Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thế Tử Phi Cá Muối
  3. Chương 17
Trước /30 Sau

Thế Tử Phi Cá Muối

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Nếu đã muốn ra ngoài chơi thì đương nhiên cả nhà đều phải chải chuốt xinh đẹp rực rỡ, ngay ngắn chỉnh tề.

Đàn đồng tri muốn thăng 3quan nên dốc sức thúc đẩy mối này, ông ta dặn Chu thị đo người may áo cho các con gái

trước, rồi lại lót thêm tiền cho cửa tiệm may, bắt 1buộc phải giao đồ mới đúng hạn.

Nhà may đến cửa, Đàn Du Du cũng nhận được thông báo ra chủ viện chọn vải áo, đo kích cỡ. Cô hỏi M9ai di

nương: “Không phải bảo chúng ta không đi cũng được sao ạ? Không đi mà cũng được may đồ mới sao?”

Mai di nương cười miễn cưỡ3ng: “Đây là tâm ý của cha con, đi đi.”

Đàn Du Du chống cằm nhìn Mai di nương một lát rồi đột nhiên đưa tay nâng mặt Mai di nương,8 cô nói: “Di

nương đừng sợ.” Mấy ngày nay tâm trạng của di nương rất không tốt, ăn uống không ngon miệng, nhìn thôi cũng

thấy gầy đi rồi. Được Đàn Du Du nâng mặt bằng bàn tay mũm mĩm như thế, bà bỗng muốn rơi nước mắt.

“Ngốc này, ta có gì mà sợ chứ?” Mai di nương hít sâu một hơi rồi nặn ra một nụ cười tươi tắn: “Di nương đang ốm

nên hơi tiều tụy thôi.”

Đàn Du Du nháy mắt với bà: “Không sợ, không sợ, mọi người đều bảo con là người có phúc, vậy thì chắc chắn con

sẽ có phúc. Di nương mau khỏe lại nhé.”

“Con mau đi đi, đừng để mọi người chờ lâu.” Mai di nương đuổi Đàn Du Du đi rồi ngồi dậy tiếp tục chép kinh

Phật. Tiếng cười rộn ràng trong chủ viện, tiếng cười của Tiền di nương là nổi bật nhất: “Xếp lụa đỏ này đẹp quá,

thích hợp để may váy cho tứ tiểu thư nhà ta.”

Tiếng Đàn Như Ý không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng vừa đủ để át Tiên di nương: “Tứ muội muội ngoại

hình diễm lệ, lại mặc màu đỏ chói như thế này thì hơi khoa trương quá, không thích hợp đầu.”

Tiền di nương cáu: “Nói như tam tiểu thư thì màu đỏ này thích hợp với ai?”

Đàn Như Ý: “Đương nhiên là…”

Đàn Du Du bước vào đúng lúc này, còn chưa kịp mở miệng đã trông thấy Đàn Như Ý chỉ vào mình và nói: “Đương

nhiên là thích hợp với ngu muội muội nhất rồi! Muội ấy trong sáng đáng yêu, màu gì cũng hợp hết, mặc màu đỏ

này vào thì trông như em bé trong tranh tết ấy, ai nhìn cũng yêu!”

“Muội không, không phải, muội…” Đàn Du Du lại bị ngắt lời phản đối, cô bị kéo qua kéo lại, trong lúc đầu óc hẳng

còn đang ngơ ngác, tất cả chất vải màu sắc tươi sáng nhất, đẹp nhất đều được ướm lên người cô một lượt.

Đang ngơ ngác thì Đàn Như Ý và thợ may đã đập bàn quyết định: “Ngũ tiểu thư đúng là xuất chúng, những màu

này mà vẫn hợp được, lại còn rõ là đáng yêu, để nàng ấy may vài bộ đi.”

Tiên di nương tức đến mức xì khói mùi, từ tiểu thư Đàn Như Tuệ thì u oán liếc nhìn Đàn Du Du, nàng ta cụp mi, vô

cùng ấm ức.

Thôi di nương cười gượng, lục tiểu thư Đàn Như Ngọc quấn khăn tay, cúi đầu chọn hai xấp vải màu sắc trang nhã.

Nhân lúc đo kích cỡ cho lục tiểu thư, cuối cùng Đàn Du Du cũng được thở một hơi: “Thái thái, tạm tỷ tỷ, cái này

thực sự không thích hợp đầu, người ta không biết lại tưởng con mới là nhân vật chính đấy. Lỡ khiến người ta tưởng

con ngông cuồng không hiểu chuyện thì có khác nào làm xấu mặt nhà mình đâu.”

Lời cô nói đủ thẳng thắn, cũng rất có lý.

Chu thị hiểm khi nhìn thẳng vào cô, bà nói nghiêm túc: “Du Du nói đúng, mấy xấp vải màu này cứ may cho Như Ý

đi.”

“Dạ? Con không hợp với mấy màu này đâu!” Đàn Như Ý kêu lên, nhưng nàng ngậm miệng lại ngay rồi nói nhỏ:

“Vâng, con xin nghe theo lời mẹ sắp xếp.”

Đàn Du Du cũng không kén chọn, cô lựa bừa hai xấp vải trong số mọi người chọn còn dư, coi như giải quyết xong

nhiệm vụ.

Đàn Như Ý bảo: “Nhạt nhẽo quá, ta thêm cho muội một bộ trang sức nữa nhé!”

“Như Ý!” Hiểm khi giọng điệu của Chu thị lại có vẻ cảnh cáo như thế.

Đàn Như Ý xìu xuống ngay lập tức, nàng cúi đầu rồi rúc trong góc, không lên tiếng nữa.

Thợ may cáo lui, mọi người cũng ra về.

Trên đường đi, Tiền di nương gọi Đàn Du Du lại rồi quan sát cô một lượt, nói một cách ghen tức: “Ngũ tiểu thư

trông thì ngốc nghếch mà thực ra hiểu cách lấy lòng thái thái và lão gia nhất nhỉ. Lúc rảnh cũng dạy tử tỷ tỷ của tiểu

thư chút bản lĩnh đi, đừng ăn mảnh thể.”

Đàn Du Du gật đầu rồi đi tiếp, Tiên di nương ở phía sau nói nhỏ: “Ngũ tiểu thư, cẩn thận tam tiểu thư bán đứng

đấy! Đừng để đến lúc xảy ra chuyện mới trách di nương không nhắc nhở con.” Đàn Du Du không phản ứng gì,

Liễu Chi lại hoảng sợ: “Tiểu thư, chúng ta mau nói lại chuyện này cho di nương nghe đi.” Đàn Du Du cau mày:

“Nói với di nương làm gì? Dọa bà ấy à? Để bà ấy càng lo lắng hơn à? Để ốm nặng hơn à?” “Thế thì phải làm sao ạ?”

Liễu Chi thực sự rất hoảng hốt.

Đàn Du Du rất bình tĩnh: Nên làm thế nào thì làm thế đó.”

Mấy năm đầu khi mới đến đây, cô đã nhìn rất rõ rồi, Đàn đồng trị có thể coi là kiểu nam nhân lạnh lùng ích kỷ nhất

trên thế giới.

Nếu không có xung đột với tiền đồ của ông ta thì tất nhiên là cái gì cũng tốt, dịu dàng chu đáo hiền lành, nếu có

xung đột với tiền đồ của ông ta, cái gì ông ta cũng nỡ bỏ.

Đây đã không còn là việc của hậu viện nữa, mà là việc có liên quan đến vận mệnh tiến đồ của cả Đàn gia.

Thế cục hiện giờ rất rõ ràng Đàn đồng tri và Lương tri phủ đã trở thành quan hệ không chết không bỏ bước đi này

tuyệt đối không thể lùi và cũng không thể nhường.

Tại sao tất cả các cô con gái đều phải ăn mặc lộng lẫy để ra ngoài, tất nhiên là vì đứa này không thích hợp thì đẩy

đứa khác lên luôn.

Có lẽ Mai di nương đã nhìn rõ được điều này nên mới sinh bệnh.

Còn cô thì tự có suy nghĩ riêng của mình.

Không tranh đấu không có nghĩa cô là kẻ ngốc.

Trở về tả viện, Mai di nương và Đàn Du Du đều ăn ý không nhắc đến việc ở chủ viện, một người tiếp tục dưỡng

bệnh, một người tiếp tục mò đồ ăn.

Chớp mắt cái đã ngày mùng tám, tiết trời rất đẹp, hôm trước vẫn còn mưa dầm mưa dề mà sáng nay dậy trời đã

trong xanh.

Ăn sáng xong, quản sự đến giục: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời di nương và ngũ tiểu thư lên đường.” Đàn Du Du

mặc một bộ váy áo xanh lục nhạt, búi tóc hai bên, trên búi tóc cài hai chiếc trâm vàng nhỏ có gắn tua rua, thắt đai

lưng xanh lam rộng bằng bàn tay.

Nếu chỉ nhìn quần áo thì là cách ăn mặc của một nữ hài tử tầm tuổi này, nhưng nếu nhìn khuôn mặt mũm mĩm, đôi

mắt nai lấp lánh ươn ướt, mặt mũi ngơ ngác, bảo cô chỉ mới mười hai mười ba tuổi thì cũng có người tin.

Đàn Như Ý thấy cô như vậy thì cau mày, vừa định bình luận thì bị Chu thị đẩy vào xe ngựa.

Đàn Du Du vờ như không nhìn thấy gì, cô vui vẻ hành lễ với Chu thị rồi nhìn sang Đàn Như Ngọc và Đàn Như Tuệ, không kìm được cười.

Hai vị này nghĩ gì là viết hết lên người, mấy xấp vải chọn để may đồ mới hôm đó không mặc một chiếc nào, mặc

toàn bộ khác mà mình tự chuẩn bị.

Đàn Như Tuệ vẫn mặc bộ váy màu đỏ rực, Đàn Như Ý nói không sai, quả nhiên nàng ta diêm dúa không giống một

cô nương mười lăm mười sáu tuổi chút nào.

Đàn Như Ngọc thì mặc bộ váy áo màu xanh khổng tước, tôn lên nước da tựa bằng điêu ngọc mài, cũng là một tiểu mỹ nhân xinh xắn yêu kiều.

“Đã đến đông đủ rồi, vậy thì đi thôi.” Chu thị không hề muốn để tâm đến mấy trò vặt của các tiểu thiếp và thứ nữ, bà ra lệnh rồi cả nhà tiên về chùa Vạn Phật. Đàn đồng trị cũng đoán được nhân vật ở Thành Thu. Vì vậy nữ quyến Đàn gia vừa mới đến chùa Vạn Phật đã được vị sư tiếp đón ra nghênh đón, dẫn đến tịnh xá được chuẩn bị từ trước.

Nữ quyến phủ Ban Bá thì đến từ rất sớm, hai bên gặp nhau không tránh được một đợt hàn huyên.

Đàn Như Ý thể hiện rất chín chắn, vẫn nói cười bình thản với nữ quyến Ban gia.

Quảng cáo
Trước /30 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà

Copyright © 2022 - MTruyện.net