Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thần Vương Lệnh
  3. Chương 61-64
Trước /30 Sau

Thần Vương Lệnh

Chương 61-64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 61 Không biết xấu hổ

''Lão Trư, người phụ nữ tên Liễu Thanh mà cậu sắp xếp không đáng tin cậy chút nào cả.''

Bên ngoài hội trường, Tần Thiên đứng dựa vào tường hút thuốc, bấm số của vị thần tài Thần Vương Điện.

Vị vương thứ mười hai của Thần Vương Điện, dựa theo cầm tinh mười hai con giáp, cậu ta là Trư thiên vương.

Nhưng đưa mắt ra nhìn khắp thế giới, chỉ sợ chỉ có mình Tần Thiên dám gọi cậu ta là ''lão Trư''.

''Lão đại, anh nói giống như tôi rất vô dụng vậy.''

''Tôi làm việc anh còn lo lắng sao?''

''Hơn nữa không phải đều đã sắp xếp xong xuôi rồi sao.''

''Mặc dù Liễu Thanh cuối cùng cũng không đưa ra quyết định, nhưng đó cũng chỉ là một thủ tục mà thôi. Đầu tư một tỷ, trốn không thoát được.''

''Nếu như lão đại cảm thấy vẫn chưa đủ thì tôi có thể thêm tiếp. Dù sao đều là tiền của anh, tiêu bao nhiêu tôi cũng không đau lòng.''

''Hơn nữa mỹ phẩm sinh học này đúng là một sản phẩm tốt. Dùng tiền đập vào nhất định có thể thành công.''

Trong điện thoại truyền đến tiếng lốp bốp.

Tần Thiên cười, không ngờ sẽ có một ngày mình cũng bị loạn vì quá quan tâm.

Đang định cúp điện thoại thì hắn nhận ra được điều gì đó không đúng.

''Vợ tôi vừa mới bắt đầu mà bên cậu đã xác định rồi?''

''Không được đâu lão Trư. Như vậy quá rõ ràng. Nếu như cô ấy phát hiện là tôi ở sau lưng điều khiển cô ấy sẽ tức giận!''

''Vợ anh?'' Lão Trư cũng có chút ngây người: ''Lão đại, người ở bên cạnh người tên Tô Văn Thành chính là vợ anh sao?''

''Chuyện quan trọng như vậy sao cô ấy không tự mình ra mặt chứ, sao lại để Tô Văn Thành đi thi đấu thay?''

Tô Văn Thành!

Tần Thiên thay đổi sắc mặt, giọng cũng thay đổi.

''Ý của cậu là, Tô Văn Thành dùng dự án mỹ phẩm sinh học này tham gia kêu gọi vốn đầu tư, đồng thời nhận được sự đồng ý của các ông?''

''Có gì sai sao?''

''Lão đại, tôi vừa mới gửi video ở hiện trường cho anh.'' Nghe thấy giọng Tần Thiên thay đổi, lão Trư cũng luống cuống.

Cậu ta vội vàng gửi video có mặt Tô Văn Thành cho Tần Thiên.

Chuyện lần này, mặc dù Tần Thiên nói không nhúng tay vào, cũng không cho cậu ta nhúng tay vào, nhưng dù sao lão đại cũng đã gửi gắm, lão Trư không yên lòng, ở nước ngoài xa xôi vẫn luôn quan sát cẩn thận video trực tiếp.

Sau khi Tô Văn Thành nói xong, Liễu Thanh tự nhận là hoàn thành nhiệm vụ nên đã ngắt video. Cho nên lão Trư cũng không thấy Tần Thiên và Tô Tô đi vào sau đó.

Nhìn Tô Văn Thành diễn thuyết dạt dào tình cảm trong video, sự tức giận của Tần Thiên càng cao hơn!

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ!

Vì sao nhà họ Tô biết rõ mọi việc Tô Tô và Dương Ngọc Lan đang làm nhưng vẫn tuyệt tình trục xuất Tô Tô ra khỏi gia môn như cũ.

Chuyện này không giống với tính cách theo đuổi danh tiếng của bọn họ.

Hóa ra bọn họ đã trộm thành quả lao động của Tô Tô, đã đi tham gia kêu gọi vốn đầu tư trước một bước!

Bọn họ ra tay trộm trước, bây giờ Tô Tô lại biến thành người đi trộm!

Lúc đầu hắn muốn xông vào. Nhưng hắn biết rõ, nói mà không có bằng chứng thì đối phương rất khó mà tin được. Trừ khi hắn công bố thân phận của Liễu Thanh.

Như vậy thì gọi vốn đầu tư này sẽ không còn ý nghĩa, Tô Tô sẽ bị tổn thương.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn gọi điện thoại cho Lôi Báo.

''Vận dụng lực lượng của Long Tổ các cậu, điều tra hành động gần đây của Tô Văn Thành cho tôi.''

''Nhất là có qua lại bí mật với người nào đó không, có kết quả lập tức báo cáo cho tôi!''

Trước đây Tô Văn Thành tìm mọi cách lấy phương pháp điều chế độc quyền của Tô Tô nhưng vẫn luôn không đạt được. Bây giờ cậu ta lấy bằng cách nào?

Mật thám!

Nhất định bên cạnh Tô Tô và Dương Ngọc Lan đã xuất hiện mật thám.

Sau khi sắp xếp hết những thứ này, Tần Thiên hút thêm vài hơi thuốc nữa. Vẫn không yên lòng về Tô Tô nên hắn ném tàn thuốc đi rồi nhanh chóng đi vào hội trường.

Trong hội trường.

''Cô cũng là mỹ phẩm sinh học?'' Vừa nghe Tô Tô nói một câu, Liễu Thanh lập tức cau mày.

''Đúng vậy.'' Tô Tô lập tức cảm nhận được có gì đó không đúng, cô cẩn thận nói: ''Liễu tổng, sao ngài lại nói ''cũng''?''

''Chẳng lẽ cũng có người khác làm mỹ phẩm sinh học sao?''

Tô Văn Thành ghé sát vào người Liễu Thanh, thấp giọng nói: ''Liễu tổng, bây giờ tôi nghi ngờ người phụ nữ này nghe trộm ý tưởng của tôi, hiện tại đang đến để lừa đảo.''

''Cô ta cố ý đến trễ chính là vì lí do này.''

Liễu Thanh nhíu mày.

Tô Nam cũng vội vàng thấp giọng nói: ''Liễu tổng, cách làm người của người phụ nữ này rất tệ.''

''Cô biết không? Mấy năm trước khi chị ta vẫn còn là đại tiểu thư nhà họ Tô, đã vụng trộm chạy đi đăng ký kết hôn với một tên shipper.''

''Đúng vậy, chính là người đàn ông rất bất lịch sự ban nãy đấy, chính là tên ship đồ ăn kia.''

''Đúng là một đôi nam nữ không biết xấu hổ.''

Vẻ mặt Liễu Thanh hiện rõ sự chán ghét. Cô ta không vui nói: ''Người phụ nữ này có quan hệ gì với các người sao?''

Tô Bắc Sơn thở dài, thấp giọng nói: ''Tuy chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta lừa gạt tổng giám đốc Liễu được.''

''Thật không dám giấu diếm, con bé đó là cháu gái của tôi. Nhưng vì tính cách suy đồi nên đã bị tôi trục xuất ra khỏi gia tộc.''

''Liễu tổng, chúng ta hợp tác sẽ không bị ảnh hưởng bởi con bé đó.''

''Những lời cô ta nói cũng không thể tin được.''

Liễu Thanh thật sự nổi giận. Không ngờ loại phụ nữ xấu xa như thế này cũng dám diễn trò trước mặt mình.

Đối với cô ta, đây là một sự sỉ nhục!

Cuộc đời Liễu Thanh hận nhất là loại phụ nữ này. Bây giờ cô ta không vội vàng vạch trần Tô Tô, ngược lại còn muốn xem cô có thể diễn đến khi nào.

''Cô không cần phải để ý đến những người khác, cứ nói của cô đi.''

Tô Tô không rõ vì sao mấy người Tô Văn Thành lại có vẻ thân quen với Liễu Thanh như vậy, cô cũng không nghe rõ họ đang nói gì.

Điều chỉnh tâm trạng, cô cười nói: ''Có cả người khác mở rộng mỹ phẩm sinh học đã cho thấy đây là một sản phẩm đáng để đầu tư, đó cũng là chuyện tốt.''

''Tôi đồng ý cạnh tranh công bằng.''

Cô bắt đầu nói không ngừng nghỉ về sản phẩm tâm đắc của mình: ''Liễu tổng, sản phẩm của tôi tên là Tô Ngọc Cao.''

''Sản phẩm này được tinh luyện từ hàng trăm vị thuốc Đông y mà thành, rất có hiệu quả đối với làn da của phụ nữ phương Đông.''

''Dược cao này...''

''...''

Lúc cô đang bỏ qua mọi thứ mà nói càng tự nhiên hơn thì Liễu Thanh không còn nhịn được nữa.

''Đủ rồi!''

''Cô gái, tôi đã từng gặp qua loại phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng tôi chưa từng gặp qua người nào mặt dày như cô!''

''Tôi đồng ý cô rất xinh đẹp. Đây là món quà mà ông trời tặng cho cô.''

''Không ngờ cô không chỉ không biết quý trọng mà còn lợi dụng khuôn mặt này để đi lừa gạt, làm ra chuyện đồi bại như vậy!''

''Đúng là không biết xấu hổ!''

Tô Tô ngẩn người, cô kinh hoảng nói: ''Liễu tổng, xảy ra chuyện gì vậy?''

''Vì sao cô lại nói tôi như vậy?''

''Chính cô làm gì trong lòng cô còn không rõ sao?''

''Chuyện khác tôi không xen vào. Nhưng hôm nay cô còn to gan trộm ý tưởng của tuyển thủ khác, có ý đồ lừa gạt tôi đầu tư.''

''Tôi nói cho cô biết, chuyện này đã đủ tạo thành tội lừa đảo rồi!''

''Nếu không cút ra ngoài cho tôi thì đừng trách tôi lập tức gọi bảo vệ đến bắt cô lại!''

Tô Tô như bị sét đánh, mở miệng không nói nên lời.

Sự đả kích này quá lớn với cô, khuôn mặt cô đầy nước mắt, người lung lay sắp ngã.

''Bảo vệ đâu, lại đây!''

''Không nghe thấy Liễu tổng nói sao? Mau đưa người phụ nữ không biết xấu hổ này ra ngoài!''

Bảo vệ hội trường đều biết Liễu Phương là nhân vật chính thật sự. Nghe vậy thì đều đi về phía Tô Tô.

''Mấy người dám đụng vào vợ tôi, tôi sẽ cho người đó đổ máu ngay tại chỗ!''

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tần Thiên sắc mặt lạnh lùng như sát thần địa ngục nhanh chóng đi vào từ cửa chính.

Chương 62 Cô gặp rắc rối lớn rồi

Cảm nhận được sát khí trên người Tần Thiên, các nhân viên an ninh hoảng sợ lùi ra sau.

''Liễu tổng, cô thấy rồi chứ?''

''Chính là đôi cẩu nam nữ này.''

''Đầu tiên bọn họ sẽ dựa vào khuôn mặt của người phụ nữ kia để đi lừa gạt. Nếu như lừa không được sẽ để nam đi giương oai, dùng vũ lực để uy hiếp.''

''Đúng là một đôi vợ chồng trộm cướp!'' Tô Văn Thành ác nhân cáo trạng trước.

Liễu Thanh vốn đã có ấn tượng không tốt với Tần Thiên, cứ như vậy mà càng thêm chán ghét.

Cô ta trừng mắt nhìn Tần Thiên, giọng nói lạnh lùng: ''Tôi khuyên anh thông minh lên một chút, nhìn cho rõ nơi này là chỗ nào!''

''Đây là công ty Thiên Phú tư bản của chúng tôi, nơi này còn chưa đến lượt anh giương oai!''

''Có tin chỉ một cuộc điện thoại của tôi cũng đủ để anh khốn đốn không?''

Lần này ngay cả Thiết Lâm Phong cũng luống cuống.

Ông ấy biết thân phận của Tần Thiên không tầm thường, nhưng chắc không phải đối thủ của Thiên Phú tư bản.

Đây chính là tư bản lớn có tên tuổi trên toàn cầu.

Muốn nghiền ép một người như Tần Thiên cũng không tốn chút sức lực nào.

''Hiểu lầm, tôi nghĩ là hiểu lầm!'' Ông ấy vội đứng ra hòa giải.

''Thật sao? Xem ra cô rất có tự tin với cái công ty Thiên Phú tư bản này của mình nha.''

Tần Thiên nhìn Liễu Thanh, cười lạnh nói: ''Vậy nể mặt Thiên Phú, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa.''

''Yên ổn nghe vợ tôi nói, sau đó, động cái não của cô, phân biệt cho rõ ràng một chút, rốt cuộc ai mới là người ăn trộm.''

''Vợ, đừng sợ. Em cứ nói đi.''

Tô Tô đang vô cùng hoảng loạn, khi nhìn thấy nụ cười ấm áp này của Tần Thiên đã bình tĩnh lại một cách kì diệu.

Đột nhiên cô cảm nhận được, cho dù trời có sập, chỉ cần có người đàn ông này ở đây thì sẽ an toàn.

Mà Liễu Thanh cũng bị Tần Thiên làm ngẩn người.

Lúc Tần Thiên nhìn về phía cô ta, cô ta vậy mà lại cảm nhận được áp lực như núi từ ánh mắt Tần Thiên.

Chuyện này sao có thể được?

Thiết Lâm Phong lại lần nữa hòa giải: ''Liễu tổng, lời cô Tô nói vẫn chưa xong.''

''Chúng ta đợi cô ấy nói xong rồi lại quyết định đi.''

Liễu Thanh đành gật nhẹ một cái.

Tô Tô thở một hơi, nhìn Tô Văn Thành, cắn răng nói: ''Tôi muốn biết anh lấy phương pháp điều chế ở đâu?''

Tô Văn Thành liên tục nói đây chính là phương pháp mà anh ta tự mình nghiên cứu. Cậu ta cắn ngược lại một cái, nói phương pháp của Tô Tô mới là trộm của cậu ta.

Tô Bắc Sơn ở bên cạnh lòng đầy căm phẫn nói: ''Đồ nghiệp chướng này!''

''Xem ra tao trục xuất mày ra khỏi gia tộc là đúng!''

''Không ngờ trước khi mày đi còn trộm bảo vật trấn gia của chúng ta!"

''Loại phụ nữ như mày sao có thể phối được phương thuốc tốt như vậy chứ!''

Tô Nam nói: ''Tô Tô, cô chết tâm đi!''

''Bây giờ ra ngoài còn tránh được kiếp đi tù đấy.''

Tô Tô cắn răng nói: ''Liễu tổng, tôi muốn nghiệm chứng hai phương thuốc này!''

''Nghiệm chứng thì nghiệm chứng, ai sợ ai chứ!'' Tô Văn Thành lấy ra một tờ giấy vàng cổ xưa giao cho Liễu Thanh.

Nhìn thấy tờ giấy vàng kia, Tô Tô rõ ràng ngẩn ra một lúc.

Liễu Thanh gật đầu: ''Phương thuốc này của anh Tô đúng là đã có từ lâu.''

Cô ta nhìn Tô Tô: ''Của cô đâu?''

Tô Tô lấy ra một phương thuốc được viết trên giấy A4. Nhìn đấy đây, người trong hội trường ồn ào cười lớn.

Ai là đồ giả đã sáng tỏ.

Có người cười lạnh nói: ''Chép cũng không biết đường chép giống.''

''Không ngờ người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại làm ra việc buồn nôn như vậy!''

''Đúng là làm bẩn hội trường này, mau đuổi cô ta ra đi!''

''Mau cút đi!''

Liễu Thanh đã chịu đựng đủ. Cô ta không thể nhịn được nữa mà nói: "Đúng hay sai giờ đã rõ, không cần nói nữa!''

''Bây giờ tôi tuyên bố...''

Cô ta đứng lên, muốn lần nữa tuyên bố Tô Văn Thành chiến thắng, quyết định Tô Tô là người không biết xấu hổ mà sao chép lại.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi riêng của cô ta vang lên.

Người như Liễu Thanh đương nhiên không chỉ có một chiếc điện thoại. Chiếc dùng để liên lạc công việc bình thường kia cô ta rất ít khi tự mình cầm.

Trường hợp này đều sớm đưa cho thư kí giữ.

Nhưng điện thoại di động này cô ta luôn mang theo bên cạnh, mở máy 24/24. Vì đây là đường dây riêng để lãnh đạo bên trên liên lạc với cô ta.

Tại Thiên Phú tư bản, đã từng có một người phân tích đầu tư như cô ta, vì nửa đêm lãnh đạo không liên lạc được mà ngày hôm sau trực tiếp bị sa thải.

''Michelle!'' Cô ta nhìn tên trên màn hình, vội vàng nhận điện thoại nói: ''Chuyện ở Long Giang đã có kết quả.''

''Tôi lập tức về báo cáo cho anh.''

Trong điện thoại vang lên giọng của một người ngoại quốc.

Anh ta dùng tiếng Trung không quá thành thạo của mình nói: ''Liễu Thanh, cô gặp rắc rối lớn rồi.''

''Bây giờ, lập tức tuyên bố cô Tô chiến thắng. Đồng thời nói xin lỗi anh Tần, nhanh chóng cầu xin sự tha thứ của anh ấy.''

''Anh nói cái gì?'' Liễu Thanh ngẩn người, vẻ mặt không tin nổi.

''Michelle, anh nghe tôi nói!'' Cô ta kịp thời phản ứng lại, nổi giận đùng đùng muốn cãi lại.

''Không cần nói. Nhìn màn hình lớn.''

Liễu Thanh vội vàng ngẩng đầu nhìn, màn hình lớn sau lưng lóe một cái rồi sáng lên.

Trong video, một người đàn ông ngoại quốc cầm điện thoại chạy đến một hải đảo trên bãi cát.

''Michelle, anh ở đâu?''

''Rốt cuộc anh muốn làm gì?'' Ngữ khí của Liễu Thanh không tốt.

Mặc dù Michelle là cấp trên trực tiếp của cô ta, nhưng cũng không thể ngang ngược nhúng tay vào công việc của cô ta như vậy được.

Chọc giận cô ta, cô ta dám đoạn tuyệt với Michelle.

Gió biển thổi ào ào, tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn chằm chằm về người đàn ông nước ngoài đang chạy trên hải đảo.

''Michelle, chính là CEO của Thiên Phú tư bản sao? Không ngờ dự án này của tôi lại khiến anh ấy chú ý!'' Tô Văn Thành kích động.

''Michelle! Michelle!''

Biết được thân phận của Michelle, những người lập nghiệp điên cuồng hô to với màn hình.

Trên màn hình, Michelle chạy đến bờ biển, đi đến một mỏm đá.

Có thể thấy trên tảng đá gần bờ biển có một người đàn ông mập mạp đang ngồi câu cá.

"Liễu Thanh, Chu tổng của tổng bộ muốn gặp cô!"

"Chu tổng!" Michelle vô cùng cung kính đưa điện thoại cho người đàn ông đang ngồi trên mỏm đá gần biển thả câu.

Người đàn ông vừa trắng lại vừa béo, nhìn rất giống Phật Di Lặc.

Lúc cười lên hai mắt gần như chỉ còn một đường nhỏ.

Nhưng ánh mắt lại chứa ánh sáng khiến người ta sợ hãi.

Đây mới là khí thế của người thực sự cầm quyền.

"Chu tổng!" Liễu Thanh run lên một cái, cô ta vội vàng đứng lên, cung kính cúi đầu chào hỏi.

Chu tổng híp mắt cười: "Liễu Thanh, tôi đã từng nghe Michelle nhắc về cô, biết cô không tệ."

"Lần này phái cô đi Long Giang cũng là một khảo nghiệm mà tổng bộ giao cho cô."

"Không ngờ cô lại khiến tổng bộ thất vọng."

"Chu tổng!" Đầu Liễu Thanh càng cúi thấp hơn, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Nhưng cô ta cắn răng nói: "Liễu Thanh không hiểu. Mời Chu tổng chỉ rõ!"

Chu tổng cười lạnh nói: "Đồ của Tô Văn Thành chính là giả. Mặc dù phương thuốc của anh ta là thật nhưng đó là đánh cắp thành quả lao động của cô Tô."

"Liễu Thanh, cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Bây giờ tổng bộ quyết định chuyển cô xuống Long Giang."

"Giúp đỡ cô Tô, đưa Tô Ngọc Cao vào sản xuất cho tốt đi. Đầu tư một tỷ sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản công ty cô Tô."

"Nếu như không đủ, lúc nào cô cũng có thể yêu cầu tổng bộ. Tôi chỉ có một câu, đối với việc đầu tư cho cô Tô, bên trên của chúng ta nói không có giới hạn."

"Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu như làm không tốt thì vĩnh viễn không cần quay về."

Liễu Thanh chấn kinh ngẩng đầu, kinh ngạc không nói ra lời.

Cô ta uất ức, khuôn mặt đầy nước mắt, muốn thay mình biện hộ thì thấy Chu tổng dường như buồn ngủ, ông ấy đột nhiên cúi đầu.

Giống như một pho tượng Phật Di Lặc trên bờ biển.

Sau đó video kết thúc.

Không ai chú ý đến, cái cúi đầu của Chu tổng đang hướng về một người đàn trong hội trường, Tần Thiên.

Cái này chính là sự ân cần cung kính hỏi thăm của ông ấy đối với chủ nhân cách xa vạn dặm của mình.

Chương 63 Mình sẽ tức giận đó

Xảy ra chuyện gì?

Ông chủ của trụ sở chính Thiên Phú Tư Bản đích thân gọi video từ nước ngoài chỉ định Tô Tô?

Không chỉ có một tỷ vốn đến ngay lập tức, còn điều một nữ doanh nhân có năng lực cao cao tại thượng như Liễu Thanh xuống Long Giang, trợ giúp Tô Tô vận hành Tô Ngọc Cao?

Những người có mặt tại hiện trường, một lúc lâu cũng chưa có phản ứng.

Loại chấn động này, kích thích thật sự quá lớn đối với bọn họ!

Tô Văn Thành hoảng hốt, anh ta tức đến đỏ mắt nói: "Tô Tô, không ngờ tới hồ ly tinh như cô, lại quyến rũ được ông chủ của Thiên Phú Tư Bản!”

“Cô thật sự là lợi hại!”

“Liễu Thanh, ông chủ của các người chẳng qua chỉ coi trọng vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Tô thôi, cô không thể nghe theo lời ông ấy được!”

"Cô đã hứa sẽ hợp tác với chúng tôi, một tỷ đô la phải là của chúng tôi!”

"Liễu Thanh, cô mau gọi kháng nghị lại đi!”

Sắc mặt Liễu Thanh vô cùng khó coi, nghe Tô Văn Thành nói, thậm chí cô ta còn nghi ngờ lãnh đạo tổng bộ thật sự coi trọng vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Tô.

Người phụ nữ này không nên gọi là Tô Tô, nên gọi cô là Tô Đát Kỷ!

Liễu Thanh nhìn Tô Tô, trong mắt cô ta tràn ngập lửa giận và không cam lòng.

Thậm chí kích động muốn từ chức, không tiếc chấm dứt với công ty, cô ta cũng không thể chịu đựng được kiểu sỉ nhục này!

Tô Tô cũng sững sờ, cô không hiểu vì sao tổng giám đốc Thiên Phú Tư Bản lại chú ý đến mình.

"Tần Thiên, làm sao bây giờ?" Cô bất lực hỏi.

Tần Thiên muốn nói cái gì đó, nhưng điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, là một tin nhắn.

Đại đội trưởng Lôi Báo của Long Tổ đóng tại phân đội Long Giang gửi tới, chỉ có mấy chữ đơn giản: Đã tìm được người, lập tức đưa đến.

Hắn cất điện thoại đí, cười nói: "Đừng vội, sẽ hiểu ngay thôi.”

Hắn nhìn Liễu Thanh, cười lạnh lùng nói: "Tôi biết cô không phục, trong vòng mười phút, tôi sẽ cho cô đáp án.”

10 phút?

Tên này đang giở trò quái gì vậy?

“Được!”

“Tôi sẽ đợi anh mười phút!”

"Nếu như không thể cho tôi một lời giải thích thích đáng, Liễu Thanh thà chấm dứt với công ty, cũng tuyệt đối không chịu loại sỉ nhục này!"

Ngay sau đó, đội trưởng phụ trách an ninh vội vàng tiến vào báo cáo với Thiết Lâm Phong.

"Hội trưởng, có một chiếc trực thăng không xác định đang bay tới, sắp hạ cánh trên nóc nhà!"

"Xin ngài chỉ thị, có nên đuổi đi hay không?"

Trực thăng?

Thiết Lâm Phong sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tần Thiên, thấy Tần Thiên khẽ gật đầu, anh ta lập tức quát: "Mau, dẫn bọn họ vào!"

Đang xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đều cảm thấy bối rối và nhìn chằm chằm vào lối vào của địa điểm.

Khoảng hơn chục người đàn ông mặc đồ đen với đôi mắt sáng và đôi tay mạnh mẽ bước vào cùng một người phụ nữ trông có vẻ như một người từng trải.

Tô Văn Thành nhìn thấy người phụ nữ này, cậu ta lập tức cảm thấy hoảng sợ.

"Cung Lệ?"

"Là cậu sao, Cung Lệ? Sao cậu lại ở đây?"

Tô Tô lộ ra vẻ khó hiểu, người phụ nữ có vẻ như là một người từng trải nhìn không phù hợp với tuổi tác của cô ấy, nhưng cô nhận ra người phụ nữ này, hóa ra cô ấy là bạn thân cùng ngủ chung với cô thời đại học.

"Tô Tô, thực xin lỗi!"

“Mình. . . Xin lỗi cậu!"

Cung Lệ bước đến gần Tô Tô rồi quỳ xuống.

Tô Tô muốn đỡ Cung Lệ đứng dậy, nhưng khi nghe thấy lời nói tiếp theo của cô ấy, cô không khỏi sững sờ.

"Hồi đó mình ăn cắp phương thuốc đó."

"Khi đó mình chỉ là muốn đùa với cậu chút thôi, muốn xem cậu lo lắng như thế nào."

"Mình không biết giá trị của phương thuốc đó cho đến khi mình nhìn thấy cậu gọi cảnh sát. Mình thậm chí còn không dám nói với cậu vì mình sợ."

"Mấy năm nay, mình vẫn luôn cảm thấy có lỗi."

"Tô Tô, thực xin lỗi!"

Tô Tô cuối cùng cũng hiểu ra, cô cười khổ nói: "Cung Lệ, mau đứng lên đi."

“Mình không trách cậu."

"Năm đó mình còn trẻ, lấy lông gà làm lệnh tiễn, thật ra phương thuốc cũng không có giá trị gì cả, sao mình phải báo cảnh sát chứ.”

"Cậu nói nó không có giá trị?" Cung Lệ khó hiểu.

Tô Tô gật đầu và nói: "Mình luôn cho rằng có cái gì đó không ổn với công thức đó, cho đến bây giờ, mình đã tìm ra giải pháp và phát triển một công thức thực sự."

"Nếu sản xuất đại trà dựa theo phương thuốc năm đó, không biết sẽ hại bao nhiêu người nữa."

Nói đến đây, Tô Tô chợt nhận ra điều gì đó, ngay lập tức nói: "Phương thuốc đâu?"

“Có phải cậu đã đưa nó cho người khác rồi không?”

Cung Lệ gật đầu, áy náy nói: "Con trai mình bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, cần rất nhiều tiền.”

"Tất cả tiền tiết kiệm của mình đều đã tiêu hết rồi, chồng mình cũng bỏ trốn."

"Nhưng mình vẫn không muốn bỏ cuộc, chỉ cần mình còn một hơi thở, mình sẽ ở bên cạnh với con!”

"Mấy ngày trước, có người tìm đến mình hỏi thăm về phương thuốc kia, mình nhất thời động lòng, bán nó với giá năm triệu.”

Cô ấy nhìn Tô Văn Thành trên sân khấu, thành khẩn nói: "Anh Tô, tôi xin lỗi.”

"Tôi không nên bán thành quả lao động của Tô Tô."

"Hơn nữa hiện tại Tô Tô cũng nói, phương thuốc kia là không hoàn chỉnh, nếu sản xuất hàng loạt, chỉ có hại người."

"Tôi đồng ý trả lại năm triệu cho anh, anh trả lại phương thuốc kia cho Tô Tô đi.”

......

Sự thật đã được phơi bày, tất cả mọi người xôn xao!

Nhất là Liễu Thanh, kinh hãi nói không nên lời.

Một lúc lâu sau, cô ta mới thẹn quá hóa giận nói: "Cho nên Tô Văn Thành, Liễu Thanh Ngọc gì đó và câu chuyện tình yêu đẹp đẽ thê lương gì đó, đều là lừa gạt người đúng không?”

“Hay lắm!”

“Tôi chưa từng gặp loại lừa đảo nào như anh!”

"Nói dối đúng là không chê vào đâu được!"

Cô ấy thật sự vừa hận, vừa áy náy.

Vừa rồi, cô ta còn trách người của tổng bộ bị mù mắt, chỉ thị tầm bậy, bây giờ thật sự đã phục sát đất!

Thì ra tổng bộ đã sớm điều tra rõ ràng!

Phái cô ta tới chỉ để thu hoạch thành quả, tính thành thành tích cho cô ta. Đối với cô ta, nó thực sự là một món quà.

Không ngờ, cô ta lại làm như vậy.

Sao dễ dàng tin vào một câu chuyện tình yêu thế chứ?

Cuối cùng cô ta cũng nhận ra sự thông minh và kiêu ngạo của mình, trên thực tế sẽ chỉ làm hại bản thân. Ngay lúc này ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

“Cô Tô, Tần tiên sinh!”

“Xin lỗi!”

"Tôi... Xin lỗi cô!” Cô ta cúi đầu với Tô Tô và Tần Thiên.

"Liễu tổng, cô đừng như vậy!”

"Thật ra cô cũng không làm sai gì cả." Tô Tô vội vàng nói.

Liễu Thanh thở dài một hơi, nói: "Xin đừng gọi tôi là Liễu tổng. Tôi chỉ nghe theo lệnh của tổng bộ, từ nay về sau, trợ giúp Tô tổng vận hành Tô Ngọc Cao.”

"Tô tổng, cô cứ gọi tôi là Liễu Thanh là được rồi."

Tuy rằng vẫn chưa xác định nhân phẩm của Tô Tô thế nào, nhưng Tô Ngọc Cao hoàn toàn đúng là do cô nghiên cứu chế tạo.

Liễu Thanh khâm phục nhất chính là phụ nữ tài hoa.

Tuy trong lòng Liễu Thanh vẫn xem thường Tần Thiên, xin lỗi hắn chỉ được cái mã bên ngoài.

Hắn chẳng qua chỉ là một tên côn đồ dựa vào người vợ xinh đẹp mà thôi, chả có bản lĩnh gì.

Vợ hắn đương nhiên là có tài, nhưng ông chủ tổng bộ của cô ta đích thân lên tiếng, nói không chừng cũng thật sự coi trọng vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Tô.

Rõ ràng là có nguy cơ bị cắm sừng, hắn còn ở đây đắc ý? Đúng là một cái chày gỗ*!

*Chày gỗ: chỉ người đầu óc quá đơn giản, còn "non và xanh" lắm

Cô ta cảm thấy Tần Thiên thật sự không xứng với Tô Tô. Thậm chí một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi như Tô Tô thà để ông chủ bao dưỡng.

Đi theo Tần Thiên đúng là phung phí của trời.

Đối với việc này, Tần Thiên chỉ có thể cười mà không nói.

Tô Tô mừng rỡ.

Vốn dĩ, cái đĩa lớn như vậy, cô vẫn chưa tự tin kiểm soát. Hiện tại có người trợ giúp tài giỏi như Liễu Thanh, vậy thì dễ dàng giải quyết rồi.

"Cung Lệ, mình không trách cậu, cậu cũng không có sự lựa chọn nào khác.”

"Cậu yên tâm, mình lập tức cho người đi sắp xếp bệnh viện tốt nhất cho con cậu, tiếp nhận điều trị tốt nhất."

"Chẳng qua mình có một điều kiện coi như là trừng phạt cậu." Trong mắt cô có vài phần trêu chọc.

Cung Lệ xấu hổ nói: "Tô Tô cậu cứ việc nói, mình làm trâu làm ngựa cho cậu, mặc cho cậu xử lý.”

Tô Tô vội vàng kéo tay Cung Lệ, nói: "Mình nói giỡn với cậu thôi.”

"Cung Lệ, năm đó nghiên cứu Tô Ngọc Cao, cậu cũng đưa ra không ít ý kiến. Bây giờ cuối cùng cũng sắp sản xuất hàng loạt rồi, mình hy vọng cậu có thể ở bên cạnh giúp mình.”

"Nếu cậu không đồng ý, mình sẽ tức giận đó."

Chương 64 Người ngắm phong cảnh

"Theo tin tức đáng tin cậy, Thiên Phú Tư Bản đầu tư vốn một tỷ vào công ty Tô Ngọc.”

"Ngân hàng thương mại lớn nhất địa phương Long Giang, Ngân hàng Kiến Long ngay lập tức tuyên bố, sẵn sàng phát hành một tỷ cổ phiếu cho vay không lãi suất cho công ty Tô Ngọc."

"Chính quyền thành phố tổ chức họp khẩn, đặc biệt phê duyệt ngàn mẫu đất công nghiệp cho công ty Tô Ngọc xây dựng khu công nghiệp."

"Công ty Kiến trúc Ngô thị ký hợp đồng với Công ty Tô Ngọc, toàn quyền phụ trách xây dựng khu công nghiệp."

"Thiết bị Y tế Thiên Kiện công ty con của Thiên Phú Tư Bản, cho biết đã nhận được đơn đặt hàng của công ty Tô Ngọc, bọn họ sẽ toàn lực sản xuất thiết bị tinh chế thuốc Đông y tiên tiến nhất, đảm bảo giao hàng đúng hạn."

"Liễu Thanh đích thân phục trách, bắt đầu đặt chuỗi tiêu thụ."

"Cung Lệ đại diện Tô Tô, ký kết thỏa thuận hợp tác toàn diện với đông đảo người trồng thuốc Đông y."

"Công ty Tô Ngọc còn đang chuẩn bị kế hoạch ký hợp đồng hàng chục mẫu đất, bồi dưỡng cơ sở trồng trọt của riêng mình, để đảm ảo chất lượng và nguồn cung cấp nguyên liệu thô.”

"Công ty Tô Ngọc mua cả một tòa nhà văn phòng, đổi tên thành tòa nhà Tô Ngọc, làm văn phòng làm việc."

"Công ty Ngọc Quyết định đa dạng hóa, hoạt động theo nhóm. Chính thức niêm yết tập đoàn Ngọc Bích. ”

......

Từng tin tức liên tiếp ập đến, giống như từng quả bom, Tô Bắc Sơn đầu óc choáng váng, nhếch nhát không chịu nổi.

Chuyện cho tới bây giờ không thể vãn hồi.

Ông ta quả thực hối hận muốn chết!

Nếu như trước đây ông ta chịu tiếp nhận ý tốt của Tô Tô, gia nhập công ty Tô Tô, vậy thì phú quý hiện tại này, có phải cũng có một phần của ông ta hay không?

Trái lại, bây giờ trải qua scandal của đại hội đầu tư, Tô gia quả thực trở thành một con chuột qua đường, người người cũng khinh bỉ.

Những khách hàng trước kia có hợp tác với Tô gia, tất cả đều phân rõ giới hạn với bọn họ, rồi sau đó đầu nhập vào công ty Tô Ngọc.

Một bên là công ty Tô Ngọc phồn hoa rực cháy bừng bừng. Một bên là Tô gia, yên lặng như chết.

"Người khác cũng thôi đi, không nghĩ tới Ngô gia cũng đã ngã về phía bọn họ nhanh như vậy."

“Chị, chuyện này, chị phải thương lượng thật tốt với anh rể!” Mặt Tô Văn Thành đầy vẻ phẫn nộ.

Tô Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị lập tức gọi cho anh rể em!”

"Tập đoàn Cẩm Tú của Ngô gia bọn họ, là nhà xây dựng bất động sản lớn nhất Long Giang. Chỉ cần họ không hỗ trợ, khu công nghiệp Tô Tô sẽ không thể xây dựng được.”

“Đến lúc đó xem bọn họ sản xuất như thế nào!”

Tô Nam gọi điện thoại cho Ngô Phi.

"Anh đang nói cái gì vậy? Chồng, anh đùa em đấy à?”

"Chuyện này đã tới lúc nào rồi, đừng chọc em nữa."

“Khốn khiếp ai nói giỡn với cô!” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Phi: "Con điếm tâm cơ, ông đây đã chịu đựng cô đủ rồi.”

"Hiện tại tôi chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi rồi!”

“Lại dám hãm hại Tô Tô, ông đây cho cô trắng tay ra khỏi nhà!”

Tô Nam ngây ngốc đứng đó.

Ngô gia là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ, không nghĩ tới vào thời khắc quan trọng, lại vô tình vứt bỏ bọn họ.

Ngô Phi vì nịnh bợ lấy lòng Tô Tô, nên mới phân rõ giới hạn với Tô Nam.

Không hổ là Tô Bắc Sơn, ông ta lại bĩnh tĩnh vào thời khắc mấu chốt này. Bởi vì ông ta biết điểm quan trọng của vấn đề vẫn là ở Tô Tô.

Chỉ cần hoà giải với Tô Tô, vậy thì tất cả vấn đề mà Tô gia gặp phải sẽ được giải quyết dễ dàng.

"Tô Ngọc Khôn, Tô gia có thể có ngày hôm nay, đều là tai hoạ của hai đứa con trai con gái không chịu thua kém của tụi mày."

“Bây giờ, tao ra lệnh cho vợ chồng tụi mày, dẫn theo Tô Văn Thành và Tô Nam, đi quỳ xuống xin tội với Tô Tô!”

“Chúng ta dù sao cũng họ hàng của Tô Tô, tao không tin nó sẽ ngồi yên không để ý!

"Nó bây giờ cũng coi như là nhân vật có tiếng, không gánh nổi cái danh vứt bỏ họ hàng đâu."

“Đúng vậy!”

"Ba, xin ba yên tâm, dù thế nào bọn con cũng nhất định phải cầu xin Tô Tô tha thứ!”

Vợ chồng Tô Ngọc Khôn, dẫn theo hai đứa con của bọn họ một thời làm cho bọn họ phải tự hào, sợ hãi giống như chó nhà có tang, đi tới biệt thự ven hồ.

Không ngờ, cửa lớn bị khóa.

"Chắc bọn họ đang làm việc, chúng ta đi đến công ty!"

Bọn họ đi tới tòa nhà Tô Ngọc, bị bảo vệ chặn lại ở cửa, không có hẹn hoàn toàn không vào được.

Tô Ngọc Khôn đích thân gọi điện thoại cho Tô Tô, lại phát hiện đã tắt máy, điện thoại của Dương Ngọc Lan cũng không thể kết nối.

Cuối cùng bọn họ đi đến nhà máy dưới chân núi Nam Sơn, nhiều lần cầu xin Tô Bắc Tề.

Cuối cùng nhận được câu trả lời là Dương Ngọc Lan dẫn theo Tô Tô và Tần Thiên, đã khởi hành đi Sở Châu.

Sở Châu, là nhà mẹ đẻ của Dương Ngọc Lan. Sắp tới tết Trùng Dương nên họ đi thăm họ hàng.

"Ba, mẹ, chúng ta canh giữ cửa nhà, chờ bọn họ trở về!"

Một nhà bốn người, vì bán thảm (tỏ vẻ khốn khổ), làm mấy cái lều trại ở trước cửa nhà Tô Tô.

……

Gió sông nhẹ nhàng, một mình Tô Tô đứng trên mũi thuyền.

Trăm cánh buồm đua nhau, ngàn thuyền tranh dòng chảy, mòng biển bay lượn thấp, cá nhảy lên đầu sông. Giống như một bức tranh thủy mặc đặc sắc.

Còn cô, mái tóc đen tung bay bồng bềnh, váy dài phất phơ. Phong thái tuyệt mỹ, dáng vẻ yêu kiều, dường như đã trở thành một phần của bức tranh thủy mặc này.

Cô đứng ở mũi tàu để ngắm cảnh.

Người ngắm phong cảnh, người ở sau nhìn ngắm cô.

Tần Thiên đã có chút si mê, nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp như thế lại là vợ của mình, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút không chân thật.

"Tần Thiên, con vào đây, mẹ có vài câu muốn nói với con."

"Tô Tô, bên ngoài gió lớn, con bệnh vừa khoẻ, đừng đứng mãi ở đó.” Trong khoang thuyền, truyền đến giọng nói của Dương Ngọc Lan.

"Mẹ, còn nhớ khi còn bé, có một chuyện con mong mỏi nhất mỗi năm chính là cùng mẹ đến nhà bà ngoại đón Tết Trùng Dương. Bởi vì như thế thì con có thể đi thuyền.”

"Thật hoài niệm khoảng thời gian này, mẹ để cho con đứng đây thêm một chút đi." Giọng nói ngọt ngào của Tô Tô phảng phất trong gió sông.

Cô lấy bánh mì thừa cho đàn cá bơi theo thuyền.

"Mẹ, hiếm khi cô ấy vui vẻ như vậy, để cho cô ấy chơi thêm chút đi.”

"Mẹ yên tâm, có con ở đây, sẽ không để cho cô ấy bị thương."

"Mẹ, mẹ vừa gọi con có chuyện gì sao?" Tần Thiên trở lại khoang thuyền, cười nói.

Dương Ngọc Lan khó xử, nói nhỏ: "Tần Thiên, đây là lần đầu tiên con theo mẹ về nhà mẹ đẻ. Có một điều cần phải nói với con ngay bây giờ.”

"Hôn sự của con và Tô Tô, mẹ vẫn luôn giấu ba mẹ của mẹ, cũng chính là ông bà ngoại của Tô Tô."

"Bọn họ đã lớn tuổi rồi, mẹ sợ bọn họ không chịu nổi."

"Lần này đến, mẹ chỉ nói cho anh của mẹ, cũng chính là cậu con."

"Chắc bây giờ anh ấy đã nói cho ông bà cụ biết rồi."

Sắc mặt Tần Thiên khẽ thay đổi, cười nói: "Mẹ, mẹ đang lo lắng cho cậu và ông bà ngoại, không đồng ý Tô Tô gả cho con sao?”

Dương Ngọc Lan gật đầu, nói: "Tần Thiên, mẹ chưa từng hỏi con, bằng tốt nghiệp của con là gì?”

"Đã học đại học chưa?"

Tần Thiên biết, ba mẹ Dương Ngọc Lan đều là những trí thức cao cấp. Nghe nói trước khi nghỉ hưu, còn là giáo sư của một trường đại học nào đó.

Người như vậy, ở phương diện lựa chọn vợ chồng cho con cháu, tất nhiên cũng vô cùng coi trọng trình độ học vấn.

Nhớ tới tuổi thơ không chịu nổi của mình, trong mắt Tần Thiên hiện ra vẻ đau thương và thù hận.

Hắn buồn bã nói: "Mẹ, con lên cao trung, nhưng không tốt nghiệp.”

"Vậy thì..." Trên mặt Dương Ngọc Lan, rõ ràng có chút thất vọng.

Nhưng bà sợ Tần Thiên suy nghĩ nhiều, vội vàng cười nói: "Cái này cũng không sao.”

"Xã hội ngày nay, mọi người đều nhìn vào thực lực chứ không phải bằng cấp."

"Hơn nữa ông bà ngoại của con đều là người hiểu lý lẽ. Chỉ cần con là một người đáng tin cậy, họ sẽ không có ý kiến gì.”

Tần Thiên thấy Dương Ngọc Lan vẫn lo lắng như cũ, nhịn không được hỏi: "Mẹ, còn có chuyện gì khác không?”

Dương Ngọc Lan do dự một chút rồi nói: "Tần Thiên, con từng nghe nói về Sở Minh chưa?”

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net