban, là có thể muốn làm gì thì làm.”

“Người khác sợ các ông còn Ngô Phi tôi không sợ!”

“Chờ đó, tôi xem các người cầu xin tôi như thế nào!”

Nói xong, cậu ta nói với thủ hạ bên cạnh: "Bảo bọn họ vào hết đi!”

Rất nhanh, một hàng người mặc âu phục giày da nối đuôi nhau đi vào, người cầm đầu chính là ông chủ y dược Thành Nam, Lý Thành Nam.

Ngô công tử, dựa theo phân phó của ngài, tất cả thành viên của liên minh y dược chúng ta đều đã đến.

Liên minh y dược?

Nhận rõ thân phận của những người này, tất cả mọi người âm thầm giật mình.

Ngô Phi lôi kéo bọn họ thành lập liên minh y dược, tương đương với việc lũng đoạn lĩnh vực cung ứng y dược của Long Giang.

“Nếu hôm nay là đại hội thành lập công ty mới, vậy liên minh y dược chúng ta cũng chính thức tuyên bố thành lập.”

“Ông chủ Lý, tới nói cho bọn họ biết, liên minh y dược làm cái gì.”

Lý Thành Nam cao giọng nói: "Liên minh y dược là một đại gia đình, mọi người trong ngành hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui. Mục đích là mưu cầu lợi ích tối đa.”

Lý Thành Nam hô xong liền chuyển đề tài, nhìn Mã Dung nói: "Mã hội trưởng, từ sau khi các người thành lập ủy ban y học chó má gì đó, liền trắng trợn đè ép lợi nhuận của chúng tôi."

“Các huynh đệ đều rất khó chịu.”

Mã Dung trầm giọng nói: “Cậu muốn làm gì?”

Lý Thành Nam cười lạnh nói: “Rất đơn giản. Nếu giá mua của các ngươi không tăng lên, liên minh y dược chúng tôi sẽ thống nhất cắt cung.”

“Đến lúc đó, tất cả bệnh viện Long Giang đều khan hiếm nguyên liệu, chậm trễ trị bệnh cứu người, hậu quả này sẽ do Mã hội trưởng phụ trách.”

“Các ngươi có thể lựa chọn nhà cung ứng khác, nhưng trong thời gian ngắn nhất định sẽ không kịp đâu.”

“Hơn nữa, Long Giang là địa bàn của chúng tôi. Đồng nghiệp bên ngoài muốn tiến vào, không có sự đồng ý của chúng tôi chỉ sợ cũng không dễ làm.”

“Các người dám!" Mã Dung tức giận đến đỏ mắt.

Mã Dung biết mức độ nghiêm trọng của hậu quả này. Một khi đối phương cắt cung tập thể, phía bệnh viện, căn bản không kịp thay đổi các nhà cung cấp khác.

Chữa bệnh cứu người, chính là chạy đua với tử thần. Nếu như bởi vì thiết bị y tế khan hiếm, chậm trễ thời gian, sẽ là một vụ bê bối rất lớn.

Mấy vị viện trưởng còn lại cũng vô cùng khiếp sợ.

Ngô Phi cười ha ha.

“Mấy vị viện trưởng, không nên kích động.”

“Có tiền mọi người kiếm, vấn đề này, chúng ta có thể từ từ nói.”

Ngô phi quay qua nhìn chằm chằm Tô Tô, nói: "Chúc mừng cô thành lập công ty, tôi không có chuẩn bị lễ vật khác.”

“Bây giờ, tôi có thể cho cô một cơ hội làm quà tặng.”

“Gia nhập liên minh y dược do tôi thành lập. Sau này hầu hạ tôi thật tốt, tôi cho cô miếng cơm ăn.”

Ai cũng không ngờ giữa đường lại bị Ngô Phi chen ngang.

Hơn nữa, là dùng phương thức ngang ngược âm hiểm như thế.

Ngô gia ở Long Giang, tài sản mấy tỷ, thuộc về gia tộc tuyến đầu. Anh ta hoàn toàn có khả năng độc chiếm ngành này.

Hiện tại, anh ta để Tô Tô gia nhập, tương đương với việc chiếm lấy mọi lợi nhuận từ công ty của cô.

Hơn nữa có thể nhìn thấy một khi Tô Tô tiếp nhận, chẳng khác nào thần phục anh ta. Cuộc sống sau này khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, nếu như không đồng ý, thế cục trước mắt rất rõ ràng.

Ngô Phi có thể lợi dụng thế lực liên minh y dược uy hiếp tổng hội y học, có nghĩa là có thể thoải mái chèn chết công ty vừa mới thành lập của Tô Tô.

“Ông xã, anh thật sự quá tuyệt vời!”

“Chuyện anh thành lập liên minh y dược, thậm chí ngay cả em cũng không nói!”

“Anh thật lợi hại! Anh thật sự là nam thần của em!" Tô Nam nói xong, chủ động hôn lên mặt Ngô Phi một cái.

“Anh rể!" Tô Văn Thành quỳ xuống, hối hận nói:" Lúc trước em bất đắc dĩ mới ra tay với anh, đều là do Tần Thiên giở trò quỷ!”

“Xin anh nhất định không được tha cho hắn!”

“Anh rể, sau này em làm trâu làm ngựa cho anh!”

Tô Bắc Sơn, cũng vui mừng cười nói: "Ngô thiếu gia, cậu mới là quý nhân của Tô gia chúng tôi!"

“Có cậu ở đây, tôi không cần lo lắng Tô gia sẽ phá sản.”

“A Phi, Nam Nam, gia gia cám ơn hai đứa!”

Bọn họ vốn thừa thế mà đến, không ngờ bị đám người Mã Dung xuất hiện đè ngóc đầu lên không được.

Suýt nữa thì mất mặt bỏ chạy.

Ngô Phi đến đã làm thay đổi cục diện.

“Anh chết tâm đi!”

"Cho dù tôi đóng cửa công ty, cũng không gia nhập liên minh của anh!"

Ngô Phi cả giận nói: "Tiện nhân, đến bây giờ cô còn cự tuyệt tôi!”

“Nếu đã như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí!”

“Người đâu, đập cho tôi!’

Một đám vệ sĩ giương nanh múa vuốt, muốn đập phá hội trường.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Ma Trốn Chỗ Nào (Yêu Ma Na Lý Tẩu

Copyright © 2022 - MTruyện.net